Chương 14:
Đồng Hoa
06/08/2021
“Tình yêu giống như ngọn lửa vậy, không ngừng bùng cháy nhưng cũng không mãi tồn tại, một khi hi vọng và sợ hãi mất đi thì nó cũng sẽ mất đi.” —La Rochefoucauld (2.1)
(2.1) La Rochefoucauld: tên đầy đủ là François VI, Duc de La Rochefoucauld, Prince de Marcillac; (15/09/1613 – 17/03/1680) là một tác giả người Pháp ghi nhận những châm ngôn và hồi ký.Nguyên văn: “Neither love nor fire can subsist without perpetual motion; both cease to live so soon as they cease to hope, or to fear.”
Buổi sáng, Nhan Hiểu Thần ở lại phòng vi tính để chỉnh sửa sơ yếu lý lịch.
Buổi chiều, cô có một môn học cuối khóa bắt buộc – Pháp luật kinh tế. Khi đến lớp, Nhan Hiểu Thần phát hiện từng dãy bàn từ thấp đến cao trong phòng học có rất nhiều người, liếc nhìn bao quát, chỉ toàn thấy đầu là đầu chụm lại với nhau, không có một chổ trống. Cô lúc này mới nhớ ra hôm nay phát bài thi giữa kỳ, hèn gì có nhiều người như vậy.
Nhan Hiểu Thần đang nhìn xung quanh tìm chổ ngồi, thì nghe được âm thanh quen thuộc.
“Nhan Hiểu Thần, chổ này còn trống nè!” Thẩm Hầu đứng lên, vẩy vẩy tay, ý bảo cô qua đó. Các bạn học nhìn chòng chọc vào họ, Nhan Hiểu Thần chen vào giữa các dãy bàn, đến ngồi bên cạnh Thẩm Hầu: “Sao hôm nay cậu không ngồi dãy bàn cuối lớp?”
“Cậu tưởng ai cũng muốn giành bàn đầu như hồi năm nhất à? Bây giờ muốn ngồi cuối lớp phải đến sớm đó!”
Nhan Hiểu Thần lấy sách giáo khoa ra, bắt đầu đọc. Thẩm Hầu thì cầm Ipad, xem tin tức kinh tế tài chính. Đột nhiên di động của cả hai người cùng một lúc báo chuông có tin nhắn, Nhan Hiểu Thần xem di động, là tin nhắn của Ngụy Đồng, “Cậu và Thẩm hầu làm hòa rồi à?”
Nhan Hiểu Thần bực bội nhìn chằm chằm vào màn hình di động.
Thẩm Hầu xích lại gần, nhìn lướt qua màn hình di động của cô, cười ha ha, đưa di động của hắn cho cô xem, một loạt hơn mười cái, tin nhắn có, blog có, đều là hỏi: “Mày và Nhan Hiểu Thần làm lành à?” Nhan Hiểu Thần ngẩn đầu nhìn một vòng qua phòng học, giữa không khí háo hức hồi hộp chờ đợi kết quả thi giữa kỳ, tâm trạng tò mò của bọn họ còn hừng hực khí thế hơn.
Thẩm Hầu hỏi Nhan Hiểu Thần: “Cậu định trả lời bọn họ như thế nào?”
“Thì nói thật.”
Nhan Hiểu Thần gõ hai chữ “Không có”, ấn nút gửi đi.
Thẩm Hẩu khẻ nhếch mép, quăng di động của hắn qua cho Nhan Hiểu Thần, “Giúp mình trả lời hết đi.” Xong hắn vùi đầu tiếp tục chơi Ipad.
Nhan Hiểu Thần đang dùng chiếc điện thoại Nokia đời cũ, các chức năng như blog này nọ đều không có, điện thoại của Thẩm Hầu là Iphone, lại là đời mới nhất. Cô còn nhớ rõ lần đầu tiên cầm đến điện thoại của hắn là hoàn toàn mù tịt, chẳng biết nhận cuộc gọi đến hay mở tin nhắn như thế nào, cũng chính Thẩm Hầu sau đó dạy cho cô cách dùng. Bây giờ mặt dù nói là biết, nhưng không phải là biết hết, cô dùng không quen, loay hoay, mò mẫm mãi mới trả lời được. Thẩm Hầu ngẩng đầu liếc nhìn, thấy cô lâu lâu khẻ nhíu mày, cẩn thận tỉ mỉ chiến đấu với cái Iphone, hắn khẻ mỉm cười, tiếp tục quay ra xem tin tức kinh tế tài chính.
Giáo sư Kinh tế đến, nhìn phòng học đầy sinh viên, cười nói: “Ngoại trừ mấy ngày thi, có vẻ hôm nay là đầy đủ nhất nhỉ?”
Cả lớp cười ồ lên, giáo sư nói: “Bây giờ các bạn có thể chưa tập trung đầy đủ, tôi sẽ giảng tiết đầu, tiết sau sẽ chừa ra nửa giờ phát bài.”
Cả lớp cười xong, bắt đầu nghe giảng.
Tiết thứ nhất vừa kết thúc, trong giờ nghỉ giải lao, Nhan Hiểu Thần đi vệ sinh thì nghe được các bạn học bàn tán chuyện của cô với Thẩm Hầu.
“Thẩm Hầu và Nhan Hiểu Thần lại quen nhau?”
“Mình có hỏi rồi, Thẩm Hầu nói là không có.”
“Bọn họ cũng thật là lạ, nói yêu đương thì thấy chẳng có quan hệ gì, nói chia tay thì lại như là đang yêu đương.”
“Chắc là Nhan Hiểu Thần muốn làm lành, nên mới bảo Thẩm Hầu đến giành chổ ngồi, cậu ta không nỡ từ chối đó mà.”
“Chắc không phải chứ?”
“Sao không phải được? Nhan Hiểu Thần nhìn có vẻ thành thật, thực tế sinh hoạt cá nhân lung tung lắm, nghe nói cô ta hay ra ngoài đi với đàn ông, là cô ta chủ động theo đuổi Thẩm Hầu mà.”
Nhan Hiểu Thần đẩy cửa toilet bước ra, rất bình tĩnh đi qua mấy cô nữ sinh kia. Bọn họ không nghĩ nhân vật chính đang ở bên trong, nên lúng túng ngậm miệng lại. Cả khoa hơn 200 người, ngoại trừ giờ học các môn bắt buộc, rất ít khi gặp nhau, Nhan Hiểu Thần chỉ thấy bọn họ quen quen, cũng chẳng biết tên. Trở lại phòng học, Thẩm Hầu đã ở chổ ngồi, đang cùng một nam sinh khác nói chuyện. Người này cũng là loại cá biệt, thường xuyên cúp tiết, nhìn cũng chẳng quen, Nhan Hiểu Thần dám chắc cậu ta cũng không biết tên cô, thậm chí còn nghĩ cô bên ngoài làm mấy chuyện xấu xa, ăn chơi lêu lỏng.
Nhan Hiểu Thần yên lặng ngồi xuống, trong đầu vẫn nghĩ đến lời nói của mấy nữ sinh kia. Nói cô sinh hoạt cá nhân lung tung, không phải là lần đầu tiên nghe được, từ năm thứ hai, cô đã ra quán Bar làm việc, bất quá cách nói của họ có khoa trương hơn một chút, cho rằng cô ở bên ngoài hay đi với trai. Nhưng mà nói cô chủ động theo đuổi Thẩm Hầu thì quả nhiên là lần đầu tiên nghe qua, thật ra cô và hắn học kỳ này mới quen nhau, mà thời gian quen nhau cùng lắm chỉ có hai tháng. Giáo sư bắt đầu giảng bài, Nhan Hiểu Thần lại không tập trung nghe giảng.
Thẩm Hầu lấy làm lạ, nhìn cô mấy lần, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Cậu không sao chứ? Sao không nghe giảng?” Cô muốn nói chuyện, nhưng nhìn thấy xung quanh có nhiều người đành lấy điện thoại ra, chuẩn bị gửi tin nhắn. Thẩm Hầu cũng hiểu ý cầm di động lên.
Nhan Hiểu Thần hỏi: “Cậu có nghĩ mình là loại người không biết xấu hổ đi theo đuổi cậu không?”
Thẩm Hầu vẻ mặt cười cười: “Không biết, nhưng mà sự thật là cậu đã thổ lộ trước, đương nhiên là người theo đuổi trước!”
Hắn đưa điện thoại cho Nhan Hiểu Thần xem, mục các tin nhắn cũ.
(2.1) La Rochefoucauld: tên đầy đủ là François VI, Duc de La Rochefoucauld, Prince de Marcillac; (15/09/1613 – 17/03/1680) là một tác giả người Pháp ghi nhận những châm ngôn và hồi ký.Nguyên văn: “Neither love nor fire can subsist without perpetual motion; both cease to live so soon as they cease to hope, or to fear.”
Buổi sáng, Nhan Hiểu Thần ở lại phòng vi tính để chỉnh sửa sơ yếu lý lịch.
Buổi chiều, cô có một môn học cuối khóa bắt buộc – Pháp luật kinh tế. Khi đến lớp, Nhan Hiểu Thần phát hiện từng dãy bàn từ thấp đến cao trong phòng học có rất nhiều người, liếc nhìn bao quát, chỉ toàn thấy đầu là đầu chụm lại với nhau, không có một chổ trống. Cô lúc này mới nhớ ra hôm nay phát bài thi giữa kỳ, hèn gì có nhiều người như vậy.
Nhan Hiểu Thần đang nhìn xung quanh tìm chổ ngồi, thì nghe được âm thanh quen thuộc.
“Nhan Hiểu Thần, chổ này còn trống nè!” Thẩm Hầu đứng lên, vẩy vẩy tay, ý bảo cô qua đó. Các bạn học nhìn chòng chọc vào họ, Nhan Hiểu Thần chen vào giữa các dãy bàn, đến ngồi bên cạnh Thẩm Hầu: “Sao hôm nay cậu không ngồi dãy bàn cuối lớp?”
“Cậu tưởng ai cũng muốn giành bàn đầu như hồi năm nhất à? Bây giờ muốn ngồi cuối lớp phải đến sớm đó!”
Nhan Hiểu Thần lấy sách giáo khoa ra, bắt đầu đọc. Thẩm Hầu thì cầm Ipad, xem tin tức kinh tế tài chính. Đột nhiên di động của cả hai người cùng một lúc báo chuông có tin nhắn, Nhan Hiểu Thần xem di động, là tin nhắn của Ngụy Đồng, “Cậu và Thẩm hầu làm hòa rồi à?”
Nhan Hiểu Thần bực bội nhìn chằm chằm vào màn hình di động.
Thẩm Hầu xích lại gần, nhìn lướt qua màn hình di động của cô, cười ha ha, đưa di động của hắn cho cô xem, một loạt hơn mười cái, tin nhắn có, blog có, đều là hỏi: “Mày và Nhan Hiểu Thần làm lành à?” Nhan Hiểu Thần ngẩn đầu nhìn một vòng qua phòng học, giữa không khí háo hức hồi hộp chờ đợi kết quả thi giữa kỳ, tâm trạng tò mò của bọn họ còn hừng hực khí thế hơn.
Thẩm Hầu hỏi Nhan Hiểu Thần: “Cậu định trả lời bọn họ như thế nào?”
“Thì nói thật.”
Nhan Hiểu Thần gõ hai chữ “Không có”, ấn nút gửi đi.
Thẩm Hẩu khẻ nhếch mép, quăng di động của hắn qua cho Nhan Hiểu Thần, “Giúp mình trả lời hết đi.” Xong hắn vùi đầu tiếp tục chơi Ipad.
Nhan Hiểu Thần đang dùng chiếc điện thoại Nokia đời cũ, các chức năng như blog này nọ đều không có, điện thoại của Thẩm Hầu là Iphone, lại là đời mới nhất. Cô còn nhớ rõ lần đầu tiên cầm đến điện thoại của hắn là hoàn toàn mù tịt, chẳng biết nhận cuộc gọi đến hay mở tin nhắn như thế nào, cũng chính Thẩm Hầu sau đó dạy cho cô cách dùng. Bây giờ mặt dù nói là biết, nhưng không phải là biết hết, cô dùng không quen, loay hoay, mò mẫm mãi mới trả lời được. Thẩm Hầu ngẩng đầu liếc nhìn, thấy cô lâu lâu khẻ nhíu mày, cẩn thận tỉ mỉ chiến đấu với cái Iphone, hắn khẻ mỉm cười, tiếp tục quay ra xem tin tức kinh tế tài chính.
Giáo sư Kinh tế đến, nhìn phòng học đầy sinh viên, cười nói: “Ngoại trừ mấy ngày thi, có vẻ hôm nay là đầy đủ nhất nhỉ?”
Cả lớp cười ồ lên, giáo sư nói: “Bây giờ các bạn có thể chưa tập trung đầy đủ, tôi sẽ giảng tiết đầu, tiết sau sẽ chừa ra nửa giờ phát bài.”
Cả lớp cười xong, bắt đầu nghe giảng.
Tiết thứ nhất vừa kết thúc, trong giờ nghỉ giải lao, Nhan Hiểu Thần đi vệ sinh thì nghe được các bạn học bàn tán chuyện của cô với Thẩm Hầu.
“Thẩm Hầu và Nhan Hiểu Thần lại quen nhau?”
“Mình có hỏi rồi, Thẩm Hầu nói là không có.”
“Bọn họ cũng thật là lạ, nói yêu đương thì thấy chẳng có quan hệ gì, nói chia tay thì lại như là đang yêu đương.”
“Chắc là Nhan Hiểu Thần muốn làm lành, nên mới bảo Thẩm Hầu đến giành chổ ngồi, cậu ta không nỡ từ chối đó mà.”
“Chắc không phải chứ?”
“Sao không phải được? Nhan Hiểu Thần nhìn có vẻ thành thật, thực tế sinh hoạt cá nhân lung tung lắm, nghe nói cô ta hay ra ngoài đi với đàn ông, là cô ta chủ động theo đuổi Thẩm Hầu mà.”
Nhan Hiểu Thần đẩy cửa toilet bước ra, rất bình tĩnh đi qua mấy cô nữ sinh kia. Bọn họ không nghĩ nhân vật chính đang ở bên trong, nên lúng túng ngậm miệng lại. Cả khoa hơn 200 người, ngoại trừ giờ học các môn bắt buộc, rất ít khi gặp nhau, Nhan Hiểu Thần chỉ thấy bọn họ quen quen, cũng chẳng biết tên. Trở lại phòng học, Thẩm Hầu đã ở chổ ngồi, đang cùng một nam sinh khác nói chuyện. Người này cũng là loại cá biệt, thường xuyên cúp tiết, nhìn cũng chẳng quen, Nhan Hiểu Thần dám chắc cậu ta cũng không biết tên cô, thậm chí còn nghĩ cô bên ngoài làm mấy chuyện xấu xa, ăn chơi lêu lỏng.
Nhan Hiểu Thần yên lặng ngồi xuống, trong đầu vẫn nghĩ đến lời nói của mấy nữ sinh kia. Nói cô sinh hoạt cá nhân lung tung, không phải là lần đầu tiên nghe được, từ năm thứ hai, cô đã ra quán Bar làm việc, bất quá cách nói của họ có khoa trương hơn một chút, cho rằng cô ở bên ngoài hay đi với trai. Nhưng mà nói cô chủ động theo đuổi Thẩm Hầu thì quả nhiên là lần đầu tiên nghe qua, thật ra cô và hắn học kỳ này mới quen nhau, mà thời gian quen nhau cùng lắm chỉ có hai tháng. Giáo sư bắt đầu giảng bài, Nhan Hiểu Thần lại không tập trung nghe giảng.
Thẩm Hầu lấy làm lạ, nhìn cô mấy lần, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Cậu không sao chứ? Sao không nghe giảng?” Cô muốn nói chuyện, nhưng nhìn thấy xung quanh có nhiều người đành lấy điện thoại ra, chuẩn bị gửi tin nhắn. Thẩm Hầu cũng hiểu ý cầm di động lên.
Nhan Hiểu Thần hỏi: “Cậu có nghĩ mình là loại người không biết xấu hổ đi theo đuổi cậu không?”
Thẩm Hầu vẻ mặt cười cười: “Không biết, nhưng mà sự thật là cậu đã thổ lộ trước, đương nhiên là người theo đuổi trước!”
Hắn đưa điện thoại cho Nhan Hiểu Thần xem, mục các tin nhắn cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.