Nữ Vương Của Tam Đại Thiếu Gia
Chương 32
Pisces
11/04/2016
"Nga, thật xinh đẹp, con nhất định sẽ là nữ hoàng của bữa tiệc a!"
Cô vừa bước chân ra khỏi phòng liền bất ngờ đụng phải Hàn thị cùng Hàn Tinh đứng ngay trước cửa, Hàn thị cười tít mắt khen lấy khen để. Nhưng thực sự bà ta nói không sai chút nào, cô thực sự rất yêu kiều, quyến rũ.
Cô mặc bộ lễ phục màu tím nhạt, tóc xoăn dài màu hạt dẻ tùy ý xõa ra, gương mặt tuyệt sắc điểm nhẹ son càng khiến cô thêm xinh đẹp, khuynh đảo lòng người.
Rất dễ dàng phát hiện ra đố kỵ của Hàn Tinh, cô ta đứng một bên giày xéo chiếc khăn tay đang cầm, răng nghiến chặt, ánh mắt cơ hồ phát ra ánh lửa, hậm hực hừ lạnh trong lòng.
"Chị hai đúng là tiên nữ." Nhưng rất nhanh thái độ kia được thay thế bằng nụ cười ngọt ngào, cùng ánh mắt ngưỡng mộ sáng chói, thân mật kéo kéo cánh tay cô, tít mắt cười.
Cô há hốc mồm trong lòng, kì thực diễn viên kỳ cựu nổi tiếng trong Hollywood nào cũng không bằng một phần mười của Hàn Tinh, diễn cực kì xuất sắc nha!
"Cô không đi ?" Cô cẩn thận nhìn trang phục của Hàn Tinh, chỉ là một chiếc váy hồng nhạt ngang đùi bình thường, làm sao một người chú trọng hình thức bên ngoài như cô ta có thể dự tiệc trong bộ đồ này, hay là ô ta vốn không cùng tham gia ?
"Ách, không, ha ha, em bị bệnh, gương mặt tiều tụy rất xấu, không muốn ra ngoài." Hàn Tinh giống như bị cô nói trúng tâm đen, giật bắn người, sau đó lại tiếp tục cười ha ha, giải thích vô cùng lưu loát.
Bệnh sao, gương mặt trắng sáng hồng hào vẫn như mọi ngày như thế này mà là tiều tụy sao ? Đâu đó đáy lòng cô dâng lên nỗi nghi ngờ không tên.
"Thôi không sao, lần sau con bé sẽ đi cùng chúng ta, hiện tại đã sắp trễ giờ rồi, chúng ta mau đi thôi!" Hàn thị thầm mắng không ổn, vội vàng thúc giục cô, lôi kéo cô xuống lầu.
Bất an trong lòng ngày một dâng cao, gấp rút đến độ rối loạn, cô thầm nghĩ, là bữa tiệc kia có vấn đề ? Âm thầm suy tính, cắn cắn môi dưới đỏ mọng hồi lâu.
"Khoan đã, tôi muốn đi vệ sinh." Cô rút tay mình ra khỏi tay Hàn thị, cười nhẹ một cái sau đó rời đi theo hướng nhà vệ sinh. Hàn Tinh cùng Hàn thị liếc mắt nhìn nhau một cái, bất giác cười thâm độc.
"Bác Trương." Khi đã chắc chắn mình đã khuất bóng khỏi tầm mắt của hai mẹ con kia cô mới rón rén đi tìm quản gia Trương -- người duy nhất cô tin tưởng trong nhà này.
"Đại tiểu thư có chuyện gì căn dặn ?" Quản gia Trương cung kính cúi đầu chờ giao phó của cô.
"Cháu bây giờ phải đi, nếu như có chuyện gì kì lạ bác hãy gọi điện cho cháu." Cô thận trọng căn dặn, mắt lén dò xét thái độ của hai mẹ con Hàn thị.
"Dạ được."
Cô gật đầu an tâm, sau đó đi cùng Hàn thị rời khỏi nhà.
-----ta là dãy phân cách an tâm-----
Cô được Hàn thị dẫn đến một buổi tiệc sinh nhật của một đại thiếu gia giàu có, buổi tiệc vô cùng lớn, sang trọng cùng với rất nhiều người thượng lưu đến tham dự.
"Để mẹ giới thiệu, đây là Dương thiếu, cũng chính là chủ của bữa tiệc này." Hàn thị giống như thực sự muốn tìm cho cô một đối tượng tốt, vừa bước chân vào khách sạn liền dắt cô đến gặp mặt Dương Thiệu, đại thiếu gia của gia tộc Dương nổi tiếng.
Dương Thiệu có tướng mạo rất tốt, gương mặt anh tuấn cương nghị, lịch lãm hào hoa. Nhưng sao cô lại thấy trong mắt hắn vài tia không đoan chính, không phải "anh hùng hảo hán", cho nên, cô tốt nhất là không nên tiếp xúc nhiều với hắn.
"Dương Thiệu, chào." Cô cũng không phải keo kiệt đến mức không chào hỏi hắn, khóe miệng khẽ cong, đưa ra bàn tay nhỏ xinh trắng nõn.
Dương Thiệu như người mất hồn, mê đậm nhìn nữ thần tuyệt mỹ trước mặt, hồi lâu mới hoàn hồn, vội vàng đưa bàn tay to lớn bắt tay với cô.
"Hàn tiểu thư, xin chào." Hắn nắm thật lâu cũng không chịu buông tay cô ra, bạc môi nâng lên nụ cười háo sắc.
Cô hận trong thể ngay lập tức ban tặng cho hắn một cú đấm, mạnh mẽ giật tay ra, cười hữu lễ một cái, sau đó xoay lưng rời đi không nói một câu.
"Ách, Tử Du . . . thật xin lỗi Dương Thiếu, con bé này tính tình rất thất thường." Hàn thị nhìn bộ dáng hụt hẫng của Dương Thiệu, khó xử cười, giải thích qua loa.
Lại thấy Dương Thiệu bất giác cười âm hiểm, xoa xoa cằm. "Rất có cá tính, tôi rất thích!"
Hàn thị thấy hắn có hứng thú với cô, đáy lòng mừng rỡ không thôi. Nếu như cô kết hôn cùng Dương Thiệu này thì sẽ không còn tranh giành nam nhân với Hàn Tinh nữa. Tốt nhất là như thế.
Vốn lúc đâu quen biết Dương tổng, Hàn thị có ý muốn đem con gái mình làm dâu của họ, tất nhiên là do gia sản đồ sộ kia. Nhưng sau lại phát hiện Dương Thiệu không chỉ hào hoa phong lưu, mà còn cờ bạc này nọ, thực chất là phá gia chi tử. Nếu như gả Hàn Tinh cho hắn không phải là thối cả cuộc đời hay sao ?
Dương Thiệu này không bằng một phần ngàn của Mộ Dung Thiên Hàn, Tống Ngạo Thiên và Âu Dương Triệt!
"Tốt lắm, nếu như Dương thiếu thực sự thích Tử Du, tôi có thể giúp cậu nói tốt vài câu trước mặt nó."
"Ha ha như thế còn gì bằng, Hàn phu nhân thật biết cách lấy lòng a!"
Cô rốt cuộc không chịu được ngột ngạt của bữa tiệc, tìm nơi yên tĩnh một hút nhấm nháp rượu, đi hồi lâu cuối cùng cũng tìm được.
"Dương Thiệu kia tốt như thế, không phải cô nên bám lấy hắn hay sao, vì sao lại bỏ đi ?"
Cô cứ tưởng chỉ có một mình mình ở đây, như thế nào phía sau lại có người châm chọc nói, nhất thời giật mình, lập tức quay lại đối mặt với người kia.
Là Mộ Dung Thiên Hàn!
"Tất cả đều không liên quan tới anh." Cô hờ hững trả lời, uống một hớp rượu vang cay nồng trong tay, quay lưng lại về phía hắn.
Mộ Dung Thiên Hàn bề ngoài lạnh lùng, không có bất kì bất thường gì nhưng là trong lòng đang rối rắm một trận. Từ khi nào hắn lại chú ý đến Hàn Tử Du như thế, ánh mắt không tự chủ quan sát cô từ lúc cô bước vào bữa tiệc cho đến bây giờ, chưa lúc nào rời khỏi cô. Nhìn thấy cô tách biệt hẳn khỏi ồn ào của bữa tiệc, hắn cũng đi theo đến tận đây. Hắn là bị điên rồi sao ?
"Cô thực chất là ai ?" Mộ Dung Thiên Hàn đấu tranh một hồi với cảm xúc của mình, cuối cùng cũng không thể chịu được nữa, nói ra nỗi hoài nghi lâu nay của mình.
Không ngờ hắn sẽ hỏi cô câu này, cô thừa nhận bản thân thoáng giật mình, sau đó lẳng lặng nở nụ cười nhạt.
"Tôi chính là tôi."
"Cô thay đổi thật nhiều."
Đúng, cô thay đổi rất rất nhiều, ngu ngốc, điêu ngoa, chanh chua, háo sắc, lẳng lơ, . . . tất cả đều biến mất không tìm thấy tung tích, thay vào đó chính là lạnh lùng, cao ngạo như một nữ vương. Và những cái thay thế đó khiến hắn không thích ứng được, cũng như không tránh được ma trảo mê hoặc của nó!
Cô lười biếng xoay người lại, nhếch môi cười với hắn, không nhìn ra được cô đang có dạng tâm tình gì, đôi mắt như viên lưu ly màu tím tuyệt đẹp tĩnh lặng, không có bất kì gợn sóng nào.
Cô đột nhiên cất bước đi ngang qua hắn rời đi.
Cô vừa bước chân ra khỏi phòng liền bất ngờ đụng phải Hàn thị cùng Hàn Tinh đứng ngay trước cửa, Hàn thị cười tít mắt khen lấy khen để. Nhưng thực sự bà ta nói không sai chút nào, cô thực sự rất yêu kiều, quyến rũ.
Cô mặc bộ lễ phục màu tím nhạt, tóc xoăn dài màu hạt dẻ tùy ý xõa ra, gương mặt tuyệt sắc điểm nhẹ son càng khiến cô thêm xinh đẹp, khuynh đảo lòng người.
Rất dễ dàng phát hiện ra đố kỵ của Hàn Tinh, cô ta đứng một bên giày xéo chiếc khăn tay đang cầm, răng nghiến chặt, ánh mắt cơ hồ phát ra ánh lửa, hậm hực hừ lạnh trong lòng.
"Chị hai đúng là tiên nữ." Nhưng rất nhanh thái độ kia được thay thế bằng nụ cười ngọt ngào, cùng ánh mắt ngưỡng mộ sáng chói, thân mật kéo kéo cánh tay cô, tít mắt cười.
Cô há hốc mồm trong lòng, kì thực diễn viên kỳ cựu nổi tiếng trong Hollywood nào cũng không bằng một phần mười của Hàn Tinh, diễn cực kì xuất sắc nha!
"Cô không đi ?" Cô cẩn thận nhìn trang phục của Hàn Tinh, chỉ là một chiếc váy hồng nhạt ngang đùi bình thường, làm sao một người chú trọng hình thức bên ngoài như cô ta có thể dự tiệc trong bộ đồ này, hay là ô ta vốn không cùng tham gia ?
"Ách, không, ha ha, em bị bệnh, gương mặt tiều tụy rất xấu, không muốn ra ngoài." Hàn Tinh giống như bị cô nói trúng tâm đen, giật bắn người, sau đó lại tiếp tục cười ha ha, giải thích vô cùng lưu loát.
Bệnh sao, gương mặt trắng sáng hồng hào vẫn như mọi ngày như thế này mà là tiều tụy sao ? Đâu đó đáy lòng cô dâng lên nỗi nghi ngờ không tên.
"Thôi không sao, lần sau con bé sẽ đi cùng chúng ta, hiện tại đã sắp trễ giờ rồi, chúng ta mau đi thôi!" Hàn thị thầm mắng không ổn, vội vàng thúc giục cô, lôi kéo cô xuống lầu.
Bất an trong lòng ngày một dâng cao, gấp rút đến độ rối loạn, cô thầm nghĩ, là bữa tiệc kia có vấn đề ? Âm thầm suy tính, cắn cắn môi dưới đỏ mọng hồi lâu.
"Khoan đã, tôi muốn đi vệ sinh." Cô rút tay mình ra khỏi tay Hàn thị, cười nhẹ một cái sau đó rời đi theo hướng nhà vệ sinh. Hàn Tinh cùng Hàn thị liếc mắt nhìn nhau một cái, bất giác cười thâm độc.
"Bác Trương." Khi đã chắc chắn mình đã khuất bóng khỏi tầm mắt của hai mẹ con kia cô mới rón rén đi tìm quản gia Trương -- người duy nhất cô tin tưởng trong nhà này.
"Đại tiểu thư có chuyện gì căn dặn ?" Quản gia Trương cung kính cúi đầu chờ giao phó của cô.
"Cháu bây giờ phải đi, nếu như có chuyện gì kì lạ bác hãy gọi điện cho cháu." Cô thận trọng căn dặn, mắt lén dò xét thái độ của hai mẹ con Hàn thị.
"Dạ được."
Cô gật đầu an tâm, sau đó đi cùng Hàn thị rời khỏi nhà.
-----ta là dãy phân cách an tâm-----
Cô được Hàn thị dẫn đến một buổi tiệc sinh nhật của một đại thiếu gia giàu có, buổi tiệc vô cùng lớn, sang trọng cùng với rất nhiều người thượng lưu đến tham dự.
"Để mẹ giới thiệu, đây là Dương thiếu, cũng chính là chủ của bữa tiệc này." Hàn thị giống như thực sự muốn tìm cho cô một đối tượng tốt, vừa bước chân vào khách sạn liền dắt cô đến gặp mặt Dương Thiệu, đại thiếu gia của gia tộc Dương nổi tiếng.
Dương Thiệu có tướng mạo rất tốt, gương mặt anh tuấn cương nghị, lịch lãm hào hoa. Nhưng sao cô lại thấy trong mắt hắn vài tia không đoan chính, không phải "anh hùng hảo hán", cho nên, cô tốt nhất là không nên tiếp xúc nhiều với hắn.
"Dương Thiệu, chào." Cô cũng không phải keo kiệt đến mức không chào hỏi hắn, khóe miệng khẽ cong, đưa ra bàn tay nhỏ xinh trắng nõn.
Dương Thiệu như người mất hồn, mê đậm nhìn nữ thần tuyệt mỹ trước mặt, hồi lâu mới hoàn hồn, vội vàng đưa bàn tay to lớn bắt tay với cô.
"Hàn tiểu thư, xin chào." Hắn nắm thật lâu cũng không chịu buông tay cô ra, bạc môi nâng lên nụ cười háo sắc.
Cô hận trong thể ngay lập tức ban tặng cho hắn một cú đấm, mạnh mẽ giật tay ra, cười hữu lễ một cái, sau đó xoay lưng rời đi không nói một câu.
"Ách, Tử Du . . . thật xin lỗi Dương Thiếu, con bé này tính tình rất thất thường." Hàn thị nhìn bộ dáng hụt hẫng của Dương Thiệu, khó xử cười, giải thích qua loa.
Lại thấy Dương Thiệu bất giác cười âm hiểm, xoa xoa cằm. "Rất có cá tính, tôi rất thích!"
Hàn thị thấy hắn có hứng thú với cô, đáy lòng mừng rỡ không thôi. Nếu như cô kết hôn cùng Dương Thiệu này thì sẽ không còn tranh giành nam nhân với Hàn Tinh nữa. Tốt nhất là như thế.
Vốn lúc đâu quen biết Dương tổng, Hàn thị có ý muốn đem con gái mình làm dâu của họ, tất nhiên là do gia sản đồ sộ kia. Nhưng sau lại phát hiện Dương Thiệu không chỉ hào hoa phong lưu, mà còn cờ bạc này nọ, thực chất là phá gia chi tử. Nếu như gả Hàn Tinh cho hắn không phải là thối cả cuộc đời hay sao ?
Dương Thiệu này không bằng một phần ngàn của Mộ Dung Thiên Hàn, Tống Ngạo Thiên và Âu Dương Triệt!
"Tốt lắm, nếu như Dương thiếu thực sự thích Tử Du, tôi có thể giúp cậu nói tốt vài câu trước mặt nó."
"Ha ha như thế còn gì bằng, Hàn phu nhân thật biết cách lấy lòng a!"
Cô rốt cuộc không chịu được ngột ngạt của bữa tiệc, tìm nơi yên tĩnh một hút nhấm nháp rượu, đi hồi lâu cuối cùng cũng tìm được.
"Dương Thiệu kia tốt như thế, không phải cô nên bám lấy hắn hay sao, vì sao lại bỏ đi ?"
Cô cứ tưởng chỉ có một mình mình ở đây, như thế nào phía sau lại có người châm chọc nói, nhất thời giật mình, lập tức quay lại đối mặt với người kia.
Là Mộ Dung Thiên Hàn!
"Tất cả đều không liên quan tới anh." Cô hờ hững trả lời, uống một hớp rượu vang cay nồng trong tay, quay lưng lại về phía hắn.
Mộ Dung Thiên Hàn bề ngoài lạnh lùng, không có bất kì bất thường gì nhưng là trong lòng đang rối rắm một trận. Từ khi nào hắn lại chú ý đến Hàn Tử Du như thế, ánh mắt không tự chủ quan sát cô từ lúc cô bước vào bữa tiệc cho đến bây giờ, chưa lúc nào rời khỏi cô. Nhìn thấy cô tách biệt hẳn khỏi ồn ào của bữa tiệc, hắn cũng đi theo đến tận đây. Hắn là bị điên rồi sao ?
"Cô thực chất là ai ?" Mộ Dung Thiên Hàn đấu tranh một hồi với cảm xúc của mình, cuối cùng cũng không thể chịu được nữa, nói ra nỗi hoài nghi lâu nay của mình.
Không ngờ hắn sẽ hỏi cô câu này, cô thừa nhận bản thân thoáng giật mình, sau đó lẳng lặng nở nụ cười nhạt.
"Tôi chính là tôi."
"Cô thay đổi thật nhiều."
Đúng, cô thay đổi rất rất nhiều, ngu ngốc, điêu ngoa, chanh chua, háo sắc, lẳng lơ, . . . tất cả đều biến mất không tìm thấy tung tích, thay vào đó chính là lạnh lùng, cao ngạo như một nữ vương. Và những cái thay thế đó khiến hắn không thích ứng được, cũng như không tránh được ma trảo mê hoặc của nó!
Cô lười biếng xoay người lại, nhếch môi cười với hắn, không nhìn ra được cô đang có dạng tâm tình gì, đôi mắt như viên lưu ly màu tím tuyệt đẹp tĩnh lặng, không có bất kì gợn sóng nào.
Cô đột nhiên cất bước đi ngang qua hắn rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.