Chương 46
Nguyễn Quỳnh Anh (Hạt Tiêu)
24/09/2021
Đám người đó biết điều lập tức im bặt đồng ý, họ còn yêu đời lắm chưa muốn chết.
Dạ Hiên càng nhìn càng khó chịu với con rắn nước bên cạnh, anh nhắn này hỏi cô ta “Hôm đó tôi nói còn chưa rõ, tôi đ** thích cậu, biến giùm”
Nhã Đan đương nhiên là không cam tâm nhưng cũng không thể chống lại anh chỉ gây thêm phiền phức, cô nàng quyết định chạy đến một góc gần chỗ anh ngồi một chút. Lúc ra về cô ta không ngừng chạy đến làm hoà.
“Là tôi sai mà, đừng có giận, tối chúng ta đi bar một chuyến”
“…” Anh vác cặp sách không quan tâm đến người bên cạnh đang nói gì vẫn đi như không phải chuyện của anh. Sức chịu đựng của con người có giới hạn, thật sự không hiểu sao hồi trước cậu là có thể chơi với một người phiền như Nhã Đan. Hay tại vì Lộ Khiết ít nói nhát hẳn lên giờ gu của anh đổ sang mấy cô gái lạnh lùng ít nói đó.
Ra đến ngoài xe Nhã Đan vẫn đi theo không ngừng kể chuyện trên trời dưới đất. Phiền đến thế là cùng, nhưng chưa dừng lại ở đó tưởng trừng đi theo đến thế thôi nhưng khi anh vừa trèo lên xe, cô ả lập tức thay đổi giọng nói nũng nịu.
“Chết rồi, hình như hôm nay ba quên đón tôi rồi, cậu cho tôi đi nhờ được không?”
Anh liếc ả định mở miệng từ chối thì thế quái nào ả tự dưng vui vẻ nhảy lên xe anh như đúng rồi còn nói “Cảm ơn cậu nhiều nhé”
“Biến xuống” Anh khó chịu, cái tay của cô ta không ngừng sờ mó người anh chả bù cho con nhỏ nhá gần nhà anh chút nào.
“Cho tôi đi nhờ một đoạn thôi cũng được”
“Không!”
“Đi mà, đi mà”
Nhiều học sinh đi ngang qua đều nhìn thấy cảnh này, Dạ Hiên liếc mắt nhìn họ, bọn họ lập tức tản ra chạy nhanh về phía cổng trường.
Dạ Hiên cảm thấy sao lại có một người như Nhã Đan tồn tại trên đời chứ? Bộ cô ta không thấy mất mặt sao? Anh cứ ngồi im muốn ả xuống tại anh không động thủ với phụ nữ nhưng trường hợp này đen ra không ổn rồi.
“Tôi bảo cô cút xuống, đừng để tôi nói đến lần thứ hai”
“Nhưng…”
“Cút”
Nhã Đan lần này biết điều trèo xuống xe, vẻ mặt đương nhiên cực kì quê. Bao nhiêu học sinh đều nhìn thấy cảnh tượng anh đuổi cô ta xuống, không quê sao cho được. Cuối cùng cũng cắt đuôi được con đỉa kia, anh lập tức phũ đến trường cô nhanh nhanh một tí chỉ sợ con nhóc kia lại ngồi sau yên xe đạp thằng nhãi nào đó.
Y như rằng vừa đến cổng trường nhìn thấy một màn lôi lôi kéo kéo của Hùng và Lộ Khiết. Có vẻ thằng kia đang rất muốn thuyết phục bạn gái anh lên xe đi về với nó nhưng Lộ Khiết nhất quyết không chịu. Dạ Hiên thoả mãn trong lòng chạy xe đến.
Lộ Khiết từ xa nghe thấy tiếng xe của anh như gọi hồn vậy. Cô lập tức dật phăng tay mình ra khỏi tay Hùng rồi nói với anh “Anh may về trước đi gặp cái tên kia lại lớn chuyện, về nhà em nói với anh sau”
“Anh đâu có sợ cái thằng kia”
“Nhóc lên xe đi”
“Lộ Khiết…” Hùng kẻ đằng sau gọi, Lộ Khiết rất khó xử, một bên là người yêu một bên là crush cũ. Cô vẫn lên chọn anh trai kia.
“Anh về trước đi” Cô leo lên xe Dạ Hiên nói với Hùng. Dạ Hiên được nước lấn tới, vẻ mặt thách thức nhìn Hùng “Nhóc may bám vào đi không ngã đấy” Lộ Khiết nghĩ đơn giản anh chỉ đang cảnh báo cho cô lên lập tức ôm vào mà không biết hai người đàn ông đang nhìn nhau toé ra lửa.
Dạ Hiên dùng khẩu hình miệng nói với Hùng “Người thua cuộc”
“Chưa biết là ai” Hùng cũng đáp lại.
Riêng chỉ có Lộ Khiết không hiểu gì mặt ngơ ngác nhìn hai người đàn ông, từ đâu ra máu hủ nổi lên. Lộ Khiết vận nội công tự nhắc nhở mình “Lộ Khiết mày phải bình tĩnh mày mà phấn khích đến mức chảy máu mũi ở đây thì không có cái quần nào để mà đội đâu”
Ánh mắt gian tà nhìn về phía hai người con trai, có khi nào câu chuyện sắp tới sẽ lại bị thay đổi. Dạ Hiên nhận ra ánh mắt Lộ Khiết khác thường lại thấy cái vẻ mặt gian tà của nó là đoán ngay dạ chắc lại liên tưởng đến mấy cái điều gì đen tối đây. Anh cốc đầu nhóc đó cho nó tỉnh lại cái đã.
“Tự nhiên cốc đầu em?”
“Nhóc lại nghĩ linh tinh à?”
“Đâu có”
Nhìn dáng vẻ thân thiết của hai người, Hùng không thể nào nuốt nổi lập tức lao xe đi. Dạ Hiên cười đểu cáng nói với nhóc con ngồi đằng sau “Hôm nay nhóc làm tốt lắm, anh có quà thưởng nhóc”
“Quà gì?”
“Về nhà anh cho nhóc xem” Vẻ mặt lưu manh đó chắc chắn Lộ Khiết không nhìn nhầm. Lộ Khiết biết cái “quà” đó của anh chắc cũng không tốt đẹp như anh vậy lập tức từ chối khéo.
“Quà cáp gì, đâu có xa lạ gì đâu mà quà với cáp” Vẻ mặt Lộ Khiết sượng trân đến mức con chó đi ngang qua cũng có thể nhận thấy.
Lộ Khiết đương nhiên lo lắng, hồi hộp, tim nó đập bình bịch bình bịch chỉ sợ nước rớt tim ra ngoài nhưng vẫn phải đối phó với tên trước mặt đã.
“Về nhà anh đi, anh có quà cho nhóc thật mà”
Bộ thằng cha này quên cô mới có 16 tuổi hả???
Dạ Hiên càng nhìn càng khó chịu với con rắn nước bên cạnh, anh nhắn này hỏi cô ta “Hôm đó tôi nói còn chưa rõ, tôi đ** thích cậu, biến giùm”
Nhã Đan đương nhiên là không cam tâm nhưng cũng không thể chống lại anh chỉ gây thêm phiền phức, cô nàng quyết định chạy đến một góc gần chỗ anh ngồi một chút. Lúc ra về cô ta không ngừng chạy đến làm hoà.
“Là tôi sai mà, đừng có giận, tối chúng ta đi bar một chuyến”
“…” Anh vác cặp sách không quan tâm đến người bên cạnh đang nói gì vẫn đi như không phải chuyện của anh. Sức chịu đựng của con người có giới hạn, thật sự không hiểu sao hồi trước cậu là có thể chơi với một người phiền như Nhã Đan. Hay tại vì Lộ Khiết ít nói nhát hẳn lên giờ gu của anh đổ sang mấy cô gái lạnh lùng ít nói đó.
Ra đến ngoài xe Nhã Đan vẫn đi theo không ngừng kể chuyện trên trời dưới đất. Phiền đến thế là cùng, nhưng chưa dừng lại ở đó tưởng trừng đi theo đến thế thôi nhưng khi anh vừa trèo lên xe, cô ả lập tức thay đổi giọng nói nũng nịu.
“Chết rồi, hình như hôm nay ba quên đón tôi rồi, cậu cho tôi đi nhờ được không?”
Anh liếc ả định mở miệng từ chối thì thế quái nào ả tự dưng vui vẻ nhảy lên xe anh như đúng rồi còn nói “Cảm ơn cậu nhiều nhé”
“Biến xuống” Anh khó chịu, cái tay của cô ta không ngừng sờ mó người anh chả bù cho con nhỏ nhá gần nhà anh chút nào.
“Cho tôi đi nhờ một đoạn thôi cũng được”
“Không!”
“Đi mà, đi mà”
Nhiều học sinh đi ngang qua đều nhìn thấy cảnh này, Dạ Hiên liếc mắt nhìn họ, bọn họ lập tức tản ra chạy nhanh về phía cổng trường.
Dạ Hiên cảm thấy sao lại có một người như Nhã Đan tồn tại trên đời chứ? Bộ cô ta không thấy mất mặt sao? Anh cứ ngồi im muốn ả xuống tại anh không động thủ với phụ nữ nhưng trường hợp này đen ra không ổn rồi.
“Tôi bảo cô cút xuống, đừng để tôi nói đến lần thứ hai”
“Nhưng…”
“Cút”
Nhã Đan lần này biết điều trèo xuống xe, vẻ mặt đương nhiên cực kì quê. Bao nhiêu học sinh đều nhìn thấy cảnh tượng anh đuổi cô ta xuống, không quê sao cho được. Cuối cùng cũng cắt đuôi được con đỉa kia, anh lập tức phũ đến trường cô nhanh nhanh một tí chỉ sợ con nhóc kia lại ngồi sau yên xe đạp thằng nhãi nào đó.
Y như rằng vừa đến cổng trường nhìn thấy một màn lôi lôi kéo kéo của Hùng và Lộ Khiết. Có vẻ thằng kia đang rất muốn thuyết phục bạn gái anh lên xe đi về với nó nhưng Lộ Khiết nhất quyết không chịu. Dạ Hiên thoả mãn trong lòng chạy xe đến.
Lộ Khiết từ xa nghe thấy tiếng xe của anh như gọi hồn vậy. Cô lập tức dật phăng tay mình ra khỏi tay Hùng rồi nói với anh “Anh may về trước đi gặp cái tên kia lại lớn chuyện, về nhà em nói với anh sau”
“Anh đâu có sợ cái thằng kia”
“Nhóc lên xe đi”
“Lộ Khiết…” Hùng kẻ đằng sau gọi, Lộ Khiết rất khó xử, một bên là người yêu một bên là crush cũ. Cô vẫn lên chọn anh trai kia.
“Anh về trước đi” Cô leo lên xe Dạ Hiên nói với Hùng. Dạ Hiên được nước lấn tới, vẻ mặt thách thức nhìn Hùng “Nhóc may bám vào đi không ngã đấy” Lộ Khiết nghĩ đơn giản anh chỉ đang cảnh báo cho cô lên lập tức ôm vào mà không biết hai người đàn ông đang nhìn nhau toé ra lửa.
Dạ Hiên dùng khẩu hình miệng nói với Hùng “Người thua cuộc”
“Chưa biết là ai” Hùng cũng đáp lại.
Riêng chỉ có Lộ Khiết không hiểu gì mặt ngơ ngác nhìn hai người đàn ông, từ đâu ra máu hủ nổi lên. Lộ Khiết vận nội công tự nhắc nhở mình “Lộ Khiết mày phải bình tĩnh mày mà phấn khích đến mức chảy máu mũi ở đây thì không có cái quần nào để mà đội đâu”
Ánh mắt gian tà nhìn về phía hai người con trai, có khi nào câu chuyện sắp tới sẽ lại bị thay đổi. Dạ Hiên nhận ra ánh mắt Lộ Khiết khác thường lại thấy cái vẻ mặt gian tà của nó là đoán ngay dạ chắc lại liên tưởng đến mấy cái điều gì đen tối đây. Anh cốc đầu nhóc đó cho nó tỉnh lại cái đã.
“Tự nhiên cốc đầu em?”
“Nhóc lại nghĩ linh tinh à?”
“Đâu có”
Nhìn dáng vẻ thân thiết của hai người, Hùng không thể nào nuốt nổi lập tức lao xe đi. Dạ Hiên cười đểu cáng nói với nhóc con ngồi đằng sau “Hôm nay nhóc làm tốt lắm, anh có quà thưởng nhóc”
“Quà gì?”
“Về nhà anh cho nhóc xem” Vẻ mặt lưu manh đó chắc chắn Lộ Khiết không nhìn nhầm. Lộ Khiết biết cái “quà” đó của anh chắc cũng không tốt đẹp như anh vậy lập tức từ chối khéo.
“Quà cáp gì, đâu có xa lạ gì đâu mà quà với cáp” Vẻ mặt Lộ Khiết sượng trân đến mức con chó đi ngang qua cũng có thể nhận thấy.
Lộ Khiết đương nhiên lo lắng, hồi hộp, tim nó đập bình bịch bình bịch chỉ sợ nước rớt tim ra ngoài nhưng vẫn phải đối phó với tên trước mặt đã.
“Về nhà anh đi, anh có quà cho nhóc thật mà”
Bộ thằng cha này quên cô mới có 16 tuổi hả???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.