Chương 62
Hoa Cải Dầu
23/10/2024
Đôi mắt mơ màng mở, thứ đầu tiên Uẩn Đồng nhìn thấy là trần nhà, sau đó là cơn đau nhói ập đến. Cả cơ thể cậu ê ẩm rã rời, thầm tính trong lòng sẽ không dám ngủ trưa nữa.
"Không đúng, không dám ngủ trưa nhiều nữa."
Uẩn Đồng nằm trên giường đấu tranh tư tưởng một hồi lâu, không thể xuống giường được.
Còn Hoàng Thiên Bá thì cảm thấy sảng khoái trong lòng vì lâu lắm rồi mới được giải toả, ngồi trong văn phòng công ty vắt tréo chân làm việc, vừa xem văn bản vừa ngâm nga hát.
Cuộc sống êm đềm chậm rãi trôi qua từng ngày, cặp đôi Âm Ân vẫn còn vi vu du lịch đó đây. Còn Uẩn Đồng phải bươn chải đi làm, nói rõ hơn là đi theo Hoàng Thiên Bá đến công ty.
Một người chìm trong biển công việc, một người nhàn hạ nằm trên ghế sofa xem phim. Đặt điện thoại xuống, đầu nhỏ xoay về hướng người đang ngồi ở bàn lớn chăm chú làm việc.
Phong thái lúc làm việc của Hoàng Thiên Bá rất hấp dẫn người khác, Uần Đồng cũng không ngoại lệ. Bé con mê mẫn ngắm nhìn người đàn ông của mình, cậu đã nhìn rất nhiều lần nhưng lần nào cũng như bị hớp mất hồn phách không thể rời mắt.
"Một phút một trăm nghìn."
Hoàng Thiên Bá vẫn chăm chú đọc tập tài liệu trên tay nói. Uẩn Đồng bị phát hiện nhưng không hề ngại ngùng ngược lại còn bướng bỉnh cãi lại, xem ra ở lâu với hắn thì cậu cũng luyện được tính cách xem mọi thứ là hiển nhiên.
"Mắt em em nhìn đi đâu cũng được. Một phút một trăm nghìn sao anh không đi ăn cướp đi."
Giọng điệu thập phần đanh đá không kém cạnh ai. Hoàng Thiên Bá gập tài liệu lại đặt lên bàn rồi đứng dậy tiến lại gần cậu bé nhà mình.
"Anh là doanh nhân, làm ăn không thể lỗ."
Hắn ngồi xuống kéo bé con ngồi lên đùi của mình, Uẩn Đồng bộ mặt ghét bỏ hắn.
"Thôi vậy, em không có tiền để nhìn anh. Em ra ngoài nhìn nam nhân khác đỡ vậy."
"Em dám?" Hoàng Thiên Bá nghiễn răng, tay siết chặt eo người trong lòng.
Bởi vì cậu thừa biết cậu được hắn yêu thương hết mực nên được sủng sinh kiêu, Uẩn Đồng kiêu kỳ hất mặt khiêu khích hẳn, thoáng thấy vẻ mặt đen xịt của người kia cậu thích thú cười.
"Em đùa đấy."
"Nhưng anh giận là thật.
Lật người một cái đè Uẩn Đồng nằm dưới thân, thân mật hôn lên môi cậu. Bé con ngọt ngào phối hợp hôn đáp trả, Hoàng Thiên Bá áp thân xuống đột nhiên Uẩn Đồng cảm thấy vật to lớn quen thuộc đã thức tỉnh cà cộm lên thân dưới của cậu.
Cậu nhóc tinh nghịch hất người phía trên ra, trong lúc không để ý Hoàng Thiên Bá bị cậu đẩy ra một cách dễ dàng.
"Anh bị em lừa rồi." Uẩn Đồng le lưỡi trêu chọc hắn. "'Cho chừa anh đi."
"Được lắm, được lắm."
Nhóc con này ngày càng tinh nghịch đã biết trêu chọc hắn. Làm cho hắn cương lên khó chịu rồi bỏ chạy, thật giỏi.
Hoàng Thiên Bá hắn ghi thù trong lòng, thù này không trả quyết đổi tên.
Cảm nhận được sự không an toàn trong căn phòng này, Uẩn Đồng vội vàng mở cửa chạy ra ngoài, cậu đi tìm các chị lầu dưới của công ty để hắn lại một mình cố gắng kìm chế cậu em của mình thôi dựng lều.
Ngày ngày đến công ty Uần Đồng làm thân được với nhiều người, tính cách hoạt bát đáng yêu nên cậu rất được yêu mến. Mắt thấy Uần Đồng lấp ló từ xa, các chị gái ở đây liền để sẵn đồ ăn vặt kèm với trà sữa cho cậu.
"Em cảm ơn ạ." Nhận lấy cốc trà sữa, bé con ngoan ngoãn cảm ơn.
Mỗi ngày mỗi món ăn khác nhau khiến cậu tò mò và rất háo hức muốn đi làm cùng hắn, Uẩn Đồng vui vẻ thì mọi người ở đây nhận được rất nhiều phúc lợi.
Một ngày nọ, cô nàng bên tổ kế toán gửi cho Uẩn Đồng một thiệp mời, cậu tò mò mở ra.
"Em nhận được thiệp mời cưới này." Bé con cảm thấy rất mới lạ, từ bé đến giờ ngoài thư tình ra thì cậu chưa nhận được thiệp gì khác cả, kể cả thiệp sinh nhật.
"Ha ha ha." Uần Đồng vui vẻ cười sảng khoái ngã ra ghế, Hoàng Thiên Bá nhanh tay nhặt chiếc gối bên cạnh đặt lên đùi hắn để cậu nằm cho êm chiếc đầu nhỏ này.
"Cảm giác này thật mới lạ nha. Thật vui." Bé con cười không khép được miệng.
"Chỉ có một chiếc thiệp thôi mà làm em vui đến vậy?"
"Đúng. Điều này chứng tỏ em lớn rồi." Bé con lớn rồi, được mời dự đám cưới. Cậu cũng có bạn mời đám cưới nha.
Suy nghĩ đến đây lại khúc khích cười.
Điểm cười trong ánh mắt, Hoàng Thiên Bá cũng vui vẻ lây với cậu. Không phải nói nữa, chỉ cần Uẩn Đồng vui vẻ thì hắn cũng vui theo.
"Sao anh không có thiệp?" Hắn giả vờ hờn dỗi.
"Để em kêu chị ấy viết cho anh một thiệp nhé." Vừa dứt câu Uẩn Đồng liền đứng dậy muốn đi.
Cái đồ ngốc này khiến hẳn bất lực. Hẳn là chủ tịch, người người kiên dè không dám lại gần thì ai mà dám mời đám cưới với hắn. Uẩn Đồng thì khác dễ gần dễ thân, họ thân với cậu hơn nên mới yêu mến mời cậu đến dự đám cưới.
Nôn nao đến ngày diễn ra đám cưới, người ta cưới mà cậu còn nôn hơn cả cô dâu vì đây là lần đầu cậu được dự đám cưới mà, Uẩn Đồng rất tò mò đám cưới ngoài đời diễn ra như thế nào, có giống như trên ti vi không? Mọi khi cậu chỉ được nhìn trên truyền hình thôi.
Hoàng Thiên Bá tự hỏi đến lượt Uẩn Đồng cưới thì bé con này có hồi hộp chờ đợi như thế này không?
Tay nắm tay đi vào khách sạn nơi diễn ra đám cưới. Họ không phải là khách đến đầu tiên nhưng hiện tại cũng khá sớm. Cô dâu chú rễ thấy Hoàng Thiên Bá đến dự thì rất bất ngờ vì không nghĩ người như hắn sẽ chịu đến nơi bình thường như thế này.
"Hoàng Tổng, thật vinh hạnh." Cô dâu chú rễ kính cần cúi chào.
"Đừng khách sáo, tôi phải cảm ơn vì cô đã mời Đồng Đồng nhà tôi." Nhờ vậy mà bé con được diệp vui vẻ. "Hơn nữa cô cũng là nhân viên của tôi. Nên dự."
"À không đâu, em ấy là bạn của tôi. Nên mời." Cô dâu kéo tay Uẩn Đồng đứng bên cạnh để chụp ảnh lưu niệm,
Uẩn Đồng đáng yêu đến sáng bừng bức ảnh.
Uẩn Đồng chơi với ai thì Hoàng Thiên Bá đều phải kiểm tra kĩ mới dám để cậu thoa mái chơi vì sợ cậu bé tâm tính đơn thuần này bị lợi dụng, thật may cô kể toán này cũng là người hiền lành.
Được diệp dự tiệc, Hoàng Thiên Bá ôm eo Uần Đồng chụp vài bức ảnh thu thập vào cuốn album của hắn, từng cột mốc thời gian của Uẩn Đồng đều được hắn trân trọng cất giữ.
Đi vào bên trong lễ đường thật đẹp. Uẩn Đồng há hốc mồm không nhịn được liên tục khen.
"Thật giống trên phim nha. Đẹp quá đi mất." Đây là lần đầu tiên cậu tận mắt nhìn thấy. "Hoành tráng quá." Đúng là không làm cậu thất vọng chờ đợi đến ngày này, miệng nhỏ tấm tắc khen ngợi.
"Sau này chúng ta tổ chức đám cưới sẽ lộng lẫy hơn nơi này." Ánh mắt chứa đựng đầy tình ý nhìn Uẩn Đồng, tay kéo cậu ngồi vào bàn tiệc có để bảng đồng nghiệp Hoàng Thị.
"Ôi có cả bảng tên á?" Đi đến bất ngờ này sang bất ngờ khác.
Cảm thấy lời nói mình chưa lọt lỗ tai người này hắn nghiêm túc xoay mặt cậu lại mặt đối mặt để cậu nghe cho rõ.
"Sau này đám cưới, anh sẽ tổ chức cho em lộng lẫy hơn thế này."
"Em với anh á?" Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện này, cứ nghĩ cứ thế mà sống với hắn thôi. Không phải xưa giờ họ vẫn ở bên nhau sao? Sao lại phải cần đám cưới?
"Không em thì ai?" Hắn sẽ không cưới ai khác nếu người đó không phải là Uẩn Đồng, hắn còn nợ cậu một đám cưới.
"Em... Em... Chưa nghĩ đến chuyện này." Bé con thật thà trả lời, Uẩn Đồng bối rối không biết nên nói gì.
"Hoá ra em không tính cho anh một danh phận hợp pháp." Ủ rũ buông cậu ra.
Trong phút chốc Uẩn Đồng trở thành kẻ lừa tình là trapboy. Thật tổi tệ.
"Em... Em... Thiên Bá, nên làm gì bây giờ?" Cậu trai nhỏ cuống cuồng lên.
Tên đầu sỏ hả hê diễn xuất, hắn thừa biết Uẩn Đồng làm gì có đầu óc suy nghĩ sâu xa đến đám cưới, cậu đơn giản nghĩ từ nhỏ ở với nhau thì lớn lên cũng như vậy. Từ nhỏ đến lớn đều dựa dẫm vào Hoàng Thiên Bá, cậu chỉ biết hẳn nói sao thì là vậy thôi.
Hắn tính toán cả rồi, năm cậu tròn 25 tuổi, độ tuổi đẹp nhất sẽ nắm tay cậu vào lễ đường, chính thức cho nhau danh phận hợp pháp. Tuyệt vời hơn nữa nếu họ có con với nhau, con của họ sẽ cầm hoa cưới và nhẫn cưới cho ba mẹ, một bức tranh thật hạnh phúc được vẽ ra trong đầu hắn, chắc chắn hắn sẽ làm được. @
Còn hiện tại thì cứ giả vờ giận dỗi để Uẩn Đồng dỗ dành hắn đi. Ít khi có diện được cậu dỗ dành nên tận hưởng.
"Không đúng, không dám ngủ trưa nhiều nữa."
Uẩn Đồng nằm trên giường đấu tranh tư tưởng một hồi lâu, không thể xuống giường được.
Còn Hoàng Thiên Bá thì cảm thấy sảng khoái trong lòng vì lâu lắm rồi mới được giải toả, ngồi trong văn phòng công ty vắt tréo chân làm việc, vừa xem văn bản vừa ngâm nga hát.
Cuộc sống êm đềm chậm rãi trôi qua từng ngày, cặp đôi Âm Ân vẫn còn vi vu du lịch đó đây. Còn Uẩn Đồng phải bươn chải đi làm, nói rõ hơn là đi theo Hoàng Thiên Bá đến công ty.
Một người chìm trong biển công việc, một người nhàn hạ nằm trên ghế sofa xem phim. Đặt điện thoại xuống, đầu nhỏ xoay về hướng người đang ngồi ở bàn lớn chăm chú làm việc.
Phong thái lúc làm việc của Hoàng Thiên Bá rất hấp dẫn người khác, Uần Đồng cũng không ngoại lệ. Bé con mê mẫn ngắm nhìn người đàn ông của mình, cậu đã nhìn rất nhiều lần nhưng lần nào cũng như bị hớp mất hồn phách không thể rời mắt.
"Một phút một trăm nghìn."
Hoàng Thiên Bá vẫn chăm chú đọc tập tài liệu trên tay nói. Uẩn Đồng bị phát hiện nhưng không hề ngại ngùng ngược lại còn bướng bỉnh cãi lại, xem ra ở lâu với hắn thì cậu cũng luyện được tính cách xem mọi thứ là hiển nhiên.
"Mắt em em nhìn đi đâu cũng được. Một phút một trăm nghìn sao anh không đi ăn cướp đi."
Giọng điệu thập phần đanh đá không kém cạnh ai. Hoàng Thiên Bá gập tài liệu lại đặt lên bàn rồi đứng dậy tiến lại gần cậu bé nhà mình.
"Anh là doanh nhân, làm ăn không thể lỗ."
Hắn ngồi xuống kéo bé con ngồi lên đùi của mình, Uẩn Đồng bộ mặt ghét bỏ hắn.
"Thôi vậy, em không có tiền để nhìn anh. Em ra ngoài nhìn nam nhân khác đỡ vậy."
"Em dám?" Hoàng Thiên Bá nghiễn răng, tay siết chặt eo người trong lòng.
Bởi vì cậu thừa biết cậu được hắn yêu thương hết mực nên được sủng sinh kiêu, Uẩn Đồng kiêu kỳ hất mặt khiêu khích hẳn, thoáng thấy vẻ mặt đen xịt của người kia cậu thích thú cười.
"Em đùa đấy."
"Nhưng anh giận là thật.
Lật người một cái đè Uẩn Đồng nằm dưới thân, thân mật hôn lên môi cậu. Bé con ngọt ngào phối hợp hôn đáp trả, Hoàng Thiên Bá áp thân xuống đột nhiên Uẩn Đồng cảm thấy vật to lớn quen thuộc đã thức tỉnh cà cộm lên thân dưới của cậu.
Cậu nhóc tinh nghịch hất người phía trên ra, trong lúc không để ý Hoàng Thiên Bá bị cậu đẩy ra một cách dễ dàng.
"Anh bị em lừa rồi." Uẩn Đồng le lưỡi trêu chọc hắn. "'Cho chừa anh đi."
"Được lắm, được lắm."
Nhóc con này ngày càng tinh nghịch đã biết trêu chọc hắn. Làm cho hắn cương lên khó chịu rồi bỏ chạy, thật giỏi.
Hoàng Thiên Bá hắn ghi thù trong lòng, thù này không trả quyết đổi tên.
Cảm nhận được sự không an toàn trong căn phòng này, Uẩn Đồng vội vàng mở cửa chạy ra ngoài, cậu đi tìm các chị lầu dưới của công ty để hắn lại một mình cố gắng kìm chế cậu em của mình thôi dựng lều.
Ngày ngày đến công ty Uần Đồng làm thân được với nhiều người, tính cách hoạt bát đáng yêu nên cậu rất được yêu mến. Mắt thấy Uần Đồng lấp ló từ xa, các chị gái ở đây liền để sẵn đồ ăn vặt kèm với trà sữa cho cậu.
"Em cảm ơn ạ." Nhận lấy cốc trà sữa, bé con ngoan ngoãn cảm ơn.
Mỗi ngày mỗi món ăn khác nhau khiến cậu tò mò và rất háo hức muốn đi làm cùng hắn, Uẩn Đồng vui vẻ thì mọi người ở đây nhận được rất nhiều phúc lợi.
Một ngày nọ, cô nàng bên tổ kế toán gửi cho Uẩn Đồng một thiệp mời, cậu tò mò mở ra.
"Em nhận được thiệp mời cưới này." Bé con cảm thấy rất mới lạ, từ bé đến giờ ngoài thư tình ra thì cậu chưa nhận được thiệp gì khác cả, kể cả thiệp sinh nhật.
"Ha ha ha." Uần Đồng vui vẻ cười sảng khoái ngã ra ghế, Hoàng Thiên Bá nhanh tay nhặt chiếc gối bên cạnh đặt lên đùi hắn để cậu nằm cho êm chiếc đầu nhỏ này.
"Cảm giác này thật mới lạ nha. Thật vui." Bé con cười không khép được miệng.
"Chỉ có một chiếc thiệp thôi mà làm em vui đến vậy?"
"Đúng. Điều này chứng tỏ em lớn rồi." Bé con lớn rồi, được mời dự đám cưới. Cậu cũng có bạn mời đám cưới nha.
Suy nghĩ đến đây lại khúc khích cười.
Điểm cười trong ánh mắt, Hoàng Thiên Bá cũng vui vẻ lây với cậu. Không phải nói nữa, chỉ cần Uẩn Đồng vui vẻ thì hắn cũng vui theo.
"Sao anh không có thiệp?" Hắn giả vờ hờn dỗi.
"Để em kêu chị ấy viết cho anh một thiệp nhé." Vừa dứt câu Uẩn Đồng liền đứng dậy muốn đi.
Cái đồ ngốc này khiến hẳn bất lực. Hẳn là chủ tịch, người người kiên dè không dám lại gần thì ai mà dám mời đám cưới với hắn. Uẩn Đồng thì khác dễ gần dễ thân, họ thân với cậu hơn nên mới yêu mến mời cậu đến dự đám cưới.
Nôn nao đến ngày diễn ra đám cưới, người ta cưới mà cậu còn nôn hơn cả cô dâu vì đây là lần đầu cậu được dự đám cưới mà, Uẩn Đồng rất tò mò đám cưới ngoài đời diễn ra như thế nào, có giống như trên ti vi không? Mọi khi cậu chỉ được nhìn trên truyền hình thôi.
Hoàng Thiên Bá tự hỏi đến lượt Uẩn Đồng cưới thì bé con này có hồi hộp chờ đợi như thế này không?
Tay nắm tay đi vào khách sạn nơi diễn ra đám cưới. Họ không phải là khách đến đầu tiên nhưng hiện tại cũng khá sớm. Cô dâu chú rễ thấy Hoàng Thiên Bá đến dự thì rất bất ngờ vì không nghĩ người như hắn sẽ chịu đến nơi bình thường như thế này.
"Hoàng Tổng, thật vinh hạnh." Cô dâu chú rễ kính cần cúi chào.
"Đừng khách sáo, tôi phải cảm ơn vì cô đã mời Đồng Đồng nhà tôi." Nhờ vậy mà bé con được diệp vui vẻ. "Hơn nữa cô cũng là nhân viên của tôi. Nên dự."
"À không đâu, em ấy là bạn của tôi. Nên mời." Cô dâu kéo tay Uẩn Đồng đứng bên cạnh để chụp ảnh lưu niệm,
Uẩn Đồng đáng yêu đến sáng bừng bức ảnh.
Uẩn Đồng chơi với ai thì Hoàng Thiên Bá đều phải kiểm tra kĩ mới dám để cậu thoa mái chơi vì sợ cậu bé tâm tính đơn thuần này bị lợi dụng, thật may cô kể toán này cũng là người hiền lành.
Được diệp dự tiệc, Hoàng Thiên Bá ôm eo Uần Đồng chụp vài bức ảnh thu thập vào cuốn album của hắn, từng cột mốc thời gian của Uẩn Đồng đều được hắn trân trọng cất giữ.
Đi vào bên trong lễ đường thật đẹp. Uẩn Đồng há hốc mồm không nhịn được liên tục khen.
"Thật giống trên phim nha. Đẹp quá đi mất." Đây là lần đầu tiên cậu tận mắt nhìn thấy. "Hoành tráng quá." Đúng là không làm cậu thất vọng chờ đợi đến ngày này, miệng nhỏ tấm tắc khen ngợi.
"Sau này chúng ta tổ chức đám cưới sẽ lộng lẫy hơn nơi này." Ánh mắt chứa đựng đầy tình ý nhìn Uẩn Đồng, tay kéo cậu ngồi vào bàn tiệc có để bảng đồng nghiệp Hoàng Thị.
"Ôi có cả bảng tên á?" Đi đến bất ngờ này sang bất ngờ khác.
Cảm thấy lời nói mình chưa lọt lỗ tai người này hắn nghiêm túc xoay mặt cậu lại mặt đối mặt để cậu nghe cho rõ.
"Sau này đám cưới, anh sẽ tổ chức cho em lộng lẫy hơn thế này."
"Em với anh á?" Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện này, cứ nghĩ cứ thế mà sống với hắn thôi. Không phải xưa giờ họ vẫn ở bên nhau sao? Sao lại phải cần đám cưới?
"Không em thì ai?" Hắn sẽ không cưới ai khác nếu người đó không phải là Uẩn Đồng, hắn còn nợ cậu một đám cưới.
"Em... Em... Chưa nghĩ đến chuyện này." Bé con thật thà trả lời, Uẩn Đồng bối rối không biết nên nói gì.
"Hoá ra em không tính cho anh một danh phận hợp pháp." Ủ rũ buông cậu ra.
Trong phút chốc Uẩn Đồng trở thành kẻ lừa tình là trapboy. Thật tổi tệ.
"Em... Em... Thiên Bá, nên làm gì bây giờ?" Cậu trai nhỏ cuống cuồng lên.
Tên đầu sỏ hả hê diễn xuất, hắn thừa biết Uẩn Đồng làm gì có đầu óc suy nghĩ sâu xa đến đám cưới, cậu đơn giản nghĩ từ nhỏ ở với nhau thì lớn lên cũng như vậy. Từ nhỏ đến lớn đều dựa dẫm vào Hoàng Thiên Bá, cậu chỉ biết hẳn nói sao thì là vậy thôi.
Hắn tính toán cả rồi, năm cậu tròn 25 tuổi, độ tuổi đẹp nhất sẽ nắm tay cậu vào lễ đường, chính thức cho nhau danh phận hợp pháp. Tuyệt vời hơn nữa nếu họ có con với nhau, con của họ sẽ cầm hoa cưới và nhẫn cưới cho ba mẹ, một bức tranh thật hạnh phúc được vẽ ra trong đầu hắn, chắc chắn hắn sẽ làm được. @
Còn hiện tại thì cứ giả vờ giận dỗi để Uẩn Đồng dỗ dành hắn đi. Ít khi có diện được cậu dỗ dành nên tận hưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.