Chương 224: Tặng sai người rồi
Vân Thụ
28/04/2021
Xung quanh đột nhiên có rất nhiều người đều vây lại chúc mừng cô ta.
“Diệp Nhã, đúng là ngưỡng mộ cô quá, cô cũng hạnh phúc quá rồi đấy!”
“Cậu Mộ đối với cô tốt như vậy, quả thật là cưng chiều cô như công chúa nhỏ ấy! Tôi thấy cô cho dù không quay phim mà về nhà làm mợ chủ, cũng không ai dám nói gì.”
“Đúng rồi đấy, lúc nào chúng tôi mới được may mắn như cô, gặp được bạch mã hoàng tử tốt như vậy.”
Tất nhiên, đồng thời cũng không ít người mượn chuyện này đạp lên Cảnh Ngọc Ninh.
“Tôi đã nói mà! Cậu Mộ thích Diệp Nhã của chúng ta, có một số người không biết trời cao đất dày, lại cứ thích tự mình đa tình, nói mình và cậu Mộ có yêu đương, đúng là viển vông.”
“Chậc, cô không biết có một bệnh gọi là si tâm vọng tưởng sao? Bệnh này bị lâu thì đáng sợ lắm, Diệp Nhã, sau này cô tránh xa cô ta một chút.”
“Đúng đấy, dựa vào một vài thủ đoạn không đứng đắn mà làm diễn viên chính, còn tưởng mình lợi hại thật sao?”
“Bảo cô ta ra đây xem đi! Xem cậu Mộ của chúng ta đối với Diệp Nhã tốt như thế nào, hỏi xem mặt cô ta đau không?”
Cảnh Diệp Nhã được một đám con gái vây ở giữa, nghe những lời khen ngợi của bọn họ, cô ta chỉ cảm thấy trong lòng có mật sắp tràn ra.
Cô ta cảm thấy rất thỏa mãn, làm cô ta lâng lâng, cô ta liên tục mỉm cười nói: “Mấy người đừng nói vậy nữa.”
Sau đó còn giải thích cho Cảnh Ngọc Ninh: “Chị gái cũng rất xuất sắc, chuyện lúc trước có lẽ cũng chỉ là nhất thời bị ma xui quỷ khiến, tôi đã tha thứ cho chị ấy rồi, cho nên mọi người đừng sỉ nhục chị ấy nữa, cứ xem như là giữ thể diện cho tôi được không?”
“Diệp Nhã, con người cô tốt quá rồi đấy! Sớm muộn gì cũng bị cô ta hãm hại.”
“Haiz, bỏ đi, nể tình cô, chúng tôi sẽ bớt nói về cô ta.”
Mọi người nói chuyện rất rôm rả, vào lúc này, chỉ thấy người nhân viên cầm card kí nhận rời đi lúc nãy đột nhiên đi vòng lại.
Anh ta cau mày rồi đi đến trước mặt Cảnh Diệp Nhã, ngờ vực hỏi: “Này cô, cô không phải là cô Cảnh Ngọc Ninh sao?”
Cảnh Diệp Nhã thẫn thờ, mấy người xung quanh cũng thẫn thờ theo.
Có người đáp lại, tức giận nói: “Cái gì mà Cảnh Ngọc Ninh? Đây là Cảnh Diệp Nhã, đương nhiên không phải Cảnh Ngọc Ninh!”
Người nhân viên đó thở dài: “Vậy sao không nói sớm! Đây là hoa tặng cho cô Cảnh Ngọc Ninh, không phải tặng cho cô, cô kí nhầm rồi.”
Anh ta vừa nói vừa ở trước mặt mọi người gạch đi tên của Cảnh Diệp Nhã trên tấm card.
Cảnh Diệp Nhã: “…”
Mọi người xung quanh: “…”
Đúng lúc này Cảnh Ngọc Ninh đi tới, thấy biểu cảm kỳ lạ trên mặt mọi người liền tò mò hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Người nhân viên đó bước đến hỏi: “Chào cô, cho hỏi cô biết cô Cảnh Ngọc Ninh ở đâu không?”
Cảnh Ngọc Ninh sững sờ: “Là tôi, có chuyện gì sao?”
Người nhân viên đó ngay lập tức như bắt được vàng, vội vã đưa tấm card đã bị gạch bỏ tên cho cô.
“Đây là hoa anh Lục tặng cô, mời cô ký nhận.”
Cảnh Ngọc Ninh: “…”
Cô nhìn biển hoa như những đám mây sương màu đỏ trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy hơi nhức đầu, Lục Trình Niên đang làm trò quỷ gì đây?
Đối diện với ánh mắt long lanh của mọi người, cô chỉ có thể nhận lấy rồi bất chấp ký vào.
Chỉ là lúc ký tên thì mới phát hiện thì ra bên trên đã có người ký rồi. Tuy đã có người dùng bút đen gạch đi, nhưng vẫn có thể nhìn ra là Cảnh Diệp Nhã đã ký.
Cô không khỏi nhướng mày, đáy mắt hiện lên một sự nghiền ngẫm.
Cách đó không xa, Cảnh Diệp Nhã sắp giận đến xanh mặt rồi, cô ta chỉ cảm thấy tất cả mọi sự khó xử phải nhận trong cuộc đời này cũng không nghiêm trọng như này hôm nay.
Ở bên cạnh, mấy người lúc trước giúp cô ta nhục mạ Cảnh Ngọc Ninh cũng ý thức được chuyện này quả thật có chút lúng túng, bọn họ áy náy nhìn cô ta, nhỏ giọng nói: “Diệp Nhã, chúng tôi không phải…”
“Đừng nói nữa!”
Cảnh Diệp Nhã tức giận cắt ngang lời bọn họ, sau đó hùng hổ nhìn Cảnh Ngọc Ninh và quay người bỏ đi.
Cảnh Ngọc Ninh rất nhanh đã ký xong và đưa card lại cho người nhân viên đó.
Người nhân viên đó nhận lấy và cười: “Cảm ơn cô, chúc hai người bạc đầu giai lão, hạnh phúc bên nhau một đời nhé.”
Nói xong còn đưa cho cô một tấm thiệp chúc mừng, sau đó tầm tấm card đã được ký tên rời khỏi.
Xung quanh đột nhiên có mấy người tò mò tràn qua.
“Cảnh Ngọc Ninh, đây là hoa ai tặng vậy?”
“Nhiều hoa thế này, chắc là giàu lắm nhỉ?”
“Tôi vừa nghe người đưa hoa đến nói, người đó đang theo đuổi cô sao? Hay là cô đã có tình yêu mới?”
“Cảnh Ngọc Ninh, cô hạnh phúc thật, chúng tôi ngưỡng mộ cô quá!”
Những lời lúc nãy nói với Cảnh Diệp Nhã, lúc này toàn bộ nguyên xi chuyển sang cho Cảnh Ngọc Ninh.
Nhưng mà Cảnh Ngọc Ninh không thích tự đắc như Cảnh Diệp Nhã, cô cất thiệp chúc mừng đi rồi nói: “Không có gì, chỉ là một người bạn bình thường thôi, mọi người đừng nghĩ nhiều nữa, được rồi, tôi còn phải chuẩn bị cho cảnh quay sau, mọi người giải tán đi.”
Nói xong cô quay người đi thẳng vào phòng nghỉ.
Có người thấy vậy thì không khỏi hừ một tiếng: “Giả vờ thanh cao gì chứ? Đúng là đáng ghét!”
“Đúng đấy, cũng chẳng biết leo lên đâu gặp được tên nhà giàu, thấy cậu Mộ gặp chuyện mới muốn tìm người khác!”
“Khách sáo với cô ta vài câu thôi, còn tưởng ngưỡng mộ cô ta thật à, đúng là, giữ chút thể diện cho cô ta thôi, hừ!”
Cho dù là như thế nào đi chăng nữa, nói tóm lại, đám người ra hóng chuyện vẫn là hậm hực tản ra.
Cảnh Ngọc Ninh ngồi trên sô pha của phòng nghỉ, nhìn vào tấm thiệp màu hồng trên tay, cô chỉ cảm thấy buồn cười. Người đàn ông này cũng thật là…
Tấm thiệp được thiết kế rất tinh tế, màu hồng nhạt, chất liệu cao cấp, cầm vào có cảm giác có một loại chất gì đó như là cát mịn, xung quanh có đường chỉ vàng, ở giữa viết một câu: “Anh yêu em, như là một loại bệnh không có thuốc chữa. ——L”
Cô đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve những chữ màu vàng ở bên trên, một lúc lâu sau, cô vẫn là không nhịn được mà mỉm cười.
Ừm, tuy là anh không nghe lời cô ngoan ngoãn ở im đó, nhưng dù sao cũng thông minh, biết rằng không được viết tên, cũng coi như là giữ lời hứa.
Cảnh Ngọc Ninh nghĩ một lát, vẫn là gọi điện thoại cho anh.
Đầu dây bên kia, Lục Trình Niên đang họp.
Điện thoại đột nhiên rung lên, anh liền ngừng lại, cao giọng nói: “Tạm ngừng cuộc họp một lát, mọi người nghỉ ngơi một lúc, 10 phút sau tiếp tục.”
Nói xong liền cầm theo điện thoại đi ra ngoài.
Đối với việc BOSS của mình trong lúc đang họp mà nhận điện thoại, lúc đầu mọi người còn ngạc nhiên, nhưng đến bây giờ cũng quen rồi.
Thậm chí còn có tin đồn, nói BOSS có giấu một cô người tình nhỏ trong nhà, còn cưng chiều hết mực. Vì cô, BOSS đã phá bỏ rất nhiều quy tắc, trong lúc họp nghe điện thoại cũng chả là gì.
Có người buôn chuyện tất nhiên sẽ có người đau lòng, nhớ lại BOSS của họ oai phong như vậy, tĩnh tâm, cương trực công chính, bây giờ sao lại có tư chất ham mê nữ sắc của bạo chúa thế này?
Nữ sắc rất nguy hiểm, BOSS nhất định phải cân nhắc cẩn thận!
Nhưng mà mấy lời nói này tất nhiên là không truyền vào tai Lục Trình Niên, anh đứng ở hành lang rồi bắt máy, dịu dàng nói: “Ninh Ninh, nhận được hoa rồi hả?”
Cảnh Ngọc Ninh điềm đạm “ừ” một tiếng rồi hỏi: “Lục Trình Niên, ý gì đây? Đang yên đang lành tặng nhiều hoa như vậy làm gì?”
“Diệp Nhã, đúng là ngưỡng mộ cô quá, cô cũng hạnh phúc quá rồi đấy!”
“Cậu Mộ đối với cô tốt như vậy, quả thật là cưng chiều cô như công chúa nhỏ ấy! Tôi thấy cô cho dù không quay phim mà về nhà làm mợ chủ, cũng không ai dám nói gì.”
“Đúng rồi đấy, lúc nào chúng tôi mới được may mắn như cô, gặp được bạch mã hoàng tử tốt như vậy.”
Tất nhiên, đồng thời cũng không ít người mượn chuyện này đạp lên Cảnh Ngọc Ninh.
“Tôi đã nói mà! Cậu Mộ thích Diệp Nhã của chúng ta, có một số người không biết trời cao đất dày, lại cứ thích tự mình đa tình, nói mình và cậu Mộ có yêu đương, đúng là viển vông.”
“Chậc, cô không biết có một bệnh gọi là si tâm vọng tưởng sao? Bệnh này bị lâu thì đáng sợ lắm, Diệp Nhã, sau này cô tránh xa cô ta một chút.”
“Đúng đấy, dựa vào một vài thủ đoạn không đứng đắn mà làm diễn viên chính, còn tưởng mình lợi hại thật sao?”
“Bảo cô ta ra đây xem đi! Xem cậu Mộ của chúng ta đối với Diệp Nhã tốt như thế nào, hỏi xem mặt cô ta đau không?”
Cảnh Diệp Nhã được một đám con gái vây ở giữa, nghe những lời khen ngợi của bọn họ, cô ta chỉ cảm thấy trong lòng có mật sắp tràn ra.
Cô ta cảm thấy rất thỏa mãn, làm cô ta lâng lâng, cô ta liên tục mỉm cười nói: “Mấy người đừng nói vậy nữa.”
Sau đó còn giải thích cho Cảnh Ngọc Ninh: “Chị gái cũng rất xuất sắc, chuyện lúc trước có lẽ cũng chỉ là nhất thời bị ma xui quỷ khiến, tôi đã tha thứ cho chị ấy rồi, cho nên mọi người đừng sỉ nhục chị ấy nữa, cứ xem như là giữ thể diện cho tôi được không?”
“Diệp Nhã, con người cô tốt quá rồi đấy! Sớm muộn gì cũng bị cô ta hãm hại.”
“Haiz, bỏ đi, nể tình cô, chúng tôi sẽ bớt nói về cô ta.”
Mọi người nói chuyện rất rôm rả, vào lúc này, chỉ thấy người nhân viên cầm card kí nhận rời đi lúc nãy đột nhiên đi vòng lại.
Anh ta cau mày rồi đi đến trước mặt Cảnh Diệp Nhã, ngờ vực hỏi: “Này cô, cô không phải là cô Cảnh Ngọc Ninh sao?”
Cảnh Diệp Nhã thẫn thờ, mấy người xung quanh cũng thẫn thờ theo.
Có người đáp lại, tức giận nói: “Cái gì mà Cảnh Ngọc Ninh? Đây là Cảnh Diệp Nhã, đương nhiên không phải Cảnh Ngọc Ninh!”
Người nhân viên đó thở dài: “Vậy sao không nói sớm! Đây là hoa tặng cho cô Cảnh Ngọc Ninh, không phải tặng cho cô, cô kí nhầm rồi.”
Anh ta vừa nói vừa ở trước mặt mọi người gạch đi tên của Cảnh Diệp Nhã trên tấm card.
Cảnh Diệp Nhã: “…”
Mọi người xung quanh: “…”
Đúng lúc này Cảnh Ngọc Ninh đi tới, thấy biểu cảm kỳ lạ trên mặt mọi người liền tò mò hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Người nhân viên đó bước đến hỏi: “Chào cô, cho hỏi cô biết cô Cảnh Ngọc Ninh ở đâu không?”
Cảnh Ngọc Ninh sững sờ: “Là tôi, có chuyện gì sao?”
Người nhân viên đó ngay lập tức như bắt được vàng, vội vã đưa tấm card đã bị gạch bỏ tên cho cô.
“Đây là hoa anh Lục tặng cô, mời cô ký nhận.”
Cảnh Ngọc Ninh: “…”
Cô nhìn biển hoa như những đám mây sương màu đỏ trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy hơi nhức đầu, Lục Trình Niên đang làm trò quỷ gì đây?
Đối diện với ánh mắt long lanh của mọi người, cô chỉ có thể nhận lấy rồi bất chấp ký vào.
Chỉ là lúc ký tên thì mới phát hiện thì ra bên trên đã có người ký rồi. Tuy đã có người dùng bút đen gạch đi, nhưng vẫn có thể nhìn ra là Cảnh Diệp Nhã đã ký.
Cô không khỏi nhướng mày, đáy mắt hiện lên một sự nghiền ngẫm.
Cách đó không xa, Cảnh Diệp Nhã sắp giận đến xanh mặt rồi, cô ta chỉ cảm thấy tất cả mọi sự khó xử phải nhận trong cuộc đời này cũng không nghiêm trọng như này hôm nay.
Ở bên cạnh, mấy người lúc trước giúp cô ta nhục mạ Cảnh Ngọc Ninh cũng ý thức được chuyện này quả thật có chút lúng túng, bọn họ áy náy nhìn cô ta, nhỏ giọng nói: “Diệp Nhã, chúng tôi không phải…”
“Đừng nói nữa!”
Cảnh Diệp Nhã tức giận cắt ngang lời bọn họ, sau đó hùng hổ nhìn Cảnh Ngọc Ninh và quay người bỏ đi.
Cảnh Ngọc Ninh rất nhanh đã ký xong và đưa card lại cho người nhân viên đó.
Người nhân viên đó nhận lấy và cười: “Cảm ơn cô, chúc hai người bạc đầu giai lão, hạnh phúc bên nhau một đời nhé.”
Nói xong còn đưa cho cô một tấm thiệp chúc mừng, sau đó tầm tấm card đã được ký tên rời khỏi.
Xung quanh đột nhiên có mấy người tò mò tràn qua.
“Cảnh Ngọc Ninh, đây là hoa ai tặng vậy?”
“Nhiều hoa thế này, chắc là giàu lắm nhỉ?”
“Tôi vừa nghe người đưa hoa đến nói, người đó đang theo đuổi cô sao? Hay là cô đã có tình yêu mới?”
“Cảnh Ngọc Ninh, cô hạnh phúc thật, chúng tôi ngưỡng mộ cô quá!”
Những lời lúc nãy nói với Cảnh Diệp Nhã, lúc này toàn bộ nguyên xi chuyển sang cho Cảnh Ngọc Ninh.
Nhưng mà Cảnh Ngọc Ninh không thích tự đắc như Cảnh Diệp Nhã, cô cất thiệp chúc mừng đi rồi nói: “Không có gì, chỉ là một người bạn bình thường thôi, mọi người đừng nghĩ nhiều nữa, được rồi, tôi còn phải chuẩn bị cho cảnh quay sau, mọi người giải tán đi.”
Nói xong cô quay người đi thẳng vào phòng nghỉ.
Có người thấy vậy thì không khỏi hừ một tiếng: “Giả vờ thanh cao gì chứ? Đúng là đáng ghét!”
“Đúng đấy, cũng chẳng biết leo lên đâu gặp được tên nhà giàu, thấy cậu Mộ gặp chuyện mới muốn tìm người khác!”
“Khách sáo với cô ta vài câu thôi, còn tưởng ngưỡng mộ cô ta thật à, đúng là, giữ chút thể diện cho cô ta thôi, hừ!”
Cho dù là như thế nào đi chăng nữa, nói tóm lại, đám người ra hóng chuyện vẫn là hậm hực tản ra.
Cảnh Ngọc Ninh ngồi trên sô pha của phòng nghỉ, nhìn vào tấm thiệp màu hồng trên tay, cô chỉ cảm thấy buồn cười. Người đàn ông này cũng thật là…
Tấm thiệp được thiết kế rất tinh tế, màu hồng nhạt, chất liệu cao cấp, cầm vào có cảm giác có một loại chất gì đó như là cát mịn, xung quanh có đường chỉ vàng, ở giữa viết một câu: “Anh yêu em, như là một loại bệnh không có thuốc chữa. ——L”
Cô đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve những chữ màu vàng ở bên trên, một lúc lâu sau, cô vẫn là không nhịn được mà mỉm cười.
Ừm, tuy là anh không nghe lời cô ngoan ngoãn ở im đó, nhưng dù sao cũng thông minh, biết rằng không được viết tên, cũng coi như là giữ lời hứa.
Cảnh Ngọc Ninh nghĩ một lát, vẫn là gọi điện thoại cho anh.
Đầu dây bên kia, Lục Trình Niên đang họp.
Điện thoại đột nhiên rung lên, anh liền ngừng lại, cao giọng nói: “Tạm ngừng cuộc họp một lát, mọi người nghỉ ngơi một lúc, 10 phút sau tiếp tục.”
Nói xong liền cầm theo điện thoại đi ra ngoài.
Đối với việc BOSS của mình trong lúc đang họp mà nhận điện thoại, lúc đầu mọi người còn ngạc nhiên, nhưng đến bây giờ cũng quen rồi.
Thậm chí còn có tin đồn, nói BOSS có giấu một cô người tình nhỏ trong nhà, còn cưng chiều hết mực. Vì cô, BOSS đã phá bỏ rất nhiều quy tắc, trong lúc họp nghe điện thoại cũng chả là gì.
Có người buôn chuyện tất nhiên sẽ có người đau lòng, nhớ lại BOSS của họ oai phong như vậy, tĩnh tâm, cương trực công chính, bây giờ sao lại có tư chất ham mê nữ sắc của bạo chúa thế này?
Nữ sắc rất nguy hiểm, BOSS nhất định phải cân nhắc cẩn thận!
Nhưng mà mấy lời nói này tất nhiên là không truyền vào tai Lục Trình Niên, anh đứng ở hành lang rồi bắt máy, dịu dàng nói: “Ninh Ninh, nhận được hoa rồi hả?”
Cảnh Ngọc Ninh điềm đạm “ừ” một tiếng rồi hỏi: “Lục Trình Niên, ý gì đây? Đang yên đang lành tặng nhiều hoa như vậy làm gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.