Chương 2
Nguyễn Quỳnh Anh (Hạt Tiêu)
24/09/2021
Đối với Lộ Khiết hôm nay giống như bao ngày bình thường khác chỉ có cái là nhà cô đã có thêm một người là chị
Xuân. Chị ấy năm nay 25 tuổi đang đi tìm công việc để chữa chạy cho mẹ chị ấy đang ở bệnh viện, nghe thấy hoàn cảnh của chị như vậy ba mẹ Lộ Khiết quyết định giúp đỡ chị Xuân, trả chị mức lương gấp đôi bình thường.
Lúc Lộ Khiết vừa thức dậy đã thấy chị Xuân chờ sẵn ở dưới chân giường thấy cô vừa dậy lập tức lao vào đánh răng rửa mặt hộ cô.
“Không cần như vậy đâu, mấy cái này em tự làm được mà” Lộ Khiết xấu hổ nói.
“Không được, chị đã nhận mức lương gấp đôi bình thường thì phải làm gấp đôi chứ” Chị Xuân kiên quyết, chờ đến khi xong mọi chuyện, ba mẹ cô đi làm cô mới quyết định nói bí mật của cô cho chị Xuân tại cô hết mực tin tưởng chị ấy.
“Chị!”
“Sao vậy?” Chị Xuân đang tìm quần áo cho Lộ Khiết thay quay lại trả lời cô.
“Em kể cho chị một bí mật chị không được nói cho ai hết nhé?”
“Bí mật? Đâu kể chị nghe” Chị Xuân thấy vậy rất hào hứng tiến về phía Lộ Khiết.
“Chị hứa không được nói cho ai nhé! Kể cả người làm trong nhà” Nói rồi Lộ Khiết đưa tay ra muốn móc ngoéo với chị Xuân, chị Xuân lập tức móc ngoéo lại với cô “Gì mà bí mật đến thế?”
“Em đi làm thêm á”
Chị Xuân nghe vậy có hơi bất ngờ, nhà của Lộ Khiết giàu như thế này, được bố mẹ, ông bà yêu thương, nâng như nâng trứng việc gì mà phải làm thêm, chịu kham chịu khổ ở ngoài, có khi còn bị người ta bắt nạt. Chị Xuân nghe vậy có vẻ không hài lòng “Gia đình em như thế này, sao phải chịu khổ làm gì, ba mẹ em không cho em tiền tiêu vặt à?”
“Vì ba mẹ càng bảo bọc em càng muốn xem bên ngoài như thế nào, đi làm rất vui, lấy tiền từ mồ hôi công sức mình ra”
“Thế em làm gì?” Chị Xuân có hơi lo lắng khi hỏi Lộ Khiết câu này vì sợ cô đánh mất bản thân, đi sai hướng nhưng Lộ Khiết lại hồn nhiên trả lời “Em làm nhân viên ở cửa hàng tiện lợi”
“Có ổn không? Người ta có bắt nạt em không?”
“Không có đâu mấy chị nhân viên ở đó thân thiện lắm! Mà chị nhớ giữ bí mật cho em nhé! Bình thường lúc đi làm em hay nói dối bố mẹ là đi học thêm hè dù sao cũng đang hè mà”
“Nhưng nói dối ông bà chủ thế có sao không?”
“Không sao đâu! Giúp em nhé?”
“Ừm…thôi được rồi”
Vậy là Lộ Khiết đã thành công dụ dỗ được chị Xuân về phe cô, công cuộc đi làm sau này sẽ ngày càng dễ dàng hơn rồi. Lộ Khiết vui vẻ thay quần áo hết sau đó xuống nhà cô nói với tất cả người làm “Cháu đi học đây chào mọi người nha”
“Cô chủ đi học vui vẻ” Mọi người đều tươi cười nhìn cô. Vì ở trong nhà Lộ Khiết rất dễ thương, lễ phép luôn giúp đỡ người khác lên các cô chú người làm trong nhà ai cũng yêu thương Lộ Khiết hết. Chị Xuân chịu trách nhiệm đưa đón Lộ Khiết từ bây giờ, hồi trước khi chưa có chịu Xuân, Lộ Khiết toàn bắt xe buýt đến cửa hàng tiện lời, bây giờ có chị giúp lại càng tốt.
“Chị biết gì không?”
“Biết gì?”
“Cửa hàng tiện lợi rất tiện lợi” (ừ ứm JK à)
Chị Xuân hoàn toàn bất lực trước câu nói của Lộ Khiết. Chị Xuân chờ Lộ Khiết đến cửa hàng rồi tạm biết cô. Lộ Khiết nhí nhảnh chạy vào trong quán thay ca cho một chị “Chị về nghỉ đi ạ”
“Đến sớm thế em, còn tận 1 tiếng”
“Không sao đâu, chị cứ về nghỉ đi” Lộ Khiết mỉm cười.
“Ừm…vậy chị về trước”
Đến 9 giờ quán bắt đầu rất đông, họ đến mua đồ rồi ăn luôn ở đây, có người thì mang về bỗng cô nhìn thấy một quả đầu màu xanh dương chói lọi. Dạ Hiên đi lướt qua cô đi thẳng vào trong, Lộ Khiết nhìn thấy anh thì có chút sợ hãi, chính hôm trước anh đã dọa nếu thấy cô sẽ đánh cô mà. Cô sợ hãi nhưng không biết chui ở đâu cả, dần dần anh bước ra với mấy hộp mỳ, anh ném nên trên quầy thu ngân.
Lộ Khiết hồi hộp cúi gằm mặt chỉ cầu mong anh không nhìn thấy cô nhưng quá đáng tiếc anh đã nhìn thấy hết.
“Nhóc con?” Anh nhìn cô nheo mắt một cái. Lộ Khiết nghe thấy vậy càng hoảng sợ hơn cả người cứ run lên bần bật quyết tâm không nhìn lên trên, tay cầm đồ còn để bị rơi.
Dạ Hiên mỉm cười một cái, cúi mặt xuống nhìn thẳng vào mặt cô “Hóa ra là nhóc con”
Cô lập tức cho hết đồ vào bọc “Của anh năm tư nghìn” Mặc dù đã ngẩng đầu nên nhưng ánh mắt cô vẫn vô định không dám nhìn vào mặt anh. Anh cầm lấy túi đồ trả tiền cho cô nhìn xung quanh hỏi “Nhóc làm việc ở đây à?”
Bỗng dưng nhận ra điều gì đó, cô năm nay đã lớp 10 rồi sao lại có thể để người khác gọi như nít ranh thế được “Tôi không phải nhóc con”
“Anh biết rồi nhóc con! Hẹn gặp lại nhóc lần sau” Nói rồi anh ra ngoài đi thẳng.
Rõ ràng đã đính chính mà sao vẫn gọi là “nhóc” vậy?? Mà…hẹn gặp lại lần sau? Ý tứ là như thế nào đây, anh trai đó sẽ còn đến nữa sao? Cuộc đời này coi như bỏ rồi, cô vò đầu bứt tóc.
Xuân. Chị ấy năm nay 25 tuổi đang đi tìm công việc để chữa chạy cho mẹ chị ấy đang ở bệnh viện, nghe thấy hoàn cảnh của chị như vậy ba mẹ Lộ Khiết quyết định giúp đỡ chị Xuân, trả chị mức lương gấp đôi bình thường.
Lúc Lộ Khiết vừa thức dậy đã thấy chị Xuân chờ sẵn ở dưới chân giường thấy cô vừa dậy lập tức lao vào đánh răng rửa mặt hộ cô.
“Không cần như vậy đâu, mấy cái này em tự làm được mà” Lộ Khiết xấu hổ nói.
“Không được, chị đã nhận mức lương gấp đôi bình thường thì phải làm gấp đôi chứ” Chị Xuân kiên quyết, chờ đến khi xong mọi chuyện, ba mẹ cô đi làm cô mới quyết định nói bí mật của cô cho chị Xuân tại cô hết mực tin tưởng chị ấy.
“Chị!”
“Sao vậy?” Chị Xuân đang tìm quần áo cho Lộ Khiết thay quay lại trả lời cô.
“Em kể cho chị một bí mật chị không được nói cho ai hết nhé?”
“Bí mật? Đâu kể chị nghe” Chị Xuân thấy vậy rất hào hứng tiến về phía Lộ Khiết.
“Chị hứa không được nói cho ai nhé! Kể cả người làm trong nhà” Nói rồi Lộ Khiết đưa tay ra muốn móc ngoéo với chị Xuân, chị Xuân lập tức móc ngoéo lại với cô “Gì mà bí mật đến thế?”
“Em đi làm thêm á”
Chị Xuân nghe vậy có hơi bất ngờ, nhà của Lộ Khiết giàu như thế này, được bố mẹ, ông bà yêu thương, nâng như nâng trứng việc gì mà phải làm thêm, chịu kham chịu khổ ở ngoài, có khi còn bị người ta bắt nạt. Chị Xuân nghe vậy có vẻ không hài lòng “Gia đình em như thế này, sao phải chịu khổ làm gì, ba mẹ em không cho em tiền tiêu vặt à?”
“Vì ba mẹ càng bảo bọc em càng muốn xem bên ngoài như thế nào, đi làm rất vui, lấy tiền từ mồ hôi công sức mình ra”
“Thế em làm gì?” Chị Xuân có hơi lo lắng khi hỏi Lộ Khiết câu này vì sợ cô đánh mất bản thân, đi sai hướng nhưng Lộ Khiết lại hồn nhiên trả lời “Em làm nhân viên ở cửa hàng tiện lợi”
“Có ổn không? Người ta có bắt nạt em không?”
“Không có đâu mấy chị nhân viên ở đó thân thiện lắm! Mà chị nhớ giữ bí mật cho em nhé! Bình thường lúc đi làm em hay nói dối bố mẹ là đi học thêm hè dù sao cũng đang hè mà”
“Nhưng nói dối ông bà chủ thế có sao không?”
“Không sao đâu! Giúp em nhé?”
“Ừm…thôi được rồi”
Vậy là Lộ Khiết đã thành công dụ dỗ được chị Xuân về phe cô, công cuộc đi làm sau này sẽ ngày càng dễ dàng hơn rồi. Lộ Khiết vui vẻ thay quần áo hết sau đó xuống nhà cô nói với tất cả người làm “Cháu đi học đây chào mọi người nha”
“Cô chủ đi học vui vẻ” Mọi người đều tươi cười nhìn cô. Vì ở trong nhà Lộ Khiết rất dễ thương, lễ phép luôn giúp đỡ người khác lên các cô chú người làm trong nhà ai cũng yêu thương Lộ Khiết hết. Chị Xuân chịu trách nhiệm đưa đón Lộ Khiết từ bây giờ, hồi trước khi chưa có chịu Xuân, Lộ Khiết toàn bắt xe buýt đến cửa hàng tiện lời, bây giờ có chị giúp lại càng tốt.
“Chị biết gì không?”
“Biết gì?”
“Cửa hàng tiện lợi rất tiện lợi” (ừ ứm JK à)
Chị Xuân hoàn toàn bất lực trước câu nói của Lộ Khiết. Chị Xuân chờ Lộ Khiết đến cửa hàng rồi tạm biết cô. Lộ Khiết nhí nhảnh chạy vào trong quán thay ca cho một chị “Chị về nghỉ đi ạ”
“Đến sớm thế em, còn tận 1 tiếng”
“Không sao đâu, chị cứ về nghỉ đi” Lộ Khiết mỉm cười.
“Ừm…vậy chị về trước”
Đến 9 giờ quán bắt đầu rất đông, họ đến mua đồ rồi ăn luôn ở đây, có người thì mang về bỗng cô nhìn thấy một quả đầu màu xanh dương chói lọi. Dạ Hiên đi lướt qua cô đi thẳng vào trong, Lộ Khiết nhìn thấy anh thì có chút sợ hãi, chính hôm trước anh đã dọa nếu thấy cô sẽ đánh cô mà. Cô sợ hãi nhưng không biết chui ở đâu cả, dần dần anh bước ra với mấy hộp mỳ, anh ném nên trên quầy thu ngân.
Lộ Khiết hồi hộp cúi gằm mặt chỉ cầu mong anh không nhìn thấy cô nhưng quá đáng tiếc anh đã nhìn thấy hết.
“Nhóc con?” Anh nhìn cô nheo mắt một cái. Lộ Khiết nghe thấy vậy càng hoảng sợ hơn cả người cứ run lên bần bật quyết tâm không nhìn lên trên, tay cầm đồ còn để bị rơi.
Dạ Hiên mỉm cười một cái, cúi mặt xuống nhìn thẳng vào mặt cô “Hóa ra là nhóc con”
Cô lập tức cho hết đồ vào bọc “Của anh năm tư nghìn” Mặc dù đã ngẩng đầu nên nhưng ánh mắt cô vẫn vô định không dám nhìn vào mặt anh. Anh cầm lấy túi đồ trả tiền cho cô nhìn xung quanh hỏi “Nhóc làm việc ở đây à?”
Bỗng dưng nhận ra điều gì đó, cô năm nay đã lớp 10 rồi sao lại có thể để người khác gọi như nít ranh thế được “Tôi không phải nhóc con”
“Anh biết rồi nhóc con! Hẹn gặp lại nhóc lần sau” Nói rồi anh ra ngoài đi thẳng.
Rõ ràng đã đính chính mà sao vẫn gọi là “nhóc” vậy?? Mà…hẹn gặp lại lần sau? Ý tứ là như thế nào đây, anh trai đó sẽ còn đến nữa sao? Cuộc đời này coi như bỏ rồi, cô vò đầu bứt tóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.