Chương 37: Quá ghét em và cậu ta ở bên nhau
Aspirin
14/05/2024
Châu Ngư phải từ từ bổ sung lại bài học đã bỏ lỡ trong thời gian xin nghỉ, có hai đề thi cô vẫn chưa kịp làm, giáo viên cũng đã cầm đến lớp giảng rồi.
Lúc Lý Chấn tiến hành họp lớp cũng chào hỏi mọi người trước, nói ăn Tết xong học kỳ sau dưới tình huống bình thường thì mỗi tuần sẽ chỉ có thể nghỉ chiều Chủ nhật, một tháng mới có hai ngày cuối tuần trọn vẹn, để học sinh nội trí có thể về nhà.
Mỗi một khóa học sinh lớp Mười hai đều trải qua như thế này.
Ngay cả Trình Vãn Nguyệt không chung lớp cũng có thể phát hiện Ngôn Từ không giống với trước đây lắm, càng huống chi là Trình Ngộ Chu cả ngày phần lớn thời gian đều ngồi chung với Ngôn Từ, Ngôn Từ luôn đi theo Châu Ngư, ngay cả mười phút giải lao, Châu Ngư đi lau bảng hay đi lấy nước, ánh mắt của anh ta cũng luôn dõi theo cô, đợi đến khi cô ngồi xuống chỗ ngồi anh ta mới dời mắt đi, nhưng hai người lại không nói lời nào.
Trình Ngộ Chu nhìn hết vào mắt, tâm trạng rất vi diệu.
Anh để một hộp bữa bò lên bàn Châu Ngư, ngày hôm sau Ngôn Từ cũng sẽ làm như vậy.
Châu Ngư đưa thuốc cảm cho anh, Ngôn Từ đứng ở bên cạnh nhìn, đợi cô cũng đưa cho mình một ly.
Chỉ khi tan học Châu Ngư đi chung với Trình Vãn Nguyệt, anh ta mới không đi theo.
Gần trường học có rất nhiều cửa hàng, Trình Vãn Nguyệt kéo Châu Ngư đi dạo tất cả một lần, cuối cùng cũng chỉ mua hai đôi găng tay, nhưng thật ra cô ấy cũng không thích lắm.
Dạo phố không phải là mục đích chủ yếu, đến nhà bà nội cũng chỉ ở lại một lúc, bộ phim mới vừa bắt đầu chưa đến hai mươi phút, cô ấy đã viện cớ lẳng lặng chuồn mất.
Trình Ngộ Chu vốn ngồi trên ghế sofa, sau khi đóng cửa kỹ đổi thành ngồi lên cái đệm bên cạnh Châu Ngư.
Advertisement
Máy chiếu ở trong điều kiện ánh sáng tối hiệu quả tốt hơn, lúc chọn phim đã kéo rèm cửa sổ lại, trong phòng bật điều hòa, nhiệt độ càng lúc càng cao, mới đầu cô chỉ cởi khuy áo khoác ra, sau lưng có chút đổ mồ hôi thì mới cởi áo khoác ra, bên trong chỉ có một chiếc áo len nhưng vẫn cảm thấy nóng.
Trình Ngộ Chu cũng chỉ mặc một chiếc áo hoodie, anh không đứng dậy, chỉ với tay lấy quả quýt trên bàn.
Lúc anh quay đầu đi ánh sáng trong cảnh phim rất sáng, Châu Ngư nhìn thấy trên cổ anh có một nốt ruồi rất nhỏ.
Anh chọn lấy một quả quýt trông có vẻ ngọt nhất, bóc vỏ xong đưa qua, vì không đeo đồng hồ, Châu Ngư lại phát hiện trong cổ tay trái của anh cũng có một nốt.
Châu Ngư bẻ ra hai múi quýt, mới vừa cắn miếng đầu tiên, mắt đã híp lại, khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm.
“Chua lắm sao?” Trình Ngộ Chu duỗi một tay đỡ lấy cằm cô, “Nhổ ra đi.”
Châu Ngư lắc đầu, định không cắn mà trực tiếp nuốt, đột nhiên một bóng đen áp tới.
Trước tiên là gần sát môi cô, chỉ dừng lại một giây rất ngắn ngủi, đầu lưỡi đã thăm dò đi vào, đây không phải lần đầu tiên, thế nhưng vẫn không dính dáng gì đến hai chữ thành thạo như cũ, bên trong ngây ngô lại lộ ra một dã tâm muốn hòa tan cô.
Thịt quả căng mọng bị đầu lưỡi quấn lấy ép tuôn ra nước dồi dào, vị chua tràn ngập khoang miệng, điên cuồng kích thích nước miếng tiết ra, thế nhưng như vậy cũng chẳng thể làm giảm đi miệng đắng lưỡi khô.
Thịt quả nhỏ vụn bị anh cuốn vào trong miệng mình rồi nuốt xuống, cũng có thể không chỉ là thịt quả, vì âm thanh anh nuốt có hơi rõ ràng, mà thịt quả quýt đã mất nước không còn lại bao nhiêu.
Có thể là vẫn chưa hoàn toàn hết cảm, hoặc chăng cô vẫn không thích ứng được với nụ hôn quá nóng bỏng này, hơi thở càng lúc càng nặng, có chút thiếu oxy, quả quýt lăn trên đất, bàn tay trống rỗng vô thức nắm chặt lấy áo anh.
Anh quan tâm mà lùi ra một chút khoảng cách, trước khi cô mở mắt ra lại hôn lên lần nữa.
Cơ thể bị ép ngửa ra sau cho đến tận mép ghế sofa đỡ ở sau lưng, cô mới không ngã xuống thảm, vừa nãy cảm giác mất trọng lượng nhất thời khiến cho cô bật ra một âm thanh yếu ớt, hệt như tia lửa nổ tung, đốt cháy đường cảnh giới giữ vững một quý ông lý trí trong tâm trí Trình Ngộ Chu, chỉ còn lại chân thành và nhiệt liệt chỉ có ở thiếu niên.
Sau khi phá vỡ vỏ bọc giả vờ rộng lượng, tất cả ghen tỵ và bực dọc tích góp mấy ngày nay đều trút hết ra.
Bàn tay vốn chống trên đệm cách quần áo đặt lên eo cô, tay còn lại phủ lên cổ cô, nhiệt độ làn da khiến cho mồ hôi ẩm ướt ở lòng bàn tay càng rõ ràng hơn.
Vị chua của quả quýt đã rất nhạt, đầu lưỡi có hơi tê dại.
Liệu có dọa cô sợ rồi không?
Thật sự nếu không dừng lại, cô có nghĩ anh là một người rất háo sắc không?
Trình Ngộ Chu chợt ôm hai cánh tay lại, trước khi giọt mồ hôi đó rơi xuống thì cúi đầu tựa vào cổ cô, khó khăn kìm nén những suy nghĩ quá trớn ở trong lòng xuống
“Ở trường học bị nhìn chằm chằm, sau khi tan học dì lại luôn đến cổng trường đón cậu, cả tuần nay mình cũng không thể nói với cậu được mấy câu.”
Châu Ngư không dám động đậy, chân cũng đã tê rần, bộ phim vẫn chưa chiếu hết, sót một đoạn lớn ở giữa, cốt truyện phía sau xem cũng không hiểu lắm, cô cũng chẳng muốn lăn tăn với cốt truyện quá nhiều, chỉ muốn dời sự chú ý đi.
“… Không phải mỗi ngày đều ăn cơm cùng nhau sao?”
“Nhiều người như vậy, đâu phải chỉ có chúng ta.”
Sự hờn giận trong câu nói này cũng quá nặng rồi, Trình Ngộ Chu ý được mình phải làm chút gì đó, vành tai cô đỏ bừng, mấy lần buổi sáng đến lớp học, sau khi cô tháo mũ xuống cũng giống thế này, lúc ấy anh đã muốn chạm vào.
Advertisement
Đầu lưỡi ướt nóng liếm đến vành tai, một cảm giác kỳ lạ khiến cô trốn về sau, Trình Ngộ Chu cứng đờ phút chốc, cũng mất tự nhiên mà lùi về sau, ngăn chặn phản ứng sinh lý đáng xấu hổ.
Anh ngửa đầu tựa vào trên ghế sofa, buông tiếng thở dài, “Có thể mình phải trở về Nam Kinh ăn Tết.”
“Nam Kinh như thế nào?”
“Mấy thành phố đều na ná nhau cả, còn chỗ khác nhau… cây ngô đồng khắp thành phố chắc được coi là đặc sắc của Nam Kinh, nhưng mùa đông lá cây đều rụng hết, mùa hè thì lại rất đẹp. Cậu có muốn đến Nam Kinh học đại học không?”
Châu Ngư cũng tựa vào sofa, ngửa đầu nhìn trần nhà, “Cậu thì sao?”
“Mình sao cũng được.”
Ba mẹ đều ở Nam Kinh, bạn bè và bạn học từ nhỏ đến lớn cũng đều ở Nam Kinh, anh chắc là muốn trở về nhỉ.
Sau này Châu Ngư đã trùm trong chăn tìm vé xe lửa.
Không có xe lửa đi thẳng từ Bạch Thành đến Nam Kinh, phải vào trong thành phố trước, không tính thời gian đợi xe và đổi xe, cũng phải xấp xỉ hai mươi tiếng đồng hồ, một ngày cũng chỉ có hai chuyến xe.
…
Một tuần cuối cùng trước kỳ nghỉ phải kiểm tra, cho dù Châu Ngư sớm hay muộn, Ngôn Từ đều đứng ở giao lộ, nửa tháng nay anh ta luôn có bộ dạng chưa tỉnh ngủ, chai nước khoáng trong tay đã đông thành đá, anh ta cũng cứ uống như thế.
“Trong nhà không có nước ấm sao?”
“Chưa mua ấm đun nước.”
“Có còn uống thuốc an thần không?”
“Không, em không cho tôi uống, tôi đã không uống nữa.”
“Vậy anh ngủ thế nào?”
“Thì nằm thôi, mệt quá thì ngủ thiếp đi mất, em nói hút thuốc không tốt, tôi cũng không còn hút nữa.”
Đó là câu Châu Ngư nói khi lần đầu tiên nhìn thấy anh ta hút thuốc một năm trước, cũng là lần duy nhất.
“Tôi có chăm chú nghe giảng, bài tập cũng đều làm hết, buổi tối cũng không còn ăn mì gói tạm bợ nữa.” Ngôn Từ thấy cô chau mày, chợt mỉm cười, “Có lẽ là vì quá ghét việc em và cậu ta ở bên nhau, ngoại trừ điều này ra, cũng không nghĩ ra được nguyên nhân khác nữa.”
Trong lòng Châu Ngư dâng lên một cảm xúc khó tả, cô bước nhanh đi qua anh ta.
Thi cuối kỳ chia phòng thi, cô bị phân đến tầng lầu lớp Mười một, chung phòng thi không có bao nhiêu bạn học quen biết.
Hai ngày thi này không học tiết tự học buổi tối, thời gian buổi tối có thể tự mình sắp xếp.
Ngày hôm sau Trình Vãn Nguyệt phải đi, thi xong lập tức đi tìm Châu Ngư, hai người mới vừa ngồi xuống quán ăn nhỏ thường đến, còn chưa gọi món, Trình Diên Thanh và Ngôn Từ cũng tới.
“Khanh Hàng phải giúp thầy Lý sắp xếp lại bài thi.”
Châu Ngư không thấy Trình Ngộ Chu, Ngôn Từ ở đây, cô cũng không hỏi.
Trình Vãn Nguyệt nói, “Tối thứ Tư anh mình đã về Nam Kinh rồi.”
Sáng thứ Năm Châu Ngư đã đến địa điểm thi, điện thoại bị bà ngoại không cẩn thận làm rơi hỏng mất, hai ngày nay cũng chưa đi sửa, Trình Ngộ Chu tối thứ Tư đã đi, nói cách khác anh không tham gia kiểm tra.
Advertisement
“Chuyện gì mà gấp vậy?”
“Thím Hai mình là phóng viên, hai ngày trước trên đường đi làm việc xảy ra tai nạn, cả nhà mình ngày mai cũng đi qua. Hai phần gà giòn không xương, hai phần khoai tây chiên lớn, bốn bát mì chua cay, một bát không bỏ cay, một bát không bỏ rau thơm, bốn ly Coca, còn có một suất xiên que, mấy cái này đủ ăn chưa?”
“Đủ rồi.” Trình Diên Thanh hỏi Ngôn Từ, “Anh đến nhà ai ăn Tết đấy?”
Ngôn Từ nhìn Châu Ngư thất thần ở phía đối diện, thản nhiên nói, “Thì ở nhà đường Trường Xuân.”
“Trước 15 mấy tiệm cơm trên đường phố đều không mở cửa, dù sao anh cũng phải ăn cơm chứ.”
“Năm ngoái cũng qua đây rồi.”
Năm ngoái nhà họ Trình ăn Tết ở Bạch Thành, Trình Diên Thanh cách dăm ba hôm là đi xem Ngôn Từ, “Lần nào tôi đến nhà anh, chẳng phải là anh ăn mì gói sao?”
Ngôn Từ nói, “Năm nay thử tự mình nấu.”
“Ui chao, bé ngoan.” Trình Vãn Nguyệt xoa xoa đầu anh ta, “Nhưng anh nhất định phải chú ý an toàn đấy, có một lần buổi tối em hâm canh sườn heo quên khóa gas, xuýt chút nữa ngộ độc.”
Ngôn Từ bình thường cũng không phải là lười nấu cơm, là anh không biết nấu.
Trình Diên Thanh gọi điện thoại cho Trình Ngộ Chu, không nghe máy, mười mấy phút trôi qua mới gọi lại.
Trình Vãn Nguyệt lau miệng, cầm điện thoại qua, bật loa, “Anh, thím Hai vẫn khỏe chứ?”
“Không phải chuyện gì lớn, bảo bà nội đừng lo lắng.”
Châu Ngư nghe giọng anh có vẻ rất mệt mỏi, không biết có phải là do thứ Tư đi suốt đêm trở về chưa ngủ được bao nhiêu không.
“Vậy thì tốt rồi, hai ngày này cũng không có tâm trạng kiểm tra, không có anh, bọn em ăn gì cũng chẳng ngon miệng.”
“Lát nữa chuyển tiền cho em.” Trình Ngộ Chu đi đến chỗ yên tĩnh, “Châu Ngư đâu?”
Trình Vãn Nguyệt vội vàng tắt loa, lặng lẽ liếc mắt nhìn Ngôn Từ, “Ở bên cạnh em nè.”
“Em đưa điện thoại cho cô ấy.”
“… Anh nói với em.”
“Nói với em có thể giống nhau à? Thôi, chắc là thi xong rồi phải không, em nhắc cô ấy buổi tối về nhà khởi động máy.”
“Được, xiên que cũng sắp nguội rồi, không nói nữa, bái bai!” Trình Vãn Nguyệt cúp điện thoại, “Thật là dài dòng, đi có hai ngày mà hỏi từng cái một.”
Sắc mặt Ngôn Từ không thay đổi, “Hai người ăn xong thì đi trước đi.”
Anh ta nói chính là hai anh em nhà họ Trình.
Lúc Lý Chấn tiến hành họp lớp cũng chào hỏi mọi người trước, nói ăn Tết xong học kỳ sau dưới tình huống bình thường thì mỗi tuần sẽ chỉ có thể nghỉ chiều Chủ nhật, một tháng mới có hai ngày cuối tuần trọn vẹn, để học sinh nội trí có thể về nhà.
Mỗi một khóa học sinh lớp Mười hai đều trải qua như thế này.
Ngay cả Trình Vãn Nguyệt không chung lớp cũng có thể phát hiện Ngôn Từ không giống với trước đây lắm, càng huống chi là Trình Ngộ Chu cả ngày phần lớn thời gian đều ngồi chung với Ngôn Từ, Ngôn Từ luôn đi theo Châu Ngư, ngay cả mười phút giải lao, Châu Ngư đi lau bảng hay đi lấy nước, ánh mắt của anh ta cũng luôn dõi theo cô, đợi đến khi cô ngồi xuống chỗ ngồi anh ta mới dời mắt đi, nhưng hai người lại không nói lời nào.
Trình Ngộ Chu nhìn hết vào mắt, tâm trạng rất vi diệu.
Anh để một hộp bữa bò lên bàn Châu Ngư, ngày hôm sau Ngôn Từ cũng sẽ làm như vậy.
Châu Ngư đưa thuốc cảm cho anh, Ngôn Từ đứng ở bên cạnh nhìn, đợi cô cũng đưa cho mình một ly.
Chỉ khi tan học Châu Ngư đi chung với Trình Vãn Nguyệt, anh ta mới không đi theo.
Gần trường học có rất nhiều cửa hàng, Trình Vãn Nguyệt kéo Châu Ngư đi dạo tất cả một lần, cuối cùng cũng chỉ mua hai đôi găng tay, nhưng thật ra cô ấy cũng không thích lắm.
Dạo phố không phải là mục đích chủ yếu, đến nhà bà nội cũng chỉ ở lại một lúc, bộ phim mới vừa bắt đầu chưa đến hai mươi phút, cô ấy đã viện cớ lẳng lặng chuồn mất.
Trình Ngộ Chu vốn ngồi trên ghế sofa, sau khi đóng cửa kỹ đổi thành ngồi lên cái đệm bên cạnh Châu Ngư.
Advertisement
Máy chiếu ở trong điều kiện ánh sáng tối hiệu quả tốt hơn, lúc chọn phim đã kéo rèm cửa sổ lại, trong phòng bật điều hòa, nhiệt độ càng lúc càng cao, mới đầu cô chỉ cởi khuy áo khoác ra, sau lưng có chút đổ mồ hôi thì mới cởi áo khoác ra, bên trong chỉ có một chiếc áo len nhưng vẫn cảm thấy nóng.
Trình Ngộ Chu cũng chỉ mặc một chiếc áo hoodie, anh không đứng dậy, chỉ với tay lấy quả quýt trên bàn.
Lúc anh quay đầu đi ánh sáng trong cảnh phim rất sáng, Châu Ngư nhìn thấy trên cổ anh có một nốt ruồi rất nhỏ.
Anh chọn lấy một quả quýt trông có vẻ ngọt nhất, bóc vỏ xong đưa qua, vì không đeo đồng hồ, Châu Ngư lại phát hiện trong cổ tay trái của anh cũng có một nốt.
Châu Ngư bẻ ra hai múi quýt, mới vừa cắn miếng đầu tiên, mắt đã híp lại, khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm.
“Chua lắm sao?” Trình Ngộ Chu duỗi một tay đỡ lấy cằm cô, “Nhổ ra đi.”
Châu Ngư lắc đầu, định không cắn mà trực tiếp nuốt, đột nhiên một bóng đen áp tới.
Trước tiên là gần sát môi cô, chỉ dừng lại một giây rất ngắn ngủi, đầu lưỡi đã thăm dò đi vào, đây không phải lần đầu tiên, thế nhưng vẫn không dính dáng gì đến hai chữ thành thạo như cũ, bên trong ngây ngô lại lộ ra một dã tâm muốn hòa tan cô.
Thịt quả căng mọng bị đầu lưỡi quấn lấy ép tuôn ra nước dồi dào, vị chua tràn ngập khoang miệng, điên cuồng kích thích nước miếng tiết ra, thế nhưng như vậy cũng chẳng thể làm giảm đi miệng đắng lưỡi khô.
Thịt quả nhỏ vụn bị anh cuốn vào trong miệng mình rồi nuốt xuống, cũng có thể không chỉ là thịt quả, vì âm thanh anh nuốt có hơi rõ ràng, mà thịt quả quýt đã mất nước không còn lại bao nhiêu.
Có thể là vẫn chưa hoàn toàn hết cảm, hoặc chăng cô vẫn không thích ứng được với nụ hôn quá nóng bỏng này, hơi thở càng lúc càng nặng, có chút thiếu oxy, quả quýt lăn trên đất, bàn tay trống rỗng vô thức nắm chặt lấy áo anh.
Anh quan tâm mà lùi ra một chút khoảng cách, trước khi cô mở mắt ra lại hôn lên lần nữa.
Cơ thể bị ép ngửa ra sau cho đến tận mép ghế sofa đỡ ở sau lưng, cô mới không ngã xuống thảm, vừa nãy cảm giác mất trọng lượng nhất thời khiến cho cô bật ra một âm thanh yếu ớt, hệt như tia lửa nổ tung, đốt cháy đường cảnh giới giữ vững một quý ông lý trí trong tâm trí Trình Ngộ Chu, chỉ còn lại chân thành và nhiệt liệt chỉ có ở thiếu niên.
Sau khi phá vỡ vỏ bọc giả vờ rộng lượng, tất cả ghen tỵ và bực dọc tích góp mấy ngày nay đều trút hết ra.
Bàn tay vốn chống trên đệm cách quần áo đặt lên eo cô, tay còn lại phủ lên cổ cô, nhiệt độ làn da khiến cho mồ hôi ẩm ướt ở lòng bàn tay càng rõ ràng hơn.
Vị chua của quả quýt đã rất nhạt, đầu lưỡi có hơi tê dại.
Liệu có dọa cô sợ rồi không?
Thật sự nếu không dừng lại, cô có nghĩ anh là một người rất háo sắc không?
Trình Ngộ Chu chợt ôm hai cánh tay lại, trước khi giọt mồ hôi đó rơi xuống thì cúi đầu tựa vào cổ cô, khó khăn kìm nén những suy nghĩ quá trớn ở trong lòng xuống
“Ở trường học bị nhìn chằm chằm, sau khi tan học dì lại luôn đến cổng trường đón cậu, cả tuần nay mình cũng không thể nói với cậu được mấy câu.”
Châu Ngư không dám động đậy, chân cũng đã tê rần, bộ phim vẫn chưa chiếu hết, sót một đoạn lớn ở giữa, cốt truyện phía sau xem cũng không hiểu lắm, cô cũng chẳng muốn lăn tăn với cốt truyện quá nhiều, chỉ muốn dời sự chú ý đi.
“… Không phải mỗi ngày đều ăn cơm cùng nhau sao?”
“Nhiều người như vậy, đâu phải chỉ có chúng ta.”
Sự hờn giận trong câu nói này cũng quá nặng rồi, Trình Ngộ Chu ý được mình phải làm chút gì đó, vành tai cô đỏ bừng, mấy lần buổi sáng đến lớp học, sau khi cô tháo mũ xuống cũng giống thế này, lúc ấy anh đã muốn chạm vào.
Advertisement
Đầu lưỡi ướt nóng liếm đến vành tai, một cảm giác kỳ lạ khiến cô trốn về sau, Trình Ngộ Chu cứng đờ phút chốc, cũng mất tự nhiên mà lùi về sau, ngăn chặn phản ứng sinh lý đáng xấu hổ.
Anh ngửa đầu tựa vào trên ghế sofa, buông tiếng thở dài, “Có thể mình phải trở về Nam Kinh ăn Tết.”
“Nam Kinh như thế nào?”
“Mấy thành phố đều na ná nhau cả, còn chỗ khác nhau… cây ngô đồng khắp thành phố chắc được coi là đặc sắc của Nam Kinh, nhưng mùa đông lá cây đều rụng hết, mùa hè thì lại rất đẹp. Cậu có muốn đến Nam Kinh học đại học không?”
Châu Ngư cũng tựa vào sofa, ngửa đầu nhìn trần nhà, “Cậu thì sao?”
“Mình sao cũng được.”
Ba mẹ đều ở Nam Kinh, bạn bè và bạn học từ nhỏ đến lớn cũng đều ở Nam Kinh, anh chắc là muốn trở về nhỉ.
Sau này Châu Ngư đã trùm trong chăn tìm vé xe lửa.
Không có xe lửa đi thẳng từ Bạch Thành đến Nam Kinh, phải vào trong thành phố trước, không tính thời gian đợi xe và đổi xe, cũng phải xấp xỉ hai mươi tiếng đồng hồ, một ngày cũng chỉ có hai chuyến xe.
…
Một tuần cuối cùng trước kỳ nghỉ phải kiểm tra, cho dù Châu Ngư sớm hay muộn, Ngôn Từ đều đứng ở giao lộ, nửa tháng nay anh ta luôn có bộ dạng chưa tỉnh ngủ, chai nước khoáng trong tay đã đông thành đá, anh ta cũng cứ uống như thế.
“Trong nhà không có nước ấm sao?”
“Chưa mua ấm đun nước.”
“Có còn uống thuốc an thần không?”
“Không, em không cho tôi uống, tôi đã không uống nữa.”
“Vậy anh ngủ thế nào?”
“Thì nằm thôi, mệt quá thì ngủ thiếp đi mất, em nói hút thuốc không tốt, tôi cũng không còn hút nữa.”
Đó là câu Châu Ngư nói khi lần đầu tiên nhìn thấy anh ta hút thuốc một năm trước, cũng là lần duy nhất.
“Tôi có chăm chú nghe giảng, bài tập cũng đều làm hết, buổi tối cũng không còn ăn mì gói tạm bợ nữa.” Ngôn Từ thấy cô chau mày, chợt mỉm cười, “Có lẽ là vì quá ghét việc em và cậu ta ở bên nhau, ngoại trừ điều này ra, cũng không nghĩ ra được nguyên nhân khác nữa.”
Trong lòng Châu Ngư dâng lên một cảm xúc khó tả, cô bước nhanh đi qua anh ta.
Thi cuối kỳ chia phòng thi, cô bị phân đến tầng lầu lớp Mười một, chung phòng thi không có bao nhiêu bạn học quen biết.
Hai ngày thi này không học tiết tự học buổi tối, thời gian buổi tối có thể tự mình sắp xếp.
Ngày hôm sau Trình Vãn Nguyệt phải đi, thi xong lập tức đi tìm Châu Ngư, hai người mới vừa ngồi xuống quán ăn nhỏ thường đến, còn chưa gọi món, Trình Diên Thanh và Ngôn Từ cũng tới.
“Khanh Hàng phải giúp thầy Lý sắp xếp lại bài thi.”
Châu Ngư không thấy Trình Ngộ Chu, Ngôn Từ ở đây, cô cũng không hỏi.
Trình Vãn Nguyệt nói, “Tối thứ Tư anh mình đã về Nam Kinh rồi.”
Sáng thứ Năm Châu Ngư đã đến địa điểm thi, điện thoại bị bà ngoại không cẩn thận làm rơi hỏng mất, hai ngày nay cũng chưa đi sửa, Trình Ngộ Chu tối thứ Tư đã đi, nói cách khác anh không tham gia kiểm tra.
Advertisement
“Chuyện gì mà gấp vậy?”
“Thím Hai mình là phóng viên, hai ngày trước trên đường đi làm việc xảy ra tai nạn, cả nhà mình ngày mai cũng đi qua. Hai phần gà giòn không xương, hai phần khoai tây chiên lớn, bốn bát mì chua cay, một bát không bỏ cay, một bát không bỏ rau thơm, bốn ly Coca, còn có một suất xiên que, mấy cái này đủ ăn chưa?”
“Đủ rồi.” Trình Diên Thanh hỏi Ngôn Từ, “Anh đến nhà ai ăn Tết đấy?”
Ngôn Từ nhìn Châu Ngư thất thần ở phía đối diện, thản nhiên nói, “Thì ở nhà đường Trường Xuân.”
“Trước 15 mấy tiệm cơm trên đường phố đều không mở cửa, dù sao anh cũng phải ăn cơm chứ.”
“Năm ngoái cũng qua đây rồi.”
Năm ngoái nhà họ Trình ăn Tết ở Bạch Thành, Trình Diên Thanh cách dăm ba hôm là đi xem Ngôn Từ, “Lần nào tôi đến nhà anh, chẳng phải là anh ăn mì gói sao?”
Ngôn Từ nói, “Năm nay thử tự mình nấu.”
“Ui chao, bé ngoan.” Trình Vãn Nguyệt xoa xoa đầu anh ta, “Nhưng anh nhất định phải chú ý an toàn đấy, có một lần buổi tối em hâm canh sườn heo quên khóa gas, xuýt chút nữa ngộ độc.”
Ngôn Từ bình thường cũng không phải là lười nấu cơm, là anh không biết nấu.
Trình Diên Thanh gọi điện thoại cho Trình Ngộ Chu, không nghe máy, mười mấy phút trôi qua mới gọi lại.
Trình Vãn Nguyệt lau miệng, cầm điện thoại qua, bật loa, “Anh, thím Hai vẫn khỏe chứ?”
“Không phải chuyện gì lớn, bảo bà nội đừng lo lắng.”
Châu Ngư nghe giọng anh có vẻ rất mệt mỏi, không biết có phải là do thứ Tư đi suốt đêm trở về chưa ngủ được bao nhiêu không.
“Vậy thì tốt rồi, hai ngày này cũng không có tâm trạng kiểm tra, không có anh, bọn em ăn gì cũng chẳng ngon miệng.”
“Lát nữa chuyển tiền cho em.” Trình Ngộ Chu đi đến chỗ yên tĩnh, “Châu Ngư đâu?”
Trình Vãn Nguyệt vội vàng tắt loa, lặng lẽ liếc mắt nhìn Ngôn Từ, “Ở bên cạnh em nè.”
“Em đưa điện thoại cho cô ấy.”
“… Anh nói với em.”
“Nói với em có thể giống nhau à? Thôi, chắc là thi xong rồi phải không, em nhắc cô ấy buổi tối về nhà khởi động máy.”
“Được, xiên que cũng sắp nguội rồi, không nói nữa, bái bai!” Trình Vãn Nguyệt cúp điện thoại, “Thật là dài dòng, đi có hai ngày mà hỏi từng cái một.”
Sắc mặt Ngôn Từ không thay đổi, “Hai người ăn xong thì đi trước đi.”
Anh ta nói chính là hai anh em nhà họ Trình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.