Nữ Tôn Chi Nuông Chiều Quân Hậu
Chương 27
Bàn Quất Bất Bàn
02/10/2023
"Việt Hoa Thanh đã cho người cứu Tam hoàng nữ ra, người của chúng ta cũng bị thương vong không ít, nhưng sau đó còn xảy ra thêm một việc nữa, đó chính là trong lúc hai bên đang giao tranh thì không biết từ đâu xuất hiện một mũi tên bay đến, xuýt chút nữa đã thành công lấy mạng Tam hoàng nữ" Ảnh Nhất từ trước đến nay vẫn luôn xuất quỷ nhập thần, hiện tại đang đứng khoanh tay, tựa lưng vào cây cột bên ngoài Thần Hữu Cung.
"Không phải bọn chúng đi cứu người sao, chẳng lẽ mục đích thật sự của Quảng Tĩnh Vương là muốn gϊếŧ chết Tam hoàng nữ?" Trọng Tùng cùng Tiêu Khương nhìn nhau một cái, sau đó quay sang nhìn về phía Ảnh Nhất
"Hiện tại đang có ba thế lực khác nhau, ta đoán mũi tên đó là từ thế lực thứ ba còn lại mà chúng ta vẫn chưa điều tra ra được, chỉ là bọn chúng hành động nhanh chóng, sau khi ra tay thì lập tức rời đi, chờ đến khi ám vệ đuổi tới thì đã chẳng còn ai." Ảnh Nhất vừa nói vừa lắc đầu.
"Nếu thật sự là như vậy, có lẽ bây giờ Việt Hoa Thanh cùng Diệp Dục đã không còn tâm chí quan tâm đến chuyện trong cung, chỉ là thường ngày thân thể Hoàng Thượng vẫn luôn khoẻ mạnh, hiện tại đột nhiên thông báo rằng Hoàng Thượng bị nhiễm phong hàn, cần tịnh dưỡng một thời gian, không tiếp bất kì ai, đám người đó liệu có tin hay không, với lại cũng đừng quên người đang ở Ý Tường Cung kia, chúng ta nháo một trận như vậy, chỉ sợ rằng sớm muộn gì hắn cũng phát hiện ra." Tiêu Khương khẽ thở dài, bây giờ mặc kệ bên thứ ba thần bí kia là ai đi chăng nữa, lúc đó bọn họ quả thực đã giúp các nàng.
"Đúng rồi, nếu Tam Hoàng nữ may mắn không chết, vậy hiện tại đã được Quảng Tĩnh Vương đưa khỏi Kinh Thành rồi đúng không?"
"Đúng vậy, ám vệ vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của nàng ta"
"Được"
________________________
Đảo mắt một cái, Diệp Kỷ Đường đã hôn mê được bảy ngày, thời gian này Lục Yến Tu vẫn luôn túc trực ngày đêm bên cạnh Diệp Kỷ Đường, không màng đến sức khoẻ bản thân, Diệp Kỷ Đường khó khăn lắm mới dỗ béo hắn được một chút, hiện tại đã trở về như cũ.
Nhìn Diệp Kỷ Đường đang nằm trên giường, lâu như vậy mà ngay cả dấu hiệu tỉnh lại người này cũng không có, miệng vết thương trên tay nàng bây giờ cũng đã bắt đầu kết vảy.
Lục Yến Tu duỗi tay vuốt ve gương mặt Diệp Kỷ Đường, nhịn không được cúi xuống hôn lên môi nàng, sau đó tựa vào lòng nàng nằm xuống "Hoàng Thượng, nàng đã hứa sẽ dẫn ta đi săn, bây giờ nàng nhanh tỉnh lại đi"
"Hai ngày nay có không ít người đến tìm nàng, nhưng đều đã bị Tiêu Khương đuổi đi hết rồi, hơn nữa bọn họ cũng không biết ta đang ở Thần Hữu Cung bồi nàng, ta sẽ không để lộ thân phận đâu."
"Còn nữa, cái tên Việt Trạch kia vẫn chưa chịu từ bỏ, vẫn luôn đến tìm nàng, nàng nói xem, tại sao nàng lại đào hoa như vậy chứ?"
Mấy ngày có không ít người đến Thần Hữu Cung dò la tin tức, nhưng bọn chúng đều bị ngăn lại bên ngoài, cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn tự mình rời đi.
"Thái Quân Hậu, chúng ta không vào bên trong được đâu, xung quanh đều được cấm quân canh giữ nghiêm ngặt, chỉ cần ai có ý định muốn xông vào, thì ngay tức khắc bọn họ sẽ rút đao ra, cảnh tượng vô cùng doạ người." Nguyên Tả vừa trở về từ Thần Hữu Cung, đem mọi chuyện bẩm báo cho Thái Quân Hậu.
Thái Quân Hậu hừ lạnh một tiếng "Một khi đã như vậy, bổn cung càng muốn vào trong, Hoàng Thượng là bậc cửu ngũ chí tôn, nếu thật sự chỉ là phong hàn, vậy tại sao lại không chịu gặp bất cứ ai, Trạch Nhi, ngươi cùng với bổn cung đến xem Hoàng Thượng đi.
"Vâng"
________________
Bên ngoài Thần Hữu Cung, không chỉ có Giang Tĩnh mang theo cấm quân đến canh gác, mà còn có Kha Uyển đang đứng chặn Việt Hoa Thanh lại, cùng đám triều thần đi theo phía sau nàng ta.
"Việt Thủ phụ, nơi này là tẩm cung của Hoàng Thượng, ngươi đến đây gây sự như thế này, không sợ Hoàng Thượng trách phạt sao!" Kha Uyển lúc này đã trở nên vô cùng tức giận, vừa nói vừa chỉ vào mặt Việt Hoa Thanh.
"Thừa tướng đại nhân có lẽ là hiểu lầm rồi, thần thật sự có việc cần phải gặp Hoàng Thượng để bẩm báo, hiện tại Tam Hoàng nữ đã bỏ trốn khỏi Kinh Thành, sự tình vô cùng cấp bách, thần thật sự cảm thấy rất sốt ruột." Việt Hoa Thanh vừa nói trên mặt còn mang theo ý cười.
"Nếu ngươi chỉ muốn đến đây bẩm báo chuyện này với Hoàng thượng, cần gì phải dẫn theo nhiều người đến như vậy, nhìn vào ta còn tưởng rằng ngươi muốn đến đây để bức vua thoái vị"
"Ngươi"
Mọi người xung quanh sau khi nghe xong thì bắt đầu nghị luận không ngừng.
"Bản hầu thấy kẻ muốn bức vua thoái vị chính là đám người các ngươi, nếu các ngươi không che giấu điều gì mờ ám, thì hãy để Bản hầu vào trong gặp Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đã bảy ngày không thượng triều, cũng không đồng ý gặp ai, Bản hầu đang hoài nghi rằng có phải các ngươi đã làm gì Hoàng Thượng rồi hay không!" Vĩnh An Hầu đứng sau Việt Hoa Thanh, vừa nói vừa lạnh lùng nhìn Kha Uyển.
"Ngươi đừng có ở đây ngậm máu phun người!"
Kha Uyển lúc này đã tức đến độ sắp thở không được, cung nhân thấy vậy liền chạy đến vuốt lưng giúp nàng, khuyên nàng bớt giận.
"Thái Quân Hậu giá đáo..."
" Tham kiến Thái Quân Hậu."
Thái Quân Hậu đang được Việt Trạch đỡ từ trên kiệu xuống, các triều thần lúc này đều đã quỳ xuống hết, Giang Tĩnh cùng cấm quân đang canh giữ xung quanh điện cũng quỳ xuống theo.
"Nơi này là tẩm cung của Hoàng Thượng, các ngươi tụ tập ở đây ồn ào như vậy còn ra thể thống gì!" Thái Quân Hậu không lạnh không nhạt nói.
"Thái Quân Hậu, Hoàng Thượng xưa nay vẫn luôn nghiêm túc xử lí chính sự, nhưng hiện tại đã bảy ngày không thượng triều, chúng thần thật sự cảm thấy vô cùng lo lắng, nên mới cố ý đến thăm Hoàng Thượng, nhưng lần nào cũng bị bọn họ ngăn lại, còn vu oan cho thần có ý đồ bức vua thoái vị, mong Thái Quân Hậu làm chủ cho thần!"
Việt Hoa Thanh khóc lóc kể lể, nhìn vào không biết còn tưởng rằng nàng ta đang thật sự vô cùng oan ức.
"Ngươi!"
"Thủ phụ đứng lên đi, nếu mọi chuyện đã như vậy, không bằng bổn cung sẽ cùng các ngươi vào trong thăm Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tuy không phải là con đẻ của bổn cung, nhưng nàng từ bé đến lớn đều do đích thân bổn cung nuôi dạy, hiện tại thấy nàng như vậy, bổn cung cũng cảm thấy vô cùng lo lắng"
"Thái Quân Hậu, nơi này là tẩm cung của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đã hạ lệnh......"
Không đợi Giang Tĩnh nói xong, Thái Quân Hậu lấy từ trong tay áo ra một tấm lệnh bài giơ lên, Giang Tĩnh lập tức không dám nói gì tiếp.
Thái Quân Hậu thấy vậy liền vô cùng đắc ý "Đây là Thông Hành lệnh do Tiên đế ban cho bổn cung, hiện tại bổn cung đã có thể đi vào chưa?"
"Thái Quân Hậu, mời!"
Giang Tĩnh thật sự hận không thể chém vài nhát lên gương mặt đang vô cùng đắc ý đó của Thái Quân Hậu, nhưng lệnh bài trong tay hắn không phải giả, nàng không thể kháng chỉ trước mặt nhiều người như vậy, Giang Tĩnh nắm chặt thanh đao bên hông, Hoàng Thượng ngài mau tỉnh lại đi......
"Nếu chư vị đại thần cũng đã tới, vậy hãy cùng bổn cung vào bên trong thôi"
Trước đó hắn đã nghe Quãng Tĩnh Vương nói Diệp Kỷ Đường đã bị hạ cổ độc, mấy ngày này nàng ta vẫn luôn đóng cửa không tiếp bất kì ai, chỉ sợ rằng là do cổ độc đã phát tán, hắn đợi lâu như vậy cuối cùng cũng đã đợi được ngày này, chờ một lát nữa sau khi đi vào bên trong, chứng kiến bộ dạng đã chết thảm của Diệp Kỷ Đường, thì hắn đã có thể nghênh đón Kha nhi của hắn về cung.
Kha nhi của hắn mới là Hoàng đế của Tây Vân Quốc, còn nghiệt chủng đó làm sao xứng.
.......
Bên trong Thần Hữu Cung
"Làm sao đây, phải làm sao đây, không nghĩ rằng Thái Quân Hậu thật sự có Thông Hành Lệnh, nếu để bọn họ vào đây, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Tiêu Khương cùng Trọng Tùng đứng phía sau cửa điện nghe ngóng tình hình bên ngoài nảy giờ, hiện tại đã trở nên vô cùng gấp gáp, nếu thực sự có lệnh bài thông hành kia, thì tất cả mọi biện pháp cũng đều trở nên vô dụng.
"Làm sao vậy?"
Lục Yến Tu đi đến nghi hoặc nhìn Tiêu Khương.
Tiêu Khương cũng bị bàn tay vỗ vỗ lên vai của Lục Yến Tu đang đứng phía sau làm cho giật mình, bất quá chỉ trong nháy mắt nàng đã khôi phục lại bình thường.
"Bẩm quân phi, Thái Quân Hậu đang muốn dẫn tất cả mọi người tiến vào bên trong."
"Không phải có thừa tướng cùng Giang thống lĩnh canh gác bên ngoài sao, làm sao có thể?"
Lạc An An vốn là đang ngồi nấu thuốc, nhưng sau khi nghe động tĩnh bên ngoài cũng bắt đầu chạy ra, "Có cần ta lén hạ dược bọn họ không, làm cho bọn họ hôn mê vài ngày, kéo dài thêm thời gian, thế nào?"
Lạc An An nói xong thì thật sự lấy từ trong ngực ra một chiếc bình nhỏ "Đây là mê dược, chỉ cần hít phải thì ngay lập tức sẽ rơi vào hôn mê, các ngươi cứ yên tâm ở đây, chuyện này để ta làm"
"Không được, không thể làm như vậy!" Tiêu Khương vội vàng ngăn cản Lạc An An, thuận thế cướp lấy chiếc bình hắn đang cầm, nhưng trong lòng cũng có chút nghi hoặc, hắn đem mê dược theo bên mình để làm gì?
...........
Các cấm quân lúc này đã dạt sang hai bên mở đường, Thái Quân hậu tiến lên vài bước, nhìn Hàn Xu đang đứng trước cửa điện "Thỉnh an Thái Quân Hậu"
"Bổn cung muốn vào thăm Hoàng Thượng một chút."
"Thái Quân Hậu, Hoàng Thượng vừa mới uống thuốc xong, hiện tại đã chợp mắt, không bằng ngày mai Thái Quân Hậu quay lại, thế nào?" Đối mặt Thái Quân Hậu, sắc mặt Hàn Xu cũng không có biến hoá gì.
"Đây Thông Hành lệnh Tiên đế ban cho bản cung, đừng nói nơi này Thần Hữu Cung, dù là Kim Loan Điện thì bổn cung cũng có thể vào, Hàn Xu nữ quan đây là muốn kháng chỉ hay sao?" Thái Quân Hậu một lần nữa đem lệnh bài ra, lệnh bài này chính là lúc Tiên đế còn sống ban cho hắn, hắn cứ tưởng rằng sẽ không cần dùng đến, nhưng không ngờ rằng bây giờ nó lại hữu dụng như vậy.
"Thần đương nhiên không dám, nhưng lệnh bài này chỉ dùng được một lần, có lẽ Thái Quân Hậu là người biết rõ điều đó nhất, hiện tại Thái Quân Hậu vẫn muốn dùng sao?" Hàn Xu từ tốn hỏi.
Đúng vậy, Thông Hành Lệnh và Kim Bài Miễn Tử đều giống nhau, chỉ có thể dùng một lần, sau khi dùng xong sẽ được đánh dấu lên, không thể dùng tiếp.
Thái Quân Hậu cắn chặt răng "Bổn cung hiện giờ vô cùng lo lắng Hoàng Thượng, dù cho lệnh bài này chỉ dùng được một lần, bổn cung vẫn muốn vào đó thăm Hoàng Thượng."
"Vậy xin Thái Quân Hậu đưa lệnh bài cho nô, nô sẽ mở cửa điện cho ngài vào." Hàn Xu một tay cầm phất trần, một cái tay khác hướng về phía Thái Quân Hậu.
"Được, đưa thì đưa, bổn cung không tin các ngươi còn có thể làm gì tiếp" Thái Quân Hậu lấy lệnh bài ra đặt lên tay Hàn Xu.
"Mời"
Sau khi Hàn Xu nhận lấy lệnh bài, xoay người mở cửa điện, rồi lui sang một bên.
Thái Quân Hậu nhìn bộ dáng thong dong kia của Hàn Xu, trong lòng đột nhiên có dự cảm xấu, chẳng lẽ nghiệt chủng kia vẫn chưa chết?
Không có khả năng, Quảng Tĩnh Vương đã nói khi mùa Xuân đến, cổ độc trong người Diệp Kỷ Đường sẽ thức tỉnh hoàn toàn, hiện tại chắc chắn rằng Diệp Kỷ Đường đã chết.
"Thái Quân Hậu, chúng ta mau vào trong thôi."
Việt Hoa Thanh có chút gấp gáp thúc giục, nàng đương nhiên cũng biết trong cơ thể Diệp Kỷ Đường có cổ độc, hiện tại nhìn Thái Quân Hậu đang do dự, nàng có chút nhịn không được mà mở miệng.
Thái Quân Hậu nhìn thẳng vào mắt Hàn Xu một cái, sau đó bước vào trong điện.
"Tham kiến Thái Quân Hậu."
Tiêu Khương, Lạc An An, Trọng Tùng cùng các cung nhân trong điện quỳ xuống hành lễ.
Trong điện bây giờ khắp nơi đều là mùi thuốc, Thái Quân Hậu ngửi xong có chút nhíu mày, hắn nhìn người đang nằm trên giường kia đã bị màn ngọc che khuất, cảm giác sợ hãi bổng chốc lướt ngang trong lòng, sau đó chính là cảm giác không cam lòng.
"Nguyên Tả, ngươi đến nhìn xem."
"Vâng"
Nguyên Tả bắt đầu đi về phía Long sàn, Thái Quân Hậu cùng các triều thần phía sau đưa mắt nhìn theo, nếu không phải trong lòng vẫn còn sợ hãi Diệp Kỷ Đường, thì lúc này Việt Hoa Thanh đã hận không thể đi đến vén tung màn ra nhìn cho rõ.
Lục Yến Tu quỳ phía sau vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của Nguyên Tả, bây giờ hắn đang mặc y phục của cung nhân để nguỵ trang, nên không có ai chú ý đến hắn.
Nguyên Tả sau khi đi đến bên cạnh giường, chỉ vừa mới đưa tay chạm vào lớp màn ngọc bên ngoài, thì đột nhiên người bên trong nắm chặt lấy tay hắn, trực tiếp đem tay hắn bẻ gãy, khiến hắn kêu la vô cùng thảm thiết.
"Thứ dơ bẩn như ngươi không có tư cách đứng gần Long sàn của trẫm"
Người nọ sau khi nói xong liền đem Nguyên Tả ném ra xa, Nguyên Tả rơi mạnh xuống mặt đất, hơi thở trở nên vô cùng mong manh, toàn thân đau đớn vô cùng thống khổ.
Nghe được giọng nói quen thuộc kia, Lục Yến Tu lập tức trở nên ngây ngốc, kết quả lại nhìn thấy Lạc An An bên cạnh lắc đầu nhìn hắn, Lục Yến Tu bây giờ chỉ cảm thấy vô cùng nghi hoặc, nhưng khi nhìn gương mặt Tiêu Khương cùng Trọng Tùng chẳng có chút vui mừng gì, sau đó hắn có chút hiểu ra, nhưng vẫn như cũ hy vọng, hy vọng người đang nói chuyện trên giường đó thật sự là Diệp Kỷ Đường.
Thái Quân Hậu lúc này đã sợ đến mức lùi về sau hai bước, sắc mặt Việt Trạch bên cạnh cũng bắt đầu trở nên tái nhợt, đám triều thần phía sau cũng run rẩy quỳ xuống "Tham kiến Hoàng Thượng."
"Trẫm không nghĩ rằng chỉ ngủ một lúc mà Thần Hữu Cung đã trở nên náo nhiệt như vậy, người đâu, đem Nguyên Tả kéo xuống, dùng côn luân đánh cho tới chết"
"Vâng"
Cấm quân bên ngoài nghe lệnh tiến vào lôi Nguyên Tả đi, Thái Quân Hậu thấy vậy liền vội vàng mở miệng "Hoàng Thượng làm vậy là có ý gì?"
"Hoàng Thượng mấy ngày nay không Thượng triều, cũng không gặp ai, bổn cung cũng chỉ là vì giang sơn xã tắc nên mới bất đắc dĩ dùng Thông Hành lệnh tiên đế ban cho tiến vào Thần Hữu Cung, ta chỉ là lo cho an nguy của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vậy mà lại muốn đánh chết Nguyên Tả, đúng là không nói đạo lí"
"Đạo lí? Thái Quân Hậu chẳng lẽ là đã quên rằng trẫm đăng cơ như thế nào rồi sao? Nếu Thái Quân Hậu đã quên, vậy hôm nay có cần trẫm khiến Thái Quân Hậu nhớ lại hay không?"
Chỉ thấy bên trong giường người kia đang chậm rãi ngồi dậy, tuy là đã bị lớp màn bên ngoài che đi, nhưng cũng đủ khiến người khác phải sợ hãi, cảnh tượng tại Kim Loan Điện năm đó vô cùng kinh khủng, bọn họ thật sự không muốn phải chứng kiến thêm một lần nào nữa.
Việt Hoa Thanh không nghĩ rằng Diệp Kỷ Đường không chết, nàng ta thế mà thật sự không chết!
Không phải Quảng Tĩnh Vương đã nói Thực Tâm cổ là loại cổ độc chí mạng hay sao? một khi cổ độc phát tác căn bản sẽ không có khả năng sống, nhưng tại sao bây giờ nàng ta vẫn còn sống, chẳng lẽ nàng ta không phải là Diệp Kỷ Đường thật sự?
Không, không có khả năng, giọng nói này chính là của Diệp Kỷ Đường.
Việt Hoa Thanh vội vàng mở miệng "Hoàng Thượng, thật ra thần có chuyện quan trọng cần bẩm báo với Hoàng Thượng, Quảng Tĩnh Vương đã lén cứu Tam Hoàng nữ ra, hiện giờ sống chết không rõ, là do thần vô năng, đến chậm một bước nên không kịp ngăn cản, mong Hoàng Thượng thứ tội!"
"Mong Hoàng Thượng thứ tội!" Các quan lại đứng phía sau đều quỳ xuống
"Việc này trẫm đã biết, các ngươi lui xuống hết đi."
"Vậy còn Nguyên Tả......"
"Còn không mau cút!"
Người trên giường đột nhiên quát lớn, âm thanh chứa đầy sát khí, như thể chỉ cần bọn họ nói thêm một câu nữa thì sẽ lập tức bị gϊếŧ chết, Thái Quân Hậu từ trước đến nay không tin vào số mệnh, nhưng trong lòng hắn bây giờ tin rằng Diệp Kỷ Đường sẽ không còn sống thêm được bao lâu nữa, nhưng lúc này hắn cũng không dám mở miệng nói gì tiếp, chỉ có thể mang theo tất cả mọi người rời đi.
Thần Hữu Cung lúc này đã trở nên vô cùng an tĩnh, Lục Yến Tu cũng cảm thấy mất hết sức lực, không khống chế được ngã thẳng xuống đất, Lạc An An vội vàng đỡ hắn dậy, đôi mắt hắn vẫn gắt gao nhìn chầm chầm vào màn giường, sau đó hắn thấy người bên trong đưa tay vén màn lên, lúc này hắn đã nhận ra được, người này là Ảnh Nhất bên cạnh Hoàng Thượng, Ảnh Nhất cũng bước xuống giường, đến cạnh Lục Yến Tu khấu đầu "Thần tự ý sử dụng quyền quy, mong Quân phi thứ tội."
"Ngươi...... Vì sao khi nảy giọng nói của ngươi lại giống y đúc Hoàng Thượng đến vậy?" Lục Yến Tu khàn giọng hỏi, hắn rốt cuộc là đang hi vọng vào cái gì chứ?
"Lúc trước vì để đề phòng tình huống cấp bách, Hoàng Thượng đã ra lệnh cho nô học thuật biến âm, với lại những năm qua nô vẫn luôn ở cạnh Hoàng Thượng, giọng nói của người nô đã nghe đến mức vô cùng quen thuộc." Ảnh Nhất trầm giọng nói.
"Đa tạ ngươi."
Lục Yến Tu thất hồn lạc phách đi đến bên cạnh giường, nước mắt lưng tròng nhìn Diệp Kỷ Đường vẫn đang nằm nhắm mắt như cũ, vừa rồi khi nghe được giọng nói đó, hắn vẫn luôn hy vọng đó thật sự là nàng, nhưng bây giờ có lẽ phải thất vọng rồi.
............
Tiêu Khương và ba người còn lại lúc này đều không lên tiếng, yên lặng đi ra ngoài "Vừa nảy làm ta sợ muốn chết, nếu không phải nhờ có Ảnh Nhất, thì không biết mọi chuyện sẽ thành ra thế nào nữa."
"Cũng không biết Hoàng Thượng rốt cuộc khi nào mới tỉnh lại, mặc dù bây giờ đã doạ sợ bọn họ không ít, nhưng thời gian lâu dần, bọn họ cũng sẽ một lần nữa nảy sinh nghi ngờ." Vẻ mặt sầu muộn của Trọng Tùng lúc này vẫn chưa tiêu tán.
"Hôm nay Thái Quân Hậu cùng Việt Hoa Thanh vẫn luôn ngươi một câu, ta một câu, theo ta thấy hai người bọn họ chắc hẳn đã biết chuyện Hoàng Thượng trúng cổ độc, nhưng lại không biết Hoàng Thượng đã giải cổ, lúc trước chẳng phải các ngươi nói bên cạnh Hoàng Thượng có phản đồ hay sao, ta đoán bây giờ tên phản đồ đó đã không còn ở cạnh Hoàng Thượng nữa, nên mới không hề biết chuyện Hoàng Thượng đã giải cổ để bẩm báo cho bọn chúng." Lạc An An nghiêng đầu tỏ vẻ suy tư
"Có thể tìm được thời cơ thích hợp để hạ cổ thì chỉ có những người bên cạnh mới làm được, nhưng bên cạnh Hoàng Thượng trừ bỏ Ảnh Nhất luôn theo bảo vệ, cũng chỉ có ta và Hàn Xu, chúng ta đều là những người vào sinh ra tử với Hoàng Thượng lúc ở Hán Hà cho đến lúc Hoàng Thượng lên ngôi đến bây giờ, không có khả năng sẽ làm chuyện như thế này" Tiêu Khương nói.
"Nhưng, không phải còn có......"
"Không có khả năng!"
Không đợi Lạc An An nói xong, Tiêu Khương đã cao giọng đánh gãy lời nói của hắn, khiến hắn sửng sờ đến mức đứng yên một chổ
"Không phải thì không phải, ngươi hét vào mặt ta làm gì! Ta bất quá chỉ là đưa ra suy đoán thôi, ta biết các ngươi là tỷ muội cùng vào sinh ra tử với nhau, còn ta chỉ là người ngoài!"
Lạc An An nói xong nước mắt trên mặt liền chảy xuống, Tiêu Khương thật sự không hề cố ý, nhưng khi thấy Lạc An An thật sự khóc, Tiêu Khương cũng bắt đầu trở nên luống cuống, muốn đưa tay lau đi nước mắt của hắn, kết quả còn chưa kịp chạm vào thì hắn đã quay đầu chạy đi.
"......"
Trọng Tùng ở một bên nhìn một màn này thì chỉ biết lắc đầu, vỗ vỗ lên vai Tiêu Khương "An An cũng không có ý gì khác, chỉ là suy đoán thôi, hắn là nam tử, từ nhỏ lại được nuông chiều, ngươi đột nhiên lớn tiếng với hắn như vậy, hắn cảm thấy uỷ khuất là đương nhiên, ngươi còn không mau đuổi theo hắn?"
"Ta thật sự không hề cố ý lớn tiếng với hắn."
Tiêu Khương cũng không biết tại sao lúc nhìn thấy Lạc An An khóc, trong lòng lại cảm thấy vô cùng khó chịu, trong lúc nhất thời không biết có nên đuổi theo hay không.
Trọng Tùng cũng đành bó tay,nàng thấy Lạc An An thường ngày mắng Tiêu Khương là đầu gỗ quả thật không sai.
"Tâm tư của Lạc An An đối với ngươi, ta có thể nhìn ra được, hắn lại còn một thân một mình từ Hán Hà xa sôi đến Kinh Thành tìm ngươi, Tiêu Khương, sao ngươi không thử một lần nhìn thẳng vào nội tâm của mình? Trong lòng ngươi thật sự chỉ xem hắn là đệ đệ thôi sao?"
"Ta......"
"Tiêu Khương đại nhân,ngài mau đi đi, tính tình Lạc công tử ngài còn không rõ sao, ngài kiên nhẫn dỗ dành Lạc công tử một chút, Lạc công tử sẽ lập tức hết giận ngài thôi." Hàn Xu cũng mở miệng khuyên nhủ.
Tiêu Khương nắm chặt tay, dường như đã hạ được quyết tâm, xoay người về hướng Lạc An An vừa mới rời đi, sau đó nhanh chóng đuổi theo.
"Thật là một tên đầu gỗ."
Trọng Tùng lắc đầu nhìn Tiêu Khương đang vừa mới chạy đi "Rõ ràng Tiêu Khương chuyện gì cũng đều rất thông minh, nhưng tại sao đối với chuyện tình cảm này lại ngốc đến vậy chứ?"
"Tiêu Khương đại nhân cùng Lạc thiếu gia thân phận có chút đặt biệt, Lạc thiếu gia từ nhỏ đã cùng Tiêu Khương đại nhân lớn lên, nhưng tính tình Tiêu Khương đại nhân ngay thẳng, không đặt nặng vấn đề tình cảm."
..............
Lạc An An chạy thẳng một đướng đến Ngự Hoa Viên, hắn ngồi xổm xuống bên cạnh bụi hoa mẫu đơn quý giá, uỷ khuất lau nước mắt trên mặt, sau đó không ngừng ngắt hoa mẫu đơn bên cạnh "Xú Tiêu Khương, từ nhỏ đến lớn không có ai dám hung dữ với ta như vậy, mẫu thân ta còn chưa từng mà ngươi lại dám như vậy với ta."
"Đó cũng chỉ là suy đoán của ta mà thôi, vậy mà ngươi lại quát vào mặt ta như vậy, ta ngắt trọc ngươi luôn, ngày mai ta sẽ lập tức rời cung về lại Hán Hà, dù sao trong lòng ngươi cũng chỉ cần tỷ muội tốt của ngươi chứ không cần ta, bây giờ ta thà độc thân cả đời cũng không muốn gả cho ngươi"
Lạc An An vừa nói vừa trút giận lên bụi hoa đáng thương, các cung nhân xung quanh nhìn thấy một màn như vậy nhưng cũng không dám khóc thành tiếng.
"Đừng ngắt nữa." Lúc Tiêu Khương đến thì chỉ thấy Lạc An An đang ngồi xổm kế bụi hoa, không ngừng trút giận lên nó.
"Ai cần ngươi lo!" Lạc An An vô cùng kháng nghị nói, người này xem hắn là cái gì chứ, vừa mới hung dữ quát hắn như vậy, hiện tại còn đuổi theo hắn làm gì.
"Ngươi từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như vậy, bị uỷ khuất thì liền đi ngắt hoa ngắt lá trút giận, đám hoa cỏ có thể sống sót ở hậu viện ngươi quả thật không dễ dàng."
______________________
Chương trước thì ngắn bằng phân nữa chương bình thường, nay tới chương này thì dài gấp hai lần luôn, làm ng ta edit mợt mún chớt, bà tác giả ít có thâm lắm =)))
"Không phải bọn chúng đi cứu người sao, chẳng lẽ mục đích thật sự của Quảng Tĩnh Vương là muốn gϊếŧ chết Tam hoàng nữ?" Trọng Tùng cùng Tiêu Khương nhìn nhau một cái, sau đó quay sang nhìn về phía Ảnh Nhất
"Hiện tại đang có ba thế lực khác nhau, ta đoán mũi tên đó là từ thế lực thứ ba còn lại mà chúng ta vẫn chưa điều tra ra được, chỉ là bọn chúng hành động nhanh chóng, sau khi ra tay thì lập tức rời đi, chờ đến khi ám vệ đuổi tới thì đã chẳng còn ai." Ảnh Nhất vừa nói vừa lắc đầu.
"Nếu thật sự là như vậy, có lẽ bây giờ Việt Hoa Thanh cùng Diệp Dục đã không còn tâm chí quan tâm đến chuyện trong cung, chỉ là thường ngày thân thể Hoàng Thượng vẫn luôn khoẻ mạnh, hiện tại đột nhiên thông báo rằng Hoàng Thượng bị nhiễm phong hàn, cần tịnh dưỡng một thời gian, không tiếp bất kì ai, đám người đó liệu có tin hay không, với lại cũng đừng quên người đang ở Ý Tường Cung kia, chúng ta nháo một trận như vậy, chỉ sợ rằng sớm muộn gì hắn cũng phát hiện ra." Tiêu Khương khẽ thở dài, bây giờ mặc kệ bên thứ ba thần bí kia là ai đi chăng nữa, lúc đó bọn họ quả thực đã giúp các nàng.
"Đúng rồi, nếu Tam Hoàng nữ may mắn không chết, vậy hiện tại đã được Quảng Tĩnh Vương đưa khỏi Kinh Thành rồi đúng không?"
"Đúng vậy, ám vệ vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của nàng ta"
"Được"
________________________
Đảo mắt một cái, Diệp Kỷ Đường đã hôn mê được bảy ngày, thời gian này Lục Yến Tu vẫn luôn túc trực ngày đêm bên cạnh Diệp Kỷ Đường, không màng đến sức khoẻ bản thân, Diệp Kỷ Đường khó khăn lắm mới dỗ béo hắn được một chút, hiện tại đã trở về như cũ.
Nhìn Diệp Kỷ Đường đang nằm trên giường, lâu như vậy mà ngay cả dấu hiệu tỉnh lại người này cũng không có, miệng vết thương trên tay nàng bây giờ cũng đã bắt đầu kết vảy.
Lục Yến Tu duỗi tay vuốt ve gương mặt Diệp Kỷ Đường, nhịn không được cúi xuống hôn lên môi nàng, sau đó tựa vào lòng nàng nằm xuống "Hoàng Thượng, nàng đã hứa sẽ dẫn ta đi săn, bây giờ nàng nhanh tỉnh lại đi"
"Hai ngày nay có không ít người đến tìm nàng, nhưng đều đã bị Tiêu Khương đuổi đi hết rồi, hơn nữa bọn họ cũng không biết ta đang ở Thần Hữu Cung bồi nàng, ta sẽ không để lộ thân phận đâu."
"Còn nữa, cái tên Việt Trạch kia vẫn chưa chịu từ bỏ, vẫn luôn đến tìm nàng, nàng nói xem, tại sao nàng lại đào hoa như vậy chứ?"
Mấy ngày có không ít người đến Thần Hữu Cung dò la tin tức, nhưng bọn chúng đều bị ngăn lại bên ngoài, cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn tự mình rời đi.
"Thái Quân Hậu, chúng ta không vào bên trong được đâu, xung quanh đều được cấm quân canh giữ nghiêm ngặt, chỉ cần ai có ý định muốn xông vào, thì ngay tức khắc bọn họ sẽ rút đao ra, cảnh tượng vô cùng doạ người." Nguyên Tả vừa trở về từ Thần Hữu Cung, đem mọi chuyện bẩm báo cho Thái Quân Hậu.
Thái Quân Hậu hừ lạnh một tiếng "Một khi đã như vậy, bổn cung càng muốn vào trong, Hoàng Thượng là bậc cửu ngũ chí tôn, nếu thật sự chỉ là phong hàn, vậy tại sao lại không chịu gặp bất cứ ai, Trạch Nhi, ngươi cùng với bổn cung đến xem Hoàng Thượng đi.
"Vâng"
________________
Bên ngoài Thần Hữu Cung, không chỉ có Giang Tĩnh mang theo cấm quân đến canh gác, mà còn có Kha Uyển đang đứng chặn Việt Hoa Thanh lại, cùng đám triều thần đi theo phía sau nàng ta.
"Việt Thủ phụ, nơi này là tẩm cung của Hoàng Thượng, ngươi đến đây gây sự như thế này, không sợ Hoàng Thượng trách phạt sao!" Kha Uyển lúc này đã trở nên vô cùng tức giận, vừa nói vừa chỉ vào mặt Việt Hoa Thanh.
"Thừa tướng đại nhân có lẽ là hiểu lầm rồi, thần thật sự có việc cần phải gặp Hoàng Thượng để bẩm báo, hiện tại Tam Hoàng nữ đã bỏ trốn khỏi Kinh Thành, sự tình vô cùng cấp bách, thần thật sự cảm thấy rất sốt ruột." Việt Hoa Thanh vừa nói trên mặt còn mang theo ý cười.
"Nếu ngươi chỉ muốn đến đây bẩm báo chuyện này với Hoàng thượng, cần gì phải dẫn theo nhiều người đến như vậy, nhìn vào ta còn tưởng rằng ngươi muốn đến đây để bức vua thoái vị"
"Ngươi"
Mọi người xung quanh sau khi nghe xong thì bắt đầu nghị luận không ngừng.
"Bản hầu thấy kẻ muốn bức vua thoái vị chính là đám người các ngươi, nếu các ngươi không che giấu điều gì mờ ám, thì hãy để Bản hầu vào trong gặp Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đã bảy ngày không thượng triều, cũng không đồng ý gặp ai, Bản hầu đang hoài nghi rằng có phải các ngươi đã làm gì Hoàng Thượng rồi hay không!" Vĩnh An Hầu đứng sau Việt Hoa Thanh, vừa nói vừa lạnh lùng nhìn Kha Uyển.
"Ngươi đừng có ở đây ngậm máu phun người!"
Kha Uyển lúc này đã tức đến độ sắp thở không được, cung nhân thấy vậy liền chạy đến vuốt lưng giúp nàng, khuyên nàng bớt giận.
"Thái Quân Hậu giá đáo..."
" Tham kiến Thái Quân Hậu."
Thái Quân Hậu đang được Việt Trạch đỡ từ trên kiệu xuống, các triều thần lúc này đều đã quỳ xuống hết, Giang Tĩnh cùng cấm quân đang canh giữ xung quanh điện cũng quỳ xuống theo.
"Nơi này là tẩm cung của Hoàng Thượng, các ngươi tụ tập ở đây ồn ào như vậy còn ra thể thống gì!" Thái Quân Hậu không lạnh không nhạt nói.
"Thái Quân Hậu, Hoàng Thượng xưa nay vẫn luôn nghiêm túc xử lí chính sự, nhưng hiện tại đã bảy ngày không thượng triều, chúng thần thật sự cảm thấy vô cùng lo lắng, nên mới cố ý đến thăm Hoàng Thượng, nhưng lần nào cũng bị bọn họ ngăn lại, còn vu oan cho thần có ý đồ bức vua thoái vị, mong Thái Quân Hậu làm chủ cho thần!"
Việt Hoa Thanh khóc lóc kể lể, nhìn vào không biết còn tưởng rằng nàng ta đang thật sự vô cùng oan ức.
"Ngươi!"
"Thủ phụ đứng lên đi, nếu mọi chuyện đã như vậy, không bằng bổn cung sẽ cùng các ngươi vào trong thăm Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tuy không phải là con đẻ của bổn cung, nhưng nàng từ bé đến lớn đều do đích thân bổn cung nuôi dạy, hiện tại thấy nàng như vậy, bổn cung cũng cảm thấy vô cùng lo lắng"
"Thái Quân Hậu, nơi này là tẩm cung của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đã hạ lệnh......"
Không đợi Giang Tĩnh nói xong, Thái Quân Hậu lấy từ trong tay áo ra một tấm lệnh bài giơ lên, Giang Tĩnh lập tức không dám nói gì tiếp.
Thái Quân Hậu thấy vậy liền vô cùng đắc ý "Đây là Thông Hành lệnh do Tiên đế ban cho bổn cung, hiện tại bổn cung đã có thể đi vào chưa?"
"Thái Quân Hậu, mời!"
Giang Tĩnh thật sự hận không thể chém vài nhát lên gương mặt đang vô cùng đắc ý đó của Thái Quân Hậu, nhưng lệnh bài trong tay hắn không phải giả, nàng không thể kháng chỉ trước mặt nhiều người như vậy, Giang Tĩnh nắm chặt thanh đao bên hông, Hoàng Thượng ngài mau tỉnh lại đi......
"Nếu chư vị đại thần cũng đã tới, vậy hãy cùng bổn cung vào bên trong thôi"
Trước đó hắn đã nghe Quãng Tĩnh Vương nói Diệp Kỷ Đường đã bị hạ cổ độc, mấy ngày này nàng ta vẫn luôn đóng cửa không tiếp bất kì ai, chỉ sợ rằng là do cổ độc đã phát tán, hắn đợi lâu như vậy cuối cùng cũng đã đợi được ngày này, chờ một lát nữa sau khi đi vào bên trong, chứng kiến bộ dạng đã chết thảm của Diệp Kỷ Đường, thì hắn đã có thể nghênh đón Kha nhi của hắn về cung.
Kha nhi của hắn mới là Hoàng đế của Tây Vân Quốc, còn nghiệt chủng đó làm sao xứng.
.......
Bên trong Thần Hữu Cung
"Làm sao đây, phải làm sao đây, không nghĩ rằng Thái Quân Hậu thật sự có Thông Hành Lệnh, nếu để bọn họ vào đây, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Tiêu Khương cùng Trọng Tùng đứng phía sau cửa điện nghe ngóng tình hình bên ngoài nảy giờ, hiện tại đã trở nên vô cùng gấp gáp, nếu thực sự có lệnh bài thông hành kia, thì tất cả mọi biện pháp cũng đều trở nên vô dụng.
"Làm sao vậy?"
Lục Yến Tu đi đến nghi hoặc nhìn Tiêu Khương.
Tiêu Khương cũng bị bàn tay vỗ vỗ lên vai của Lục Yến Tu đang đứng phía sau làm cho giật mình, bất quá chỉ trong nháy mắt nàng đã khôi phục lại bình thường.
"Bẩm quân phi, Thái Quân Hậu đang muốn dẫn tất cả mọi người tiến vào bên trong."
"Không phải có thừa tướng cùng Giang thống lĩnh canh gác bên ngoài sao, làm sao có thể?"
Lạc An An vốn là đang ngồi nấu thuốc, nhưng sau khi nghe động tĩnh bên ngoài cũng bắt đầu chạy ra, "Có cần ta lén hạ dược bọn họ không, làm cho bọn họ hôn mê vài ngày, kéo dài thêm thời gian, thế nào?"
Lạc An An nói xong thì thật sự lấy từ trong ngực ra một chiếc bình nhỏ "Đây là mê dược, chỉ cần hít phải thì ngay lập tức sẽ rơi vào hôn mê, các ngươi cứ yên tâm ở đây, chuyện này để ta làm"
"Không được, không thể làm như vậy!" Tiêu Khương vội vàng ngăn cản Lạc An An, thuận thế cướp lấy chiếc bình hắn đang cầm, nhưng trong lòng cũng có chút nghi hoặc, hắn đem mê dược theo bên mình để làm gì?
...........
Các cấm quân lúc này đã dạt sang hai bên mở đường, Thái Quân hậu tiến lên vài bước, nhìn Hàn Xu đang đứng trước cửa điện "Thỉnh an Thái Quân Hậu"
"Bổn cung muốn vào thăm Hoàng Thượng một chút."
"Thái Quân Hậu, Hoàng Thượng vừa mới uống thuốc xong, hiện tại đã chợp mắt, không bằng ngày mai Thái Quân Hậu quay lại, thế nào?" Đối mặt Thái Quân Hậu, sắc mặt Hàn Xu cũng không có biến hoá gì.
"Đây Thông Hành lệnh Tiên đế ban cho bản cung, đừng nói nơi này Thần Hữu Cung, dù là Kim Loan Điện thì bổn cung cũng có thể vào, Hàn Xu nữ quan đây là muốn kháng chỉ hay sao?" Thái Quân Hậu một lần nữa đem lệnh bài ra, lệnh bài này chính là lúc Tiên đế còn sống ban cho hắn, hắn cứ tưởng rằng sẽ không cần dùng đến, nhưng không ngờ rằng bây giờ nó lại hữu dụng như vậy.
"Thần đương nhiên không dám, nhưng lệnh bài này chỉ dùng được một lần, có lẽ Thái Quân Hậu là người biết rõ điều đó nhất, hiện tại Thái Quân Hậu vẫn muốn dùng sao?" Hàn Xu từ tốn hỏi.
Đúng vậy, Thông Hành Lệnh và Kim Bài Miễn Tử đều giống nhau, chỉ có thể dùng một lần, sau khi dùng xong sẽ được đánh dấu lên, không thể dùng tiếp.
Thái Quân Hậu cắn chặt răng "Bổn cung hiện giờ vô cùng lo lắng Hoàng Thượng, dù cho lệnh bài này chỉ dùng được một lần, bổn cung vẫn muốn vào đó thăm Hoàng Thượng."
"Vậy xin Thái Quân Hậu đưa lệnh bài cho nô, nô sẽ mở cửa điện cho ngài vào." Hàn Xu một tay cầm phất trần, một cái tay khác hướng về phía Thái Quân Hậu.
"Được, đưa thì đưa, bổn cung không tin các ngươi còn có thể làm gì tiếp" Thái Quân Hậu lấy lệnh bài ra đặt lên tay Hàn Xu.
"Mời"
Sau khi Hàn Xu nhận lấy lệnh bài, xoay người mở cửa điện, rồi lui sang một bên.
Thái Quân Hậu nhìn bộ dáng thong dong kia của Hàn Xu, trong lòng đột nhiên có dự cảm xấu, chẳng lẽ nghiệt chủng kia vẫn chưa chết?
Không có khả năng, Quảng Tĩnh Vương đã nói khi mùa Xuân đến, cổ độc trong người Diệp Kỷ Đường sẽ thức tỉnh hoàn toàn, hiện tại chắc chắn rằng Diệp Kỷ Đường đã chết.
"Thái Quân Hậu, chúng ta mau vào trong thôi."
Việt Hoa Thanh có chút gấp gáp thúc giục, nàng đương nhiên cũng biết trong cơ thể Diệp Kỷ Đường có cổ độc, hiện tại nhìn Thái Quân Hậu đang do dự, nàng có chút nhịn không được mà mở miệng.
Thái Quân Hậu nhìn thẳng vào mắt Hàn Xu một cái, sau đó bước vào trong điện.
"Tham kiến Thái Quân Hậu."
Tiêu Khương, Lạc An An, Trọng Tùng cùng các cung nhân trong điện quỳ xuống hành lễ.
Trong điện bây giờ khắp nơi đều là mùi thuốc, Thái Quân Hậu ngửi xong có chút nhíu mày, hắn nhìn người đang nằm trên giường kia đã bị màn ngọc che khuất, cảm giác sợ hãi bổng chốc lướt ngang trong lòng, sau đó chính là cảm giác không cam lòng.
"Nguyên Tả, ngươi đến nhìn xem."
"Vâng"
Nguyên Tả bắt đầu đi về phía Long sàn, Thái Quân Hậu cùng các triều thần phía sau đưa mắt nhìn theo, nếu không phải trong lòng vẫn còn sợ hãi Diệp Kỷ Đường, thì lúc này Việt Hoa Thanh đã hận không thể đi đến vén tung màn ra nhìn cho rõ.
Lục Yến Tu quỳ phía sau vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của Nguyên Tả, bây giờ hắn đang mặc y phục của cung nhân để nguỵ trang, nên không có ai chú ý đến hắn.
Nguyên Tả sau khi đi đến bên cạnh giường, chỉ vừa mới đưa tay chạm vào lớp màn ngọc bên ngoài, thì đột nhiên người bên trong nắm chặt lấy tay hắn, trực tiếp đem tay hắn bẻ gãy, khiến hắn kêu la vô cùng thảm thiết.
"Thứ dơ bẩn như ngươi không có tư cách đứng gần Long sàn của trẫm"
Người nọ sau khi nói xong liền đem Nguyên Tả ném ra xa, Nguyên Tả rơi mạnh xuống mặt đất, hơi thở trở nên vô cùng mong manh, toàn thân đau đớn vô cùng thống khổ.
Nghe được giọng nói quen thuộc kia, Lục Yến Tu lập tức trở nên ngây ngốc, kết quả lại nhìn thấy Lạc An An bên cạnh lắc đầu nhìn hắn, Lục Yến Tu bây giờ chỉ cảm thấy vô cùng nghi hoặc, nhưng khi nhìn gương mặt Tiêu Khương cùng Trọng Tùng chẳng có chút vui mừng gì, sau đó hắn có chút hiểu ra, nhưng vẫn như cũ hy vọng, hy vọng người đang nói chuyện trên giường đó thật sự là Diệp Kỷ Đường.
Thái Quân Hậu lúc này đã sợ đến mức lùi về sau hai bước, sắc mặt Việt Trạch bên cạnh cũng bắt đầu trở nên tái nhợt, đám triều thần phía sau cũng run rẩy quỳ xuống "Tham kiến Hoàng Thượng."
"Trẫm không nghĩ rằng chỉ ngủ một lúc mà Thần Hữu Cung đã trở nên náo nhiệt như vậy, người đâu, đem Nguyên Tả kéo xuống, dùng côn luân đánh cho tới chết"
"Vâng"
Cấm quân bên ngoài nghe lệnh tiến vào lôi Nguyên Tả đi, Thái Quân Hậu thấy vậy liền vội vàng mở miệng "Hoàng Thượng làm vậy là có ý gì?"
"Hoàng Thượng mấy ngày nay không Thượng triều, cũng không gặp ai, bổn cung cũng chỉ là vì giang sơn xã tắc nên mới bất đắc dĩ dùng Thông Hành lệnh tiên đế ban cho tiến vào Thần Hữu Cung, ta chỉ là lo cho an nguy của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vậy mà lại muốn đánh chết Nguyên Tả, đúng là không nói đạo lí"
"Đạo lí? Thái Quân Hậu chẳng lẽ là đã quên rằng trẫm đăng cơ như thế nào rồi sao? Nếu Thái Quân Hậu đã quên, vậy hôm nay có cần trẫm khiến Thái Quân Hậu nhớ lại hay không?"
Chỉ thấy bên trong giường người kia đang chậm rãi ngồi dậy, tuy là đã bị lớp màn bên ngoài che đi, nhưng cũng đủ khiến người khác phải sợ hãi, cảnh tượng tại Kim Loan Điện năm đó vô cùng kinh khủng, bọn họ thật sự không muốn phải chứng kiến thêm một lần nào nữa.
Việt Hoa Thanh không nghĩ rằng Diệp Kỷ Đường không chết, nàng ta thế mà thật sự không chết!
Không phải Quảng Tĩnh Vương đã nói Thực Tâm cổ là loại cổ độc chí mạng hay sao? một khi cổ độc phát tác căn bản sẽ không có khả năng sống, nhưng tại sao bây giờ nàng ta vẫn còn sống, chẳng lẽ nàng ta không phải là Diệp Kỷ Đường thật sự?
Không, không có khả năng, giọng nói này chính là của Diệp Kỷ Đường.
Việt Hoa Thanh vội vàng mở miệng "Hoàng Thượng, thật ra thần có chuyện quan trọng cần bẩm báo với Hoàng Thượng, Quảng Tĩnh Vương đã lén cứu Tam Hoàng nữ ra, hiện giờ sống chết không rõ, là do thần vô năng, đến chậm một bước nên không kịp ngăn cản, mong Hoàng Thượng thứ tội!"
"Mong Hoàng Thượng thứ tội!" Các quan lại đứng phía sau đều quỳ xuống
"Việc này trẫm đã biết, các ngươi lui xuống hết đi."
"Vậy còn Nguyên Tả......"
"Còn không mau cút!"
Người trên giường đột nhiên quát lớn, âm thanh chứa đầy sát khí, như thể chỉ cần bọn họ nói thêm một câu nữa thì sẽ lập tức bị gϊếŧ chết, Thái Quân Hậu từ trước đến nay không tin vào số mệnh, nhưng trong lòng hắn bây giờ tin rằng Diệp Kỷ Đường sẽ không còn sống thêm được bao lâu nữa, nhưng lúc này hắn cũng không dám mở miệng nói gì tiếp, chỉ có thể mang theo tất cả mọi người rời đi.
Thần Hữu Cung lúc này đã trở nên vô cùng an tĩnh, Lục Yến Tu cũng cảm thấy mất hết sức lực, không khống chế được ngã thẳng xuống đất, Lạc An An vội vàng đỡ hắn dậy, đôi mắt hắn vẫn gắt gao nhìn chầm chầm vào màn giường, sau đó hắn thấy người bên trong đưa tay vén màn lên, lúc này hắn đã nhận ra được, người này là Ảnh Nhất bên cạnh Hoàng Thượng, Ảnh Nhất cũng bước xuống giường, đến cạnh Lục Yến Tu khấu đầu "Thần tự ý sử dụng quyền quy, mong Quân phi thứ tội."
"Ngươi...... Vì sao khi nảy giọng nói của ngươi lại giống y đúc Hoàng Thượng đến vậy?" Lục Yến Tu khàn giọng hỏi, hắn rốt cuộc là đang hi vọng vào cái gì chứ?
"Lúc trước vì để đề phòng tình huống cấp bách, Hoàng Thượng đã ra lệnh cho nô học thuật biến âm, với lại những năm qua nô vẫn luôn ở cạnh Hoàng Thượng, giọng nói của người nô đã nghe đến mức vô cùng quen thuộc." Ảnh Nhất trầm giọng nói.
"Đa tạ ngươi."
Lục Yến Tu thất hồn lạc phách đi đến bên cạnh giường, nước mắt lưng tròng nhìn Diệp Kỷ Đường vẫn đang nằm nhắm mắt như cũ, vừa rồi khi nghe được giọng nói đó, hắn vẫn luôn hy vọng đó thật sự là nàng, nhưng bây giờ có lẽ phải thất vọng rồi.
............
Tiêu Khương và ba người còn lại lúc này đều không lên tiếng, yên lặng đi ra ngoài "Vừa nảy làm ta sợ muốn chết, nếu không phải nhờ có Ảnh Nhất, thì không biết mọi chuyện sẽ thành ra thế nào nữa."
"Cũng không biết Hoàng Thượng rốt cuộc khi nào mới tỉnh lại, mặc dù bây giờ đã doạ sợ bọn họ không ít, nhưng thời gian lâu dần, bọn họ cũng sẽ một lần nữa nảy sinh nghi ngờ." Vẻ mặt sầu muộn của Trọng Tùng lúc này vẫn chưa tiêu tán.
"Hôm nay Thái Quân Hậu cùng Việt Hoa Thanh vẫn luôn ngươi một câu, ta một câu, theo ta thấy hai người bọn họ chắc hẳn đã biết chuyện Hoàng Thượng trúng cổ độc, nhưng lại không biết Hoàng Thượng đã giải cổ, lúc trước chẳng phải các ngươi nói bên cạnh Hoàng Thượng có phản đồ hay sao, ta đoán bây giờ tên phản đồ đó đã không còn ở cạnh Hoàng Thượng nữa, nên mới không hề biết chuyện Hoàng Thượng đã giải cổ để bẩm báo cho bọn chúng." Lạc An An nghiêng đầu tỏ vẻ suy tư
"Có thể tìm được thời cơ thích hợp để hạ cổ thì chỉ có những người bên cạnh mới làm được, nhưng bên cạnh Hoàng Thượng trừ bỏ Ảnh Nhất luôn theo bảo vệ, cũng chỉ có ta và Hàn Xu, chúng ta đều là những người vào sinh ra tử với Hoàng Thượng lúc ở Hán Hà cho đến lúc Hoàng Thượng lên ngôi đến bây giờ, không có khả năng sẽ làm chuyện như thế này" Tiêu Khương nói.
"Nhưng, không phải còn có......"
"Không có khả năng!"
Không đợi Lạc An An nói xong, Tiêu Khương đã cao giọng đánh gãy lời nói của hắn, khiến hắn sửng sờ đến mức đứng yên một chổ
"Không phải thì không phải, ngươi hét vào mặt ta làm gì! Ta bất quá chỉ là đưa ra suy đoán thôi, ta biết các ngươi là tỷ muội cùng vào sinh ra tử với nhau, còn ta chỉ là người ngoài!"
Lạc An An nói xong nước mắt trên mặt liền chảy xuống, Tiêu Khương thật sự không hề cố ý, nhưng khi thấy Lạc An An thật sự khóc, Tiêu Khương cũng bắt đầu trở nên luống cuống, muốn đưa tay lau đi nước mắt của hắn, kết quả còn chưa kịp chạm vào thì hắn đã quay đầu chạy đi.
"......"
Trọng Tùng ở một bên nhìn một màn này thì chỉ biết lắc đầu, vỗ vỗ lên vai Tiêu Khương "An An cũng không có ý gì khác, chỉ là suy đoán thôi, hắn là nam tử, từ nhỏ lại được nuông chiều, ngươi đột nhiên lớn tiếng với hắn như vậy, hắn cảm thấy uỷ khuất là đương nhiên, ngươi còn không mau đuổi theo hắn?"
"Ta thật sự không hề cố ý lớn tiếng với hắn."
Tiêu Khương cũng không biết tại sao lúc nhìn thấy Lạc An An khóc, trong lòng lại cảm thấy vô cùng khó chịu, trong lúc nhất thời không biết có nên đuổi theo hay không.
Trọng Tùng cũng đành bó tay,nàng thấy Lạc An An thường ngày mắng Tiêu Khương là đầu gỗ quả thật không sai.
"Tâm tư của Lạc An An đối với ngươi, ta có thể nhìn ra được, hắn lại còn một thân một mình từ Hán Hà xa sôi đến Kinh Thành tìm ngươi, Tiêu Khương, sao ngươi không thử một lần nhìn thẳng vào nội tâm của mình? Trong lòng ngươi thật sự chỉ xem hắn là đệ đệ thôi sao?"
"Ta......"
"Tiêu Khương đại nhân,ngài mau đi đi, tính tình Lạc công tử ngài còn không rõ sao, ngài kiên nhẫn dỗ dành Lạc công tử một chút, Lạc công tử sẽ lập tức hết giận ngài thôi." Hàn Xu cũng mở miệng khuyên nhủ.
Tiêu Khương nắm chặt tay, dường như đã hạ được quyết tâm, xoay người về hướng Lạc An An vừa mới rời đi, sau đó nhanh chóng đuổi theo.
"Thật là một tên đầu gỗ."
Trọng Tùng lắc đầu nhìn Tiêu Khương đang vừa mới chạy đi "Rõ ràng Tiêu Khương chuyện gì cũng đều rất thông minh, nhưng tại sao đối với chuyện tình cảm này lại ngốc đến vậy chứ?"
"Tiêu Khương đại nhân cùng Lạc thiếu gia thân phận có chút đặt biệt, Lạc thiếu gia từ nhỏ đã cùng Tiêu Khương đại nhân lớn lên, nhưng tính tình Tiêu Khương đại nhân ngay thẳng, không đặt nặng vấn đề tình cảm."
..............
Lạc An An chạy thẳng một đướng đến Ngự Hoa Viên, hắn ngồi xổm xuống bên cạnh bụi hoa mẫu đơn quý giá, uỷ khuất lau nước mắt trên mặt, sau đó không ngừng ngắt hoa mẫu đơn bên cạnh "Xú Tiêu Khương, từ nhỏ đến lớn không có ai dám hung dữ với ta như vậy, mẫu thân ta còn chưa từng mà ngươi lại dám như vậy với ta."
"Đó cũng chỉ là suy đoán của ta mà thôi, vậy mà ngươi lại quát vào mặt ta như vậy, ta ngắt trọc ngươi luôn, ngày mai ta sẽ lập tức rời cung về lại Hán Hà, dù sao trong lòng ngươi cũng chỉ cần tỷ muội tốt của ngươi chứ không cần ta, bây giờ ta thà độc thân cả đời cũng không muốn gả cho ngươi"
Lạc An An vừa nói vừa trút giận lên bụi hoa đáng thương, các cung nhân xung quanh nhìn thấy một màn như vậy nhưng cũng không dám khóc thành tiếng.
"Đừng ngắt nữa." Lúc Tiêu Khương đến thì chỉ thấy Lạc An An đang ngồi xổm kế bụi hoa, không ngừng trút giận lên nó.
"Ai cần ngươi lo!" Lạc An An vô cùng kháng nghị nói, người này xem hắn là cái gì chứ, vừa mới hung dữ quát hắn như vậy, hiện tại còn đuổi theo hắn làm gì.
"Ngươi từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như vậy, bị uỷ khuất thì liền đi ngắt hoa ngắt lá trút giận, đám hoa cỏ có thể sống sót ở hậu viện ngươi quả thật không dễ dàng."
______________________
Chương trước thì ngắn bằng phân nữa chương bình thường, nay tới chương này thì dài gấp hai lần luôn, làm ng ta edit mợt mún chớt, bà tác giả ít có thâm lắm =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.