Chương 11
Nguyễn Quỳnh Anh (Hạt Tiêu)
24/09/2021
Cô không biết mình nói sai ở câu nào hay chỗ nào mà anh lại nhìn cô chằm chặp như vậy.
“Nhóc nghĩ tôi là tài xế cho tên kia?” Anh chỉ vào Nhật Minh đang ngồi bên trong xe. Lộ Khiết nghĩ sao thì làm vậy, gật gật đầu hai cái cầu mong sao cho Đặng Linh lấy xe ra nhanh một chút, nếu tiếp tục thế này là cô toi mất.
“Mắt nhóc có vẫn đề đấy mau đi đo cận đi”
Lộ Khiết bị người không quen không thân nói như vậy lập tức giận dữ “Không liên quan đến anh”
“Nhóc không có lễ phép gì cả”
“Anh cũng chỉ lớn hơn tôi có 5 tuổi thôi” Lộ Khiết cãi lại cái mỏ đã chu chéo hết cả lên rồi.
Dạ Hiên tỏ ra vẻ bất ngờ “Sao nhóc biết?”
Lúc này Lộ Khiết mới biết mình bị hớ, tự chui vào trang cá nhân của người ta tim kiếm thông tin bây giờ còn không biết ngượng mồm mà nói ra nữa chứ. Dạ Hiên mỉm cười nhìn con bé lùn lùn cute trước mặt, xoa đầu cô một cái anh nói “Nhóc có người yêu chưa?”
“Liên quan gì đến anh” Đừng có mà bắt nạt cô, cô vẫn còn ghim cái vụ anh phũ phàng với cô khi nhắn tin đấy, rất đáng ghét nữa. Dạ Hiên tỏ vẻ bất ngờ, nhéo mũi cô một cái “Láo!”
“Ai đấy, người yêu mày à?” Đúng lúc này con bạn của cô mới chịu lái xe đến, không biết làm cái gì mà rõ là lâu như thế nữa.
“Làm gì mà giờ này mới đến” Lộ Khiết giậm chân một cái cầm lấy cái mũ bảo hiểm muốn trèo lên xe nhưng tự nhiên người cô lại bị nhấc bổng lên, cô quay lại phát hiện anh đã bế cô lên, cầm eo cô rồi nhấc bổng cô lên xe, anh lắc đầu nhìn cô “Nhẹ quá” Học sinh ở trường nhìn thấy cảnh này thì hò hét toán loạn, lâu lâu mới thấy trai đẹp đến trường lại còn thấy trai đẹp ngọt ngào thế này nữa, có cả khối người ghen tị với Lộ Khiết ấy.
Gia Hân từ trong cổng trường đi ra thấy cái cảnh này lập tức đứng lại khoanh tay đầy khó chịu “Người yêu nhỏ đó hả?”
“Dạ không biết, mà hình như anh này không ở trường mình”
Gia Hân lập tức đẩy đầu cô gái vừa nói lên giọng cáu giận “Ai mà chả biết không học trường này, bộ học sinh được nhuộm tóc à, anh ta chắc cũng phải đại học nhưng mà…ngon nghẻ phết” Con người chứ có phải con vật đâu mà bảo người ta ngon như muốn ăn tươi nuốt sống người ta luôn vậy cô gái.
Dạ Hiên mỉm cười nhẹ vẫy tay nhìn cô, Lộ Khiết cả mặt đã đỏ bừng bừng từ nãy đến giờ, Đặng Linh vừa lái xe đi vừa nhiều chuyện “Bạn bè coi ghét không? Có người yêu lúc nào mà không nói tao biết, đã thế còn đẹp trai chứ, xem ra lùn lùn như mày cũng có giá”
“Nói linh tinh gì vậy, người yêu tao hồi nào?” Mới lần dầu gặp còn dọa đánh người ta đâu ra bây giờ từ nhiên tỏ ra ngọt ngào như vậy, tính lừa con người ta bán đi đúng không? Lộ Khiết đâu có ngu, càng đẹp trai độc tính càng mạnh.
Trên đường về nhà Đặng Linh không ngừng trách cứ con bạn mình vì có bạn trai đẹp như thế mà không chịu khoe mặc cho Lộ Khiết giải thích đến khàn cả cổ mà Đặng Linh vẫn luôn miệng “Cái đồ bạn tồi, có người yêu nó bỏ bạn” Vậy nên Lộ Khiết quyết định im luôn.
Vừa về đến nhà Lộ Khiết lao cái vút vào nhà, bố mẹ cô còn chưa về, ông bà đi làm về rất muộn, có khi cả ngày còn chẳng được gặp bố mẹ lần nào lên Lộ Khiết rất tự túc, đi học về là rửa mặt ăn cơm, buổi chiều thì xách cặp đi học thêm với con bạn thân, buổi chiều về thì lại ăn tối, làm bài tập về nhà. Khoảng thời gian 12 giờ đêm mới chính là khoảng thời gian dành cho Lộ Khiết, phải công nhận quầng thâm mắt của Lộ Khiết càng ngày càng dày nhưng cô vốn chẳng quan tâm ba cái nhanh sắc gì cả thảo nào xấu như chó không ai yêu. 16 nồi bánh chưng vẫn ế, không một mối tình vắt vai.
“Ngủ chưa?”
“Chưa” Dạo này tầng xuất nhắn tin với Dạ Hiên càng ngày càng nhiều, hầu như toàn anh bắt chuyện trước, không muốn ảo tưởng đâu nhưng anh cứ làm thế này cô thật sự không kiềm được lòng mình. Ngày một thích anh nhiều hơn.
“Ngày mai định không đi học hay sao mà giờ chưa chịu ngủ”
“Kệ tui”
“Láo!”
Anh suốt ngày chỉ mắng cô mỗi câu đấy, bảo cô phải ăn nói thật cẩn thận nhưng gần đây vì gặp Dạ Hiên rất nhiều lên cô phát hiện con người anh không bạo lực như lần đầu gặp chỉ có hơi chảnh và lạnh lùng. Lúc nào cũng tỏ ra xa cách khiến con người ta không dám đến gần. Vẻ mặt như muốn bóp chết người đối diện ấy.
“Anh này”
“Sao?”
“Anh có người yêu chưa?” Cô phải lấy hết dũng khí mới dám hỏi câu này đấy.
“Nhóc định ứng cử à?” Lộ Khiết đọc được thì vui mừng lắc tít cái điện thoại, anh trai này hóa ra vẫn chưa có người yêu, nhưng thực sự lúc này Lộ Khiết không biết trả lời thế nào.
“Em chỉ hỏi thôi”
“À…muốn làm người lớn không?” Lại là câu hỏi chết tiệt này.
“Nhóc nghĩ tôi là tài xế cho tên kia?” Anh chỉ vào Nhật Minh đang ngồi bên trong xe. Lộ Khiết nghĩ sao thì làm vậy, gật gật đầu hai cái cầu mong sao cho Đặng Linh lấy xe ra nhanh một chút, nếu tiếp tục thế này là cô toi mất.
“Mắt nhóc có vẫn đề đấy mau đi đo cận đi”
Lộ Khiết bị người không quen không thân nói như vậy lập tức giận dữ “Không liên quan đến anh”
“Nhóc không có lễ phép gì cả”
“Anh cũng chỉ lớn hơn tôi có 5 tuổi thôi” Lộ Khiết cãi lại cái mỏ đã chu chéo hết cả lên rồi.
Dạ Hiên tỏ ra vẻ bất ngờ “Sao nhóc biết?”
Lúc này Lộ Khiết mới biết mình bị hớ, tự chui vào trang cá nhân của người ta tim kiếm thông tin bây giờ còn không biết ngượng mồm mà nói ra nữa chứ. Dạ Hiên mỉm cười nhìn con bé lùn lùn cute trước mặt, xoa đầu cô một cái anh nói “Nhóc có người yêu chưa?”
“Liên quan gì đến anh” Đừng có mà bắt nạt cô, cô vẫn còn ghim cái vụ anh phũ phàng với cô khi nhắn tin đấy, rất đáng ghét nữa. Dạ Hiên tỏ vẻ bất ngờ, nhéo mũi cô một cái “Láo!”
“Ai đấy, người yêu mày à?” Đúng lúc này con bạn của cô mới chịu lái xe đến, không biết làm cái gì mà rõ là lâu như thế nữa.
“Làm gì mà giờ này mới đến” Lộ Khiết giậm chân một cái cầm lấy cái mũ bảo hiểm muốn trèo lên xe nhưng tự nhiên người cô lại bị nhấc bổng lên, cô quay lại phát hiện anh đã bế cô lên, cầm eo cô rồi nhấc bổng cô lên xe, anh lắc đầu nhìn cô “Nhẹ quá” Học sinh ở trường nhìn thấy cảnh này thì hò hét toán loạn, lâu lâu mới thấy trai đẹp đến trường lại còn thấy trai đẹp ngọt ngào thế này nữa, có cả khối người ghen tị với Lộ Khiết ấy.
Gia Hân từ trong cổng trường đi ra thấy cái cảnh này lập tức đứng lại khoanh tay đầy khó chịu “Người yêu nhỏ đó hả?”
“Dạ không biết, mà hình như anh này không ở trường mình”
Gia Hân lập tức đẩy đầu cô gái vừa nói lên giọng cáu giận “Ai mà chả biết không học trường này, bộ học sinh được nhuộm tóc à, anh ta chắc cũng phải đại học nhưng mà…ngon nghẻ phết” Con người chứ có phải con vật đâu mà bảo người ta ngon như muốn ăn tươi nuốt sống người ta luôn vậy cô gái.
Dạ Hiên mỉm cười nhẹ vẫy tay nhìn cô, Lộ Khiết cả mặt đã đỏ bừng bừng từ nãy đến giờ, Đặng Linh vừa lái xe đi vừa nhiều chuyện “Bạn bè coi ghét không? Có người yêu lúc nào mà không nói tao biết, đã thế còn đẹp trai chứ, xem ra lùn lùn như mày cũng có giá”
“Nói linh tinh gì vậy, người yêu tao hồi nào?” Mới lần dầu gặp còn dọa đánh người ta đâu ra bây giờ từ nhiên tỏ ra ngọt ngào như vậy, tính lừa con người ta bán đi đúng không? Lộ Khiết đâu có ngu, càng đẹp trai độc tính càng mạnh.
Trên đường về nhà Đặng Linh không ngừng trách cứ con bạn mình vì có bạn trai đẹp như thế mà không chịu khoe mặc cho Lộ Khiết giải thích đến khàn cả cổ mà Đặng Linh vẫn luôn miệng “Cái đồ bạn tồi, có người yêu nó bỏ bạn” Vậy nên Lộ Khiết quyết định im luôn.
Vừa về đến nhà Lộ Khiết lao cái vút vào nhà, bố mẹ cô còn chưa về, ông bà đi làm về rất muộn, có khi cả ngày còn chẳng được gặp bố mẹ lần nào lên Lộ Khiết rất tự túc, đi học về là rửa mặt ăn cơm, buổi chiều thì xách cặp đi học thêm với con bạn thân, buổi chiều về thì lại ăn tối, làm bài tập về nhà. Khoảng thời gian 12 giờ đêm mới chính là khoảng thời gian dành cho Lộ Khiết, phải công nhận quầng thâm mắt của Lộ Khiết càng ngày càng dày nhưng cô vốn chẳng quan tâm ba cái nhanh sắc gì cả thảo nào xấu như chó không ai yêu. 16 nồi bánh chưng vẫn ế, không một mối tình vắt vai.
“Ngủ chưa?”
“Chưa” Dạo này tầng xuất nhắn tin với Dạ Hiên càng ngày càng nhiều, hầu như toàn anh bắt chuyện trước, không muốn ảo tưởng đâu nhưng anh cứ làm thế này cô thật sự không kiềm được lòng mình. Ngày một thích anh nhiều hơn.
“Ngày mai định không đi học hay sao mà giờ chưa chịu ngủ”
“Kệ tui”
“Láo!”
Anh suốt ngày chỉ mắng cô mỗi câu đấy, bảo cô phải ăn nói thật cẩn thận nhưng gần đây vì gặp Dạ Hiên rất nhiều lên cô phát hiện con người anh không bạo lực như lần đầu gặp chỉ có hơi chảnh và lạnh lùng. Lúc nào cũng tỏ ra xa cách khiến con người ta không dám đến gần. Vẻ mặt như muốn bóp chết người đối diện ấy.
“Anh này”
“Sao?”
“Anh có người yêu chưa?” Cô phải lấy hết dũng khí mới dám hỏi câu này đấy.
“Nhóc định ứng cử à?” Lộ Khiết đọc được thì vui mừng lắc tít cái điện thoại, anh trai này hóa ra vẫn chưa có người yêu, nhưng thực sự lúc này Lộ Khiết không biết trả lời thế nào.
“Em chỉ hỏi thôi”
“À…muốn làm người lớn không?” Lại là câu hỏi chết tiệt này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.