Chương 23: Cảm giác quen thuộc
Tuỳ Tâm Hài Tử
23/11/2022
Nhược Duẫn còn có lịch trình khác nên đi trước, Ấn Hàn mặc dù rất lo lắng nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản nữ vương, đơn giản dặn dò Vương Tử vài câu, sau khi kết thúc buổi chụp đành phải lái xe về chung cư.
Sau khi thuận lợi đỗ xe ở gara, Ấn Hàn vừa lắc chiếc chìa khóa trong tay vừa đi vào chung cư, lại ngoài ý muốn phát hiện ra trên cửa thang máy dán một tờ thông báo đang sửa chữa, tuy than vãn chuyện phải lết lên tận chín tầng lầu, nhưng Ấn Hàn vẫn đành gãi đầu chấp nhận, cất bước đi lên thang bộ.
Chỉ là không đến một phút đồng hồ, cô lại dường như nhớ đến chuyện gì đó mà quay xuống lầu, nhìn thoáng qua cửa thang máy lần nữa rồi dựa người vào bức tường cạnh thang máy, duỗi thẳng chân dài của mình, điều chỉnh lại tư thế cho thoải mái.
Thực ra là lúc vừa bước chân lên lầu, Ấn Hàn đột nhiên nhớ tới nữ vương đại nhân bị đau chân, cũng không biết tình trạng bây giờ ra sao. Cố tình thang máy lại bị trục trặc, lên lầu đối với Nhược Duẫn mà nói lại trở thành một chuyện tương đối khó khăn.Vì vậy, người fan trung khuyển tri kỉ của chúng ta liền quyết định ở chỗ này chờ nữ vương đại nhân.
Một người đứng đợi ở hành lang mờ tối thì hơi nhàm chán, Ấn Hàn lấy điện thoại di động ra đăng nhập vào Weibo. Với số lượng Fan hâm mộ khổng lồ luôn tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, cụm từ Nhược Duẫn – Bunny đã trở thành đề tài được đặc biệt quan tâm trên Weibo.
Không phải sao, mới vừa vào giao diện, nó đã nhảy ra status mới nhất trên Weibo của nữ thần. Mặc dù Nhược Duẫn đăng kí Weibo đã được một thời gian, nhưng mà tần suất online của nữ vương đại nhân ngạo kiều đến bây giờ thật đúng là không dám khen tặng, cả page chỉ tung mấy status, selfie càng là đồ hiếm có.
Điều hiếm thấy là hôm nay Nhược Duẫn lại đăng lên một tấm selfie. Tò mò đưa điện thoại đến gần mắt, phóng lớn ảnh lên, ánh sáng hắt ra hơi chói làm Ấn Hàn hơi nheo mắt. Chỉ là, sau khi thấy rõ nội dung trong tấm ảnh của nàng, tay Ấn Hàn hơi run lên, vì sao trong tấm ảnh selfie đẹp đẽ của nữ vương đại nhân lại có cái người mặc đồ đen như mực là mình!!! Nữ vương đại nhân chính trực không bao giờ dùng Photoshop, vì vậy bản thân mặc đồ đen đứng sau lưng nữ vương càng trở nên rõ ràng hơn. (Editor: sao thấy giống ma quá vậy)
"Một ngày với cô ấy."
Trên tấm ảnh, nữ vương làm bộ dạng dùng ngón tay nghịch ngợm chọt Bunny đang đứng sau lưng cách nhau vài mét, trên mặt đều là biểu cảm đắc ý vì đánh lén thành công, Ấn Hàn hơi bất đắc dĩ đỡ trán.
Từ khi có Weibo, tất cả mọi người bắt đầu biết Nhược Duẫn thích đêm khuya tung lên mấy bức ảnh, thích khoe bàn tay mới sơn móng tay của mình, thích nhất là chụp phong cảnh có độ pixel thấp,trong mắt công chúng, nữ vương đại nhân đã từ bộ dáng nữ vương lạnh lùng thành bộ dáng ngây ngô. Bất quá, tại sao mình trong tấm ảnh này lại càng ngốc hơn so với bình thường, chớp chớp mắt không biết đang nhìn chỗ nào, lại thêm bởi vì nguyên nhân do góc độ chụp, thân hình cao gầy ban đầu lại trở thành nho nhỏ, Ấn Hàn bắt đầu than thở tiếc nuối hình tượng bạn trai quyền lực* lạnh lùng của mình bị hủy rồi.
*: Cụm từ này mình đã chú thích ở chương 14, bạn nào quên thì coi lại nha
Than vãn thì than vãn nhưng Ấn Hàn còn hơi tò mò nên vẫn ấn mở phần bình luận phía dưới, status được đăng lên mới chưa đầy một tiếng, số lượng share, comment, like đã hơn mười nghìn. Ngón tay thon dài lướt xuống, Ấn Hàn chỉ đơn giản xem một vài nội dung bên trong, tám chín phần mười đều đặc biệt nhắc tới mình.
User - Tiểu nữ bộc của nữ vương đại nhân -: Fan Nhược Duẫn – Bunny đâu, mau mau mau, giúp trẫm, bưng thức ăn cho chó chí tôn lên cho trẫm 【 cười xấu xa 】
User - Người qua đường A đi ngang qua-: Trời ạ, đây chẳng lẽ là tú ân ái trắng trợn, Fan Nhược Duẫn – Bunny đâu, mau tới thu em gái này đi.【 thẹn thùng 】
User - giơ cao cp đại kỳ không ngã-: Bunny Đại Thần gia nhập thành công, đây là bức ảnh đầu tiên đó【 tung hoa 】, xem bộ dạng ngơ ngác của Đại Thần kìa, chúc mừng nữ vương đại nhân xoay người làm công 【 vỗ tay 】
Đen, đen, đen, đơn giản chỉ có một chữ ĐEN*, Ấn Hàn hoàn toàn bị những dân mạng có tam quan bất chính**này làm cho hoảng sợ rồi. Còn nữa, cái gì gọi là mình là mềm manh thụ, Nhược Duẫn là bá đạo nữ vương công, cả đám đều giương cao lá cờ ngược cẩu lại là cái quỷ gì. Suy nghĩ một chút, Ấn Hàn vẫn yên lặng chia sẻ status của nữ vương đại nhân, phối hợp với icon thẹn thùng, Nhược Duẫn muốn chơi thì tùy nàng đi thôi, đối với tiểu tính tình của nữ vương đại nhân, Ấn Hàn luôn bao dung vô điều kiện.
*: Ý là Ấn Hàn bị mấy dân mạng bôi đen, dìm hàng.
**: Tam quan, tức Thế giới quan, Nhân sinh quan, Giá trị quan. Mà Tam quan bất chính đại khái là tam quan méo mó
Lướt lướt vài trang trên Weibo, xem vài tin tức khôi hài của dân mạng, thời gian bất giác đã trôi qua thật lâu, bên ngoài đã dần dần bị màn đêm bao phủ. Lúc Nhược Duẫn chậm rãi đi vào nhà trọ, nhìn thấy đầu tiên là cô nhóc lười biếng tựa lưng lên tường cạnh thang máy, hơi cúi đầu, một tay cắm trong túi áo khoác, một tay nhẹ nhàng hoạt động trên điện thoại, mím môi, trong mắt mang theo ý cười dịu dàng, trong ánh đèn lờ mờ tĩnh mịch trên hành lang, người hàng xóm này an tĩnh giống như pho tượng nhưng trái lại đặc biệt ấm áp.
"Chị về rồi." Nghe được tiếng động, Ấn Hàn ngẩng đầu lên, nhìn thấy cách mình không xa chính là Nhược Duẫn đang cẩn thận dè dặt đi từng bước, lập tức để điện thoại di động xuống, nửa là đau lòng, nửa là sốt ruột chạy tới. Nhược Duẫn hơi kinh ngạc né ra sau, vì lẽ đó mà cô nhóc này đang chờ mình?
"Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, chân đừng dùng lực, cố gắng thả lỏng."
Biết mình bị thương còn cậy mạnh, Ấn Hàn hơi ảo não bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của Nhược Duẫn.
"Chị đau chân đều bị em nhìn ra rồi."
Nhược Duẫn hơi buồn cười, cô bé này làm sao lại còn khẩn trương hơn cả mình, trái lại là rất giống Bunny, tâm tình hơi bực bội của nữ vương đại nhân cũng dần hạ xuống.
"Ừm?" Ấn Hàn ở trong lòng âm thầm le lưỡi một cái, vội vàng dời đi chủ đề khác.
"Thang máy hỏng rồi, để em cõng chị lên đi." Vừa nói chuyện, Ấn Hàn đã ngồi xổm xuống đưa lưng về phía Nhược Duẫn. Đối với sự thật là thang máy đã hỏng Nhược Duẫn cũng biết, mặc dù hơi phiền não nghĩ cách đi lên, nhưng nữ vương đại nhân vẫn còn hơi do dự với đề nghị ghé lên lưng tiểu hàng xóm.
"Không cần đâu, lầu quá cao, em sẽ..."
"Hây." Ấn Hàn buồn cười đứng người lên, xoay người mạnh mẽ đem hai cánh tay Nhược Duẫn vòng qua cổ mình, cúi người một cái, cánh tay vừa nhấc vững vàng cõng nữ vương đại nhân lên lưng, đối với mèo con luôn do do dự dự này, thỉnh thoảng phải áp dụng một vài biện pháp đặc thù.
Bất thình lình bị tiểu hàng xóm của mình cõng lên lưng, biết mình giãy giụa cũng không thoát, Nhược Duẫn đành phải yên tâm ghé vào trên người Ấn Hàn. Cô nhóc này nhìn gầy teo, nhưng thật ra vô cùng mạnh mẽ.
Nhược Duẫn đặt cằm lên bả vai Ấn Hàn, hơi mệt mỏi nhắm mắt lại, quả nhiên như nàng nghĩ, cô nhóc nhìn luôn sạch sẽ này có mùi hương sữa tắm, bả vai rất rộng giống như cảm giác với Bunny, đều cho người ta cảm giác rất an toàn. Nhược Duẫn nhẹ nhàng cọ đầu, áo khoác sậm màu, mùi hương tự nhiên, bả vai rộng rãi, làm sao tất cả đều vừa vặn như vậy, nữ vương đại nhân len lén hít một hơi, nhóc này làm sao lại chạm vào tất cả điểm manh của mình thế.
Lúc này Ấn Hàn bắt đầu cảm ơn thói quen tốt luôn kiên trì rèn luyện của mình, Nhược Duẫn rất gầy, mặc dù tầng lầu cao nhưng kiên trì vẫn được."Có mệt lắm không?" Giọng nói ôn nhu của Nhược Duẫn lại trầm thấp truyền vào tai, Ấn Hàn rõ ràng cảm giác được cổ và tai mình đều đỏ bừng lên, hơi cứng đờ nghiêng nghiêng đầu, lặng lẽ hắng giọng khàn khàn trong cổ họng, lại cẩn thận nhấc nữ vương lên, "Không có gì, chị nhắm mắt lại đi."
Trên cầu thang bộ quá mức yên tĩnh, Ấn Hàn cứ như vậy cõng Nhược Duẫn từng bước một đi lên lầu chín."Đến nhà em đi, em đưa cho chị chai tinh dầu xoa bóp, với tình trạng bây giờ của chị thì hơi nghiêm trọng." Ấn Hàn hơi nghiêng đầu, hỏi thăm ý kiến Nhược Duẫn.
"À, cảm ơn em."
"Không cần luôn nói cảm ơn, em không thích chị khách khí với em như vậy." Lời nói này nghe rất quen tai, Nhược Duẫn trong đầu loáng thoáng hiện lên một suy nghĩ, nhưng hiện tại nàng thật quá mệt mỏi, không còn sức để truy vấn nữa.
Ấn Hàn hơi cong cong thân thể, để Nhược Duẫn có thể tạm thời nằm ở trên người mình, rảnh tay móc ra chìa khoá trong túi."Cẩn thận một chút, bên trong hơi tối." Ấn Hàn ôn nhu nhắc nhở, đi vào mấy bước bật đèn phòng khách lên. Ánh sáng màu vàng trong chốc lát chiếu sáng cả đại sảnh, Ấn Hàn nhẹ nhàng thả Nhược Duẫn ngồi xuống ghế salon ở phòng khách, "Ngồi một lát đi, em đi lấy nước với khăn mặt."
Nhược Duẫn ngồi trên ghế salon màu nâu, có chút tò mò nhìn nhà Ấn Hàn, có hơi khác biệt với phong cách ăn mặc của Ấn Hàn, mặc dù phong cách tổng thể vẫn là gam màu lạnh, nhưng ở nhiều chi tiết đều thể hiện sự ấm áp.
Đồ dùng trong nhà giống như đều có dấu vết thủ công, trên mặt đất phủ tấm thảm lông màu xám, đạp lên có cảm giác mềm mại, một bên có tủ âm tường bày biện rất nhiều tác phẩm nghệ thuật gốm sứ, xen kẽ vài khung ảnh chụp tinh xảo, ảnh chụp bên trong khung hơi mơ hồ, lại thấy không rõ nội dung trong đó. Toàn bộ bố trí của gian nhà không quá xa hoa, đặt hai ba cái máy tính bên cạnh, vô cùng đơn giản cũng rất có cảm giác là phòng của nhóc ấy.
Ấn Hàn rất nhanh đã bưng một chậu nước nóng cùng một chén nước đá tới, trên vai vắt chiếc khăn lông đi đến phòng khách, chú ý tới Nhược Duẫn đang nhìn khung hình trong tủ âm tường, Ấn Hàn bình tĩnh ngồi xổm xuống, lặng lẽ ngăn lại tầm mắt của nàng. Nhẹ nhàng cởi giày cao gót của Nhược Duẫn ra, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép* liếc một cái rồi không nhìn nữ vương đại nhân nữa.
*í với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.
"Đau không?" Ấn Hàn nâng chân Nhược Duẫn, nâng lên, hạ xuống mấy lần, "Có." Nhược Duẫn cắn môi, ngượng ngùng gật gật đầu, không xử lí kịp thời nên bây giờ chân đã sưng lên thành một cục, Ấn Hàn nhíu mày, đổ vài viên đá vào khăn mặt, thuần thục vặn lại thành túi chườm, chậm rãi xoa lên chỗ sưng.
Nhược Duẫn nhìn Ấn Hàn ngồi xếp bằng trên thảm, đặt chân của mình lên đùi cô ấy, một tay cố định, một tay thì cầm khăn chườm đá xoa đều đều lên vết thương, tóc dài hơi rũ xuống, trái lại thấy không rõ nét mặt của cô ấy.
Có điều, cô nhóc này làm cho người ta có cảm giác thật khác biệt, cho nên lúc không thấy được, cô ấy cũng là chiếu cố mình như thế này sao, trong lòng nữ vương đại nhân rất là cảm động.
Đêm nay, có nhiều thứ vẫn còn bị ẩn giấu, nhưng có vài thứ lại bắt đầu lặng lẽ xảy ra biến hóa, chỉ có điều, tất cả đều là vừa đúng lúc.
Sau khi thuận lợi đỗ xe ở gara, Ấn Hàn vừa lắc chiếc chìa khóa trong tay vừa đi vào chung cư, lại ngoài ý muốn phát hiện ra trên cửa thang máy dán một tờ thông báo đang sửa chữa, tuy than vãn chuyện phải lết lên tận chín tầng lầu, nhưng Ấn Hàn vẫn đành gãi đầu chấp nhận, cất bước đi lên thang bộ.
Chỉ là không đến một phút đồng hồ, cô lại dường như nhớ đến chuyện gì đó mà quay xuống lầu, nhìn thoáng qua cửa thang máy lần nữa rồi dựa người vào bức tường cạnh thang máy, duỗi thẳng chân dài của mình, điều chỉnh lại tư thế cho thoải mái.
Thực ra là lúc vừa bước chân lên lầu, Ấn Hàn đột nhiên nhớ tới nữ vương đại nhân bị đau chân, cũng không biết tình trạng bây giờ ra sao. Cố tình thang máy lại bị trục trặc, lên lầu đối với Nhược Duẫn mà nói lại trở thành một chuyện tương đối khó khăn.Vì vậy, người fan trung khuyển tri kỉ của chúng ta liền quyết định ở chỗ này chờ nữ vương đại nhân.
Một người đứng đợi ở hành lang mờ tối thì hơi nhàm chán, Ấn Hàn lấy điện thoại di động ra đăng nhập vào Weibo. Với số lượng Fan hâm mộ khổng lồ luôn tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, cụm từ Nhược Duẫn – Bunny đã trở thành đề tài được đặc biệt quan tâm trên Weibo.
Không phải sao, mới vừa vào giao diện, nó đã nhảy ra status mới nhất trên Weibo của nữ thần. Mặc dù Nhược Duẫn đăng kí Weibo đã được một thời gian, nhưng mà tần suất online của nữ vương đại nhân ngạo kiều đến bây giờ thật đúng là không dám khen tặng, cả page chỉ tung mấy status, selfie càng là đồ hiếm có.
Điều hiếm thấy là hôm nay Nhược Duẫn lại đăng lên một tấm selfie. Tò mò đưa điện thoại đến gần mắt, phóng lớn ảnh lên, ánh sáng hắt ra hơi chói làm Ấn Hàn hơi nheo mắt. Chỉ là, sau khi thấy rõ nội dung trong tấm ảnh của nàng, tay Ấn Hàn hơi run lên, vì sao trong tấm ảnh selfie đẹp đẽ của nữ vương đại nhân lại có cái người mặc đồ đen như mực là mình!!! Nữ vương đại nhân chính trực không bao giờ dùng Photoshop, vì vậy bản thân mặc đồ đen đứng sau lưng nữ vương càng trở nên rõ ràng hơn. (Editor: sao thấy giống ma quá vậy)
"Một ngày với cô ấy."
Trên tấm ảnh, nữ vương làm bộ dạng dùng ngón tay nghịch ngợm chọt Bunny đang đứng sau lưng cách nhau vài mét, trên mặt đều là biểu cảm đắc ý vì đánh lén thành công, Ấn Hàn hơi bất đắc dĩ đỡ trán.
Từ khi có Weibo, tất cả mọi người bắt đầu biết Nhược Duẫn thích đêm khuya tung lên mấy bức ảnh, thích khoe bàn tay mới sơn móng tay của mình, thích nhất là chụp phong cảnh có độ pixel thấp,trong mắt công chúng, nữ vương đại nhân đã từ bộ dáng nữ vương lạnh lùng thành bộ dáng ngây ngô. Bất quá, tại sao mình trong tấm ảnh này lại càng ngốc hơn so với bình thường, chớp chớp mắt không biết đang nhìn chỗ nào, lại thêm bởi vì nguyên nhân do góc độ chụp, thân hình cao gầy ban đầu lại trở thành nho nhỏ, Ấn Hàn bắt đầu than thở tiếc nuối hình tượng bạn trai quyền lực* lạnh lùng của mình bị hủy rồi.
*: Cụm từ này mình đã chú thích ở chương 14, bạn nào quên thì coi lại nha
Than vãn thì than vãn nhưng Ấn Hàn còn hơi tò mò nên vẫn ấn mở phần bình luận phía dưới, status được đăng lên mới chưa đầy một tiếng, số lượng share, comment, like đã hơn mười nghìn. Ngón tay thon dài lướt xuống, Ấn Hàn chỉ đơn giản xem một vài nội dung bên trong, tám chín phần mười đều đặc biệt nhắc tới mình.
User - Tiểu nữ bộc của nữ vương đại nhân -: Fan Nhược Duẫn – Bunny đâu, mau mau mau, giúp trẫm, bưng thức ăn cho chó chí tôn lên cho trẫm 【 cười xấu xa 】
User - Người qua đường A đi ngang qua-: Trời ạ, đây chẳng lẽ là tú ân ái trắng trợn, Fan Nhược Duẫn – Bunny đâu, mau tới thu em gái này đi.【 thẹn thùng 】
User - giơ cao cp đại kỳ không ngã-: Bunny Đại Thần gia nhập thành công, đây là bức ảnh đầu tiên đó【 tung hoa 】, xem bộ dạng ngơ ngác của Đại Thần kìa, chúc mừng nữ vương đại nhân xoay người làm công 【 vỗ tay 】
Đen, đen, đen, đơn giản chỉ có một chữ ĐEN*, Ấn Hàn hoàn toàn bị những dân mạng có tam quan bất chính**này làm cho hoảng sợ rồi. Còn nữa, cái gì gọi là mình là mềm manh thụ, Nhược Duẫn là bá đạo nữ vương công, cả đám đều giương cao lá cờ ngược cẩu lại là cái quỷ gì. Suy nghĩ một chút, Ấn Hàn vẫn yên lặng chia sẻ status của nữ vương đại nhân, phối hợp với icon thẹn thùng, Nhược Duẫn muốn chơi thì tùy nàng đi thôi, đối với tiểu tính tình của nữ vương đại nhân, Ấn Hàn luôn bao dung vô điều kiện.
*: Ý là Ấn Hàn bị mấy dân mạng bôi đen, dìm hàng.
**: Tam quan, tức Thế giới quan, Nhân sinh quan, Giá trị quan. Mà Tam quan bất chính đại khái là tam quan méo mó
Lướt lướt vài trang trên Weibo, xem vài tin tức khôi hài của dân mạng, thời gian bất giác đã trôi qua thật lâu, bên ngoài đã dần dần bị màn đêm bao phủ. Lúc Nhược Duẫn chậm rãi đi vào nhà trọ, nhìn thấy đầu tiên là cô nhóc lười biếng tựa lưng lên tường cạnh thang máy, hơi cúi đầu, một tay cắm trong túi áo khoác, một tay nhẹ nhàng hoạt động trên điện thoại, mím môi, trong mắt mang theo ý cười dịu dàng, trong ánh đèn lờ mờ tĩnh mịch trên hành lang, người hàng xóm này an tĩnh giống như pho tượng nhưng trái lại đặc biệt ấm áp.
"Chị về rồi." Nghe được tiếng động, Ấn Hàn ngẩng đầu lên, nhìn thấy cách mình không xa chính là Nhược Duẫn đang cẩn thận dè dặt đi từng bước, lập tức để điện thoại di động xuống, nửa là đau lòng, nửa là sốt ruột chạy tới. Nhược Duẫn hơi kinh ngạc né ra sau, vì lẽ đó mà cô nhóc này đang chờ mình?
"Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, chân đừng dùng lực, cố gắng thả lỏng."
Biết mình bị thương còn cậy mạnh, Ấn Hàn hơi ảo não bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của Nhược Duẫn.
"Chị đau chân đều bị em nhìn ra rồi."
Nhược Duẫn hơi buồn cười, cô bé này làm sao lại còn khẩn trương hơn cả mình, trái lại là rất giống Bunny, tâm tình hơi bực bội của nữ vương đại nhân cũng dần hạ xuống.
"Ừm?" Ấn Hàn ở trong lòng âm thầm le lưỡi một cái, vội vàng dời đi chủ đề khác.
"Thang máy hỏng rồi, để em cõng chị lên đi." Vừa nói chuyện, Ấn Hàn đã ngồi xổm xuống đưa lưng về phía Nhược Duẫn. Đối với sự thật là thang máy đã hỏng Nhược Duẫn cũng biết, mặc dù hơi phiền não nghĩ cách đi lên, nhưng nữ vương đại nhân vẫn còn hơi do dự với đề nghị ghé lên lưng tiểu hàng xóm.
"Không cần đâu, lầu quá cao, em sẽ..."
"Hây." Ấn Hàn buồn cười đứng người lên, xoay người mạnh mẽ đem hai cánh tay Nhược Duẫn vòng qua cổ mình, cúi người một cái, cánh tay vừa nhấc vững vàng cõng nữ vương đại nhân lên lưng, đối với mèo con luôn do do dự dự này, thỉnh thoảng phải áp dụng một vài biện pháp đặc thù.
Bất thình lình bị tiểu hàng xóm của mình cõng lên lưng, biết mình giãy giụa cũng không thoát, Nhược Duẫn đành phải yên tâm ghé vào trên người Ấn Hàn. Cô nhóc này nhìn gầy teo, nhưng thật ra vô cùng mạnh mẽ.
Nhược Duẫn đặt cằm lên bả vai Ấn Hàn, hơi mệt mỏi nhắm mắt lại, quả nhiên như nàng nghĩ, cô nhóc nhìn luôn sạch sẽ này có mùi hương sữa tắm, bả vai rất rộng giống như cảm giác với Bunny, đều cho người ta cảm giác rất an toàn. Nhược Duẫn nhẹ nhàng cọ đầu, áo khoác sậm màu, mùi hương tự nhiên, bả vai rộng rãi, làm sao tất cả đều vừa vặn như vậy, nữ vương đại nhân len lén hít một hơi, nhóc này làm sao lại chạm vào tất cả điểm manh của mình thế.
Lúc này Ấn Hàn bắt đầu cảm ơn thói quen tốt luôn kiên trì rèn luyện của mình, Nhược Duẫn rất gầy, mặc dù tầng lầu cao nhưng kiên trì vẫn được."Có mệt lắm không?" Giọng nói ôn nhu của Nhược Duẫn lại trầm thấp truyền vào tai, Ấn Hàn rõ ràng cảm giác được cổ và tai mình đều đỏ bừng lên, hơi cứng đờ nghiêng nghiêng đầu, lặng lẽ hắng giọng khàn khàn trong cổ họng, lại cẩn thận nhấc nữ vương lên, "Không có gì, chị nhắm mắt lại đi."
Trên cầu thang bộ quá mức yên tĩnh, Ấn Hàn cứ như vậy cõng Nhược Duẫn từng bước một đi lên lầu chín."Đến nhà em đi, em đưa cho chị chai tinh dầu xoa bóp, với tình trạng bây giờ của chị thì hơi nghiêm trọng." Ấn Hàn hơi nghiêng đầu, hỏi thăm ý kiến Nhược Duẫn.
"À, cảm ơn em."
"Không cần luôn nói cảm ơn, em không thích chị khách khí với em như vậy." Lời nói này nghe rất quen tai, Nhược Duẫn trong đầu loáng thoáng hiện lên một suy nghĩ, nhưng hiện tại nàng thật quá mệt mỏi, không còn sức để truy vấn nữa.
Ấn Hàn hơi cong cong thân thể, để Nhược Duẫn có thể tạm thời nằm ở trên người mình, rảnh tay móc ra chìa khoá trong túi."Cẩn thận một chút, bên trong hơi tối." Ấn Hàn ôn nhu nhắc nhở, đi vào mấy bước bật đèn phòng khách lên. Ánh sáng màu vàng trong chốc lát chiếu sáng cả đại sảnh, Ấn Hàn nhẹ nhàng thả Nhược Duẫn ngồi xuống ghế salon ở phòng khách, "Ngồi một lát đi, em đi lấy nước với khăn mặt."
Nhược Duẫn ngồi trên ghế salon màu nâu, có chút tò mò nhìn nhà Ấn Hàn, có hơi khác biệt với phong cách ăn mặc của Ấn Hàn, mặc dù phong cách tổng thể vẫn là gam màu lạnh, nhưng ở nhiều chi tiết đều thể hiện sự ấm áp.
Đồ dùng trong nhà giống như đều có dấu vết thủ công, trên mặt đất phủ tấm thảm lông màu xám, đạp lên có cảm giác mềm mại, một bên có tủ âm tường bày biện rất nhiều tác phẩm nghệ thuật gốm sứ, xen kẽ vài khung ảnh chụp tinh xảo, ảnh chụp bên trong khung hơi mơ hồ, lại thấy không rõ nội dung trong đó. Toàn bộ bố trí của gian nhà không quá xa hoa, đặt hai ba cái máy tính bên cạnh, vô cùng đơn giản cũng rất có cảm giác là phòng của nhóc ấy.
Ấn Hàn rất nhanh đã bưng một chậu nước nóng cùng một chén nước đá tới, trên vai vắt chiếc khăn lông đi đến phòng khách, chú ý tới Nhược Duẫn đang nhìn khung hình trong tủ âm tường, Ấn Hàn bình tĩnh ngồi xổm xuống, lặng lẽ ngăn lại tầm mắt của nàng. Nhẹ nhàng cởi giày cao gót của Nhược Duẫn ra, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép* liếc một cái rồi không nhìn nữ vương đại nhân nữa.
*í với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.
"Đau không?" Ấn Hàn nâng chân Nhược Duẫn, nâng lên, hạ xuống mấy lần, "Có." Nhược Duẫn cắn môi, ngượng ngùng gật gật đầu, không xử lí kịp thời nên bây giờ chân đã sưng lên thành một cục, Ấn Hàn nhíu mày, đổ vài viên đá vào khăn mặt, thuần thục vặn lại thành túi chườm, chậm rãi xoa lên chỗ sưng.
Nhược Duẫn nhìn Ấn Hàn ngồi xếp bằng trên thảm, đặt chân của mình lên đùi cô ấy, một tay cố định, một tay thì cầm khăn chườm đá xoa đều đều lên vết thương, tóc dài hơi rũ xuống, trái lại thấy không rõ nét mặt của cô ấy.
Có điều, cô nhóc này làm cho người ta có cảm giác thật khác biệt, cho nên lúc không thấy được, cô ấy cũng là chiếu cố mình như thế này sao, trong lòng nữ vương đại nhân rất là cảm động.
Đêm nay, có nhiều thứ vẫn còn bị ẩn giấu, nhưng có vài thứ lại bắt đầu lặng lẽ xảy ra biến hóa, chỉ có điều, tất cả đều là vừa đúng lúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.