Chương 293: Từng bước đi sai đường
Vân Thụ
28/04/2021
Bà ta vừa nói vừa liếc nhìn xung quanh, rõ ràng là dáng vẻ chột dạ Lục Trình Niên cũng không muốn tranh luận với bà ta, dù sao mọi chuyện đã được điều tra, cũng bắt được tại trận.
Dù sao Lục Lan Chỉ cũng là bề trên của anh, anh không muốn làm trò mọi người.
Vị thế anh nói: ‘Cháu sẽ giao chuyện này cho bà nội xử lý, cô tự giải quyết cho tốt đi!”
Anh nói xong thì kéo Cảnh Ngọc Ninh Xoay người rời đi.
Lục Lan Chí nghe nói anh muốn nói cho ông cụ Lục thì lập tức luống cuống.
Bà ta vội vàng chạy tới ngăn cản hai người.
“Chờ một chút, hai đứa chờ đãt”
Bà ta đuổi đến ngoài cửa, vất vả lắm mới ngăn được, Lục Trình Niên nhíu mày không nói chuyện, chờ bà ta nói.
Lục Lan Chỉ thở hổn hển, qua mấy giây mới ổn định hơi thở.
Bà ta vội vàng nói: “Không thể nói cho ông bà nội của cháu, Trình Niên, coi như cô cầu xin cháu, cháu nhất định phải giúp cô giấu chuyện này, nếu ông bà nội nội cháu biết thì cô nhất định phải chết.”
Lục Trình Niên trầm giọng nói: “Trước khi cô làm chuyện này thì phải nghĩ đến chuyện bọn họ sớm muộn gì cũng biết.”
Lục Lan Chi gấp đến muốn khóc.
“Không phải, chỉ cần cháu không nói, cô không nói, hai người họ không nói, sao ông bà nội cháu biết được chứ?”
Lục Trình Niên cười lạnh.
“ồ? Thật sao? Cô còn cầm bộ trang sức bà nội cho cô bán đi, cô có chắc bọn họ vẫn luôn không biết gì sao?”
Lục Lan Chí nghe vậy thì sắc mặt hoàn toàn thay đổi, trở nên trảng bệch.
Qua mấy giây, bà ta mới mấp máy môi.
“Cháu, cháu đã biết?”
Lục Trình Niên lạnh mặt không trả lời.
Cảnh Ngọc Ninh giải thích nói: “Ngày hôm qua cháu và Trình Niên tham gia một buổi đấu giá, trong lúc vô tình nhìn thấy bộ trang sức kia, nhưng cô yên tâm, Trinh Niên đã mua lại nó rồi, cho nên trước mắt vẫn chưa truyền tới tai ông bà nội Nhưng rốt cuộc chuyện này là thế nào, vì sao cô lại đến mức đường này, cháu cảm thấy cô nên nói rõ với cháu và Trình Niên, nếu không thì một ngày nào mọi chuyện bại lộ, cho dù chúng cháu muốn giấu giúp cô cũng không giấu được.”
Lúc này Lục Lan Chi mới hơi thở dài, gật đầu.
“Đúng vậy, nên nói với hai đứa, hiện tại ngoại trừ hai đứa thì cô cũng không biết tìm ai giúp đỡ.”
Cửa hội trường người đến người đi, không phải là chô thích hợp nói chuyện.
Cuối cùng Lục Lan Chi đề nghị đến một quán cà phê có phong cảnh không tệ gần đó, vì thế mọi người chuyển qua bên đó nói chuyện.
Dù sao đây cũng là chuyện riêng nhà họ.
Lục, Tống Linh không tiện nghe nên chọn một chỗ uống cả phê ở lâu một.
Lục Trình Niên và Cảnh Ngọc Ninh với Lục Lan Chi chọn một phòng riêng trên lầu hai.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Cảnh Ngọc Ninh chọn cà phê cho ba người, lúc này mới vào chủ đề chính.
“Cô, cô muốn chúng cháu giúp cô cũng không phải không được, nhưng cháu mong cô đừng giấu giếm bất cứ điều gì, nhất định phải nói sự thật, lúc này chúng cháu mới suy.
nghĩ giúp cô thế nào.”
Lần này Lục Lan Chi không hề kiêu căng phách lối với Cảnh Ngọc Ninh nữa.
Bà ta biết mình có việc cầu xin người ta, vì thế cũng bỏ xuống vẻ kiêu ngạo, thở dài nói: “Chuyện này nói ra thì rất dài, phải nói từ một năm trước.”
Một năm trước, Lục Lan Chỉ và bà cụ cãi nhau một trận, bà ta không muốn nói nguyên nhân cãi nhau, Cảnh Ngọc Ninh và Lục Trình Niến cũng không hỏi.
Lúc đó Lục Trình Niên đúng lúc đi Nam Thành, vì vậy Lục Lan Chi dọn về nhà cũ ở với ông cụ và bà cụ.
Không nghĩ tới bà ta vừa dọn về không lâu lại bởi vì cãi nhau nên dọn đi.
Chuyện này không có nhiều người biết, ngay cả Lục Trình Niên cũng không biết.
Lục Lan Chỉ dọn khỏi nhà cũ, bà cụ quá tức giận nên cắt đút tài chính của bà ta Cũng không biết nguyên nhân gì, tóm lại bà cụ muốn nhân cơ hội này khiến bà ta quay đầu nhận sai, nhưng Lục Lan Chi có lòng tự trọng cao nên không chịu cúi đầu.
Không chỉ có như vậy còn muốn nghĩ cách kiếm tiền, thê phải chứng minh với bà cụ răng bà ta rời khỏi nhà họ Lục cũng có thể Sống rất tốt, có năng lực nuôi sống bản thân.
Đầu tiên Lục Lan Chi đầu tư vào cổ phiếu, bà ta là cô chủ nhà họ Lục, có rất nhiều người nể mặt giới thiệu không ít cổ phiếu tốt, Lục Lan Chỉ kiếm được đầy túi.
Sau đó bà ta bắt đầu đi theo người ta học kinh doanh.
Đáng tiếc bà ta xuất thân từ nghệ thuật, tuy răng trong nhà kinh doanh đứng đầu nước T, nhưng bà ta chưa từng tiếp xúc qua phương diện này.
Đầu tư rất nhiều, cuối cùng đều thua lô.
Lục Lan Chi sợ người khác cười nhạo, càng thêm quyết tâm muốn tự kiếm tiền.
Vì thế trời xui đất khiến bà ta quen biết Bùi Hiếu.
Bùi Hiếu là người đàn ông ở nơi cược ngọc, bọn họ đã gặp người đàn ông kia.
Đối phương là thương nhân rất thành công, lúc hai người vừa quen biết đã từng theo đuổi Lục Lan Chi, nhưng Lục Lan Chí không đồng ý.
Cũng bởi vì như thế, Lục Lan Chí cảm thấy nếu đối phương muốn theo đuối mình thì nhất định sẽ không lừa mình.
Lúc đầu Bùi Hiếu thật sự mang theo bà †a cược ngọc mấy lần, xem như kiếm chút lời nhỏ.
Sau đó Lục Lan Chi bắt đầu không thỏa mãn, Bùi Hiếu nhìn ra suy nghĩ của bà ta, đề nghị đánh cược lớn một lần.
Lần đó Lục Lan Chỉ gần như mua gần một nửa đá lúc dod, không nghĩ tới khi cắt ra lại không có mấy ngọc tốt.
Lần đó làm cho bà ta thiệt hại lớn Nhưng đôi khi con người là như Vậy, càng thất bại thì cảm giác không cam lòng càng mãnh liệt.
Ở sự xúi giục của Bùi Hiếu, Lục Lan Chỉ lại mua rất mạnh tay, mỗi lần đều mua mười mấy tảng đá Không nghĩ tới càng mua càng lỗ, đầu tư mấy trăm tỷ cũng không thấy được ngọc tốt, cuối cùng tất cả tiền bạc trôi theo dòng nước.
Bà ta không chịu nổi đả kích này, cũng không hiếu vì sao lúc đầu có thể chọn những tảng đá có ngọc, hiện tại lại không chọn được.
Lục Lan Chi cũng không phải chưa từng nghi ngờ Bùi Hiếu lừa mình, chẳng qua bà ta tự mình chọn đá, cho dù người ta lừa cũng không lừa được.
Bà ta không hiểu, hơn nữa hiện tại bà ta đã đổ rất nhiều tiên của vào cược ngọc, nếu từ bỏ thì sau này bà ta không thể nào ăn nói được.
Tuy răng thời gian đã trôi qua một năm, nhưng quan hệ của bà ta và bà cụ vẫn chưa tốt lên.
Lục Lan Chi nghĩ thầm phải đánh cược một lần nữa, hơn nữa quyết định nếu lại thua lỗ thì sẽ không chơi nữa, không nghĩ tới lần này lại thẳng.
Vì thế bà ta lại bỏ tiền cược ngọc mấy lần Cứ như vậy lặp đi lặp lại, cuối cùng bà ta không có tiền, còn hỏi mượn người bên cạnh không ít, đồ vật đáng giá trong nhà cũng mang đi bán, toàn bộ đầu tư vào cược ngọc.
Hôm nay Lục Lan Chi phát hiện có người nhà họ Lục thấy bà ta khác thường, muốn tìm Bùi Hiếu chọn cho bà ta mấy tảng đá tốt trước để bà ta kiếm lại chút tiên, sau đó mang về lừa gạt những người đó trước rồi tính tiếp.
Không nghĩ răng bà ta lại gặp mấy người Lục Trình Niên.
Lục Trình Niên và Cảnh Ngọc Ninh nghe bà ta kể lại thì có chút cạn lời.
Cảnh Ngọc Ninh không hiểu vì sao mỗi người nhà họ Lục đều xuất sắc lại sinh ra Lục Lan Chi đầu óc đơn giản, dễ kích động như vậy.
Dù sao Lục Lan Chỉ cũng là bề trên của anh, anh không muốn làm trò mọi người.
Vị thế anh nói: ‘Cháu sẽ giao chuyện này cho bà nội xử lý, cô tự giải quyết cho tốt đi!”
Anh nói xong thì kéo Cảnh Ngọc Ninh Xoay người rời đi.
Lục Lan Chí nghe nói anh muốn nói cho ông cụ Lục thì lập tức luống cuống.
Bà ta vội vàng chạy tới ngăn cản hai người.
“Chờ một chút, hai đứa chờ đãt”
Bà ta đuổi đến ngoài cửa, vất vả lắm mới ngăn được, Lục Trình Niên nhíu mày không nói chuyện, chờ bà ta nói.
Lục Lan Chỉ thở hổn hển, qua mấy giây mới ổn định hơi thở.
Bà ta vội vàng nói: “Không thể nói cho ông bà nội của cháu, Trình Niên, coi như cô cầu xin cháu, cháu nhất định phải giúp cô giấu chuyện này, nếu ông bà nội nội cháu biết thì cô nhất định phải chết.”
Lục Trình Niên trầm giọng nói: “Trước khi cô làm chuyện này thì phải nghĩ đến chuyện bọn họ sớm muộn gì cũng biết.”
Lục Lan Chi gấp đến muốn khóc.
“Không phải, chỉ cần cháu không nói, cô không nói, hai người họ không nói, sao ông bà nội cháu biết được chứ?”
Lục Trình Niên cười lạnh.
“ồ? Thật sao? Cô còn cầm bộ trang sức bà nội cho cô bán đi, cô có chắc bọn họ vẫn luôn không biết gì sao?”
Lục Lan Chí nghe vậy thì sắc mặt hoàn toàn thay đổi, trở nên trảng bệch.
Qua mấy giây, bà ta mới mấp máy môi.
“Cháu, cháu đã biết?”
Lục Trình Niên lạnh mặt không trả lời.
Cảnh Ngọc Ninh giải thích nói: “Ngày hôm qua cháu và Trình Niên tham gia một buổi đấu giá, trong lúc vô tình nhìn thấy bộ trang sức kia, nhưng cô yên tâm, Trinh Niên đã mua lại nó rồi, cho nên trước mắt vẫn chưa truyền tới tai ông bà nội Nhưng rốt cuộc chuyện này là thế nào, vì sao cô lại đến mức đường này, cháu cảm thấy cô nên nói rõ với cháu và Trình Niên, nếu không thì một ngày nào mọi chuyện bại lộ, cho dù chúng cháu muốn giấu giúp cô cũng không giấu được.”
Lúc này Lục Lan Chi mới hơi thở dài, gật đầu.
“Đúng vậy, nên nói với hai đứa, hiện tại ngoại trừ hai đứa thì cô cũng không biết tìm ai giúp đỡ.”
Cửa hội trường người đến người đi, không phải là chô thích hợp nói chuyện.
Cuối cùng Lục Lan Chi đề nghị đến một quán cà phê có phong cảnh không tệ gần đó, vì thế mọi người chuyển qua bên đó nói chuyện.
Dù sao đây cũng là chuyện riêng nhà họ.
Lục, Tống Linh không tiện nghe nên chọn một chỗ uống cả phê ở lâu một.
Lục Trình Niên và Cảnh Ngọc Ninh với Lục Lan Chi chọn một phòng riêng trên lầu hai.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Cảnh Ngọc Ninh chọn cà phê cho ba người, lúc này mới vào chủ đề chính.
“Cô, cô muốn chúng cháu giúp cô cũng không phải không được, nhưng cháu mong cô đừng giấu giếm bất cứ điều gì, nhất định phải nói sự thật, lúc này chúng cháu mới suy.
nghĩ giúp cô thế nào.”
Lần này Lục Lan Chi không hề kiêu căng phách lối với Cảnh Ngọc Ninh nữa.
Bà ta biết mình có việc cầu xin người ta, vì thế cũng bỏ xuống vẻ kiêu ngạo, thở dài nói: “Chuyện này nói ra thì rất dài, phải nói từ một năm trước.”
Một năm trước, Lục Lan Chỉ và bà cụ cãi nhau một trận, bà ta không muốn nói nguyên nhân cãi nhau, Cảnh Ngọc Ninh và Lục Trình Niến cũng không hỏi.
Lúc đó Lục Trình Niên đúng lúc đi Nam Thành, vì vậy Lục Lan Chi dọn về nhà cũ ở với ông cụ và bà cụ.
Không nghĩ tới bà ta vừa dọn về không lâu lại bởi vì cãi nhau nên dọn đi.
Chuyện này không có nhiều người biết, ngay cả Lục Trình Niên cũng không biết.
Lục Lan Chỉ dọn khỏi nhà cũ, bà cụ quá tức giận nên cắt đút tài chính của bà ta Cũng không biết nguyên nhân gì, tóm lại bà cụ muốn nhân cơ hội này khiến bà ta quay đầu nhận sai, nhưng Lục Lan Chi có lòng tự trọng cao nên không chịu cúi đầu.
Không chỉ có như vậy còn muốn nghĩ cách kiếm tiền, thê phải chứng minh với bà cụ răng bà ta rời khỏi nhà họ Lục cũng có thể Sống rất tốt, có năng lực nuôi sống bản thân.
Đầu tiên Lục Lan Chi đầu tư vào cổ phiếu, bà ta là cô chủ nhà họ Lục, có rất nhiều người nể mặt giới thiệu không ít cổ phiếu tốt, Lục Lan Chỉ kiếm được đầy túi.
Sau đó bà ta bắt đầu đi theo người ta học kinh doanh.
Đáng tiếc bà ta xuất thân từ nghệ thuật, tuy răng trong nhà kinh doanh đứng đầu nước T, nhưng bà ta chưa từng tiếp xúc qua phương diện này.
Đầu tư rất nhiều, cuối cùng đều thua lô.
Lục Lan Chi sợ người khác cười nhạo, càng thêm quyết tâm muốn tự kiếm tiền.
Vì thế trời xui đất khiến bà ta quen biết Bùi Hiếu.
Bùi Hiếu là người đàn ông ở nơi cược ngọc, bọn họ đã gặp người đàn ông kia.
Đối phương là thương nhân rất thành công, lúc hai người vừa quen biết đã từng theo đuổi Lục Lan Chi, nhưng Lục Lan Chí không đồng ý.
Cũng bởi vì như thế, Lục Lan Chí cảm thấy nếu đối phương muốn theo đuối mình thì nhất định sẽ không lừa mình.
Lúc đầu Bùi Hiếu thật sự mang theo bà †a cược ngọc mấy lần, xem như kiếm chút lời nhỏ.
Sau đó Lục Lan Chi bắt đầu không thỏa mãn, Bùi Hiếu nhìn ra suy nghĩ của bà ta, đề nghị đánh cược lớn một lần.
Lần đó Lục Lan Chỉ gần như mua gần một nửa đá lúc dod, không nghĩ tới khi cắt ra lại không có mấy ngọc tốt.
Lần đó làm cho bà ta thiệt hại lớn Nhưng đôi khi con người là như Vậy, càng thất bại thì cảm giác không cam lòng càng mãnh liệt.
Ở sự xúi giục của Bùi Hiếu, Lục Lan Chỉ lại mua rất mạnh tay, mỗi lần đều mua mười mấy tảng đá Không nghĩ tới càng mua càng lỗ, đầu tư mấy trăm tỷ cũng không thấy được ngọc tốt, cuối cùng tất cả tiền bạc trôi theo dòng nước.
Bà ta không chịu nổi đả kích này, cũng không hiếu vì sao lúc đầu có thể chọn những tảng đá có ngọc, hiện tại lại không chọn được.
Lục Lan Chi cũng không phải chưa từng nghi ngờ Bùi Hiếu lừa mình, chẳng qua bà ta tự mình chọn đá, cho dù người ta lừa cũng không lừa được.
Bà ta không hiểu, hơn nữa hiện tại bà ta đã đổ rất nhiều tiên của vào cược ngọc, nếu từ bỏ thì sau này bà ta không thể nào ăn nói được.
Tuy răng thời gian đã trôi qua một năm, nhưng quan hệ của bà ta và bà cụ vẫn chưa tốt lên.
Lục Lan Chi nghĩ thầm phải đánh cược một lần nữa, hơn nữa quyết định nếu lại thua lỗ thì sẽ không chơi nữa, không nghĩ tới lần này lại thẳng.
Vì thế bà ta lại bỏ tiền cược ngọc mấy lần Cứ như vậy lặp đi lặp lại, cuối cùng bà ta không có tiền, còn hỏi mượn người bên cạnh không ít, đồ vật đáng giá trong nhà cũng mang đi bán, toàn bộ đầu tư vào cược ngọc.
Hôm nay Lục Lan Chi phát hiện có người nhà họ Lục thấy bà ta khác thường, muốn tìm Bùi Hiếu chọn cho bà ta mấy tảng đá tốt trước để bà ta kiếm lại chút tiên, sau đó mang về lừa gạt những người đó trước rồi tính tiếp.
Không nghĩ răng bà ta lại gặp mấy người Lục Trình Niên.
Lục Trình Niên và Cảnh Ngọc Ninh nghe bà ta kể lại thì có chút cạn lời.
Cảnh Ngọc Ninh không hiểu vì sao mỗi người nhà họ Lục đều xuất sắc lại sinh ra Lục Lan Chi đầu óc đơn giản, dễ kích động như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.