Chương 214: Hai nhà gặp mặt nhau
Vân Thụ
28/04/2021
Một hồi lâu sau mới theo thấy tiếng anh ta cười phì.
“Ý của em thế nào?”
“Em?”
Có vẻ như Cảnh Diệp Nhã thấy hơi ngạc nhiên trước câu nói của anh ta, cô ta không ngờ anh sẽ hỏi ngược lại mình.
Cô ta cắn môi, khuôn mặt dần ửng hồng ngại ngùng, rồi cô ta nhẹ giọng nói: “Tất nhiên là em mong có thể nhanh chóng gả cho anh Bân rồi, dù sao chúng ta cũng đã ở bên nhau lâu như vậy rồi…”
“Nếu đã muốn thì cứ kết hôn đi.”
Câu nói thản nhiên xen chút thờ ơ này của anh ta khiến Cảnh Diệp Nhã giật thót mình, ngay sau đó là cảm giác mừng rỡ dâng trào.
“Thật sao? Anh Bân, anh đồng ý rồi sao?”
Mộ Ngạn Bân hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới màn đêm kia dòng người dòng xe hối hả ngược xuôi, không biết vì cớ gì mà đột nhiên anh ta thấy như bản thân đang bị nuốt trọn bởi một loại cảm xúc hỗn tạp giữa cô đơn và buồn bã.
Như thể đã tưng có một ngọn lửa thiêu cháy nơi đáy lòng, song trải qua sự trắc trở của thời gian, ngọn lửa ấy từng chút từng chút dập tắt.
Anh thản nhiên nói: “Đương nhiên là thật rồi, em ở bên tôi lâu như thế, còn từng mang thai con của tôi nữa, tuy đứa bé đã không còn nữa, nhưng vẫn cần phải chịu trách nhiệm với em, không phải sao?”
Cảnh Diệp Nhã vui đến suýt rơi lệ.
“Anh Bân à, cảm ơn anh, em cứ tưởng…”
Cô ta nghẹn ngào khóc không thành tiếng, một lúc lâu sau mới ấp úng nói: “Em cứ ngỡ sau tất cả những chuyện đó anh đã không còn thích em nữa, cũng không yên em, chắc chắn sẽ không cưới em, nhưng nữa em bây giờ… Bây giờ…”
Mộ Ngạn Bân nhếch môi.
“Bé ngốc, sao có thể chứ? Dù tất cả mọi người đều quay lưng về phía em thì anh vẫn sẽ luôn ở cạnh ủng hộ cho em.”
“Anh Bân à…”
…
Đêm nay đối với Cảnh Diệp Nhã tựa như một giấc chiêm bao đẹp đẽ nhưng lại mong manh vậy.
Sau này mỗi khi nhớ về cô ta vẫn cảm thấy ngọt ngào hạnh phúc.
Nhưng dù có ngọt ngào, có hạnh phúc tới cỡ nào thì ảo mộng cũng chỉ là ảo mộng mà thôi, nó không phải hiện thực.
Tựa như một tia sáng nhạt nhòa từ phía chân trời xa xôi, rõ ràng nó chỉ là một thứ hư ảo mờ mịt, không hề thực tế, nhưng cô ta lại cố sức túm chặt nó trong bàn tay như thể đó là sợi dây cứu mạng cuối cùng của mình.
Đợi tới khi giông bão đi qua, mở lòng bàn tay ra xem thì mới chợt nhận ra hết thảy chỉ tồn tại trong ước nguyện của chính cô ta mà thôi.
Nhưng thứ không thuộc về cô thì đã rời khỏi cô từ lâu, giấc mộng nào rồi cũng tới hồi tỉnh thức, chẳng qua là cô ta đang quá mê đắm giấc mơ ngọt ngào ấy nên mãi không muốn thức tỉnh mà thôi.
…
Nhận được sự đồng ý của Mộ Ngạn Bân, nhà họ Cảnh vội vàng báo cho họ hàng biết tin vui của hai người.
Đồng thời bọn họ cũng gợi điện cho Mộ Trình Thiên, dù sao sau này bọn họ sẽ là thông gia của nhau, hẹn hôm nào đó cùng ăn một bữa cơm, gặp mặt để tiện bàn việc cưới hỏi của con cái.
Tuy hai người không tổ chức hôn lễ ngay lúc này, nhưng bộ phim mà Cảnh Diệp Nhã diễn cũng sắp tới ngày đóng máy rồi, nếu muốn tổ chức hôn lễ thì phải sắp xếp từ sớm.
Còn khoảng một tháng nữa là sẽ đóng máy, khoảng thời gian này là vừa đủ.
Mộ Trình Thiên lúc nghe điện thoại thì tỏ ra đồng ý lắm, cũng chẳng có ý kiến gì, song vừa cúp máy thì ông ta đã quay ra mắng Mộ Ngạn Bân một trận.
“Trước kia ba không hề đồng ý chuyện con chia tay với Cảnh Ngọc Ninh để quen con bé này! Giờ con coi thử coi con bé đó đang làm những gì vậy hả? Chẳng còn chút danh dự nào, con còn muốn cưới con bé đó sao?
Con tính cưới vợ hay là cưới một đứa lắm chuyện ưa gây sự vậy? Ba có thể không so đo số tiền lỗ mà Phong Hòa phải gánh vì cô ta, nhưng nếu muốn để cô ta vào làm dâu nhà này thì ba sẽ không chấp nhận đâu!”
Mộ Ngạn Bân cúi gằm mặt ngồi trên ghế, để mặc ông mắng mà không hó hé lời nào.
Chờ ông ta mắng xong mới ngẩng đầu lên nhìn ông ta, vẻ mặt bình tĩnh: “Ba, ba đừng tức giận nữa, sức khỏe đã không tốt rồi, nổi nóng làm gì chứ?”
“Thằng con này!”
Mộ Trình Thiên nghe anh ta nói vậy thì càng tức giận hơn, ông ta vơ đại một cái gối rồi ném vào đầu anh ta.
“Còn dám nói nữa hả? Không nhờ mấy lần mày chọc giận tao thì tao đâu bệnh tới nông nổi này?”
Mộ Ngạn Bân không nói gì, anh ta chụp ấy chiếc gối rồi đặt sang bên cạnh.
Một lúc lâu sau mới hờ hững trả lời: “Chuyện kết hôn con đã đồng ý rồi, là con thiếu cô ấy, nên trả lại.”
“Mày nợ nó cái gì? Mày thấy những chuyện mỳ làm cho nhà họ Cảnh chưa đủ nhiều à? Con bé đó đang muốn dính lấy mày để đăng tin tẩy trắng! Mày định để mặc nó làm như vậy sao? Vậy mày có nghĩ tới danh tiếng của nhà họ Mộ này nữa không?”
“Chúng ta làm ăn buôn bán, đâu có kiếm tiền nhờ danh tiếng đâu…”
“Nói nghe dễ quá!”
Mộ Trình Thiên tức anh ta nhưng cũng không thể làm gì hơn, ông ta suy nghĩ một lát rồi nói: “Chuyện này mày chứ ráng kéo dài thời gian trước đã, hứa miệng thôi, đừng ngu tới mức đi đăng ký kết hôn thật biết chưa? Tao sẽ giữ hộ khẩu, mày đừng hòng lấy được, nếu còn không được nữa thì mày cứ biến ra nước ngoài giống nhỏ em mày đó, đợi khi nào nghĩ kỹ hết rồi hãy quay về.”
Nói rồi Mộ Trình Thiên đứng dậy đi về phòng, không thèm để ý đến anh ta nữa.
Mộ Ngạn Bân ngồi trên sô pha vò đầu, vẫn không nói lời nào.
Hôm sau nhà họ Cảnh đã hẹn trước với Mộ Trình Thiên buổi trưa cùng tới ăn cơm ở nhà hàng Hương Tước.
Cảnh Diệp Nhã tới nơi từ khá sớm, cô ta không tự lái xe của mình mà ngồi chung xe với Vương Tuyết, còn Dư Thanh Liên và Cảnh Minh Đức thì cùng ngồi trên chiếc xe khác.
Xe dừng lại ở bãi đỗ ngầm, Vương Tuyết túm lấy tay cô ta hỏi: “Đã sắp xếp xong xuôi các phóng viên chưa?”
Cảnh Diệp Nhã do dự một chốc rồi gậ đầu.
Lúc này Vương Tuyết mới thấy hài lòng, ngay sau đó bà ta lại thở dài.
“Bà cũng hết cách rồi nên mới làm vậy, tối hôm qua bà nghe giọng ông Mộ có vẻ cũng không mấy mặn mà với chuyện này. Hừ! Bà cũng hiểu khá rõ về ông ta.
Lúc trước nể tình con đang mang thai con của Mộ Ngạn Bân nên đối xử với con cũng khá tốt, nhưng từ khi đứa bé không còn thì hầu như không bao giờ nhắc tới chuyện cưới hỏi của hai đứa nữa, bà sợ ông ta đổi ý nên mới muốn làm như vậy thôi, con có thể hiểu cho nỗi lòng của bà không?”
Cảnh Diệp Nhã cắn cắn môi, đoạn cô ta gật đầu rồi nói: “Cảm ơn bà nội, con hiểu được mà.”
“Ừ, con biết là tốt rồi, chốc nữa hãy thể hiện cho tốt vào, đừng để bà nội mất mặt.”
“Con biết rồi ạ.”
Đám người xuống xe rồi bước vào thang máy, sau đó đi tới phòng riêng đã đặt trước.
Phải đến sát giờ cơm trưa thì Mộ Ngạn Bân và Mộ Trình Thiên mới vội vàng tới nơi, vừa bước vào thì ông ta liền vui vẻ bắt tay với Cảnh Minh Đức và bà cụ Cảnh.
“Ui, ngại quá đi, hôm nay bên công ty có việc gấp nên tới muộn, mong bà cụ đừng trách chúng tôi.”
Vương Tuyết hiền hòa cười nói: “Nói gì vậy chứ? Chúng ta sắp thành thông gia tới nơi rồi, chủ tịch Mộ không cần khách sáo như vậy đâu, đều là người nhà cả, mọi người cứ thoải mái đi!”
Mộ Trình Thiên cười khanh khách đáp lại bà ta, bọn họ ngồi vào bàn theo thứ tự tuổi tác, tất nhiên Cảnh Diệp Nhã phải ngồi bên cạnh Mộ Ngạn Bân, nhân viên phục vụ bắt đầu bưng thức ăn lên.
“Chủ tịch Mộ, tôi biết ông bận trăm công nghìn việc cho nên cũng không mặt dày tới làm phiền ông, hôm nay gọi hai nhà ra gặp mặt là để bàn chuyện cưới hỏi của hai đứa nhỏ ấy mà…”
“Tôi biết tôi biết, tôi hiểu ý của bà rồi, nói ra thì xấu hổ thật, nhẽ ra chuyện này phải lf để chúng tôi nói trước mới phải, có điều mấy nay thật sự bận quá nên không có lòng dạ nào nghĩ tới chuyện này, tôi xin nhận lỗi với bà.”
“Không cần không cần, chủ tịch Mộ khách sáo quá.”
“Vậy chúng ta cứ ăn cơm trước đã, chuyện kia không cần vội, đợi ăn xong chúng ta từ từ bàn bạc.”
“Ý của em thế nào?”
“Em?”
Có vẻ như Cảnh Diệp Nhã thấy hơi ngạc nhiên trước câu nói của anh ta, cô ta không ngờ anh sẽ hỏi ngược lại mình.
Cô ta cắn môi, khuôn mặt dần ửng hồng ngại ngùng, rồi cô ta nhẹ giọng nói: “Tất nhiên là em mong có thể nhanh chóng gả cho anh Bân rồi, dù sao chúng ta cũng đã ở bên nhau lâu như vậy rồi…”
“Nếu đã muốn thì cứ kết hôn đi.”
Câu nói thản nhiên xen chút thờ ơ này của anh ta khiến Cảnh Diệp Nhã giật thót mình, ngay sau đó là cảm giác mừng rỡ dâng trào.
“Thật sao? Anh Bân, anh đồng ý rồi sao?”
Mộ Ngạn Bân hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới màn đêm kia dòng người dòng xe hối hả ngược xuôi, không biết vì cớ gì mà đột nhiên anh ta thấy như bản thân đang bị nuốt trọn bởi một loại cảm xúc hỗn tạp giữa cô đơn và buồn bã.
Như thể đã tưng có một ngọn lửa thiêu cháy nơi đáy lòng, song trải qua sự trắc trở của thời gian, ngọn lửa ấy từng chút từng chút dập tắt.
Anh thản nhiên nói: “Đương nhiên là thật rồi, em ở bên tôi lâu như thế, còn từng mang thai con của tôi nữa, tuy đứa bé đã không còn nữa, nhưng vẫn cần phải chịu trách nhiệm với em, không phải sao?”
Cảnh Diệp Nhã vui đến suýt rơi lệ.
“Anh Bân à, cảm ơn anh, em cứ tưởng…”
Cô ta nghẹn ngào khóc không thành tiếng, một lúc lâu sau mới ấp úng nói: “Em cứ ngỡ sau tất cả những chuyện đó anh đã không còn thích em nữa, cũng không yên em, chắc chắn sẽ không cưới em, nhưng nữa em bây giờ… Bây giờ…”
Mộ Ngạn Bân nhếch môi.
“Bé ngốc, sao có thể chứ? Dù tất cả mọi người đều quay lưng về phía em thì anh vẫn sẽ luôn ở cạnh ủng hộ cho em.”
“Anh Bân à…”
…
Đêm nay đối với Cảnh Diệp Nhã tựa như một giấc chiêm bao đẹp đẽ nhưng lại mong manh vậy.
Sau này mỗi khi nhớ về cô ta vẫn cảm thấy ngọt ngào hạnh phúc.
Nhưng dù có ngọt ngào, có hạnh phúc tới cỡ nào thì ảo mộng cũng chỉ là ảo mộng mà thôi, nó không phải hiện thực.
Tựa như một tia sáng nhạt nhòa từ phía chân trời xa xôi, rõ ràng nó chỉ là một thứ hư ảo mờ mịt, không hề thực tế, nhưng cô ta lại cố sức túm chặt nó trong bàn tay như thể đó là sợi dây cứu mạng cuối cùng của mình.
Đợi tới khi giông bão đi qua, mở lòng bàn tay ra xem thì mới chợt nhận ra hết thảy chỉ tồn tại trong ước nguyện của chính cô ta mà thôi.
Nhưng thứ không thuộc về cô thì đã rời khỏi cô từ lâu, giấc mộng nào rồi cũng tới hồi tỉnh thức, chẳng qua là cô ta đang quá mê đắm giấc mơ ngọt ngào ấy nên mãi không muốn thức tỉnh mà thôi.
…
Nhận được sự đồng ý của Mộ Ngạn Bân, nhà họ Cảnh vội vàng báo cho họ hàng biết tin vui của hai người.
Đồng thời bọn họ cũng gợi điện cho Mộ Trình Thiên, dù sao sau này bọn họ sẽ là thông gia của nhau, hẹn hôm nào đó cùng ăn một bữa cơm, gặp mặt để tiện bàn việc cưới hỏi của con cái.
Tuy hai người không tổ chức hôn lễ ngay lúc này, nhưng bộ phim mà Cảnh Diệp Nhã diễn cũng sắp tới ngày đóng máy rồi, nếu muốn tổ chức hôn lễ thì phải sắp xếp từ sớm.
Còn khoảng một tháng nữa là sẽ đóng máy, khoảng thời gian này là vừa đủ.
Mộ Trình Thiên lúc nghe điện thoại thì tỏ ra đồng ý lắm, cũng chẳng có ý kiến gì, song vừa cúp máy thì ông ta đã quay ra mắng Mộ Ngạn Bân một trận.
“Trước kia ba không hề đồng ý chuyện con chia tay với Cảnh Ngọc Ninh để quen con bé này! Giờ con coi thử coi con bé đó đang làm những gì vậy hả? Chẳng còn chút danh dự nào, con còn muốn cưới con bé đó sao?
Con tính cưới vợ hay là cưới một đứa lắm chuyện ưa gây sự vậy? Ba có thể không so đo số tiền lỗ mà Phong Hòa phải gánh vì cô ta, nhưng nếu muốn để cô ta vào làm dâu nhà này thì ba sẽ không chấp nhận đâu!”
Mộ Ngạn Bân cúi gằm mặt ngồi trên ghế, để mặc ông mắng mà không hó hé lời nào.
Chờ ông ta mắng xong mới ngẩng đầu lên nhìn ông ta, vẻ mặt bình tĩnh: “Ba, ba đừng tức giận nữa, sức khỏe đã không tốt rồi, nổi nóng làm gì chứ?”
“Thằng con này!”
Mộ Trình Thiên nghe anh ta nói vậy thì càng tức giận hơn, ông ta vơ đại một cái gối rồi ném vào đầu anh ta.
“Còn dám nói nữa hả? Không nhờ mấy lần mày chọc giận tao thì tao đâu bệnh tới nông nổi này?”
Mộ Ngạn Bân không nói gì, anh ta chụp ấy chiếc gối rồi đặt sang bên cạnh.
Một lúc lâu sau mới hờ hững trả lời: “Chuyện kết hôn con đã đồng ý rồi, là con thiếu cô ấy, nên trả lại.”
“Mày nợ nó cái gì? Mày thấy những chuyện mỳ làm cho nhà họ Cảnh chưa đủ nhiều à? Con bé đó đang muốn dính lấy mày để đăng tin tẩy trắng! Mày định để mặc nó làm như vậy sao? Vậy mày có nghĩ tới danh tiếng của nhà họ Mộ này nữa không?”
“Chúng ta làm ăn buôn bán, đâu có kiếm tiền nhờ danh tiếng đâu…”
“Nói nghe dễ quá!”
Mộ Trình Thiên tức anh ta nhưng cũng không thể làm gì hơn, ông ta suy nghĩ một lát rồi nói: “Chuyện này mày chứ ráng kéo dài thời gian trước đã, hứa miệng thôi, đừng ngu tới mức đi đăng ký kết hôn thật biết chưa? Tao sẽ giữ hộ khẩu, mày đừng hòng lấy được, nếu còn không được nữa thì mày cứ biến ra nước ngoài giống nhỏ em mày đó, đợi khi nào nghĩ kỹ hết rồi hãy quay về.”
Nói rồi Mộ Trình Thiên đứng dậy đi về phòng, không thèm để ý đến anh ta nữa.
Mộ Ngạn Bân ngồi trên sô pha vò đầu, vẫn không nói lời nào.
Hôm sau nhà họ Cảnh đã hẹn trước với Mộ Trình Thiên buổi trưa cùng tới ăn cơm ở nhà hàng Hương Tước.
Cảnh Diệp Nhã tới nơi từ khá sớm, cô ta không tự lái xe của mình mà ngồi chung xe với Vương Tuyết, còn Dư Thanh Liên và Cảnh Minh Đức thì cùng ngồi trên chiếc xe khác.
Xe dừng lại ở bãi đỗ ngầm, Vương Tuyết túm lấy tay cô ta hỏi: “Đã sắp xếp xong xuôi các phóng viên chưa?”
Cảnh Diệp Nhã do dự một chốc rồi gậ đầu.
Lúc này Vương Tuyết mới thấy hài lòng, ngay sau đó bà ta lại thở dài.
“Bà cũng hết cách rồi nên mới làm vậy, tối hôm qua bà nghe giọng ông Mộ có vẻ cũng không mấy mặn mà với chuyện này. Hừ! Bà cũng hiểu khá rõ về ông ta.
Lúc trước nể tình con đang mang thai con của Mộ Ngạn Bân nên đối xử với con cũng khá tốt, nhưng từ khi đứa bé không còn thì hầu như không bao giờ nhắc tới chuyện cưới hỏi của hai đứa nữa, bà sợ ông ta đổi ý nên mới muốn làm như vậy thôi, con có thể hiểu cho nỗi lòng của bà không?”
Cảnh Diệp Nhã cắn cắn môi, đoạn cô ta gật đầu rồi nói: “Cảm ơn bà nội, con hiểu được mà.”
“Ừ, con biết là tốt rồi, chốc nữa hãy thể hiện cho tốt vào, đừng để bà nội mất mặt.”
“Con biết rồi ạ.”
Đám người xuống xe rồi bước vào thang máy, sau đó đi tới phòng riêng đã đặt trước.
Phải đến sát giờ cơm trưa thì Mộ Ngạn Bân và Mộ Trình Thiên mới vội vàng tới nơi, vừa bước vào thì ông ta liền vui vẻ bắt tay với Cảnh Minh Đức và bà cụ Cảnh.
“Ui, ngại quá đi, hôm nay bên công ty có việc gấp nên tới muộn, mong bà cụ đừng trách chúng tôi.”
Vương Tuyết hiền hòa cười nói: “Nói gì vậy chứ? Chúng ta sắp thành thông gia tới nơi rồi, chủ tịch Mộ không cần khách sáo như vậy đâu, đều là người nhà cả, mọi người cứ thoải mái đi!”
Mộ Trình Thiên cười khanh khách đáp lại bà ta, bọn họ ngồi vào bàn theo thứ tự tuổi tác, tất nhiên Cảnh Diệp Nhã phải ngồi bên cạnh Mộ Ngạn Bân, nhân viên phục vụ bắt đầu bưng thức ăn lên.
“Chủ tịch Mộ, tôi biết ông bận trăm công nghìn việc cho nên cũng không mặt dày tới làm phiền ông, hôm nay gọi hai nhà ra gặp mặt là để bàn chuyện cưới hỏi của hai đứa nhỏ ấy mà…”
“Tôi biết tôi biết, tôi hiểu ý của bà rồi, nói ra thì xấu hổ thật, nhẽ ra chuyện này phải lf để chúng tôi nói trước mới phải, có điều mấy nay thật sự bận quá nên không có lòng dạ nào nghĩ tới chuyện này, tôi xin nhận lỗi với bà.”
“Không cần không cần, chủ tịch Mộ khách sáo quá.”
“Vậy chúng ta cứ ăn cơm trước đã, chuyện kia không cần vội, đợi ăn xong chúng ta từ từ bàn bạc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.