Chương 42
Đạm Anh
14/01/2017
Tạ Niên sai người bày tiệc rượu trong gian phòng ở khách điếm.
Trên bàn bày đủ loại hoa quả món ngon, còn có một hũ rượu ngon cực, nhất là mấy trái lê vàng mọng nước trên bàn lưu ly, rửa sạch không dính chút bụi, vô cùng hấp dẫn.
A Chiêu nói: “A Niên thật có lòng.”
Vệ Cẩn nói: “Đúng thế, đúng là rất có lòng, đã lâu như vậy rồi mà vẫn còn nhớ rõ đồ nhi ta thích ăn gì.”
Tạ Niên mỉm cười nói: “Những thứ Niên thích cũng gần giống A Chiêu thôi.”
A Chiêu cũng cười nói: “Sư phụ, mấy thứ A Chiêu thích cũng như A Niên, cơ bản là A Chiêu thích ăn gì, A Niên cũng thích ăn.”
Vệ Cẩn không nói gì.
Tạ Niên nhìn Vệ Cẩn một cách sâu xa, trong lòng như đã rõ điều gì đó. Hắn mỉm cười rồi lại tiếp tục trò chuyện cùng A Chiêu, nghe A Chiêu kể chuyện một năm qua đã xảy ra những gì, mới đầu Tạ Niên không để ý, nhưng nghe cũng vô cùng say mê, nhưng đến khi nghe A Chiêu suýt nữa gặp nạn thì tim hắn dường như dán lên cổ họng.
Tạ Niên nói: “Thật là trùng hợp, ngày A Chiêu cậu gặp nạn là mồng năm tháng sáu à?”
A Chiêu gật đầu.
Tạ Niên nói: “Hôm đó tôi vào cung gặp vua, không may gặp phải thích khách, cũng may tránh được. Nhưng mà vẫn bị thương, bị mưa tên bắn vào tay trái, bây giờ ở đó vẫn còn lưu lại sẹo.”
A Chiêu mở lớn hai mắt, “Quả nhiên là trùng hợp, dù tôi không bị mưa tên làm bị thương nhưng ngã từ trên cao xuống thì cũng bị đá nhọn đâm vào tay trái. May mà chỉ bị thương ngoài da, nghỉ ngơi nửa tháng đã khỏi.”
Vệ Cẩn cụp mắt, tự rót rượu uống một mình, như đang nghe A Chiêu và Tạ Niên nói chuyện, lại như đang trầm tư.
Hơn nửa canh giờ sau, bỗng bên ngoài truyền đến tiếng khóc của một người đàn bà.
Ngay sau đó là âm thanh của chưởng quầy vang lên, “Cút đi cút đi, đừng có đứng đây nữa, thật hôi hám.”
A Chiêu đẩy cửa sổ ra, chỉ thấy đứng trước khách điếm là một người đàn bà đang mang bầu, nhìn có lẽ đã có mang khoảng bảy tám tháng rồi. Người đàn bà kia một tay đỡ bụng, trong mắt ngập tràn vẻ khẩn cầu, “Chúng tôi chỉ ở đây một đêm thôi, xin chưởng quầy ông thương xót.”
Người chồng đứng bên cạnh người đàn bà cũng khẩn cầu: “Chỉ một đêm mà thôi.”
Nhưng chưởng quầy vẫn từ chối, “Không được, không phải ta không muốn, nhưng thê tử ngươi nhìn như sắp sinh, hơn nữa cái bụng to thế này chẳng khác gì thai song sinh. Khách điếm bọn ta làm ăn kiếm sống, ngộ nhỡ thê tử ngươi không khéo sinh ở đây, ngươi muốn sau này khách điếm của ta phải làm thế nào hả?”
Rồi chưởng quầy khoát tay, “Đi đi, đừng có đứng đây nữa.”
Người đàn ông với vợ thất vọng rời đi.
Người qua lại trên đường nhìn thấy cái bụng của người đàn bà kia thì cũng lộ ra vẻ ghét bỏ, vội vàng tránh sang một bên, giống như ngửi phải mùi hôi vậy.
A Chiêu đóng cửa sổ lại, nàng uống một chén rượu làm ấm bụng, thở dài nói: “Không nghĩ đến hủ tục của Uyển quốc vẫn còn giữ lại đến nay, trước kia đọc trong sách đã không tưởng tượng nổi rồi, không ngờ hôm nay lại tận mắt chứng kiến.”
Tạ Niên nói: “Mấy trăm năm trước khi vu thuật ở Uyển quốc vẫn thịnh hành thì nghe đồn là thai song sinh sẽ làm diệt vong vu thuật, Uyển vương nghe tin người vu tộc gièm pha, hạ lệnh phàm là phụ nữ sinh song thai đều bắn chết. Dần dà cũng trở thành tượng trưng cho điềm xấu.” Tạ Niên cười hừ một tiếng rồi lại nói: “Có điều bây giờ vu thuật đã diệt, nhưng tập tục hoang đường này vẫn còn lưu truyền đến nay, thật sự là nực cười.”
A Chiêu nói: “Khó thấy huynh thấu đáo như vậy.”
“Lần này Tạ Niên đến Uyển quốc, thứ nhất là vì để thay đổi những tập tục hủ lậu như thế này đây.” Tạ Niên thở dài: “nhưng mà đường đời là con đường dài đằng đẵng, tập tục mấy trăm năm cũng không phải có thể thay đổi sớm chiều được.”
A Chiêu nghiêm nghị kính nể, “Vì ý nguyện vĩ đại này của A Niên, A Chiêu mời cậu một ly.”
***
Sau đó hai người uống rượu trò chuyện vui vẻ một hồi lâu, cho đến tận khuya mới đừng dậy rời đi. A Chiêu đi đường có chút lảo đảo, Vệ Cẩn đã lấy A Chiêu, lo lắng nói: “A Chiêu, con có thể đi về phòng được không?”
A Chiêu đang trong cơn say, hất tay Vệ Cẩn ra.
“Được! A Chiêu có thể tự mình về phòng, sư… sư phụ không cần đỡ A Chiêu.”
A Chiêu cảm thấy trước mắt mông lung, nhất là đầu của sư phụ, lúc thì nghiêng bên trái, lúc lại nghiêng bên phải, nàng chỉ thấy hoa mắt chóng mặt. A Chiêu đưa tay giữ mặt Vệ Cẩn, “Sư phụ, đừng cử động nữa.”
Cảm giác ấm áp trên mặt truyền đến, Vệ Cẩn thở dài: “A Chiêu, con say rồi.”
A Chiêu hừ hai tiếng, “Còn lâu con mới say. Năm đó con uống nhiều vò rượu đến vậy mà vẫn không say, hôm nay chỉ mới có uống mấy bình, sao có thể say được. Trời ạ, sư phụ đừng có lắc nữa, người lắc khiến đầu A Chiêu choáng váng cả lên.”
Vệ Cẩn phủ lên tay A Chiêu, nhẹ nhàng cầm lấy, “Được, A Chiêu không say, là vi sư say.”
Hắn ngồi xổm xuống rồi nói: “Lên nào, vi sư cõng con.”
A Chiêu nhảy lên lưng Vệ Cẩn, Vệ Cẩn thận trọng đón lấy. A Chiêu lại nấc một cái, nói: “A, sao cảnh này quen thế nhỉ? Sư phụ đã cõng A Chiêu lần nào rồi?”
Vệ Cẩn trả lời: “Một ngày trước khi con bỏ đi.”
A Chiêu cười hì hì nói: “A Chiêu không có bỏ nhà đi, A Chiêu là, A Chiêu là…” A Chiêu say bí tỉ, hai má cọ xát lên lưng Vệ Cẩn.
Vệ Cẩn hỏi: “… Là cái gì?”
A Chiêu nói: “Sư phụ ấy, A Chiêu là người nhát gan, A Chiêu sợ sư phụ sẽ không tha cho A Chiêu, cho nên dứt khoát đi luôn.”
Bước chân Vệ Cẩn khựng lại.
Hắn đứng trước cửa phòng, khẽ thở dài một tiếng.
Lúc này A Chiêu lại nói: “May mà A Chiêu đã ra đi, nếu không cũng không biết phải đối mặt với sư phụ như thế nào nữa. Bây giờ thật tốt, A Chiêu không thích sư phụ, nên có thể thản nhiên đối mặt với sư phụ. Nhưng mà trong lòng vẫn tháy áy náy, A Chiêu ngang ngạnh như thế, hại sư phụ tìm A Chiêu lâu đến vậy…”
Vệ Cẩn đẩy cửa phòng ra, hắn đem A Chiêu đặt trên giường. Vệ Cẩn ngồi ở bên giường, hắn nhìn A Chiêu một lúc lâu rồi cất tiếng gọi: “A Chiêu.”
A Chiêu khẽ mở mắt, đáp một tiếng.
“Con thật sự không thích sư phụ sao?”
A Chiêu sảng khoái đáp lại.
“Đúng thế.”
Vệ Cẩn hỏi: “Sau này cũng không thích nữa?”
A Chiêu nói: “Đúng thế.”
“Tạ Niên thì sao?”
“Không thích.”
Trái tim rướm máu của Vệ Cẩn miễn cưỡng được an ủi chút đỉnh, hắn lại nhìn A Chiêu một lúc lâu rồi mới nói: “A Chiêu, không được thích Tạ Niên, biết chưa?”
A Chiêu ngoan ngoãn đáp: “Ưm, biết rồi.”
“Cũng không được không thích sư phụ, biết chưa?”
“Ừm… Ưm?” A Chiêu mơ màng nói: “A Chiêu nhớ là sư phụ có nói… không được thích sư phụ mà…”
Vệ Cẩn thở dài: “Uống say còn vẫn không quên chuyện này… Thật đúng là chuyện xấu.”
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên má A Chiêu.
“Không được phép nhớ đến câu nói kia nữa.”
A Chiêu mở mắt ra, im lặng nhìn Vệ Cẩn. Vệ Cẩn bị làm cho hoảng sợ, cả người đông cứng, hai người nhìn nhau một hồi, A Chiêu lại nấc một cái rồi nói: “Sư phụ luôn không được cái này không được cái kia, A Chiêu không nhớ hết được.”
Thấy A Chiêu lại khép mắt, Vệ Cẩn mới nhẹ nhàng thở ra, hắn dịu dàng nói: “Đây là lần không được cuối cùng, sau này vi sư sẽ không nói không được nữa, được chứ?”
A Chiêu cười hì hì: “Vậy sẽ do A Chiêu nói? Sau khi A Chiêu trở thành sư phụ, cũng thích nói không được. Mỗi lần nói ra từ không được này, trong lòng vô cùng vui vẻ, nhất là nhìn dáng vẻ mong chờ tha thiết của Tu Nhi, A Chiêu thật nhớ mình trước kia.”
Vệ Cẩn thấy trên trán A Chiêu có một lớp mồ hôi mỏng, liền đưa tay lau đi, ánh mắt dịu dàng có thể so với ánh trăng bên ngoài.
“Được, sau này đều do con nói.”
A Chiêu nói: “Vậy sư phụ không được thích A Chiêu, được chứ?”
Cả người Vệ Cẩn cứng đờ.
“Gần đây sư phụ thật không bình thường, sư phụ trong lòng A Chiêu không có đi hôn trộm người ta, hôm nay nhất định sư phụ say rồi. Sư phụ, người nhất định không được thích A Chiêu, bằng không A Chiêu cũng không biết phải đối mặt thế nào với người đâu. Sư phụ đã nói rồi, sư đồ không được loạn luân, phải có luân lý cương thường… Nhưng mà A Chiêu đã nghĩ kĩ rồi, cũng hiểu sư phụ không thể nào thích A Chiêu, có lẽ chỉ là cảm giác của A Chiêu mà thôi.”
Rồi như nhớ đến điều gì đó, sắc mặt A Chiêu trở nên vui vẻ, “Nói riêng cho ngươi biết nhé, sư phụ nhìn thì có vẻ rất thông minh, nhưng mà sư phụ vẫn có chút hồ đồ, con gái của Lâm Bồng rõ ràng chính là nuôi để lấy làm vợ, năm trước Lâm Bồng lấy con gái mình A Chiêu cũng có đến xem, chuyện gì sư phụ cũng học Lâm Bồng, vậy mà chẳng phân biệt nổi, đồ nhi là đồ nhi, con gái là con gái, thiên hạ này chỗ nào có thầy trò ngủ cùng nhau. Ngươi nhớ nói giúp A Chiêu với sư phụ, sau này nếu có nhận đồ đệ, cũng không được ngủ với nhau, nếu không ngày một lâu, chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”
Một lúc lâu sau không nghe thấy tiếng đáp, A Chiêu mở mắt ra.
Thần sắc Vệ Cẩn tương đối phức tạp.
A Chiêu còn bồi thêm: “Lúc này nhìn ngươi thật giống sư phụ.”
Vệ Cẩn nhìn A Chiêu.
A Chiêu lại nói: “Ngươi nhớ giúp A Chiêu nói nói với sư phụ đấy, sau này không được hồ đồ nữa, cũng không được thích A Chiêu.”
Vệ Cẩn im lặng một lúc lâu.
Cũng không biết đã qua bao lâu, A Chiêu cảm thấy buồn ngủ, bỗng Vệ Cẩn cúi đầu xuống, hôn mạnh lên môi A Chiêu. Hắn Hắn liếm lấy ngọt ngào nơi môi nàng, mút lấy chiếc lưỡi mềm mại của nàng.
Động tác có chút thô bạo.
Cằm A Chiêu bị nâng lên, đón nhận màn tấn công vũ bão công thành lướt trì của Vể Cẩn.
Lúc hai người thở gấp thì Vệ Cẩn nói: “A Chiêu, vi sư rút lại câu kia, không được chỉ có thể do ta nói.”
Trên bàn bày đủ loại hoa quả món ngon, còn có một hũ rượu ngon cực, nhất là mấy trái lê vàng mọng nước trên bàn lưu ly, rửa sạch không dính chút bụi, vô cùng hấp dẫn.
A Chiêu nói: “A Niên thật có lòng.”
Vệ Cẩn nói: “Đúng thế, đúng là rất có lòng, đã lâu như vậy rồi mà vẫn còn nhớ rõ đồ nhi ta thích ăn gì.”
Tạ Niên mỉm cười nói: “Những thứ Niên thích cũng gần giống A Chiêu thôi.”
A Chiêu cũng cười nói: “Sư phụ, mấy thứ A Chiêu thích cũng như A Niên, cơ bản là A Chiêu thích ăn gì, A Niên cũng thích ăn.”
Vệ Cẩn không nói gì.
Tạ Niên nhìn Vệ Cẩn một cách sâu xa, trong lòng như đã rõ điều gì đó. Hắn mỉm cười rồi lại tiếp tục trò chuyện cùng A Chiêu, nghe A Chiêu kể chuyện một năm qua đã xảy ra những gì, mới đầu Tạ Niên không để ý, nhưng nghe cũng vô cùng say mê, nhưng đến khi nghe A Chiêu suýt nữa gặp nạn thì tim hắn dường như dán lên cổ họng.
Tạ Niên nói: “Thật là trùng hợp, ngày A Chiêu cậu gặp nạn là mồng năm tháng sáu à?”
A Chiêu gật đầu.
Tạ Niên nói: “Hôm đó tôi vào cung gặp vua, không may gặp phải thích khách, cũng may tránh được. Nhưng mà vẫn bị thương, bị mưa tên bắn vào tay trái, bây giờ ở đó vẫn còn lưu lại sẹo.”
A Chiêu mở lớn hai mắt, “Quả nhiên là trùng hợp, dù tôi không bị mưa tên làm bị thương nhưng ngã từ trên cao xuống thì cũng bị đá nhọn đâm vào tay trái. May mà chỉ bị thương ngoài da, nghỉ ngơi nửa tháng đã khỏi.”
Vệ Cẩn cụp mắt, tự rót rượu uống một mình, như đang nghe A Chiêu và Tạ Niên nói chuyện, lại như đang trầm tư.
Hơn nửa canh giờ sau, bỗng bên ngoài truyền đến tiếng khóc của một người đàn bà.
Ngay sau đó là âm thanh của chưởng quầy vang lên, “Cút đi cút đi, đừng có đứng đây nữa, thật hôi hám.”
A Chiêu đẩy cửa sổ ra, chỉ thấy đứng trước khách điếm là một người đàn bà đang mang bầu, nhìn có lẽ đã có mang khoảng bảy tám tháng rồi. Người đàn bà kia một tay đỡ bụng, trong mắt ngập tràn vẻ khẩn cầu, “Chúng tôi chỉ ở đây một đêm thôi, xin chưởng quầy ông thương xót.”
Người chồng đứng bên cạnh người đàn bà cũng khẩn cầu: “Chỉ một đêm mà thôi.”
Nhưng chưởng quầy vẫn từ chối, “Không được, không phải ta không muốn, nhưng thê tử ngươi nhìn như sắp sinh, hơn nữa cái bụng to thế này chẳng khác gì thai song sinh. Khách điếm bọn ta làm ăn kiếm sống, ngộ nhỡ thê tử ngươi không khéo sinh ở đây, ngươi muốn sau này khách điếm của ta phải làm thế nào hả?”
Rồi chưởng quầy khoát tay, “Đi đi, đừng có đứng đây nữa.”
Người đàn ông với vợ thất vọng rời đi.
Người qua lại trên đường nhìn thấy cái bụng của người đàn bà kia thì cũng lộ ra vẻ ghét bỏ, vội vàng tránh sang một bên, giống như ngửi phải mùi hôi vậy.
A Chiêu đóng cửa sổ lại, nàng uống một chén rượu làm ấm bụng, thở dài nói: “Không nghĩ đến hủ tục của Uyển quốc vẫn còn giữ lại đến nay, trước kia đọc trong sách đã không tưởng tượng nổi rồi, không ngờ hôm nay lại tận mắt chứng kiến.”
Tạ Niên nói: “Mấy trăm năm trước khi vu thuật ở Uyển quốc vẫn thịnh hành thì nghe đồn là thai song sinh sẽ làm diệt vong vu thuật, Uyển vương nghe tin người vu tộc gièm pha, hạ lệnh phàm là phụ nữ sinh song thai đều bắn chết. Dần dà cũng trở thành tượng trưng cho điềm xấu.” Tạ Niên cười hừ một tiếng rồi lại nói: “Có điều bây giờ vu thuật đã diệt, nhưng tập tục hoang đường này vẫn còn lưu truyền đến nay, thật sự là nực cười.”
A Chiêu nói: “Khó thấy huynh thấu đáo như vậy.”
“Lần này Tạ Niên đến Uyển quốc, thứ nhất là vì để thay đổi những tập tục hủ lậu như thế này đây.” Tạ Niên thở dài: “nhưng mà đường đời là con đường dài đằng đẵng, tập tục mấy trăm năm cũng không phải có thể thay đổi sớm chiều được.”
A Chiêu nghiêm nghị kính nể, “Vì ý nguyện vĩ đại này của A Niên, A Chiêu mời cậu một ly.”
***
Sau đó hai người uống rượu trò chuyện vui vẻ một hồi lâu, cho đến tận khuya mới đừng dậy rời đi. A Chiêu đi đường có chút lảo đảo, Vệ Cẩn đã lấy A Chiêu, lo lắng nói: “A Chiêu, con có thể đi về phòng được không?”
A Chiêu đang trong cơn say, hất tay Vệ Cẩn ra.
“Được! A Chiêu có thể tự mình về phòng, sư… sư phụ không cần đỡ A Chiêu.”
A Chiêu cảm thấy trước mắt mông lung, nhất là đầu của sư phụ, lúc thì nghiêng bên trái, lúc lại nghiêng bên phải, nàng chỉ thấy hoa mắt chóng mặt. A Chiêu đưa tay giữ mặt Vệ Cẩn, “Sư phụ, đừng cử động nữa.”
Cảm giác ấm áp trên mặt truyền đến, Vệ Cẩn thở dài: “A Chiêu, con say rồi.”
A Chiêu hừ hai tiếng, “Còn lâu con mới say. Năm đó con uống nhiều vò rượu đến vậy mà vẫn không say, hôm nay chỉ mới có uống mấy bình, sao có thể say được. Trời ạ, sư phụ đừng có lắc nữa, người lắc khiến đầu A Chiêu choáng váng cả lên.”
Vệ Cẩn phủ lên tay A Chiêu, nhẹ nhàng cầm lấy, “Được, A Chiêu không say, là vi sư say.”
Hắn ngồi xổm xuống rồi nói: “Lên nào, vi sư cõng con.”
A Chiêu nhảy lên lưng Vệ Cẩn, Vệ Cẩn thận trọng đón lấy. A Chiêu lại nấc một cái, nói: “A, sao cảnh này quen thế nhỉ? Sư phụ đã cõng A Chiêu lần nào rồi?”
Vệ Cẩn trả lời: “Một ngày trước khi con bỏ đi.”
A Chiêu cười hì hì nói: “A Chiêu không có bỏ nhà đi, A Chiêu là, A Chiêu là…” A Chiêu say bí tỉ, hai má cọ xát lên lưng Vệ Cẩn.
Vệ Cẩn hỏi: “… Là cái gì?”
A Chiêu nói: “Sư phụ ấy, A Chiêu là người nhát gan, A Chiêu sợ sư phụ sẽ không tha cho A Chiêu, cho nên dứt khoát đi luôn.”
Bước chân Vệ Cẩn khựng lại.
Hắn đứng trước cửa phòng, khẽ thở dài một tiếng.
Lúc này A Chiêu lại nói: “May mà A Chiêu đã ra đi, nếu không cũng không biết phải đối mặt với sư phụ như thế nào nữa. Bây giờ thật tốt, A Chiêu không thích sư phụ, nên có thể thản nhiên đối mặt với sư phụ. Nhưng mà trong lòng vẫn tháy áy náy, A Chiêu ngang ngạnh như thế, hại sư phụ tìm A Chiêu lâu đến vậy…”
Vệ Cẩn đẩy cửa phòng ra, hắn đem A Chiêu đặt trên giường. Vệ Cẩn ngồi ở bên giường, hắn nhìn A Chiêu một lúc lâu rồi cất tiếng gọi: “A Chiêu.”
A Chiêu khẽ mở mắt, đáp một tiếng.
“Con thật sự không thích sư phụ sao?”
A Chiêu sảng khoái đáp lại.
“Đúng thế.”
Vệ Cẩn hỏi: “Sau này cũng không thích nữa?”
A Chiêu nói: “Đúng thế.”
“Tạ Niên thì sao?”
“Không thích.”
Trái tim rướm máu của Vệ Cẩn miễn cưỡng được an ủi chút đỉnh, hắn lại nhìn A Chiêu một lúc lâu rồi mới nói: “A Chiêu, không được thích Tạ Niên, biết chưa?”
A Chiêu ngoan ngoãn đáp: “Ưm, biết rồi.”
“Cũng không được không thích sư phụ, biết chưa?”
“Ừm… Ưm?” A Chiêu mơ màng nói: “A Chiêu nhớ là sư phụ có nói… không được thích sư phụ mà…”
Vệ Cẩn thở dài: “Uống say còn vẫn không quên chuyện này… Thật đúng là chuyện xấu.”
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên má A Chiêu.
“Không được phép nhớ đến câu nói kia nữa.”
A Chiêu mở mắt ra, im lặng nhìn Vệ Cẩn. Vệ Cẩn bị làm cho hoảng sợ, cả người đông cứng, hai người nhìn nhau một hồi, A Chiêu lại nấc một cái rồi nói: “Sư phụ luôn không được cái này không được cái kia, A Chiêu không nhớ hết được.”
Thấy A Chiêu lại khép mắt, Vệ Cẩn mới nhẹ nhàng thở ra, hắn dịu dàng nói: “Đây là lần không được cuối cùng, sau này vi sư sẽ không nói không được nữa, được chứ?”
A Chiêu cười hì hì: “Vậy sẽ do A Chiêu nói? Sau khi A Chiêu trở thành sư phụ, cũng thích nói không được. Mỗi lần nói ra từ không được này, trong lòng vô cùng vui vẻ, nhất là nhìn dáng vẻ mong chờ tha thiết của Tu Nhi, A Chiêu thật nhớ mình trước kia.”
Vệ Cẩn thấy trên trán A Chiêu có một lớp mồ hôi mỏng, liền đưa tay lau đi, ánh mắt dịu dàng có thể so với ánh trăng bên ngoài.
“Được, sau này đều do con nói.”
A Chiêu nói: “Vậy sư phụ không được thích A Chiêu, được chứ?”
Cả người Vệ Cẩn cứng đờ.
“Gần đây sư phụ thật không bình thường, sư phụ trong lòng A Chiêu không có đi hôn trộm người ta, hôm nay nhất định sư phụ say rồi. Sư phụ, người nhất định không được thích A Chiêu, bằng không A Chiêu cũng không biết phải đối mặt thế nào với người đâu. Sư phụ đã nói rồi, sư đồ không được loạn luân, phải có luân lý cương thường… Nhưng mà A Chiêu đã nghĩ kĩ rồi, cũng hiểu sư phụ không thể nào thích A Chiêu, có lẽ chỉ là cảm giác của A Chiêu mà thôi.”
Rồi như nhớ đến điều gì đó, sắc mặt A Chiêu trở nên vui vẻ, “Nói riêng cho ngươi biết nhé, sư phụ nhìn thì có vẻ rất thông minh, nhưng mà sư phụ vẫn có chút hồ đồ, con gái của Lâm Bồng rõ ràng chính là nuôi để lấy làm vợ, năm trước Lâm Bồng lấy con gái mình A Chiêu cũng có đến xem, chuyện gì sư phụ cũng học Lâm Bồng, vậy mà chẳng phân biệt nổi, đồ nhi là đồ nhi, con gái là con gái, thiên hạ này chỗ nào có thầy trò ngủ cùng nhau. Ngươi nhớ nói giúp A Chiêu với sư phụ, sau này nếu có nhận đồ đệ, cũng không được ngủ với nhau, nếu không ngày một lâu, chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”
Một lúc lâu sau không nghe thấy tiếng đáp, A Chiêu mở mắt ra.
Thần sắc Vệ Cẩn tương đối phức tạp.
A Chiêu còn bồi thêm: “Lúc này nhìn ngươi thật giống sư phụ.”
Vệ Cẩn nhìn A Chiêu.
A Chiêu lại nói: “Ngươi nhớ giúp A Chiêu nói nói với sư phụ đấy, sau này không được hồ đồ nữa, cũng không được thích A Chiêu.”
Vệ Cẩn im lặng một lúc lâu.
Cũng không biết đã qua bao lâu, A Chiêu cảm thấy buồn ngủ, bỗng Vệ Cẩn cúi đầu xuống, hôn mạnh lên môi A Chiêu. Hắn Hắn liếm lấy ngọt ngào nơi môi nàng, mút lấy chiếc lưỡi mềm mại của nàng.
Động tác có chút thô bạo.
Cằm A Chiêu bị nâng lên, đón nhận màn tấn công vũ bão công thành lướt trì của Vể Cẩn.
Lúc hai người thở gấp thì Vệ Cẩn nói: “A Chiêu, vi sư rút lại câu kia, không được chỉ có thể do ta nói.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.