Chương 40
Hoa Cải Dầu
25/09/2024
Tay áo xoắn lên một nửa, đôi chân dài miên man, trên tay bê ly sữa, tầm mắt rũ xuống nhìn nhóc con trước mặt giở trò.
"Sao anh thấy hay vậy?" Bé con thắc mắc.
Hắn nhướng mày ra hiệu, Uẩn Đồng nương theo ánh mắt hắn. Hoá ra là cậu lộ mông ra ngoài.
Bé con bất mãng bĩu môi, Hoàng Thiên Bá bật cười, đáng yêu chết mất. Hắn đỡ cậu đứng dậy.
"Cứ đáng yêu thế này thì sẽ bị người khác cướp đi mất thôi."
Dang rộng đôi tay, Uẩn Đồng ôm eo hắn lại.
"Anh yên tâm đi, đến lúc đó em sẽ cố chạy trốn về với anh"
"Ngốc, anh sẽ không để ai cướp em đi"
"Yêu anh." Dạo này bé con này rất hay nịnh hắn bằng những lời ngọt ngào có cánh.
"Yêu em." Hoàng Thiên Bá cúi đầu hôn lên môi cậu.
Hắn nắm tay cậu vào trong, đưa cho cậu ly sữa dặn dò.
"Em ở đây chơi đợi anh, anh đi họp chút lát sẽ quay lại." Trong mắt hắn chỉ có Uẩn Đồng, dành mọi sự dịu dàng nhất cho cậu.
"Dạ." Người được phúc lợi cũng rất hưởng thụ đáp trả rất ngọt ngào.
"Ngoan."
Hắn hôn lên môi cậu một cái rồi ra ngoài, Uẩn Đồng chán nản nằm dài ra ghế.
"Trời ơi thật chán quá đi. Thiên Bá nói không sai mà, đi làm chán quá. Anh ấy cứ đi mãi chẳng ở yên cho mình ngắm được một chút nào."
Bé con vừa nằm vừa than vãn, lẩm bẩm độc thoại một mình.
"Nhưng mà... Thương anh ấy quá, cứ đi làm mãi để kiếm tiền nuôi cả gia đình, trọng trách thật nặng. Thiên Bá chẳng hôm nào được nghỉ ngơi."
Nghĩ đi nghĩ lại thấy thương hắn quá. Thiết nghĩ hắn chắc chắn sẽ rất mệt nên cậu phải thật ngoan ngoãn để hắn không cảm thấy phiền và lo lắng cho cậu nữa. Ngẫm nghĩ một hồi cậu quyết định ngày mai sẽ không đi theo hắn, một phần cậu bên cạnh chỉ thêm việc phiền cho hắn, phần còn lại quan trọng hơn là ở đây thật chán không được chạy nhảy.
"Quyết định đến đây sai lầm quá đi mất" Học theo bộ dáng ông cụ non vỗ vỗ trán than thở.
Tự nói với bản thân chẳng qua là muốn hắn không thêm mệt mỏi. Ngày mai cậu sẽ thật ngoan thật ngoan ở nhà để hắn yên tâm đi làm, quyết không đòi theo nữa.
Không biết Hoàng Thiên Bá khi nghe những lời tự tâm của người này hắn sẽ phản ứng ra sao đây? Là hắn sẽ cảm động vì được cậu lo lắng cho hay sẽ cảm lạnh vì lí do thật sự cậu không muốn đi theo hắn đến công ty...
"Ở đây thật chán. Trời ơi... Không có gì thú vị cả." Nằm than thân trách phận độc thoại nội tâm cả một buổi dài.
"Cạch" một tiếng, cánh cửa được mở ra. Người bên ngoài bước vào. Uẩn Đồng nghe mùi đoán chắc chắn rằng người này không phải là Hoàng Thiên Bá.
"Cạch" cửa mở ra, Uẩn Đồng nghe tiếng liền bật dậy. Nhìn thấy người đó, cậu vui mừng đứng dậy chạy ra ôm chầm lấy.
"Aaaa. Nhớ chết mất. Mấy ngày qua cậu đi đâu vậy?"
"Mình về nhà, có chút việc cần giải quyết thôi."
Uẩn Đồng nghe thấy ngây người ra suy nghĩ.
"Nhà? Cậu cũng có nhà?" Trước kia nghe nói Bạch Thạc Ân không có nhà nên mới đến nhà anh họ là Hoàng Thiên Bá ở nhờ. Giờ cậu lại nói về nhà là về nhà nào?
Bạch Thạc Ân nghe Uẩn Đồng hỏi cũng khá đau đầu bất lực cười.
"Mình có nhà, ở Mỹ không phải ở đây" Bởi vì vậy nên mới ở nhờ nhà Hoàng Thiên Bá.
Kéo nhau vào ghế ngồi tâm sự những chuyện đã trải qua mấy ngày hôm nay. Uẩn Đồng nhớ nhung bạn mình, quyến luyến ôm lấy dặn dò.
"Không được đi nữa, không cho đi nữa." Người này đi rồi chẳng có ai chơi cùng cậu nữa, quấn quýt bên nhau cả ngày cũng đã quen nên khi Bạch Thạc Ân đi cậu rất nhớ.
"Được được được, không đi." Cậu trai nhỏ bất lực đồng ý
"Hay chúng mình về nhà chơi đi." Có người này rồi thì cậu cũng không cần ở lại đây đợi Hoàng Thiên Bá. Nghĩ liền làm, cậu đứng dậy muốn kéo Bạch Thạc Ân đi.
"Không được, phải đợi anh họ và anh Hựu Âm nữa." Bạch Thạc Ân ngăn cản.
"Ồ!" Uẩn Đồng ngoan ngoãn ngồi xuống.
Đợi đến buồn ngủ thì cuối cùng hai người đàn ông kia cũng họp xong. Uẩn Đồng đói đến rã rời bám lấy Hoàng Thiên Bá mè nheo.
"Em đói chết mất thôi"
"Anh đưa em đi ăn ngay đây."
Trời se se lạnh, Uẩn Đồng nghịch ngợm muốn nhân đôi sự lạnh lẽo bằng cách muốn ăn kem, chưa thấy kem lạnh đã thấy mặt Hoàng Thiên Bá lạnh trước tiên rồi.
"Đi mà cho em ăn kem đi."
"Không được." Trời lạnh như thế lại đòi ăn kem, Uẩn Đồng là không cần sức khỏe nữa sao?
"Thiên Bá, ông xã à." Uẩn Đồng ra sức nịnh nọt hết lời.
"Không là không" Hắn kiên định không hề lung lay trước sự mè nheo của cậu, hắn không muốn cậu bị đau họng lẫn đau bụng.
"Anh đáng ghét. Nịnh nọt không thành, Uẩn Đồng đâm ra ghét bỏ hắn, giận dỗi vô cùng.
Hoàng Thiên Bá thật khổ tâm, được được hắn là kẻ xấu, hắn đáng ghét. Sao cũng được nhưng không thể ăn là không thể ăn.
Mèo con giận dỗi về nhà Phác Hựu Âm cùng Bạch Thạc Ân. Còn Phác Hựu Âm ghé nhà Hoàng Thiên Bá bàn một số công việc còn dở dang. Hai bé con đi dạo thăm thú nhà người ta, Bạch Thạc Ân mở tủ lạnh, Uẩn Đồng phát hiện trong tủ có rất nhiều kem. Có lẽ trời lạnh nên không ai ăn, kem còn lại rất nhiều.
"Hay là chúng ta ăn kem đi" Uẩn Đồng đề nghị ý kiến.
"Không được, lạnh lắm mình không ăn đâu." Bạch Thạc Ân lắc đầu như trống bởi từ chối.
"Vậy mình ăn, cậu ăn snack được không?" Uẩn Đồng vẫn một mực muốn ăn kem bèn thương lượng với bạn mình. "Nhưng không được nói với anh Thiên Bá."
"Được." Bạch Thạc Ân gật đầu.
"Thành giao." Học theo điệu bộ của Hoàng Thiên Bá đập tay với Thạc Ân.
Hai người chạy ra cửa hàng mua rất nhiều đồ ăn về nhà, bắt chước theo mấy anh hùng trong phim lấy nước ngọt thay rượu cạn ly. Uẩn Đồng vừa uống nước ngọt vừa ăn kem, ăn tù tì 5 cây kem liên tục, Bạch Thạc Ân ham vui cũng ăn mấy bịch snack thay cơm.
Không lâu sau đó.
"Thạc Ân, mình nhức răng quá" Uẩn Đồng ôm một bên mặt nhăn nhó vì đau khều Bạch Thạc Ân bên cạnh.
"Bây giờ phải làm sao đây?" Cậu nhóc hoang mang rối rắm không biết phải
làm thế nào.
"Anh Thiên Bá biết chắc sẽ cho mình một trận" Uẩn Đồng lo lắng nói.
"Không chỉ đánh cậu mà còn đánh mình." Bạch Thạc Ân lo lắng không kém, cậu rất sợ anh họ mình.
Bỗng Bạch Thạc Ân cảm thấy bụng mình râm ran ê ẩm. Hình như cậu bị đau bụng rồi thì phải, cơn đau ngày càng rõ rệt. Cậu ôm bụng mình.
"Uẩn Đồng, mình... Đau bụng quá."
Người đau bụng người nhức răng vì ăn đồ ăn vặt quá nhiều so với mức cho phép.
Hai đứa trẻ lo lắng một phần đau trong người một phần lo ngại sẽ bị hai người đàn ông kia phạt, nén nỗi đau dọn dẹp tàn cuộc, thiết nghĩ một chút sẽ hết đau nhưng kết quả không như mong muốn. Cơn đau kéo dài.
"Sao anh thấy hay vậy?" Bé con thắc mắc.
Hắn nhướng mày ra hiệu, Uẩn Đồng nương theo ánh mắt hắn. Hoá ra là cậu lộ mông ra ngoài.
Bé con bất mãng bĩu môi, Hoàng Thiên Bá bật cười, đáng yêu chết mất. Hắn đỡ cậu đứng dậy.
"Cứ đáng yêu thế này thì sẽ bị người khác cướp đi mất thôi."
Dang rộng đôi tay, Uẩn Đồng ôm eo hắn lại.
"Anh yên tâm đi, đến lúc đó em sẽ cố chạy trốn về với anh"
"Ngốc, anh sẽ không để ai cướp em đi"
"Yêu anh." Dạo này bé con này rất hay nịnh hắn bằng những lời ngọt ngào có cánh.
"Yêu em." Hoàng Thiên Bá cúi đầu hôn lên môi cậu.
Hắn nắm tay cậu vào trong, đưa cho cậu ly sữa dặn dò.
"Em ở đây chơi đợi anh, anh đi họp chút lát sẽ quay lại." Trong mắt hắn chỉ có Uẩn Đồng, dành mọi sự dịu dàng nhất cho cậu.
"Dạ." Người được phúc lợi cũng rất hưởng thụ đáp trả rất ngọt ngào.
"Ngoan."
Hắn hôn lên môi cậu một cái rồi ra ngoài, Uẩn Đồng chán nản nằm dài ra ghế.
"Trời ơi thật chán quá đi. Thiên Bá nói không sai mà, đi làm chán quá. Anh ấy cứ đi mãi chẳng ở yên cho mình ngắm được một chút nào."
Bé con vừa nằm vừa than vãn, lẩm bẩm độc thoại một mình.
"Nhưng mà... Thương anh ấy quá, cứ đi làm mãi để kiếm tiền nuôi cả gia đình, trọng trách thật nặng. Thiên Bá chẳng hôm nào được nghỉ ngơi."
Nghĩ đi nghĩ lại thấy thương hắn quá. Thiết nghĩ hắn chắc chắn sẽ rất mệt nên cậu phải thật ngoan ngoãn để hắn không cảm thấy phiền và lo lắng cho cậu nữa. Ngẫm nghĩ một hồi cậu quyết định ngày mai sẽ không đi theo hắn, một phần cậu bên cạnh chỉ thêm việc phiền cho hắn, phần còn lại quan trọng hơn là ở đây thật chán không được chạy nhảy.
"Quyết định đến đây sai lầm quá đi mất" Học theo bộ dáng ông cụ non vỗ vỗ trán than thở.
Tự nói với bản thân chẳng qua là muốn hắn không thêm mệt mỏi. Ngày mai cậu sẽ thật ngoan thật ngoan ở nhà để hắn yên tâm đi làm, quyết không đòi theo nữa.
Không biết Hoàng Thiên Bá khi nghe những lời tự tâm của người này hắn sẽ phản ứng ra sao đây? Là hắn sẽ cảm động vì được cậu lo lắng cho hay sẽ cảm lạnh vì lí do thật sự cậu không muốn đi theo hắn đến công ty...
"Ở đây thật chán. Trời ơi... Không có gì thú vị cả." Nằm than thân trách phận độc thoại nội tâm cả một buổi dài.
"Cạch" một tiếng, cánh cửa được mở ra. Người bên ngoài bước vào. Uẩn Đồng nghe mùi đoán chắc chắn rằng người này không phải là Hoàng Thiên Bá.
"Cạch" cửa mở ra, Uẩn Đồng nghe tiếng liền bật dậy. Nhìn thấy người đó, cậu vui mừng đứng dậy chạy ra ôm chầm lấy.
"Aaaa. Nhớ chết mất. Mấy ngày qua cậu đi đâu vậy?"
"Mình về nhà, có chút việc cần giải quyết thôi."
Uẩn Đồng nghe thấy ngây người ra suy nghĩ.
"Nhà? Cậu cũng có nhà?" Trước kia nghe nói Bạch Thạc Ân không có nhà nên mới đến nhà anh họ là Hoàng Thiên Bá ở nhờ. Giờ cậu lại nói về nhà là về nhà nào?
Bạch Thạc Ân nghe Uẩn Đồng hỏi cũng khá đau đầu bất lực cười.
"Mình có nhà, ở Mỹ không phải ở đây" Bởi vì vậy nên mới ở nhờ nhà Hoàng Thiên Bá.
Kéo nhau vào ghế ngồi tâm sự những chuyện đã trải qua mấy ngày hôm nay. Uẩn Đồng nhớ nhung bạn mình, quyến luyến ôm lấy dặn dò.
"Không được đi nữa, không cho đi nữa." Người này đi rồi chẳng có ai chơi cùng cậu nữa, quấn quýt bên nhau cả ngày cũng đã quen nên khi Bạch Thạc Ân đi cậu rất nhớ.
"Được được được, không đi." Cậu trai nhỏ bất lực đồng ý
"Hay chúng mình về nhà chơi đi." Có người này rồi thì cậu cũng không cần ở lại đây đợi Hoàng Thiên Bá. Nghĩ liền làm, cậu đứng dậy muốn kéo Bạch Thạc Ân đi.
"Không được, phải đợi anh họ và anh Hựu Âm nữa." Bạch Thạc Ân ngăn cản.
"Ồ!" Uẩn Đồng ngoan ngoãn ngồi xuống.
Đợi đến buồn ngủ thì cuối cùng hai người đàn ông kia cũng họp xong. Uẩn Đồng đói đến rã rời bám lấy Hoàng Thiên Bá mè nheo.
"Em đói chết mất thôi"
"Anh đưa em đi ăn ngay đây."
Trời se se lạnh, Uẩn Đồng nghịch ngợm muốn nhân đôi sự lạnh lẽo bằng cách muốn ăn kem, chưa thấy kem lạnh đã thấy mặt Hoàng Thiên Bá lạnh trước tiên rồi.
"Đi mà cho em ăn kem đi."
"Không được." Trời lạnh như thế lại đòi ăn kem, Uẩn Đồng là không cần sức khỏe nữa sao?
"Thiên Bá, ông xã à." Uẩn Đồng ra sức nịnh nọt hết lời.
"Không là không" Hắn kiên định không hề lung lay trước sự mè nheo của cậu, hắn không muốn cậu bị đau họng lẫn đau bụng.
"Anh đáng ghét. Nịnh nọt không thành, Uẩn Đồng đâm ra ghét bỏ hắn, giận dỗi vô cùng.
Hoàng Thiên Bá thật khổ tâm, được được hắn là kẻ xấu, hắn đáng ghét. Sao cũng được nhưng không thể ăn là không thể ăn.
Mèo con giận dỗi về nhà Phác Hựu Âm cùng Bạch Thạc Ân. Còn Phác Hựu Âm ghé nhà Hoàng Thiên Bá bàn một số công việc còn dở dang. Hai bé con đi dạo thăm thú nhà người ta, Bạch Thạc Ân mở tủ lạnh, Uẩn Đồng phát hiện trong tủ có rất nhiều kem. Có lẽ trời lạnh nên không ai ăn, kem còn lại rất nhiều.
"Hay là chúng ta ăn kem đi" Uẩn Đồng đề nghị ý kiến.
"Không được, lạnh lắm mình không ăn đâu." Bạch Thạc Ân lắc đầu như trống bởi từ chối.
"Vậy mình ăn, cậu ăn snack được không?" Uẩn Đồng vẫn một mực muốn ăn kem bèn thương lượng với bạn mình. "Nhưng không được nói với anh Thiên Bá."
"Được." Bạch Thạc Ân gật đầu.
"Thành giao." Học theo điệu bộ của Hoàng Thiên Bá đập tay với Thạc Ân.
Hai người chạy ra cửa hàng mua rất nhiều đồ ăn về nhà, bắt chước theo mấy anh hùng trong phim lấy nước ngọt thay rượu cạn ly. Uẩn Đồng vừa uống nước ngọt vừa ăn kem, ăn tù tì 5 cây kem liên tục, Bạch Thạc Ân ham vui cũng ăn mấy bịch snack thay cơm.
Không lâu sau đó.
"Thạc Ân, mình nhức răng quá" Uẩn Đồng ôm một bên mặt nhăn nhó vì đau khều Bạch Thạc Ân bên cạnh.
"Bây giờ phải làm sao đây?" Cậu nhóc hoang mang rối rắm không biết phải
làm thế nào.
"Anh Thiên Bá biết chắc sẽ cho mình một trận" Uẩn Đồng lo lắng nói.
"Không chỉ đánh cậu mà còn đánh mình." Bạch Thạc Ân lo lắng không kém, cậu rất sợ anh họ mình.
Bỗng Bạch Thạc Ân cảm thấy bụng mình râm ran ê ẩm. Hình như cậu bị đau bụng rồi thì phải, cơn đau ngày càng rõ rệt. Cậu ôm bụng mình.
"Uẩn Đồng, mình... Đau bụng quá."
Người đau bụng người nhức răng vì ăn đồ ăn vặt quá nhiều so với mức cho phép.
Hai đứa trẻ lo lắng một phần đau trong người một phần lo ngại sẽ bị hai người đàn ông kia phạt, nén nỗi đau dọn dẹp tàn cuộc, thiết nghĩ một chút sẽ hết đau nhưng kết quả không như mong muốn. Cơn đau kéo dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.