Nuôi Mèo Xong Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Đời Người
Chương 12
Viên Hữu Tinh
24/11/2021
Văn Tranh hít sâu.
Bình tĩnh. Một khi quyết định nuôi mèo, thì phải chuẩn bị tâm lý đồ đạc nhà mình sẽ bị nó phá hư.
Sáng nay Đại Hắc còn trông có vẻ rất thích cái kính chủ cửa hàng kia tặng, anh mới ra ngoài có chút xíu, trở về nó đã hết thích. Thậm chí còn vứt nó lăn long lóc trên mặt đất.
Mèo đúng là thứ sinh vật sáng nắng chiều mưa trưa bình thường!
Làm sao, mày còn dám nhìn tao? Mày thử có ai đó phá đồ mày coi mày vui nổi không? Mày cảm thấy mày vô tội lắm hả?
Mày cho là mày dùng ánh mắt vô tội đó nhìn tao thì tao sẽ tha cho mày hả?
Tao nhìn giống mấy người dễ mềm lòng lắm sao?
Văn Tranh vẫy vùng trong lòng, đứng ngay mép giường trừng nhau với con mèo, Đại Hắc dời mắt đi trước, thờ ơ nâng đuôi, dùng cái đuôi bông xù của mình quấn cổ tay Văn Tranh.
Văn Tranh: "..."
Tê dại. Điện giật. Anh là ai anh đang ở đâu đây.
Con mèo này không có chút hối cải nào, thừa lúc Văn Tranh nhặt mắt kính kia lại lại gần móc một cái, mắt kính lại rớt xuống giường.
Nó dịch sang một bên, cực kì hào phóng để trống một bên gối cho Vân Tranh, thu lại móng vuốt, co người lại còn một nhúm, ngoan ngoãn nằm gọn trong khu vực cảm ứng của kính 3D, còn ti hí nhìn xem phản ứng của Vân Tranh.
Cứ như đang nói: Tuy rằng cái kính này tệ xỉu, còn rách nát nhưng mà bổn đại miêu vẫn có thể miễn cưỡng tha thứ cho cái tên ngốc không hiểu ý mèo nhà ngươi.
Văn Tranh: "...."
Bà nội cha nó. Giận tím người. Nhưng dễ thương quá.
Văn Tranh sợ hãi sờ sờ cổ tay mình. Cứ như kể từ giây phút con mèo này táp anh, điểm dễ thương của anh bị nghiêng về phía nào đó rất kỳ lạ.
Anh phải mất khá lâu mới có thể đè lửa giận của mình xuống. Văn Tranh cầm quần áo đi tắm. Sau khi ra thì thấy con mèo ngủ bên cạnh gối đầu của anh, Văn Tranh nghĩ một chút rồi đeo mắt kính vào nằm xuống bên cạnh.
Anh quyết định vào << Đào sát >> dạo một vòng, thám thính tình hình xung quanh.
<< Đào sát >> lớn tuổi hơn << Không gian sinh tồn >>, nó đã là một game thuộc hàng hót hít trước cả cái thời điểm bắt đầu công nghiệp 3D.
Lúc công ty MX sản xuất phần cứng (hardware) 3D, những người đầu tiên mua nó toàn là người chơi << Đào sát >>.
Đã từng là game hành động bắn súng truyền thống của FPS, sau khi bước vào thời đại thực tế ảo hóa cũng phát triển theo hướng 3D. Cách thi đấu game bắn súng FPS truyền thống trước đây đã phát triển và cải tạo rất nhiều từ khi công nghệ 3D ra đời. Ngoài việc chiến đấu với kẻ địch, còn phải quan sát môi trường, phán đoán chiến lược, cùng rất nhiều khả năng khác mà người chơi không thể thiếu dù chỉ một. Công nghệ sóng não đã giải phóng tay chân của con người, ý thức và phản ứng đã thay thế cử động tay, nói một cách đơn giản, muốn chơi giỏi << Đào sát >>, phải là người thông minh, tốc độ phản ứng, khả năng ra quyết định, trình độ hoạt động, không ai trong số họ thiếu mấy thứ trên.
Nhưng điều này không chứng minh mấy người chơi game này thông minh.
Đúng ra, người ngu luôn chiến hơn phân nửa số dân toàn thế giới.
Kho hàng cũ nát này được xây trên một đỉnh núi rất cao, bên ngoài cỏ dại mọc um tùm, ánh mặt trời chói chang khiến bên trong kho hàng càng tối hơn.
Tia sáng trắng xẹt qua, trong kho hàng xuất hiện bốn người. Hai người đàn ông một bên, ngoài cửa là một người đàn ông và một người phụ nữ dính cứng ngắc vào nhau.
Người đàn ông ôm phụ nữ bên kia, lớn tiếng nói: "Hai đứa mày! Chính là hai đứa tụi bây, rửa tai nghe cho kỹ! Thức thời thì giao túi vật liệu ra, bố sẽ gánh hai bây vào Top4, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, bố không muốn bạn gái bố thấy máu!"
Cô gái trong ngực gã xà nẹo xà nẹo lắc lắc mấy cái: "Không sao đâu anh Thiên Nhai, người ta hông có sợ âu ~~~"
"Ha, thật sự không sợ sao? Vậy nguy rồi, nhỡ hai em trai này hôm nay khóc hết nước mắt thì sao?"
"U là trời, sao hai em ấy phải khóc chứ, lúc nhìn anh Thiên Nhai phải cười chứ sao lại khóc ~"
Văn Tranh: "...." Đau răng quá.
Quy tắc của << Đào sát >> rất đơn giản. Vứt trăm người vào một cái hoang đảo ngẫu nhiên nào đó, mỗi người được một túi vật liệu cơ bản, sau đó tìm tài nguyên, đánh nhau, ai còn sống đến cuối cùng thì thắng.
Vì để có thể ở lại đến cuối, đa số người chơi mới sẽ chọn lập nhóm với các người chơi gần mình, khi nào đạt được mục đích thì out nhóm. Đây là những gì Văn Tranh gom được sau khi đọc qua loa bài post kia.
Nhưng anh không có nhu cầu lập nhóm.
Huống chi cặp bồ bịch kia làm anh đau hết cả đầu.
Văn Tranh thích mạnh bạo, nhưng không thích cái thể loại yang hồ ngu si trong cái game này. Cứ chỉ vào đối phương rồi lải nhải ba cái câu khiến người ta muốn ói hết mật xanh mật vàng ra ngoài, anh giơ tay lục túi, lôi ra một con dao găm.
Cậu trai chung thuyền với anh không biết có bị ngu đần hay không, mà đứng tại chỗ không nhúc nhích. Văn Tranh không quan tâm lắm, rút dao găm ra, vừa muốn tiến lên giải quyết nguồn âm, đã nghe ầm một tiếng.
Một quả lựu đạn ném vào kho hàng, vừa vặn rơi ngay dưới chân vị "anh Thiên Nhai" kia, đối phương ôm bạn gái la hét ỏm tỏi vào lòng, dùng cơ thể chắn bom!
"Anh Thiên Nhai —-"
"Tiểu Lệ —–"
"Anh Thiên Nhai......."
"Tiểu Lệ..."
Văn Tranh cũng không có hứng đứng nhìn màn sinh ly tử biệt này, tranh thủ lúc hoảng loạn, nhảy qua cửa sổ bị sóng âm đánh vỡ.
Người ném bom đứng ngoài cửa sổ, Văn Tranh không chút do dự, tiến lên dùng dao găm biến đối phương thành một tia sáng.
Nhưng đã chậm hai giây.
Kẻ địch trước khi anh kịp làm gì đã ném thêm một trái bom vào trong.
Tiểu Lệ lại hét toáng lên, nhanh chóng bỏ anh trai tốt đã biến thành tia sáng kia, chạy về phía người đàn ông còn lại trong kho hàng "Anh trai tốt mau cứu em —-"
Mấy giây trước quý cô tiểu Lệ phối hợp với anh trai tốt kia gọi người ta là em trai, mấy giây sau đã quay ngắt sang gọi người ta là anh trai tốt, hy vọng tất cả đàn ông trên thế giới này ai cũng sẽ che gió che mưa cho mình vì mấy tiếng anh trai tốt kia ——-
Hai giây sau, bom nổ, tiểu Lệ sốc.
Con gà mới này, xem cô là cái khiên!
Còn câu sẽ bảo vệ em thì sao?
Cái này không giống như những gì cô nghĩ!
Khói súng tản đi, Văn Tranh phức tạp nhìn cậu trai mặt mày khó chịu đứng bên trong. Đối phương có một mái tóc dài rất nổi bật, đeo mặt nạ che kín nửa gương mặt, chỉ chừa mỗi đường cong hoàn mỹ từ má xuống cằm, khóe miệng sắp xệ xuống tận cằm.
Hiển nhiên tâm trạng của hắn ta hết sức không tốt.
Thậm chí lúc tiểu Lệ biến mất ấy, còn ghét bỏ phủi phủi tay, cứ như bàn tay chạm vào cổ áo của tiểu Lệ bị bẩn.
Văn Tranh nhìn hắn ta mấy lần, bị hắn ta trợn mắt nhìn ngược lại.
Văn Tranh: "..."
Không ấy đừng lập đội nữa, chúng ta mạnh ai nấy đánh đi. Anh yên lặng nghĩ.
Lát sau, Văn Tranh khó khăn lắm mới tìm được một chiếc jeep lái đến trước cửa kho hàng, hét vào trong "Lên xe!"
Gà mới kia có lẽ mới thật, đứng trước cửa kho hàng một hồi, không biết phải làm gì tiếp theo. Văn Tranh nghi ngờ hắn ta bỏ hướng dẫn cho người mới, ngay cả luật chơi cũng chả thèm đọc đã nhảy vào đây.
Cứ đứng đó mãi cũng không phải cách, gần đây chỉ có cái này có thể chạy, nếu như anh kệ hắn, tên gà mới này chỉ có thể đứng đây đến khi game over.
Gà mới nhìn trái nhìn phải một chút, nói: "Gọi ta!?"
"Xung quanh đây chỉ có mình cậu!" Văn Tranh hơi không kiên nhẫn "Lên rồi nói sau!"
Rầm rầm, tiếng xe jeep không ngừng vang lên. Cộng với tiếng giảng giải của Văn Tranh.
"Nghe đây! Một trăm người! Chỉ một người có thể sống!"
"Cậu cần làm gì! Nhặt súng! Nhặt vũ khí! Đánh chết người khác!"
"Sống đến cuối cùng! Cậu sẽ thắng!"
Gà mới chỉnh lại mái tóc đen dìa bị gió xốc bay tứ tung, hét lên theo anh "Vậy ta! Có cần phải! Đánh chết ngươi ngay bây giờ không!"
Văn Tranh: "...."
"Anh em! Suy nghĩ của cậu! Đúng! Nhưng cậu có thể! Nhìn thử nó!"
Văn Tranh dùng tay trái nắm vô lăng, tay phải lấy dao găm lóe bạc ra.
Gà mới ngẫm mỏ, lát sau lại í ới tiếp "Cái này là gì!"
"Cái này là cái gì!"
"Cái này!"
Xe jeep cũ kỹ này thật sự rất cũ, các nút trên bàn điều khiển cái vỡ cái bung. Gà mới có vẻ hứng thú với mấy cái nút này, mỗi cái ấn một lần, bị cái hộp đột nhiên bật ra dọa, lại liều mạng muốn nó khép vào lại, ấn liên tục vào cái nút khi nãy.
"Đừng ấn nữa!" Văn Tranh muốn nổ tung tại chỗ.
"Nó không đóng lại được!" Gà mới khó tin ấn tiếp "Không phải lỗi của ta! Nó thật sự không đóng lại đực!"
"Vậy cứ để mở! Đừng có đụng vào! Cũng đừng có ấn!"
Gà mới tức đến mức mặt đỏ bừng, nghẹn chút lại nói: "Thứ này! Rốt cuộc là cái gì vậy!"
Đầu Văn Tranh kêu ong ong, nửa ngày mới phản ứng lại, kinh ngạc nói: "Là xe! Xe jeep! Cho dù cậu không có xe! Cậu cũng phải có kiến thức cơ bản chứ!?"
Vừa dứt lời, cái hộp kia rớt xuống sàn, nhưng lại bị đệm hơi bật ngược lên không trung.
Gà mới giơ tay lên theo bản năng, cái hộp kia thay đổi quỹ đạo giữa không trung, dùng tốc độ mắt thường không thấy được phóng đến kính xe ——
Sau đó nó dính cứng ngắc trên kính xe, cái kính mấy giây trước vốn còn lành lặn nay được trang trí bằng hoa văn mạng nhện.
"Cậu điên à!?" Văn Tranh muốn điên rồi, không nhìn thấy gì trước mặt nữa, anh giơ tay đấm vào kính trước, muốn cứu vớt tầm nhìn.
Vụn kính nửa rớt ra ngoài nửa rơi vào trong xe, Văn Tranh và gà mới đồng thời khom người ôm đầu.
"Ngươi làm cái gì!?" Xe vẫn còn chạy băng băng về phía trước, gà mới tức không kém phủi phủi vụn kính trên người "Đập vỡ nó làm gì!"
"Đại ca em không thấy đường!"
"Thấy chứ có gì không thấy!"
"Cậu thấy thì cậu lại chạy đi!? Khoan để tôi cậu đừng nhúc nhích —–"
Đùng một tiếng, bình xăng đáng thương của xe jeep bốc khói trắng, Văn Tranh và gà mới nhảy xuống xe, chạy như điên hơn mười mét, đứng tại chỗ vừa thở hổn hển vừa nhìn cái xe nổ mạnh đằng xa.
Chính giữa cánh đồng vàng ươm, bốn phía không làng không cửa hàng.
Hai người đàn ông mệt mỏi thở hổn hển.
"Cậu." Văn Tranh tức đến mức muốn thăng thiên, hai mắt đỏ bừng "Cậu thật là, má nó chứ."
"Làm gì có liên quan đến ta!?" Gà mới càng buồn bực hơn, hai mắt trợn tròn "Là ta làm nó nổ hay gì!?"
"Bảo cậu đừng có ấn bậy bạ! Cậu có nghe lọt chữ nào không vậy!?"
"Không thể ấn nút vậy ta phải làm cái gì!"
"....."
Gà mới này cao hơn Văn Tranh nửa cái đầu, áo khoác dài tay màu đen bị rách vài đường, áo thun trắng bên trong vừa dính bụi vừa dính đất, tóc cũng rối bù, nhìn rất chật vật.
Cho dù là thế, người này còn ra trách anh như đúng rồi!?
Cậu cho cậu là công túa hả!?
Dây thần kinh của Văn Tranh giựt giựt.
Anh dùng hết sức bình sinh quát lớn: "CÚT!"
Gà mới quát lại anh: "Ngươi mới cút đấy!!"
Vừa dứt lời gà mới đã xoay người đi, Văn Tranh nhìn theo đằng sau, đến khi thấy cậu ta biến thành một chấm đen rồi, mặt mới bình tĩnh lại chút.
Đang chuẩn bị đi về hướng ngược lại, đột nhiên cái chấm đen kia xoay người "Đừng có để cho ta thấy ngươi lần nữa ——-"
Văn Tranh: "...."
Hậu trường nhỏ:
Đại Hắc (buồn): Anh ta mắng ta!!! Anh ta thế mà lại mắng ta!?????
Jeep: Nhưng tôi có tội tình gì đâu?
Bình tĩnh. Một khi quyết định nuôi mèo, thì phải chuẩn bị tâm lý đồ đạc nhà mình sẽ bị nó phá hư.
Sáng nay Đại Hắc còn trông có vẻ rất thích cái kính chủ cửa hàng kia tặng, anh mới ra ngoài có chút xíu, trở về nó đã hết thích. Thậm chí còn vứt nó lăn long lóc trên mặt đất.
Mèo đúng là thứ sinh vật sáng nắng chiều mưa trưa bình thường!
Làm sao, mày còn dám nhìn tao? Mày thử có ai đó phá đồ mày coi mày vui nổi không? Mày cảm thấy mày vô tội lắm hả?
Mày cho là mày dùng ánh mắt vô tội đó nhìn tao thì tao sẽ tha cho mày hả?
Tao nhìn giống mấy người dễ mềm lòng lắm sao?
Văn Tranh vẫy vùng trong lòng, đứng ngay mép giường trừng nhau với con mèo, Đại Hắc dời mắt đi trước, thờ ơ nâng đuôi, dùng cái đuôi bông xù của mình quấn cổ tay Văn Tranh.
Văn Tranh: "..."
Tê dại. Điện giật. Anh là ai anh đang ở đâu đây.
Con mèo này không có chút hối cải nào, thừa lúc Văn Tranh nhặt mắt kính kia lại lại gần móc một cái, mắt kính lại rớt xuống giường.
Nó dịch sang một bên, cực kì hào phóng để trống một bên gối cho Vân Tranh, thu lại móng vuốt, co người lại còn một nhúm, ngoan ngoãn nằm gọn trong khu vực cảm ứng của kính 3D, còn ti hí nhìn xem phản ứng của Vân Tranh.
Cứ như đang nói: Tuy rằng cái kính này tệ xỉu, còn rách nát nhưng mà bổn đại miêu vẫn có thể miễn cưỡng tha thứ cho cái tên ngốc không hiểu ý mèo nhà ngươi.
Văn Tranh: "...."
Bà nội cha nó. Giận tím người. Nhưng dễ thương quá.
Văn Tranh sợ hãi sờ sờ cổ tay mình. Cứ như kể từ giây phút con mèo này táp anh, điểm dễ thương của anh bị nghiêng về phía nào đó rất kỳ lạ.
Anh phải mất khá lâu mới có thể đè lửa giận của mình xuống. Văn Tranh cầm quần áo đi tắm. Sau khi ra thì thấy con mèo ngủ bên cạnh gối đầu của anh, Văn Tranh nghĩ một chút rồi đeo mắt kính vào nằm xuống bên cạnh.
Anh quyết định vào << Đào sát >> dạo một vòng, thám thính tình hình xung quanh.
<< Đào sát >> lớn tuổi hơn << Không gian sinh tồn >>, nó đã là một game thuộc hàng hót hít trước cả cái thời điểm bắt đầu công nghiệp 3D.
Lúc công ty MX sản xuất phần cứng (hardware) 3D, những người đầu tiên mua nó toàn là người chơi << Đào sát >>.
Đã từng là game hành động bắn súng truyền thống của FPS, sau khi bước vào thời đại thực tế ảo hóa cũng phát triển theo hướng 3D. Cách thi đấu game bắn súng FPS truyền thống trước đây đã phát triển và cải tạo rất nhiều từ khi công nghệ 3D ra đời. Ngoài việc chiến đấu với kẻ địch, còn phải quan sát môi trường, phán đoán chiến lược, cùng rất nhiều khả năng khác mà người chơi không thể thiếu dù chỉ một. Công nghệ sóng não đã giải phóng tay chân của con người, ý thức và phản ứng đã thay thế cử động tay, nói một cách đơn giản, muốn chơi giỏi << Đào sát >>, phải là người thông minh, tốc độ phản ứng, khả năng ra quyết định, trình độ hoạt động, không ai trong số họ thiếu mấy thứ trên.
Nhưng điều này không chứng minh mấy người chơi game này thông minh.
Đúng ra, người ngu luôn chiến hơn phân nửa số dân toàn thế giới.
Kho hàng cũ nát này được xây trên một đỉnh núi rất cao, bên ngoài cỏ dại mọc um tùm, ánh mặt trời chói chang khiến bên trong kho hàng càng tối hơn.
Tia sáng trắng xẹt qua, trong kho hàng xuất hiện bốn người. Hai người đàn ông một bên, ngoài cửa là một người đàn ông và một người phụ nữ dính cứng ngắc vào nhau.
Người đàn ông ôm phụ nữ bên kia, lớn tiếng nói: "Hai đứa mày! Chính là hai đứa tụi bây, rửa tai nghe cho kỹ! Thức thời thì giao túi vật liệu ra, bố sẽ gánh hai bây vào Top4, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, bố không muốn bạn gái bố thấy máu!"
Cô gái trong ngực gã xà nẹo xà nẹo lắc lắc mấy cái: "Không sao đâu anh Thiên Nhai, người ta hông có sợ âu ~~~"
"Ha, thật sự không sợ sao? Vậy nguy rồi, nhỡ hai em trai này hôm nay khóc hết nước mắt thì sao?"
"U là trời, sao hai em ấy phải khóc chứ, lúc nhìn anh Thiên Nhai phải cười chứ sao lại khóc ~"
Văn Tranh: "...." Đau răng quá.
Quy tắc của << Đào sát >> rất đơn giản. Vứt trăm người vào một cái hoang đảo ngẫu nhiên nào đó, mỗi người được một túi vật liệu cơ bản, sau đó tìm tài nguyên, đánh nhau, ai còn sống đến cuối cùng thì thắng.
Vì để có thể ở lại đến cuối, đa số người chơi mới sẽ chọn lập nhóm với các người chơi gần mình, khi nào đạt được mục đích thì out nhóm. Đây là những gì Văn Tranh gom được sau khi đọc qua loa bài post kia.
Nhưng anh không có nhu cầu lập nhóm.
Huống chi cặp bồ bịch kia làm anh đau hết cả đầu.
Văn Tranh thích mạnh bạo, nhưng không thích cái thể loại yang hồ ngu si trong cái game này. Cứ chỉ vào đối phương rồi lải nhải ba cái câu khiến người ta muốn ói hết mật xanh mật vàng ra ngoài, anh giơ tay lục túi, lôi ra một con dao găm.
Cậu trai chung thuyền với anh không biết có bị ngu đần hay không, mà đứng tại chỗ không nhúc nhích. Văn Tranh không quan tâm lắm, rút dao găm ra, vừa muốn tiến lên giải quyết nguồn âm, đã nghe ầm một tiếng.
Một quả lựu đạn ném vào kho hàng, vừa vặn rơi ngay dưới chân vị "anh Thiên Nhai" kia, đối phương ôm bạn gái la hét ỏm tỏi vào lòng, dùng cơ thể chắn bom!
"Anh Thiên Nhai —-"
"Tiểu Lệ —–"
"Anh Thiên Nhai......."
"Tiểu Lệ..."
Văn Tranh cũng không có hứng đứng nhìn màn sinh ly tử biệt này, tranh thủ lúc hoảng loạn, nhảy qua cửa sổ bị sóng âm đánh vỡ.
Người ném bom đứng ngoài cửa sổ, Văn Tranh không chút do dự, tiến lên dùng dao găm biến đối phương thành một tia sáng.
Nhưng đã chậm hai giây.
Kẻ địch trước khi anh kịp làm gì đã ném thêm một trái bom vào trong.
Tiểu Lệ lại hét toáng lên, nhanh chóng bỏ anh trai tốt đã biến thành tia sáng kia, chạy về phía người đàn ông còn lại trong kho hàng "Anh trai tốt mau cứu em —-"
Mấy giây trước quý cô tiểu Lệ phối hợp với anh trai tốt kia gọi người ta là em trai, mấy giây sau đã quay ngắt sang gọi người ta là anh trai tốt, hy vọng tất cả đàn ông trên thế giới này ai cũng sẽ che gió che mưa cho mình vì mấy tiếng anh trai tốt kia ——-
Hai giây sau, bom nổ, tiểu Lệ sốc.
Con gà mới này, xem cô là cái khiên!
Còn câu sẽ bảo vệ em thì sao?
Cái này không giống như những gì cô nghĩ!
Khói súng tản đi, Văn Tranh phức tạp nhìn cậu trai mặt mày khó chịu đứng bên trong. Đối phương có một mái tóc dài rất nổi bật, đeo mặt nạ che kín nửa gương mặt, chỉ chừa mỗi đường cong hoàn mỹ từ má xuống cằm, khóe miệng sắp xệ xuống tận cằm.
Hiển nhiên tâm trạng của hắn ta hết sức không tốt.
Thậm chí lúc tiểu Lệ biến mất ấy, còn ghét bỏ phủi phủi tay, cứ như bàn tay chạm vào cổ áo của tiểu Lệ bị bẩn.
Văn Tranh nhìn hắn ta mấy lần, bị hắn ta trợn mắt nhìn ngược lại.
Văn Tranh: "..."
Không ấy đừng lập đội nữa, chúng ta mạnh ai nấy đánh đi. Anh yên lặng nghĩ.
Lát sau, Văn Tranh khó khăn lắm mới tìm được một chiếc jeep lái đến trước cửa kho hàng, hét vào trong "Lên xe!"
Gà mới kia có lẽ mới thật, đứng trước cửa kho hàng một hồi, không biết phải làm gì tiếp theo. Văn Tranh nghi ngờ hắn ta bỏ hướng dẫn cho người mới, ngay cả luật chơi cũng chả thèm đọc đã nhảy vào đây.
Cứ đứng đó mãi cũng không phải cách, gần đây chỉ có cái này có thể chạy, nếu như anh kệ hắn, tên gà mới này chỉ có thể đứng đây đến khi game over.
Gà mới nhìn trái nhìn phải một chút, nói: "Gọi ta!?"
"Xung quanh đây chỉ có mình cậu!" Văn Tranh hơi không kiên nhẫn "Lên rồi nói sau!"
Rầm rầm, tiếng xe jeep không ngừng vang lên. Cộng với tiếng giảng giải của Văn Tranh.
"Nghe đây! Một trăm người! Chỉ một người có thể sống!"
"Cậu cần làm gì! Nhặt súng! Nhặt vũ khí! Đánh chết người khác!"
"Sống đến cuối cùng! Cậu sẽ thắng!"
Gà mới chỉnh lại mái tóc đen dìa bị gió xốc bay tứ tung, hét lên theo anh "Vậy ta! Có cần phải! Đánh chết ngươi ngay bây giờ không!"
Văn Tranh: "...."
"Anh em! Suy nghĩ của cậu! Đúng! Nhưng cậu có thể! Nhìn thử nó!"
Văn Tranh dùng tay trái nắm vô lăng, tay phải lấy dao găm lóe bạc ra.
Gà mới ngẫm mỏ, lát sau lại í ới tiếp "Cái này là gì!"
"Cái này là cái gì!"
"Cái này!"
Xe jeep cũ kỹ này thật sự rất cũ, các nút trên bàn điều khiển cái vỡ cái bung. Gà mới có vẻ hứng thú với mấy cái nút này, mỗi cái ấn một lần, bị cái hộp đột nhiên bật ra dọa, lại liều mạng muốn nó khép vào lại, ấn liên tục vào cái nút khi nãy.
"Đừng ấn nữa!" Văn Tranh muốn nổ tung tại chỗ.
"Nó không đóng lại được!" Gà mới khó tin ấn tiếp "Không phải lỗi của ta! Nó thật sự không đóng lại đực!"
"Vậy cứ để mở! Đừng có đụng vào! Cũng đừng có ấn!"
Gà mới tức đến mức mặt đỏ bừng, nghẹn chút lại nói: "Thứ này! Rốt cuộc là cái gì vậy!"
Đầu Văn Tranh kêu ong ong, nửa ngày mới phản ứng lại, kinh ngạc nói: "Là xe! Xe jeep! Cho dù cậu không có xe! Cậu cũng phải có kiến thức cơ bản chứ!?"
Vừa dứt lời, cái hộp kia rớt xuống sàn, nhưng lại bị đệm hơi bật ngược lên không trung.
Gà mới giơ tay lên theo bản năng, cái hộp kia thay đổi quỹ đạo giữa không trung, dùng tốc độ mắt thường không thấy được phóng đến kính xe ——
Sau đó nó dính cứng ngắc trên kính xe, cái kính mấy giây trước vốn còn lành lặn nay được trang trí bằng hoa văn mạng nhện.
"Cậu điên à!?" Văn Tranh muốn điên rồi, không nhìn thấy gì trước mặt nữa, anh giơ tay đấm vào kính trước, muốn cứu vớt tầm nhìn.
Vụn kính nửa rớt ra ngoài nửa rơi vào trong xe, Văn Tranh và gà mới đồng thời khom người ôm đầu.
"Ngươi làm cái gì!?" Xe vẫn còn chạy băng băng về phía trước, gà mới tức không kém phủi phủi vụn kính trên người "Đập vỡ nó làm gì!"
"Đại ca em không thấy đường!"
"Thấy chứ có gì không thấy!"
"Cậu thấy thì cậu lại chạy đi!? Khoan để tôi cậu đừng nhúc nhích —–"
Đùng một tiếng, bình xăng đáng thương của xe jeep bốc khói trắng, Văn Tranh và gà mới nhảy xuống xe, chạy như điên hơn mười mét, đứng tại chỗ vừa thở hổn hển vừa nhìn cái xe nổ mạnh đằng xa.
Chính giữa cánh đồng vàng ươm, bốn phía không làng không cửa hàng.
Hai người đàn ông mệt mỏi thở hổn hển.
"Cậu." Văn Tranh tức đến mức muốn thăng thiên, hai mắt đỏ bừng "Cậu thật là, má nó chứ."
"Làm gì có liên quan đến ta!?" Gà mới càng buồn bực hơn, hai mắt trợn tròn "Là ta làm nó nổ hay gì!?"
"Bảo cậu đừng có ấn bậy bạ! Cậu có nghe lọt chữ nào không vậy!?"
"Không thể ấn nút vậy ta phải làm cái gì!"
"....."
Gà mới này cao hơn Văn Tranh nửa cái đầu, áo khoác dài tay màu đen bị rách vài đường, áo thun trắng bên trong vừa dính bụi vừa dính đất, tóc cũng rối bù, nhìn rất chật vật.
Cho dù là thế, người này còn ra trách anh như đúng rồi!?
Cậu cho cậu là công túa hả!?
Dây thần kinh của Văn Tranh giựt giựt.
Anh dùng hết sức bình sinh quát lớn: "CÚT!"
Gà mới quát lại anh: "Ngươi mới cút đấy!!"
Vừa dứt lời gà mới đã xoay người đi, Văn Tranh nhìn theo đằng sau, đến khi thấy cậu ta biến thành một chấm đen rồi, mặt mới bình tĩnh lại chút.
Đang chuẩn bị đi về hướng ngược lại, đột nhiên cái chấm đen kia xoay người "Đừng có để cho ta thấy ngươi lần nữa ——-"
Văn Tranh: "...."
Hậu trường nhỏ:
Đại Hắc (buồn): Anh ta mắng ta!!! Anh ta thế mà lại mắng ta!?????
Jeep: Nhưng tôi có tội tình gì đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.