Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 153: Vòng tay tráng men
Dương A Trạch
10/09/2024
Lý thượng cung vội tìm những tú nương đã làm quần áo, lại gọi cung nữ đã cùng nàng ta đi đưa quần áo, cả những người đã từng tiếp xúc với những bộ y phục này cũng bị gọi tới.
Triệu Toàn Phúc tìm một gian phòng trống đưa tất cả những người này vào thẩm vấn.
Hỏi bọn họ một lượt nhưng Triệu Toàn Phúc chẳng thu được tin gì hữu ích.
Triệu Toàn Phúc không tin, nhíu chặt đôi mày, đổi trình tự và phương pháp, thẩm vấn bọn họ thêm một lần nữa.
Lần này, cuối cùng Triệu Toàn Phúc cũng thu được một ít thông tin hữu dụng từ một tiểu cung nữ.
Tiểu cung nữ này tên Tiểu Dung, là một tiểu cung nữ phụ trách việc tưới nước quét sân trong viện. Lẽ ra nàng ta không tiếp xúc gì với mấy bộ y phục kia, nhưng bởi vì nàng ta phụ trách toàn bộ vệ sinh của cả viện này nên Lý thượng cung thà giết lầm còn hơn bỏ sót, gọi cả Tiểu Dung lại đây.
Không ngờ rằng Triệu Toàn Phúc thật sự moi được tin tức từ tiểu cung nữ này.
Ngày đó Tiểu Dung quét tước xong xuôi vốn đã rời đi, nhưng đi được nửa đường lại phát hiện chiếc khăn của mình đã biến mất. Nàng ta nghĩ có lẽ khăn của mình bị kẹp trong chỗ y phục giao cho Khương Mạn nên quay lại, nhưng nàng ta không tìm được khăn của mình, ngược lại lại nhìn thấy có kẻ vội vội vàng vàng chạy từ trong viện ra.
Sân viện kia vốn cũng không cấm người ra người vào, cho nên Tiểu Dung cũng không để ý, nhưng khi bị Triệu Toàn Phúc hỏi, nàng mới nhớ ra người này vốn không nên xuất hiện ở đó mới phải.
"Người ngươi nhìn thấy là ai?" Triệu Toàn Phúc hỏi: "Có phải một trong những người đang ở đây không?"
Tiểu Dung lắc đầu, người ở Thượng Công Cục không ít, trước đó nàng ta đã từng gặp người này ở Thượng Công Cục, nhưng người đó không phụ trách việc sinh hoạt ở đây, nàng ta cũng không biết người đó tên là gì.
Triệu Toàn Phúc nhíu nhíu mày hỏi: "Vậy có nghĩa là nếu người đó đứng trước mặt ngươi thì ngươi sẽ nhận ra sao?"
Tiểu Dung thấy Triệu Toàn Phúc nhíu mày thì rụt cổ lại, thành thành thật thật đáp: "Vâng."
"Nếu đã vậy thì mau tập trung hết người của Thượng Công Cục lại đây, cho nàng ta gặp từng người từng người một."
Triệu Toàn Phúc nói xong liền chỉ Lý thượng cung đi.
Tập trung hết người của Thượng Công Cục lại một chỗ cần tốn chút thời gian, chờ sau khi tất cả mọi người đã tới, Lý thượng cung bắt đầu cầm danh sách đối chiếu.
Lý thượng cung đọc một cái tên, người đó đứng ra khỏi hàng để Tiểu Dung nhìn.
Tiểu Dung nhìn hơn nửa số người ở đây nhưng vẫn không thấy được người mà hôm đó nàng ta đã gặp, đang lúc nàng hoài nghi có phải mình nhớ nhầm, có lẽ người đó không thuộc Thượng Công Cục hay không thì Lý thượng cung gọi một cái tên: "Thanh Thu."
Thanh Thu vừa được gọi liền cúi đầu tiến lên, Tiểu Dung nhìn chằm chằm Thanh Thu một hồi, đột nhiên kích động nói: "Là nàng, chính là nàng ta, người mà ta đã gặp ngày hôm đó chính là nàng ta."
Thân mình Thanh Thu cứng đờ, cố gắng trấn tĩnh nhìn về phía Lý thượng cung, "Thượng cung, ta không hiểu nàng ta có ý gì, ta chưa từng gặp qua nàng ta mà."
Triệu Toàn Phúc cũng không để ý lời phản biện yếu ớt của Thanh Thu mà trực tiếp cho người bắt nàng ta lại, đồng thời nói với Nguyễn Lương Anh: "Tới chỗ ở của nàng ta xem thử."
Bắt một tiểu cung nữ cũng không nhất thiết phải lý do chính đáng.
Nguyễn Lương Anh dẫn theo vài người đến chỗ ở của Thanh Thu. Ở Thượng Công Cục Thanh Thu chỉ là một tú nương cấp thấp nên phải ở cùng phòng với người khác, mà Nguyễn Lương Anh tới phòng của nàng ta cũng không tìm được cái gì khả nghi.
Nhưng kết quả này cũng đã nằm trong dự liệu, Triệu Toàn Phúc cũng chẳng thất vọng mà trực tiếp cho người dẫn Thanh Thu đi, lại sai người đi điều tra quá khứ của cung nữ này, vậy mà nàng ta đã từng hầu hạ Khương Man, tuy thời gian không dài nhưng quả thực từng là người hầu thân cận của Khương Mạn.
Triệu Toàn Phúc dẫn Thanh Thu đến ngục của Nội Vụ Phủ rồi tự mình thẩm vấn, cuối cùng khi bị tra tấn đến chỉ còn một hơi thở thoi thóp Thanh Thu mới khai: quả thật nàng ta muốn động tay động chân vào chỗ quần áo đưa đến Vân Hoa Cung, mấy năm trước sau khi rời khỏi Khương Mạn cuộc sống của nàng ta cũng không khá khẩm hơn chút nào, sau khi được phân đến Thượng Công Cục mỗi ngày đều trong tình trạng làm không đủ ăn. Nếu Khương mạn vẫn là một bảo lâm nhỏ bé chẳng chút tiếng tăm gì thì thôi, nhưng Khương Mạn lại đột nhiên được cát tinh chiếu tướng, bắt đầu được sủng ái.
Càng về sau cuộc sống của nàng ta lại càng thêm khó khăn, nàng ta cứ luôn không nhịn được mà nghĩ nếu lúc đó nàng ta không rời đi, liệu có phải bây giờ nàng ta đã trở thành đại cung nữ của một sủng phi, không chỉ không cần phải làm việc quần quật cả ngày lẫn đêm, có khi bên người còn có vài tiểu cung nữ đi theo bưng trà rốt nước.
Càng nghĩ càng hối hận, nhưng cứ hối hận mãi, loại cảm xúc này dần biến thành oán hận. Nàng ta cảm thấy dù sao khi Khương Mạn mới tiến cung nàng ta cũng đã từng hầu hạ một thời gian, bây giờ Khương Mạn được sủng ái lại không nghĩ đến việc giúp nàng ta một phen.
Ngay lúc đó lại có một người cho nàng ta rất nhiều bạc, bảo nàng ta hãy đổ thứ gì đó lên y phục của Vân Hoa Cung, lúc đó nàng ta còn suy tư về yêu cầu này rất lâu, nhưng đối phương còn nói nếu thành công thì không những nàng ta sẽ có số bạc đó mà còn có thể giúp nàng ta rời khỏi Thượng Công Cục.
"Người đút bạc cho ngươi là ai?" Triệu Toàn Phúc tiếp tục hỏi.
Thanh Thu lắc đầu: "Nô tì không biết."
"Không biết? Ngươi nghĩ ta ngốc à? Ngươi không biết mà còn làm việc cho người ta sao? Đừng đùa giỡn với ta, nói mau!"
Trên mặt Thanh Thu chỉ toàn sợ hãi, đôi mắt đỏ hồng, lắc đầu nói: "Nô tì không nói dối, nô tì thật sự không biết người đó là ai, nhưng nàng ta có nói với nô tì rằng nàng ta là người của Trường Xuân Cung, còn đưa cho nô tì một cái vòng tay."
"Vòng tay kia đâu?"
Thanh Thu đã không còn muốn phản kháng lại, nàng nói: "Chiếc vòng và cả số bạc kia đều được nô tì chôn ở dưới góc tường phía tây nam chỗ nô tì ở."
Thanh Thu vừa dứt lời, Nguyễn Lương Anh đã dẫn người tới nơi mà Thanh Thu đã nói, còn Triệu Toàn Phúc vẫn tiếp tục thẩm vấn Thanh Thu.
Triệu Toàn Phúc hỏi Thanh Thu rất nhiều vấn đề, có rất nhiều câu hỏi trùng lặp với trước đó, chỉ là Triệu Toàn Phúc đổi cách hỏi mà thôi. Sau khi xác nhận những câu trả lời của Thanh Thu đều giống nhau, cũng không hỏi ra thông tin gì có giá trị nữa, Triệu Toàn Phúc mới tạm thời buông tha Thanh Thu.
Sau đó Nguyễn Lương Anh cũng đã quay lại, trong tay còn cầm một túi vải bố, trong đó là chiếc vòng tay mà Thanh Thu đã nói cùng hai xấp ngân phiếu một trăm lượng.
Mấy tấm ngân phiếu này cái nào cũng giống cái nào, không có cách gì để phân biệt đó là của ai, nhưng cái vòng tay kia là vòng tay tráng men rất tinh xảo đẹp mắt, Triệu Toàn Phúc cũng thật sự từng nhìn thấy nó trên cổ tay của Giang Quý phi.
Nhưng Giang Quý phi sẽ ngu xuẩn đến vậy sao? Trực tiếp đưa vòng tay của mình cho người khác, để người ta nắm được nhược điểm của mình?
Triệu Toàn Phúc tra hỏi rõ ràng xong xuôi thì trời cũng đã sập tối, sau khi rời khỏi nhà lao của Nội Vụ Phủ hắn rửa sạch huyết khí trên người mình, thay một bộ y phục sạch sẽ rồi mới tới Vân Hoa Cung.
Vĩnh An đế vẫn ở Vân Hoa Cung từ trưa tới giờ.
Lúc Triệu Toàn Phúc đi tới, Vĩnh An đế đang chơi cờ cùng Khương Mạn.
Triệu Toàn Phúc tìm một gian phòng trống đưa tất cả những người này vào thẩm vấn.
Hỏi bọn họ một lượt nhưng Triệu Toàn Phúc chẳng thu được tin gì hữu ích.
Triệu Toàn Phúc không tin, nhíu chặt đôi mày, đổi trình tự và phương pháp, thẩm vấn bọn họ thêm một lần nữa.
Lần này, cuối cùng Triệu Toàn Phúc cũng thu được một ít thông tin hữu dụng từ một tiểu cung nữ.
Tiểu cung nữ này tên Tiểu Dung, là một tiểu cung nữ phụ trách việc tưới nước quét sân trong viện. Lẽ ra nàng ta không tiếp xúc gì với mấy bộ y phục kia, nhưng bởi vì nàng ta phụ trách toàn bộ vệ sinh của cả viện này nên Lý thượng cung thà giết lầm còn hơn bỏ sót, gọi cả Tiểu Dung lại đây.
Không ngờ rằng Triệu Toàn Phúc thật sự moi được tin tức từ tiểu cung nữ này.
Ngày đó Tiểu Dung quét tước xong xuôi vốn đã rời đi, nhưng đi được nửa đường lại phát hiện chiếc khăn của mình đã biến mất. Nàng ta nghĩ có lẽ khăn của mình bị kẹp trong chỗ y phục giao cho Khương Mạn nên quay lại, nhưng nàng ta không tìm được khăn của mình, ngược lại lại nhìn thấy có kẻ vội vội vàng vàng chạy từ trong viện ra.
Sân viện kia vốn cũng không cấm người ra người vào, cho nên Tiểu Dung cũng không để ý, nhưng khi bị Triệu Toàn Phúc hỏi, nàng mới nhớ ra người này vốn không nên xuất hiện ở đó mới phải.
"Người ngươi nhìn thấy là ai?" Triệu Toàn Phúc hỏi: "Có phải một trong những người đang ở đây không?"
Tiểu Dung lắc đầu, người ở Thượng Công Cục không ít, trước đó nàng ta đã từng gặp người này ở Thượng Công Cục, nhưng người đó không phụ trách việc sinh hoạt ở đây, nàng ta cũng không biết người đó tên là gì.
Triệu Toàn Phúc nhíu nhíu mày hỏi: "Vậy có nghĩa là nếu người đó đứng trước mặt ngươi thì ngươi sẽ nhận ra sao?"
Tiểu Dung thấy Triệu Toàn Phúc nhíu mày thì rụt cổ lại, thành thành thật thật đáp: "Vâng."
"Nếu đã vậy thì mau tập trung hết người của Thượng Công Cục lại đây, cho nàng ta gặp từng người từng người một."
Triệu Toàn Phúc nói xong liền chỉ Lý thượng cung đi.
Tập trung hết người của Thượng Công Cục lại một chỗ cần tốn chút thời gian, chờ sau khi tất cả mọi người đã tới, Lý thượng cung bắt đầu cầm danh sách đối chiếu.
Lý thượng cung đọc một cái tên, người đó đứng ra khỏi hàng để Tiểu Dung nhìn.
Tiểu Dung nhìn hơn nửa số người ở đây nhưng vẫn không thấy được người mà hôm đó nàng ta đã gặp, đang lúc nàng hoài nghi có phải mình nhớ nhầm, có lẽ người đó không thuộc Thượng Công Cục hay không thì Lý thượng cung gọi một cái tên: "Thanh Thu."
Thanh Thu vừa được gọi liền cúi đầu tiến lên, Tiểu Dung nhìn chằm chằm Thanh Thu một hồi, đột nhiên kích động nói: "Là nàng, chính là nàng ta, người mà ta đã gặp ngày hôm đó chính là nàng ta."
Thân mình Thanh Thu cứng đờ, cố gắng trấn tĩnh nhìn về phía Lý thượng cung, "Thượng cung, ta không hiểu nàng ta có ý gì, ta chưa từng gặp qua nàng ta mà."
Triệu Toàn Phúc cũng không để ý lời phản biện yếu ớt của Thanh Thu mà trực tiếp cho người bắt nàng ta lại, đồng thời nói với Nguyễn Lương Anh: "Tới chỗ ở của nàng ta xem thử."
Bắt một tiểu cung nữ cũng không nhất thiết phải lý do chính đáng.
Nguyễn Lương Anh dẫn theo vài người đến chỗ ở của Thanh Thu. Ở Thượng Công Cục Thanh Thu chỉ là một tú nương cấp thấp nên phải ở cùng phòng với người khác, mà Nguyễn Lương Anh tới phòng của nàng ta cũng không tìm được cái gì khả nghi.
Nhưng kết quả này cũng đã nằm trong dự liệu, Triệu Toàn Phúc cũng chẳng thất vọng mà trực tiếp cho người dẫn Thanh Thu đi, lại sai người đi điều tra quá khứ của cung nữ này, vậy mà nàng ta đã từng hầu hạ Khương Man, tuy thời gian không dài nhưng quả thực từng là người hầu thân cận của Khương Mạn.
Triệu Toàn Phúc dẫn Thanh Thu đến ngục của Nội Vụ Phủ rồi tự mình thẩm vấn, cuối cùng khi bị tra tấn đến chỉ còn một hơi thở thoi thóp Thanh Thu mới khai: quả thật nàng ta muốn động tay động chân vào chỗ quần áo đưa đến Vân Hoa Cung, mấy năm trước sau khi rời khỏi Khương Mạn cuộc sống của nàng ta cũng không khá khẩm hơn chút nào, sau khi được phân đến Thượng Công Cục mỗi ngày đều trong tình trạng làm không đủ ăn. Nếu Khương mạn vẫn là một bảo lâm nhỏ bé chẳng chút tiếng tăm gì thì thôi, nhưng Khương Mạn lại đột nhiên được cát tinh chiếu tướng, bắt đầu được sủng ái.
Càng về sau cuộc sống của nàng ta lại càng thêm khó khăn, nàng ta cứ luôn không nhịn được mà nghĩ nếu lúc đó nàng ta không rời đi, liệu có phải bây giờ nàng ta đã trở thành đại cung nữ của một sủng phi, không chỉ không cần phải làm việc quần quật cả ngày lẫn đêm, có khi bên người còn có vài tiểu cung nữ đi theo bưng trà rốt nước.
Càng nghĩ càng hối hận, nhưng cứ hối hận mãi, loại cảm xúc này dần biến thành oán hận. Nàng ta cảm thấy dù sao khi Khương Mạn mới tiến cung nàng ta cũng đã từng hầu hạ một thời gian, bây giờ Khương Mạn được sủng ái lại không nghĩ đến việc giúp nàng ta một phen.
Ngay lúc đó lại có một người cho nàng ta rất nhiều bạc, bảo nàng ta hãy đổ thứ gì đó lên y phục của Vân Hoa Cung, lúc đó nàng ta còn suy tư về yêu cầu này rất lâu, nhưng đối phương còn nói nếu thành công thì không những nàng ta sẽ có số bạc đó mà còn có thể giúp nàng ta rời khỏi Thượng Công Cục.
"Người đút bạc cho ngươi là ai?" Triệu Toàn Phúc tiếp tục hỏi.
Thanh Thu lắc đầu: "Nô tì không biết."
"Không biết? Ngươi nghĩ ta ngốc à? Ngươi không biết mà còn làm việc cho người ta sao? Đừng đùa giỡn với ta, nói mau!"
Trên mặt Thanh Thu chỉ toàn sợ hãi, đôi mắt đỏ hồng, lắc đầu nói: "Nô tì không nói dối, nô tì thật sự không biết người đó là ai, nhưng nàng ta có nói với nô tì rằng nàng ta là người của Trường Xuân Cung, còn đưa cho nô tì một cái vòng tay."
"Vòng tay kia đâu?"
Thanh Thu đã không còn muốn phản kháng lại, nàng nói: "Chiếc vòng và cả số bạc kia đều được nô tì chôn ở dưới góc tường phía tây nam chỗ nô tì ở."
Thanh Thu vừa dứt lời, Nguyễn Lương Anh đã dẫn người tới nơi mà Thanh Thu đã nói, còn Triệu Toàn Phúc vẫn tiếp tục thẩm vấn Thanh Thu.
Triệu Toàn Phúc hỏi Thanh Thu rất nhiều vấn đề, có rất nhiều câu hỏi trùng lặp với trước đó, chỉ là Triệu Toàn Phúc đổi cách hỏi mà thôi. Sau khi xác nhận những câu trả lời của Thanh Thu đều giống nhau, cũng không hỏi ra thông tin gì có giá trị nữa, Triệu Toàn Phúc mới tạm thời buông tha Thanh Thu.
Sau đó Nguyễn Lương Anh cũng đã quay lại, trong tay còn cầm một túi vải bố, trong đó là chiếc vòng tay mà Thanh Thu đã nói cùng hai xấp ngân phiếu một trăm lượng.
Mấy tấm ngân phiếu này cái nào cũng giống cái nào, không có cách gì để phân biệt đó là của ai, nhưng cái vòng tay kia là vòng tay tráng men rất tinh xảo đẹp mắt, Triệu Toàn Phúc cũng thật sự từng nhìn thấy nó trên cổ tay của Giang Quý phi.
Nhưng Giang Quý phi sẽ ngu xuẩn đến vậy sao? Trực tiếp đưa vòng tay của mình cho người khác, để người ta nắm được nhược điểm của mình?
Triệu Toàn Phúc tra hỏi rõ ràng xong xuôi thì trời cũng đã sập tối, sau khi rời khỏi nhà lao của Nội Vụ Phủ hắn rửa sạch huyết khí trên người mình, thay một bộ y phục sạch sẽ rồi mới tới Vân Hoa Cung.
Vĩnh An đế vẫn ở Vân Hoa Cung từ trưa tới giờ.
Lúc Triệu Toàn Phúc đi tới, Vĩnh An đế đang chơi cờ cùng Khương Mạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.