Chương 313: Làm cô thất vọng
Vân Thụ
28/04/2021
Khóe môi anh không khỏi cong lên một nụ cười, anh đẩy cửa ra bước vào, sau đó nhìn thấy cô đang mặc một chiếc áo len màu trắng đang đứng ở trước cửa sổ, cũng không biết cô đang nghĩ gì.
Anh khẽ ho nhẹ một tiếng rồi đi vào, anh hỏi: “Em sao vậy?”
Sắc mặt của Quan Ân Tuyền khẽ xao động nhưng cô không quay đầu lại, cô chỉ lắc đầu rồi nói: “Không có gì.”
Quý Vân Thư trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Vì sao em lại không vui? Có phải là do…”
Anh ngừng một lát, thấy cô không nói gì, anh hơi do dự: “Có phải em vẫn giận vì chuyện tối đó không?”
Một câu nói làm Quan Ân Tuyền hơi sững ra, sắc mặt bỗng nhiên cũng thay đổi.
Quý Vân Thư vẫn luôn nhìn cô chăm chú, thấy sắc mặt cô thay đổi, lòng anh không khỏi chùng xuống.
Anh vội vàng giải thích: “Tối hôm trước tôi không cố ý đâu, tôi bị chuốc thuốc, không khống chế được bản thân, tuy tôi biết cách nói này không thể đưa ra làm lý do để em tha thứ cho tôi, nhưng tôi vẫn phải giải thích với em một chút.”
Anh vừa dứt lời thì Quan Ân Tuyền đột nhiên quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt rất phức tạp.
Một lúc lâu sau cô mới lên tiếng: “Ý của anh là, tối hôm trước chỉ là một sai lầm ngoài ý muốn của anh sao? Nếu như không phải anh bị chuốc thuốc, anh tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện đó, hôm nay anh đặc biệt đến đây xin lỗi em sao?”
Quý Vân Thư gật đầu.
Trong ánh mắt cô lướt qua một sự u tối, giống như là bị tổn thương và thất vọng.
Cô gượng cười và nói: “Em biết rồi, em tha thứ cho anh.”
Quý Vân Thư hơi thẫn thờ, anh không ngờ là cô lại tha thứ dứt khoát như vậy, anh cứ đứng đó, nhất thời anh không biết làm sao.
Trước khi đến, anh đã đoán sẵn rất nhiều trường hợp có thể xảy ra, cô sẽ có phản ứng gì, trách cứ anh ra sao, có la hét với anh không, anh thậm chí còn chuẩn bị sẵn rồi, nếu như cô thật sự để tâm như vậy, thì anh sẽ về nói với người lớn trong nhà, cho dù cô muốn cái vị trí “bà Quý”, tất cả đều được.
Nhưng bây giờ cô không nói gì cả, chỉ nói rằng em tha thứ cho anh.
Chỉ vậy thôi…
Quý Vân Thư im lặng đứng đó, cảm thấy trong lòng cứ rầu rĩ, có chút buồn bã kì lạ.
Quan Ân Tuyền ở phía đối diện cảm thấy tim mình cứ đập thình thịch, cứ như sắp ở trong lồng ngực nhảy ra ngoài.
Người đàn ông bên cạnh cô vẫn im lặng đứng đó, anh đang nghĩ điều gì? Vì sao anh không đi đi?
Cuối cùng cô không kìm nổi nữa, cô hỏi: “Anh xin lỗi rồi, em cũng tha thứ cho anh rồi, còn có chuyện gì khác không?”
Quý Vân Thư hơi ngừng lại, anh nhìn cô, trong phút chốc anh không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Sự im lặng của anh làm sống mũi Quan Ân Tuyền cay cay, trái tim cô lại càng chùng xuống.
Quả nhiên anh không thích cô, tối hôm đó đối với anh mà nói chẳng qua là một sai lầm ngoài ý muốn, qua thì cũng qua rồi.
Anh đến xin lỗi cô, hi vọng cô tha thứ, sau đó thì sao? Sau đó hai người e là anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, từ bây giờ không còn giao tình gì nữa! Nếu không vì sao anh không nói gì?
Khóe mắt cô đã đỏ lên, Quý Vân Thư nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô thì trái tim anh như thắt lại, cảm thấy không được thoải mái, rất khó chịu.
Cô như thế này là đang trách anh sao? Ngoài miệng nói đã tha thứ cho anh rồi, thật ra trong lòng vẫn đang hận anh!
Dù sao đó cũng là lần đầu tiên của cô, thế mà cứ không đầu không đuôi bị một người đàn ông không thân thiết lắm cướp đi, trong lòng cô nhất định rất hận anh.
Anh khẽ thở dài, những lời mà anh vốn muốn nói ra vì những giọt nước mắt của cô đột nhiên làm anh nói không thành lời.
Sau cùng, anh lại thở dài não nuột rồi trầm giọng nói: “Chuyện này là tôi có lỗi với em, thật xin lỗi, cho dù em không tha thứ cho tôi cũng là đúng, cho nên em không cần nói ra những lời trái với lòng mình đâu.”
Quan Ân Tuyền lắc đầu, cô mỉm cười, nhưng những giọt nước mặt lại cứ lăn xuống.
Cô luống cuống lau đi nước mắt rồi nói: “Em không ấm ức đâu, cũng không làm gì trái với lòng mình, chuyện đã qua rồi, em không muốn nhắc đến nữa, anh đi đi.”
Bộ dạng này của cô làm trái tim anh càng thắt chặt hơn, cứ cảm giác có một thứ gì đó đang bóp chặt lấy cổ họng anh, đau đến mức không thể thở được.
Nhưng cuối cùng anh chỉ gật đầu rồi buồn phiền nói: “Được, vậy em nghỉ ngơi cho tốt đi!”
Anh ngừng một lát rồi nói tiếp: “Em có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho tôi, bên viện nghiên cứu em muốn nghỉ bao lâu cũng được, không cần vội đi làm đâu.”
Quan Ân Tuyền không nhìn anh, chỉ lạnh lùng nói: “Em biết rồi.”
Sự lãnh đạm của cô làm Quý Vân Thư lần đầu tiên nếm trải mùi vị chua xót, khóe môi anh nhếch lên một nụ cười tự giễu, anh không nói thêm gì nữa sau đó quay người đi ra ngoài.
Đến dưới lầu, thấy Hạ Lan Tâm đang đứng ở trong phòng khách, hình như là đang đợi gì đó.
Anh bước đến lịch sự chào một tiếng: “Dì ơi, cháu còn có việc, cháu đi trước đây.”
Hạ Lan Tâm quay đầu sang, bà cảm thấy ngạc nhiên: “Sao nhanh như vậy đã đi rồi, ở chơi một lúc nữa đã, rồi ở lại ăn cơm tối.”
Quý Vân Thư lắc đầu: “Không ạ, trong viện đột nhiên có chuyện cần làm, không làm phiền dì nữa.”
Nói xong anh mới rời đi.
Cảnh Ngọc Ninh và Lục Trình Niên không hề biết chuyện đã xảy ra với Quý Vân Thư.
Bệnh của Lạc Lạc lúc ở trong bệnh viện cứ bị tái mãi, qua hơn một tuần cuối cùng cũng coi như là đỡ hẳn rồi.
Ngày thằng bé ra viện, là cô đích thân đến đón mẹ con bọn họ.
Thấy còn hơn 20 ngày nữa là Tết rồi, Cảnh Ngọc Ninh bảo Hoa Mộng Dao suy nghĩ cho kĩ, muốn ở lại Kinh Đô ăn tết, hay là về Nam Thành.
Tuy ba Hoa Mộng Dao bây giờ vẫn không muốn liên lạc với cô, nhưng dù sao cũng là cha con, nhiều năm như vậy rồi, cũng không thể nói vứt bỏ là vứt bỏ, hơn nữa chuyện thị phi bên trong cũng không thể một câu là có thể nói rõ được.
Hoa Mộng Dao đồng ý và suy nghĩ một lúc, gần đây cô đang bận tập gym, chuẩn bị ăn Tết xong thì làm việc lại.
Tuy là thời gian hơi gấp, nhưng mà nếu có thể làm việc thì tốt xấu gì cũng có thể phân tán sức lực và suy nghĩ đi, tâm trạng theo đó cũng sẽ cởi mở hơn một chút.
Cảnh Ngọc Ninh không có ý kiến gì với quyết định của cô, nhưng mà hợp đồng của Hoa Mộng Dao vẫn đang ở Hoa Thịnh, lúc đó Hoa Tôn Quyền vì muốn cô chịu thua nên liền giữ hợp đồng của cô lại, không để cho bất cứ đoàn phim nào tìm cô, vì vậy nếu Hoa Mộng Dao thật sự sắp làm việc lại thì sớm muộn gì cũng phải về một chuyến.
Chỉ có điều tuy Lạc Lạc ra viện rồi nhưng Hoa Mộng Dao vẫn chưa yên tâm lắm, cả ngày vẫn lo lắng như vậy.
Cảnh Ngọc Ninh thấy thế thì liền hẹn với Quý Vân Thư, nhờ lúc nào anh rảnh thì đến nhà kiểm tra sức khỏe toàn thân cho thằng bé.
Kiểm tra sức khỏe là giả, làm cho Hoa Mộng Dao bớt muộn phiền mới là thật.
Bây giờ cô quá lo cho con, chỉ có một thay đổi nhỏ xíu cũng làm cô vô cùng lo lắng.
Cảnh Ngọc Ninh thấy cứ như thế này lâu cũng không phải cách.
Thật ra cô cũng biết, Hoa Mộng Dao giấu Hoa Tôn Quyền sinh ra đứa bé này, đồng nghĩa với việc cắt đứt với nhà họ Hoa, mất đi người thân, cũng không có chồng, thân phụ nữ một mình nuôi con, thì đứa con chính là cột trụ tinh thần cho cô, nếu đứa trẻ xảy ra bất cứ chuyện gì, chỉ sợ cô cũng không sống nổi.
Quý Vân Thư nghe vậy thì chiều ngày hôm đó liền sang.
Có chuyên gia như Quý Vân Thư ở đây, cộng thêm với cách hành động thận trọng thường ngày của anh, anh rất được Hoa Mộng Dao tin tưởng.
Vì vậy sau khi kiểm tra xong, anh nói không có vấn đề gì, lúc này Hoa Mộng Dao mới hoàn toàn tin tưởng con mình quả thật đã bình phục rồi.
Anh khẽ ho nhẹ một tiếng rồi đi vào, anh hỏi: “Em sao vậy?”
Sắc mặt của Quan Ân Tuyền khẽ xao động nhưng cô không quay đầu lại, cô chỉ lắc đầu rồi nói: “Không có gì.”
Quý Vân Thư trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Vì sao em lại không vui? Có phải là do…”
Anh ngừng một lát, thấy cô không nói gì, anh hơi do dự: “Có phải em vẫn giận vì chuyện tối đó không?”
Một câu nói làm Quan Ân Tuyền hơi sững ra, sắc mặt bỗng nhiên cũng thay đổi.
Quý Vân Thư vẫn luôn nhìn cô chăm chú, thấy sắc mặt cô thay đổi, lòng anh không khỏi chùng xuống.
Anh vội vàng giải thích: “Tối hôm trước tôi không cố ý đâu, tôi bị chuốc thuốc, không khống chế được bản thân, tuy tôi biết cách nói này không thể đưa ra làm lý do để em tha thứ cho tôi, nhưng tôi vẫn phải giải thích với em một chút.”
Anh vừa dứt lời thì Quan Ân Tuyền đột nhiên quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt rất phức tạp.
Một lúc lâu sau cô mới lên tiếng: “Ý của anh là, tối hôm trước chỉ là một sai lầm ngoài ý muốn của anh sao? Nếu như không phải anh bị chuốc thuốc, anh tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện đó, hôm nay anh đặc biệt đến đây xin lỗi em sao?”
Quý Vân Thư gật đầu.
Trong ánh mắt cô lướt qua một sự u tối, giống như là bị tổn thương và thất vọng.
Cô gượng cười và nói: “Em biết rồi, em tha thứ cho anh.”
Quý Vân Thư hơi thẫn thờ, anh không ngờ là cô lại tha thứ dứt khoát như vậy, anh cứ đứng đó, nhất thời anh không biết làm sao.
Trước khi đến, anh đã đoán sẵn rất nhiều trường hợp có thể xảy ra, cô sẽ có phản ứng gì, trách cứ anh ra sao, có la hét với anh không, anh thậm chí còn chuẩn bị sẵn rồi, nếu như cô thật sự để tâm như vậy, thì anh sẽ về nói với người lớn trong nhà, cho dù cô muốn cái vị trí “bà Quý”, tất cả đều được.
Nhưng bây giờ cô không nói gì cả, chỉ nói rằng em tha thứ cho anh.
Chỉ vậy thôi…
Quý Vân Thư im lặng đứng đó, cảm thấy trong lòng cứ rầu rĩ, có chút buồn bã kì lạ.
Quan Ân Tuyền ở phía đối diện cảm thấy tim mình cứ đập thình thịch, cứ như sắp ở trong lồng ngực nhảy ra ngoài.
Người đàn ông bên cạnh cô vẫn im lặng đứng đó, anh đang nghĩ điều gì? Vì sao anh không đi đi?
Cuối cùng cô không kìm nổi nữa, cô hỏi: “Anh xin lỗi rồi, em cũng tha thứ cho anh rồi, còn có chuyện gì khác không?”
Quý Vân Thư hơi ngừng lại, anh nhìn cô, trong phút chốc anh không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Sự im lặng của anh làm sống mũi Quan Ân Tuyền cay cay, trái tim cô lại càng chùng xuống.
Quả nhiên anh không thích cô, tối hôm đó đối với anh mà nói chẳng qua là một sai lầm ngoài ý muốn, qua thì cũng qua rồi.
Anh đến xin lỗi cô, hi vọng cô tha thứ, sau đó thì sao? Sau đó hai người e là anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, từ bây giờ không còn giao tình gì nữa! Nếu không vì sao anh không nói gì?
Khóe mắt cô đã đỏ lên, Quý Vân Thư nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô thì trái tim anh như thắt lại, cảm thấy không được thoải mái, rất khó chịu.
Cô như thế này là đang trách anh sao? Ngoài miệng nói đã tha thứ cho anh rồi, thật ra trong lòng vẫn đang hận anh!
Dù sao đó cũng là lần đầu tiên của cô, thế mà cứ không đầu không đuôi bị một người đàn ông không thân thiết lắm cướp đi, trong lòng cô nhất định rất hận anh.
Anh khẽ thở dài, những lời mà anh vốn muốn nói ra vì những giọt nước mắt của cô đột nhiên làm anh nói không thành lời.
Sau cùng, anh lại thở dài não nuột rồi trầm giọng nói: “Chuyện này là tôi có lỗi với em, thật xin lỗi, cho dù em không tha thứ cho tôi cũng là đúng, cho nên em không cần nói ra những lời trái với lòng mình đâu.”
Quan Ân Tuyền lắc đầu, cô mỉm cười, nhưng những giọt nước mặt lại cứ lăn xuống.
Cô luống cuống lau đi nước mắt rồi nói: “Em không ấm ức đâu, cũng không làm gì trái với lòng mình, chuyện đã qua rồi, em không muốn nhắc đến nữa, anh đi đi.”
Bộ dạng này của cô làm trái tim anh càng thắt chặt hơn, cứ cảm giác có một thứ gì đó đang bóp chặt lấy cổ họng anh, đau đến mức không thể thở được.
Nhưng cuối cùng anh chỉ gật đầu rồi buồn phiền nói: “Được, vậy em nghỉ ngơi cho tốt đi!”
Anh ngừng một lát rồi nói tiếp: “Em có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho tôi, bên viện nghiên cứu em muốn nghỉ bao lâu cũng được, không cần vội đi làm đâu.”
Quan Ân Tuyền không nhìn anh, chỉ lạnh lùng nói: “Em biết rồi.”
Sự lãnh đạm của cô làm Quý Vân Thư lần đầu tiên nếm trải mùi vị chua xót, khóe môi anh nhếch lên một nụ cười tự giễu, anh không nói thêm gì nữa sau đó quay người đi ra ngoài.
Đến dưới lầu, thấy Hạ Lan Tâm đang đứng ở trong phòng khách, hình như là đang đợi gì đó.
Anh bước đến lịch sự chào một tiếng: “Dì ơi, cháu còn có việc, cháu đi trước đây.”
Hạ Lan Tâm quay đầu sang, bà cảm thấy ngạc nhiên: “Sao nhanh như vậy đã đi rồi, ở chơi một lúc nữa đã, rồi ở lại ăn cơm tối.”
Quý Vân Thư lắc đầu: “Không ạ, trong viện đột nhiên có chuyện cần làm, không làm phiền dì nữa.”
Nói xong anh mới rời đi.
Cảnh Ngọc Ninh và Lục Trình Niên không hề biết chuyện đã xảy ra với Quý Vân Thư.
Bệnh của Lạc Lạc lúc ở trong bệnh viện cứ bị tái mãi, qua hơn một tuần cuối cùng cũng coi như là đỡ hẳn rồi.
Ngày thằng bé ra viện, là cô đích thân đến đón mẹ con bọn họ.
Thấy còn hơn 20 ngày nữa là Tết rồi, Cảnh Ngọc Ninh bảo Hoa Mộng Dao suy nghĩ cho kĩ, muốn ở lại Kinh Đô ăn tết, hay là về Nam Thành.
Tuy ba Hoa Mộng Dao bây giờ vẫn không muốn liên lạc với cô, nhưng dù sao cũng là cha con, nhiều năm như vậy rồi, cũng không thể nói vứt bỏ là vứt bỏ, hơn nữa chuyện thị phi bên trong cũng không thể một câu là có thể nói rõ được.
Hoa Mộng Dao đồng ý và suy nghĩ một lúc, gần đây cô đang bận tập gym, chuẩn bị ăn Tết xong thì làm việc lại.
Tuy là thời gian hơi gấp, nhưng mà nếu có thể làm việc thì tốt xấu gì cũng có thể phân tán sức lực và suy nghĩ đi, tâm trạng theo đó cũng sẽ cởi mở hơn một chút.
Cảnh Ngọc Ninh không có ý kiến gì với quyết định của cô, nhưng mà hợp đồng của Hoa Mộng Dao vẫn đang ở Hoa Thịnh, lúc đó Hoa Tôn Quyền vì muốn cô chịu thua nên liền giữ hợp đồng của cô lại, không để cho bất cứ đoàn phim nào tìm cô, vì vậy nếu Hoa Mộng Dao thật sự sắp làm việc lại thì sớm muộn gì cũng phải về một chuyến.
Chỉ có điều tuy Lạc Lạc ra viện rồi nhưng Hoa Mộng Dao vẫn chưa yên tâm lắm, cả ngày vẫn lo lắng như vậy.
Cảnh Ngọc Ninh thấy thế thì liền hẹn với Quý Vân Thư, nhờ lúc nào anh rảnh thì đến nhà kiểm tra sức khỏe toàn thân cho thằng bé.
Kiểm tra sức khỏe là giả, làm cho Hoa Mộng Dao bớt muộn phiền mới là thật.
Bây giờ cô quá lo cho con, chỉ có một thay đổi nhỏ xíu cũng làm cô vô cùng lo lắng.
Cảnh Ngọc Ninh thấy cứ như thế này lâu cũng không phải cách.
Thật ra cô cũng biết, Hoa Mộng Dao giấu Hoa Tôn Quyền sinh ra đứa bé này, đồng nghĩa với việc cắt đứt với nhà họ Hoa, mất đi người thân, cũng không có chồng, thân phụ nữ một mình nuôi con, thì đứa con chính là cột trụ tinh thần cho cô, nếu đứa trẻ xảy ra bất cứ chuyện gì, chỉ sợ cô cũng không sống nổi.
Quý Vân Thư nghe vậy thì chiều ngày hôm đó liền sang.
Có chuyên gia như Quý Vân Thư ở đây, cộng thêm với cách hành động thận trọng thường ngày của anh, anh rất được Hoa Mộng Dao tin tưởng.
Vì vậy sau khi kiểm tra xong, anh nói không có vấn đề gì, lúc này Hoa Mộng Dao mới hoàn toàn tin tưởng con mình quả thật đã bình phục rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.