Chương 344: Đều có chỗ tốt
Vân Thụ
17/05/2021
Cảnh Diệp Nhã chào hỏi với tất cả mọi người, giọng điệu dịu dàng, nụ cười ngọt ngào.
Trên người cô ta một bộ lễ phục dạ hội màu trắng, trước ngực có đính kim cương, nhìn qua hoa mỹ hào phóng, thiết kế đuôi cá, phác hoạ ra dáng người tinh tế, chiếc cổ cao thẳng, phảng phất như một cô công chúa kiêu ngạo thánh khiết.
Nếu không phải đã sớm quen biết cô ta, chỉ nhìn dáng vẻ này của cô ta, chỉ sợ thật sự sẽ bị vẻ ngoài của cô ta lừa gạt.
Qúy Vân Thư khẽ gật đầu với cô ta, Hoa Mộng Dao hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi mặc kệ cô ta.
Cảnh Diệp Nhã thấy thế, cũng không cảm thấy xấu hổ, mỉm cười nói: “Hôm nay là ngày mừng thọ của ông ngoại, rất cảm ơn các vị đã đến, tôi thay mặt ông ngoại kính các vị một ly.”
Hoa Mộng Dao cười lạnh một tiếng: “Trên đời này người không tự hiểu lấy mình thì tôi đã gặp nhiều rồi, nhưng người không tự hiểu lấy mình đến như vậy, cầm lông gà làm lệnh bài thì vẫn là lần đầu tôi gặp, đừng tưởng rằng mình đổi một lớp da thịt thì thật sự có thể từ gà rừng biến thành Phượng Hoàng, thật ra không biết đuôi gà của mình đã sớm lộ ra, chỉ đợi người ta đến chế giễu sao!”
Tần Tranh nghe vậy, nhịn không được bật cười.
Nếu bàn về miệng độc, vẫn là miệng của Hoa Mộng Dao độc nhất.
Đương nhiên, Cảnh Ngọc Ninh và Lục Trình Niên nếu như muốn chế nhạo người khác, cũng không kém bao nhiêu, chỉ là hai người bọn họ tương đối thanh cao, từ trước đến nay lười tốn nhiều miệng lưỡi với loại người này.
Nụ cười của Cảnh Diệp Nhã hơi cứng ngắc, nhưng đến cùng thì cũng đã luyện tập nhiều năm, sự bình tĩnh bây giờ đã sớm không thể so với năm đó.
Cô ta rất nhanh liền trấn định lại, khôi phục thần sắc, nói khẽ: “Tôi biết cô chủ Hoa vẫn luôn có chút hiểu lầm với tôi, nhưng mà không sao, đều nói là lâu ngày mới rõ lòng người, tôi tin rằng ngày tháng sau này, cô chủ Hoa sẽ tin tưởng tôi, tôi cũng không phải là loại người như trong tưởng tượng của cô.”
“Hơn nữa nếu như bàn về chuyện gà rừng biến thành Phượng Hoàng, so sánh với tôi, hình như có vài người càng thích hợp với câu nói này hơn, dù sao tôi cũng là cháu gái ruột của ông ngoại, tất cả những gì tôi có hôm nay, gọi là nhận tổ quy tông.”
“Không giống vài người, chỉ bằng thủ đoạn và khuôn mặt, liền có thể một bước lên trời, từ đó một bước lên mây, bởi vậy nếu như thực sự bàn về chuyện này, ngược lại so với tôi thì càng thích hợp với câu nói này mới đúng.
Hoa Mộng Dao giận dữ.
“Cô nói cái gì?”
Sắc mặt của Lục Trình Niên và Quý Lâm Uyên cũng trầm xuống.
Cảnh Diệp Nhã vẫn là dáng vẻ mỉm cười thong dong như cũ, dịu dàng nói: “Cô chủ Hoa tức giận như vậy làm cái gì? Cô muốn thảo luận chuyện liên quan tới gà rừng cùng Phượng hoàng, tôi chỉ là trò chuyện với cô một chút, cô chủ Hoa tức giận như vậy, chẳng lẽ là không cẩn thận bị tôi nói trúng cái gì sao?”
“Ồ, nếu như quả thật bị tôi nói trúng, thì thật xin lỗi, tôi chỉ là thuận miệng nói, còn xin đừng để ý, nếu không sinh ra hiểu lầm, vậy thì không tốt lắm, cô nói đúng không?”
Hoa Mộng Dao tức giận đến mức sắc mặt lúc xanh lúc trắng, lại vì đang ở trước mặt nhiều người như vậy, lại là tiệc mừng thọ của người ta, cũng nên bận tâm đến mặt mũi của ông cụ nhà họ Quan, không thể vạch mặt cô ta.
Cảnh Ngọc Ninh âm thầm giật giật tay áo của cô.
Cô ngước mắt nhìn về phía Cảnh Diệp Nhã, khóe môi cong lên một độ cong xinh đẹp, dịu giọng nói: “Cô hai nhà họ Cảnh có thể giải thích một câu tục ngữ rõ ràng như thế, xem ra nghiên cứu năm chữ này không ít lần, đã như vậy, vậy tôi cho cô bốn chữ, ác giả ác báo!”
“Cảnh Diệp Nhã, cô có thân phận gì trong lòng mỗi người chúng tôi đều biết rõ, ngay trước mặt của ông cụ nhà họ Quan, tất cả mọi người không muốn đâm thủng sự thật này, nhưng cô cũng nên rõ ràng, đây là bởi vì mọi người xuất phát từ ý tốt, không nguyện ý phá hỏng tâm nguyện mà ông cụ vất vả thực hiện, mà không phải là giúp cô giấu diếm.”
“Người thông minh đều biết, dưới tình huống như vậy, cụp đuôi lại mà đối nhân xử thế mới là lựa chọn chính xác nhất, mà cô lại lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu khích chúng tôi, sao vậy? Là do ngồi ở vị trí cô chủ nhà họ Quan không thoải mái, muốn đi xuống tản bộ sao?”
Sắc mặt của Cảnh Diệp Nhã bỗng nhiên thay đổi.
Cô ta nhìn chằm chằm Cảnh Ngọc Ninh, ánh mắt phảng phất như có độc, hận không thể lập tức hạ độc cô chết đi.
Cảnh Ngọc Ninh ngược lại lại cảm thấy không quan trọng, những năm này, cô đã sớm đấu chán với Cảnh Diệp Nhã.
Ánh mắt của cô ta, đối với cô không có một chút lực sát thương nào cả.
Lục Trình Niên ở bên cạnh hợp thời mở miệng.
“Nếu như tôi là cô hai Cảnh, thì sẽ không ở đây nói châm chọc, mà là ngoan ngoãn trông coi ông cụ, ngày ngày thắp hương bái Phật, cầu xin ông ấy sống lâu trăm tuổi, dù sao chuyện này chung quy cùng là giả, vạn nhất ông cụ có chuyện bất trắc, chỉ sợ đến lúc đó người muốn cô xảy ra chuyện không phải là chúng tôi, mà là những người bên cạnh cô, cô hai Cảnh, cô nói xem?”
Sắc mặt Cảnh Diệp Nhã lại thay đổi lần nữa.
Nhưng mà, lần này cô ta thật sự không nói gì nữa, vừa vặn lúc này Quan Quý Lễ phái người bảo cô ta đi đến, thế là, cô ta liền hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.
Hoa Mộng Dao nhìn bóng lưng cô ta rời di, khinh thường cười lạnh một tiếng: “Tiểu nhân đắc chí!”
Cảnh Ngọc Ninh nhịn không được cười, quay đầu nhìn cô: “Cậu tức giận với cô ta làm cái gì? Cô ta là dạng người gì cũng phải ngày đầu tiên cậu biết, đừng để ảnh hưởng tới tâm tình của mình.”
Hoa Mộng Dao vẫn có chút giận như cũ.
Ôm cánh tay, biểu cảm rất buồn bực.
“Tớ chính là không quen nhìn dáng vẻ đó của cô ta, có ý gì chứ, thật sự cho mình là nữ chủ nhân nhà họ Quan sao, lúc trước cũng không biết là ai giống như chó nhà có tang bị đuổi ra khỏi Nam Thành!”
Nụ cười trên mặt Cảnh Ngọc Ninh nhạt đi.
Cô nhìn phương hướng Cảnh Diệp Nhã rời đi, như có điều suy nghĩ.
“Một con chó nhà có tang, có thể trong mấy tháng ngắn ngủi, lại leo đến vị trí hiện tại, cũng đã thể hiện rõ sự lợi hại của cô ta.”
Hoa Mộng Dao cười lạnh một tiếng.
“Tai họa truyền ngàn năm!”
Cảnh Ngọc Ninh cười cười.
“Tai họa cũng không truyền đến trên người chúng ta, nhà họ Quan tự mời thần về, đến cuối cùng để bọn họ tự mình giải quyết cho tốt.”
Một đoàn người cũng không tiếp tục xoắn xuýt chuyện này, đổi đề tài tiếp tục hàn huyên.
Mà đổi thành bên kia, Quan Quý Lễ gọi Cảnh Diệp Nhã đến trong một góc, sắc mặt âm trầm tiếng nói: “Vừa rồi cô nói gì với bọn họ?”
Cảnh Diệp Nhã khẽ cúi đầu, dáng vẻ nhát gan: “Không nói gì, chỉ là nhìn thấy người quen, liền đi qua chào hỏi.”
Quan Quý Lễ tức giận nói: “Chào hỏi cái gì? Cô có thân phận gì trong lòng cô không rõ? Cảnh Ngọc Ninh và Lục Trình Niên là người như thế nào? Cô biết rõ bọn họ nhìn cô không vừa mắt còn chủ động chạy tới, thật sự là thời gian trôi qua quá thuận lợi, muốn tìm một chút phiền phức cho mình, đúng không?”
Cảnh Diệp Nhã mấp máy môi.
Cô ta ngẩng đầu, nhìn Quan Quý Lễ một chút, trong ánh mắt toát ra sự uất ức.
“Cậu, kỳ thật cháu cũng không muốn chủ động đi qua, chỉ là tất cả mọi người bên ngoài đều biết, trước đó cháu và chị có khúc mắc lớn, hiện tại mặc dù cháu đã trở lại nhà họ Quan, nhưng chuyện đã trôi qua vẫn mang đến cho cháu ảnh hưởng rất lớn.”
“Lúc trước quả thật là nhà họ Cảnh có lỗi với chị ấy, nhưng chuyện này không có quan hệ gì với cháu, cho nên cháu liền nghĩ, có thể chữa trị quan hệ một chút với chị ấy không, cứ như vậy, chỉ cần chị ấy chịu tha thứ cho cháu, người bên ngài nhìn thấy cháu và chị ấy có quan hệ tốt như vậy, đương nhiên sẽ không nói gì nữa, với cháu và với cậu đều có chỗ tốt, không phải sao?
Trên người cô ta một bộ lễ phục dạ hội màu trắng, trước ngực có đính kim cương, nhìn qua hoa mỹ hào phóng, thiết kế đuôi cá, phác hoạ ra dáng người tinh tế, chiếc cổ cao thẳng, phảng phất như một cô công chúa kiêu ngạo thánh khiết.
Nếu không phải đã sớm quen biết cô ta, chỉ nhìn dáng vẻ này của cô ta, chỉ sợ thật sự sẽ bị vẻ ngoài của cô ta lừa gạt.
Qúy Vân Thư khẽ gật đầu với cô ta, Hoa Mộng Dao hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi mặc kệ cô ta.
Cảnh Diệp Nhã thấy thế, cũng không cảm thấy xấu hổ, mỉm cười nói: “Hôm nay là ngày mừng thọ của ông ngoại, rất cảm ơn các vị đã đến, tôi thay mặt ông ngoại kính các vị một ly.”
Hoa Mộng Dao cười lạnh một tiếng: “Trên đời này người không tự hiểu lấy mình thì tôi đã gặp nhiều rồi, nhưng người không tự hiểu lấy mình đến như vậy, cầm lông gà làm lệnh bài thì vẫn là lần đầu tôi gặp, đừng tưởng rằng mình đổi một lớp da thịt thì thật sự có thể từ gà rừng biến thành Phượng Hoàng, thật ra không biết đuôi gà của mình đã sớm lộ ra, chỉ đợi người ta đến chế giễu sao!”
Tần Tranh nghe vậy, nhịn không được bật cười.
Nếu bàn về miệng độc, vẫn là miệng của Hoa Mộng Dao độc nhất.
Đương nhiên, Cảnh Ngọc Ninh và Lục Trình Niên nếu như muốn chế nhạo người khác, cũng không kém bao nhiêu, chỉ là hai người bọn họ tương đối thanh cao, từ trước đến nay lười tốn nhiều miệng lưỡi với loại người này.
Nụ cười của Cảnh Diệp Nhã hơi cứng ngắc, nhưng đến cùng thì cũng đã luyện tập nhiều năm, sự bình tĩnh bây giờ đã sớm không thể so với năm đó.
Cô ta rất nhanh liền trấn định lại, khôi phục thần sắc, nói khẽ: “Tôi biết cô chủ Hoa vẫn luôn có chút hiểu lầm với tôi, nhưng mà không sao, đều nói là lâu ngày mới rõ lòng người, tôi tin rằng ngày tháng sau này, cô chủ Hoa sẽ tin tưởng tôi, tôi cũng không phải là loại người như trong tưởng tượng của cô.”
“Hơn nữa nếu như bàn về chuyện gà rừng biến thành Phượng Hoàng, so sánh với tôi, hình như có vài người càng thích hợp với câu nói này hơn, dù sao tôi cũng là cháu gái ruột của ông ngoại, tất cả những gì tôi có hôm nay, gọi là nhận tổ quy tông.”
“Không giống vài người, chỉ bằng thủ đoạn và khuôn mặt, liền có thể một bước lên trời, từ đó một bước lên mây, bởi vậy nếu như thực sự bàn về chuyện này, ngược lại so với tôi thì càng thích hợp với câu nói này mới đúng.
Hoa Mộng Dao giận dữ.
“Cô nói cái gì?”
Sắc mặt của Lục Trình Niên và Quý Lâm Uyên cũng trầm xuống.
Cảnh Diệp Nhã vẫn là dáng vẻ mỉm cười thong dong như cũ, dịu dàng nói: “Cô chủ Hoa tức giận như vậy làm cái gì? Cô muốn thảo luận chuyện liên quan tới gà rừng cùng Phượng hoàng, tôi chỉ là trò chuyện với cô một chút, cô chủ Hoa tức giận như vậy, chẳng lẽ là không cẩn thận bị tôi nói trúng cái gì sao?”
“Ồ, nếu như quả thật bị tôi nói trúng, thì thật xin lỗi, tôi chỉ là thuận miệng nói, còn xin đừng để ý, nếu không sinh ra hiểu lầm, vậy thì không tốt lắm, cô nói đúng không?”
Hoa Mộng Dao tức giận đến mức sắc mặt lúc xanh lúc trắng, lại vì đang ở trước mặt nhiều người như vậy, lại là tiệc mừng thọ của người ta, cũng nên bận tâm đến mặt mũi của ông cụ nhà họ Quan, không thể vạch mặt cô ta.
Cảnh Ngọc Ninh âm thầm giật giật tay áo của cô.
Cô ngước mắt nhìn về phía Cảnh Diệp Nhã, khóe môi cong lên một độ cong xinh đẹp, dịu giọng nói: “Cô hai nhà họ Cảnh có thể giải thích một câu tục ngữ rõ ràng như thế, xem ra nghiên cứu năm chữ này không ít lần, đã như vậy, vậy tôi cho cô bốn chữ, ác giả ác báo!”
“Cảnh Diệp Nhã, cô có thân phận gì trong lòng mỗi người chúng tôi đều biết rõ, ngay trước mặt của ông cụ nhà họ Quan, tất cả mọi người không muốn đâm thủng sự thật này, nhưng cô cũng nên rõ ràng, đây là bởi vì mọi người xuất phát từ ý tốt, không nguyện ý phá hỏng tâm nguyện mà ông cụ vất vả thực hiện, mà không phải là giúp cô giấu diếm.”
“Người thông minh đều biết, dưới tình huống như vậy, cụp đuôi lại mà đối nhân xử thế mới là lựa chọn chính xác nhất, mà cô lại lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu khích chúng tôi, sao vậy? Là do ngồi ở vị trí cô chủ nhà họ Quan không thoải mái, muốn đi xuống tản bộ sao?”
Sắc mặt của Cảnh Diệp Nhã bỗng nhiên thay đổi.
Cô ta nhìn chằm chằm Cảnh Ngọc Ninh, ánh mắt phảng phất như có độc, hận không thể lập tức hạ độc cô chết đi.
Cảnh Ngọc Ninh ngược lại lại cảm thấy không quan trọng, những năm này, cô đã sớm đấu chán với Cảnh Diệp Nhã.
Ánh mắt của cô ta, đối với cô không có một chút lực sát thương nào cả.
Lục Trình Niên ở bên cạnh hợp thời mở miệng.
“Nếu như tôi là cô hai Cảnh, thì sẽ không ở đây nói châm chọc, mà là ngoan ngoãn trông coi ông cụ, ngày ngày thắp hương bái Phật, cầu xin ông ấy sống lâu trăm tuổi, dù sao chuyện này chung quy cùng là giả, vạn nhất ông cụ có chuyện bất trắc, chỉ sợ đến lúc đó người muốn cô xảy ra chuyện không phải là chúng tôi, mà là những người bên cạnh cô, cô hai Cảnh, cô nói xem?”
Sắc mặt Cảnh Diệp Nhã lại thay đổi lần nữa.
Nhưng mà, lần này cô ta thật sự không nói gì nữa, vừa vặn lúc này Quan Quý Lễ phái người bảo cô ta đi đến, thế là, cô ta liền hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.
Hoa Mộng Dao nhìn bóng lưng cô ta rời di, khinh thường cười lạnh một tiếng: “Tiểu nhân đắc chí!”
Cảnh Ngọc Ninh nhịn không được cười, quay đầu nhìn cô: “Cậu tức giận với cô ta làm cái gì? Cô ta là dạng người gì cũng phải ngày đầu tiên cậu biết, đừng để ảnh hưởng tới tâm tình của mình.”
Hoa Mộng Dao vẫn có chút giận như cũ.
Ôm cánh tay, biểu cảm rất buồn bực.
“Tớ chính là không quen nhìn dáng vẻ đó của cô ta, có ý gì chứ, thật sự cho mình là nữ chủ nhân nhà họ Quan sao, lúc trước cũng không biết là ai giống như chó nhà có tang bị đuổi ra khỏi Nam Thành!”
Nụ cười trên mặt Cảnh Ngọc Ninh nhạt đi.
Cô nhìn phương hướng Cảnh Diệp Nhã rời đi, như có điều suy nghĩ.
“Một con chó nhà có tang, có thể trong mấy tháng ngắn ngủi, lại leo đến vị trí hiện tại, cũng đã thể hiện rõ sự lợi hại của cô ta.”
Hoa Mộng Dao cười lạnh một tiếng.
“Tai họa truyền ngàn năm!”
Cảnh Ngọc Ninh cười cười.
“Tai họa cũng không truyền đến trên người chúng ta, nhà họ Quan tự mời thần về, đến cuối cùng để bọn họ tự mình giải quyết cho tốt.”
Một đoàn người cũng không tiếp tục xoắn xuýt chuyện này, đổi đề tài tiếp tục hàn huyên.
Mà đổi thành bên kia, Quan Quý Lễ gọi Cảnh Diệp Nhã đến trong một góc, sắc mặt âm trầm tiếng nói: “Vừa rồi cô nói gì với bọn họ?”
Cảnh Diệp Nhã khẽ cúi đầu, dáng vẻ nhát gan: “Không nói gì, chỉ là nhìn thấy người quen, liền đi qua chào hỏi.”
Quan Quý Lễ tức giận nói: “Chào hỏi cái gì? Cô có thân phận gì trong lòng cô không rõ? Cảnh Ngọc Ninh và Lục Trình Niên là người như thế nào? Cô biết rõ bọn họ nhìn cô không vừa mắt còn chủ động chạy tới, thật sự là thời gian trôi qua quá thuận lợi, muốn tìm một chút phiền phức cho mình, đúng không?”
Cảnh Diệp Nhã mấp máy môi.
Cô ta ngẩng đầu, nhìn Quan Quý Lễ một chút, trong ánh mắt toát ra sự uất ức.
“Cậu, kỳ thật cháu cũng không muốn chủ động đi qua, chỉ là tất cả mọi người bên ngoài đều biết, trước đó cháu và chị có khúc mắc lớn, hiện tại mặc dù cháu đã trở lại nhà họ Quan, nhưng chuyện đã trôi qua vẫn mang đến cho cháu ảnh hưởng rất lớn.”
“Lúc trước quả thật là nhà họ Cảnh có lỗi với chị ấy, nhưng chuyện này không có quan hệ gì với cháu, cho nên cháu liền nghĩ, có thể chữa trị quan hệ một chút với chị ấy không, cứ như vậy, chỉ cần chị ấy chịu tha thứ cho cháu, người bên ngài nhìn thấy cháu và chị ấy có quan hệ tốt như vậy, đương nhiên sẽ không nói gì nữa, với cháu và với cậu đều có chỗ tốt, không phải sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.