Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 49: Cậu … cậu thật sự không hiểu gì về tôi sao ?

It's me

16/12/2013

- Cậu không hận cô ta khiến cậu thế này sao ?

Hắn hỏi Khả Kì .

Cô nhìn hắn thoáng cười hiền hòa lắc lắc đầu :

- Tớ không giận, vì cô ấy làm thế cũng vì chỉ vì quá yêu mù quáng một người con trai thôi. Mà người con trai ấy lại là người yêu tớ, tớ phải vui vì người yêu tớ được nhiều người thích chứ …

Cậu cảm thấy cô thật bao dung, gương mặt xinh đẹp của cô thành ra như vậy nếu là người khác thì đã hận cô gái ác độc đó đến tận xương tủy rôi mà Khả Kì lại khác …

Cậu thực sự khá khâm phục sự bao dung, tha thứ của cô …

Cậu lại nghĩ đến cô gái đó, không giấu nổi chút thất vọng và khinh bỉ người con gái ấy …

Còn về phần Lan Lan, cô bị ốm, nghỉ ở nhà vài ngày, khi đi học lại thì không thấy Ân Di đâu, lại còn được tin con bạn xấu tính đi chơi lẻ vài ngày một mình .

Tức chết đi được, mà cũng không biết sao mấy hôm trước đột nhiên nó bị ai đó bắt cóc rồi lại được trả về nhà ngay sáng hôm sau .

Buồn cười, bắt cóc cô trong một ngày, mà mục đích là gì, thôi kệ, may mắn là papa cô không biết việc đó là được rồi …

Còn con nhóc đó, đi chơi về rồi biết tay Lan Lan bà, Ân Di ơi là Ân Di, mi chết với ta …

Cô quả thật có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng ra những việc xảy đến với cô bạn yêu dấu của mình, cô gái tội nghiệp ấy ...

Hai hôm sau, tại bệnh viện XI, nó tỉnh lại với thân thể tàn tạ, đau nhức không thể chịu nổi.

Có điều tình trạng này cũng đã khá hơn, nhìn xung quanh một màu trắng thuần khiết còn có mùi thuốc sát trùng và thấy bộ đồ bệnh nhân trên người, nó nhận ra mình đang nằm trong bệnh viện .

Nó muốn ngồi dậy, nhìn rèm cửa trắng che mất ánh sáng, bên trong phòng bệnh tối om nó dùng hết sức để đứng dậy . Chút sức lực còn lại nâng đỡ cơ thể nó đứng lên, hơi loạng choạng nhưng còn khá hơn là nằm một chỗ như thế .

Nó vịn vào thành giường men theo tường đến chỗ cửa sổ, bấu tay vào rèm của vương chút bụi, nó kéo rèm lên để cho những tia nắng ấm áp tràn vào phòng ôm lấy cơ thể mỏng manh của mình .



Nó thích ánh sáng, nó muốn không chìm trong bóng tối, nó muốn có cảm giác được bảo vệ và an toàn …

Thần người nhìn quang cảnh bên ngoài cửa sổ, chốc chốc nhớ lại những cảnh tượng kinh hoàng cái ngày hôm đó, đáy mắt long lanh loang loáng nước .

Và nó lại nhớ cậu, nó muốn tìm kiếm cảm giác ấm áp khi ở bên cậu, muốn làm một việc mà mình mong muốn từ lâu đó là ôm cậu từ phía sau .

Nó muốn nhìn cái lưng gầy gầy của cậu và không phải nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng không có chút tình cảm nào của cậu dành cho nó …

Thân ảnh nhỏ bé như muốn ngã khuỵa bởi nó còn rất yếu, một bàn tay trắng trẻo đỡ nó từ phía sau dịu dàng :

- Cô còn yếu lắm, ngồi xuống nghỉ ngơi đã …

Nó giật mình thoáng hơi chút sợ hãi, từ khi tỉnh lại đến giờ đây là người đầu tiên mà nó gặp, nó sợ cũng là lẽ dĩ nhiên .

- Cô … cô là ai ? Tại sao cô lại ở đây ?

Cô gái mỉm cười thân thiện :

- Là tôi, đưa cô vào đây được rồi chứ ? Cô đừng sợ, tôi không làm gì cô đâu …

- Cô … đưa tôi vào bệnh viện?

- Ukm, tôi tìm thấy cô ở một nơi vắng vẻ hoang vu và đưa cô về nhà tôi . Mấy ngày liền cô hôn mê không tỉnh, tôi và mẹ sợ quá phải đưa cô vào bệnh viện, may mà hôm này cô đã tỉnh lại rồi …

Nó không biết, mọi việc xảy ra như một cơn ác mộng, đây là ân nhân cứu nó, nó không thể thất lễ thế được :

- Cảm … cảm ơn . Tôi có gì không phải mong cô bỏ qua cho …

- Không có gì, à cô có người thân thiết gì không ?



- Có! Mà cô hỏi có gì không ?

- Tôi thấy cô không về nhà lâu vậy cũng nên báo cho nhà cô biết cô bị như vậy chứ, đâu thể lẻ loi một mình như vậy được ?

- Mẹ tôi … bên Mĩ … Tôi chỉ có mẹ mà thôi …

Nó có chút chạnh lòng trả lời cô gái đó và nhận ra nó không về nhà hắn lâu như vậy mà hắn cũng không hề lo lắng, mấy tên hotboy cũng không đi tìm nó, bọn họ thật sự vô tâm đến thế sao ?

Nó hỏi :

- Cô có điện thoại không ?Tôi muốn gọi cho một người …

Nó chưa nói hết câu cô gái xinh đẹp trước mặt đã chìa cái điện thoại ra cho nó như biết nó muốn nói gì, nó gật đầu và run run cầm lấy, bấm số, nó không nhớ số nhà hắn chỉ nhớ mỗi số hắn và số Hạo Vũ mà thôi .

Đầu tiên bấm số hắn, nó cắn môi chờ đợi, sợ hắn lại la nó vì đi lâu không về nhà như mấy hôm trước, càng nghĩ nó lại càng nhớ hắn nhiều hơn …

Đã kết nối cuộc gọi, bên kia vang lên tiếng nói lạnh lùng :

- Alo !

Giọng nói quen thuộc của hắn, nó có cảm giác vui vui khi được nghe giọng nói đó, run run mở lời :

- Là tôi … Ân Di đây …

Tút … tút.

Không có tiếng trả lời .

Hắn ... cúp máy sao?

Nó thần thờ nhìn điện thoại, những lời định giải thích khi nó nghĩ hắn sẽ la nó bay sạch sẽ, Thoại Vĩ ... là tôi là tôi mà, sao cậu có thể ....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Oan Gia Ngõ Hẹp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook