Chương 11
Tiểu Hổ Bivian
01/04/2014
Cả buổi sáng Trọng giam mình trong phòng khách và đuổi tất cả
ra ngoài. Lúc Trọng có chuyện cáu giận thì không ai dám lại gần,dù chỉ một bước…
Thế nhưng, có một người chẳng hề tôn trọng nguyên tắc đó…
-Anh Trọng!
Cát Lan thình lình mở toang cửa và thản nhiên bước vào. Trọng đưa mắt nhìn cô một cách chán chường…
-Cát Lan,em đến đây làm gì?
-Có cái này… tặng anh.
Cô đưa ra trước mặt anh một hộp Chocolate được gói gém cẩn thận, trông rất dễ thương. Trọng cau mày khó chịu vô cùng…
-Lại cái trò trẻ con đó.Anh đã chán ngáy rồi.
-Hôm nay là Valentine-Ngày lễ tình nhân mà.
Trọng lạnh nhạt gạt hộp kẹo qua một bên và nói một cách bực dọc
-Bọn con gái khác không hiểu anh nên làm mấy chuyện ngốc ngếch này đã đành.Cả em cũng như vậy sao?
Cát Lan buồn bã.Trọng nhìn cô rồi cảm thấy mình quá đáng nên ân cần dỗ dành.
-Xin lỗi, anh hơi nóng nảy.Đang có vài chuyện khiến anh không vui.
-Anh Cát Luân lại chọc giận anh à?
-Chứ ai nữa.
Cát Lan thở dài rồi nhìn Trọng và nói:
-Bạo lực trị bạo lực không phải là cách hay đâu anh à.
-Chứ em nói anh phải làm sao đây? Thứ người như nó chịu ngoan ngoãn nghe lời hay sao?
-Phải mềm mỏng hơn. Anh Cát Luân không phải là một kẻ quá cao ngạo và lạnh lùng như anh nghĩ đâu.
Trọng ngã người ra nằm dài trên ghế,thở dài và gác tay lên trán một cách chán nản, bất lực…
-Anh hết cách rồi.
-Sao anh dễ dàng bỏ cuộc vậy?
Cát Lan hơi mỉm cười, một nụ cười đầy ẩn ý,như thể vừa có một ý nghĩ gì đó rất hay ho lướt qua đầu cô. Trọng tỏ ra khá quan tâm tới ý định Cát Lan sắp nói:
-Em giúp anh đi.
-Em…có ý này… Nhưng em báo trước là anh phải chịu thiệt thòi một chút.
-Nói đi. Miễn đừng bảo anh xin lỗi thằng oắt con ấy.
-Em nói ra nhưng anh hứa không được giận
-Ok. Anh hứa
Khi chắc chắn Trọng đã đồng ý, Cát Lan mới hớn hở nói:
-Thật ra anh ấy đang thích một người con gái
-Ai? Trọng tỏ ra rất quan tâm.
-Chính là Thiên Thiên, cô gái anh đang đeo đuổi đó.
Sắc mặt Trọng đanh lại:
-Em có đùa không hả?
-Không đâu.
-Nó làm gì biết Thiên Thiên? Mà nếu nó biết thì làm sao nó tiếp xúc được với cô bé và yêu thích chứ?
-Có lẽ lúc đầu anh ấy chưa thật sự yêu thích Thiên Thiên mà chỉ muốn tiếp cận cô ấy và chiếm lấy tình cảm của cô ấy. Chuyện anh yêu Thiên Thiên gần như cả thành phố này đều biết. Anh đừng quên rằng cách trả thù tốt nhất là cướp người yêu của hắn ta. Anh Cát Luân biết không làm được gì anh, thế nên chuyển hướng sang Thiên Thiên. Thế nhưng giờ đây em có cơ sở tin rằng anh ấy đã thật sự thích cô ta. Cho nên…
-Ý em là…
-Ý em là anh hãy… nhường Thiên Thiên cho anh Cát Luân đi.Như vậy anh ấy sẽ rất cảm kích anh, rồi sau đó sẽ thay đổi cách nghĩ về anh. Biết đâu còn thừa nhận anh là anh trai nữa đó.
Trọng đập mạnh tay lên bàn khiến cho Cát Lan giật mình.Ánh mắt Trọng chứa đầy sự giận dữ.
-Em đùa sao hả?Thiên Thiên là người yêu của anh. Bây giờ em bảo anh nhường người yêu cho kẻ khác ư? Anh đã quyết định lấy cô ấy làm vợ và nhất quyết không thay đổi.
Cát Lan cố tỏ ra bình thản và mỉm cười:
-Vậy thì anh cứ bỏ mặc Cát Luân đi. Đừng quan tâm tới anh ấy nữa. Cứ để anh ấy hận anh mãi mãi.
-Em thừa biết là anh không muốn điều đó kia mà!
Cát Lan đứng dậy và rảo bước ra phía sau lưng Dũ Trọng,nói khẽ qua tai anh:
-Ý thì em đã đưa ra.Còn quyết định thế nào tùy thuộc vào anh. Em biết anh rất yêu mến Thiên Thiên,nhưng anh có nghĩ là cả hai không hề xứng đôi hay không? Vả lại chắc gì Thiên Thiên đã yêu anh? Quan hệ yêu đương với cô cháu ruột của một nữ thanh tra rất nguy hiểm,anh thừa biết mà.Cô ấy rồi sẽ bán đứng anh bất cứ lúc nào đó,anh trai à.
-Thiên Thiên không thể yêu Cát Luân được. Nó… nó chỉ là một kẻ vô dụng,sa lầy và đầy nhuốc nhơ…
-Anh nghĩ lại đi,anh ấy như thế là tại ai nào? Cũng do cái trò trả đũa quái gỡ và đầy thủ đoạn của anh mà ra nông nỗi ấy thôi.Nếu không thì bây giờ anh ấy đã là một tiến sĩ Luật,một chánh án hay thẩm phán, biết bao người trọng dụng cúi đầu, và em cũng không phải…
Cát Lan nói với ánh mắt buồn và hướng nhìn xa xăm. Cô khiến Trọng cảm thấy bức rức, day dứt…
-Em đang trách cứ anh đó sao,Cát Lan? Thật tình anh không hề nghĩ sẽ cuốn luôn em vào cuộc chơi này…
Cô lắc đầu rồi cười buồn nói…
-Em đâu dám.
-Anh xin lỗi vì đã để em vướn vào những khúc mắc của anh em tụi anh.Tuy em không có quan hệ huyết thống với anh nhưng em là em của Cát Luân,cũng là em gái của anh.Anh sẽ thay nó đùm bọc em.Anh sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương em một lần nào nữa.
-Em hiểu mà.Còn chuỵên Thiên Thiên thì anh tính sao?
Trọng bỏ ra chừng một phút suy nghĩ rồi lắc đầu vói Cát Lan:
-Không được.Chuyện này thì tuyệt đối không được.
Cát Lan thở dài thất vọng dù cô đã biết trước câu trả lời của Dũ Trọng. Cái cách cô phản ứng lạ cũng hết sức quyết liệt và đầy mỉa mai:
-Vậy mà cứ bảo anh quan tâm Cát Luân.Chỉ là nói láo! Em bỏ mặc các người tự lo lấy. Đặc biệt là kẻ cố chấp và ích kỷ như anh đó!
-Cát Lan, anh…
Cát Lan bỏ đi.Trọng thở dài ngao ngán.Lúc này anh muốn thấy mặt Thiên Thiên biết bao nhiêu.
“Giờ này cô bé của anh đang làm gì nhỉ? Có biết rằng anh đang nhớ và muốn nhìn thấy nụ cười của em biết bao nhiêu không hả?”
******************
Trong khi ấy thì Thiên Thiên đã hoàn tất cuộc vật lộn với món Chocolate trong lần vào bếp đầu tiên…
-Wow, sao dì làm đẹp vậy?
Thiên Thiên cứ cầm chiếc hộp đựng Chocolate của Thiết Linh mà trầm trồ tấm tắc khen.
-Còn con thì sao?
-Con…
Thiên Thiên rầu rĩ nhìn những miếng sôcôla của mình vừa khét vừa xấu xí chẳng ra hình dạng gì cả.Dì Thiết Linh ôm bụng cười. Ai bảo cô nàng hậu đậu kia quanh năm suốt tháng chẳng khi nào chịu làm bếp gì hết. Thật đáng đời!
-Dì còn cười ư?Thấy mà ghét!
Vì Thiên Thiên phụng phịu và rầu rĩ mãi, Thiết Linh mới chịu thôi cười.
-Thôi , không cười nữa, nếu không lại có người không thèm nói chuyện với dì nữa. Mà mỗi lần như vậy thì nấu bao nhiêu cũng không đủ cho “kẻ ấy”.
Thiên Thiên quay qua dì và nhìn nàng với ánh mắt nài nỉ:
-Con phải làm sao đây? Hay dì đổi cho con đi.
-Tấm lòng mới quan trọng. Đẹp xấu có là gì đâu.
-Thật ư?
-Ừ.
-Vậy thì con yên tâm rồi.
Thiên Thiên cẩn thận gói những món “kinh khủng” nhưng vẫn có thể tạm gọi là Chocolate của mình lại. “Một gói cho cha, một gói cho thầy và một gói nữa cho…” Thiên Thiên lẩm nhẩn trong đầu…
-Tiêu đời !Thiếu mất rồi …Mình sẽ phải đưa cho ai đây?
Chỉ một chuyện cỏn con đó mà đã làm cô nàng Thiên Thiên điên đầu cả lên.
Chuông báo tin nhắn của Thiên vang lên,một biểu tượng tin nhắn nho nhỏ cứ liên tục nhấp nháy trên màn hình. Thiên Thiên nhìn số và biết đó là tin nhắn của ai. Cô nhóc hí hửng chọn một miếng Chocolate đẹp nhất rồi ra ngoài.
Thiết Linh nhìn vẻ khẩn trương của cô cháu gái, phì cười. Nàng nghĩ chắc đó là tin nhắn của con trai rồi bởi vì thái độ ấy chỉ có thể là thái độ của một thiếu nữ mới lớn đang yêu mà thôi.
Thiên Thiên vừa dắt xe đạp ra khỏi nhà thì bất ngờ thấy Trọng đến ngay trước cổng nhà mình. Anh muốn cùng cô nhóc đi cùng mình một lát. Thiên Thiên đưa tay nhìn lên đồng hồ rồi gật đầu…
Vẻ mặt Trọng buồn và có nhiều ưu tư. Anh khiến cho Thiên Thiên chạnh lòng.Cô nghĩ là tại mình đã không tặng Chocoate cho anh ấy chăng? Nhưng cô đã lỡ làm thiếu một phần rồi. Miếng Chocolate đang mang theo cô nhóc muốn đem cho một người khác…
Trọng chở Thiên Thiên đi vòng vòng, vòng vòng không biết bao nhiêu lần thế mà chỉ vòng quanh một góc đường.Anh chẳng nói một lời nào,do không có gì để nói hay do có quá nhiều thứ muốn nói mà ko biết phải bắt đầu từ đâu?.
-Chuyện gì vậy? Anh đang có gì đó không ổn sao?
-Hả?Anh…
Tâm trí của Trọng dường như không mấy chú tâm tới câu hỏi của Thiên Thiên,mãi đến khi có một người băng qua đường đột ngột khiến Trọng phải giật mình thắng lại. Người kia giật mình,tỏ rõ sự khó chịu.Thiên Thiên phải xuống xe lại gần rối rít xin lỗi.Sau đó mới quay lại với Trọng. Cô nhóc hỏi với một sự lo lắng:
-Hôm nay anh có chuyện gì không vui vậy?
-Thiên Thiên, em…có yêu anh không?
Trọng hỏi thẳng và bất ngờ quá, ngay giữa đường phố đông người khiến Thiên thật khó lòng trả lời
-Em… Em có thể không trả lời câu này hay không?
-Anh muốn hôm nay em nói rõ cho anh biết.
Thiên ngạc nhiên:
-Tại sao lại hỏi chuyện đó lúc này?
-Trả lời anh đi.
-Đây là ngoài đường mà. Vả lại…
Thiên chưa kịp nói hết câu thì Trọng đã cho xe nổ máy và nói như ra lệnh:
-Lên xe đi. Chúng ta đi đến một nơi vắng vẻ,nơi em có thể cho anh câu trả lời.
-Dù có là nơi nào thì cũng vậy thôi.
-Tại sao? Hay em không hề có cảm giác với anh?
Dường như Trọng quá kiên quyết tìm ra câu trả lời,và Thiên Thiên biết mình không thể cứ mãi trốn tránh câu hỏi.
-Thôi được, chúng ta đến một nơi nào đó đi.
*********************
Họ đối mặt nhưng không ai mở lời. Cuối cùng Trọng cũng là người phá vỡ sự im lặng.
-Sao em không nói gì hết?
-Nói gì đây?
-Trả lời câu hỏi lúc nãy của anh.
Thiên Thiên trầm ngâm,nhẹ cắn môi như đắn đo: phải nói thế nào để Trọng hiểu ý mình muốn. Khi mà chính bạn còn không hiểu rõ chính mình thì làm sao bạn cho người khác câu trả lời? Thiên Thiên cũng vậy. Cô nhóc cứ nhìn anh,rồi cúi xuống bàn,rồi nhìn anh,rồi quay đi chỗ khác…
-Chỉ cần “có” hoặc “không” là được rồi,Thiên Thiên. Trọng có vẻ như đã mất hết sự kiên nhẫn
-Sao anh nghĩ đơn giản quá vậy? Nhìn Trọng,hít một hơi thật sâu,sau đó Thiên Thiên mới tiếp tục. Em không phủ nhận tình cảm yêu mến dành cho anh nhưng không đủ để em khẳng định là em yêu anh.
-Có phải vì Cát Luân?
Thiên Thiên khá ngạc nhiên khi Trọng nhắc tới cái tên Cát Luân…
-Anh gặp anh ấy rồi sao?
Trọng im lặng một lúc rồi lắc đầu. Sau đó ngước lên nhìn Thiên Thiên:
-Đó là người như thế nào?Em biết được bao nhiêu về hắn ?
-Về Cát Luân? Tất cả những gì em thấy cho em biết anh ấy là một người tốt. Anh ấy là một công tử nhà giàu thích sống tự thân tự lập,khá thông minh và có học thức. Anh Trọng nè… Thiên thiên nhìn thẳng vào mắt anh. – Anh cho em sự yêu mến nhưng anh ấy cho em sự bình yên. Em không thể xác định được tình cảm của mình. Anh nghĩ em là kẻ không tốt cũng được.Lúc này đây… em không biết mình thích ai nhiều hơn…
-Anh hiểu rồi.
-Hiểu cái gì?
Trọng không trả lời câu hỏi,anh chỉ nói vu vơ:
-Em muốn đi đâu nữa hay về nhà?
-Anh vẫn chưa nói anh hiểu gì?
-Anh hiểu là em đang hết sức lưỡng lự,phân vân. Anh không trách em. Thật tình mà nói, em chỉ mới là một cô nhóc. Chuyện tình cảm là cái gì đó hết sức phức tạp với em. Anh sẽ tiếp tục đợi và không ép em phải vội vã cho anh câu trả lời…
-Em không phải là con nhóc.Em đã 18 tuổi rồi.
-Nhưng suy nghĩ của em vẫn là một cô nhóc
-Không nói chuyện với anh nữa. Cũng không cần anh phải đưa về.
-Thiên Thiên.
Thiên có vẻ không thích bị gọi là một cô nhóc, dù cách nghĩ của cô cũng giống như một cô nhóc. Cô nhìn lên đồng hồ và nhớ tới cuộc hẹn.
-À, cái này là của anh
-Gì vậy?
-Khi em buồn hay có gì đó phải suy tư,cách tốt nhất là ăn thật nhiều. Em mong là nó sẽ giúp anh giải tỏa căng thẳng. Giờ em phải đi rồi.
Thiên Thiên đứng lên và rời khỏi quán nước.Trọng tò mò mở ra coi.
-Chocolate? Là Chocolate Thiên Thiên tặng cho mình ư? Hôm nay là ngày lễ tình nhân thì phải…
Trọng nghĩ đến Cát Luân và ý đồ của hắn khi tiếp cận Thiên Thiên. Trọng dần dần hiểu ra. Thế nhưng anh chẳng cam tâm khi thấy Thiên Thiên bên cạnh người khác, cho dù đó là em trai duy nhất của mình. Vì anh đã yêu Thiên Thiên quá nhiều. Anh có thể làm mọi thứ để bù đắp cho Cát Luân,nhưng… tình yêu thì không thể! Tình yêu là thứ không thể chia sẻ hay nhường nhịn được,bằng mọi giá.
Trọng cầm vội gói Chocolate chạy khỏi quán đuổi theo Thiên Thiên.
-Anh yêu em,Thiên Thiên. Anh sẽ đem tới hạnh phúc cho em,suốt đời bảo vệ em. Vì vậy, dù câu trả lời của em bây giờ là gì anh cũng không quan tâm.Anh nhất định sẽ cho em thấy người duy nhất đem tới hạnh phúc cho em chỉ có thể là Tiêu Dũ Trọng này mà thôi!
Thiên Thiên ngạc nhiên quay nhìn lại. Anh thình lình bước tới níu lấy tay cô và kéo cô vào lòng,siết cô thật chặt trong vòng tay mình…
-Anh Trọng!
Cát Lan thình lình mở toang cửa và thản nhiên bước vào. Trọng đưa mắt nhìn cô một cách chán chường…
-Cát Lan,em đến đây làm gì?
-Có cái này… tặng anh.
Cô đưa ra trước mặt anh một hộp Chocolate được gói gém cẩn thận, trông rất dễ thương. Trọng cau mày khó chịu vô cùng…
-Lại cái trò trẻ con đó.Anh đã chán ngáy rồi.
-Hôm nay là Valentine-Ngày lễ tình nhân mà.
Trọng lạnh nhạt gạt hộp kẹo qua một bên và nói một cách bực dọc
-Bọn con gái khác không hiểu anh nên làm mấy chuyện ngốc ngếch này đã đành.Cả em cũng như vậy sao?
Cát Lan buồn bã.Trọng nhìn cô rồi cảm thấy mình quá đáng nên ân cần dỗ dành.
-Xin lỗi, anh hơi nóng nảy.Đang có vài chuyện khiến anh không vui.
-Anh Cát Luân lại chọc giận anh à?
-Chứ ai nữa.
Cát Lan thở dài rồi nhìn Trọng và nói:
-Bạo lực trị bạo lực không phải là cách hay đâu anh à.
-Chứ em nói anh phải làm sao đây? Thứ người như nó chịu ngoan ngoãn nghe lời hay sao?
-Phải mềm mỏng hơn. Anh Cát Luân không phải là một kẻ quá cao ngạo và lạnh lùng như anh nghĩ đâu.
Trọng ngã người ra nằm dài trên ghế,thở dài và gác tay lên trán một cách chán nản, bất lực…
-Anh hết cách rồi.
-Sao anh dễ dàng bỏ cuộc vậy?
Cát Lan hơi mỉm cười, một nụ cười đầy ẩn ý,như thể vừa có một ý nghĩ gì đó rất hay ho lướt qua đầu cô. Trọng tỏ ra khá quan tâm tới ý định Cát Lan sắp nói:
-Em giúp anh đi.
-Em…có ý này… Nhưng em báo trước là anh phải chịu thiệt thòi một chút.
-Nói đi. Miễn đừng bảo anh xin lỗi thằng oắt con ấy.
-Em nói ra nhưng anh hứa không được giận
-Ok. Anh hứa
Khi chắc chắn Trọng đã đồng ý, Cát Lan mới hớn hở nói:
-Thật ra anh ấy đang thích một người con gái
-Ai? Trọng tỏ ra rất quan tâm.
-Chính là Thiên Thiên, cô gái anh đang đeo đuổi đó.
Sắc mặt Trọng đanh lại:
-Em có đùa không hả?
-Không đâu.
-Nó làm gì biết Thiên Thiên? Mà nếu nó biết thì làm sao nó tiếp xúc được với cô bé và yêu thích chứ?
-Có lẽ lúc đầu anh ấy chưa thật sự yêu thích Thiên Thiên mà chỉ muốn tiếp cận cô ấy và chiếm lấy tình cảm của cô ấy. Chuyện anh yêu Thiên Thiên gần như cả thành phố này đều biết. Anh đừng quên rằng cách trả thù tốt nhất là cướp người yêu của hắn ta. Anh Cát Luân biết không làm được gì anh, thế nên chuyển hướng sang Thiên Thiên. Thế nhưng giờ đây em có cơ sở tin rằng anh ấy đã thật sự thích cô ta. Cho nên…
-Ý em là…
-Ý em là anh hãy… nhường Thiên Thiên cho anh Cát Luân đi.Như vậy anh ấy sẽ rất cảm kích anh, rồi sau đó sẽ thay đổi cách nghĩ về anh. Biết đâu còn thừa nhận anh là anh trai nữa đó.
Trọng đập mạnh tay lên bàn khiến cho Cát Lan giật mình.Ánh mắt Trọng chứa đầy sự giận dữ.
-Em đùa sao hả?Thiên Thiên là người yêu của anh. Bây giờ em bảo anh nhường người yêu cho kẻ khác ư? Anh đã quyết định lấy cô ấy làm vợ và nhất quyết không thay đổi.
Cát Lan cố tỏ ra bình thản và mỉm cười:
-Vậy thì anh cứ bỏ mặc Cát Luân đi. Đừng quan tâm tới anh ấy nữa. Cứ để anh ấy hận anh mãi mãi.
-Em thừa biết là anh không muốn điều đó kia mà!
Cát Lan đứng dậy và rảo bước ra phía sau lưng Dũ Trọng,nói khẽ qua tai anh:
-Ý thì em đã đưa ra.Còn quyết định thế nào tùy thuộc vào anh. Em biết anh rất yêu mến Thiên Thiên,nhưng anh có nghĩ là cả hai không hề xứng đôi hay không? Vả lại chắc gì Thiên Thiên đã yêu anh? Quan hệ yêu đương với cô cháu ruột của một nữ thanh tra rất nguy hiểm,anh thừa biết mà.Cô ấy rồi sẽ bán đứng anh bất cứ lúc nào đó,anh trai à.
-Thiên Thiên không thể yêu Cát Luân được. Nó… nó chỉ là một kẻ vô dụng,sa lầy và đầy nhuốc nhơ…
-Anh nghĩ lại đi,anh ấy như thế là tại ai nào? Cũng do cái trò trả đũa quái gỡ và đầy thủ đoạn của anh mà ra nông nỗi ấy thôi.Nếu không thì bây giờ anh ấy đã là một tiến sĩ Luật,một chánh án hay thẩm phán, biết bao người trọng dụng cúi đầu, và em cũng không phải…
Cát Lan nói với ánh mắt buồn và hướng nhìn xa xăm. Cô khiến Trọng cảm thấy bức rức, day dứt…
-Em đang trách cứ anh đó sao,Cát Lan? Thật tình anh không hề nghĩ sẽ cuốn luôn em vào cuộc chơi này…
Cô lắc đầu rồi cười buồn nói…
-Em đâu dám.
-Anh xin lỗi vì đã để em vướn vào những khúc mắc của anh em tụi anh.Tuy em không có quan hệ huyết thống với anh nhưng em là em của Cát Luân,cũng là em gái của anh.Anh sẽ thay nó đùm bọc em.Anh sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương em một lần nào nữa.
-Em hiểu mà.Còn chuỵên Thiên Thiên thì anh tính sao?
Trọng bỏ ra chừng một phút suy nghĩ rồi lắc đầu vói Cát Lan:
-Không được.Chuyện này thì tuyệt đối không được.
Cát Lan thở dài thất vọng dù cô đã biết trước câu trả lời của Dũ Trọng. Cái cách cô phản ứng lạ cũng hết sức quyết liệt và đầy mỉa mai:
-Vậy mà cứ bảo anh quan tâm Cát Luân.Chỉ là nói láo! Em bỏ mặc các người tự lo lấy. Đặc biệt là kẻ cố chấp và ích kỷ như anh đó!
-Cát Lan, anh…
Cát Lan bỏ đi.Trọng thở dài ngao ngán.Lúc này anh muốn thấy mặt Thiên Thiên biết bao nhiêu.
“Giờ này cô bé của anh đang làm gì nhỉ? Có biết rằng anh đang nhớ và muốn nhìn thấy nụ cười của em biết bao nhiêu không hả?”
******************
Trong khi ấy thì Thiên Thiên đã hoàn tất cuộc vật lộn với món Chocolate trong lần vào bếp đầu tiên…
-Wow, sao dì làm đẹp vậy?
Thiên Thiên cứ cầm chiếc hộp đựng Chocolate của Thiết Linh mà trầm trồ tấm tắc khen.
-Còn con thì sao?
-Con…
Thiên Thiên rầu rĩ nhìn những miếng sôcôla của mình vừa khét vừa xấu xí chẳng ra hình dạng gì cả.Dì Thiết Linh ôm bụng cười. Ai bảo cô nàng hậu đậu kia quanh năm suốt tháng chẳng khi nào chịu làm bếp gì hết. Thật đáng đời!
-Dì còn cười ư?Thấy mà ghét!
Vì Thiên Thiên phụng phịu và rầu rĩ mãi, Thiết Linh mới chịu thôi cười.
-Thôi , không cười nữa, nếu không lại có người không thèm nói chuyện với dì nữa. Mà mỗi lần như vậy thì nấu bao nhiêu cũng không đủ cho “kẻ ấy”.
Thiên Thiên quay qua dì và nhìn nàng với ánh mắt nài nỉ:
-Con phải làm sao đây? Hay dì đổi cho con đi.
-Tấm lòng mới quan trọng. Đẹp xấu có là gì đâu.
-Thật ư?
-Ừ.
-Vậy thì con yên tâm rồi.
Thiên Thiên cẩn thận gói những món “kinh khủng” nhưng vẫn có thể tạm gọi là Chocolate của mình lại. “Một gói cho cha, một gói cho thầy và một gói nữa cho…” Thiên Thiên lẩm nhẩn trong đầu…
-Tiêu đời !Thiếu mất rồi …Mình sẽ phải đưa cho ai đây?
Chỉ một chuyện cỏn con đó mà đã làm cô nàng Thiên Thiên điên đầu cả lên.
Chuông báo tin nhắn của Thiên vang lên,một biểu tượng tin nhắn nho nhỏ cứ liên tục nhấp nháy trên màn hình. Thiên Thiên nhìn số và biết đó là tin nhắn của ai. Cô nhóc hí hửng chọn một miếng Chocolate đẹp nhất rồi ra ngoài.
Thiết Linh nhìn vẻ khẩn trương của cô cháu gái, phì cười. Nàng nghĩ chắc đó là tin nhắn của con trai rồi bởi vì thái độ ấy chỉ có thể là thái độ của một thiếu nữ mới lớn đang yêu mà thôi.
Thiên Thiên vừa dắt xe đạp ra khỏi nhà thì bất ngờ thấy Trọng đến ngay trước cổng nhà mình. Anh muốn cùng cô nhóc đi cùng mình một lát. Thiên Thiên đưa tay nhìn lên đồng hồ rồi gật đầu…
Vẻ mặt Trọng buồn và có nhiều ưu tư. Anh khiến cho Thiên Thiên chạnh lòng.Cô nghĩ là tại mình đã không tặng Chocoate cho anh ấy chăng? Nhưng cô đã lỡ làm thiếu một phần rồi. Miếng Chocolate đang mang theo cô nhóc muốn đem cho một người khác…
Trọng chở Thiên Thiên đi vòng vòng, vòng vòng không biết bao nhiêu lần thế mà chỉ vòng quanh một góc đường.Anh chẳng nói một lời nào,do không có gì để nói hay do có quá nhiều thứ muốn nói mà ko biết phải bắt đầu từ đâu?.
-Chuyện gì vậy? Anh đang có gì đó không ổn sao?
-Hả?Anh…
Tâm trí của Trọng dường như không mấy chú tâm tới câu hỏi của Thiên Thiên,mãi đến khi có một người băng qua đường đột ngột khiến Trọng phải giật mình thắng lại. Người kia giật mình,tỏ rõ sự khó chịu.Thiên Thiên phải xuống xe lại gần rối rít xin lỗi.Sau đó mới quay lại với Trọng. Cô nhóc hỏi với một sự lo lắng:
-Hôm nay anh có chuyện gì không vui vậy?
-Thiên Thiên, em…có yêu anh không?
Trọng hỏi thẳng và bất ngờ quá, ngay giữa đường phố đông người khiến Thiên thật khó lòng trả lời
-Em… Em có thể không trả lời câu này hay không?
-Anh muốn hôm nay em nói rõ cho anh biết.
Thiên ngạc nhiên:
-Tại sao lại hỏi chuyện đó lúc này?
-Trả lời anh đi.
-Đây là ngoài đường mà. Vả lại…
Thiên chưa kịp nói hết câu thì Trọng đã cho xe nổ máy và nói như ra lệnh:
-Lên xe đi. Chúng ta đi đến một nơi vắng vẻ,nơi em có thể cho anh câu trả lời.
-Dù có là nơi nào thì cũng vậy thôi.
-Tại sao? Hay em không hề có cảm giác với anh?
Dường như Trọng quá kiên quyết tìm ra câu trả lời,và Thiên Thiên biết mình không thể cứ mãi trốn tránh câu hỏi.
-Thôi được, chúng ta đến một nơi nào đó đi.
*********************
Họ đối mặt nhưng không ai mở lời. Cuối cùng Trọng cũng là người phá vỡ sự im lặng.
-Sao em không nói gì hết?
-Nói gì đây?
-Trả lời câu hỏi lúc nãy của anh.
Thiên Thiên trầm ngâm,nhẹ cắn môi như đắn đo: phải nói thế nào để Trọng hiểu ý mình muốn. Khi mà chính bạn còn không hiểu rõ chính mình thì làm sao bạn cho người khác câu trả lời? Thiên Thiên cũng vậy. Cô nhóc cứ nhìn anh,rồi cúi xuống bàn,rồi nhìn anh,rồi quay đi chỗ khác…
-Chỉ cần “có” hoặc “không” là được rồi,Thiên Thiên. Trọng có vẻ như đã mất hết sự kiên nhẫn
-Sao anh nghĩ đơn giản quá vậy? Nhìn Trọng,hít một hơi thật sâu,sau đó Thiên Thiên mới tiếp tục. Em không phủ nhận tình cảm yêu mến dành cho anh nhưng không đủ để em khẳng định là em yêu anh.
-Có phải vì Cát Luân?
Thiên Thiên khá ngạc nhiên khi Trọng nhắc tới cái tên Cát Luân…
-Anh gặp anh ấy rồi sao?
Trọng im lặng một lúc rồi lắc đầu. Sau đó ngước lên nhìn Thiên Thiên:
-Đó là người như thế nào?Em biết được bao nhiêu về hắn ?
-Về Cát Luân? Tất cả những gì em thấy cho em biết anh ấy là một người tốt. Anh ấy là một công tử nhà giàu thích sống tự thân tự lập,khá thông minh và có học thức. Anh Trọng nè… Thiên thiên nhìn thẳng vào mắt anh. – Anh cho em sự yêu mến nhưng anh ấy cho em sự bình yên. Em không thể xác định được tình cảm của mình. Anh nghĩ em là kẻ không tốt cũng được.Lúc này đây… em không biết mình thích ai nhiều hơn…
-Anh hiểu rồi.
-Hiểu cái gì?
Trọng không trả lời câu hỏi,anh chỉ nói vu vơ:
-Em muốn đi đâu nữa hay về nhà?
-Anh vẫn chưa nói anh hiểu gì?
-Anh hiểu là em đang hết sức lưỡng lự,phân vân. Anh không trách em. Thật tình mà nói, em chỉ mới là một cô nhóc. Chuyện tình cảm là cái gì đó hết sức phức tạp với em. Anh sẽ tiếp tục đợi và không ép em phải vội vã cho anh câu trả lời…
-Em không phải là con nhóc.Em đã 18 tuổi rồi.
-Nhưng suy nghĩ của em vẫn là một cô nhóc
-Không nói chuyện với anh nữa. Cũng không cần anh phải đưa về.
-Thiên Thiên.
Thiên có vẻ không thích bị gọi là một cô nhóc, dù cách nghĩ của cô cũng giống như một cô nhóc. Cô nhìn lên đồng hồ và nhớ tới cuộc hẹn.
-À, cái này là của anh
-Gì vậy?
-Khi em buồn hay có gì đó phải suy tư,cách tốt nhất là ăn thật nhiều. Em mong là nó sẽ giúp anh giải tỏa căng thẳng. Giờ em phải đi rồi.
Thiên Thiên đứng lên và rời khỏi quán nước.Trọng tò mò mở ra coi.
-Chocolate? Là Chocolate Thiên Thiên tặng cho mình ư? Hôm nay là ngày lễ tình nhân thì phải…
Trọng nghĩ đến Cát Luân và ý đồ của hắn khi tiếp cận Thiên Thiên. Trọng dần dần hiểu ra. Thế nhưng anh chẳng cam tâm khi thấy Thiên Thiên bên cạnh người khác, cho dù đó là em trai duy nhất của mình. Vì anh đã yêu Thiên Thiên quá nhiều. Anh có thể làm mọi thứ để bù đắp cho Cát Luân,nhưng… tình yêu thì không thể! Tình yêu là thứ không thể chia sẻ hay nhường nhịn được,bằng mọi giá.
Trọng cầm vội gói Chocolate chạy khỏi quán đuổi theo Thiên Thiên.
-Anh yêu em,Thiên Thiên. Anh sẽ đem tới hạnh phúc cho em,suốt đời bảo vệ em. Vì vậy, dù câu trả lời của em bây giờ là gì anh cũng không quan tâm.Anh nhất định sẽ cho em thấy người duy nhất đem tới hạnh phúc cho em chỉ có thể là Tiêu Dũ Trọng này mà thôi!
Thiên Thiên ngạc nhiên quay nhìn lại. Anh thình lình bước tới níu lấy tay cô và kéo cô vào lòng,siết cô thật chặt trong vòng tay mình…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.