Nữ Vương Gả Đến: Chồng À, Anh Quá Hung Dữ
Chương 4: Nữ Phụ Ác Độc Tìm Đường Chết Có Thực Lực
Vạn Lý Lý
27/05/2021
“Không phải chứ? Thực sự chạy sao?”
“Đương nhiên phải chạy, đó là Mặc công chúa mà, sau lưng là nhà họ Mặc, đắc tội cô ta, còn cần xí nghiệp trong nhà nữa không?”
“Haizz, cũng phải, lần trước Ngô Vịnh Ái đắc tội Mặc công chúa, nghe nói vào ban đêm lên cơn nghiện, nói không phải Mặc công chúa làm, ai tin?”
“Còn Mặc công chúa nữa chứ, Mặc nữ vu còn nghe được!”
...
Mặc nữ vu ngồi trong WC sắp khóc tới nơi.
Hóa ra Mặc Trữ phát rồ như vậy!
Vẻ mặt hệ thống không chút thay đổi, dùng khẩu âm thuần khiết quê cha đất tổ nói: [Tích, nữ phụ ác độc tìm đường chết có thực lực.]
Hai người ở bên ngoài càng nói càng hăng say, Mặc Trữ ngồi không yên, đứng dậy đi tới mở cửa, lấy vẻ mặt kiêu ngạo lạnh lùng của nguyên chủ đi ra ngoài.
Gương mặt âm trầm như vậy, ngay cả Mặc Trữ đều có thể cảm nhận được khí tràng mạnh mẽ ở trên người mình.
Rõ ràng chính là phong phạm của nữ vương ung dung cao quý!
Giọng nói của hai người kia im bặt, chỉ trong nháy mắt khi thấy Mặc Trữ, gương mặt sợ tới mức không còn huyết sắc.
“Mặc... Mặc công chúa?”
Gương mặt hai cô gái trắng xanh, chân bị dọa mềm nhũn, một người trong đó không chịu nổi trực tiếp quỳ xuống đất, kêu to: “Mặc công chứa, rất xin lỗi, tôi không cố ý... Không phải tôi cố ý nói linh tinh về cô... Cầu xin cô tha cho tôi, cầu xin cô!”
Người kia cũng “rầm” một tiếng quỳ xuống, gương mặt trắng bệch lớn tiếng xin tha thứ: “Mặc công chúa...”
Mặc Trữ bị bọn họ đột nhiên quỳ xuống dọa sợ nheo mắt lại.
Nhưng nguyên chủ đã sớm quen với những cảnh này, chỉ trong nháy mắt Mặc Trữ kịp phản ứng, vẻ mặt không đổi liếc mắt nhìn qua, giọng nói lạnh lùng: “Cút.”
Hai người phụ nữ kia như được đại xá, vội vàng nói cảm ơn: “Cảm ơn Mặc công chúa!”
Hai người dìu nhau dập đầu ra khỏi phòng vệ sinh, giống như phía sau có quỷ đuổi theo.
Mặc Trữ cười khổ: “Rốt cuộc Mặc công chúa này chọc người ta hận bao nhiêu!”
Quay đầu nhìn gương mặt xinh đẹp kinh tâm động phách trong gương, Mặc Trữ sợ ngây người.
Mái tóc dài màu đen xõa tung trên vai, làn da trắng như tuyết, lông mày như lá liễu đôi mắt như vẽ, cái mũi thẳng cái miệng nhỏ no đủ mà phấn nộn, nhưng chỉ một ánh mắt, đã có loại mị lực tự tin khai hỏa toàn bộ.
Bây giờ Mặc Trữ mới 20 tuổi, đã giành được vị trí hạng nhất trong cuộc thi sắc đẹp có thẩm quyền ở trong nước, được nước ngoài xưng là đệ nhất mỹ nữ phương Đông.
Cho dù biết sự xinh đẹp của cô được thế giới công nhận, nhưng lúc này Mặc Trữ vẫn không nhịn được sờ một lát, khó mà tin nói: “Người này thực sự là mình sao?”
Mặt cô trước đây, tuy cũng được coi là tiểu mỹ nữ, nhưng tuyệt đối không có gương mặt khiến người ta liếc mắt một cái thì không dời mắt được như bây giờ.
Giống như yêu tinh ma lực vô biên, liếc mắt một cái có thể hút người ta vào.
Không nói tới chuyện cô nói được tám ngôn ngữ, cầm kỳ thư họa, cho dù cô hoàn toàn là củi mục, chỉ dựa vào gương mặt này, thành thật không tìm đường chết, cũng đủ khiến rất nhiều người cam tâm tình nguyện bảo vệ cô sống hết một đời.
Nhưng mà Mặc Trữ lại cứ thích tự tìm đường chết.
Trong lòng Mặc Trữ tiếc hận, nhanh chóng rời khỏi toilet.
Vừa mới ra ngoài, lập tức hấp dẫn không ít lực chú ý, đến chỗ nào, cho dù là trai hay gái, ánh mắt đều là si mê và kinh diễm.
“Mặc công chúa, cuối cùng cô cũng ra rồi!”
“Cô vừa ra ngoài, ngay cả không khí đều trở nên thơm hơn!”
“Công chúa điện hạ...”
...
Gần như là theo bản năng của cơ thể, Mặc Trữ vô cùng hưởng thụ ánh mắt như vậy, đã luyện thành thói quen với những lời nịnh hót ở xung quanh.
[Đinh! Cố Ôn Noãn đến, mong ký chủ chuẩn bị.]
Đôi mắt Mặc Trữ nhìn lướt qua đám người, ở trong đám người tìm được nữ chính đánh bại công chúa điện hạ này.
“Đương nhiên phải chạy, đó là Mặc công chúa mà, sau lưng là nhà họ Mặc, đắc tội cô ta, còn cần xí nghiệp trong nhà nữa không?”
“Haizz, cũng phải, lần trước Ngô Vịnh Ái đắc tội Mặc công chúa, nghe nói vào ban đêm lên cơn nghiện, nói không phải Mặc công chúa làm, ai tin?”
“Còn Mặc công chúa nữa chứ, Mặc nữ vu còn nghe được!”
...
Mặc nữ vu ngồi trong WC sắp khóc tới nơi.
Hóa ra Mặc Trữ phát rồ như vậy!
Vẻ mặt hệ thống không chút thay đổi, dùng khẩu âm thuần khiết quê cha đất tổ nói: [Tích, nữ phụ ác độc tìm đường chết có thực lực.]
Hai người ở bên ngoài càng nói càng hăng say, Mặc Trữ ngồi không yên, đứng dậy đi tới mở cửa, lấy vẻ mặt kiêu ngạo lạnh lùng của nguyên chủ đi ra ngoài.
Gương mặt âm trầm như vậy, ngay cả Mặc Trữ đều có thể cảm nhận được khí tràng mạnh mẽ ở trên người mình.
Rõ ràng chính là phong phạm của nữ vương ung dung cao quý!
Giọng nói của hai người kia im bặt, chỉ trong nháy mắt khi thấy Mặc Trữ, gương mặt sợ tới mức không còn huyết sắc.
“Mặc... Mặc công chúa?”
Gương mặt hai cô gái trắng xanh, chân bị dọa mềm nhũn, một người trong đó không chịu nổi trực tiếp quỳ xuống đất, kêu to: “Mặc công chứa, rất xin lỗi, tôi không cố ý... Không phải tôi cố ý nói linh tinh về cô... Cầu xin cô tha cho tôi, cầu xin cô!”
Người kia cũng “rầm” một tiếng quỳ xuống, gương mặt trắng bệch lớn tiếng xin tha thứ: “Mặc công chúa...”
Mặc Trữ bị bọn họ đột nhiên quỳ xuống dọa sợ nheo mắt lại.
Nhưng nguyên chủ đã sớm quen với những cảnh này, chỉ trong nháy mắt Mặc Trữ kịp phản ứng, vẻ mặt không đổi liếc mắt nhìn qua, giọng nói lạnh lùng: “Cút.”
Hai người phụ nữ kia như được đại xá, vội vàng nói cảm ơn: “Cảm ơn Mặc công chúa!”
Hai người dìu nhau dập đầu ra khỏi phòng vệ sinh, giống như phía sau có quỷ đuổi theo.
Mặc Trữ cười khổ: “Rốt cuộc Mặc công chúa này chọc người ta hận bao nhiêu!”
Quay đầu nhìn gương mặt xinh đẹp kinh tâm động phách trong gương, Mặc Trữ sợ ngây người.
Mái tóc dài màu đen xõa tung trên vai, làn da trắng như tuyết, lông mày như lá liễu đôi mắt như vẽ, cái mũi thẳng cái miệng nhỏ no đủ mà phấn nộn, nhưng chỉ một ánh mắt, đã có loại mị lực tự tin khai hỏa toàn bộ.
Bây giờ Mặc Trữ mới 20 tuổi, đã giành được vị trí hạng nhất trong cuộc thi sắc đẹp có thẩm quyền ở trong nước, được nước ngoài xưng là đệ nhất mỹ nữ phương Đông.
Cho dù biết sự xinh đẹp của cô được thế giới công nhận, nhưng lúc này Mặc Trữ vẫn không nhịn được sờ một lát, khó mà tin nói: “Người này thực sự là mình sao?”
Mặt cô trước đây, tuy cũng được coi là tiểu mỹ nữ, nhưng tuyệt đối không có gương mặt khiến người ta liếc mắt một cái thì không dời mắt được như bây giờ.
Giống như yêu tinh ma lực vô biên, liếc mắt một cái có thể hút người ta vào.
Không nói tới chuyện cô nói được tám ngôn ngữ, cầm kỳ thư họa, cho dù cô hoàn toàn là củi mục, chỉ dựa vào gương mặt này, thành thật không tìm đường chết, cũng đủ khiến rất nhiều người cam tâm tình nguyện bảo vệ cô sống hết một đời.
Nhưng mà Mặc Trữ lại cứ thích tự tìm đường chết.
Trong lòng Mặc Trữ tiếc hận, nhanh chóng rời khỏi toilet.
Vừa mới ra ngoài, lập tức hấp dẫn không ít lực chú ý, đến chỗ nào, cho dù là trai hay gái, ánh mắt đều là si mê và kinh diễm.
“Mặc công chúa, cuối cùng cô cũng ra rồi!”
“Cô vừa ra ngoài, ngay cả không khí đều trở nên thơm hơn!”
“Công chúa điện hạ...”
...
Gần như là theo bản năng của cơ thể, Mặc Trữ vô cùng hưởng thụ ánh mắt như vậy, đã luyện thành thói quen với những lời nịnh hót ở xung quanh.
[Đinh! Cố Ôn Noãn đến, mong ký chủ chuẩn bị.]
Đôi mắt Mặc Trữ nhìn lướt qua đám người, ở trong đám người tìm được nữ chính đánh bại công chúa điện hạ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.