Chương 45
Nguyễn Quỳnh Anh (Hạt Tiêu)
24/09/2021
“Anh lừa tôi” Cô tức tối chạy đến gần anh để đòi lại công bằng, đứng chắp hai tay vào hông y như bà cụ non, cô ngước đầu thật cao để có thể mặt đối mặt với anh.
“Sao? Nhóc tỏ tình rồi anh đồng ý rồi nhóc còn muốn gì nữa?”
“Rõ ràng anh phải tỏ tình tôi chứ?”
Dạ Hiên cực kì ngang ngược phản bác lại “Ai ra cái yêu cầu đó vậy, dù sao nhóc tỏ tình anh cũng vui vẻ chấp nhận nhóc cứ vào học trước đi”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng gì nữa.” Nói rồi anh cầm hai cái cô xoay ngược lại hướng về phía cổng và đẩy cô đi. Tên này được lắm, lúc thì kéo người khác lúc không cần thì lại đẩy người ta đi.
Lộ Khiết khó chịu lắc người muốn đẩy tay anh ra, mặt hằm hằm bước vào cổng trường. Đi được một đoạn lại nghe thấy tiếng của anh nói một cách nghiêm khắc “Chào người lớn”
Lộ Khiết quay lại, gương mặt nở một nụ cười công nghiệp đối phó với anh, hay tay cô khoảng lại vừa cúi đầu vừa nói “Cháu chào chú ạ”
Anh nhíu mày nhìn cô, trong đầu nghĩ “Nhóc con này lại nghĩ ra cái cách ấu trĩ này để trả thù mình à?” Nhưng ngoài mặt thì lại bày ra bộ mặt hưởng ứng để chọc tức cô “Đi học cho cẩn thận, trưa về chú đây đón cháu”
Không chọc tức được anh ngược lại lại bị anh trêu khiến cô nghẹn một cục tức nhưng chẳng thể làm gì được đành phải chạy về lớp thật nhanh giấu cái mặt đi cho bớt quê.
Đến lớp thì thấy Đặng Linh đang ngồi cạnh Nhật Minh, hai đứa đang chỉ bài cho nhau thân thiết lắm, nhìn mà ngứa cả mắt. Hoá ra đây là cái lí do mà con bé này suốt ngày không chịu đón đưa cô đi học nữa, hoá ra là bỏ bạn theo trai, mày thật tệ quá Linh à…
Lộ Khiết nhẹ nhàng đi gần đến đôi uyên ương hạnh phúc kia, từ đằng sau nói vừa đủ nghe “Hạnh phúc nhỉ?” Đặng Linh có tật giật mình ngay lập tức quay ra đằng sau nhìn thấy Lộ Khiết gương mặt hằm hằm. Nhỏ Linh cười nịnh nọt “Ủa Khiết, nay đến sớm quá ta”
“Không đến sớm sao mà biết mày bỏ bạn theo trai”
Đặng Linh lập tức đứng lên bịt mồm Lộ Khiết rồi kéo đi, hiền quá riếc rồi mấy người này không với cô ra cái gì muốn kéo đi đâu là kéo à?
Vừa chạy ra một chỗ vắng Lộ Khiết lập tức mắng té tát con bạn thân “Mày có biết dạo gần đây mà không đón tao tao khổ sở thế nào không?”
“Tao tưởng ba mẹ mày sẽ cho xe đưa đón, hoá ra lại phải đi bộ”
Lộ Khiết khóc ròng trong lòng “Được đi bộ thì đã mừng”
Sáng nào cô cũng bị anh dọa cho mất nửa cái mạng, cứ cái tình hình này chắc cô sẽ không sống thọ nữa, sáng nay còn hỏi anh lừa đến mức thành ra cô tỏ tình anh, đúng là không còn cái lỗ nào để chui nữa mà.
“Mày với thằng Nhật Minh tiến triển sao rồi?”
“Chẳng sao cả, tao thỉnh thoảng hỏi bài thôi”
Lộ Khiết nghe thấy vậy thì tức giùm con nhỏ bạn mình, mấy hôm nay đã hi sinh mấy cái mạng mà con nhỏ này vẫn chưa có tiến triển gì, lỗi là tại ai. Vấn đề ở nhỏ này hay thằng kia? Dù sao cũng thấy hai đứa này kém.
Đặng Kinh nhìn thấy Lộ Khiết tự dưng nghiêm tục thì liền hỏi “Sao đấy? Rốt cuộc mấy ngày nay mày bị sao?”
“Sao với trăng cái gì nữa, cái thằng cha Dạ Hiên ấy, ổng có để yên cho tao được ngày nào đâu”
Đặng Kinh cười đầy ẩn ý còn vỗ vai vốn bạn mình “Mày cứ như vận động viên trèo tường ấy”
Lộ Khiết trên đầu hiện ba vạch đen, hồi xưa ai dạy nhỏ này học môn ngữ văn vậy? Có cả môn trèo tường nữa cơ à? Mới lạ thật đấy.
Gia Hân từ bên ngoài bước vào, vừa nhìn thấy Lộ Khiết và Đặng Linh đã tỏ ra khinh bỉ ra mặt. Lộ Khiết cũng không kém cạnh liếc ả một cái, người ta đã cứu còn không biết ơn ở đấy mà liếc liếc. Tao ước cho mày liếc nhiều quá rồi hai tròng mắt nó rơi cmn ra ngoài.
Đặng Linh và Lộ Khiết về chỗ ngồi, vì còn khá sớm lên hai đứa ôn bài một thể. Lộ Khiết mặc dù ngồi ôn bài nhưng vẫn không thể ngừng nhớ về cái tên ôn dịch nào đó. Yêu đương đến điên luôn rồi mà.
[…]
Dạ Hiên vẫn đến lớp như thường. Anh ngồi ở hàng ghế cao nhất phía cuối lớp, mặc dù đã qua một ngày nhưng cái mùi nước hoa nồng nặc của Nhã Đan hình như vẫn không giảm mấy, thật khó chịu. Anh vác cặp mang ra chỗ khác ngồi. Làm như Nhã Đan theo dõi anh không bằng, anh vừa chuyển chỗ cô ả cũng lại bước tới ngồi cạnh anh, mặc dù hôm này mùi không nồng như hôm qua nhưng tóm lại vẫn có mùi anh ghét.
Anh lạnh mắt nhìn ả ta “Cút”
“Sao vậy?”
“Tránh xa tôi ra, tôi có bạn gái rồi” Lần này là tự anh thừa nhận tất cả. Cả lớp được một phen hú hồn lần nữa, đứa nào đứa đấy cũng bất ngờ, chẳng nhẽ Dạ Hiên lại thay bánh gái mới nữa.
Dạ Hiên nhìn về phía hai người đã chụp ảnh cảnh cáo cũng như nói với cả lớp “Đừng có làm mấy cái thứ vô bổ đó nữa, bạn gái tôi hiểu lầm thì các cậu…” Nói rồi anh đưa tay lên cổ, cực kì đe dọa.
“Sao? Nhóc tỏ tình rồi anh đồng ý rồi nhóc còn muốn gì nữa?”
“Rõ ràng anh phải tỏ tình tôi chứ?”
Dạ Hiên cực kì ngang ngược phản bác lại “Ai ra cái yêu cầu đó vậy, dù sao nhóc tỏ tình anh cũng vui vẻ chấp nhận nhóc cứ vào học trước đi”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng gì nữa.” Nói rồi anh cầm hai cái cô xoay ngược lại hướng về phía cổng và đẩy cô đi. Tên này được lắm, lúc thì kéo người khác lúc không cần thì lại đẩy người ta đi.
Lộ Khiết khó chịu lắc người muốn đẩy tay anh ra, mặt hằm hằm bước vào cổng trường. Đi được một đoạn lại nghe thấy tiếng của anh nói một cách nghiêm khắc “Chào người lớn”
Lộ Khiết quay lại, gương mặt nở một nụ cười công nghiệp đối phó với anh, hay tay cô khoảng lại vừa cúi đầu vừa nói “Cháu chào chú ạ”
Anh nhíu mày nhìn cô, trong đầu nghĩ “Nhóc con này lại nghĩ ra cái cách ấu trĩ này để trả thù mình à?” Nhưng ngoài mặt thì lại bày ra bộ mặt hưởng ứng để chọc tức cô “Đi học cho cẩn thận, trưa về chú đây đón cháu”
Không chọc tức được anh ngược lại lại bị anh trêu khiến cô nghẹn một cục tức nhưng chẳng thể làm gì được đành phải chạy về lớp thật nhanh giấu cái mặt đi cho bớt quê.
Đến lớp thì thấy Đặng Linh đang ngồi cạnh Nhật Minh, hai đứa đang chỉ bài cho nhau thân thiết lắm, nhìn mà ngứa cả mắt. Hoá ra đây là cái lí do mà con bé này suốt ngày không chịu đón đưa cô đi học nữa, hoá ra là bỏ bạn theo trai, mày thật tệ quá Linh à…
Lộ Khiết nhẹ nhàng đi gần đến đôi uyên ương hạnh phúc kia, từ đằng sau nói vừa đủ nghe “Hạnh phúc nhỉ?” Đặng Linh có tật giật mình ngay lập tức quay ra đằng sau nhìn thấy Lộ Khiết gương mặt hằm hằm. Nhỏ Linh cười nịnh nọt “Ủa Khiết, nay đến sớm quá ta”
“Không đến sớm sao mà biết mày bỏ bạn theo trai”
Đặng Linh lập tức đứng lên bịt mồm Lộ Khiết rồi kéo đi, hiền quá riếc rồi mấy người này không với cô ra cái gì muốn kéo đi đâu là kéo à?
Vừa chạy ra một chỗ vắng Lộ Khiết lập tức mắng té tát con bạn thân “Mày có biết dạo gần đây mà không đón tao tao khổ sở thế nào không?”
“Tao tưởng ba mẹ mày sẽ cho xe đưa đón, hoá ra lại phải đi bộ”
Lộ Khiết khóc ròng trong lòng “Được đi bộ thì đã mừng”
Sáng nào cô cũng bị anh dọa cho mất nửa cái mạng, cứ cái tình hình này chắc cô sẽ không sống thọ nữa, sáng nay còn hỏi anh lừa đến mức thành ra cô tỏ tình anh, đúng là không còn cái lỗ nào để chui nữa mà.
“Mày với thằng Nhật Minh tiến triển sao rồi?”
“Chẳng sao cả, tao thỉnh thoảng hỏi bài thôi”
Lộ Khiết nghe thấy vậy thì tức giùm con nhỏ bạn mình, mấy hôm nay đã hi sinh mấy cái mạng mà con nhỏ này vẫn chưa có tiến triển gì, lỗi là tại ai. Vấn đề ở nhỏ này hay thằng kia? Dù sao cũng thấy hai đứa này kém.
Đặng Kinh nhìn thấy Lộ Khiết tự dưng nghiêm tục thì liền hỏi “Sao đấy? Rốt cuộc mấy ngày nay mày bị sao?”
“Sao với trăng cái gì nữa, cái thằng cha Dạ Hiên ấy, ổng có để yên cho tao được ngày nào đâu”
Đặng Kinh cười đầy ẩn ý còn vỗ vai vốn bạn mình “Mày cứ như vận động viên trèo tường ấy”
Lộ Khiết trên đầu hiện ba vạch đen, hồi xưa ai dạy nhỏ này học môn ngữ văn vậy? Có cả môn trèo tường nữa cơ à? Mới lạ thật đấy.
Gia Hân từ bên ngoài bước vào, vừa nhìn thấy Lộ Khiết và Đặng Linh đã tỏ ra khinh bỉ ra mặt. Lộ Khiết cũng không kém cạnh liếc ả một cái, người ta đã cứu còn không biết ơn ở đấy mà liếc liếc. Tao ước cho mày liếc nhiều quá rồi hai tròng mắt nó rơi cmn ra ngoài.
Đặng Linh và Lộ Khiết về chỗ ngồi, vì còn khá sớm lên hai đứa ôn bài một thể. Lộ Khiết mặc dù ngồi ôn bài nhưng vẫn không thể ngừng nhớ về cái tên ôn dịch nào đó. Yêu đương đến điên luôn rồi mà.
[…]
Dạ Hiên vẫn đến lớp như thường. Anh ngồi ở hàng ghế cao nhất phía cuối lớp, mặc dù đã qua một ngày nhưng cái mùi nước hoa nồng nặc của Nhã Đan hình như vẫn không giảm mấy, thật khó chịu. Anh vác cặp mang ra chỗ khác ngồi. Làm như Nhã Đan theo dõi anh không bằng, anh vừa chuyển chỗ cô ả cũng lại bước tới ngồi cạnh anh, mặc dù hôm này mùi không nồng như hôm qua nhưng tóm lại vẫn có mùi anh ghét.
Anh lạnh mắt nhìn ả ta “Cút”
“Sao vậy?”
“Tránh xa tôi ra, tôi có bạn gái rồi” Lần này là tự anh thừa nhận tất cả. Cả lớp được một phen hú hồn lần nữa, đứa nào đứa đấy cũng bất ngờ, chẳng nhẽ Dạ Hiên lại thay bánh gái mới nữa.
Dạ Hiên nhìn về phía hai người đã chụp ảnh cảnh cáo cũng như nói với cả lớp “Đừng có làm mấy cái thứ vô bổ đó nữa, bạn gái tôi hiểu lầm thì các cậu…” Nói rồi anh đưa tay lên cổ, cực kì đe dọa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.