Chương 20
Nguyễn Quỳnh Anh (Hạt Tiêu)
24/09/2021
Gia Hân mặc một bộ váy đen bó sát người, đeo thêm chiếc kính râm, tóc được uốn xoăn cực kì tỉ mỉ, đeo thêm chiếc giày cao gót tầm 8 phân. Gia Hân đã cao nay còn cao thêm, nhìn đồi núi của cô ta kìa, Lộ Khiết chỉ tiếu mức nhỏ nước rãi vì thèm muốn, ánh mắt cô dán vào ngược Gia Hân như kẻ biếи ŧɦái. Đặng Linh thấy con bạn mình biểu tình thế kia lập tức nhăn mày đánh vào đầu cô một cái “Cái con này làm sao đấy?”
“Mày nói xem kia là ngực thật hay ngực giả?”
Vậy là nơi đây có hai kẻ biếи ŧɦái cứ nhìn chằm chằm vào ngực Gia Hân. Một lúc lâu sau Đặng Linh lắc đầu nói “Tao cũng như mày không có ngực lên không biết kia là ngực thật hay ngực giả”
“Haizzz” Hai cô gái cùng thở dài buồn thay số phần của hai bức tường cùng 4 cây đinh.
Lộ Khiết nhìn đã nhỏ gầy nhưng lại cực kì thích mặc đồ lùng bùng, nhìn lại càng nhỏ thêm. Hôm nay Lộ Khiết mặc đơn giản, một chiếc áo phông loang cùng với chiếc quần vải đen ống rộng, nếu không yêu cầu quần dài thì Lộ Khiết đã mang luôn quần đùi đi mặc cho thoải mái, đỡ nóng nực.
Hình như mọi người đã đến gần đông đủ hết rồi, từ xa xa có hai anh em cực phẩm nhà kia từ từ bước đến mà trùng hợp thay người kia lại mặc một chiếc ao y như chiếc áo Lộ Khiết đang mặc. Lộ Khiết giật mình nhìn Dạ Hiên. Trời ơi cái quần què gì đây!!!
Nhưng khi Dạ Hiên mới đến gần cô mới phát hiện, anh đã nhuộm tóc lại thành màu đen rồi, trời ơi gu của cô là đây chứ đâu, độ xát thương nhân 10 nữa. Lúc anh để màu tóc xanh cô đã đổ rạp giờ anh lại để đúng màu tóc đen cô thật muốn đổ 7749 hướng cho vừa lòng anh, có cần đẹp đến thế không. Hai mắt cô không rời khỏi khuôn mặt như tạc tượng kia mãi đến khi anh bước đến gần cô mới phát hiện, sợ hãi lùi lại vài bước. Anh mỉm cười bước đến gần cô “Trùng hợp nhỉ?” Nói rồi anh xoa xoa đầu cô.
Cả đám thấy vậy thì “ồ” lên. Vừa nhìn đã biết hai người này có ẩn tình, mặc đồ đôi thì thôi đi lại còn phát cơm chó nữa. Lộ Khiết thì lại thắc mắc, vì sao anh lại đi chung với bọn cô, đây là tổ chức lớp đi riêng mà.
Như hiểu được tiếng lòng của cô, anh mỉm cười giả vờ thân thiện nhìn tất cả học sinh nói “Anh là bảo vệ, đi theo để hết mực bảo vệ các em đây”
Lộ Khiết bĩu môi “Bảo vệ cái con khỉ, có mà đi chung show thời trang với người nào đó. Nhìn chả giống bảo vệ tí nào cả”
Cả lớp nghe anh giới thiệu thì vỗ tay ầm ầm nhất là bọn con gái, được bảo vệ đẹp trai ngời ngời hộ tống đi như thế này thì còn gì bằng. Riêng chỉ có người nào đó là cảm thấy không thích và có người nào đó thì cảm thấy ghen tị.
Gia Hân nghe tin nội bộ thì có biết Dạ Hiên đi lên mới trưng diện thế này, kết quả đến cả nửa cái liếc mắt anh cũng không trao cho cô ta. Gia Hân cũng không hiểu bao nhiêu công tử ngoài kia thích cô ta vậy mà cô ta lại nhìn trúng một tên bảo vệ đúng là điên thật rồi. Gia Hân hậm hực bước lên xe, tất cả học sinh cũng dần dần lên xe.
Lộ Khiết khó chịu liếc mắt về phía cái tên xảo quyệt kia, anh cũng cúi xuống nhìn cô gái nhỏ bé trước mắt, gương mặt đầy nét lưu manh, anh búng trán cô một cái “Nhóc liếc cái gì?” Nói rồi hai tay anh xách nách của cô lên y như bế đứa trẻ hai tuổi vậy, cực kì nhẹ nhàng, anh xách cô đến bạc đầu tiên của xe thì đặt cô xuống, cô nhăn mày không biết anh làm vậy để làm gì, cô thẳng thừng quay lưng bước vào trong xe. Vừa vào xe đang đi tìm chỗ để ngồi với Đặng Linh thì cô đã thấy con nhỏ đó ngồi kẹp lẹp bên cạnh Nhật Minh. Biết là Đặng Linh đã hâm mộ Nhật Minh lâu rồi nhưng cũng không thể trắng trợn bỏ bạn theo trai như vậy chứ. Lộ Khiết lập tức chạy tới hỏi tội con bạn mình “Sao mày ngồi ở đấy, lên đây với tao lẹ”
“Nhưng…”
“Cậu ấy ngồi ở đây với tôi rồi, cậu cứ ngồi trên đấy đi” Dáng vẻ Nhật Minh cực kì ung dung. Chuyện là đem qua Dạ Hiên có lôi đầu câu dậy bắt cậu phải ngồi cạnh Đặng Linh, Nhật Minh không muốn đồng ý đâu nhưng Dạ Hiên lại định giơ nắm đấm tóm lại Nhật Minh vẫn nhượng bộ không thì giữa đêm chắc hàng xóm phải báo công an khi có hai thằng con trai làm loạn cả khu mất.
Dạ Hiên cũng vừa bước vào thấy cô đang quay lưng với anh nói chuyện gì đó với Nhật Minh, anh đánh mắt sang vừa hay thấy Gia Hân đang tươi cười nhìn mình, tay còn vỗ vào chiếc ghế bên cạnh ý muốn anh ngồi, Dạ Hiên không chút nể mặt lập tức lượt qua cô ta đi về phía Lộ Khiết. Anh ôm bụng cô vứt vào ghế phía bên trong còn chính anh thì ngồi phía bên ngoài nhìn cô cười đầy nhàn hạ. Lộ Khiết mới đầu còn định nổi giận với anh nhưng cô chợt nhớ ra. Có phải anh đã sờ thấy mỡ của cô rồi đúng không, nhỏ con là vậy nhưng bụng cô vẫn rất nước lèo nha, cô sợ nhất là bị người ta động vào cái thúng nước lèo này.
Trái ngược với Lộ Khiết, Gia Hân tức tối nắm chặt tay ghi hận “Lộ Khiết, mày cứ chờ đấy”
“Mày nói xem kia là ngực thật hay ngực giả?”
Vậy là nơi đây có hai kẻ biếи ŧɦái cứ nhìn chằm chằm vào ngực Gia Hân. Một lúc lâu sau Đặng Linh lắc đầu nói “Tao cũng như mày không có ngực lên không biết kia là ngực thật hay ngực giả”
“Haizzz” Hai cô gái cùng thở dài buồn thay số phần của hai bức tường cùng 4 cây đinh.
Lộ Khiết nhìn đã nhỏ gầy nhưng lại cực kì thích mặc đồ lùng bùng, nhìn lại càng nhỏ thêm. Hôm nay Lộ Khiết mặc đơn giản, một chiếc áo phông loang cùng với chiếc quần vải đen ống rộng, nếu không yêu cầu quần dài thì Lộ Khiết đã mang luôn quần đùi đi mặc cho thoải mái, đỡ nóng nực.
Hình như mọi người đã đến gần đông đủ hết rồi, từ xa xa có hai anh em cực phẩm nhà kia từ từ bước đến mà trùng hợp thay người kia lại mặc một chiếc ao y như chiếc áo Lộ Khiết đang mặc. Lộ Khiết giật mình nhìn Dạ Hiên. Trời ơi cái quần què gì đây!!!
Nhưng khi Dạ Hiên mới đến gần cô mới phát hiện, anh đã nhuộm tóc lại thành màu đen rồi, trời ơi gu của cô là đây chứ đâu, độ xát thương nhân 10 nữa. Lúc anh để màu tóc xanh cô đã đổ rạp giờ anh lại để đúng màu tóc đen cô thật muốn đổ 7749 hướng cho vừa lòng anh, có cần đẹp đến thế không. Hai mắt cô không rời khỏi khuôn mặt như tạc tượng kia mãi đến khi anh bước đến gần cô mới phát hiện, sợ hãi lùi lại vài bước. Anh mỉm cười bước đến gần cô “Trùng hợp nhỉ?” Nói rồi anh xoa xoa đầu cô.
Cả đám thấy vậy thì “ồ” lên. Vừa nhìn đã biết hai người này có ẩn tình, mặc đồ đôi thì thôi đi lại còn phát cơm chó nữa. Lộ Khiết thì lại thắc mắc, vì sao anh lại đi chung với bọn cô, đây là tổ chức lớp đi riêng mà.
Như hiểu được tiếng lòng của cô, anh mỉm cười giả vờ thân thiện nhìn tất cả học sinh nói “Anh là bảo vệ, đi theo để hết mực bảo vệ các em đây”
Lộ Khiết bĩu môi “Bảo vệ cái con khỉ, có mà đi chung show thời trang với người nào đó. Nhìn chả giống bảo vệ tí nào cả”
Cả lớp nghe anh giới thiệu thì vỗ tay ầm ầm nhất là bọn con gái, được bảo vệ đẹp trai ngời ngời hộ tống đi như thế này thì còn gì bằng. Riêng chỉ có người nào đó là cảm thấy không thích và có người nào đó thì cảm thấy ghen tị.
Gia Hân nghe tin nội bộ thì có biết Dạ Hiên đi lên mới trưng diện thế này, kết quả đến cả nửa cái liếc mắt anh cũng không trao cho cô ta. Gia Hân cũng không hiểu bao nhiêu công tử ngoài kia thích cô ta vậy mà cô ta lại nhìn trúng một tên bảo vệ đúng là điên thật rồi. Gia Hân hậm hực bước lên xe, tất cả học sinh cũng dần dần lên xe.
Lộ Khiết khó chịu liếc mắt về phía cái tên xảo quyệt kia, anh cũng cúi xuống nhìn cô gái nhỏ bé trước mắt, gương mặt đầy nét lưu manh, anh búng trán cô một cái “Nhóc liếc cái gì?” Nói rồi hai tay anh xách nách của cô lên y như bế đứa trẻ hai tuổi vậy, cực kì nhẹ nhàng, anh xách cô đến bạc đầu tiên của xe thì đặt cô xuống, cô nhăn mày không biết anh làm vậy để làm gì, cô thẳng thừng quay lưng bước vào trong xe. Vừa vào xe đang đi tìm chỗ để ngồi với Đặng Linh thì cô đã thấy con nhỏ đó ngồi kẹp lẹp bên cạnh Nhật Minh. Biết là Đặng Linh đã hâm mộ Nhật Minh lâu rồi nhưng cũng không thể trắng trợn bỏ bạn theo trai như vậy chứ. Lộ Khiết lập tức chạy tới hỏi tội con bạn mình “Sao mày ngồi ở đấy, lên đây với tao lẹ”
“Nhưng…”
“Cậu ấy ngồi ở đây với tôi rồi, cậu cứ ngồi trên đấy đi” Dáng vẻ Nhật Minh cực kì ung dung. Chuyện là đem qua Dạ Hiên có lôi đầu câu dậy bắt cậu phải ngồi cạnh Đặng Linh, Nhật Minh không muốn đồng ý đâu nhưng Dạ Hiên lại định giơ nắm đấm tóm lại Nhật Minh vẫn nhượng bộ không thì giữa đêm chắc hàng xóm phải báo công an khi có hai thằng con trai làm loạn cả khu mất.
Dạ Hiên cũng vừa bước vào thấy cô đang quay lưng với anh nói chuyện gì đó với Nhật Minh, anh đánh mắt sang vừa hay thấy Gia Hân đang tươi cười nhìn mình, tay còn vỗ vào chiếc ghế bên cạnh ý muốn anh ngồi, Dạ Hiên không chút nể mặt lập tức lượt qua cô ta đi về phía Lộ Khiết. Anh ôm bụng cô vứt vào ghế phía bên trong còn chính anh thì ngồi phía bên ngoài nhìn cô cười đầy nhàn hạ. Lộ Khiết mới đầu còn định nổi giận với anh nhưng cô chợt nhớ ra. Có phải anh đã sờ thấy mỡ của cô rồi đúng không, nhỏ con là vậy nhưng bụng cô vẫn rất nước lèo nha, cô sợ nhất là bị người ta động vào cái thúng nước lèo này.
Trái ngược với Lộ Khiết, Gia Hân tức tối nắm chặt tay ghi hận “Lộ Khiết, mày cứ chờ đấy”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.