Chương 6
Tiểu Hổ Bivian
01/04/2014
Từ sáng sớm,Thiên Thiên đã mướn thuyền đi dọc bờ biển,với hy
vọng tìm kiếm một điều gì đó.
Đến ngày thứ năm, đội cứu hộ bỏ cuộc nhưng cô bé vẫn tiếp tục nuôi hy vọng…
Sang ngày thứ bảy,như mọi ngày, Thiên Thiên chèo thuyền dọc đảo để tìm kiếm-dù chỉ là cái gì đó thật nhỏ bé còn sót lại của Cát Luân… Cả tuần tìm kiếm, Thiên Thiên bắt đầu tắt ngấm hy vọng. Mệt mỏi Thiên Thiên chỉ định thiếp đi một vài phút.Nào ngờ, sóng biển lại đẩy chiếc thuyền nhỏ của cô nhóc ra xa bờ…
Thiên Thiên từ từ mở choàng mắt vì cảm nhận cái lạnh đang phủ lấy mình. Chung quanh cô giờ đây tối đen như mực, chỉ còn một chút ánh sáng huyền hoặc của ánh trăng từ trên trời dọi xuống… Thiên Thiên giật mình ngồi dậy.
- Trời ơi, mình đang ở đâu đây?
Thiên Thiên sợ hãi muốn phát khóc lên. Cô nhóc vốn rất sợ bóng tối,lại càng khiếp đảm sự cô đơn, nhất là giữa một nơi biển cả mênh mông thế này…
May thay, thủy triều đang rút và những con sóng tốt bụng đẩy thuyền của Thiên Thiên đến một cái hang tối om. Thiên Thiên chần chừ trước khi quyết định nhảy xuống và kéo thuyền vào bờ, ngay cái hang ấy. Vì sao? Con người vốn có sẵn bản năng sinh tồn vô cùng mạnh mẽ. Lúc lí trí của bạn đã bị mụ đi vì khiếp sợ thì bản năng sống mạnh mẽ tiềm tàng của bạn lúc nào cũng “tỉnh” và nó luôn là kẻ ra quyết định cuối cùng. Thiên Thiên đã chọn cách xuống thuyền, chui vào cái hang để tìm lối thoát. Cô không quên neo thuyền lại trước cửa hang để ai đó có thể phát hiện ra mình…
- Có ai ở đây không?
Thiên Thiên cất tiếng gọi. Bản thân cô thừa hiểu khả năng có ai đó sống trong hang là chuyện không thể. Nhưng ít ra nghe được một âm thanh của con người lúc này đỡ hơn là nghe sự im lặng chết chóc của bóng đêm-dù âm thanh con người kia xuất phát từ chính cô nhóc. Đáp lại lời Thiên Thiên chỉ có tiếng dơi đập cánh.Những đôi mắt nhỏ xíu sáng trong đêm tối khiến Thiên Thiên sợ.Khi cô bé định quay lại thuyền lấy đèn pin thì…
- Thuyền của mình! Nó…nó trôi mất rồi…Thôi tiêu rồi…
Con nước ở đây thật thất thường. Mới đó mà nó lại lên cao, và những con sóng quái ác-phải,chính những con sóng quái ác dẫn cô tới đây lại cuốn đi cả hy vọng cuối cùng của cô…
Nỗi thất vọng tràn trề.Nhưng cô bé tự nhủ.
“Không thể bi quan. Không thấy mình về mọi người sẽ đi tìm. Không sao, nhất định không sao đâu!”
Thiên Thiên để lại dấu hiệu bên ngoài hang rồi thu hết can đảm đi sâu vào bên trong.Càng đi vào trong càng tối,lúc này mọi giác quan rất khó mà sử dụng.Chỉ có thể sờ để mò mẫm tìm đường. Những đám rêu mềm mềm lành lạnh, những thân thể của con vật gì không rõ nhầy nhụa bám trên tường… Thiên Thiên sợ,nhưng cô nhóc cố gắng không khóc. Nếu cô khóc lúc này, cô sẽ không biết mình phải làm gì tiếp theo… Cô nhóc không biết mình đi bao xa rồi, trong một tiếng mò mẫm ấy cô đã đi được bao xa? Cô đang gần với thế giới của sự sống hay đi dần tới ranh giới của cái chết? Lúc này thì cô nhóc chỉ có thể bước tới, không thể lui nữa rồi.
Chẳng biết đã bị lạc bao lâu, có thể là cả ngày trời.Thiên Thiên cảm thấy lo sợ và cô độc tột đỉnh. Cô nhóc ngồi phệch xuống, hơi thở yếu và cả người run run không còn chút sức lực nào…
Thế rồi, giữa lúc đó, một thứ ánh sáng mờ mờ xa xa ở cuối hang khiến Thiên Thiên náo nức.Cô bé cố hết sức đứng dậy và đi tiếp. Đói và khát làm cô bé gần như kiệt sức… Sức lực cô nhóc có lúc này chín là “ý chí sinh tồn”.
Cuối cùng cô bé cũng thoát khỏi hang. Bên ngoài hang là một khu rừng cây cối mênh mông. Khối bốc lên từ phía xa xa khiến cô bé vui mừng.
- Có người!
Thiên Thiên lại cố gắng đi tiếp, hướng về phía có cột khói.
Khi đến nơi, Thiên Thiên gần như mỏi mệt đến kiệt sức.Có con gà rừng ai đang nướng trên đống lửa. Không còn nghĩ ngợi nữa,Thiên Thiên lao tới “quằm” liên tục cả con gà to tướng.
Tiếng bước chân sột soạt trên lá khiến Thiên Thiên chú ý.Cô bé hồi hộp lắng nghe. Chắc là chủ nhân của con gà nướng trở về.Tiếng chân gần hơn…Tiếng chân ở sau lưng. Nó kèm theo tiếng kéo xềnh xệch một vật gì đó khá nặng… Thiên Thiên nghe người ta bảo trên mấy hòn đảo thường hay có bộ tộc ăn thịt người. Người này có thể là một trong số đó!
Tiếng bước chân gần hơn nữa…
Rồi đột nhiên chẳng còn tiếng bước chân nào nữa cả, Thiên Thiên chỉ cảm nhận được hơi thở của người đó…
- Tôi xin lỗi…Đừng ăn thịt tôi mà.Thịt tôi dai lắm, không ngon đâu.
Thiên Thiên quay lại rươm rướm nước mắt. Rồi bỗng cô bé mở to mắt hết cỡ, miệng há hốc ra…
- Cát Luân.
- Thiên Thiên!
Cát Luân ôm chầm lấy Thiên Thiên. Đúng,là hắn-một Cát Luân bằng xương bằng thịt. Hắn siết cô bé vào lòng.Thiên Thiên cũng choàng tay với lên ôm cổ hắn.Trong đầu cô bé chỉ có sự vui mừng vì Cát Luân vẫn còn sống.
- Em biết anh còn sống. Em biết mà.
- Sao em lại có mặt ở đây?
- Em đi tìm anh.Cả tuần nay em đã đi tìm anh.
Cát Luân lặng nhìn Thiên Thiên.Trong lòng hắn cảm thấy một điều gì đó thật tội lỗi, xấu xa. Hắn lau nước mắt cho Thiên Thiên rồi an ủi.
- Anh đã không sao rồi. Em đừng lo.
- Gặp anh em mừng lắm. Dù là biết tụi mình vẫn đang bị lạc.Chuyện gì đã xảy ra với anh vậy?
- Ngồi xuống đi, để anh từ từ kể em nghe.
- Dạ.
- Cát Luân bỏ thêm mớ củi mình vừa kiếm về cho thêm vào lửa. Thiên Thiên nhìn mấy khúc cây to ấy… đỏ mặt… Vậy mà cô nhóc cứ nghĩ là người của bộ tộc ăn thịt người… kéo “thức ăn” về.
Cát Luân nhìn cô bé rồi phì cười. Cái vẻ mặt và giọng nói khẩn trương của cô nhóc lúc mới quay lại thật là ngố, thật… đáng yêu…
Hắn chậm rãi nói:
- Khi nghe mọi người la lên có cá mập, anh định ngoi lên nhưng vừa lúc đó anh thấy cái này.
Luân chìa tay ra trước mặt Thiên Thiên một viên ngọc trai kỳ lạ và đẹp một cách mê hoặc… Nó như một giọt nước mắt tinh khiết-giọt lệ máu…
- Ngọc Trai Đỏ? Truyền thuyết về Ngọc Trai Đỏ là có thật hay sao?
- Thật chứ. Gắn liền với viên Ngọc Trai truyền thuyết này có cả một câu chuyện kỳ bí và cảm động…
- Anh kể em nghe coi !
Thiên Thiên luôn thấy háo hức vô cùng khi nghe tới những chữ “kỳ bí, truyền thuyết, cảm động…”
Đó là truyền thuyết cổ xưa ít ai biết đến mà anh đọc được trong một quyển sách. Ngày xưa, đảo cá Vàng có hai bộ tộc sinh sống bộ tộc Ngọc Trai và bộ tộc Nguyệt Hoa.Chiến tranh luôn diễn ra giữa hai bộ tộc.Nhưng chàng trai của bộ tộc Ngọc Trai và cô gái của bộ tộc Nguyệt Hoa lại đem lòng yêu thương nhau tha thiết.Họ cùng thề nguyền sẽ sống chết bên nhau.Chuyện tình của họ bị hai tù trưởng phát hiện. Bộ tộc Nguyệt Hoa dựng lên một ngôi đền ở nơi bí mật tận sâu trong rừng để giam lỏng cô gái. Lần cuối cùng gặp nhau, chàng trai hứa sẽ tìm ra ngôi đền linh thiêng đó giải thoát cho cô gái.Thế nhưng ý định của chàng trai không thể thực hiện được khi chàng trai bị tù trưởng của mình phanh thây và ném xuống biển vì cái tội yêu một cô gái của phe đối đầu. Loài Ngọc Trai đã ăn thịt của chàng và tạo ra những loài ngọc trai đỏ như máu. Tương truyền, sự tích Ngọc Trai Đỏ có một lý giải khác. Vì không thể thực hiện lời hứa với người yêu mà trước khi bị giết chết,chàng trai đã khóc ra máu, mỗi giọt lệ máu biến thành mỗi hạt ngọc. Ngọc rơi xuống biển và một loài Ngọc Trai tuyệt đẹp mang tên Huyền Vũ đã giữ những hạt ngọc ấy, đợi một ngày gửi tới cho người yêu của chàng . Phần cô gái,nàng chờ đợi chàng năm năm,mười năm và cho đến 100 năm sau…Một ngày kia, một đứa bé đã vô tình nhặt được Viên Ngọc Trai đỏ. Cậu bé sống trong rừng. Một đêm nọ, khi vô tình thức giấc nó thấy một loài hoa hình mặt trăng có màu tím rất đẹp, màu mà cô gái của bộ tộc Nguyệt Hoa ngày xưa yêu thích. Tò mò, cậu bé lần theo dấu của những bông hoa và tìm ra được ngôi đền của Thần Cá Vàng xây dựng lên 100 năm trước. Ở đó có một bà lão vẫn ngồi đợi trước đền suốt 100 năm qua. Khi nghe cậu bé kể về sự tích Ngọc Trai đỏ,về cái chết bi thảm của chàng trai bộ tộc Ngọc Trai, bà lão đã khóc. Giọt nước mắt rơi lên viên ngọc trai và nó đổi từ màu huyết dụ của máu tươi thành một màu hồng dễ thương tượng trưng cho hạnh phúc và sự hòa hợp của tình yêu.Thế là linh hồn của họ đã tìm thấy nhau. Còn cậu bé đó liên tục gặp may mắn và những chuỵên thần kì. Về sau trở thành kẻ thống trị của đảo Cá Vàng. Người chủ đảo đó xem ngôi đền như chốn linh thiêng và cấm tiệt mọi người lui tới. Thế nhưng,vẫn có những kẻ vô lạt tới ngôi đền. Tương truyền, ngôi đền linh thiêng thì có một sự tích lạ kì: những đôi trai gái cũng có mặt ở đền lúc nửa khuya khi những bông hoa Măt Trăng tím nở rộ sẽ có được một mối lương duyên mỹ mãn. Ai có được viên Ngọc Trai ấy may mắn sẽ luôn bên cạnh.
Thiên Thiên chăm chú lắng nghe… Ánh mắt cô bé buồn rượi khi nghe câu chuyện bi đát của hai kẻ yêu nhau nhưng số kiếp bất hạnh.
Cát Luân nhẹ nhàng cầm tay Thiên Thiên và đặt viên Ngọc Trai Đỏ vào đó.Thiên Thiên ngạc nhiên ngước lên nhìn hắn…
- Nó sẽ luôn mang lại may mắn cho em.
- Sao anh ngốc vậy? Mê tín như vậy cũng tin sao?
- Anh tin. Nhờ nó mà anh mới thoát.Khi con cá đuổi theo anh,anh cố gắng bơi thật nhanh.Xém chút nữa nó táp phải cái tay của anh. May thay anh phát hiện một cái hang dưới lòng biển.Thời còn đi học, có lần anh tham dự một cuộc tập huấn cứu hộ dưới biển nên hiểu rõ cái hang là cơ may duy nhất lúc ấy.Quả thật như vậy.
- Cái hang? Em cũng tới đây qua một cái hang. Nhưng lúc em đến thì nó đâu có ngập trong nước như anh nói?
- Thuỷ triều đó.Cái hang hiếm khi lộ diện nên ít ai thấy được nó. Em có duyên lắm mới thấy miệng hang ngay lúc thủy triều xuống đấy.
- Đúng là chuyện thần bí trên đảo này không tin không được rồi. Vậy là thần Cá Vàng của đảo đã nghe lời cầu xin của em đó.
- Em xin cái gì?
- Em mong là tìm thấy được anh an toàn.Em không muốn vừa có thêm một ông anh rồi người ấy lại biến mất.Không ai tin anh còn sống,nhưng em tin trực giác mình không hề sai.Em rất vui khi lại thấy anh.Viên ngọc trai này em không lấy đâu. Hãy giữ may mắn cho mình đi. Chỉ cần những người em yêu quý đều an toàn thì đối với em đó là điều may mắn lớn nhất mà ông trời ưu đãi cho em rồi.
Trong giây phút ngắn ngủi,Luân muốn cúi xuống hôn Thiên Thiên nhưng kịp ngăn mình lại…Trong đầu hắn rối tung lên.
“Chẳng lẽ mình đang lẫn lộn giữa thật và giả rồi sao?Ý định của mình là từng bước tiếp cận và làm cho cô bé phải yêu mình, lụy vì mình.Nhưng hình như mọi chuyện đang đi ngược lại…”
- Anh sao vậy?
- À , không có gì.Em đã ăn gì chưa?
- Em…em ăn hết con gà của anh rồi.Em xin lỗi.
Thiên Thiên cúi đầu không dám nhìn lên,má đỏ ửng.
- Không sao.Còn nhiều lắm.
- Ở đâu ra?
- Anh bẫy được. Sau đó nhốt lại ở dành.Anh ngủ trên kia kìa.Để đề phòng thú dữ. Luân nói và chỉ tay về phía một cái cây to gần đó.
- Có thú dữ hả?
- Có chứ.Nhưng không sao đâu.Chúng rất sợ lửa.Đi theo anh,anh sẽ chỉ cho em “nhà” của anh.
Bàn tay Cát Luân nắm lấy tay Thiên Thiên. Trong khoảnh khắc ấy cái siết tay ấy lại làm cô bé thấy vui vui trong lòng.
Cát Luân rất khéo tay. Nhà cây mà hắn làm rất ấm.Thế nhưng những cơn gió lùa trên cao không khỏi làm Thiên Thiên lạnh. Cát Luân hiểu, hắn kéo cô bé nằm gối đầu lên tay hắn.
- Em lạnh phải không?Như vầy sẽ ấm hơn.
- Chúng ta sẽ lạc đến bao giờ?
- Anh không biết.Em sợ à?
- Không sợ nhưng em nhớ mọi người.
- Ai ?
- Dì Linh, các bạn, cha em và…
- Trọng?
- Ừ. Anh ấy tên Tiêu Dũ Trọng…
- Anh ấy là bạn trai của em à?
- Không phải!
Thiên Thiên ngồi dậy. Cô nhóc nhìn Cát Luân, lúng túng…
- À…có thể xem là một nửa bạn trai.
Thiên Thiên chẳng hiểu tại sao mình lại biện minh nữa, tại sao mình lại lúng túng khi nói với người khác về bạn trai mình. Rõ ràng cô bé rất có cảm tình với Dũ Trọng. Anh đã vì cô mà làm bao nhiêu chuyện, chấp nhận quay về làm ăn lương thiện. Trọng là con người sống rất tình cảm nhưng cái vẻ ngoài của một anh chàng đại ca gan góc, mội trường anh sống buột anh phải như thế mà thôi. Rõ ràng Trọng đóng một vai trò nào đó trong lòng cô rồi mà, dù thứ tình cảm ấy khá mơ hồ và chưa rõ ràng. Đó là người con trai đầu tiên trong đời tỏ ra yêu thích cô bé, anh khiến cô bé cảm thấy mình quan trọng.Cô cũng rất lo lắng khi Trọng xảy ra chuyện gì đó không hay.Đối với Trọng,cô bé không phủ nhận hoàn toàn nhưng…cô bé chắc rằng đó chưa phải là tình yêu.
Với Cát Luân thì… thật lạ…
- Thôi ngủ đi,bé con! Mai hai đứa mình sẽ tìm đường thoát khỏi đây.
Cô bé lại vùi đầu vào lòng Luân thiếp ngủ lúc nào không biết.Bên cạnh hắn,Thiên Thiên có một cảm giác rất yên bình, rất ấm áp.
Sáng hôm sau.
- Cát Luân…Anh đâu rồi?
- Dậy rồi à?Xuống phụ anh một tay đi.
Tiếng Cát Luân vang lên bên dưới.Thiên Thiên nhìn xuống đất.Hắn đang nướng gà.Bên cạnh còn mấy trái dừa nước.Thiên Thiên vươn vai một cái rồi leo xuống.
- Để em nướng cho
- Không cần.Em tìm cho anh cục đá thật to đi.
- Để làm gì?
- Chẻ dừa.
- Em nghĩ là không cần đâu.Xem nè.
Thiên Thiên một tay vịn chặt trái dừa, tay còn lại dồn hết lực vào đó. Ánh mắt tập trung vào một điểm duy nhất trên trái dừa.Cô bé bặm môi lại,dùng tay bửa một cái thật nhanh và dứt khoát,quả dừa nứt ra.
- Luân, lấy đồ hứng!
Sau một giây giật mình, Luân mới quơ cái lá thật to để hứng nước dừa.
- Hảo Kungfu!
- Ai như anh.Con trai gì mà yếu xìu!
- Anh từng là người bơi giỏi nhất trường khi học đại học đấy.
Thiên Thiên nhìn qua hắn. Hắn đang cẩn thận gói nước dừa trong những chiếc lá to và cột lại. Họ phải lên đường và cần chuẩn bị nước cho cuộc hành trình…
Trong đầu Thiên Thiên có một suy nghĩ,một thắc mắc. Cô bé muốn được biết nhiều hơn về Cát Luân…
- Với tấm bằng luật sư trong tay sao anh không làm một nghề nào đó đúng sở trường hơn là lái Taxi hay chạy bàn cho Căn-tin?
Cát Luân hơi giật mình. Im lặng vài giây, hắn quay qua Thiên Thiên:
- Em nghi ngờ à?
- Không phải .Chỉ vì… anh hơi khó hiểu…
- Nếu em cho rằng anh đang dựng chuyện thì anh sẽ không bao giờ nói về nó nữa.
- Em không có ý đó.
- Chuyện quan trong trước mắt là thoát khỏi khu rừng này đã. Đủ đồ ăn cho chuyến đi, rồi chúng ta đi thôi.
- Đi đâu?
- Đi tìm đường ra.Anh ở đây bao lâu cũng không sao nhưng em thì cần phải thoát khỏi đây, nếu không người thân của em sẽ lo lắng.Đi nào.
- Sao anh nói cứ như nếu anh thật sự biến mất khỏi thế gian này thì cũng không ai quan tâm thì phải.
Cát Luân vờ như không nghe, bỏ mọi thứ lên vai rồi nhìn lên trời, nhắm phương hướng rồi đi, cứ như Thiên Thiên chẳng tồn tại.
Thiên Thiên chạy lên níu tay hắn. Hắn làm như vô tình, gỡ tay cô bé ra.
- Nhanh, trước khi trời tối.
Đến ngày thứ năm, đội cứu hộ bỏ cuộc nhưng cô bé vẫn tiếp tục nuôi hy vọng…
Sang ngày thứ bảy,như mọi ngày, Thiên Thiên chèo thuyền dọc đảo để tìm kiếm-dù chỉ là cái gì đó thật nhỏ bé còn sót lại của Cát Luân… Cả tuần tìm kiếm, Thiên Thiên bắt đầu tắt ngấm hy vọng. Mệt mỏi Thiên Thiên chỉ định thiếp đi một vài phút.Nào ngờ, sóng biển lại đẩy chiếc thuyền nhỏ của cô nhóc ra xa bờ…
Thiên Thiên từ từ mở choàng mắt vì cảm nhận cái lạnh đang phủ lấy mình. Chung quanh cô giờ đây tối đen như mực, chỉ còn một chút ánh sáng huyền hoặc của ánh trăng từ trên trời dọi xuống… Thiên Thiên giật mình ngồi dậy.
- Trời ơi, mình đang ở đâu đây?
Thiên Thiên sợ hãi muốn phát khóc lên. Cô nhóc vốn rất sợ bóng tối,lại càng khiếp đảm sự cô đơn, nhất là giữa một nơi biển cả mênh mông thế này…
May thay, thủy triều đang rút và những con sóng tốt bụng đẩy thuyền của Thiên Thiên đến một cái hang tối om. Thiên Thiên chần chừ trước khi quyết định nhảy xuống và kéo thuyền vào bờ, ngay cái hang ấy. Vì sao? Con người vốn có sẵn bản năng sinh tồn vô cùng mạnh mẽ. Lúc lí trí của bạn đã bị mụ đi vì khiếp sợ thì bản năng sống mạnh mẽ tiềm tàng của bạn lúc nào cũng “tỉnh” và nó luôn là kẻ ra quyết định cuối cùng. Thiên Thiên đã chọn cách xuống thuyền, chui vào cái hang để tìm lối thoát. Cô không quên neo thuyền lại trước cửa hang để ai đó có thể phát hiện ra mình…
- Có ai ở đây không?
Thiên Thiên cất tiếng gọi. Bản thân cô thừa hiểu khả năng có ai đó sống trong hang là chuyện không thể. Nhưng ít ra nghe được một âm thanh của con người lúc này đỡ hơn là nghe sự im lặng chết chóc của bóng đêm-dù âm thanh con người kia xuất phát từ chính cô nhóc. Đáp lại lời Thiên Thiên chỉ có tiếng dơi đập cánh.Những đôi mắt nhỏ xíu sáng trong đêm tối khiến Thiên Thiên sợ.Khi cô bé định quay lại thuyền lấy đèn pin thì…
- Thuyền của mình! Nó…nó trôi mất rồi…Thôi tiêu rồi…
Con nước ở đây thật thất thường. Mới đó mà nó lại lên cao, và những con sóng quái ác-phải,chính những con sóng quái ác dẫn cô tới đây lại cuốn đi cả hy vọng cuối cùng của cô…
Nỗi thất vọng tràn trề.Nhưng cô bé tự nhủ.
“Không thể bi quan. Không thấy mình về mọi người sẽ đi tìm. Không sao, nhất định không sao đâu!”
Thiên Thiên để lại dấu hiệu bên ngoài hang rồi thu hết can đảm đi sâu vào bên trong.Càng đi vào trong càng tối,lúc này mọi giác quan rất khó mà sử dụng.Chỉ có thể sờ để mò mẫm tìm đường. Những đám rêu mềm mềm lành lạnh, những thân thể của con vật gì không rõ nhầy nhụa bám trên tường… Thiên Thiên sợ,nhưng cô nhóc cố gắng không khóc. Nếu cô khóc lúc này, cô sẽ không biết mình phải làm gì tiếp theo… Cô nhóc không biết mình đi bao xa rồi, trong một tiếng mò mẫm ấy cô đã đi được bao xa? Cô đang gần với thế giới của sự sống hay đi dần tới ranh giới của cái chết? Lúc này thì cô nhóc chỉ có thể bước tới, không thể lui nữa rồi.
Chẳng biết đã bị lạc bao lâu, có thể là cả ngày trời.Thiên Thiên cảm thấy lo sợ và cô độc tột đỉnh. Cô nhóc ngồi phệch xuống, hơi thở yếu và cả người run run không còn chút sức lực nào…
Thế rồi, giữa lúc đó, một thứ ánh sáng mờ mờ xa xa ở cuối hang khiến Thiên Thiên náo nức.Cô bé cố hết sức đứng dậy và đi tiếp. Đói và khát làm cô bé gần như kiệt sức… Sức lực cô nhóc có lúc này chín là “ý chí sinh tồn”.
Cuối cùng cô bé cũng thoát khỏi hang. Bên ngoài hang là một khu rừng cây cối mênh mông. Khối bốc lên từ phía xa xa khiến cô bé vui mừng.
- Có người!
Thiên Thiên lại cố gắng đi tiếp, hướng về phía có cột khói.
Khi đến nơi, Thiên Thiên gần như mỏi mệt đến kiệt sức.Có con gà rừng ai đang nướng trên đống lửa. Không còn nghĩ ngợi nữa,Thiên Thiên lao tới “quằm” liên tục cả con gà to tướng.
Tiếng bước chân sột soạt trên lá khiến Thiên Thiên chú ý.Cô bé hồi hộp lắng nghe. Chắc là chủ nhân của con gà nướng trở về.Tiếng chân gần hơn…Tiếng chân ở sau lưng. Nó kèm theo tiếng kéo xềnh xệch một vật gì đó khá nặng… Thiên Thiên nghe người ta bảo trên mấy hòn đảo thường hay có bộ tộc ăn thịt người. Người này có thể là một trong số đó!
Tiếng bước chân gần hơn nữa…
Rồi đột nhiên chẳng còn tiếng bước chân nào nữa cả, Thiên Thiên chỉ cảm nhận được hơi thở của người đó…
- Tôi xin lỗi…Đừng ăn thịt tôi mà.Thịt tôi dai lắm, không ngon đâu.
Thiên Thiên quay lại rươm rướm nước mắt. Rồi bỗng cô bé mở to mắt hết cỡ, miệng há hốc ra…
- Cát Luân.
- Thiên Thiên!
Cát Luân ôm chầm lấy Thiên Thiên. Đúng,là hắn-một Cát Luân bằng xương bằng thịt. Hắn siết cô bé vào lòng.Thiên Thiên cũng choàng tay với lên ôm cổ hắn.Trong đầu cô bé chỉ có sự vui mừng vì Cát Luân vẫn còn sống.
- Em biết anh còn sống. Em biết mà.
- Sao em lại có mặt ở đây?
- Em đi tìm anh.Cả tuần nay em đã đi tìm anh.
Cát Luân lặng nhìn Thiên Thiên.Trong lòng hắn cảm thấy một điều gì đó thật tội lỗi, xấu xa. Hắn lau nước mắt cho Thiên Thiên rồi an ủi.
- Anh đã không sao rồi. Em đừng lo.
- Gặp anh em mừng lắm. Dù là biết tụi mình vẫn đang bị lạc.Chuyện gì đã xảy ra với anh vậy?
- Ngồi xuống đi, để anh từ từ kể em nghe.
- Dạ.
- Cát Luân bỏ thêm mớ củi mình vừa kiếm về cho thêm vào lửa. Thiên Thiên nhìn mấy khúc cây to ấy… đỏ mặt… Vậy mà cô nhóc cứ nghĩ là người của bộ tộc ăn thịt người… kéo “thức ăn” về.
Cát Luân nhìn cô bé rồi phì cười. Cái vẻ mặt và giọng nói khẩn trương của cô nhóc lúc mới quay lại thật là ngố, thật… đáng yêu…
Hắn chậm rãi nói:
- Khi nghe mọi người la lên có cá mập, anh định ngoi lên nhưng vừa lúc đó anh thấy cái này.
Luân chìa tay ra trước mặt Thiên Thiên một viên ngọc trai kỳ lạ và đẹp một cách mê hoặc… Nó như một giọt nước mắt tinh khiết-giọt lệ máu…
- Ngọc Trai Đỏ? Truyền thuyết về Ngọc Trai Đỏ là có thật hay sao?
- Thật chứ. Gắn liền với viên Ngọc Trai truyền thuyết này có cả một câu chuyện kỳ bí và cảm động…
- Anh kể em nghe coi !
Thiên Thiên luôn thấy háo hức vô cùng khi nghe tới những chữ “kỳ bí, truyền thuyết, cảm động…”
Đó là truyền thuyết cổ xưa ít ai biết đến mà anh đọc được trong một quyển sách. Ngày xưa, đảo cá Vàng có hai bộ tộc sinh sống bộ tộc Ngọc Trai và bộ tộc Nguyệt Hoa.Chiến tranh luôn diễn ra giữa hai bộ tộc.Nhưng chàng trai của bộ tộc Ngọc Trai và cô gái của bộ tộc Nguyệt Hoa lại đem lòng yêu thương nhau tha thiết.Họ cùng thề nguyền sẽ sống chết bên nhau.Chuyện tình của họ bị hai tù trưởng phát hiện. Bộ tộc Nguyệt Hoa dựng lên một ngôi đền ở nơi bí mật tận sâu trong rừng để giam lỏng cô gái. Lần cuối cùng gặp nhau, chàng trai hứa sẽ tìm ra ngôi đền linh thiêng đó giải thoát cho cô gái.Thế nhưng ý định của chàng trai không thể thực hiện được khi chàng trai bị tù trưởng của mình phanh thây và ném xuống biển vì cái tội yêu một cô gái của phe đối đầu. Loài Ngọc Trai đã ăn thịt của chàng và tạo ra những loài ngọc trai đỏ như máu. Tương truyền, sự tích Ngọc Trai Đỏ có một lý giải khác. Vì không thể thực hiện lời hứa với người yêu mà trước khi bị giết chết,chàng trai đã khóc ra máu, mỗi giọt lệ máu biến thành mỗi hạt ngọc. Ngọc rơi xuống biển và một loài Ngọc Trai tuyệt đẹp mang tên Huyền Vũ đã giữ những hạt ngọc ấy, đợi một ngày gửi tới cho người yêu của chàng . Phần cô gái,nàng chờ đợi chàng năm năm,mười năm và cho đến 100 năm sau…Một ngày kia, một đứa bé đã vô tình nhặt được Viên Ngọc Trai đỏ. Cậu bé sống trong rừng. Một đêm nọ, khi vô tình thức giấc nó thấy một loài hoa hình mặt trăng có màu tím rất đẹp, màu mà cô gái của bộ tộc Nguyệt Hoa ngày xưa yêu thích. Tò mò, cậu bé lần theo dấu của những bông hoa và tìm ra được ngôi đền của Thần Cá Vàng xây dựng lên 100 năm trước. Ở đó có một bà lão vẫn ngồi đợi trước đền suốt 100 năm qua. Khi nghe cậu bé kể về sự tích Ngọc Trai đỏ,về cái chết bi thảm của chàng trai bộ tộc Ngọc Trai, bà lão đã khóc. Giọt nước mắt rơi lên viên ngọc trai và nó đổi từ màu huyết dụ của máu tươi thành một màu hồng dễ thương tượng trưng cho hạnh phúc và sự hòa hợp của tình yêu.Thế là linh hồn của họ đã tìm thấy nhau. Còn cậu bé đó liên tục gặp may mắn và những chuỵên thần kì. Về sau trở thành kẻ thống trị của đảo Cá Vàng. Người chủ đảo đó xem ngôi đền như chốn linh thiêng và cấm tiệt mọi người lui tới. Thế nhưng,vẫn có những kẻ vô lạt tới ngôi đền. Tương truyền, ngôi đền linh thiêng thì có một sự tích lạ kì: những đôi trai gái cũng có mặt ở đền lúc nửa khuya khi những bông hoa Măt Trăng tím nở rộ sẽ có được một mối lương duyên mỹ mãn. Ai có được viên Ngọc Trai ấy may mắn sẽ luôn bên cạnh.
Thiên Thiên chăm chú lắng nghe… Ánh mắt cô bé buồn rượi khi nghe câu chuyện bi đát của hai kẻ yêu nhau nhưng số kiếp bất hạnh.
Cát Luân nhẹ nhàng cầm tay Thiên Thiên và đặt viên Ngọc Trai Đỏ vào đó.Thiên Thiên ngạc nhiên ngước lên nhìn hắn…
- Nó sẽ luôn mang lại may mắn cho em.
- Sao anh ngốc vậy? Mê tín như vậy cũng tin sao?
- Anh tin. Nhờ nó mà anh mới thoát.Khi con cá đuổi theo anh,anh cố gắng bơi thật nhanh.Xém chút nữa nó táp phải cái tay của anh. May thay anh phát hiện một cái hang dưới lòng biển.Thời còn đi học, có lần anh tham dự một cuộc tập huấn cứu hộ dưới biển nên hiểu rõ cái hang là cơ may duy nhất lúc ấy.Quả thật như vậy.
- Cái hang? Em cũng tới đây qua một cái hang. Nhưng lúc em đến thì nó đâu có ngập trong nước như anh nói?
- Thuỷ triều đó.Cái hang hiếm khi lộ diện nên ít ai thấy được nó. Em có duyên lắm mới thấy miệng hang ngay lúc thủy triều xuống đấy.
- Đúng là chuyện thần bí trên đảo này không tin không được rồi. Vậy là thần Cá Vàng của đảo đã nghe lời cầu xin của em đó.
- Em xin cái gì?
- Em mong là tìm thấy được anh an toàn.Em không muốn vừa có thêm một ông anh rồi người ấy lại biến mất.Không ai tin anh còn sống,nhưng em tin trực giác mình không hề sai.Em rất vui khi lại thấy anh.Viên ngọc trai này em không lấy đâu. Hãy giữ may mắn cho mình đi. Chỉ cần những người em yêu quý đều an toàn thì đối với em đó là điều may mắn lớn nhất mà ông trời ưu đãi cho em rồi.
Trong giây phút ngắn ngủi,Luân muốn cúi xuống hôn Thiên Thiên nhưng kịp ngăn mình lại…Trong đầu hắn rối tung lên.
“Chẳng lẽ mình đang lẫn lộn giữa thật và giả rồi sao?Ý định của mình là từng bước tiếp cận và làm cho cô bé phải yêu mình, lụy vì mình.Nhưng hình như mọi chuyện đang đi ngược lại…”
- Anh sao vậy?
- À , không có gì.Em đã ăn gì chưa?
- Em…em ăn hết con gà của anh rồi.Em xin lỗi.
Thiên Thiên cúi đầu không dám nhìn lên,má đỏ ửng.
- Không sao.Còn nhiều lắm.
- Ở đâu ra?
- Anh bẫy được. Sau đó nhốt lại ở dành.Anh ngủ trên kia kìa.Để đề phòng thú dữ. Luân nói và chỉ tay về phía một cái cây to gần đó.
- Có thú dữ hả?
- Có chứ.Nhưng không sao đâu.Chúng rất sợ lửa.Đi theo anh,anh sẽ chỉ cho em “nhà” của anh.
Bàn tay Cát Luân nắm lấy tay Thiên Thiên. Trong khoảnh khắc ấy cái siết tay ấy lại làm cô bé thấy vui vui trong lòng.
Cát Luân rất khéo tay. Nhà cây mà hắn làm rất ấm.Thế nhưng những cơn gió lùa trên cao không khỏi làm Thiên Thiên lạnh. Cát Luân hiểu, hắn kéo cô bé nằm gối đầu lên tay hắn.
- Em lạnh phải không?Như vầy sẽ ấm hơn.
- Chúng ta sẽ lạc đến bao giờ?
- Anh không biết.Em sợ à?
- Không sợ nhưng em nhớ mọi người.
- Ai ?
- Dì Linh, các bạn, cha em và…
- Trọng?
- Ừ. Anh ấy tên Tiêu Dũ Trọng…
- Anh ấy là bạn trai của em à?
- Không phải!
Thiên Thiên ngồi dậy. Cô nhóc nhìn Cát Luân, lúng túng…
- À…có thể xem là một nửa bạn trai.
Thiên Thiên chẳng hiểu tại sao mình lại biện minh nữa, tại sao mình lại lúng túng khi nói với người khác về bạn trai mình. Rõ ràng cô bé rất có cảm tình với Dũ Trọng. Anh đã vì cô mà làm bao nhiêu chuyện, chấp nhận quay về làm ăn lương thiện. Trọng là con người sống rất tình cảm nhưng cái vẻ ngoài của một anh chàng đại ca gan góc, mội trường anh sống buột anh phải như thế mà thôi. Rõ ràng Trọng đóng một vai trò nào đó trong lòng cô rồi mà, dù thứ tình cảm ấy khá mơ hồ và chưa rõ ràng. Đó là người con trai đầu tiên trong đời tỏ ra yêu thích cô bé, anh khiến cô bé cảm thấy mình quan trọng.Cô cũng rất lo lắng khi Trọng xảy ra chuyện gì đó không hay.Đối với Trọng,cô bé không phủ nhận hoàn toàn nhưng…cô bé chắc rằng đó chưa phải là tình yêu.
Với Cát Luân thì… thật lạ…
- Thôi ngủ đi,bé con! Mai hai đứa mình sẽ tìm đường thoát khỏi đây.
Cô bé lại vùi đầu vào lòng Luân thiếp ngủ lúc nào không biết.Bên cạnh hắn,Thiên Thiên có một cảm giác rất yên bình, rất ấm áp.
Sáng hôm sau.
- Cát Luân…Anh đâu rồi?
- Dậy rồi à?Xuống phụ anh một tay đi.
Tiếng Cát Luân vang lên bên dưới.Thiên Thiên nhìn xuống đất.Hắn đang nướng gà.Bên cạnh còn mấy trái dừa nước.Thiên Thiên vươn vai một cái rồi leo xuống.
- Để em nướng cho
- Không cần.Em tìm cho anh cục đá thật to đi.
- Để làm gì?
- Chẻ dừa.
- Em nghĩ là không cần đâu.Xem nè.
Thiên Thiên một tay vịn chặt trái dừa, tay còn lại dồn hết lực vào đó. Ánh mắt tập trung vào một điểm duy nhất trên trái dừa.Cô bé bặm môi lại,dùng tay bửa một cái thật nhanh và dứt khoát,quả dừa nứt ra.
- Luân, lấy đồ hứng!
Sau một giây giật mình, Luân mới quơ cái lá thật to để hứng nước dừa.
- Hảo Kungfu!
- Ai như anh.Con trai gì mà yếu xìu!
- Anh từng là người bơi giỏi nhất trường khi học đại học đấy.
Thiên Thiên nhìn qua hắn. Hắn đang cẩn thận gói nước dừa trong những chiếc lá to và cột lại. Họ phải lên đường và cần chuẩn bị nước cho cuộc hành trình…
Trong đầu Thiên Thiên có một suy nghĩ,một thắc mắc. Cô bé muốn được biết nhiều hơn về Cát Luân…
- Với tấm bằng luật sư trong tay sao anh không làm một nghề nào đó đúng sở trường hơn là lái Taxi hay chạy bàn cho Căn-tin?
Cát Luân hơi giật mình. Im lặng vài giây, hắn quay qua Thiên Thiên:
- Em nghi ngờ à?
- Không phải .Chỉ vì… anh hơi khó hiểu…
- Nếu em cho rằng anh đang dựng chuyện thì anh sẽ không bao giờ nói về nó nữa.
- Em không có ý đó.
- Chuyện quan trong trước mắt là thoát khỏi khu rừng này đã. Đủ đồ ăn cho chuyến đi, rồi chúng ta đi thôi.
- Đi đâu?
- Đi tìm đường ra.Anh ở đây bao lâu cũng không sao nhưng em thì cần phải thoát khỏi đây, nếu không người thân của em sẽ lo lắng.Đi nào.
- Sao anh nói cứ như nếu anh thật sự biến mất khỏi thế gian này thì cũng không ai quan tâm thì phải.
Cát Luân vờ như không nghe, bỏ mọi thứ lên vai rồi nhìn lên trời, nhắm phương hướng rồi đi, cứ như Thiên Thiên chẳng tồn tại.
Thiên Thiên chạy lên níu tay hắn. Hắn làm như vô tình, gỡ tay cô bé ra.
- Nhanh, trước khi trời tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.