Chương 52
Hoa Cải Dầu
17/10/2024
Trong đêm khuya thanh vắng, đâu đó văng vẳng tiếng rên rỉ của một nữ nhân nghe rất kích tình. (3)
"Thiên Bá, mạnh lên nữa đi. Đúng rồi chỗ đó... Ahhhh...
Đêm âm u tĩnh mạch, không nắng không gió, Tiểu Hoa đang nằm trên giường không mảnh vải che thân, dâm đãng kêu rên.
"Tiểu Hoa, bên dưới của cô thật khít, cô thật sự là làm tôi sướng muốn điên
lên. Con điếm... Thượng cô cũng không tệ như tôi nghĩ. Đồ dâm đãng, tôi sẽ đâm nát cô..." ." Từng lời thô tục phát ra.
Tiểu Hoa thác loạn chìm sâu.
"Em yêu anh, Thiên Bá. Thao chết em đi... Ahhhh, sâu hơn nữa. Em muốn nhiều hơn nữa, mạnh lên đi anh. Nhanh lên."
Sung sướng điên cuồng gọi tên Hoàng Thiên Bá. Trong khi người làm tình với cô ta lại là A Thậm.
Chuyện là khi nãy Tiểu Hoa đi uống rượu cho quên đi nỗi sợ hãi rằng mình giết người, lúc cô ta uống say khướt thì gặp A Thâm. Cô ta nhìn A Thâm thành Hoàng Thiên Bá và đã tự mình cởi đồ dâng hiến dụ dỗ A Thâm lên giường với mình.
Mỡ dâng miệng mèo làm sao từ chối được. Hắn không cưỡng nổi sự cám dỗ của Tiểu Hoa nên đã lên giường lăn lộn với ả, một phần để vơi đi nỗi ham muốn với Bạch Thạc Ân. Cậu bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. (D)
Mặc cho cô ta điên cuồng gọi tên Hoàng Thiên Bá, hắn vẫn điên cuồng chiếm lấy thân thể cô ta.
"Qua đêm nay anh sẽ là của em... Ahhhhh... Thiên Bá, anh thật mạnh bạo, anh có hối hận khi đến bên em trễ không?"
"Con điếm... Sao tôi lại không biết cô ngon thế này? Làm chết cô"
Những lời thôi tục càng khiến cuộc mây mưa trở nên kích thích, ả điên cuồng ôm lấy hắn ta rên rỉ làm tình.
Đến sáng tỉnh dậy, cả người đau đớn ê ẩm, cô ta vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra cho đến khi nhìn qua bên cạnh.
Giật mình hoảng hốt. Cô ta hét lên.
Tiểu Hoa định tát hắn ta nhưng nhanh chóng bị hắn bắt lấy tay hất ra.
"Mới sáng sớm cô bị điên à?" A Thâm khó chịu cáu gắt ngồi dậy.
"Tên khốn kiếp, sao anh lại làm vậy với tôi?" Cô ta trừng đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc.
"Cho cô nhớ lại, đêm qua chính cô là người dụ dỗ tình nguyện lên giường với tôi. Nghe rõ chưa? Con điếm"
Bị hắn lăng mạ, Tiểu Hoa nhục nhã vô cùng hét lên.
"Nói dối." Rõ ràng đêm qua, đêm qua cô ta mây mưa cùng với Hoàng Thiên Bá cô ta yêu, sao lại thành A Thâm?
"Còn điên cuồng gọi tên Hoàng Thiên Bá. Tôi đây không thèm lên giường với cô đâu, do tôi thấy cô thèm khát đến tội nghiệp nên mới giúp cô thoả mãn thôi." A Thâm không thèm nhìn mặt cô ta, hắn vươn tay lấy đồ của mình.
"Người tôi muốn chỉ có mình Thạc Ân của tôi thôi. À nên luyện tập đi kĩ thuật kém lắm. Đến lúc lăn giường với Hoàng Thiên Bá lại bị chê."
"Đồ khốn nạn... Khốn nạn..." Uất hận lộ rõ trong ánh mắt, vẫn như lúc nãy liên tục gào lên.
"Muốn tìm người luyện tập thì có thể gọi tôi. Tôi sẽ rộng lượng giúp cô một chút, sẽ không từ chối." Nói rồi hắn cười phá lên thoã mãn vô cùng.
Cô ả ngồi ôm chăn khóc mà gào thét, còn hắn thì mặc đồ đi ra ngoài để cô ta ở lại một mình.
Cô ta ngồi khóc rưng rức, nghĩ đến tất cả lỗi là do Bạch Thạc Ân. Nếu cậu thoã mãn hắn thì đã không đến nỗi hắn làm nhục cô ta. (2)
"Là do mày. Bạch Thạc Ân. Tao hận mày... Là do mày..."
Ả tức giận mặc đồ vào chạy đi tìm phòng Bạch Thạc Ân nhưng ghé qua đã thấy A Thậm ở đó.
"Sao em vẫn chưa tỉnh lại?" Không biết là thuốc mê quá nhiều hay vấn đề nào khác mà đến bây giờ Bạch Thạc Ân vẫn chưa chịu tỉnh lại.
Nối giận vẫn chưa được dập tắt, cô ta lấy súng đi đến phòng của Uẩn Đồng để xả giận.
Uẩn Đồng đang nằm trên giường sắc mặt tệ đi rất nhiều, ả hậm hực đi đến nắm tóc kéo Uẩn Đồng dậy, mặc cho cậu đang rất yếu. Lấy súng kê vào đầu Uẩn Đồng.
"Mày, Bạch Thạc Ân... Tao ra nông nỗi bây giờ là tại hai đứa mày. Tại sao lúc nào mày cũng tốt số hơn tao? Tại sao vậy hả?"
Uẩn Đồng yếu ớt thều thào.
"Tôi... Làm... Gì... Cô?" Cậu không hiểu cô ta nói gì, cậu đã làm gì cô ta?
"Mày còn nhớ tao không hả? Mạc Tiểu Hoa cùng cô nhi viện với mày. Cái đứa lúc nào cũng bị hất hủi... Còn mày... Mày có gì tốt đẹp mà mọi người lúc nào cũng cưng chiều, yêu thương hả? Hả?" Lúc nào đôi mắt cũng trừng to đỏ long sòng sọc đầy uất hận dí mạnh súng vào đầu Uẩn Đồng.
Năm đó cậu chỉ là một đứa bé nhỏ xíu làm sao nhớ được gì rõ ràng mọi thứ, cô ta là ai làm sao mà Uẩn Đồng nhớ được.
Không thể chịu được nữa, Uẩn Đồng từ từ ngất đi, ả buông ra đứng cười điên dại đau đớn cho số phận mình.
Còn bên Bạch Thạc Ân, bây giờ cậu mới từ từ mở mắt ra. Vừa tỉnh lại đã bắt gặp ngay khuôn mặt A Thâm đang nhìn mình với ánh mắt quỷ dị lạ thường. Tiểu Hoa quả thật làm hắn rất thoã mãn nhưng hắn vẫn ham muốn Bạch Thạc Ân hơn bao giờ hết.
"Bé con, em tỉnh rồi." Hắn lên tiếng.
"Anh là ai?" Bạch Thạc Ân hoảng sợ ngồi dậy nép người vào một góc.
"Em vô tâm quá đó bé con." Gặp nhau một lần cũng chỉ mình hắn ôm tương tư, còn cậu thì lại không nhớ hắn là ai.
"Anh muốn làm gì?"
Thấy hắn nhích người tiến gần lại, Bạch Thạc Ân khẩn trương đẩy người hắn ta
ra.
"Hai ta cô độc ở đây. Em đoán xem anh muốn làm gì?" Giọng khàn đặc phát ra, bàn tay nâng lên muốn sờ vào má của cậu.
Cố gắng né tránh bàn tay đáng sợ kia, Bạch Thạc Ân run lên bần bật vì sợ.
"Hựu Âm nhất định sẽ không tha cho anh."
"Ha ha ha... Để anh xem xem cậu ta sẽ không tha cho anh như thế nào? Thật muốn biết." Hắn ta bổ nhào đến.
"Anh đừng lại đây." Bạch Thạc Ân cố gắng chống cự. "Mau tránh ra... Tránh ra..."
Cậu yếu ớt chống cự hắn ta nhưng có vẻ không khả quan, mấy hôm nay cậu bị mê man bởi thuốc mê nên không ăn uống cũng chẳng còn sức bao nhiêu để chống trả.
A Thâm nhào đến muốn hôn, Bạch Thạc Ân cố né tránh nụ hôn ghê tởm đó. Tay hắn ta mạnh mẽ xé đồ của cậu.
"Bảo bối, mau lại đây để anh làm em sung sướng"
"Không muốn, không muốn... Hựu Âm mau đến cứu em." Làm ơn mau đến đi.
A Thâm như hổ đói vồ mồi nhào đến, Bạch Thạc Ân dùng hết sức bình sinh đạp hắn ngã ra. Cậu nhanh chân đứng dậy chạy thoát.
Nhưng vì hai ngày nằm trên giường không được ăn uống nên cậu bị choáng váng một nhịp. A Thêm đau đớn đứng dậy túm lấy Bạch Thạc Ân.
"Tiểu hồ ly thật hung dữ. Nhưng ông đây thích cá tính mạnh như em"
Hắn túm lấy Bạch Thạc Ân xô ngã lên giường nằm đè lên người cậu, mạnh mẽ xé chiếc áo khi nãy chưa cởi được.
"Mau buông tôi ra, đồ chó má."
Miệng nhỏ mắng người mạnh mẽ chống cự. Chiếc áo được xé ra hững hờ, A Thâm từng chút hôn lên cơ thể cậu. Bạch Thạc Ân rưng rưng rơi nước mắt cố gắng vùng vẫy để hắn không thể hôn lên cơ thể cậu.
A Thêm một tay khống chế tay cậu, một tay vuốt ve cơ thể trắng nõn nà của Bạch Thạc Ân.
"Ngoan, để anh đây hôn một chút, sau đó sẽ đưa hai ta lên đỉnh"
"Thật ghê tởm."
Hắn từ từ hôn xuống, Bạch Thạc Ân cố gắng vùng vẫy. Cậu bắt đầu thấm mệt vì chống cự quá mãnh liệt.
"Hôn em thật khó nhưng anh thích.
Cứ hôn một cái cậu lại né sang, cái được cái mất nhưng vẫn không làm hắn ta tức giận. Ngược lại còn kích thích lòng muốn chinh phục của hắn ta.
"Tên chó. Súc sinh."
Dù thế nào Bạch Thạc Ân vẫn không chịu khuất phục trước A Thâm. Cậu vẫn luôn miệng chửi mắng.
"Thiên Bá, mạnh lên nữa đi. Đúng rồi chỗ đó... Ahhhh...
Đêm âm u tĩnh mạch, không nắng không gió, Tiểu Hoa đang nằm trên giường không mảnh vải che thân, dâm đãng kêu rên.
"Tiểu Hoa, bên dưới của cô thật khít, cô thật sự là làm tôi sướng muốn điên
lên. Con điếm... Thượng cô cũng không tệ như tôi nghĩ. Đồ dâm đãng, tôi sẽ đâm nát cô..." ." Từng lời thô tục phát ra.
Tiểu Hoa thác loạn chìm sâu.
"Em yêu anh, Thiên Bá. Thao chết em đi... Ahhhh, sâu hơn nữa. Em muốn nhiều hơn nữa, mạnh lên đi anh. Nhanh lên."
Sung sướng điên cuồng gọi tên Hoàng Thiên Bá. Trong khi người làm tình với cô ta lại là A Thậm.
Chuyện là khi nãy Tiểu Hoa đi uống rượu cho quên đi nỗi sợ hãi rằng mình giết người, lúc cô ta uống say khướt thì gặp A Thâm. Cô ta nhìn A Thâm thành Hoàng Thiên Bá và đã tự mình cởi đồ dâng hiến dụ dỗ A Thâm lên giường với mình.
Mỡ dâng miệng mèo làm sao từ chối được. Hắn không cưỡng nổi sự cám dỗ của Tiểu Hoa nên đã lên giường lăn lộn với ả, một phần để vơi đi nỗi ham muốn với Bạch Thạc Ân. Cậu bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. (D)
Mặc cho cô ta điên cuồng gọi tên Hoàng Thiên Bá, hắn vẫn điên cuồng chiếm lấy thân thể cô ta.
"Qua đêm nay anh sẽ là của em... Ahhhhh... Thiên Bá, anh thật mạnh bạo, anh có hối hận khi đến bên em trễ không?"
"Con điếm... Sao tôi lại không biết cô ngon thế này? Làm chết cô"
Những lời thôi tục càng khiến cuộc mây mưa trở nên kích thích, ả điên cuồng ôm lấy hắn ta rên rỉ làm tình.
Đến sáng tỉnh dậy, cả người đau đớn ê ẩm, cô ta vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra cho đến khi nhìn qua bên cạnh.
Giật mình hoảng hốt. Cô ta hét lên.
Tiểu Hoa định tát hắn ta nhưng nhanh chóng bị hắn bắt lấy tay hất ra.
"Mới sáng sớm cô bị điên à?" A Thâm khó chịu cáu gắt ngồi dậy.
"Tên khốn kiếp, sao anh lại làm vậy với tôi?" Cô ta trừng đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc.
"Cho cô nhớ lại, đêm qua chính cô là người dụ dỗ tình nguyện lên giường với tôi. Nghe rõ chưa? Con điếm"
Bị hắn lăng mạ, Tiểu Hoa nhục nhã vô cùng hét lên.
"Nói dối." Rõ ràng đêm qua, đêm qua cô ta mây mưa cùng với Hoàng Thiên Bá cô ta yêu, sao lại thành A Thâm?
"Còn điên cuồng gọi tên Hoàng Thiên Bá. Tôi đây không thèm lên giường với cô đâu, do tôi thấy cô thèm khát đến tội nghiệp nên mới giúp cô thoả mãn thôi." A Thâm không thèm nhìn mặt cô ta, hắn vươn tay lấy đồ của mình.
"Người tôi muốn chỉ có mình Thạc Ân của tôi thôi. À nên luyện tập đi kĩ thuật kém lắm. Đến lúc lăn giường với Hoàng Thiên Bá lại bị chê."
"Đồ khốn nạn... Khốn nạn..." Uất hận lộ rõ trong ánh mắt, vẫn như lúc nãy liên tục gào lên.
"Muốn tìm người luyện tập thì có thể gọi tôi. Tôi sẽ rộng lượng giúp cô một chút, sẽ không từ chối." Nói rồi hắn cười phá lên thoã mãn vô cùng.
Cô ả ngồi ôm chăn khóc mà gào thét, còn hắn thì mặc đồ đi ra ngoài để cô ta ở lại một mình.
Cô ta ngồi khóc rưng rức, nghĩ đến tất cả lỗi là do Bạch Thạc Ân. Nếu cậu thoã mãn hắn thì đã không đến nỗi hắn làm nhục cô ta. (2)
"Là do mày. Bạch Thạc Ân. Tao hận mày... Là do mày..."
Ả tức giận mặc đồ vào chạy đi tìm phòng Bạch Thạc Ân nhưng ghé qua đã thấy A Thậm ở đó.
"Sao em vẫn chưa tỉnh lại?" Không biết là thuốc mê quá nhiều hay vấn đề nào khác mà đến bây giờ Bạch Thạc Ân vẫn chưa chịu tỉnh lại.
Nối giận vẫn chưa được dập tắt, cô ta lấy súng đi đến phòng của Uẩn Đồng để xả giận.
Uẩn Đồng đang nằm trên giường sắc mặt tệ đi rất nhiều, ả hậm hực đi đến nắm tóc kéo Uẩn Đồng dậy, mặc cho cậu đang rất yếu. Lấy súng kê vào đầu Uẩn Đồng.
"Mày, Bạch Thạc Ân... Tao ra nông nỗi bây giờ là tại hai đứa mày. Tại sao lúc nào mày cũng tốt số hơn tao? Tại sao vậy hả?"
Uẩn Đồng yếu ớt thều thào.
"Tôi... Làm... Gì... Cô?" Cậu không hiểu cô ta nói gì, cậu đã làm gì cô ta?
"Mày còn nhớ tao không hả? Mạc Tiểu Hoa cùng cô nhi viện với mày. Cái đứa lúc nào cũng bị hất hủi... Còn mày... Mày có gì tốt đẹp mà mọi người lúc nào cũng cưng chiều, yêu thương hả? Hả?" Lúc nào đôi mắt cũng trừng to đỏ long sòng sọc đầy uất hận dí mạnh súng vào đầu Uẩn Đồng.
Năm đó cậu chỉ là một đứa bé nhỏ xíu làm sao nhớ được gì rõ ràng mọi thứ, cô ta là ai làm sao mà Uẩn Đồng nhớ được.
Không thể chịu được nữa, Uẩn Đồng từ từ ngất đi, ả buông ra đứng cười điên dại đau đớn cho số phận mình.
Còn bên Bạch Thạc Ân, bây giờ cậu mới từ từ mở mắt ra. Vừa tỉnh lại đã bắt gặp ngay khuôn mặt A Thâm đang nhìn mình với ánh mắt quỷ dị lạ thường. Tiểu Hoa quả thật làm hắn rất thoã mãn nhưng hắn vẫn ham muốn Bạch Thạc Ân hơn bao giờ hết.
"Bé con, em tỉnh rồi." Hắn lên tiếng.
"Anh là ai?" Bạch Thạc Ân hoảng sợ ngồi dậy nép người vào một góc.
"Em vô tâm quá đó bé con." Gặp nhau một lần cũng chỉ mình hắn ôm tương tư, còn cậu thì lại không nhớ hắn là ai.
"Anh muốn làm gì?"
Thấy hắn nhích người tiến gần lại, Bạch Thạc Ân khẩn trương đẩy người hắn ta
ra.
"Hai ta cô độc ở đây. Em đoán xem anh muốn làm gì?" Giọng khàn đặc phát ra, bàn tay nâng lên muốn sờ vào má của cậu.
Cố gắng né tránh bàn tay đáng sợ kia, Bạch Thạc Ân run lên bần bật vì sợ.
"Hựu Âm nhất định sẽ không tha cho anh."
"Ha ha ha... Để anh xem xem cậu ta sẽ không tha cho anh như thế nào? Thật muốn biết." Hắn ta bổ nhào đến.
"Anh đừng lại đây." Bạch Thạc Ân cố gắng chống cự. "Mau tránh ra... Tránh ra..."
Cậu yếu ớt chống cự hắn ta nhưng có vẻ không khả quan, mấy hôm nay cậu bị mê man bởi thuốc mê nên không ăn uống cũng chẳng còn sức bao nhiêu để chống trả.
A Thâm nhào đến muốn hôn, Bạch Thạc Ân cố né tránh nụ hôn ghê tởm đó. Tay hắn ta mạnh mẽ xé đồ của cậu.
"Bảo bối, mau lại đây để anh làm em sung sướng"
"Không muốn, không muốn... Hựu Âm mau đến cứu em." Làm ơn mau đến đi.
A Thâm như hổ đói vồ mồi nhào đến, Bạch Thạc Ân dùng hết sức bình sinh đạp hắn ngã ra. Cậu nhanh chân đứng dậy chạy thoát.
Nhưng vì hai ngày nằm trên giường không được ăn uống nên cậu bị choáng váng một nhịp. A Thêm đau đớn đứng dậy túm lấy Bạch Thạc Ân.
"Tiểu hồ ly thật hung dữ. Nhưng ông đây thích cá tính mạnh như em"
Hắn túm lấy Bạch Thạc Ân xô ngã lên giường nằm đè lên người cậu, mạnh mẽ xé chiếc áo khi nãy chưa cởi được.
"Mau buông tôi ra, đồ chó má."
Miệng nhỏ mắng người mạnh mẽ chống cự. Chiếc áo được xé ra hững hờ, A Thâm từng chút hôn lên cơ thể cậu. Bạch Thạc Ân rưng rưng rơi nước mắt cố gắng vùng vẫy để hắn không thể hôn lên cơ thể cậu.
A Thêm một tay khống chế tay cậu, một tay vuốt ve cơ thể trắng nõn nà của Bạch Thạc Ân.
"Ngoan, để anh đây hôn một chút, sau đó sẽ đưa hai ta lên đỉnh"
"Thật ghê tởm."
Hắn từ từ hôn xuống, Bạch Thạc Ân cố gắng vùng vẫy. Cậu bắt đầu thấm mệt vì chống cự quá mãnh liệt.
"Hôn em thật khó nhưng anh thích.
Cứ hôn một cái cậu lại né sang, cái được cái mất nhưng vẫn không làm hắn ta tức giận. Ngược lại còn kích thích lòng muốn chinh phục của hắn ta.
"Tên chó. Súc sinh."
Dù thế nào Bạch Thạc Ân vẫn không chịu khuất phục trước A Thâm. Cậu vẫn luôn miệng chửi mắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.