Chương 34
Hoa Cải Dầu
16/09/2024
Hoàng Thiên Bá kéo người lên phòng, đẩy Uẩn Đồng lên giường. Ném balo trên tay sang một góc, thân thể to lớn đè lên người Uẩn Đồng.
"Tại sao em lại nói chuyện với nó?"
"Em không có." Uẩn Đồng thành thật nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Còn chối?" Hắn vẫn hừng hực tức giận.
"Em nói thật. Em không biết anh ta là ai cả."
"Không biết vậy tại sao lại cẫm đồ của hắn trên tay?" Hắn vẫn không tin, có lẽ đã bị ghen tức làm mờ mắt.
"Là người đó tự bắt chuyện, còn nhét đồ vào tay em mà. Em không có."
Ghen tuông mờ mắt, hắn chẳng muốn nghe Uẩn Đồng nói nữa, trực tiếp đề người ra hôn, Hoàng Thiên Bá rất ghen, hắn chỉ muốn thế giới người này chỉ có mình hắn mà thôi.
Từ nhỏ Hoàng Thiên Bá đã luôn sát cánh bên cạnh Uẩn Đồng, bất cứ ai có ý tứ với cậu thì hắn đều sẽ dập tắt ý định ngay từ đầu. Nến hắn chưa từng cảm thấy mối đe doạ lớn nào, nhưng lúc này đây hắn lại có nỗi sợ mãnh liệt đối với Tô Nam Phong. Tính khí Uẩn Đồng ôn hoà, bất cứ ai đối tốt với cậu, cậu đều sẽ xem như hảo bằng hữu mà đối đãi.
Hoàng Thiên Bá như hổ vồ mồi ôm cậu từ phía sau, nhắm đến gáy cậu hôn ngấu nghiến, tay luồn vào trong áo, "xoạt" một tiếng xé toan áo đi học của Uẩn Đồng, bàn tay hư hỏng không kiên dè luồn đến quần tháo nút cởi quần cậu ra, bắt đầu mò mẫm. Tay trên xoa bóp ngực, tay dưới trêu đùa tiểu Đồng, cậu ngại ngùng khép chân lại, hắn tách ra. Lần mò theo cơ thể, hắn tìm thấy nơi muốn đến, từng ngón tay chui vào bên trong.
"Thiên... Thiên Bá." Uẩn Đồng không nhịn được kêu lên.
"Để anh dạy em cách từ chối người lạ." Để hắn dạy cậu cách từ chối nói chuyện với người lạ, cụ thể là đàn ông lạ.
Người đàn ông này quả thật nhỏ nhen, cậu còn chưa nói với người đó quá ba câu, thế mà hắn lại không thèm màng tới lời giải thích của cậu, một mực ghép tội. (3)
"Em thật... Thật sự... Không, không biết." Vì bị hắn trêu đùa, Uẩn Đồng khó khăn nói ra từng chữ.
Nghe người kia kêu rên khiến hắn rất hưng phấn. Hoàng Thiên Bá biết là cậu hay quên, thật sự là Uẩn Đồng không nhớ anh ta là ai. Hắn tin, nhưng mà hắn ghen. Ai nấy đều biết, Hoàng Thiên Bá có tính sở hữu cao, hắn không muốn cậu tiếp xúc với người nào cả. Hắn thật sự là bị cơn ghen xâm chiếm tâm trí rôi.
Cởi đồ mình ra, tiếp tục công cuộc xâm chiếm, hôn dọc cơ thể Uẩn Đồng khiến cậu mụ mị đầu óc, bắt đầu phối hợp với người trên thân.
"Mèo nhỏ, tốt."
Mới cách một đêm mà hắn như con hổ đói thèm khát ăn thịt, hắn bá đạo đòi hỏi. Vừa dứt dạo đầu, hắn đưa tiểu Bá to lớn của mình đâm thẳng vào bên trong cậu. Đưa vào nơi khắn khít ấm áp. Bắt đầu di chuyển thân dưới. Trong phòng bắt đầu phát ra những âm da thịt va chạm.
Người bị hắn vật đến mệt mỏi ngủ thiếp đi, mặc kệ hắn muốn tiếp tục làm gì thì làm. Phó mặc để hắn đem mình đi tắm, Uẩn Đồng ngủ đến mê man. Hôn nhẹ lên đôi môi sưng mọng.
"Anh xin lỗi." Xin lỗi vì quá ghen, xin lỗi vì cơn điên cuồng thịnh nộ của mình.
Chăm sóc Uẩn Đồng đi ngủ, 9 giờ tối hắn đi xuống nhà lấy đồ ăn để khuya cậu có dậy liền có thứ lót dạ, cũng không thể để bụng cậu đói đến ngày mai được.
Vừa xuống dưới nhà, Tiểu Hoa đứng phía sau hắn báo.
"Cậu chủ đây là quà của ai đó gửi cho Uẩn.." Lời chưa nói xong đã bị Hoàng Thiên Bá chấn chỉnh.
"Là thiếu phu nhân."
"Dạ, là gửi cho thiếu phu nhân." Lời nói không mấy cam tâm thốt ra, tay vô thức siết chặt hộp quà để kìm nén cơn tức giận. "Người đó còn nhờ chuyển lời."
"Nói." Hắn lại tò mò muốn nghe là lời thế nào.
"Dạ nói là của người đặc biệt gửi cho thiếu phu nhân, bảo là người rất nhung nhớ phu nhân, mong là sẽ có cơ hội gặp lại phu nhân lần nữa."
Dứt lời, cô ả tâm cơ len lén liếc nhìn biểu hiện trên mặt hắn, nhưng thật thất vọng vì hắn không có biểu hiện gì trên mặt. Khuôn mặt liệt không chút cảm xúc.
Hoàng Thiên Bá giật hộp quà từ tay Tiểu Hoa mở ra xem là gì. Nhìn vẻ mặt hắn, ả tâm cơ lén lút cười thầm trong lòng. "Xem mà còn được Thiên Bá cưng chiều nữa không? Không có người đàn ông nào chấp nhận người yêu mình để người khác nhớ nhung cả... Vết nứt sẽ lớn hơn nếu tao cứ chọc vào nó."
Trông bộ dạng ả ta lúc này rất hả hệ chờ mong. Nhưng kết quả không như ả mong đợi.
Hắn ta lại mỉm cười. Hoàng Thiên Bá lấy chuyện này làm kiêu hãnh. "Em bé nhà mình chắc phải rất xuất sắc mới khiến người khác mong nhớ như thế. Người xuất sắc đó lại là vợ mình." Thật hãnh diện chết mất. Khi nãy cũng đã được Uẩn Đồng an ủi, tâm tư bây giờ đang ở trên mây, không còn muốn nổi trận với mấy vấn đề vớ vẩn này nữa.
Hắn cầm hộp quà nhìn là biết của Tô Nam Phong lúc trưa đã thấy qua một lần, mở ra xem. Là lật đật? Trông cũng mới lạ và đẹp mắt nhưng thật thất lễ, hắn sẽ không để Uẩn Đồng nhận nó. Hoàng Thiên Bá thẳng tay quẳng nó vào sọt rác. Ung dung đi lấy thức ăn cho Uẩn Đồng.
Ả thật không dám tin, tự hỏi trong đầu. "Không ghen sao? Đáng lý ra phải đem lên phòng nổi trận lôi đình chứ? Hoàng Thiên Bá, anh mau nổi giận đi. Anh có vấn đề sao? Sao lại không nổi giận?" Tiểu Hoa như chết trân tại chỗ nhìn bóng lưng của Hoàng Thiên Bá.
Hắn lên lầu, Tiểu Hoa cũng hậm hực rời đi. Tiểu Hồng đứng đó xem lén từ nãy đến giờ, chờ hai người kia đi, cô mới đi ra nhặt con lật đật gỗ từ sọt rác lên, đau lòng phủi phủi, đôi mắt ngấn lệ khi thấy đồ của cậu chủ nhà mình bị hất
hủi như thế.
"Cậu chủ."
Tiểu Hồng ôm con búp bê vào lòng thút thít rơi lệ đau lòng. Đem nó đi về phòng nâng niu, trân trọng cất giữ như báu vật, có lẽ chỉ có Tiểu Hồng ngốc nghếch mới trân trọng một con búp bê bỏ đi của người khác.
Biết nói thế nào đây? Tình yêu của Tiểu Hồng dành cho Tô Nam Phong quá hèn mọn, chấp nhặt từng thứ bỏ đi của người khác về trân quý nâng niu, giấu diếm từng chút một thật kỹ lưỡng không để ai phát hiện ra.
"Tình yêu của em dành cho cậu thật quá hèn mọn, quá đau khổ." Cứ thế chôn cất không dám nói ra.
Hoàng Thiên Bá mang thức ăn lên phòng, mèo nhỏ vẫn ngủ, hắn ôn nhu củi xuống hôn lên má cậu. Hắn không quan tâm điều gì khác hay là ghen lung tung mà trách mắng Uẩn Đồng.
Quan trọng hơn hết là hắn hiểu rõ Uẩn Đồng ngốc nghếch nhà hắn là người như thế nào, cậu rõ ràng là người không biết giả dối đi lừa gạt bất cứ ai.
Sau khi được cậu an ủi vỗ về xong hắn cũng đã có đủ tỉnh táo nhìn nhận lại sự việc. Hoàng Thiên Bá rõ biết mèo nhỏ chỉ có duy nhất một mình hắn, chỉ cần mình hắn mà thôi. Nghĩ qua ngẫm lại ghen cũng chỉ là cái cớ để hắn được ăn Uẩn Đồng mà thôi. Nói ghen sợ mất là phụ, muốn ăn người nọ mới là chính.
Bản thân Hoàng Thiên Bá thấy mình cũng quỷ kế đa đoan, hơi vô liêm sỉ một chút.
"Đẹp trai như mình thì vô liêm sỉ một chút mới cuốn hút nhỉ?"
Uẩn Đồng là một cậu bé hơi ngốc, tính cách thật thà, nói cậu là người lăng nhăng là điều không thể.
"Thà nói chó biết nói chuyện còn dễ tin hơn." Đó là lời Hoàng Thiên Bá nói khi nghĩ lại vấn đề lúc chiều.
Tóm lại ghen chỉ là cái cớ hắn mượn để Uẩn Đồng thuận theo chiều chuộng hắn, vỗ về tâm trạng của hắn. Còn Hoàng Thiên Bá lại lợi dụng chuyện này để hắn ăn người nọ một cách dễ dàng và công khai không bị Uẩn Đồng phản kháng. Nói chung Hoàng Thiên Bá là tên đại lưu manh.
Cứ như vậy mà phát huy, chỉ cần có người nào đó lại gần lảng vảng cạnh Uẩn Đồng là hắn sẽ ghen bóng ghen gió đem Uẩn Đồng ra ăn sạch sẽ, xem xem mèo nhỏ còn dám để ai lại gần nữa hay không. Một mũi tên trúng hai con nhạn, vừa để Uẩn Đồng tự giác né tránh những tên lưu manh, vừa được ăn người nọ thoả thích.
Nói đi nói lại Uẩn Đồng né cả trăm tên lưu manh cũng không phát giác được rằng cái tên ở bên cạnh mình lại là một đại lưu manh chính hiệu.
Uẩn Đồng càng lớn càng đẹp, khiến lòng kiêu hãnh của hắn càng cao. Vì nhiều người muốn có cũng chẳng được, người này là của hắn.
Hắn lay nhẹ Uẩn Đồng dậy, làm gì thì làm cũng không thể bỏ bữa.
"Đồng Đồng, dậy ăn một chút đi em" Cậu vẫn duy trì thuốc mọi ngày, không thể bỏ dù chỉ một hôm. Thuốc bổ sung cho não, để cậu có trí nhớ tốt hơn.
"Em muốn ngủ." Uẩn Đồng thì thào.
"Vậy anh đút em ăn."
"Da."
Hắn đỡ người ngồi dựa vào lòng, Uẩn Đồng hai mắt nhắm tịt, mắt nhắm miệng nhai khiến hắn buồn cười. Trộm vía bé ngoan ăn hết thức ăn. Cho Uẩn Đồng ăn xong lấy thuốc cho cậu uống. Xong đâu vào đó hắn leo lên giường ôm cậu ngủ. Hôn lên trán người trong lòng.
"Bà xã ngủ ngon."
"Tại sao em lại nói chuyện với nó?"
"Em không có." Uẩn Đồng thành thật nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Còn chối?" Hắn vẫn hừng hực tức giận.
"Em nói thật. Em không biết anh ta là ai cả."
"Không biết vậy tại sao lại cẫm đồ của hắn trên tay?" Hắn vẫn không tin, có lẽ đã bị ghen tức làm mờ mắt.
"Là người đó tự bắt chuyện, còn nhét đồ vào tay em mà. Em không có."
Ghen tuông mờ mắt, hắn chẳng muốn nghe Uẩn Đồng nói nữa, trực tiếp đề người ra hôn, Hoàng Thiên Bá rất ghen, hắn chỉ muốn thế giới người này chỉ có mình hắn mà thôi.
Từ nhỏ Hoàng Thiên Bá đã luôn sát cánh bên cạnh Uẩn Đồng, bất cứ ai có ý tứ với cậu thì hắn đều sẽ dập tắt ý định ngay từ đầu. Nến hắn chưa từng cảm thấy mối đe doạ lớn nào, nhưng lúc này đây hắn lại có nỗi sợ mãnh liệt đối với Tô Nam Phong. Tính khí Uẩn Đồng ôn hoà, bất cứ ai đối tốt với cậu, cậu đều sẽ xem như hảo bằng hữu mà đối đãi.
Hoàng Thiên Bá như hổ vồ mồi ôm cậu từ phía sau, nhắm đến gáy cậu hôn ngấu nghiến, tay luồn vào trong áo, "xoạt" một tiếng xé toan áo đi học của Uẩn Đồng, bàn tay hư hỏng không kiên dè luồn đến quần tháo nút cởi quần cậu ra, bắt đầu mò mẫm. Tay trên xoa bóp ngực, tay dưới trêu đùa tiểu Đồng, cậu ngại ngùng khép chân lại, hắn tách ra. Lần mò theo cơ thể, hắn tìm thấy nơi muốn đến, từng ngón tay chui vào bên trong.
"Thiên... Thiên Bá." Uẩn Đồng không nhịn được kêu lên.
"Để anh dạy em cách từ chối người lạ." Để hắn dạy cậu cách từ chối nói chuyện với người lạ, cụ thể là đàn ông lạ.
Người đàn ông này quả thật nhỏ nhen, cậu còn chưa nói với người đó quá ba câu, thế mà hắn lại không thèm màng tới lời giải thích của cậu, một mực ghép tội. (3)
"Em thật... Thật sự... Không, không biết." Vì bị hắn trêu đùa, Uẩn Đồng khó khăn nói ra từng chữ.
Nghe người kia kêu rên khiến hắn rất hưng phấn. Hoàng Thiên Bá biết là cậu hay quên, thật sự là Uẩn Đồng không nhớ anh ta là ai. Hắn tin, nhưng mà hắn ghen. Ai nấy đều biết, Hoàng Thiên Bá có tính sở hữu cao, hắn không muốn cậu tiếp xúc với người nào cả. Hắn thật sự là bị cơn ghen xâm chiếm tâm trí rôi.
Cởi đồ mình ra, tiếp tục công cuộc xâm chiếm, hôn dọc cơ thể Uẩn Đồng khiến cậu mụ mị đầu óc, bắt đầu phối hợp với người trên thân.
"Mèo nhỏ, tốt."
Mới cách một đêm mà hắn như con hổ đói thèm khát ăn thịt, hắn bá đạo đòi hỏi. Vừa dứt dạo đầu, hắn đưa tiểu Bá to lớn của mình đâm thẳng vào bên trong cậu. Đưa vào nơi khắn khít ấm áp. Bắt đầu di chuyển thân dưới. Trong phòng bắt đầu phát ra những âm da thịt va chạm.
Người bị hắn vật đến mệt mỏi ngủ thiếp đi, mặc kệ hắn muốn tiếp tục làm gì thì làm. Phó mặc để hắn đem mình đi tắm, Uẩn Đồng ngủ đến mê man. Hôn nhẹ lên đôi môi sưng mọng.
"Anh xin lỗi." Xin lỗi vì quá ghen, xin lỗi vì cơn điên cuồng thịnh nộ của mình.
Chăm sóc Uẩn Đồng đi ngủ, 9 giờ tối hắn đi xuống nhà lấy đồ ăn để khuya cậu có dậy liền có thứ lót dạ, cũng không thể để bụng cậu đói đến ngày mai được.
Vừa xuống dưới nhà, Tiểu Hoa đứng phía sau hắn báo.
"Cậu chủ đây là quà của ai đó gửi cho Uẩn.." Lời chưa nói xong đã bị Hoàng Thiên Bá chấn chỉnh.
"Là thiếu phu nhân."
"Dạ, là gửi cho thiếu phu nhân." Lời nói không mấy cam tâm thốt ra, tay vô thức siết chặt hộp quà để kìm nén cơn tức giận. "Người đó còn nhờ chuyển lời."
"Nói." Hắn lại tò mò muốn nghe là lời thế nào.
"Dạ nói là của người đặc biệt gửi cho thiếu phu nhân, bảo là người rất nhung nhớ phu nhân, mong là sẽ có cơ hội gặp lại phu nhân lần nữa."
Dứt lời, cô ả tâm cơ len lén liếc nhìn biểu hiện trên mặt hắn, nhưng thật thất vọng vì hắn không có biểu hiện gì trên mặt. Khuôn mặt liệt không chút cảm xúc.
Hoàng Thiên Bá giật hộp quà từ tay Tiểu Hoa mở ra xem là gì. Nhìn vẻ mặt hắn, ả tâm cơ lén lút cười thầm trong lòng. "Xem mà còn được Thiên Bá cưng chiều nữa không? Không có người đàn ông nào chấp nhận người yêu mình để người khác nhớ nhung cả... Vết nứt sẽ lớn hơn nếu tao cứ chọc vào nó."
Trông bộ dạng ả ta lúc này rất hả hệ chờ mong. Nhưng kết quả không như ả mong đợi.
Hắn ta lại mỉm cười. Hoàng Thiên Bá lấy chuyện này làm kiêu hãnh. "Em bé nhà mình chắc phải rất xuất sắc mới khiến người khác mong nhớ như thế. Người xuất sắc đó lại là vợ mình." Thật hãnh diện chết mất. Khi nãy cũng đã được Uẩn Đồng an ủi, tâm tư bây giờ đang ở trên mây, không còn muốn nổi trận với mấy vấn đề vớ vẩn này nữa.
Hắn cầm hộp quà nhìn là biết của Tô Nam Phong lúc trưa đã thấy qua một lần, mở ra xem. Là lật đật? Trông cũng mới lạ và đẹp mắt nhưng thật thất lễ, hắn sẽ không để Uẩn Đồng nhận nó. Hoàng Thiên Bá thẳng tay quẳng nó vào sọt rác. Ung dung đi lấy thức ăn cho Uẩn Đồng.
Ả thật không dám tin, tự hỏi trong đầu. "Không ghen sao? Đáng lý ra phải đem lên phòng nổi trận lôi đình chứ? Hoàng Thiên Bá, anh mau nổi giận đi. Anh có vấn đề sao? Sao lại không nổi giận?" Tiểu Hoa như chết trân tại chỗ nhìn bóng lưng của Hoàng Thiên Bá.
Hắn lên lầu, Tiểu Hoa cũng hậm hực rời đi. Tiểu Hồng đứng đó xem lén từ nãy đến giờ, chờ hai người kia đi, cô mới đi ra nhặt con lật đật gỗ từ sọt rác lên, đau lòng phủi phủi, đôi mắt ngấn lệ khi thấy đồ của cậu chủ nhà mình bị hất
hủi như thế.
"Cậu chủ."
Tiểu Hồng ôm con búp bê vào lòng thút thít rơi lệ đau lòng. Đem nó đi về phòng nâng niu, trân trọng cất giữ như báu vật, có lẽ chỉ có Tiểu Hồng ngốc nghếch mới trân trọng một con búp bê bỏ đi của người khác.
Biết nói thế nào đây? Tình yêu của Tiểu Hồng dành cho Tô Nam Phong quá hèn mọn, chấp nhặt từng thứ bỏ đi của người khác về trân quý nâng niu, giấu diếm từng chút một thật kỹ lưỡng không để ai phát hiện ra.
"Tình yêu của em dành cho cậu thật quá hèn mọn, quá đau khổ." Cứ thế chôn cất không dám nói ra.
Hoàng Thiên Bá mang thức ăn lên phòng, mèo nhỏ vẫn ngủ, hắn ôn nhu củi xuống hôn lên má cậu. Hắn không quan tâm điều gì khác hay là ghen lung tung mà trách mắng Uẩn Đồng.
Quan trọng hơn hết là hắn hiểu rõ Uẩn Đồng ngốc nghếch nhà hắn là người như thế nào, cậu rõ ràng là người không biết giả dối đi lừa gạt bất cứ ai.
Sau khi được cậu an ủi vỗ về xong hắn cũng đã có đủ tỉnh táo nhìn nhận lại sự việc. Hoàng Thiên Bá rõ biết mèo nhỏ chỉ có duy nhất một mình hắn, chỉ cần mình hắn mà thôi. Nghĩ qua ngẫm lại ghen cũng chỉ là cái cớ để hắn được ăn Uẩn Đồng mà thôi. Nói ghen sợ mất là phụ, muốn ăn người nọ mới là chính.
Bản thân Hoàng Thiên Bá thấy mình cũng quỷ kế đa đoan, hơi vô liêm sỉ một chút.
"Đẹp trai như mình thì vô liêm sỉ một chút mới cuốn hút nhỉ?"
Uẩn Đồng là một cậu bé hơi ngốc, tính cách thật thà, nói cậu là người lăng nhăng là điều không thể.
"Thà nói chó biết nói chuyện còn dễ tin hơn." Đó là lời Hoàng Thiên Bá nói khi nghĩ lại vấn đề lúc chiều.
Tóm lại ghen chỉ là cái cớ hắn mượn để Uẩn Đồng thuận theo chiều chuộng hắn, vỗ về tâm trạng của hắn. Còn Hoàng Thiên Bá lại lợi dụng chuyện này để hắn ăn người nọ một cách dễ dàng và công khai không bị Uẩn Đồng phản kháng. Nói chung Hoàng Thiên Bá là tên đại lưu manh.
Cứ như vậy mà phát huy, chỉ cần có người nào đó lại gần lảng vảng cạnh Uẩn Đồng là hắn sẽ ghen bóng ghen gió đem Uẩn Đồng ra ăn sạch sẽ, xem xem mèo nhỏ còn dám để ai lại gần nữa hay không. Một mũi tên trúng hai con nhạn, vừa để Uẩn Đồng tự giác né tránh những tên lưu manh, vừa được ăn người nọ thoả thích.
Nói đi nói lại Uẩn Đồng né cả trăm tên lưu manh cũng không phát giác được rằng cái tên ở bên cạnh mình lại là một đại lưu manh chính hiệu.
Uẩn Đồng càng lớn càng đẹp, khiến lòng kiêu hãnh của hắn càng cao. Vì nhiều người muốn có cũng chẳng được, người này là của hắn.
Hắn lay nhẹ Uẩn Đồng dậy, làm gì thì làm cũng không thể bỏ bữa.
"Đồng Đồng, dậy ăn một chút đi em" Cậu vẫn duy trì thuốc mọi ngày, không thể bỏ dù chỉ một hôm. Thuốc bổ sung cho não, để cậu có trí nhớ tốt hơn.
"Em muốn ngủ." Uẩn Đồng thì thào.
"Vậy anh đút em ăn."
"Da."
Hắn đỡ người ngồi dựa vào lòng, Uẩn Đồng hai mắt nhắm tịt, mắt nhắm miệng nhai khiến hắn buồn cười. Trộm vía bé ngoan ăn hết thức ăn. Cho Uẩn Đồng ăn xong lấy thuốc cho cậu uống. Xong đâu vào đó hắn leo lên giường ôm cậu ngủ. Hôn lên trán người trong lòng.
"Bà xã ngủ ngon."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.