Chương 6: Đổi cho tôi
Aspirin
24/08/2023
Sân không lớn, phế phẩm thu được chất đầy, trông rất bừa bãi.
Ông lão vóc dáng thật ra rất cao, nhưng vì lớn tuổi, lưng còng càng lúc càng nghiêm trọng, tay chân cũng không còn nhanh nhẹn như lúc trước, khiến cho làm cái gì cũng chậm, Khanh Hàng đang giúp buộc các thùng giấy mở ra lại với nhau, như vậy khá tiết kiệm chỗ, đến lúc đó cũng dễ để lên xe.
Họ đang bận, Chu Ngư lên tiếng chào hỏi rồi đi xuyên qua ngõ nhỏ, lúc đi xuống cầu thang xuýt nữa đụng phải một người.
Chu Ngư lùi về sau hai bước đứng vững, liếc thấy sợi dây đỏ trên cổ tay đối phương.
Hình như anh không vui lắm.
“Cậu đi đâu vậy?”
“Đi lấy bánh kem cho Trình Vãn Nguyệt.” Trình Ngộ Chu nhặt đồ trang sức quả quýt len rơi trên đất lên kia đưa cho cô, “Cùng đi?”
Chu Ngư gật đầu, “…Được.”
Trình Vãn Nguyệt không thích ăn ngọt, cô ấy chỉ cần đẹp, tìm hình trên mạng gửi cho thợ làm bánh, buổi sáng làm xong cô ấy không hài lòng, thợ làm bánh lại làm một lần nữa, mười phút trước mới gọi nói có thể đi lấy rồi.
Chu Ngư vừa đi vừa treo quả quýt len lên khóa kéo, Trình Ngộ Chu thả chậm bước chân, đi vòng qua bên kia cô, để cô đi trong chỗ mát.
“Trong túi bỏ gì thế, phồng vậy.”
“Bỏ quà tặng cho Vãn Nguyệt với Trình Diên Thanh.”
“Có phải vẫn chưa ăn cơm không?”
Cô ngẩng đầu nhìn qua, “Nhà các cậu sinh nhật không có đồ ăn sao?”
Ánh mặt trời vô cùng chói mắt, Trình Ngộ Chu không khỏi bật cười, “Có.”
Những người nọ ở nhà chắc là không có người nào chỉ tới ăn cơm, trái lại cũng không thể nói tất cả đều muốn lấy lòng hai anh em kia, nhưng có quan hệ tốt với bọn họ cũng không có hại gì.
“Bao no.”
Trong huyện có mấy cửa hàng bánh kem, Chu Ngư không biết đặt ở tiệm nào, bèn đi theo Trình Ngộ Chu.
Sau mười phút, cô thấy Trình Ngộ Chu đi qua cửa tiệm bánh ngọt cuối cùng trên con đường này, không dừng lại, mới bắt đầu nghi ngờ có phải anh không biết đường, đi nhầm rồi không.
“Là tiệm này?”
Trình Ngộ Chu thoáng nhìn qua tiệm bánh ngọt bên cạnh, “Chính là tiệm này, đi mua ít thứ khác trước, quay về lại lấy.”
“Mua gì?”
“Trình Vãn Nguyệt muốn pháo hoa que, là cái loại pháo hoa nhỏ.”
Chu Ngư nói, “Cửa hàng đồ chơi ở cổng trường tiểu học có lẽ có, mình dẫn cậu đi.”
“Được thôi.” Trình Ngộ Chu dừng bước đợi cô, “Vậy cậu đi phía trước dẫn đường.”
Cô đeo túi đi lên phía trước, tóc buộc đuôi ngựa thấp, không giống Trình Vãn Nguyệt, luôn thích đặt ít tâm tư vào. Tóc cô màu đen, nửa mặt phơi nắng, vành tai lộ ra một tầng ửng đỏ nhàn nhạt, Trình Ngộ Chu nhớ ngày đó đến nhà cô hái quả mơ, trời sắp tối cũng có thể nhìn ra tai của cô rất đỏ.
Cửa hàng đồ chơi có mấy bé học sinh tiểu học ngồi xổm trên đất xem con rùa, Chu Ngư đi vào hỏi chủ tiệm có pháo hoa que không.
Ngoại trừ ngày Tết, bình thường rất ít người mua loại pháo hoa nhỏ này.
Chủ tiệm lục từ phía trên kệ hàng tầng cao nhất ra mười mấy hộp, trên hộp rớt xuống một lớp bụi, có lẽ là Tết chưa bán hết còn dư lại, Trình Ngộ Chu muốn hết, chủ tiệm lấy khăn lau sạch sẽ từng hộp mới bỏ vào trong túi, còn tặng cho cái bật lửa.
Lấy bánh kem xong, Chu Ngư dẫn anh đi đường tắt trở về.
Bên ngoài quá nóng, mọi người đều ở trong phòng chơi.
Chu Ngư chưa ăn cơm tối, muốn tìm ít đồ ăn, đúng lúc Trình Diên Thanh đến phòng bếp, “Cả ngày nay Ngôn Từ cũng chưa ăn, cậu cũng làm cho anh ta một bát, anh ta đang ngủ trên tầng ba.”
“Tôi bưng lên, anh ta sẽ không ăn.”
Trình Diên Thanh nói, “Rốt cuộc anh ta sẽ ăn hay không, trong lòng cậu rõ.”
Chu Ngư không nói gì, lát sau múc mì trong nồi ra chia làm hai bát, bưng một bát lên tầng trước.
Phần lớn mọi người đều ở tầng một với tầng hai, tầng ba chỉ có Tần Doãn và hai người bạn thân với cô ấy đang xem phim, Ngôn Từ tựa vào ghế sofa ở bên trong nhất ngủ thiếp đi, Chu Ngư đặt mì lên bàn.
Lúc mới bị đánh thức Ngôn Từ không lạnh lùng như bình thường, chỉ là không nói lời nào.
Tần Doãn nói, “Chu Ngư đặc biệt làm cho anh, nhân lúc còn nóng ăn chút đi.”
Ngôn Từ không nhìn bát mì kia, lại nhắm mắt lại lần nữa.
Tần Doãn và bạn đóng cửa lại xuống lầu, tầng ba chỉ còn lại một mình Ngôn Từ.
Trình Vãn Nguyệt gọi tất cả mọi người vào phòng khách tầng hai chơi trò chơi, mấy người chơi đấu địa chủ kia vẫn chưa kết thúc, có người đang nghe điện thoại, nghe điện thoại xong lại có người muốn đi vệ sinh, đợi mười mấy phút mới ngồi xuống cả, trước đó cô ấy phát hiện ra không thấy Trình Ngộ Chu, lại nhớ tới Ngôn Từ vẫn đang ngủ.
“Anh Chu vô cùng đẹp trai của mình đâu? Ai đi gọi anh ấy đi, còn Ngôn Từ nữa.”
Trình Diên Thanh đứng dậy, “Anh đi gọi.”
“Bảo bọn họ nhanh lên đi, đừng lề mà lề mề nữa.” Trình Vãn Nguyệt vốn dĩ đã định sai anh ấy, người khác gọi cũng không nổi, Chu Ngư từ nhà vệ sinh đi ra, Trình Vãn Nguyệt vẫy tay với cô, “A Ngư, cậu ngồi bên cạnh mình.”
“Tới liền.”
Chu Ngư xuống lầu đến phòng bếp, phát hiện bát đã rửa sạch.
Nếu Ngôn Từ không ăn, có lẽ bát vẫn còn ở tầng ba, bây giờ đã rửa sạch để trên kệ, chắc là anh ta ăn rồi, Chu Ngư yên tâm lên lầu, ngồi ở vị trí Trình Vãn Nguyệt để lại cho cô, lúc đầu bên cạnh có người, ngại nóng đã đổi tới chỗ gần máy lạnh, để trống ra hai chỗ.
Trình Diên Thanh xuống lầu trước, một cách tự nhiên mà chen vào bên cạnh Tần Doãn, Trình Vãn Nguyệt lườm một cái, trong lòng mắng anh ta không có tiền đồ.
“Anh, tới đây.” Trình Vãn Nguyệt vừa gọi Trình Ngộ Chu xong đã thấy Ngôn Từ đầu tóc bù xù từ cầu thang đi xuống, tính khí thức dậy (1) vẫn còn rất nghiêm trọng, hoàn toàn không nhìn người khác, “Ngôn Từ, bây giờ mới mấy giờ anh đã buồn ngủ như vậy rồi, đừng nói là anh chuẩn bị đi về nhé.”
(1) Nguyên văn là 起床气 (khởi sàng khí): chỉ sự khó chịu mỗi lúc thức giấc, nhất là khi ngủ chưa đủ giấc. Có thể hiểu là một người nếu ngủ không đủ giấc, khi tỉnh dậy sẽ vô cùng khó chịu, và tùy người mà có phản ứng khác nhau như giải thích trong truyện.
Ngôn Từ từ phía sau Trình Diên Thanh đi qua, đầu gối va vào lưng anh ta một cái, “Tôi đi đây.”
“Không được, không được đi, anh tới đây cho em!” Trình Vãn Nguyệt người đầu tiên không đồng ý, “Anh mà đi em sẽ nói bà nội, nói bà đi gọi anh.”
“Được rồi được rồi, hôm nay sinh nhật công chúa, con bé lớn nhất, anh chiều nó một lần.” Trình Diên Thanh đẩy Ngôn Từ đi qua, dừng nửa giây, ngăn cách anh ta với Chu Ngư ra, “Dù gì anh về cũng ngủ không ngon, con bé chắc chắn còn muốn quấy rầy anh.”
Những người khác giúp làm sôi nổi không khí, lúc này Trình Vãn Nguyệt mới hài lòng, chỉ vào chỗ trống giữa Chu Ngư và Ngôn Từ, “Trình Ngộ Chu, anh ngồi chỗ đó.”
Vẫn chưa tới 12 giờ, sinh nhật vẫn chưa xong, Trình Ngộ Chu cứ để cô ấy vui trước.
“Vậy chúng ta bắt đầu, hôm nay ai cũng đừng hòng chạy.”
Trò chơi thật ra rất đơn giản, dựa theo số người phát bài poker, mỗi vòng đều chỉ có một lá giống với lá bài Trình Vãn Nguyệt cầm trong tay, người nào rút được người đó xui, trò chơi nói thật đại mạo hiểm vô cùng cũ rích, nhưng trường hợp bạn cùng trang lứa tụ họp một chỗ thì thích hợp chơi trò này.
Chu Ngư ngồi bên cạnh Trình Vãn Nguyệt, lúc Trình Vãn Nguyệt chơi đến mức kích động luôn sẽ không cẩn thận lộ bài của mình ra, cô có thể nhìn thấy.
Trình Diên Thanh ở đối diện đang đổ giấm vào trong ly.
Chu Ngư cầm lấy bài trên bàn nhìn một cái, lại thấy Trình Diên Thanh cho mù tạt vào, còn bỏ thêm nửa cốc bia.
Bất luận là chọn nói thật hay đại mạo hiểm cũng không trốn khỏi ly đó, Chu Ngư hít một hơi thật sâu, định bụng tìm một chai nước khoáng để trong tay trước.
Cánh tay khẽ bị đụng một cái.
Trình Ngộ Chu bên cạnh dùng giọng chỉ có cô nghe được, “Đổi cho tôi.”
Ông lão vóc dáng thật ra rất cao, nhưng vì lớn tuổi, lưng còng càng lúc càng nghiêm trọng, tay chân cũng không còn nhanh nhẹn như lúc trước, khiến cho làm cái gì cũng chậm, Khanh Hàng đang giúp buộc các thùng giấy mở ra lại với nhau, như vậy khá tiết kiệm chỗ, đến lúc đó cũng dễ để lên xe.
Họ đang bận, Chu Ngư lên tiếng chào hỏi rồi đi xuyên qua ngõ nhỏ, lúc đi xuống cầu thang xuýt nữa đụng phải một người.
Chu Ngư lùi về sau hai bước đứng vững, liếc thấy sợi dây đỏ trên cổ tay đối phương.
Hình như anh không vui lắm.
“Cậu đi đâu vậy?”
“Đi lấy bánh kem cho Trình Vãn Nguyệt.” Trình Ngộ Chu nhặt đồ trang sức quả quýt len rơi trên đất lên kia đưa cho cô, “Cùng đi?”
Chu Ngư gật đầu, “…Được.”
Trình Vãn Nguyệt không thích ăn ngọt, cô ấy chỉ cần đẹp, tìm hình trên mạng gửi cho thợ làm bánh, buổi sáng làm xong cô ấy không hài lòng, thợ làm bánh lại làm một lần nữa, mười phút trước mới gọi nói có thể đi lấy rồi.
Chu Ngư vừa đi vừa treo quả quýt len lên khóa kéo, Trình Ngộ Chu thả chậm bước chân, đi vòng qua bên kia cô, để cô đi trong chỗ mát.
“Trong túi bỏ gì thế, phồng vậy.”
“Bỏ quà tặng cho Vãn Nguyệt với Trình Diên Thanh.”
“Có phải vẫn chưa ăn cơm không?”
Cô ngẩng đầu nhìn qua, “Nhà các cậu sinh nhật không có đồ ăn sao?”
Ánh mặt trời vô cùng chói mắt, Trình Ngộ Chu không khỏi bật cười, “Có.”
Những người nọ ở nhà chắc là không có người nào chỉ tới ăn cơm, trái lại cũng không thể nói tất cả đều muốn lấy lòng hai anh em kia, nhưng có quan hệ tốt với bọn họ cũng không có hại gì.
“Bao no.”
Trong huyện có mấy cửa hàng bánh kem, Chu Ngư không biết đặt ở tiệm nào, bèn đi theo Trình Ngộ Chu.
Sau mười phút, cô thấy Trình Ngộ Chu đi qua cửa tiệm bánh ngọt cuối cùng trên con đường này, không dừng lại, mới bắt đầu nghi ngờ có phải anh không biết đường, đi nhầm rồi không.
“Là tiệm này?”
Trình Ngộ Chu thoáng nhìn qua tiệm bánh ngọt bên cạnh, “Chính là tiệm này, đi mua ít thứ khác trước, quay về lại lấy.”
“Mua gì?”
“Trình Vãn Nguyệt muốn pháo hoa que, là cái loại pháo hoa nhỏ.”
Chu Ngư nói, “Cửa hàng đồ chơi ở cổng trường tiểu học có lẽ có, mình dẫn cậu đi.”
“Được thôi.” Trình Ngộ Chu dừng bước đợi cô, “Vậy cậu đi phía trước dẫn đường.”
Cô đeo túi đi lên phía trước, tóc buộc đuôi ngựa thấp, không giống Trình Vãn Nguyệt, luôn thích đặt ít tâm tư vào. Tóc cô màu đen, nửa mặt phơi nắng, vành tai lộ ra một tầng ửng đỏ nhàn nhạt, Trình Ngộ Chu nhớ ngày đó đến nhà cô hái quả mơ, trời sắp tối cũng có thể nhìn ra tai của cô rất đỏ.
Cửa hàng đồ chơi có mấy bé học sinh tiểu học ngồi xổm trên đất xem con rùa, Chu Ngư đi vào hỏi chủ tiệm có pháo hoa que không.
Ngoại trừ ngày Tết, bình thường rất ít người mua loại pháo hoa nhỏ này.
Chủ tiệm lục từ phía trên kệ hàng tầng cao nhất ra mười mấy hộp, trên hộp rớt xuống một lớp bụi, có lẽ là Tết chưa bán hết còn dư lại, Trình Ngộ Chu muốn hết, chủ tiệm lấy khăn lau sạch sẽ từng hộp mới bỏ vào trong túi, còn tặng cho cái bật lửa.
Lấy bánh kem xong, Chu Ngư dẫn anh đi đường tắt trở về.
Bên ngoài quá nóng, mọi người đều ở trong phòng chơi.
Chu Ngư chưa ăn cơm tối, muốn tìm ít đồ ăn, đúng lúc Trình Diên Thanh đến phòng bếp, “Cả ngày nay Ngôn Từ cũng chưa ăn, cậu cũng làm cho anh ta một bát, anh ta đang ngủ trên tầng ba.”
“Tôi bưng lên, anh ta sẽ không ăn.”
Trình Diên Thanh nói, “Rốt cuộc anh ta sẽ ăn hay không, trong lòng cậu rõ.”
Chu Ngư không nói gì, lát sau múc mì trong nồi ra chia làm hai bát, bưng một bát lên tầng trước.
Phần lớn mọi người đều ở tầng một với tầng hai, tầng ba chỉ có Tần Doãn và hai người bạn thân với cô ấy đang xem phim, Ngôn Từ tựa vào ghế sofa ở bên trong nhất ngủ thiếp đi, Chu Ngư đặt mì lên bàn.
Lúc mới bị đánh thức Ngôn Từ không lạnh lùng như bình thường, chỉ là không nói lời nào.
Tần Doãn nói, “Chu Ngư đặc biệt làm cho anh, nhân lúc còn nóng ăn chút đi.”
Ngôn Từ không nhìn bát mì kia, lại nhắm mắt lại lần nữa.
Tần Doãn và bạn đóng cửa lại xuống lầu, tầng ba chỉ còn lại một mình Ngôn Từ.
Trình Vãn Nguyệt gọi tất cả mọi người vào phòng khách tầng hai chơi trò chơi, mấy người chơi đấu địa chủ kia vẫn chưa kết thúc, có người đang nghe điện thoại, nghe điện thoại xong lại có người muốn đi vệ sinh, đợi mười mấy phút mới ngồi xuống cả, trước đó cô ấy phát hiện ra không thấy Trình Ngộ Chu, lại nhớ tới Ngôn Từ vẫn đang ngủ.
“Anh Chu vô cùng đẹp trai của mình đâu? Ai đi gọi anh ấy đi, còn Ngôn Từ nữa.”
Trình Diên Thanh đứng dậy, “Anh đi gọi.”
“Bảo bọn họ nhanh lên đi, đừng lề mà lề mề nữa.” Trình Vãn Nguyệt vốn dĩ đã định sai anh ấy, người khác gọi cũng không nổi, Chu Ngư từ nhà vệ sinh đi ra, Trình Vãn Nguyệt vẫy tay với cô, “A Ngư, cậu ngồi bên cạnh mình.”
“Tới liền.”
Chu Ngư xuống lầu đến phòng bếp, phát hiện bát đã rửa sạch.
Nếu Ngôn Từ không ăn, có lẽ bát vẫn còn ở tầng ba, bây giờ đã rửa sạch để trên kệ, chắc là anh ta ăn rồi, Chu Ngư yên tâm lên lầu, ngồi ở vị trí Trình Vãn Nguyệt để lại cho cô, lúc đầu bên cạnh có người, ngại nóng đã đổi tới chỗ gần máy lạnh, để trống ra hai chỗ.
Trình Diên Thanh xuống lầu trước, một cách tự nhiên mà chen vào bên cạnh Tần Doãn, Trình Vãn Nguyệt lườm một cái, trong lòng mắng anh ta không có tiền đồ.
“Anh, tới đây.” Trình Vãn Nguyệt vừa gọi Trình Ngộ Chu xong đã thấy Ngôn Từ đầu tóc bù xù từ cầu thang đi xuống, tính khí thức dậy (1) vẫn còn rất nghiêm trọng, hoàn toàn không nhìn người khác, “Ngôn Từ, bây giờ mới mấy giờ anh đã buồn ngủ như vậy rồi, đừng nói là anh chuẩn bị đi về nhé.”
(1) Nguyên văn là 起床气 (khởi sàng khí): chỉ sự khó chịu mỗi lúc thức giấc, nhất là khi ngủ chưa đủ giấc. Có thể hiểu là một người nếu ngủ không đủ giấc, khi tỉnh dậy sẽ vô cùng khó chịu, và tùy người mà có phản ứng khác nhau như giải thích trong truyện.
Ngôn Từ từ phía sau Trình Diên Thanh đi qua, đầu gối va vào lưng anh ta một cái, “Tôi đi đây.”
“Không được, không được đi, anh tới đây cho em!” Trình Vãn Nguyệt người đầu tiên không đồng ý, “Anh mà đi em sẽ nói bà nội, nói bà đi gọi anh.”
“Được rồi được rồi, hôm nay sinh nhật công chúa, con bé lớn nhất, anh chiều nó một lần.” Trình Diên Thanh đẩy Ngôn Từ đi qua, dừng nửa giây, ngăn cách anh ta với Chu Ngư ra, “Dù gì anh về cũng ngủ không ngon, con bé chắc chắn còn muốn quấy rầy anh.”
Những người khác giúp làm sôi nổi không khí, lúc này Trình Vãn Nguyệt mới hài lòng, chỉ vào chỗ trống giữa Chu Ngư và Ngôn Từ, “Trình Ngộ Chu, anh ngồi chỗ đó.”
Vẫn chưa tới 12 giờ, sinh nhật vẫn chưa xong, Trình Ngộ Chu cứ để cô ấy vui trước.
“Vậy chúng ta bắt đầu, hôm nay ai cũng đừng hòng chạy.”
Trò chơi thật ra rất đơn giản, dựa theo số người phát bài poker, mỗi vòng đều chỉ có một lá giống với lá bài Trình Vãn Nguyệt cầm trong tay, người nào rút được người đó xui, trò chơi nói thật đại mạo hiểm vô cùng cũ rích, nhưng trường hợp bạn cùng trang lứa tụ họp một chỗ thì thích hợp chơi trò này.
Chu Ngư ngồi bên cạnh Trình Vãn Nguyệt, lúc Trình Vãn Nguyệt chơi đến mức kích động luôn sẽ không cẩn thận lộ bài của mình ra, cô có thể nhìn thấy.
Trình Diên Thanh ở đối diện đang đổ giấm vào trong ly.
Chu Ngư cầm lấy bài trên bàn nhìn một cái, lại thấy Trình Diên Thanh cho mù tạt vào, còn bỏ thêm nửa cốc bia.
Bất luận là chọn nói thật hay đại mạo hiểm cũng không trốn khỏi ly đó, Chu Ngư hít một hơi thật sâu, định bụng tìm một chai nước khoáng để trong tay trước.
Cánh tay khẽ bị đụng một cái.
Trình Ngộ Chu bên cạnh dùng giọng chỉ có cô nghe được, “Đổi cho tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.