Chương 27: Tuệ Cực Tất Thương, Tình Thâm Bất Thọ
T Miu's K
21/07/2020
Edit: Mạch Lạc Khê
Buổi sáng Lãnh Triết Quần lái xe đưa Hy Thần đến trường, đến khi chắc chắn Hy Thần đã vào lớp an toàn anh mới cho xe chạy thẳng đến tập đoàn.
Mạc Hy Thần lên lớp, tìm đến chỗ ngồi, ngồi xuống, cởi bỏ balô quăng lên bàn, sau đó gục mặt xuống balô.
Đoạn Hạ Vy từ căn-tin trở về lớp học, lúc bước vào đã nhìn thấy Mạc Hy Thần thất thần bèn đi đến ngồi xuống bên cạnh nó, lo lắng hỏi:
- Tuyên Thy, mày hôm nay sao vậy? Trong người không khỏe sao?
- Không có, tao ổn mà!
Nó ỉu xìu đáp lại Đoạn Hạ Vy.
Đoạn Hạ Vy nghe vậy cũng an tâm phần nào, vô cùng ngượng ngùng hỏi:
- Tuyên Thy, vậy còn bức thư tao nhờ mày chuyển cho thầy Mạc thế nào rồi? Thầy ấy đã xem qua nó chưa? Không biết thầy ấy có khó xử khi nhìn thấy tao không?
Nhắc đến bức thư, Mạc Hy Thần bừng tỉnh, cả người như có một luồng điện chạy qua.
Mạc Hy Thần ngồi thẳng người, bối rối đối mặt Đoạn Hạ Vy.
“Tính sao bây giờ? Thực chất bức thư đó mình chưa kịp đưa cho Mạc Cảnh Thần, bây giờ nên nói với Hạ Vy thế nào đây? Lẽ ra mình còn định nhân ngày hôm qua giao nó cho anh ta, không ngờ Mạc Cảnh Thần còn chưa nghe mình muốn nói gì đã cợt nhả mình rồi. Mình thấy chi bằng tạm thời ứng phó với Đoạn Hạ Vy trước, sau đó sẽ tìm lúc thích hợp đưa nó cho anh ta.”
Mạc Hy Thần lấy lại bình tĩnh, nói:
- Kỳ thật bức thư đó anh ta đã nhận rồi, còn kết quả như thế nào, tao không dám nói chắc.
- Hể? Nhận rồi sao? Tao… tao thật sự không biết phải đối mặt với thầy ấy thế nào nữa. Tuyên Thy, tao xấu hổ quá a!
Hạ Vy vừa nói vừa ôm mặt.
Đối diện nhìn qua Mạc Hy Thần đen mặt.
“Một người xấu tính như Mạc Cảnh Thần tại sao lại được một người tốt bụng như Hạ Vy yêu thích kia chứ? Rốt cuộc anh ta có điểm nào thu hút nữ sinh đến như vậy? Mạc Cảnh Thần chỉ toàn lợi dụng mình, mình tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh ta, mình ghét anh ta.”
***
Đến giờ giải lao Mạc Hy Thần cũng không rời khỏi lớp, Tôn Triết Vũ nhân cơ hội này tìm đến gặp mặt Mạc Hy Thần, thời điểm anh bước vào Mạc Hy Thần ngồi ở bàn học cầm bút vẽ nguệch ngoạc trên giấy, hoàn toàn không chú ý xung quanh.
Tôn Triết Vũ cười một cái, vừa đi đến vừa hỏi:
- Mạc tiểu thư, không biết có làm phiền em không?
Mạc Hy Thần nhận ra là giọng của Triết Vũ, phỏng đoán anh ta vì Mạc Cảnh Thần hôm nay không lên lớp đến đây.
Mạc Hy Thần không thèm đoái hoài, đáp:
- Rất phiền, anh mau về nhà đi.
- Tôi hiểu, nhưng mà em thật sự không muốn biết, lý do vì sao đại thiếu gia lại không đến lớp sao?
Tôn Triết Vũ dừng lại, đối diện Mạc Hy Thần hỏi một câu, đột nhiên hai mắt rơi xuống bức tranh Mạc Hy Thần đang vẽ.
Tôn Triết Vũ không khỏi hạ lông mày.
- Hóa ra trong lòng em luôn cho rằng đại thiếu gia là người xấu, hơn nữa còn so sánh anh ấy với người ngoài hành tinh. Em không sợ anh ấy vì thành kiến của em với anh ấy ngày hôm nay, đau lòng hay sao Mạc Hy Thần?
- Im miệng, tôi không phải Mạc Hy Thần, tôi không phải em gái Mạc Cảnh Thần anh có nghe rõ không?
Nó đứng dậy hét lớn, âm thanh chua chát lan tỏa khắp căn phòng tráng lệ, lời lẽ vừa vặn truyền đến tai Đoạn Hạ Vy.
Cô kinh hô một tiếng:
- Tuyên Thy, mọi chuyện là thật sao?
Mạc Hy Thần quay đầu nhìn về phía Đoạn Hạ Vy, hai nắm tay vô thức xiết chặt lại, kích động hét:
- Không phải, Mạc Cảnh Thần không phải!
Dứt lời, Mạc Hy Thần bật khóc chạy vụt đi.
Buổi sáng Lãnh Triết Quần lái xe đưa Hy Thần đến trường, đến khi chắc chắn Hy Thần đã vào lớp an toàn anh mới cho xe chạy thẳng đến tập đoàn.
Mạc Hy Thần lên lớp, tìm đến chỗ ngồi, ngồi xuống, cởi bỏ balô quăng lên bàn, sau đó gục mặt xuống balô.
Đoạn Hạ Vy từ căn-tin trở về lớp học, lúc bước vào đã nhìn thấy Mạc Hy Thần thất thần bèn đi đến ngồi xuống bên cạnh nó, lo lắng hỏi:
- Tuyên Thy, mày hôm nay sao vậy? Trong người không khỏe sao?
- Không có, tao ổn mà!
Nó ỉu xìu đáp lại Đoạn Hạ Vy.
Đoạn Hạ Vy nghe vậy cũng an tâm phần nào, vô cùng ngượng ngùng hỏi:
- Tuyên Thy, vậy còn bức thư tao nhờ mày chuyển cho thầy Mạc thế nào rồi? Thầy ấy đã xem qua nó chưa? Không biết thầy ấy có khó xử khi nhìn thấy tao không?
Nhắc đến bức thư, Mạc Hy Thần bừng tỉnh, cả người như có một luồng điện chạy qua.
Mạc Hy Thần ngồi thẳng người, bối rối đối mặt Đoạn Hạ Vy.
“Tính sao bây giờ? Thực chất bức thư đó mình chưa kịp đưa cho Mạc Cảnh Thần, bây giờ nên nói với Hạ Vy thế nào đây? Lẽ ra mình còn định nhân ngày hôm qua giao nó cho anh ta, không ngờ Mạc Cảnh Thần còn chưa nghe mình muốn nói gì đã cợt nhả mình rồi. Mình thấy chi bằng tạm thời ứng phó với Đoạn Hạ Vy trước, sau đó sẽ tìm lúc thích hợp đưa nó cho anh ta.”
Mạc Hy Thần lấy lại bình tĩnh, nói:
- Kỳ thật bức thư đó anh ta đã nhận rồi, còn kết quả như thế nào, tao không dám nói chắc.
- Hể? Nhận rồi sao? Tao… tao thật sự không biết phải đối mặt với thầy ấy thế nào nữa. Tuyên Thy, tao xấu hổ quá a!
Hạ Vy vừa nói vừa ôm mặt.
Đối diện nhìn qua Mạc Hy Thần đen mặt.
“Một người xấu tính như Mạc Cảnh Thần tại sao lại được một người tốt bụng như Hạ Vy yêu thích kia chứ? Rốt cuộc anh ta có điểm nào thu hút nữ sinh đến như vậy? Mạc Cảnh Thần chỉ toàn lợi dụng mình, mình tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh ta, mình ghét anh ta.”
***
Đến giờ giải lao Mạc Hy Thần cũng không rời khỏi lớp, Tôn Triết Vũ nhân cơ hội này tìm đến gặp mặt Mạc Hy Thần, thời điểm anh bước vào Mạc Hy Thần ngồi ở bàn học cầm bút vẽ nguệch ngoạc trên giấy, hoàn toàn không chú ý xung quanh.
Tôn Triết Vũ cười một cái, vừa đi đến vừa hỏi:
- Mạc tiểu thư, không biết có làm phiền em không?
Mạc Hy Thần nhận ra là giọng của Triết Vũ, phỏng đoán anh ta vì Mạc Cảnh Thần hôm nay không lên lớp đến đây.
Mạc Hy Thần không thèm đoái hoài, đáp:
- Rất phiền, anh mau về nhà đi.
- Tôi hiểu, nhưng mà em thật sự không muốn biết, lý do vì sao đại thiếu gia lại không đến lớp sao?
Tôn Triết Vũ dừng lại, đối diện Mạc Hy Thần hỏi một câu, đột nhiên hai mắt rơi xuống bức tranh Mạc Hy Thần đang vẽ.
Tôn Triết Vũ không khỏi hạ lông mày.
- Hóa ra trong lòng em luôn cho rằng đại thiếu gia là người xấu, hơn nữa còn so sánh anh ấy với người ngoài hành tinh. Em không sợ anh ấy vì thành kiến của em với anh ấy ngày hôm nay, đau lòng hay sao Mạc Hy Thần?
- Im miệng, tôi không phải Mạc Hy Thần, tôi không phải em gái Mạc Cảnh Thần anh có nghe rõ không?
Nó đứng dậy hét lớn, âm thanh chua chát lan tỏa khắp căn phòng tráng lệ, lời lẽ vừa vặn truyền đến tai Đoạn Hạ Vy.
Cô kinh hô một tiếng:
- Tuyên Thy, mọi chuyện là thật sao?
Mạc Hy Thần quay đầu nhìn về phía Đoạn Hạ Vy, hai nắm tay vô thức xiết chặt lại, kích động hét:
- Không phải, Mạc Cảnh Thần không phải!
Dứt lời, Mạc Hy Thần bật khóc chạy vụt đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.