Chương 10: Mơ
Aspirin
24/08/2023
Trong không khí có mùi đào, là từ bình đồ uống kia toả ra.
Ánh sáng duy nhất trong phòng chìm vào bóng tối sau cảnh cuối cùng của bộ phim, Chu Ngư dựa vào chiếc ghế sofa mềm mại, sau khi nhắm mắt, các giác quan khác lập tức trở nên tương đối nhạy bén thêm.
Cô có thể nghe thấy tiếng sột soạt của vải quần áo ma sát với làn da phát ra khi anh từ từ tới gần cô, khăn lông vắt trên cổ anh rớt xuống đệm, ghế sofa lõm xuống, dopamine, phenethylamine và Norepinephrine cùng với những thứ thuốc kích thích thần kinh này ở trong đêm tối mất khống chế mà điên cuồng phát tác, thúc đẩy nhịp tim cô tăng nhanh, anh chắc hẳn đã nghe thấy tiếng tim đập không bình thường của cô, thế nên mới dưới tình huống chưa trưng cầu cô đồng ý nâng gương mặt phiếm hồng của cô lên, cô cảm nhận được nhiệt độ bàn tay anh không giống với làn da để lộ trong máy lạnh của cô, sau đó, là một nụ hôn.
Cô bắt đầu muốn biết trong miệng anh là mùi vị gì.
Hình như anh cũng nghĩ như vậy.
Chỉ có điều ở phương diện này anh có năng lực lĩnh ngộ hơn người, tìm được điểm đột phá trước cô.
Bàn tay vốn nâng mặt cô đổi thành nắm gáy cô, chút thay đổi này đã bộc lộ ra loại ý tứ cường thế, cô bị bắt ngẩng đầu lên mở miệng, đầu lưỡi trơn ướt của anh lập tức duỗi vào.
Là quả vải.
Quả vải tươi thịt quả mềm, mọng nước, ngọt đến mức đầu lưỡi phát ngấy.
Cô chẳng biết là những thứ thuốc kích thích thần kinh đó bài tiết quá nhiều trong cơ thể làm cho lượng tiêu hao oxy tăng lên, hay là khí oxy đều bị đầu lưỡi của anh cuốn đi rồi, chỉ cảm thấy loại cảm giác nghẹt thở sắp thiếu oxy này đã không có cách nào giảm bớt đi sự giày vò ngứa ngáy khó chịu.
Cô thậm chí chẳng có cách nào duy trì dáng ngồi.
Tay anh chu đáo mà vòng ra phía sau đỡ lưng cô, xung lượng chậm lại, cô như thể ngã vào đám mềm như bông.
Tiếng ve kêu inh ỏi.
Anh nhận ra cô bị một số yếu tố bên ngoài không quan trọng làm phân tâm, không vui lắm, nhưng anh không nói ra, chỉ là nụ hôn vốn nhẹ nhàng kiềm chế bỗng trở nên mãnh liệt hơn.
Tiếng ve kêu càng ồn hơn, át đi giọng nói nhỏ nhẹ của cô.
Mặt cô chắc hẳn rất đỏ, cô muốn mở mắt ra xem xem anh có giống vậy không, mặc dù bộ phim kết thúc trong căn phòng không có bất kỳ tia ánh sáng dư thừa nào, có lẽ chẳng nhìn rõ được gì, nhưng cô vẫn rất muốn xem.
Trần nhà có chút ố vàng, ngoài cửa sổ ánh mặt trời đại lượng.
Bà ngoại đi qua đi lại dưới cây mơ kia, luôn miệng lẩm bẩm: Quả mơ trên cây đi đâu rồi.
Hoá ra, là mơ sao.
Nếu anh biết cô gái không quá thân thiết ngồi xem phim bên cạnh mình có một mặt thế này, trong trong lòng nhất định sẽ cảm thấy không thoải mái.
Chu Ngư nhắm mắt lại, thở một hơi thật dài.
May là mơ.
…
Hôm nay trời mát, Chu Ngư thức dậy rửa mặt, bưng chậu nước ra ngoài tưới hoa.
Bà đến gần, chăm chú nhìn cô rất lâu, “Cháu là ai?”
Chu Ngư hái một đoá hoa hướng dương màu đỏ từ trong chậu hoa, cài lên trên tai bà.
“Cháu là cháu ngoại của bà.”
Bà lại nghiêm túc nhìn một lúc, lắc đầu nói, “Không nhận ra.”
“Không nhận ra thì thôi ạ. Hôm nay có người tiễn người thân đến nhà ga, rất nhiều người, bà không được đi theo người ta, đi lạc rồi không tìm được nhà.”
“Bà biết rồi, bà không đi, bà không đi đâu cả.”
Bên ngoài không nóng lắm, Chu Ngư bèn cầm bài tập ra vườn viết, hàng xóm đi qua mượn giấm, nhìn thấy cô thì cười không ngừng.
Chu Ngư tưởng là trên mặt mình dính mực nước, nhưng không có.
“Dì, dì cười gì ạ?”
Hàng xóm mang thai sáu tháng, trước đây ăn không ăn ít quả mơ xanh trên cây này, mặc dù Lưu Phân đối xử với ai cũng khắc nghiệt như nhau, hai nhà cũng thường xuyên vì một chút chuyện nhỏ ầm ĩ không vui vẻ, nhưng dì ấy không có thành kiến gì với đối Chu Ngư, còn luôn bảo Chu Ngư giúp đỡ dạy con gái lớn của dì ấy làm bài tập.
“A Ngư, đêm qua cậu bé đưa cháu về là bạn học của cháu à.”
Chu Ngư cảm thấy khó hiểu, “Cậu bé đưa cháu về? Cháu tự mình về mà.”
Tối qua oi bức, hàng xóm ở trong sân hóng mát, ngủ muộn.
“Ôi, A Ngư còn xấu hổ, rõ ràng là một cậu bé đẹp trai đưa cháu về.”
Dì ấy và mẹ chồng cùng nhau nhìn Chu Ngư đi về, khúc cua dễ xảy ra tai nạn giao thông, đã lắp thêm một cái đèn đường, Chu Ngư không giống với ngày thường lắm, đeo ba lô nhảy nhót đi về, còn ở dưới đèn đường xoay vòng, dì ấy cũng lo rằng Chu Ngư bất ngờ buông tay ném ba lô ra ngoài đường cái.
“Hôm qua cháu vui đến nỗi giống như hồi bé cầm giấy khen tan học trở về tìm mẹ đòi phần thưởng, vừa ca hát vừa nhảy múa, còn la to với đèn đường ‘không cần không vui’, cậu bé đẹp trai đưa cháu về chỉ cách xa mấy mét đi theo phía sau cháu, vẫn luôn nhìn cháu vào nhà rồi mới đi.”
Trong trí nhớ của Chu Ngư buổi sáng trước khi thức dậy, cô xem phim xong thì về nhà ngủ, trên con đường này cũng không có chuyện gì khác thường xảy ra, sau khi được hàng xóm nhắc nhở, cô dường như đã nhớ được một ít.
Là Trình Ngộ Chu đưa cô về.
Cô giống như người bị bệnh tăng động hưng phấn quá độ nhảy nhót trước mặt anh, ồn ào cả đường.
Còn nói với anh: Thất tình chả có gì, không cần không vui.
Hàng xóm đi rồi, Chu Ngư che mặt ngã xuống giường, cô hôm qua có lẽ là uống lộn thuốc rồi.
Hôm nay siêu thị khách nhiều, ca của cô buổi chiều, lúc giao ca sao kê phát hiện ra lỗi, thu ít đi mười mấy đồng.
Đây là lần đầu tiên cô phạm sai lầm.
Trong lòng cô tự rõ hôm nay quả thật không chuyên tâm nghiêm túc như mọi khi, bù tiền cũng không oan.
Chuẩn bị tan ca, khoé mắt chú ý đến một nam sinh cao gầy đi vào siêu thị, sau khi thấy rõ không phải anh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Trình Diên Thanh, có việc gì sao?”
“Vậy nhất định là có việc, không có việc gì tôi cũng sẽ không tới chỗ này tìm cậu,” Trình Diên Thanh gọi Chu Ngư ra ngoài siêu thị nói chuyện, “Một bạn học lớp Ba nói Ngôn Từ đã ngủ ở tiệm bida một ngày một đêm, bây giờ vẫn còn ở đó, bà nội tôi đến nhà Ngôn Từ gõ cửa, trong nhà thật sự không có ai.”
Chu Ngư biết tại sao Ngôn Từ luôn ngủ ở tiệm bida.
Trong nhà quá an tĩnh, một chút tiếng động cũng không có, anh ta không ngủ được.
“Một mình tôi gọi anh ta không nổi, cậu đi chung với tôi.”
“Cậu tự đi đi, tôi phải về nhà.”
“Chu Ngư, cậu không thể quá nhẫn tâm với Ngôn Từ,” Trình Diên Thanh nghiêm mặt nói, cậu ta chặn ở trước mặt Chu Ngư, không để cô đi, “Người chơi ở tiệm bida đều là hạng người gì cậu cũng biết, lỡ như anh ta có mệnh hệ gì, lúc đó cậu hối hận đi nữa cũng vô dụng.”
Trình Diên Thanh nói xong, Chu Ngư không có bất kỳ phản ứng gì, từ bên cạnh cậu ta đi vòng qua.
Lần này Trình Diên Thanh không cản cô lại nữa, chỉ là chờ tại chỗ, năm phút sau, cô lại quay ngược về, đi về hướng tiệm bida.
Năm phút này là quá trình cô cố gắng tự thuyết phục mình và tự thuyết phục mình thất bại.
Trình Diên Thanh bước dài hai bước, cậu ta người cao chân dài, bước dài đi nhanh, chốc lát đã tuột lại phía sau Chu Ngư.
Tiệm đồ nướng đã có một vài vị khách, Trình Diên Thanh ở bên ngoài chờ Chu Ngư tới rồi cùng nhau lên lầu.
Lầu 3 mùi thuốc lá nồng, rất khó ngửi.
Trình Diên Thanh đẩy cửa ra đi phía trước, tránh khỏi mấy tên lưu manh cắn thuốc lá, tìm được Ngôn Từ ở trên sô pha.
Ngôn Từ nằm sấp ngủ, không thấy rõ mặt, áo thun màu đen có chút nhăn, lộ ra hình xăm trên eo, là một chữ cái: Y.
Trình Diên Thanh gọi hai tiếng, anh ta không phản ứng.
Chu Ngư lấy cốc nước từ trong ba lô ra, vặn nắp, đổ hơn nửa cốc nước lên đầu Ngôn Từ.
Ngay cả Trình Diên Thanh cũng đần ra, mấy tên lưu manh bên cạnh vẫn luôn nhìn về bên này đối với Chu Ngư huýt sáo đùa giỡn với Chu Ngư.
Nửa phút sau, Ngôn Từ nằm trên sô pha ngủ như chết chầm chậm ngồi dậy, tóc anh ta đang nhỏ giọt, theo mắt chảy xuống cằm, anh ta không nói gì, lạnh lùng mà nhìn Chu Ngư chằm chằm.
“Gọi dậy rồi,” Chu Ngư nói với Trình Diên Thanh, “Cậu xem mà làm, tôi về nhà.”
Trình Diên Thanh gật đầu, “Được…”
Cậu ta còn chưa dứt lời, Ngôn Từ lại đột nhiên túm chặt Chu Ngư chuẩn bị rời đi, Chu Ngư không đề phòng, nặng nề mà ngã lên sô pha.
“Ngôn Từ anh làm gì đấy! Chu Ngư là tôi gọi tới, cô ấy cũng là lòng tốt, anh đừng làm cô ấy bị thương!
Ánh sáng duy nhất trong phòng chìm vào bóng tối sau cảnh cuối cùng của bộ phim, Chu Ngư dựa vào chiếc ghế sofa mềm mại, sau khi nhắm mắt, các giác quan khác lập tức trở nên tương đối nhạy bén thêm.
Cô có thể nghe thấy tiếng sột soạt của vải quần áo ma sát với làn da phát ra khi anh từ từ tới gần cô, khăn lông vắt trên cổ anh rớt xuống đệm, ghế sofa lõm xuống, dopamine, phenethylamine và Norepinephrine cùng với những thứ thuốc kích thích thần kinh này ở trong đêm tối mất khống chế mà điên cuồng phát tác, thúc đẩy nhịp tim cô tăng nhanh, anh chắc hẳn đã nghe thấy tiếng tim đập không bình thường của cô, thế nên mới dưới tình huống chưa trưng cầu cô đồng ý nâng gương mặt phiếm hồng của cô lên, cô cảm nhận được nhiệt độ bàn tay anh không giống với làn da để lộ trong máy lạnh của cô, sau đó, là một nụ hôn.
Cô bắt đầu muốn biết trong miệng anh là mùi vị gì.
Hình như anh cũng nghĩ như vậy.
Chỉ có điều ở phương diện này anh có năng lực lĩnh ngộ hơn người, tìm được điểm đột phá trước cô.
Bàn tay vốn nâng mặt cô đổi thành nắm gáy cô, chút thay đổi này đã bộc lộ ra loại ý tứ cường thế, cô bị bắt ngẩng đầu lên mở miệng, đầu lưỡi trơn ướt của anh lập tức duỗi vào.
Là quả vải.
Quả vải tươi thịt quả mềm, mọng nước, ngọt đến mức đầu lưỡi phát ngấy.
Cô chẳng biết là những thứ thuốc kích thích thần kinh đó bài tiết quá nhiều trong cơ thể làm cho lượng tiêu hao oxy tăng lên, hay là khí oxy đều bị đầu lưỡi của anh cuốn đi rồi, chỉ cảm thấy loại cảm giác nghẹt thở sắp thiếu oxy này đã không có cách nào giảm bớt đi sự giày vò ngứa ngáy khó chịu.
Cô thậm chí chẳng có cách nào duy trì dáng ngồi.
Tay anh chu đáo mà vòng ra phía sau đỡ lưng cô, xung lượng chậm lại, cô như thể ngã vào đám mềm như bông.
Tiếng ve kêu inh ỏi.
Anh nhận ra cô bị một số yếu tố bên ngoài không quan trọng làm phân tâm, không vui lắm, nhưng anh không nói ra, chỉ là nụ hôn vốn nhẹ nhàng kiềm chế bỗng trở nên mãnh liệt hơn.
Tiếng ve kêu càng ồn hơn, át đi giọng nói nhỏ nhẹ của cô.
Mặt cô chắc hẳn rất đỏ, cô muốn mở mắt ra xem xem anh có giống vậy không, mặc dù bộ phim kết thúc trong căn phòng không có bất kỳ tia ánh sáng dư thừa nào, có lẽ chẳng nhìn rõ được gì, nhưng cô vẫn rất muốn xem.
Trần nhà có chút ố vàng, ngoài cửa sổ ánh mặt trời đại lượng.
Bà ngoại đi qua đi lại dưới cây mơ kia, luôn miệng lẩm bẩm: Quả mơ trên cây đi đâu rồi.
Hoá ra, là mơ sao.
Nếu anh biết cô gái không quá thân thiết ngồi xem phim bên cạnh mình có một mặt thế này, trong trong lòng nhất định sẽ cảm thấy không thoải mái.
Chu Ngư nhắm mắt lại, thở một hơi thật dài.
May là mơ.
…
Hôm nay trời mát, Chu Ngư thức dậy rửa mặt, bưng chậu nước ra ngoài tưới hoa.
Bà đến gần, chăm chú nhìn cô rất lâu, “Cháu là ai?”
Chu Ngư hái một đoá hoa hướng dương màu đỏ từ trong chậu hoa, cài lên trên tai bà.
“Cháu là cháu ngoại của bà.”
Bà lại nghiêm túc nhìn một lúc, lắc đầu nói, “Không nhận ra.”
“Không nhận ra thì thôi ạ. Hôm nay có người tiễn người thân đến nhà ga, rất nhiều người, bà không được đi theo người ta, đi lạc rồi không tìm được nhà.”
“Bà biết rồi, bà không đi, bà không đi đâu cả.”
Bên ngoài không nóng lắm, Chu Ngư bèn cầm bài tập ra vườn viết, hàng xóm đi qua mượn giấm, nhìn thấy cô thì cười không ngừng.
Chu Ngư tưởng là trên mặt mình dính mực nước, nhưng không có.
“Dì, dì cười gì ạ?”
Hàng xóm mang thai sáu tháng, trước đây ăn không ăn ít quả mơ xanh trên cây này, mặc dù Lưu Phân đối xử với ai cũng khắc nghiệt như nhau, hai nhà cũng thường xuyên vì một chút chuyện nhỏ ầm ĩ không vui vẻ, nhưng dì ấy không có thành kiến gì với đối Chu Ngư, còn luôn bảo Chu Ngư giúp đỡ dạy con gái lớn của dì ấy làm bài tập.
“A Ngư, đêm qua cậu bé đưa cháu về là bạn học của cháu à.”
Chu Ngư cảm thấy khó hiểu, “Cậu bé đưa cháu về? Cháu tự mình về mà.”
Tối qua oi bức, hàng xóm ở trong sân hóng mát, ngủ muộn.
“Ôi, A Ngư còn xấu hổ, rõ ràng là một cậu bé đẹp trai đưa cháu về.”
Dì ấy và mẹ chồng cùng nhau nhìn Chu Ngư đi về, khúc cua dễ xảy ra tai nạn giao thông, đã lắp thêm một cái đèn đường, Chu Ngư không giống với ngày thường lắm, đeo ba lô nhảy nhót đi về, còn ở dưới đèn đường xoay vòng, dì ấy cũng lo rằng Chu Ngư bất ngờ buông tay ném ba lô ra ngoài đường cái.
“Hôm qua cháu vui đến nỗi giống như hồi bé cầm giấy khen tan học trở về tìm mẹ đòi phần thưởng, vừa ca hát vừa nhảy múa, còn la to với đèn đường ‘không cần không vui’, cậu bé đẹp trai đưa cháu về chỉ cách xa mấy mét đi theo phía sau cháu, vẫn luôn nhìn cháu vào nhà rồi mới đi.”
Trong trí nhớ của Chu Ngư buổi sáng trước khi thức dậy, cô xem phim xong thì về nhà ngủ, trên con đường này cũng không có chuyện gì khác thường xảy ra, sau khi được hàng xóm nhắc nhở, cô dường như đã nhớ được một ít.
Là Trình Ngộ Chu đưa cô về.
Cô giống như người bị bệnh tăng động hưng phấn quá độ nhảy nhót trước mặt anh, ồn ào cả đường.
Còn nói với anh: Thất tình chả có gì, không cần không vui.
Hàng xóm đi rồi, Chu Ngư che mặt ngã xuống giường, cô hôm qua có lẽ là uống lộn thuốc rồi.
Hôm nay siêu thị khách nhiều, ca của cô buổi chiều, lúc giao ca sao kê phát hiện ra lỗi, thu ít đi mười mấy đồng.
Đây là lần đầu tiên cô phạm sai lầm.
Trong lòng cô tự rõ hôm nay quả thật không chuyên tâm nghiêm túc như mọi khi, bù tiền cũng không oan.
Chuẩn bị tan ca, khoé mắt chú ý đến một nam sinh cao gầy đi vào siêu thị, sau khi thấy rõ không phải anh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Trình Diên Thanh, có việc gì sao?”
“Vậy nhất định là có việc, không có việc gì tôi cũng sẽ không tới chỗ này tìm cậu,” Trình Diên Thanh gọi Chu Ngư ra ngoài siêu thị nói chuyện, “Một bạn học lớp Ba nói Ngôn Từ đã ngủ ở tiệm bida một ngày một đêm, bây giờ vẫn còn ở đó, bà nội tôi đến nhà Ngôn Từ gõ cửa, trong nhà thật sự không có ai.”
Chu Ngư biết tại sao Ngôn Từ luôn ngủ ở tiệm bida.
Trong nhà quá an tĩnh, một chút tiếng động cũng không có, anh ta không ngủ được.
“Một mình tôi gọi anh ta không nổi, cậu đi chung với tôi.”
“Cậu tự đi đi, tôi phải về nhà.”
“Chu Ngư, cậu không thể quá nhẫn tâm với Ngôn Từ,” Trình Diên Thanh nghiêm mặt nói, cậu ta chặn ở trước mặt Chu Ngư, không để cô đi, “Người chơi ở tiệm bida đều là hạng người gì cậu cũng biết, lỡ như anh ta có mệnh hệ gì, lúc đó cậu hối hận đi nữa cũng vô dụng.”
Trình Diên Thanh nói xong, Chu Ngư không có bất kỳ phản ứng gì, từ bên cạnh cậu ta đi vòng qua.
Lần này Trình Diên Thanh không cản cô lại nữa, chỉ là chờ tại chỗ, năm phút sau, cô lại quay ngược về, đi về hướng tiệm bida.
Năm phút này là quá trình cô cố gắng tự thuyết phục mình và tự thuyết phục mình thất bại.
Trình Diên Thanh bước dài hai bước, cậu ta người cao chân dài, bước dài đi nhanh, chốc lát đã tuột lại phía sau Chu Ngư.
Tiệm đồ nướng đã có một vài vị khách, Trình Diên Thanh ở bên ngoài chờ Chu Ngư tới rồi cùng nhau lên lầu.
Lầu 3 mùi thuốc lá nồng, rất khó ngửi.
Trình Diên Thanh đẩy cửa ra đi phía trước, tránh khỏi mấy tên lưu manh cắn thuốc lá, tìm được Ngôn Từ ở trên sô pha.
Ngôn Từ nằm sấp ngủ, không thấy rõ mặt, áo thun màu đen có chút nhăn, lộ ra hình xăm trên eo, là một chữ cái: Y.
Trình Diên Thanh gọi hai tiếng, anh ta không phản ứng.
Chu Ngư lấy cốc nước từ trong ba lô ra, vặn nắp, đổ hơn nửa cốc nước lên đầu Ngôn Từ.
Ngay cả Trình Diên Thanh cũng đần ra, mấy tên lưu manh bên cạnh vẫn luôn nhìn về bên này đối với Chu Ngư huýt sáo đùa giỡn với Chu Ngư.
Nửa phút sau, Ngôn Từ nằm trên sô pha ngủ như chết chầm chậm ngồi dậy, tóc anh ta đang nhỏ giọt, theo mắt chảy xuống cằm, anh ta không nói gì, lạnh lùng mà nhìn Chu Ngư chằm chằm.
“Gọi dậy rồi,” Chu Ngư nói với Trình Diên Thanh, “Cậu xem mà làm, tôi về nhà.”
Trình Diên Thanh gật đầu, “Được…”
Cậu ta còn chưa dứt lời, Ngôn Từ lại đột nhiên túm chặt Chu Ngư chuẩn bị rời đi, Chu Ngư không đề phòng, nặng nề mà ngã lên sô pha.
“Ngôn Từ anh làm gì đấy! Chu Ngư là tôi gọi tới, cô ấy cũng là lòng tốt, anh đừng làm cô ấy bị thương!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.