Chương 29: Rung động
Gấu Trúc Nhỏ Thích Yên Tĩnh
13/07/2024
<code> Nhận ra tình cảm của bản thân mình.Dận Chân không biết phải đối xử với người con gái trên giường như thế nào nữa. Lần đầu tiên chàng thấy bản thân mình không biết xử lý một việc như thế nào. Lúc này lí trí và trái tim của chàng đang đấu tranh trong lòng vô cùng. Cuối cùng chàng quyết định làm theo những gì con tim mình mách bảo. </code>
Mẫu hậu đã từng nói với chàng ’ Dận Chân à, trên đời này mỗi người đều có một mảnh ghép của riêng mình, đến một lúc nào đó con sẽ gặp được người đó. Không liên quan đến thân phận hay mọi thứ, chỉ có người đó mới là hạnh phúc cả đời của con.’. Chàng từng hỏi người là người với phụ hoàng cũng là mảnh ghép của nhau sau. Người đã trả lời chàng rằng ’ Phụ hoàng con là mảnh ghép của mẫu hậu. Nhưng ta lại không phải mảnh ghép của ông ấy. Ngai vàng kia mới là mảnh ghép của ông ấy trong muôn ngàn vạn người. ’.<code> Đối với chàng ngai vàng chàng muốn có vì có nó chàng mới bảo vệ được mọi người nhưng nó không phải mảnh ghép chân ái. Vì lí do đó lên đến bây giờ chàng vẫn chưa lập gia đình. Muôn vàn tiểu thư, cách cách tài hoa mĩ mạo thích chàng nhưng chàng không hề có cảm tình với bọn họ. Thậm chí chàng còn tự nguyện mang danh thiên sát cô tinh để tránh lé các nàng. Thế mà giờ đây chàng lại phải lòng một người bình thường là nàng. Gặp được nhau là duyên, tìm được nhau là phận, ở bên cạnh nhau được hay không là do bản thân mình. Chàng quyết định rồi sẽ làm theo con tim của mình. Nhưng để làm được điều đó thì là cả một công trình khó khăn. Nhất là ở phía Phụ hoàng. Nhưng điều đó không làm khó được chàng bằng việc liệu nàng có tình cảm với chàng không. Đó là điều chàng quan tâm nhất. Nếu nàng không thích mình, liệu chàng có lên để nàng rời đi. Ngổn ngang suy nghĩ trong lòng. Chàng đã ngồi đây suốt cả buổi chiều rồi. Nghe tiếng gõ cửa ở bên ngoài, không muốn đánh thức nàng lên chàng đứng dậy đi ra ngoài mà không lên tiếng. Tiểu Thuận Tử đứng ở ngoài không thấy Tứ gia lên tiếng thì hơi lo lắng. Sau đó hắn lại thấy Tứ gia mở cửa. Nhìn thấy ngài ấy yêu cầu đưa chén thuốc trong tay sau đó lại đóng cửa lại. Khiến Tiểu Thuận Tử ngạc nhiên vô cùng. Đây là điều chưa bao giờ xảy ra kể cả đó là Thập Tam gia. Quay lại trong phòng, chàng đỡ Phù Hoa dậy,kê thêm một cái gối dưới đầu nàng. Chàng cầm lấy chén thuốc. Chén thuốc đen ngòm vẫn còn hơi nóng, chàng múc một muỗng đưa lên miệng thổi cho nguội bớt sau đó đưa đến miệng nàng. Nhìn đôi môi nhỏ nhắn lúc nãy đã bị nàng cắn đến bật máu đang bị thuốc chảy xuống miệng vết thương chói mắt đến cực điểm. Nàng không thể uống được ngụm thuốc nào hết, nó chảy hết xuống cổ áo nàng. Thấy thế Dận Chân không đành lòng bèn ngậm thuốc vào miệng mình sau đó bón từng ngụm từng ngụm vào miệng nàng ép nàng uống xuống. Lần đầu hôn người khác của chàng lại là trong tình huống trớ trêu này cơ chứ. Liếm nhẹ vết thương trên môi nàng. Cảm thấy nó thật ngọt. Nếu lúc này có bất cứ ai ở trong phòng nhìn những hành động và gương mặt của vị Tứ gia mệnh danh là mặt lạnh. Chắc sẽ run rẩy nói rằng đây không phải. Còn người dịu dàng thâm tình này không phải là Tứ gia. Nhưng đâu ai ngờ điều đó lại thật sự xảy ra chứ. Bón thuốc xong chàng ra ngoài gọi Tiểu Thuận Tử, đưa chén thuốc cho hắn rồi ra lệnh cho hắn lui xuống. Còn chàng lại quay về giường nhìn cổ áo nàng ướt đẫm nước và mồ hôi ấy. Nếu cứ để như vậy nàng ấy sẽ bị bệnh thêm mất. Thế là chàng đi vào phòng trực đêm, lấy một cái áo màu xanh khác quay ra chuẩn bị thay cho nàng. Nhưng nghĩ đến việc nam nữ thụ thụ bất tương thân. Thì chàng lại quay người ra ngoài. Lúc sau một nha hoàn tên Vân Cẩm tiến vào giúp nàng thay y phục. Đây là người chàng lúc nãy đi ra ngoài chọn mang về để hầu hạ nàng sau này. Một lúc sau,khi nàng thay quần áo xong,cho Vân Cẩm lui xuống, chàng lại ngồi ở giường nhìn ngắm nàng từ trên xuống dưới. Ngắm mãi không thấy chán. Nhưng hôm nay vì xảy ra chuyện của nàng mà chàng chưa thể xử lí công vụ được. Đống công việc đó vẫn còn xếp chồng ở trên bàn kia kìa. Thế là chàng dừng việc ngắm dung nhan đó lại. Đắp chăn cho nàng rồi đi đến bàn xử lý công việc. Chàng xử lý công vụ liên tục. Có rất nhiều vấn đề khó khăn mà cần chàng đích thân làm. Thấy Phù Hoa vẫn còn ngủ lên chàng cũng bỏ qua bữa tối mà tiếp tục làm việc. Đến nửa đêm,Phù Hoa cuối cùng cũng tỉnh dậy. Trong đầu nàng bây giờ ong ong,cổ họng đau rát vô cùng. Nàng không ngờ triệu chứng dị ứng ở thân thể này còn nghiêm trọng hơn kiếp trước rất nhiều. Chống tay ngồi dậy nhưng cả cơ thể nàng không hề có chút sức lực nào hết. Nàng lại ngã xuống giường. Lúc này nàng mới để ý xung quanh. Đây không phải giường của nàng nha. Nhìn nó giống với giường của Tứ gia. Nghĩ đến đó, đầu óc của Phù Hoa thanh tỉnh hơn nhiều.</code>
Mẫu hậu đã từng nói với chàng ’ Dận Chân à, trên đời này mỗi người đều có một mảnh ghép của riêng mình, đến một lúc nào đó con sẽ gặp được người đó. Không liên quan đến thân phận hay mọi thứ, chỉ có người đó mới là hạnh phúc cả đời của con.’. Chàng từng hỏi người là người với phụ hoàng cũng là mảnh ghép của nhau sau. Người đã trả lời chàng rằng ’ Phụ hoàng con là mảnh ghép của mẫu hậu. Nhưng ta lại không phải mảnh ghép của ông ấy. Ngai vàng kia mới là mảnh ghép của ông ấy trong muôn ngàn vạn người. ’.<code> Đối với chàng ngai vàng chàng muốn có vì có nó chàng mới bảo vệ được mọi người nhưng nó không phải mảnh ghép chân ái. Vì lí do đó lên đến bây giờ chàng vẫn chưa lập gia đình. Muôn vàn tiểu thư, cách cách tài hoa mĩ mạo thích chàng nhưng chàng không hề có cảm tình với bọn họ. Thậm chí chàng còn tự nguyện mang danh thiên sát cô tinh để tránh lé các nàng. Thế mà giờ đây chàng lại phải lòng một người bình thường là nàng. Gặp được nhau là duyên, tìm được nhau là phận, ở bên cạnh nhau được hay không là do bản thân mình. Chàng quyết định rồi sẽ làm theo con tim của mình. Nhưng để làm được điều đó thì là cả một công trình khó khăn. Nhất là ở phía Phụ hoàng. Nhưng điều đó không làm khó được chàng bằng việc liệu nàng có tình cảm với chàng không. Đó là điều chàng quan tâm nhất. Nếu nàng không thích mình, liệu chàng có lên để nàng rời đi. Ngổn ngang suy nghĩ trong lòng. Chàng đã ngồi đây suốt cả buổi chiều rồi. Nghe tiếng gõ cửa ở bên ngoài, không muốn đánh thức nàng lên chàng đứng dậy đi ra ngoài mà không lên tiếng. Tiểu Thuận Tử đứng ở ngoài không thấy Tứ gia lên tiếng thì hơi lo lắng. Sau đó hắn lại thấy Tứ gia mở cửa. Nhìn thấy ngài ấy yêu cầu đưa chén thuốc trong tay sau đó lại đóng cửa lại. Khiến Tiểu Thuận Tử ngạc nhiên vô cùng. Đây là điều chưa bao giờ xảy ra kể cả đó là Thập Tam gia. Quay lại trong phòng, chàng đỡ Phù Hoa dậy,kê thêm một cái gối dưới đầu nàng. Chàng cầm lấy chén thuốc. Chén thuốc đen ngòm vẫn còn hơi nóng, chàng múc một muỗng đưa lên miệng thổi cho nguội bớt sau đó đưa đến miệng nàng. Nhìn đôi môi nhỏ nhắn lúc nãy đã bị nàng cắn đến bật máu đang bị thuốc chảy xuống miệng vết thương chói mắt đến cực điểm. Nàng không thể uống được ngụm thuốc nào hết, nó chảy hết xuống cổ áo nàng. Thấy thế Dận Chân không đành lòng bèn ngậm thuốc vào miệng mình sau đó bón từng ngụm từng ngụm vào miệng nàng ép nàng uống xuống. Lần đầu hôn người khác của chàng lại là trong tình huống trớ trêu này cơ chứ. Liếm nhẹ vết thương trên môi nàng. Cảm thấy nó thật ngọt. Nếu lúc này có bất cứ ai ở trong phòng nhìn những hành động và gương mặt của vị Tứ gia mệnh danh là mặt lạnh. Chắc sẽ run rẩy nói rằng đây không phải. Còn người dịu dàng thâm tình này không phải là Tứ gia. Nhưng đâu ai ngờ điều đó lại thật sự xảy ra chứ. Bón thuốc xong chàng ra ngoài gọi Tiểu Thuận Tử, đưa chén thuốc cho hắn rồi ra lệnh cho hắn lui xuống. Còn chàng lại quay về giường nhìn cổ áo nàng ướt đẫm nước và mồ hôi ấy. Nếu cứ để như vậy nàng ấy sẽ bị bệnh thêm mất. Thế là chàng đi vào phòng trực đêm, lấy một cái áo màu xanh khác quay ra chuẩn bị thay cho nàng. Nhưng nghĩ đến việc nam nữ thụ thụ bất tương thân. Thì chàng lại quay người ra ngoài. Lúc sau một nha hoàn tên Vân Cẩm tiến vào giúp nàng thay y phục. Đây là người chàng lúc nãy đi ra ngoài chọn mang về để hầu hạ nàng sau này. Một lúc sau,khi nàng thay quần áo xong,cho Vân Cẩm lui xuống, chàng lại ngồi ở giường nhìn ngắm nàng từ trên xuống dưới. Ngắm mãi không thấy chán. Nhưng hôm nay vì xảy ra chuyện của nàng mà chàng chưa thể xử lí công vụ được. Đống công việc đó vẫn còn xếp chồng ở trên bàn kia kìa. Thế là chàng dừng việc ngắm dung nhan đó lại. Đắp chăn cho nàng rồi đi đến bàn xử lý công việc. Chàng xử lý công vụ liên tục. Có rất nhiều vấn đề khó khăn mà cần chàng đích thân làm. Thấy Phù Hoa vẫn còn ngủ lên chàng cũng bỏ qua bữa tối mà tiếp tục làm việc. Đến nửa đêm,Phù Hoa cuối cùng cũng tỉnh dậy. Trong đầu nàng bây giờ ong ong,cổ họng đau rát vô cùng. Nàng không ngờ triệu chứng dị ứng ở thân thể này còn nghiêm trọng hơn kiếp trước rất nhiều. Chống tay ngồi dậy nhưng cả cơ thể nàng không hề có chút sức lực nào hết. Nàng lại ngã xuống giường. Lúc này nàng mới để ý xung quanh. Đây không phải giường của nàng nha. Nhìn nó giống với giường của Tứ gia. Nghĩ đến đó, đầu óc của Phù Hoa thanh tỉnh hơn nhiều.</code>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.