Nửa Thời Gian Ấm Áp

Chương 1: Vận mệnh

Đồng Hoa

03/08/2021

Tuy biết rõ rằng,

Cuối cùng sẽ có một ngày,

Tất cả buồn vui, tất cả yêu hận,

Đều sẽ tan biến dần theo thời gian.

Nhưng em vẫn cố gắng cố gắng góp nhặt từng ký ức đẹp đẽ,

Lưu luyến và quý giá tồn tại về anh.

Cuộc sống luôn tự có quy tắc vận hành.

Ta không thể quyết định khi nào bắt đầu và khi nào kết thúc.

Cũng không thể quyết định gặp phải chuyện tốt hay xấu.

Nhưng ta mãi mãi có thể quyết định được thái độ đối mặt với chúng.

___________________________



" Vị thần vận mệnh rất thích náo nhiệt, có khi còn muốn đùa cợt với chúng sinh. Lúc tưởng con người đã quá đau buồn vì tấn bi kịch mà ngài tạo ra, thì liền sau đó lại xuất hiện chuyện vui cười."_Stefan Zweig *

*Stefan Zweig ( 28 tháng 11 năm 1881.- 22 tháng 2 năm 1942) Là một nhà văn, nhà báo,nhà viết kịch và viết tiểu sử người Áo nổi tiếng trên thế giới.

Khi còn nhỏ, ai cũng nghĩ rằng bản thân mình là đặc biệt nhất thế giới, cho dù rất bình thường, nhưng nhất định sẽ có chỗ nào đó khác biệt, chỉ là chưa phát hiện được ra thôi. Nghĩ đến tương lai, lại thấy rằng những điều đó vẫn có thể xảy ra. Nhưng cho đến khi trưởng thành, dần dần nhận rõ bản thân chỉ là một người bình thường trong những người bình thường, đầu óc không thông minh hơn người khác, khuôn mặt không xinh đẹp hơn người khác, ngay cả tính cách càng không thu hút hơn người khác. Cho nên, càng ngày càng lý trí,càng ngày càng thực tế, dù có nằm mơ đi chăng nữa thì một mặt vẫn say mê chìm đắm trong đó, nhưng một mặt lại tỉnh táo nhận biết đó là ảo tưởng.

Tình trạng của Nhan Hiểu Thần lúc này chính là như vậy, cảnh trong mơ vô cùng chân thực, nhưng cô biết rõ mình đang nằm mơ.

Khi cô mười một tập chạy xe đạp. Người cô thì nhỏ mà xe đạp lại to, xe đạp lúc tiến lúc lùi, làm cho ai nhìn thấy cũng sợ, những cô lại chẳng sợ, không ngừng hét to, gắng sức đạp.

Mẹ cô đứng bên đường lo lắng nhìn cô chằm chằm, cao giọng nói:" Cẩn thận nhìn đường! Đừng ngã! ". Ba cô thì đi theo phía sau xe đạp, một khi cô ngã thì sẽ đỡ được ngay.

Có lẽ vì biết ba mẹ bên cạnh, cho dù xảy ra chuyện gì cũng có người bảo vệ,Nhan Hiểu Thần không sợ gì cả, đạp xe thật nhanh.

Tiếng chuông di động trói tai đột ngột vang lên, hình ảnh trong mơ vừa rồi giống như bị gió cuốn đi,biến mất tăm. Sự ấm áp ngọt ngào quanh quần trái tim, Khiến cho cô gái 22 tuổi Nhan Hiểu Thần mở to mắt luyến tiếc. Mấy năm nay, cô không bao giờ cô nhớ đến chuyện lúc nhỏ, tưởng rằng thời gian đã làm lu mờ quá khứ, nhưng thời khắc này, cô lại nhớ rõ mọi chuyện. Thậm chí cô còn nhớ rõ chính xác ngày ấy ba cô mặc một chiếc áo thun màu xám kẻ sọc. Mẹ cô mặc chiếc váy liền màu lam, có hoa nhỏ.

Chuông điện thoại di động nhất quyết cứ vang lên không tha, Nhan Hiểu Thần vụt ngồi dậy, mở điện thoại,.nhìn cuộc gọi đến là mẹ, cô đột nhiên giật mình, tưởng như theo bản năng ném điện thoại đi. Nhưng cô đã lấy lại bình tĩnh, vén một góc màn, nhanh chóng nhìn qua phòng ký túc xá, xem chừng không có ai, mới nhấn nút nghe.

" Con đang làm gì đấy? Nửa ngày rồi mới nghe."

Qua điện thoại,nhưng Nhan Hiểu Thần có thể cảm nhận được sự bực bội gay gắt của mẹ. Cô biết mẹ thật sự không quan tâm, cô đang làm gì nên không trả lời, chỉ hỏi thẳng:



" Chuyện gì ạ?"

" Mẹ hết tiền rồi! Gửi cho mẹ 2000 đồng."

"Tháng trước con mới gửi hơn một ngàn".

" Thua hết rồi! Gửi ngay đi rồi gọi cho mẹ!". Nói xong, lập tức cúp máy.

Nhan Hiểu Thần ngơ ngẩn cầm điện thoại một lúc. Mơ và không mơ, thiên đường và địa ngục,đôi khi, cô thực sự hi vọng cuộc sống bây giờ chỉ là một cơn ác mộng, nếu sau khi tỉnh giấc có thể trở lại mùa hè năm 18 tuổi ấy, cô nguyện đánh đổi bằng bất cứ giá.

Như thường ngày, Nhan Hiểu Thần đeo túi xách,đạp chiếc xe đạp cũ, chạy ra máy ATM ở góc sân hẻo lánh. Cô đưa thẻ vào bấm mã, rồi kiểm tra số dư.

Sự thật cô thuộc lòng số dư là 2 ngàn 155 đồng 73 hào, nhưng bản tính của người túng thiếu là thế, mỗi lần rút tiền, cô đều kiểm tra trước số dư, không hy vọng những con số đấy sẽ tăng lên, chỉ là muốn xác định nó không thay đổi.

Hơn 2000 này là tiền lương của Nhan Hiểu Thần suốt kỳ nghỉ hè. Mỗi một khoảng đều có kế hoạch chi dùng- đã là năm thứ tư đại học rồi tìm việc cũng phải chi tiêu mua lấy bộ đồ đi phỏng vấn, rồi tiền đi lại nữa... Cho dù không cần những khoản đó, nhưng đóng dấu vào sơ yếu lý lịch, photo các loại giấy chứng nhận, mọi việc đều phải cần tiền. Hiện tại kiếm việc khó khăn, các chị lớp trên nói rằng, muốn tìm được một công việc phải bỏ lưới rộng, ít nhất phải chuẩn bị sẵn 100 bộ hồ sơ.

Nhan Hiểu Thần ấn nút chuyển khoản, chuyển 2000 ₫ồng cho mẹ, tính nhẩm phép trừ rất dễ dàng, nhưng cô một lần nữa kiểm tra số dư, xác định trừ thêm 20 đồng phí chuyển khoản, còn lại chính xác 135 ₫ồng và 73 hào mới rút thẻ ngân hàng ra.

Xong, Cô nhắn tin cho mẹ:" Con đã chuyển tiền rồi, chi dùng tiết kiệm một chút, con đang bắt đầu tìm việc làm, đợi khi tìm được công việc tốt, thì mọi chuyện sẽ ổn thôi".

Cũng như thường ngày, tin nhắn như viên sỏi bỏ xuống biển chẳng có tí hồi âm nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nửa Thời Gian Ấm Áp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook