Chương 61: Anh ấy có điều kiện
Vân Thụ
28/04/2021
Cảnh Ngọc Ninh giật mình, cuối cùng cũng có phản ứng.
Thật khó tin rằng chính cô đã mơ hồ hôn anh dưới sự dụ dỗ của người đàn ông này, lại còn trong một tư thế nguy hiểm.
Cô kêu lên và muốn đứng dậy.
Tuy nhiên, chiếc ghế mà Lục Trình Niên đang ngồi rất gần với bàn làm việc.
Cô đột ngột đứng dậy như vậy nên eo bị va vào góc bàn, đau đớn hét lên rồi ngã ngửa ra.
Lục Trình Niên biến sắc.
Anh đỡ lấy cô, và nhanh chóng đưa tay ra xoa nơi cô vừa bị va phải.
“Sao em bất cẩn vậy? Có đau không? Nào, để tôi xem nào.”
Lòng bàn tay to lớn của người đàn ông đặt trên eo cô chỉ cách một lớp vải mỏng, nhiệt độ nóng bỏng truyền qua lòng bàn tay khiến toàn thân Cảnh Ngọc Ninh lập tức cứng đờ.
Cô đè lại bàn tay đang muốn kiểm tra vết thương của anh rồi khẽ lắc đầu.
Mắt đã nhòe nước nhưng cô vẫn nghiến răng cố chấp: “Tôi không sao, không đau đâu.”
Lục Trình Niên khẽ nhíu mày.
Anh không nói nữa mà ôm cô với vẻ mặt bình thản, sải bước đi vào phòng ngủ.
Cảnh Ngọc Ninh hoảng sợ, nhưng giãy giụa mấy lần cũng vô ích, cô nắm lấy quần áo lo lắng nói: “Lục Trình Niên, anh làm gì vậy? Mau thả tôi xuống!”
Trong nhà có rất nhiều người làm và họ đều đang ở dưới lầu nhìn thấy!
Tuy nhiên, Lục Trình Niên đã trở thành người điếc, đi qua hành lang trong sự kinh ngạc của những người hầu ở tầng dưới, và bế cô trở lại phòng ngủ.
Vừa chạm vào giường, Cảnh Ngọc Ninh liền nhảy xuống.
Lục Trình Niên cũng không miễn cưỡng, lạnh lùng nhìn cô, sau đó xoay người lấy một ống thuốc trong ngăn kéo ra.
“Kéo quần áo lên!”
Anh lạnh lùng nói.
Cảnh Ngọc Ninh giữ chặt quần áo lại, mặt đỏ bừng như hai trái cà chua chín, rũ mắt xuống không dám nhìn anh.
“Để tôi tự làm.”
Cô vừa nói vừa đưa tay lấy thuốc mỡ từ tay anh.
Đột nhiên, cô nghe thấy anh cười nhạo một tiếng rồi đẩy tay cô ra, sau đó vén quần áo của cô lên.
“A! Lục Trình Niên, sao anh có thể như vậy chứ?”
Cảnh Ngọc Ninh kêu to, nhưng lại bị người đàn ông lấy hai tay đè lên đầu, lật người nằm trên giường, ngay cả hai cái chân non mịn cũng bị đầu gối của anh đè xuống.
Sự phản kháng của người phụ nữ bị ép chặt trong gối và biến thành một tiếng rên rỉ mơ hồ.
Lục Trình Niên lạnh lùng nhìn vết tấy đỏ bị đánh nổi bật trên làn da trắng như tuyết của cô.
Chỉ sau hai phút ngắn ngủi, đã có xu hướng bầm tím.
Mặt anh vô cảm, một tay mở nắp hộp, dùng tay bóp một ít thuốc mỡ rồi ấn vào vết thương của cô.
“Hu hu… Đau…”
Cảnh Ngọc Ninh mơ hồ không rõ hét lên.
Lục Trình Niên lạnh lùng nói: “Biết đau mà em còn dám liều lĩnh như vậy? Bao nhiêu tuổi rồi mà cái bàn cũng không nhìn thấy.”
Cảnh Ngọc Ninh ấm ức.
Rõ ràng chính anh nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, hôn cô, bây giờ cô đau đến vậy anh còn mắng cô!
Lục Trình Niên thấy cô đờ đẫn và im lặng, lại nói: “Câm rồi à?”
Cảnh Ngọc Ninh tức giận quay đầu mắng: “Tôi không muốn nói chuyện với anh!”
Khuôn mặt cô đỏ bừng, khóe mắt chảy ra những giọt nước mắt đau đớn, giống như một con sư tử nhỏ cáu kỉnh bị nhổ răng nanh.
Lục Trình Niên nhịn không được muốn cười.
Ngón tay hơi thô ráp xoa xoa làn da mềm mỏng của cô, lòng bàn tay có cảm giác mịn màng như bánh sữa, cảm giác trên tay rất thích.
Hơi thở anh hơi phập phồng.
Sự khô nóng tận sâu bên trong cơ thể vừa mới được kềm nén chưa được bao lâu đã lại có xu hướng lên lại.
Cảnh Ngọc Ninh cũng dần nhận thức được điều gì đó, loại cảm giác vừa mơ hồ vừa nguy hiểm kèm theo cảm giác từ đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp của người đàn ông khiến cô hơi hoảng loạn.
Cô vội vàng nói: “Anh xong chưa? Xong rồi thì thả em ra đi!”
Lần này, Lục Trình Niên không kiên trì nữa.
Dù có tiếp tục kềm nén đi nữa thì anh cũng không đảm bảo điều gì sẽ xảy ra.
Sau khi người đàn ông đứng dậy, Cảnh Ngọc Ninh cũng vội vàng đứng lên, sửa sang lại quần áo một chút.
Lục Trình Niên xoay người đi vào phòng tắm.
Một lúc lâu sau, anh mới bước ra.
Cảnh Ngọc Ninh có lẽ cũng đoán được anh đang làm gì, khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng đỏ hơn.
Cô luôn cảm thấy rằng ở bên người đàn ông này càng lâu, thì lại càng cảm thấy nguy hiểm ở một số khía cạnh.
Nhưng điều này cũng phản ánh sự lịch lãm của người đàn ông bên cạnh.
Anh quả nhiên đã làm những gì anh đã hứa với cô trước khi kết hôn.
Nếu không có sự cho phép của cô, anh sẽ không bao giờ thực sự chạm vào cô.
Nghĩ đến đây, Cảnh Ngọc Ninh lại không khỏi nhếch khóe môi lên.
Lục Trình Niên đi ra ngoài rót hai cốc nước, ánh mắt nhìn chằm chằm cô.
“Tôi có thể để Tinh Huy trực thuộc An Ninh Quốc Tế nhưng tôi có điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Em hãy gia nhập An Ninh Quốc Tế, làm giám đốc bộ phận quan hệ công chúng của An Ninh Quốc Tế.”
Cảnh Ngọc Ninh sửng sốt.
Dù thế nào đi nữa, anh cũng không ngờ rằng mình sẽ đưa ra yêu cầu này.
Lục Trình Niên giải thích: “An Ninh Quốc Tế tuy rằng phát triển nhanh chóng nhưng cũng có những khuyết điểm. Tuy nguồn lực là lợi thế của chúng tôi, nhưng cũng vì phát triển quá nhanh nên bộ phận nhân tài đã trở thành điểm yếu của chúng tôi, đặc biệt là bộ phận quan hệ công chúng, nên tôi hy vọng em có thể lại đây, giúp tôi xây dựng một đội ngũ quan hệ công chúng hùng mạnh. ”
Cảnh Ngọc Ninh trố mắt.
Sự yếu kém của Phòng quan hệ công chúng An Ninh Quốc Tế kỳ thật từ vụ của Tạ Kiêu lúc trước, cô đã lờ mờ nhận ra.
Nếu không, một vụ án không quá phức tạp như vậy sẽ không chậm trễ đến tận nửa tháng.
Cuối cùng còn cần phải mượn tay cô mới có thể giải quyết.
Nhưng biết là một chuyện, hôm nay chính tai nghe được Lục Trình Niên nói thẳng lại là một chuyện khác.
Cảnh Ngọc Ninh kỳ thật có chút do dự.
Thứ nhất, cô phải chăm lo cho Tinh Huy, nên cô lo lắng rằng mình sẽ quá bận rộn để tiếp quản An Ninh Quốc Tế.
Thứ hai, nếu cô thực sự đồng ý làm giám đốc bộ phận quan hệ công chúng An Ninh Quốc Tế thì cô ấy sẽ là cấp dưới trực tiếp của Lục Trình Niên.
Bất kể vì ích kỷ hay vì lý do khác thì, Cảnh Ngọc Ninh cũng thực sự không muốn ở trong mối quan hệ cấp trên cấp dưới với Lục Trình Niên.
Cô đang do dự thì Lục Trình Niên bỗng nhiên nói thêm: “Chỉ cần em đồng ý, tương lai nguồn lực của An Ninh Quốc Tế có thể ưu tiên cho em.”
Hai mắt Cảnh Ngọc Ninh sáng lên.
“Thật chứ?”
“Đương nhiên.”
“Được! Thành giao!”
Sự khác biệt giữa việc dùng chung tài nguyên và được ưu tiên lựa chọn tài nguyên là rất lớn.
Một cái là tận dụng miếng thịt mà người ta không cần, một cái là nồi thịt vừa chín tới, muốn ăn gì cũng được.
Đối với Tinh Huy mà nói, điều này tương đương với việc trực tiếp thăng chức, hoặc một vị trí VIP.
Cảnh Ngọc Ninh nhịn không được nở nụ cười.
Cho dù là về sau cô sẽ làm việc với người đàn ông này trong cùng một công ty thì cô cũng chịu.
Lục Trình Niên thấy cô vui vẻ liền mỉm cười.
“Cứ thế bán mình dễ thế à? Em có chắc là không cần phải suy nghĩ về điều đó một lần nữa không? ”
Cảnh Ngọc Ninh chớp chớp mắt nhìn.
Một đôi mắt trong veo tha thiết nhìn anh: “Vậy nên anh sẽ bắt nạt tôi sao?
Lục Trình Niên:…
Cô gái nhỏ đã học được cách chống lại anh!
Cảnh Ngọc Ninh thành công, không khỏi bật cười, lùi lại hai bước vẫy tay chào anh.
“Tổng giám đốc Lục, coi như chuyện đã xong rồi nhé, ngày mai tôi tìm anh trừ hợp đồng, nhưng anh không được phép quỵt nợ đâu đó, tôi đi tắm rửa trước đây.”
Nói xong, cô đã cầm quần áo chui vào phòng tắm.
Lục Trình Niên nhìn bóng dáng của cô, nở nụ cười bất đắc dĩ.
Thật khó tin rằng chính cô đã mơ hồ hôn anh dưới sự dụ dỗ của người đàn ông này, lại còn trong một tư thế nguy hiểm.
Cô kêu lên và muốn đứng dậy.
Tuy nhiên, chiếc ghế mà Lục Trình Niên đang ngồi rất gần với bàn làm việc.
Cô đột ngột đứng dậy như vậy nên eo bị va vào góc bàn, đau đớn hét lên rồi ngã ngửa ra.
Lục Trình Niên biến sắc.
Anh đỡ lấy cô, và nhanh chóng đưa tay ra xoa nơi cô vừa bị va phải.
“Sao em bất cẩn vậy? Có đau không? Nào, để tôi xem nào.”
Lòng bàn tay to lớn của người đàn ông đặt trên eo cô chỉ cách một lớp vải mỏng, nhiệt độ nóng bỏng truyền qua lòng bàn tay khiến toàn thân Cảnh Ngọc Ninh lập tức cứng đờ.
Cô đè lại bàn tay đang muốn kiểm tra vết thương của anh rồi khẽ lắc đầu.
Mắt đã nhòe nước nhưng cô vẫn nghiến răng cố chấp: “Tôi không sao, không đau đâu.”
Lục Trình Niên khẽ nhíu mày.
Anh không nói nữa mà ôm cô với vẻ mặt bình thản, sải bước đi vào phòng ngủ.
Cảnh Ngọc Ninh hoảng sợ, nhưng giãy giụa mấy lần cũng vô ích, cô nắm lấy quần áo lo lắng nói: “Lục Trình Niên, anh làm gì vậy? Mau thả tôi xuống!”
Trong nhà có rất nhiều người làm và họ đều đang ở dưới lầu nhìn thấy!
Tuy nhiên, Lục Trình Niên đã trở thành người điếc, đi qua hành lang trong sự kinh ngạc của những người hầu ở tầng dưới, và bế cô trở lại phòng ngủ.
Vừa chạm vào giường, Cảnh Ngọc Ninh liền nhảy xuống.
Lục Trình Niên cũng không miễn cưỡng, lạnh lùng nhìn cô, sau đó xoay người lấy một ống thuốc trong ngăn kéo ra.
“Kéo quần áo lên!”
Anh lạnh lùng nói.
Cảnh Ngọc Ninh giữ chặt quần áo lại, mặt đỏ bừng như hai trái cà chua chín, rũ mắt xuống không dám nhìn anh.
“Để tôi tự làm.”
Cô vừa nói vừa đưa tay lấy thuốc mỡ từ tay anh.
Đột nhiên, cô nghe thấy anh cười nhạo một tiếng rồi đẩy tay cô ra, sau đó vén quần áo của cô lên.
“A! Lục Trình Niên, sao anh có thể như vậy chứ?”
Cảnh Ngọc Ninh kêu to, nhưng lại bị người đàn ông lấy hai tay đè lên đầu, lật người nằm trên giường, ngay cả hai cái chân non mịn cũng bị đầu gối của anh đè xuống.
Sự phản kháng của người phụ nữ bị ép chặt trong gối và biến thành một tiếng rên rỉ mơ hồ.
Lục Trình Niên lạnh lùng nhìn vết tấy đỏ bị đánh nổi bật trên làn da trắng như tuyết của cô.
Chỉ sau hai phút ngắn ngủi, đã có xu hướng bầm tím.
Mặt anh vô cảm, một tay mở nắp hộp, dùng tay bóp một ít thuốc mỡ rồi ấn vào vết thương của cô.
“Hu hu… Đau…”
Cảnh Ngọc Ninh mơ hồ không rõ hét lên.
Lục Trình Niên lạnh lùng nói: “Biết đau mà em còn dám liều lĩnh như vậy? Bao nhiêu tuổi rồi mà cái bàn cũng không nhìn thấy.”
Cảnh Ngọc Ninh ấm ức.
Rõ ràng chính anh nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, hôn cô, bây giờ cô đau đến vậy anh còn mắng cô!
Lục Trình Niên thấy cô đờ đẫn và im lặng, lại nói: “Câm rồi à?”
Cảnh Ngọc Ninh tức giận quay đầu mắng: “Tôi không muốn nói chuyện với anh!”
Khuôn mặt cô đỏ bừng, khóe mắt chảy ra những giọt nước mắt đau đớn, giống như một con sư tử nhỏ cáu kỉnh bị nhổ răng nanh.
Lục Trình Niên nhịn không được muốn cười.
Ngón tay hơi thô ráp xoa xoa làn da mềm mỏng của cô, lòng bàn tay có cảm giác mịn màng như bánh sữa, cảm giác trên tay rất thích.
Hơi thở anh hơi phập phồng.
Sự khô nóng tận sâu bên trong cơ thể vừa mới được kềm nén chưa được bao lâu đã lại có xu hướng lên lại.
Cảnh Ngọc Ninh cũng dần nhận thức được điều gì đó, loại cảm giác vừa mơ hồ vừa nguy hiểm kèm theo cảm giác từ đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp của người đàn ông khiến cô hơi hoảng loạn.
Cô vội vàng nói: “Anh xong chưa? Xong rồi thì thả em ra đi!”
Lần này, Lục Trình Niên không kiên trì nữa.
Dù có tiếp tục kềm nén đi nữa thì anh cũng không đảm bảo điều gì sẽ xảy ra.
Sau khi người đàn ông đứng dậy, Cảnh Ngọc Ninh cũng vội vàng đứng lên, sửa sang lại quần áo một chút.
Lục Trình Niên xoay người đi vào phòng tắm.
Một lúc lâu sau, anh mới bước ra.
Cảnh Ngọc Ninh có lẽ cũng đoán được anh đang làm gì, khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng đỏ hơn.
Cô luôn cảm thấy rằng ở bên người đàn ông này càng lâu, thì lại càng cảm thấy nguy hiểm ở một số khía cạnh.
Nhưng điều này cũng phản ánh sự lịch lãm của người đàn ông bên cạnh.
Anh quả nhiên đã làm những gì anh đã hứa với cô trước khi kết hôn.
Nếu không có sự cho phép của cô, anh sẽ không bao giờ thực sự chạm vào cô.
Nghĩ đến đây, Cảnh Ngọc Ninh lại không khỏi nhếch khóe môi lên.
Lục Trình Niên đi ra ngoài rót hai cốc nước, ánh mắt nhìn chằm chằm cô.
“Tôi có thể để Tinh Huy trực thuộc An Ninh Quốc Tế nhưng tôi có điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Em hãy gia nhập An Ninh Quốc Tế, làm giám đốc bộ phận quan hệ công chúng của An Ninh Quốc Tế.”
Cảnh Ngọc Ninh sửng sốt.
Dù thế nào đi nữa, anh cũng không ngờ rằng mình sẽ đưa ra yêu cầu này.
Lục Trình Niên giải thích: “An Ninh Quốc Tế tuy rằng phát triển nhanh chóng nhưng cũng có những khuyết điểm. Tuy nguồn lực là lợi thế của chúng tôi, nhưng cũng vì phát triển quá nhanh nên bộ phận nhân tài đã trở thành điểm yếu của chúng tôi, đặc biệt là bộ phận quan hệ công chúng, nên tôi hy vọng em có thể lại đây, giúp tôi xây dựng một đội ngũ quan hệ công chúng hùng mạnh. ”
Cảnh Ngọc Ninh trố mắt.
Sự yếu kém của Phòng quan hệ công chúng An Ninh Quốc Tế kỳ thật từ vụ của Tạ Kiêu lúc trước, cô đã lờ mờ nhận ra.
Nếu không, một vụ án không quá phức tạp như vậy sẽ không chậm trễ đến tận nửa tháng.
Cuối cùng còn cần phải mượn tay cô mới có thể giải quyết.
Nhưng biết là một chuyện, hôm nay chính tai nghe được Lục Trình Niên nói thẳng lại là một chuyện khác.
Cảnh Ngọc Ninh kỳ thật có chút do dự.
Thứ nhất, cô phải chăm lo cho Tinh Huy, nên cô lo lắng rằng mình sẽ quá bận rộn để tiếp quản An Ninh Quốc Tế.
Thứ hai, nếu cô thực sự đồng ý làm giám đốc bộ phận quan hệ công chúng An Ninh Quốc Tế thì cô ấy sẽ là cấp dưới trực tiếp của Lục Trình Niên.
Bất kể vì ích kỷ hay vì lý do khác thì, Cảnh Ngọc Ninh cũng thực sự không muốn ở trong mối quan hệ cấp trên cấp dưới với Lục Trình Niên.
Cô đang do dự thì Lục Trình Niên bỗng nhiên nói thêm: “Chỉ cần em đồng ý, tương lai nguồn lực của An Ninh Quốc Tế có thể ưu tiên cho em.”
Hai mắt Cảnh Ngọc Ninh sáng lên.
“Thật chứ?”
“Đương nhiên.”
“Được! Thành giao!”
Sự khác biệt giữa việc dùng chung tài nguyên và được ưu tiên lựa chọn tài nguyên là rất lớn.
Một cái là tận dụng miếng thịt mà người ta không cần, một cái là nồi thịt vừa chín tới, muốn ăn gì cũng được.
Đối với Tinh Huy mà nói, điều này tương đương với việc trực tiếp thăng chức, hoặc một vị trí VIP.
Cảnh Ngọc Ninh nhịn không được nở nụ cười.
Cho dù là về sau cô sẽ làm việc với người đàn ông này trong cùng một công ty thì cô cũng chịu.
Lục Trình Niên thấy cô vui vẻ liền mỉm cười.
“Cứ thế bán mình dễ thế à? Em có chắc là không cần phải suy nghĩ về điều đó một lần nữa không? ”
Cảnh Ngọc Ninh chớp chớp mắt nhìn.
Một đôi mắt trong veo tha thiết nhìn anh: “Vậy nên anh sẽ bắt nạt tôi sao?
Lục Trình Niên:…
Cô gái nhỏ đã học được cách chống lại anh!
Cảnh Ngọc Ninh thành công, không khỏi bật cười, lùi lại hai bước vẫy tay chào anh.
“Tổng giám đốc Lục, coi như chuyện đã xong rồi nhé, ngày mai tôi tìm anh trừ hợp đồng, nhưng anh không được phép quỵt nợ đâu đó, tôi đi tắm rửa trước đây.”
Nói xong, cô đã cầm quần áo chui vào phòng tắm.
Lục Trình Niên nhìn bóng dáng của cô, nở nụ cười bất đắc dĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.