Chương 8
Hạ Vũ
24/08/2013
Có một cảm giác giống kẻ trộm.
Mỗi ngày buổi tối, trời tối cô mới dám để Cận Thừa vào cửa, trời chưa sang cô đuổi hắn về nhà giống như đuổi giặc.
Nguyên nhân rất đơn giản, ngộ nhỡ ngày bị Nguyễn tiểu thư bắt gặp, phát hiện cô cùng bại hoại của giới luật sư léng phéng, cô có miệng cũng khó cãi, đây là tự làm tự chịu!
Đồ dung của đàn ông trong nhà càng ngày càng nhiều, bàn chải đánh răng, dao cạo râu, nước hoa, đồ lót, âu phục, giày da, sách luật, Laptop, thậm chí tâm huyết dâng cao, hắn còn mang cả bồn tắm màu lục tới, giống loài tu hú chiếm tổ của chim khách, khiến cô giận mà không dám nói.
"Anh có thể không cần ngày nào cũng phải đến không?" Cô oán trách: "Như vậy rất nguy hiểm!"
Kể từ buổi chiều đầu tiên không đuổi hắn đi, hắn liền mỗi đêm đều đến, ở trên giường đơn nho nhỏ ra sức giày vò cô, làm cho giường kêu "Kẽo kẹt kẽo kẹt" mỗi đêm, có lẽ vài ngày nữa sẽ phải đổi cái khác.
"Vậy em về nhà cùng anh?"
"Không!"
Cô sẽ không ngu như vậy, ngộ nhỡ ngày nào đó Cận phu nhân tương lai lại tâm huyết dâng lên chạy tới nhà trọ, phát hiện cô còn ở lại nơi đó, khó đảm bảo cô ta sẽ không làm gì mờ ám với cô, cuối cùng xui xẻo nhất sẽ là Cận Thừa
Cô không muốn thấy danh dự cũng như sự nghiệp của hắn bị hủy hoại, lại không nỡ rời xa hắn, cô cũng lặng lẽ thuyết phục mình, chỉ cần hắn đính hôn cô sẽ lại diễn trò mất tích lần nữa, hơn nữa tuyệt đối sẽ không nếu để cho hắn tìm được.
"Không trở về thì không được phép đuổi anh đi." Hắn nói như đó là chuyện đương nhiên, cầm đũa khuấy đều mì ăn liền thêm trứng mặn cô nấu, chăm chú ăn, giống như đó là cao lương mỹ vị.
"Anh lâu lắm chưa được ăn cơm sao?" Cô vừa bưởi vừa ngắm gương mặt hắn.
Hình như hắn gầy một chút, không có cô ngày ngày nấu cơm nấu canh, người đàn ông này nhất định là một ngày ba bữa đều qua loa, có khi bỏ bữa, có khi ăn gộp vào một bữa, nơi này lại quá nhỏ vừa không có đồ dùng nấu nướng, muốn làm chút đồ ăn ngon cho hắn cũng không thể, chỉ có thể để cho hắn ăn mì ăn liền!
"Cũng đều tại em hết." Cận Thừa hừ nhẹ, liếc cô một cái.
Đang yên đang lành lại chơi trò bỏ nhà ra đi, ngày ngày ăn trái cây với đồ ăn liền, hắn đảo mắt một cái cũng biết cô từ trên xuống dưới chỗ nào gầy.
"Em đang giảm cân." Miệng cô không ngừng lại mà tiếp tục ăn bưởi.
"Đừng giảm, eo vừa đẹp rồi, ôm vào quá cứng, rất may ngực cùng mông không có ảnh hưởng."
"Khụ khụ. . . . . ." Mặc Khải Tuyền suýt sặc, đây là lời nói của vị luật sư đứng đắn, nghiêm túc sao? Thực sự quá rõ ràng!
"Ăn no rồi." Hắn để đũa xuống, hướng cô ngoắc ngoắc ngón tay, "Lại đây."
"Làm gì?" Cô cảnh giác hỏi.
"No bụng thì nghĩ dâm dục." Hắn rất đơn giản nói ra ý nghĩ của mình.
"Em còn chưa ăn no." Cô không làm.
"Không sao, anh có thể để cho em ăn."
Thật sự. . . . . . Quá sắc tình! Mặc Khải Tuyền mặt đỏ tới mang tai hét lên một tiếng: "Cận Thừa! Tại sao trước kia em lại không biết anh rất háo sắc vậy?"
Nhớ năm đó, cô còn phải chủ động leo lên giường của hắn, đối với hắn muốn làm gì thì làm, nhưng hôm nay nhìn lại xem ra, chỉ sợ này người đàn ông gian trá này đã sớm tính toán tốt lắm, nắm giữ nhược điểm của cô, khiến cô rơi vào bẫy của hắn, dù bận vẫn ung dung khép lại tay áo bàng quan chờ xem cô lúc nào mới ở bên trong giãy dụa.
Chỉ trách cô sao lại ngu như vậy, còn chết cũng không hối hận!
"Em cũng có thể háo sắc với anh, anh rất hoan nghênh." Hắn không có ý định cho cô thời gian đợi, đứng lên đi tới.
Cô không nói gì nhìn hắn ở trước mặt cô, nhìn hắn hôn cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tất cả đều là vẻ u oán, hắn cởi quần áo của cô giống đứa bé sơ sinh, rồi thả vào giường đơn thượng.
"Vậy chỉ làm một chút thôi nhé?" Cô xem hắn cởi từng chiếc từng chiếc quần áo trên người, lộ ra thân thể bền chắc cường
"Không biết." Hắn lên giường, đặt lên thân thể xinh đẹp của cô, bàn tay vội vàng sờ lên làn da trơn nhẵn như tuyết.
"Tại sao? Làm bằng sắt hay sao?" Cô tò mò hỏi.
"Bởi vì đó là em."
Mặc Khải Tuyền ngẩn ra, đang định nói lời cảm động với hắn, ai ngờ câu nói tiếp theo của hắn làm cô tức gần chết, hắn nói: "Anh thích thân thể của em, rất hợp khẩu vị."
Người đàn ông xấu xa! Coi cô như thức ăn ngon sao? Rất tốt, cô cũng không phải là đèn đã cạn dầu, cũng có bản lãnh muốn hắn khó chịu, vì vậy cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo chất vấn: " Anh không làm khó Hà Tranh Quang nhà người ta đấy chứ?"
"Không có." Đó chỉ là chút dạy bảo nho nhỏ hù dọa, phô trương thanh thế thôi, tên kia đáng giá hắn đụng tới sao?
"Anh thật quá đáng, hù dọa hắn như vậy." Ngày đó Hà Tranh Quang gọi điện thoại, nói bằng luật sư của mình mất mà lại được chuyện tốt, từng câu từng chữ đều là đại nạn không chết.
"Ở trên giường của anh, không được nhớ người đàn ông khác." Hắn lừ mắt, tròng mắt đen nhìn chằm chằm cặp mặt giảo hoạt mang chút kiêu căng, trầm giọng cảnh cáo.
"Em không nhớ hắn, em chỉ nói một chút thôi."
"Vậy cũng không được."
"Anh không hài lòng cũng có thể nói một chút về Cận phu nhân tương lai!" Cô chua xót nói.
"Em cứ như vậy vội vã muốn nhìn anh cùng người phụ nữ khác thành một đôi?" Cận Thừa nhướng mày.
"Chuyện liên quan gì tới em?"
"Chuyện không liên quan tới em sao? Em quyến rũ lão công của Cận phu nhân tương lai đến độ không muốn xuống giường, còn nói chuyện không liên quan tới em?"
"Là anh tự mình muốn thế. . . . . . Đau quá. . . . . . Làm gì cắn người ta?"
"Em cũng có thể ăn anh. . . . . ."
"Em không cần. . . . . . A. . . . . ." Cùng với tiếng người phụ nữ hoang mang sợ hãi thét chói tai, giường đơn nho nhỏ "Kẽo kẹt kẽo kẹt" kêu loạn, là tiếng da thịt va chạm lẫn nhau khiến người nghe mặt đỏ tim đập mạnh.
Mặc Khải Tuyền không ngờ tới, những ngày lo lắng đề phòng rất nhanh liền kết thúc.
Bởi vì Nguyễn tiểu thư sẽ phải lập gia đình, gả cho người đàn ông mà cô quen chưa tới một tháng, Lôi Ngự Phong, tổng tài tập đoàn Lôi Đình.
Chuyện trên đời này không có chuyện gì là không thể!
Mặc Khải Tuyền đứng ở bên ngoài sạp báo, lật nhanh tờ báo trong tay, phía trên là bài viết về đám cưới của những người thuộc tầng lớp thượng lưu
Nguyễn tiểu thư cùng Lôi Tổng tài, hai người này hoàn cảnh sống hoàn toàn khác nhau, lại có thể biết trở thành vợ chồng, cô cau lại mi dưới, khó khăn tưởng tượng hai người cách nhau một trời một vực lại có thể sống chung một nhà. Dĩ nhiên, nếu hôn nhân không có tình yêu làm trụ cột, nếu như nam người phụ nữ vật chính đổi lại Cận Thừa cùng Bùi tiểu thư, cô sẽ dễ nghĩ một chút, hai vị kia là theo như nhu cầu, nhưng Nguyễn tiểu thư cùng Lôi Ngự Phong, bọn họ lại là cái gì?
Thở dài, cô đặt tờ báo lại, chuẩn bị đi siêu thị mua vài món đồ, đột nhiên có người ở bên cạnh kéo cánh tay của cô.
"A!" Cô sợ hết hồn, ngẩng mặt lên, một người đàn ông khô gầy bỉ ổi xuất hiện ở trước mắt cô.
Là Mặc Đồi! Người cậu tham đánh bài của cô, đem toàn bộ gánh nặng nợ nần đẩy lên vai cháu gái mình, còn bản thân lại bỏ chạy không thấy đâu!
Ông ta tại sao vẫn còn mặt mũi xuất hiện trước mặt mình? Cận Thừa đã nói ông ta đang ngồi tù mà? Chẳng lẽ thả ra rồi?
Cô dùng sức hất tay ông ta ra, giận không kềm được quát nhỏ: "Buông ra!"
"Khải Tuyền. . . . . ." Gương mặt ông ta uể oải, tái nhợt ám chỉ sức khỏe của ông có vấn đề rất lớn. Hắn nhìn cháu gái, mặc dù cảm thấy áy náy từ sâu trong nội tâm, nhưng sức hấp dẫn của tiền tài nhanh chóng che khuất sự áy náy của hắn.
"Ông muốn làm gì?" Mặc Khải Tuyền tức giận hỏi.
Nếu như không phải tại hắn, nếu như không có những tờ giấy nợ kia, cô cũng sẽ không phải đến hộp đêm làm việc, cũng sẽ không đụng phải Cận Thừa, sẽ không rơi vào tình cảnh yêu không được mà đi cũng không xong này, ông ta đã hủy hoại cuộc đời cô tại sao còn xuất hiện trước mặt cô?
"Khải Tuyền, cậu biết cháu rất giận cậu nhưng câu cũng không muốn như thế…………Cậu cũng hết cách rồi. . . . . . Cháu hãy giúp cậu một lần cuối cùng có được hay không?"
"Ông lại làm cái gì? !" Mặc Khải Tuyền kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn.
"Cậu. . . . . . Cậu thiếu một chút tiền. . . . . ."
Cái gì? Mặc Khải Tuyền giận không kiềm chế được mắng: "Ông có phải người hay không? Bởi vì ông, làm hại bà ngoại thần chí không rõ, chết không nhắm mắt, làm hại tôi không thể đi học, chỉ có thể đến chỗ xấu xa đó đi làm, ông còn muốn cơ bạc! Còn không biết sửa chữa, ông. . . . . ."
"Khải Tuyền, Khải Tuyền" nước mắt Mặc Đồi chảy ra: "Là cậu không tốt, là lỗi của câu, cậu cũng muốn làm người cậu tốt, cháu cho cậu thêm một cơ hội cuối cùng, cậu nhất định sửa chữa, bắt đầu lại từ đầu, nếu như không trả tiền lại, những người đó sẽ đem cậu vứt xuống biển làm mồi cho cá mập . . . . . ."
Mặc Khải Tuyền hít sâu một hơi, trong đầu hiện ra cảnh tượng lúc bà ngoại qua đời.
Người này là con trai duy nhất của bà ngoại, mặc dù cô hận ông ta thấu xương, nhưng cô có thể nhìn hắn đi chịu chết sao? Nếu như vậy, ở trên trời bà ngoại cũng sẽ rơi lệ!
Nhắm mắt, hồi lâu, cô lạnh lùng hỏi: "Bao nhiêu?"
Lúc Cận Thừa chạy tới bệnh viện đã là nửa đêm.
Hắn lo lắng từ trên xe bước xuống, nhanh chóng tìm được y tá trực đêm hỏi phòng bệnh, cho đến lúc thấy cô lẳng lặng nằm ở trên giường bệnh truyền nước biển, cả người mới từ trong trạng thái mất kiểm xoát hơi khôi phục một chút lý trí.
Buổi tối, hắn sau khi tan việc tới phòng thuê như cũ, lại phát hiện cô không ở nhà, chờ thật lâu cũng không thấy bóng dáng, điện thoại di động cũng không nghe.
Hắn liền cảm thấy rất lo lắng.
Hắn lái xe, không hề mục tiêu đi đầy đường tìm lung tung, lòng nóng như lửa đố, chợt nhận được điện thoại của y tá trực đêm, nói cho hắn biết cô bị thương nhập viện rồi.
Hắn vừa nghe liền giật mình, không biết có chuyện gì xảy ra, vội vàng đi ô-tô đến bệnh viện, dọc theo đường đi đầu óc hỗn loạn, thiếu chút nữa vượt đèn đỏ.
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Khải Tuyền tại sao lại bị thương?" Hắn ngồi vào trước giường bệnh, nhìn chăm chú vào người phụ nữ đang ngủ say, đưa tay cầm cánh tay cô lộ ở bên ngoài chiếc chăn màu trắng, sắc mặt hết sức khó coi.
"Đừng nóng vội, anh không cần gấp gáp, bắp chân trái gảy xương, còn lại chỉ là bị thương ngoài da, ngày mai kiểm tra lại lần nữa xem có vấn đề không." Y tá trực đêm cười an ủi: "Đúng rồi, nghe nói người yêu của anh thân thủ rất tốt, một đánh bốn." Bàn tay bỗng chốc nắm chặt, đốt ngón tay nổi gân xanh.
"Ai làm?" Lời nói đơn giản khiến người khác giật mình.
"Cảnh sát đưa cô ấy tới là người quen của tôi, nghe hắn nói nhân vật khả nghi gọi Mặc Đồi, hình như là cậu của cô ấy, hắn có tật giật mình, vừa nhìn cảnh sát tới liền khai toàn bộ."
"Hắn?" Cận Thừa kinh hãi. Mực Đồi ở trong tù biểu hiện tốt, được tạm tha ra tù trước, tại sao lại đến tìm Khải Tuyền nhanh như vậy ?
"Mực Đồi nói hắn buổi tối hẹn cô gặp mặt ở trên bến cảng, mặt ngoài là muốn cô ấy cho hắn tiền, nhưng thật ra là muốn đem cô đánh ngất xỉu sau đó giao cho đầu rắn mang đi. Cô ấy rất thông minh, nhìn ra có cái gì không đúng liền cùng bọn họ đánh một trận, bọn họ cũng không ngờ lúc bắt cô lại gặp phải đội tuần tra, tất cả đều chạy thoát, sau đó cô ấy liền bị đưa đến tới nơi đây rồi."
Cận Thừa mím chặt môi mỏng, cùng y tá trực đêm hỏi họ tên người cảnh sát xử lý mọi chuyện, sau đó đi ra phòng bệnh, ở trong hành lang dùng di động gọi vài cuộc điện thoại, mấy phút đồng hồ sau, hắn đi vào thì sắc mặt đã khôi phục như thường, giống như mới vừa nãy mây đen giăng đầy chẳng qua chỉ là ảo giác.
"Anh đừng quá lo lắng, ta nghĩ cô ấy rất nhanh sẽ tỉnh lại ." Y tá trực đêm nhẹ vỗ vỗ vai hắn, lại giao phó mấy câu, mới rời đi phòng bệnh.
Đưa ngón tay dài, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, mi tâm nhíu lại, sự hồi sinh thân, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên má cô, con ngươi đen bong chớp động nhưng không người nào phát giác ra tia lửa kinh người.
Nếu như chuyện đúng như hắn đoán, như vậy hắn tuyệt không nương tay, tuyệt không khách khí, cho dù là vạch mặt, lấy được lưới rách cá chết, cũng phải vì người mình yêu báo thù!
Lúc ở bệnh viện dưỡng thương, Mặc Khải Tuyền biết được khá nhiều tin tức.
Thứ nhất là Mặc Đồi lại bị kiện phải vào tù, chắc phải một thời gian sau mới được tha, mặc dù hắn vẫn nói là bị một nhân vật lớn nào đó xúi dục, không thể không nghe nhưng quan toà cũng không tin tưởng; thứ hai là Nguyễn tiểu thư cùng Lôi Ngự Phong tổ chức hôn lễ tại Pháp; thứ ba còn lại là Cận Thừa cùng Bùi Gia Lỵ tình cảm phát triển thuận lợi, có thể năm nay sẽ tiến hành việc đính hôn.
Điều thứ nhất tin tức là Quan Dạ kỳ nói cho cô biết , điều thứ hai cùng điều thứ ba còn lại là cô đọc được trên báo.
Cô tỉ mỉ xem tấm hình được chụp cẩn thận trên báo, cảnh tượng hình như là ở tòa án, Cận Thừa cùng Bùi Gia Lỵ sóng vai đứng chung một chỗ, bèn nhìn nhau cười, bên cạnh là hàng chữ lớn được in đậm "Con cưng giới luật sư hồng loan tinh động, tình yêu sự nghiệp song doanh, chuyện tốt ngày càng tới gần."
Cô bình tĩnh tiếp nhận cũng chấp nhận tất cả, bởi vì Cận Thừakhông bao giờ tới bệnh viện nữa, hành động của hắn tuyên bố tất cả, hắn muốn đi làm rể hiền của Bùi Thủ Chính, hắn và cô kết thúc.
Đây là lựa chọn tốt nhất, nếu như Cận Thừa không buông tha cô, như vậy người của Bùi gia hoặc là dư luận cũng sẽ không buông tha cô, cuối cùng hắn sẽ vì cô mà bị ảnh hưởng, đó là kết quả cô không muốn thấy.
Hôn lễ tại Pháp cô không tham dự, nhờ Quan Dạ Kỳ giúp đưa quà tặng đưa cho Nguyễn tiểu thư, chân bị thương là một phương diện, nguyên nhân chủ yếu nhất, là cô không muốn nữa cùng Cận Thừa có bất kỳ quan hệ gì
Kết thúc
Tất cả đã kết thúc!
Mỗi ngày buổi tối, trời tối cô mới dám để Cận Thừa vào cửa, trời chưa sang cô đuổi hắn về nhà giống như đuổi giặc.
Nguyên nhân rất đơn giản, ngộ nhỡ ngày bị Nguyễn tiểu thư bắt gặp, phát hiện cô cùng bại hoại của giới luật sư léng phéng, cô có miệng cũng khó cãi, đây là tự làm tự chịu!
Đồ dung của đàn ông trong nhà càng ngày càng nhiều, bàn chải đánh răng, dao cạo râu, nước hoa, đồ lót, âu phục, giày da, sách luật, Laptop, thậm chí tâm huyết dâng cao, hắn còn mang cả bồn tắm màu lục tới, giống loài tu hú chiếm tổ của chim khách, khiến cô giận mà không dám nói.
"Anh có thể không cần ngày nào cũng phải đến không?" Cô oán trách: "Như vậy rất nguy hiểm!"
Kể từ buổi chiều đầu tiên không đuổi hắn đi, hắn liền mỗi đêm đều đến, ở trên giường đơn nho nhỏ ra sức giày vò cô, làm cho giường kêu "Kẽo kẹt kẽo kẹt" mỗi đêm, có lẽ vài ngày nữa sẽ phải đổi cái khác.
"Vậy em về nhà cùng anh?"
"Không!"
Cô sẽ không ngu như vậy, ngộ nhỡ ngày nào đó Cận phu nhân tương lai lại tâm huyết dâng lên chạy tới nhà trọ, phát hiện cô còn ở lại nơi đó, khó đảm bảo cô ta sẽ không làm gì mờ ám với cô, cuối cùng xui xẻo nhất sẽ là Cận Thừa
Cô không muốn thấy danh dự cũng như sự nghiệp của hắn bị hủy hoại, lại không nỡ rời xa hắn, cô cũng lặng lẽ thuyết phục mình, chỉ cần hắn đính hôn cô sẽ lại diễn trò mất tích lần nữa, hơn nữa tuyệt đối sẽ không nếu để cho hắn tìm được.
"Không trở về thì không được phép đuổi anh đi." Hắn nói như đó là chuyện đương nhiên, cầm đũa khuấy đều mì ăn liền thêm trứng mặn cô nấu, chăm chú ăn, giống như đó là cao lương mỹ vị.
"Anh lâu lắm chưa được ăn cơm sao?" Cô vừa bưởi vừa ngắm gương mặt hắn.
Hình như hắn gầy một chút, không có cô ngày ngày nấu cơm nấu canh, người đàn ông này nhất định là một ngày ba bữa đều qua loa, có khi bỏ bữa, có khi ăn gộp vào một bữa, nơi này lại quá nhỏ vừa không có đồ dùng nấu nướng, muốn làm chút đồ ăn ngon cho hắn cũng không thể, chỉ có thể để cho hắn ăn mì ăn liền!
"Cũng đều tại em hết." Cận Thừa hừ nhẹ, liếc cô một cái.
Đang yên đang lành lại chơi trò bỏ nhà ra đi, ngày ngày ăn trái cây với đồ ăn liền, hắn đảo mắt một cái cũng biết cô từ trên xuống dưới chỗ nào gầy.
"Em đang giảm cân." Miệng cô không ngừng lại mà tiếp tục ăn bưởi.
"Đừng giảm, eo vừa đẹp rồi, ôm vào quá cứng, rất may ngực cùng mông không có ảnh hưởng."
"Khụ khụ. . . . . ." Mặc Khải Tuyền suýt sặc, đây là lời nói của vị luật sư đứng đắn, nghiêm túc sao? Thực sự quá rõ ràng!
"Ăn no rồi." Hắn để đũa xuống, hướng cô ngoắc ngoắc ngón tay, "Lại đây."
"Làm gì?" Cô cảnh giác hỏi.
"No bụng thì nghĩ dâm dục." Hắn rất đơn giản nói ra ý nghĩ của mình.
"Em còn chưa ăn no." Cô không làm.
"Không sao, anh có thể để cho em ăn."
Thật sự. . . . . . Quá sắc tình! Mặc Khải Tuyền mặt đỏ tới mang tai hét lên một tiếng: "Cận Thừa! Tại sao trước kia em lại không biết anh rất háo sắc vậy?"
Nhớ năm đó, cô còn phải chủ động leo lên giường của hắn, đối với hắn muốn làm gì thì làm, nhưng hôm nay nhìn lại xem ra, chỉ sợ này người đàn ông gian trá này đã sớm tính toán tốt lắm, nắm giữ nhược điểm của cô, khiến cô rơi vào bẫy của hắn, dù bận vẫn ung dung khép lại tay áo bàng quan chờ xem cô lúc nào mới ở bên trong giãy dụa.
Chỉ trách cô sao lại ngu như vậy, còn chết cũng không hối hận!
"Em cũng có thể háo sắc với anh, anh rất hoan nghênh." Hắn không có ý định cho cô thời gian đợi, đứng lên đi tới.
Cô không nói gì nhìn hắn ở trước mặt cô, nhìn hắn hôn cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tất cả đều là vẻ u oán, hắn cởi quần áo của cô giống đứa bé sơ sinh, rồi thả vào giường đơn thượng.
"Vậy chỉ làm một chút thôi nhé?" Cô xem hắn cởi từng chiếc từng chiếc quần áo trên người, lộ ra thân thể bền chắc cường
"Không biết." Hắn lên giường, đặt lên thân thể xinh đẹp của cô, bàn tay vội vàng sờ lên làn da trơn nhẵn như tuyết.
"Tại sao? Làm bằng sắt hay sao?" Cô tò mò hỏi.
"Bởi vì đó là em."
Mặc Khải Tuyền ngẩn ra, đang định nói lời cảm động với hắn, ai ngờ câu nói tiếp theo của hắn làm cô tức gần chết, hắn nói: "Anh thích thân thể của em, rất hợp khẩu vị."
Người đàn ông xấu xa! Coi cô như thức ăn ngon sao? Rất tốt, cô cũng không phải là đèn đã cạn dầu, cũng có bản lãnh muốn hắn khó chịu, vì vậy cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo chất vấn: " Anh không làm khó Hà Tranh Quang nhà người ta đấy chứ?"
"Không có." Đó chỉ là chút dạy bảo nho nhỏ hù dọa, phô trương thanh thế thôi, tên kia đáng giá hắn đụng tới sao?
"Anh thật quá đáng, hù dọa hắn như vậy." Ngày đó Hà Tranh Quang gọi điện thoại, nói bằng luật sư của mình mất mà lại được chuyện tốt, từng câu từng chữ đều là đại nạn không chết.
"Ở trên giường của anh, không được nhớ người đàn ông khác." Hắn lừ mắt, tròng mắt đen nhìn chằm chằm cặp mặt giảo hoạt mang chút kiêu căng, trầm giọng cảnh cáo.
"Em không nhớ hắn, em chỉ nói một chút thôi."
"Vậy cũng không được."
"Anh không hài lòng cũng có thể nói một chút về Cận phu nhân tương lai!" Cô chua xót nói.
"Em cứ như vậy vội vã muốn nhìn anh cùng người phụ nữ khác thành một đôi?" Cận Thừa nhướng mày.
"Chuyện liên quan gì tới em?"
"Chuyện không liên quan tới em sao? Em quyến rũ lão công của Cận phu nhân tương lai đến độ không muốn xuống giường, còn nói chuyện không liên quan tới em?"
"Là anh tự mình muốn thế. . . . . . Đau quá. . . . . . Làm gì cắn người ta?"
"Em cũng có thể ăn anh. . . . . ."
"Em không cần. . . . . . A. . . . . ." Cùng với tiếng người phụ nữ hoang mang sợ hãi thét chói tai, giường đơn nho nhỏ "Kẽo kẹt kẽo kẹt" kêu loạn, là tiếng da thịt va chạm lẫn nhau khiến người nghe mặt đỏ tim đập mạnh.
Mặc Khải Tuyền không ngờ tới, những ngày lo lắng đề phòng rất nhanh liền kết thúc.
Bởi vì Nguyễn tiểu thư sẽ phải lập gia đình, gả cho người đàn ông mà cô quen chưa tới một tháng, Lôi Ngự Phong, tổng tài tập đoàn Lôi Đình.
Chuyện trên đời này không có chuyện gì là không thể!
Mặc Khải Tuyền đứng ở bên ngoài sạp báo, lật nhanh tờ báo trong tay, phía trên là bài viết về đám cưới của những người thuộc tầng lớp thượng lưu
Nguyễn tiểu thư cùng Lôi Tổng tài, hai người này hoàn cảnh sống hoàn toàn khác nhau, lại có thể biết trở thành vợ chồng, cô cau lại mi dưới, khó khăn tưởng tượng hai người cách nhau một trời một vực lại có thể sống chung một nhà. Dĩ nhiên, nếu hôn nhân không có tình yêu làm trụ cột, nếu như nam người phụ nữ vật chính đổi lại Cận Thừa cùng Bùi tiểu thư, cô sẽ dễ nghĩ một chút, hai vị kia là theo như nhu cầu, nhưng Nguyễn tiểu thư cùng Lôi Ngự Phong, bọn họ lại là cái gì?
Thở dài, cô đặt tờ báo lại, chuẩn bị đi siêu thị mua vài món đồ, đột nhiên có người ở bên cạnh kéo cánh tay của cô.
"A!" Cô sợ hết hồn, ngẩng mặt lên, một người đàn ông khô gầy bỉ ổi xuất hiện ở trước mắt cô.
Là Mặc Đồi! Người cậu tham đánh bài của cô, đem toàn bộ gánh nặng nợ nần đẩy lên vai cháu gái mình, còn bản thân lại bỏ chạy không thấy đâu!
Ông ta tại sao vẫn còn mặt mũi xuất hiện trước mặt mình? Cận Thừa đã nói ông ta đang ngồi tù mà? Chẳng lẽ thả ra rồi?
Cô dùng sức hất tay ông ta ra, giận không kềm được quát nhỏ: "Buông ra!"
"Khải Tuyền. . . . . ." Gương mặt ông ta uể oải, tái nhợt ám chỉ sức khỏe của ông có vấn đề rất lớn. Hắn nhìn cháu gái, mặc dù cảm thấy áy náy từ sâu trong nội tâm, nhưng sức hấp dẫn của tiền tài nhanh chóng che khuất sự áy náy của hắn.
"Ông muốn làm gì?" Mặc Khải Tuyền tức giận hỏi.
Nếu như không phải tại hắn, nếu như không có những tờ giấy nợ kia, cô cũng sẽ không phải đến hộp đêm làm việc, cũng sẽ không đụng phải Cận Thừa, sẽ không rơi vào tình cảnh yêu không được mà đi cũng không xong này, ông ta đã hủy hoại cuộc đời cô tại sao còn xuất hiện trước mặt cô?
"Khải Tuyền, cậu biết cháu rất giận cậu nhưng câu cũng không muốn như thế…………Cậu cũng hết cách rồi. . . . . . Cháu hãy giúp cậu một lần cuối cùng có được hay không?"
"Ông lại làm cái gì? !" Mặc Khải Tuyền kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn.
"Cậu. . . . . . Cậu thiếu một chút tiền. . . . . ."
Cái gì? Mặc Khải Tuyền giận không kiềm chế được mắng: "Ông có phải người hay không? Bởi vì ông, làm hại bà ngoại thần chí không rõ, chết không nhắm mắt, làm hại tôi không thể đi học, chỉ có thể đến chỗ xấu xa đó đi làm, ông còn muốn cơ bạc! Còn không biết sửa chữa, ông. . . . . ."
"Khải Tuyền, Khải Tuyền" nước mắt Mặc Đồi chảy ra: "Là cậu không tốt, là lỗi của câu, cậu cũng muốn làm người cậu tốt, cháu cho cậu thêm một cơ hội cuối cùng, cậu nhất định sửa chữa, bắt đầu lại từ đầu, nếu như không trả tiền lại, những người đó sẽ đem cậu vứt xuống biển làm mồi cho cá mập . . . . . ."
Mặc Khải Tuyền hít sâu một hơi, trong đầu hiện ra cảnh tượng lúc bà ngoại qua đời.
Người này là con trai duy nhất của bà ngoại, mặc dù cô hận ông ta thấu xương, nhưng cô có thể nhìn hắn đi chịu chết sao? Nếu như vậy, ở trên trời bà ngoại cũng sẽ rơi lệ!
Nhắm mắt, hồi lâu, cô lạnh lùng hỏi: "Bao nhiêu?"
Lúc Cận Thừa chạy tới bệnh viện đã là nửa đêm.
Hắn lo lắng từ trên xe bước xuống, nhanh chóng tìm được y tá trực đêm hỏi phòng bệnh, cho đến lúc thấy cô lẳng lặng nằm ở trên giường bệnh truyền nước biển, cả người mới từ trong trạng thái mất kiểm xoát hơi khôi phục một chút lý trí.
Buổi tối, hắn sau khi tan việc tới phòng thuê như cũ, lại phát hiện cô không ở nhà, chờ thật lâu cũng không thấy bóng dáng, điện thoại di động cũng không nghe.
Hắn liền cảm thấy rất lo lắng.
Hắn lái xe, không hề mục tiêu đi đầy đường tìm lung tung, lòng nóng như lửa đố, chợt nhận được điện thoại của y tá trực đêm, nói cho hắn biết cô bị thương nhập viện rồi.
Hắn vừa nghe liền giật mình, không biết có chuyện gì xảy ra, vội vàng đi ô-tô đến bệnh viện, dọc theo đường đi đầu óc hỗn loạn, thiếu chút nữa vượt đèn đỏ.
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Khải Tuyền tại sao lại bị thương?" Hắn ngồi vào trước giường bệnh, nhìn chăm chú vào người phụ nữ đang ngủ say, đưa tay cầm cánh tay cô lộ ở bên ngoài chiếc chăn màu trắng, sắc mặt hết sức khó coi.
"Đừng nóng vội, anh không cần gấp gáp, bắp chân trái gảy xương, còn lại chỉ là bị thương ngoài da, ngày mai kiểm tra lại lần nữa xem có vấn đề không." Y tá trực đêm cười an ủi: "Đúng rồi, nghe nói người yêu của anh thân thủ rất tốt, một đánh bốn." Bàn tay bỗng chốc nắm chặt, đốt ngón tay nổi gân xanh.
"Ai làm?" Lời nói đơn giản khiến người khác giật mình.
"Cảnh sát đưa cô ấy tới là người quen của tôi, nghe hắn nói nhân vật khả nghi gọi Mặc Đồi, hình như là cậu của cô ấy, hắn có tật giật mình, vừa nhìn cảnh sát tới liền khai toàn bộ."
"Hắn?" Cận Thừa kinh hãi. Mực Đồi ở trong tù biểu hiện tốt, được tạm tha ra tù trước, tại sao lại đến tìm Khải Tuyền nhanh như vậy ?
"Mực Đồi nói hắn buổi tối hẹn cô gặp mặt ở trên bến cảng, mặt ngoài là muốn cô ấy cho hắn tiền, nhưng thật ra là muốn đem cô đánh ngất xỉu sau đó giao cho đầu rắn mang đi. Cô ấy rất thông minh, nhìn ra có cái gì không đúng liền cùng bọn họ đánh một trận, bọn họ cũng không ngờ lúc bắt cô lại gặp phải đội tuần tra, tất cả đều chạy thoát, sau đó cô ấy liền bị đưa đến tới nơi đây rồi."
Cận Thừa mím chặt môi mỏng, cùng y tá trực đêm hỏi họ tên người cảnh sát xử lý mọi chuyện, sau đó đi ra phòng bệnh, ở trong hành lang dùng di động gọi vài cuộc điện thoại, mấy phút đồng hồ sau, hắn đi vào thì sắc mặt đã khôi phục như thường, giống như mới vừa nãy mây đen giăng đầy chẳng qua chỉ là ảo giác.
"Anh đừng quá lo lắng, ta nghĩ cô ấy rất nhanh sẽ tỉnh lại ." Y tá trực đêm nhẹ vỗ vỗ vai hắn, lại giao phó mấy câu, mới rời đi phòng bệnh.
Đưa ngón tay dài, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, mi tâm nhíu lại, sự hồi sinh thân, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên má cô, con ngươi đen bong chớp động nhưng không người nào phát giác ra tia lửa kinh người.
Nếu như chuyện đúng như hắn đoán, như vậy hắn tuyệt không nương tay, tuyệt không khách khí, cho dù là vạch mặt, lấy được lưới rách cá chết, cũng phải vì người mình yêu báo thù!
Lúc ở bệnh viện dưỡng thương, Mặc Khải Tuyền biết được khá nhiều tin tức.
Thứ nhất là Mặc Đồi lại bị kiện phải vào tù, chắc phải một thời gian sau mới được tha, mặc dù hắn vẫn nói là bị một nhân vật lớn nào đó xúi dục, không thể không nghe nhưng quan toà cũng không tin tưởng; thứ hai là Nguyễn tiểu thư cùng Lôi Ngự Phong tổ chức hôn lễ tại Pháp; thứ ba còn lại là Cận Thừa cùng Bùi Gia Lỵ tình cảm phát triển thuận lợi, có thể năm nay sẽ tiến hành việc đính hôn.
Điều thứ nhất tin tức là Quan Dạ kỳ nói cho cô biết , điều thứ hai cùng điều thứ ba còn lại là cô đọc được trên báo.
Cô tỉ mỉ xem tấm hình được chụp cẩn thận trên báo, cảnh tượng hình như là ở tòa án, Cận Thừa cùng Bùi Gia Lỵ sóng vai đứng chung một chỗ, bèn nhìn nhau cười, bên cạnh là hàng chữ lớn được in đậm "Con cưng giới luật sư hồng loan tinh động, tình yêu sự nghiệp song doanh, chuyện tốt ngày càng tới gần."
Cô bình tĩnh tiếp nhận cũng chấp nhận tất cả, bởi vì Cận Thừakhông bao giờ tới bệnh viện nữa, hành động của hắn tuyên bố tất cả, hắn muốn đi làm rể hiền của Bùi Thủ Chính, hắn và cô kết thúc.
Đây là lựa chọn tốt nhất, nếu như Cận Thừa không buông tha cô, như vậy người của Bùi gia hoặc là dư luận cũng sẽ không buông tha cô, cuối cùng hắn sẽ vì cô mà bị ảnh hưởng, đó là kết quả cô không muốn thấy.
Hôn lễ tại Pháp cô không tham dự, nhờ Quan Dạ Kỳ giúp đưa quà tặng đưa cho Nguyễn tiểu thư, chân bị thương là một phương diện, nguyên nhân chủ yếu nhất, là cô không muốn nữa cùng Cận Thừa có bất kỳ quan hệ gì
Kết thúc
Tất cả đã kết thúc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.