Chương 11: Món Tiền Đầu Tiên
Nghiễm Lăng
17/10/2024
Tạ Ngọc Trác đứng ở cửa thôn tìm người hỏi thăm, dưới ánh mắt cổ quái của hàng xóm láng giềng, hắn tìm được nhà Bạch Vi.
Cửa sân rộng mở, bàn gỗ vuông trong phòng chính đối diện với cửa sân, Tạ Ngọc Trác liếc mắt một cái đã trông thấy Bạch Vi.
Không đợi hắn tiến vào sân, Bạch Vi nói một tiếng với Bạch phụ cùng Bạch mẫu, rồi đứng dậy đi ra, đem người chặn ở cửa sân.
"Tình huống thế nào?"
Bạch Vi thấy hắn sắc mặt nghiêm túc, trong tay còn mang theo cái bọc giấy, trong lòng càng không nắm chắc.
"Tình huống không tốt lắm." Tạ Ngọc Trác áy náy nhìn Bạch Vi.
Bạch Vi giật giật khóe miệng, muốn hỏi là do vật phẩm chạm khắc có vấn đề, hay là hắn nhân mạch có hạn, không thể bán ra được.
Nàng chạm khắc tuyệt sẽ không sai, vậy có phải chính là vấn đề thẩm mỹ hay không?
Thùng gạo ở nhà sắp thấy đáy, nàng đang cần bạc gấp, muốn nói giá tiền thấp một chút cũng không quan hệ, chỉ cần có thể bán ra là được.
"Cái tôn tử kia, ỷ vào mình có mấy đồng tiền, khinh người quá đáng!" Tạ Ngọc Trác cảm xúc hết sức kích động, sắc mặt đỏ lên, tự hồ bị chọc tức giận: "Bình thường xưng huynh gọi đệ, vừa đến thời khắc mấu chốt, nửa điểm tình cảm cũng không có! Mặc dù miếng ngọc bội kia của muội, phẩm chất có hơi kém một chút, nhưng chạm khắc rất không tệ, vì cái gì hắn chỉ bằng lòng trả hai mươi lượng? Trừ phi trong vòng một tháng, muội có thể điêu khắc cho hắn một tượng Ngọc Quan Âm cao hai thước, để hắn tặng thọ lễ cho mẫu thân hắn, hắn có thể tăng giá gấp đôi, cho muội bốn mươi lượng bạc! Đó là vấn đề bạc sao? Đó là hắn cho thời gian quá ngắn, căn bản chạm khắc không ra!"
Tạ Ngọc Trác đến bây giờ còn tức giận: "Hắn...... Hắn đơn giản là quá nhục nhã người khác, ta là loại người vì năm đấu gạo khom lưng người sao? Lúc đó lập tức liền đáp ứng hắn!"
Bạch Vi đi lên đá hắn một cước.
"Gao --"
Bạch Vi mắt lạnh nhìn Tạ Ngọc Trác ôm một chân nhảy, nàng cảm thấy mình là một cái ngu xuẩn, lại thật tin tưởng vào Tạ Ngọc Trác.
Thậm chí, trước đó nghe thấy lời nói hùng hồn của hắn, còn nghĩ nói với hắn hai mươi lượng cũng không có quan hệ, cái giá này rất không tệ.
Dù sao đối với tình cảnh hôm nay của nàng mà nói, xem như một khoản tiền lớn, có thể giải quyết nhu cầu khẩn cấp.
"Huynh đưa ta mười bốn lượng."
"Ta là vì muội nên kết mối làm ăn, vì biết muội cần bạc gấp, nên ta thay muội tiếp nhận công việc. Mặc dù điêu khắc một kiện ngọc khí trong vòng một tháng có chút khó khăn, ta...... Ta cũng có thể giúp muội một chút lúc bắt đầu." Tạ Ngọc Trác ý thức được không ổn, liền vội vàng đem túi bạc đưa Bạch Vi, trên mặt nở nụ cười, lấy lòng nói: "Trong này có ba mươi lăm lượng bạc, ta liền lấy năm lượng phí khổ cực."
Bạch Vi nhướng mày thon dài, bên miệng kéo ra nụ cười: "Cực khổ cho huynh a, đã thay ta suy nghĩ."
"Không khổ cực không khổ cực, đây là ta phải làm." Tạ Ngọc Trác khoát tay, không dám giành công.
Bạch Vi tiếp nhận túi bạc, đếm ra mười bốn lượng bạc, còn lại đưa cho Tạ Ngọc Trác: "Đây là huynh phải được, còn kiện ngọc điêu khắc kia, ai nhận thì người đó làm."
Tạ Vũ Trác sắp khóc, hắn chưa từng nghĩ tới, chỉ vì trò lừa bịp của mình mà phải gánh chịu gánh nặng cuộc đời không thể chịu nổi như vậy, hắn suýt nữa thì rơi nước mắt vì hối hận.
Hắn là nhất thời bị bạc mê mắt, bị người thổi phồng đến mức mù quáng, vì vậy hắn đã nhận công việc. Một khi hắn nhận công việc, mới tỉnh táo lại, Bạch Vi có thể sẽ không đáp ứng a!
Lúc này mới có một màn mở đầu kia.
"Vi muội a, muội người thiện tâm xinh đẹp, đáng thương ta đây không cha không mẹ là cô nhi a!" Tạ Ngọc Trác tội nghiệp khổ cầu Bạch Vi, gần như quỳ xuống trước mặt nàng.
Bạch Vi sẽ không nhận công việc một cách dễ dàng, điêu khắc ngọc yêu cầu kỹ thuật phải tỉ mỉ cẩn thận, nếu vì bạc mà đẩy nhanh tốc độ, vật phẩm điêu khắc ra sẽ trở nên thô ráp, đập chiêu bài của mình, như vậy cũng không có lời.
Tạ Ngọc Trác thấy Bạch Vi thờ ơ, trực tiếp đ.â.m vào điểm yếu của nàng: "Mười bốn lượng bạc thì có thể làm gì? Đều không đủ cho ca ca muội cưới vợ. Nhà đại tẩu muội muốn hai mươi lượng sính lễ, còn phải sửa chữa phòng ở mới. Điêu khắc một tượng Quan Âm, muội chẳng những có thể cho Bạch Mạnh cưới vợ, còn có thể sửa tân phòng cho hắn, mấy ngày trước, Lưu Quyên tìm đại ca muội, nói nương nàng ta đang muốn tìm một mối hôn sự khác cho nàng ta, cầu ca của muội nhanh chóng gom tiền cưới nàng. Mấy ngày nay ca ca của muội kéo lấy chân bị thương của mình làm khuân vác cho người ta ở bến tàu, hắn vác bao lâu mới có thể lấy được nàng dâu a?"
Hắn còn biết một cái tin tức không thể tin được, Bạch Vi thế mà lại là thê tử của Thẩm Ngọc, khó trách huynh ấy đối với nàng chiếu cố như vậy !
Không khỏi nhìn Bạch Vi nhiều thêm vài lần, phát hiện ngũ quan nàng ấy rất thanh tú, xinh đẹp, chính là không đủ trắng.
Tạ Ngọc Trác chặc lưỡi, Thẩm Ngọc thật có phúc khí, hắn như thế nào mà không tìm được một nàng dâu xinh đẹp như vậy a?
Nhắc tới Bạch Mạnh, Bạch Vi trầm mặc.
Tạ Ngọc Trác giữ im lặng đến mức sắp ngạt thở, lương tâm cắn rứt, đưa thịt vịt nướng đang xách trong tay cho nàng: "Nếu không thì...... Ta không tiếp nhận công việc này?"
Bạch Vi biết cả nhà đều vì chuyện thành thân của Bạch Mạnh mà lo lắng, Lưu Quyên đã mười bảy tuổi, không thể đợi Bạch Mạnh lâu được.
Nguyên thân không chịu từ hôn, không chỉ là bởi vì Cố Thế An bội bạc, khiến hàng xóm láng giềng chế giễu.
Càng bởi vì nàng chờ Cố Thế An trúng cử, nên chậm trễ, trong thôn xem như là đại cô nương. Lại gánh vác danh tiếng bị từ hôn, sẽ rất khó gả đi.
"Nguyên liệu ngọc đâu?"
"A?" Tạ Ngọc Trác sửng sốt một chút, vô ý thức nói: "Hắn nói rõ muốn ngọc bích Tụ Nham, ta còn phải đi kiểm tra, xem nơi nào có ngọc Tụ Nham thượng đẳng."
Bạch Vi nắm chặt nắm đấm, cơ hồ muốn đánh nát đầu hắn!
Một tháng để điêu khắc ra Ngọc Quan Âm, thời gian quá ngắn, mỗi ngày đều cần bỏ ra rất nhiều thời gian.
Mà lúc này Tạ Ngọc Trác nói cho nàng, nguyên liệu ngọc còn phải tạm thời đi tìm!
"Lăn!"
"Ài......" Tạ Ngọc Trác nhìn chằm chằm thịt vịt nướng trong tay Bạch Vi, muốn chia một cái đùi vịt.
Bạch Vi liền nghiêm mặt, không cho hắn cơ hội giải thích: "Ngày mai huynh tìm không thấy nguyên liệu ngọc, việc này ai muốn thì người đó quản đi!"
Bịch!
Nàng đóng sầm cửa lại.
Cảm giác uất khí trong lồng n.g.ự.c cuối cùng đã được giải toả.
"Lạch cạch!"
Một cái túi tiền bị ném xuống đất.
Bạch Vi ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy Tạ Ngọc Trác đang trèo ở trên tường đất, hướng nàng phất phất tay: "Muội nhận lấy bạc này đi, để trong lòng ta an tâm. Chậm nhất là ngày kia...... Ối!"
"Bành" một tiếng trầm đục.
Bạch Vi nhặt một hòn đá ném vào Tạ Ngọc Trác bị té xuống trên mặt đất.
Phủi tay, khẩu khí bị nghẹn ở cổ họng, đã triệt để giải phóng.
Giang thị vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên ngoài, trông thấy Bạch Vi đóng sầm cửa, lại là dùng tảng đá đập người, liền ngồi không yên, bà vội vàng đi tới hỏi.
"Nam tử vừa tới là ai?"
"Hắn là bằng hữu của Thẩm đại ca."
"Vậy sao con không mời người ta vào trong nhà ngồi một chút?" Giang thị rất coi trọng Thẩm Ngọc, bà vẫn luôn tin tưởng không nghi ngờ, là Thẩm Ngọc giúp Bạch Vi xung hỉ đã đem người cứu sống lại, trong lòng đặc biệt cảm kích: "Con đắc tội người ta, A Ngọc và bằng hữu sinh ra khoảng cách cũng không tốt a."
Bạch Vi nghĩ tới hành vi của Tạ Ngọc Trác, kéo tay Giang thị vào nhà: "Nương, nương đừng lo lắng, hắn là người đơn thuần, sẽ không để ở trong lòng đâu."
Hôm nay nếu không chữa trị một chút Tạ Ngọc Trác, lần sau còn có thể sẽ gây phiền toái cho nàng.
Thẩm Ngọc mấy ngày nay không ở nhà, có lẽ là đã làm việc gì đó cho Tạ Ngọc Trác.
Bạch Vi mi tâm nhíu một cái, vết thương trên người hắn còn chưa tốt toàn bộ đâu!
Vừa nghĩ như thế, cảm thấy vừa rồi ra tay còn quá nhẹ.
Giang thị không tiếp tục hỏi nhiều.
Bạch Vi đem thịt vịt nướng để lên bàn, chia năm phần, một người ăn một ít, nếm thử mùi vị.
Giữ lại cho Bạch Mạnh cùng Bạch Ly, ngày mai bọn hắn trở về ăn.
Giang thị nhìn thịt vịt nướng trong chén, mí mắt nhảy một cái, tâm sự càng nặng nề.
Thịt vịt dù có giòn thơm đến đâu thì ăn ở trong miệng đều tẻ nhạt vô vị.
Dùng xong cơm tối, Giang thị thu thập sạch sẽ, vào phòng nói chuyện với Bạch phụ: "Vi Vi nói nam tử hôm nay tới là bằng hữu của A Ngọc, hắn mang cho chúng ta thịt vịt, còn cho Vi Vi bạc, nếu thật là bằng hữu, làm sao nàng có thể vội vàng đuổi người đi?"
Bạch Khải Phục sờ vào d.a.o khắc trong tay, không có lên tiếng.
Ông biết Giang thị lo lắng Bạch Vi vì bạc mà ở bên ngoài làm loạn.
Không khỏi nhớ tới chuyện mấy ngày trước ở trên trấn bị Bạch Khải Lộc nhục nhã, khóe miệng trễ xuống, đáy mắt sương mù nặng nề.
Người nghèo không đáng được sống sao.
Nhưng càng không thể chết.
Nếu ông c.h.ế.t đi, cái nhà này thật sự sẽ sụp đổ.
Bọn nhỏ vì để gia đình này, có được một sống tốt hơn mà đã cùng nhau liều mạng chăm chỉ cố gắng làm việc.
Ông càng phải sống khỏe mạnh, chờ xem ngày gia đình mình thay đổi tốt hơn.
"Nha đầu là một người hiểu chuyện, nàng đừng quá lo lắng, ngủ đi."
Bạch Khải Phục thả d.a.o khắc xuống, cỡi áo khoác ra, nằm ở trên giường.
Giang thị trong lòng có việc, nên ngủ không được, dứt khoát lấy vải vụn thu thập được làm đồ thiêu, đợi đến có phiên chợ cầm đi trên trấn bán, cũng có thể mua một ít lương thực.
--
Bạch Vi ngồi xếp bằng ở trên giường, cẩn thận đếm một lượt, hết thảy ba mươi lăm lượng bạc.
Nàng dự định thời điểm ngày mai Bạch Mạnh trở về, cầm hai mươi lượng bạc đưa hắn, để hắn đi hạ sính, đem thời gian ấn định.
Còn lại 15 lượng, nàng lưu lại năm lượng bạc, mua một chút công cụ điêu khắc ngọc, để có thể ở trong nhà làm việc. Còn dư lại 10 lượng cho Giang thị, để cho bà cải thiện bữa cơm trong nhà.
Đợi khi nàng điêu khắc xong tượng Ngọc Quan Âm, kiếm được bạc, vừa vặn có thể xử lý tiệc rượu.
Nếu còn có dư, liền cho Bạch Mạnh sửa tân phòng.
Vừa nghĩ như thế, trên mặt Bạch Vi hiện lên nụ cười, giống như trông thấy cuộc sống tốt đẹp đang vẫy tay với bọn họ!
Đêm nay, ngay cả nằm mơ cũng là hương vị ngọt ngào.
Sáng sớm thức dậy, tinh thần sảng khoái.
Bạch Vi ngâm nga một giai điệu rồi mở cửa, đ.â.m đầu đụng phải Bạch Mạnh, bất quá chỉ mới mấy ngày, làn da càng rám nắng, thân hình đều gầy gò một vòng, trên cằm còn có một lớp râu xanh, tiều tụy không chịu nổi, toàn thân lộ ra mệt mỏi.
"Đại ca."
Bạch Vi nhìn trong mắt Bạch Mạnh vằn vện tia máu, kìm nén nặng nề và lửa giận, cùng với cảm giác bất lực vì không thể chống lại số phận.
Bạch Mạnh gật đầu một cái, cố gắng mỉm cười với Bạch Vi, nhưng cơ má cứng đờ, căn bản không cười được.
Hắn từ trong tay áo móc ra một nắm tiền xu cho Bạch Vi, sờ lên đầu của nàng, rồi bước vào phòng.
Bạch Ly từ bên ngoài xông tới, nhìn Bạch Vi đang cầm một nắm tiền xu, nhìn chằm chằm gian phòng của Bạch Mạnh xuất thần.
Hắn tức giận xông lên, tát một cái vào lòng bàn tay của nàng, tiền xu lăn xuống đất.
"Đồ sao chổi! Đều tại ngươi! Nếu như không phải ngươi đắc tội Thế An ca, đại tẩu cũng sẽ không từ hôn cùng đại ca ! Đây là bạc đại ca hôm nay kết tiền công, huynh ấy tích lũy để cưới đại tẩu. Tiền này ngươi cũng dám cầm, sao ngươi không ngã c.h.ế.t trong giếng luôn đi!"
Cửa sân rộng mở, bàn gỗ vuông trong phòng chính đối diện với cửa sân, Tạ Ngọc Trác liếc mắt một cái đã trông thấy Bạch Vi.
Không đợi hắn tiến vào sân, Bạch Vi nói một tiếng với Bạch phụ cùng Bạch mẫu, rồi đứng dậy đi ra, đem người chặn ở cửa sân.
"Tình huống thế nào?"
Bạch Vi thấy hắn sắc mặt nghiêm túc, trong tay còn mang theo cái bọc giấy, trong lòng càng không nắm chắc.
"Tình huống không tốt lắm." Tạ Ngọc Trác áy náy nhìn Bạch Vi.
Bạch Vi giật giật khóe miệng, muốn hỏi là do vật phẩm chạm khắc có vấn đề, hay là hắn nhân mạch có hạn, không thể bán ra được.
Nàng chạm khắc tuyệt sẽ không sai, vậy có phải chính là vấn đề thẩm mỹ hay không?
Thùng gạo ở nhà sắp thấy đáy, nàng đang cần bạc gấp, muốn nói giá tiền thấp một chút cũng không quan hệ, chỉ cần có thể bán ra là được.
"Cái tôn tử kia, ỷ vào mình có mấy đồng tiền, khinh người quá đáng!" Tạ Ngọc Trác cảm xúc hết sức kích động, sắc mặt đỏ lên, tự hồ bị chọc tức giận: "Bình thường xưng huynh gọi đệ, vừa đến thời khắc mấu chốt, nửa điểm tình cảm cũng không có! Mặc dù miếng ngọc bội kia của muội, phẩm chất có hơi kém một chút, nhưng chạm khắc rất không tệ, vì cái gì hắn chỉ bằng lòng trả hai mươi lượng? Trừ phi trong vòng một tháng, muội có thể điêu khắc cho hắn một tượng Ngọc Quan Âm cao hai thước, để hắn tặng thọ lễ cho mẫu thân hắn, hắn có thể tăng giá gấp đôi, cho muội bốn mươi lượng bạc! Đó là vấn đề bạc sao? Đó là hắn cho thời gian quá ngắn, căn bản chạm khắc không ra!"
Tạ Ngọc Trác đến bây giờ còn tức giận: "Hắn...... Hắn đơn giản là quá nhục nhã người khác, ta là loại người vì năm đấu gạo khom lưng người sao? Lúc đó lập tức liền đáp ứng hắn!"
Bạch Vi đi lên đá hắn một cước.
"Gao --"
Bạch Vi mắt lạnh nhìn Tạ Ngọc Trác ôm một chân nhảy, nàng cảm thấy mình là một cái ngu xuẩn, lại thật tin tưởng vào Tạ Ngọc Trác.
Thậm chí, trước đó nghe thấy lời nói hùng hồn của hắn, còn nghĩ nói với hắn hai mươi lượng cũng không có quan hệ, cái giá này rất không tệ.
Dù sao đối với tình cảnh hôm nay của nàng mà nói, xem như một khoản tiền lớn, có thể giải quyết nhu cầu khẩn cấp.
"Huynh đưa ta mười bốn lượng."
"Ta là vì muội nên kết mối làm ăn, vì biết muội cần bạc gấp, nên ta thay muội tiếp nhận công việc. Mặc dù điêu khắc một kiện ngọc khí trong vòng một tháng có chút khó khăn, ta...... Ta cũng có thể giúp muội một chút lúc bắt đầu." Tạ Ngọc Trác ý thức được không ổn, liền vội vàng đem túi bạc đưa Bạch Vi, trên mặt nở nụ cười, lấy lòng nói: "Trong này có ba mươi lăm lượng bạc, ta liền lấy năm lượng phí khổ cực."
Bạch Vi nhướng mày thon dài, bên miệng kéo ra nụ cười: "Cực khổ cho huynh a, đã thay ta suy nghĩ."
"Không khổ cực không khổ cực, đây là ta phải làm." Tạ Ngọc Trác khoát tay, không dám giành công.
Bạch Vi tiếp nhận túi bạc, đếm ra mười bốn lượng bạc, còn lại đưa cho Tạ Ngọc Trác: "Đây là huynh phải được, còn kiện ngọc điêu khắc kia, ai nhận thì người đó làm."
Tạ Vũ Trác sắp khóc, hắn chưa từng nghĩ tới, chỉ vì trò lừa bịp của mình mà phải gánh chịu gánh nặng cuộc đời không thể chịu nổi như vậy, hắn suýt nữa thì rơi nước mắt vì hối hận.
Hắn là nhất thời bị bạc mê mắt, bị người thổi phồng đến mức mù quáng, vì vậy hắn đã nhận công việc. Một khi hắn nhận công việc, mới tỉnh táo lại, Bạch Vi có thể sẽ không đáp ứng a!
Lúc này mới có một màn mở đầu kia.
"Vi muội a, muội người thiện tâm xinh đẹp, đáng thương ta đây không cha không mẹ là cô nhi a!" Tạ Ngọc Trác tội nghiệp khổ cầu Bạch Vi, gần như quỳ xuống trước mặt nàng.
Bạch Vi sẽ không nhận công việc một cách dễ dàng, điêu khắc ngọc yêu cầu kỹ thuật phải tỉ mỉ cẩn thận, nếu vì bạc mà đẩy nhanh tốc độ, vật phẩm điêu khắc ra sẽ trở nên thô ráp, đập chiêu bài của mình, như vậy cũng không có lời.
Tạ Ngọc Trác thấy Bạch Vi thờ ơ, trực tiếp đ.â.m vào điểm yếu của nàng: "Mười bốn lượng bạc thì có thể làm gì? Đều không đủ cho ca ca muội cưới vợ. Nhà đại tẩu muội muốn hai mươi lượng sính lễ, còn phải sửa chữa phòng ở mới. Điêu khắc một tượng Quan Âm, muội chẳng những có thể cho Bạch Mạnh cưới vợ, còn có thể sửa tân phòng cho hắn, mấy ngày trước, Lưu Quyên tìm đại ca muội, nói nương nàng ta đang muốn tìm một mối hôn sự khác cho nàng ta, cầu ca của muội nhanh chóng gom tiền cưới nàng. Mấy ngày nay ca ca của muội kéo lấy chân bị thương của mình làm khuân vác cho người ta ở bến tàu, hắn vác bao lâu mới có thể lấy được nàng dâu a?"
Hắn còn biết một cái tin tức không thể tin được, Bạch Vi thế mà lại là thê tử của Thẩm Ngọc, khó trách huynh ấy đối với nàng chiếu cố như vậy !
Không khỏi nhìn Bạch Vi nhiều thêm vài lần, phát hiện ngũ quan nàng ấy rất thanh tú, xinh đẹp, chính là không đủ trắng.
Tạ Ngọc Trác chặc lưỡi, Thẩm Ngọc thật có phúc khí, hắn như thế nào mà không tìm được một nàng dâu xinh đẹp như vậy a?
Nhắc tới Bạch Mạnh, Bạch Vi trầm mặc.
Tạ Ngọc Trác giữ im lặng đến mức sắp ngạt thở, lương tâm cắn rứt, đưa thịt vịt nướng đang xách trong tay cho nàng: "Nếu không thì...... Ta không tiếp nhận công việc này?"
Bạch Vi biết cả nhà đều vì chuyện thành thân của Bạch Mạnh mà lo lắng, Lưu Quyên đã mười bảy tuổi, không thể đợi Bạch Mạnh lâu được.
Nguyên thân không chịu từ hôn, không chỉ là bởi vì Cố Thế An bội bạc, khiến hàng xóm láng giềng chế giễu.
Càng bởi vì nàng chờ Cố Thế An trúng cử, nên chậm trễ, trong thôn xem như là đại cô nương. Lại gánh vác danh tiếng bị từ hôn, sẽ rất khó gả đi.
"Nguyên liệu ngọc đâu?"
"A?" Tạ Ngọc Trác sửng sốt một chút, vô ý thức nói: "Hắn nói rõ muốn ngọc bích Tụ Nham, ta còn phải đi kiểm tra, xem nơi nào có ngọc Tụ Nham thượng đẳng."
Bạch Vi nắm chặt nắm đấm, cơ hồ muốn đánh nát đầu hắn!
Một tháng để điêu khắc ra Ngọc Quan Âm, thời gian quá ngắn, mỗi ngày đều cần bỏ ra rất nhiều thời gian.
Mà lúc này Tạ Ngọc Trác nói cho nàng, nguyên liệu ngọc còn phải tạm thời đi tìm!
"Lăn!"
"Ài......" Tạ Ngọc Trác nhìn chằm chằm thịt vịt nướng trong tay Bạch Vi, muốn chia một cái đùi vịt.
Bạch Vi liền nghiêm mặt, không cho hắn cơ hội giải thích: "Ngày mai huynh tìm không thấy nguyên liệu ngọc, việc này ai muốn thì người đó quản đi!"
Bịch!
Nàng đóng sầm cửa lại.
Cảm giác uất khí trong lồng n.g.ự.c cuối cùng đã được giải toả.
"Lạch cạch!"
Một cái túi tiền bị ném xuống đất.
Bạch Vi ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy Tạ Ngọc Trác đang trèo ở trên tường đất, hướng nàng phất phất tay: "Muội nhận lấy bạc này đi, để trong lòng ta an tâm. Chậm nhất là ngày kia...... Ối!"
"Bành" một tiếng trầm đục.
Bạch Vi nhặt một hòn đá ném vào Tạ Ngọc Trác bị té xuống trên mặt đất.
Phủi tay, khẩu khí bị nghẹn ở cổ họng, đã triệt để giải phóng.
Giang thị vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên ngoài, trông thấy Bạch Vi đóng sầm cửa, lại là dùng tảng đá đập người, liền ngồi không yên, bà vội vàng đi tới hỏi.
"Nam tử vừa tới là ai?"
"Hắn là bằng hữu của Thẩm đại ca."
"Vậy sao con không mời người ta vào trong nhà ngồi một chút?" Giang thị rất coi trọng Thẩm Ngọc, bà vẫn luôn tin tưởng không nghi ngờ, là Thẩm Ngọc giúp Bạch Vi xung hỉ đã đem người cứu sống lại, trong lòng đặc biệt cảm kích: "Con đắc tội người ta, A Ngọc và bằng hữu sinh ra khoảng cách cũng không tốt a."
Bạch Vi nghĩ tới hành vi của Tạ Ngọc Trác, kéo tay Giang thị vào nhà: "Nương, nương đừng lo lắng, hắn là người đơn thuần, sẽ không để ở trong lòng đâu."
Hôm nay nếu không chữa trị một chút Tạ Ngọc Trác, lần sau còn có thể sẽ gây phiền toái cho nàng.
Thẩm Ngọc mấy ngày nay không ở nhà, có lẽ là đã làm việc gì đó cho Tạ Ngọc Trác.
Bạch Vi mi tâm nhíu một cái, vết thương trên người hắn còn chưa tốt toàn bộ đâu!
Vừa nghĩ như thế, cảm thấy vừa rồi ra tay còn quá nhẹ.
Giang thị không tiếp tục hỏi nhiều.
Bạch Vi đem thịt vịt nướng để lên bàn, chia năm phần, một người ăn một ít, nếm thử mùi vị.
Giữ lại cho Bạch Mạnh cùng Bạch Ly, ngày mai bọn hắn trở về ăn.
Giang thị nhìn thịt vịt nướng trong chén, mí mắt nhảy một cái, tâm sự càng nặng nề.
Thịt vịt dù có giòn thơm đến đâu thì ăn ở trong miệng đều tẻ nhạt vô vị.
Dùng xong cơm tối, Giang thị thu thập sạch sẽ, vào phòng nói chuyện với Bạch phụ: "Vi Vi nói nam tử hôm nay tới là bằng hữu của A Ngọc, hắn mang cho chúng ta thịt vịt, còn cho Vi Vi bạc, nếu thật là bằng hữu, làm sao nàng có thể vội vàng đuổi người đi?"
Bạch Khải Phục sờ vào d.a.o khắc trong tay, không có lên tiếng.
Ông biết Giang thị lo lắng Bạch Vi vì bạc mà ở bên ngoài làm loạn.
Không khỏi nhớ tới chuyện mấy ngày trước ở trên trấn bị Bạch Khải Lộc nhục nhã, khóe miệng trễ xuống, đáy mắt sương mù nặng nề.
Người nghèo không đáng được sống sao.
Nhưng càng không thể chết.
Nếu ông c.h.ế.t đi, cái nhà này thật sự sẽ sụp đổ.
Bọn nhỏ vì để gia đình này, có được một sống tốt hơn mà đã cùng nhau liều mạng chăm chỉ cố gắng làm việc.
Ông càng phải sống khỏe mạnh, chờ xem ngày gia đình mình thay đổi tốt hơn.
"Nha đầu là một người hiểu chuyện, nàng đừng quá lo lắng, ngủ đi."
Bạch Khải Phục thả d.a.o khắc xuống, cỡi áo khoác ra, nằm ở trên giường.
Giang thị trong lòng có việc, nên ngủ không được, dứt khoát lấy vải vụn thu thập được làm đồ thiêu, đợi đến có phiên chợ cầm đi trên trấn bán, cũng có thể mua một ít lương thực.
--
Bạch Vi ngồi xếp bằng ở trên giường, cẩn thận đếm một lượt, hết thảy ba mươi lăm lượng bạc.
Nàng dự định thời điểm ngày mai Bạch Mạnh trở về, cầm hai mươi lượng bạc đưa hắn, để hắn đi hạ sính, đem thời gian ấn định.
Còn lại 15 lượng, nàng lưu lại năm lượng bạc, mua một chút công cụ điêu khắc ngọc, để có thể ở trong nhà làm việc. Còn dư lại 10 lượng cho Giang thị, để cho bà cải thiện bữa cơm trong nhà.
Đợi khi nàng điêu khắc xong tượng Ngọc Quan Âm, kiếm được bạc, vừa vặn có thể xử lý tiệc rượu.
Nếu còn có dư, liền cho Bạch Mạnh sửa tân phòng.
Vừa nghĩ như thế, trên mặt Bạch Vi hiện lên nụ cười, giống như trông thấy cuộc sống tốt đẹp đang vẫy tay với bọn họ!
Đêm nay, ngay cả nằm mơ cũng là hương vị ngọt ngào.
Sáng sớm thức dậy, tinh thần sảng khoái.
Bạch Vi ngâm nga một giai điệu rồi mở cửa, đ.â.m đầu đụng phải Bạch Mạnh, bất quá chỉ mới mấy ngày, làn da càng rám nắng, thân hình đều gầy gò một vòng, trên cằm còn có một lớp râu xanh, tiều tụy không chịu nổi, toàn thân lộ ra mệt mỏi.
"Đại ca."
Bạch Vi nhìn trong mắt Bạch Mạnh vằn vện tia máu, kìm nén nặng nề và lửa giận, cùng với cảm giác bất lực vì không thể chống lại số phận.
Bạch Mạnh gật đầu một cái, cố gắng mỉm cười với Bạch Vi, nhưng cơ má cứng đờ, căn bản không cười được.
Hắn từ trong tay áo móc ra một nắm tiền xu cho Bạch Vi, sờ lên đầu của nàng, rồi bước vào phòng.
Bạch Ly từ bên ngoài xông tới, nhìn Bạch Vi đang cầm một nắm tiền xu, nhìn chằm chằm gian phòng của Bạch Mạnh xuất thần.
Hắn tức giận xông lên, tát một cái vào lòng bàn tay của nàng, tiền xu lăn xuống đất.
"Đồ sao chổi! Đều tại ngươi! Nếu như không phải ngươi đắc tội Thế An ca, đại tẩu cũng sẽ không từ hôn cùng đại ca ! Đây là bạc đại ca hôm nay kết tiền công, huynh ấy tích lũy để cưới đại tẩu. Tiền này ngươi cũng dám cầm, sao ngươi không ngã c.h.ế.t trong giếng luôn đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.