Chương 75
Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
13/06/2024
Đêm qua Ôn Kiều ngủ không ngon giấc. Cô nghĩ nếu như mình rời đi lâu như vậy thì liệu quán có vấn đề gì xảy ra hay không. Cô còn nghĩ đến việc đưa Tống Thời Ngộ đến gặp bà nội và bác cả. Nếu như nói cho bọn họ biết rằng cô và Tống Thời Ngộ đang ở bên nhau thì không biết là bà nội và bà Tống sẽ phản ứng như thế nào, liệu mình có nên thú nhận chuyện hồi còn học cấp ba, mình Tống Thời Ngộ đã từng yêu nhau rồi hay không? Dù sao thì trong đầu cô cũng đầy ắp đủ loại suy nghĩ thế nên cô thức thẳng một mạch đến hơn ba giờ sáng rồi mới ngủ.
Sáng nay hơn tám giờ cô đã lại thức dậy. Theo logic mà nói thì đáng lẽ ra cô phải thấy buồn ngủ thế nhưng lúc này cô rất có tinh thần. Cho dù cô đã đeo bịt mắt, đã nhắm mắt lại nhưng các suy nghĩ trong đầu cô lại cũng rất linh hoạt, hoàn toàn không thể ngủ được.
“Em không ngủ được.” Ôn Kiều vừa nói vừa định tháo chiếc bịt mắt ra.
Vừa mới kéo xuống được một chút thì đã bị Tống Thời Ngộ kéo lại.
“Không ngủ được thì cũng nhắm mắt nghỉ ngơi đi, ngồi lại thêm một lát.”
Ôn Kiều lại ngoan ngoãn đeo bịt mắt lên sau đó tiến đến gần anh. Cô vừa ngồi vững thì đã bị Tống Thời Ngộ kéo đến, để đầu cô tựa lên vai anh rồi nắm lấy tay cô, để tay cô ôm vào cánh tay anh: “Ngủ như thế này thoải mái hơn một chút.”
Ôn Kiều: “…”
Lúc này, cặp tình nhân trẻ ngồi đối diện với bọn họ chứng kiến cảnh tượng này, trên mặt cô gái không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc và hâm mộ sau đó bực bội véo nhẹ vào phần da thịt mềm mại trên eo chàng trai.
Ôn Kiều cũng không cử động nữa mà ôm lấy cánh tay hơi nằng nặng nhưng lại làm cho người ta cảm thấy yên tâm của Tống Thời Ngộ rồi tựa vào anh, gối đầu lên vai anh sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ngủ trên xe thì sẽ luôn không thể nào yên ổn được. Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, thỉnh thoảng cô có thể nghe thấy tiếng Bình An và Tống Thời Ngộ nhỏ giọng thì thầm với nhau, có cả mùi mì ăn liền không biết từ chỗ nào đó trong xe bay tới.
Cô cứ thể ngủ đứt quãng cho đến khi tới ga.
Trên mặt cô, chỗ tì vào vai của Tống Thời Ngộ hằn lên một vết đỏ.
Tống Thời Ngộ và Bình An ngầm thỏa thuận với nhau, ngăn Ôn Kiều lấy hành lý sau đó một lớn một nhỏ chia nhau tất cả chỗ hành lý đó.
Tống Thời Ngộ kéo chiếc vali lớn bằng một tay, cặp sách của Bình An cũng treo trên vali. Anh cố ý để lại một tay rảnh để nắm lấy tay Ôn Kiều.
Ôn Kiều được Tống Thời Ngộ dắt đi, trên tay cô không có bất cứ thứ gì, trên vai cũng chỉ đeo chiếc túi vải của chính mình. Một bên là Tống Thời Ngộ đang kéo một chiếc vali lớn, một bên là Bình An đang đẩy một chiếc vali nhỏ. Cô cảm thấy không quen.
Trước đây Bình An còn quá nhỏ, lúc đưa Bình An về quê, cô luôn một tay xách túi lớn nhỏ, một tay dắt Bình An. Bây giờ bỗng nhiên lại có một người cầm tất cả hành lý cho cô, để cô đi tay không xuất hiện. Thực sự là cô thấy không quen.
Thế nhưng cô cũng phải thừa nhận rằng cảm giác này khá tốt. Bất kể là không cần phải xách hành lý hay là không cần phải lo lắng Bình An sẽ biến mất nếu rời xa mình hay là những ánh nhìn ngạc nhiên và ghen tị của những người qua đường xung quanh, tất cả đều làm cho cô cảm thấy rất vui vẻ, thích thú.
Lúc đầu, những ánh mắt kia khiến cô cảm thấy lúng túng và căng thẳng nhưng sau một thời gian, cô cũng bắt đầu học được cách hưởng thụ.
Ga tàu cao tốc cách nhà Ôn Kiều chỉ hơn hai mươi phút lái xe, bên ngoài có rất nhiều xe tư nhân đang lôi kéo khách. Ôn Kiều đang định thuê một chiếc để đi về nhưng không ngờ là bọn họ vừa ra khỏi ga thì đã có người chạy tới đưa chìa khóa xe cho Tống Thời Ngộ.
“Chào anh. Xin hỏi anh là sếp Tống phải không ạ? Đây là xe mà thư ký Chu bảo tôi đưa đến.” Người đàn ông vừa nói vừa chỉ về phía chiếc BMW màu xám bạc đậu ở đằng kia.
Tống Thời Ngộ nhận lấy chìa khóa rồi nói một tiếng vất vả rồi.
Người đàn ông vội nói: “Không vất vả, không vất vả, tôi giúp anh chuyển hành lý lên. Những thứ mà thư ký Chu bảo tôi mua tôi đều đã mua và để vào cốp xe cả rồi.” Người đàn ông vừa nói vừa kéo vali của Tống Thời Ngộ và Bình An về phía mình rồi cho vào cốp xe sau đó lại ân cần hỏi: “Anh có cần tôi lái xe không ạ?”
Tống Thời Ngộ nói: “Không cần đâu. Cảm ơn.”
“Vậy thì anh đi thong thả, lên đường thuận lợi.” Người đàn ông nói rồi gật đầu mỉm cười với Ôn Kiều.
Tống Thời Ngộ mở cửa xe bên phía ghế phó lái: “Đi thôi.”
Ôn Kiều lịch sự mỉm cười với người đàn ông sau đó ngồi vào trong xe.
“Thư ký Chu sắp xếp chu đáo thật đấy.” Ngồi trong xe, nhìn người đàn ông đứng bên đường đang dần dần lùi xa trong gương chiếu hậu, Ôn Kiều không nhịn được mà cảm thán.
Tống Thời Ngộ đang lái xe, nghe thấy câu này, anh liếc mắt nhìn cô rồi nhàn nhạt nói: “Là anh bảo cậu ấy sắp xếp đó.”
Thấy thế, Ôn Kiều lại mỉm cười rồi quay sang phía anh khen ngợi: “Anh chu đáo thật đấy.”
Tống Thời Ngộ hài lòng nhếch khóe môi lên.
Ôn Kiều cầm điện thoại gửi tin nhắn cho bà nội, bảo bà là mình đã đi xe về rồi, khoảng hai mươi phút nữa là sẽ về đến nhà.
Bà nội gửi tin nhắn thoại, giọng nói mang theo tiếng cười: “Mau về đi, đồ ăn sắp xong cả rồi, đang đợi mấy đứa về ăn đây.”
Ôn Kiều nói vâng.
Ôn Kiều muốn thuê người chăm sóc bà nội và bác cả nhưng bà nội lại nhất định không không đồng ý để cô phải tiêu tiền. Bà nội và bác cả không những tự nấu ăn cho mình mà còn nuôi được vài con gà, vịt. Đều là bà nội ở một bên chỉ đạo hướng dẫn để bác cả cứ thế mà làm theo. Từ khi bác cả còn nhỏ, bà nội đã rèn luyện cho bác cả khả năng tự chăm sóc bản thân, lúc vừa bắt đầu thì không có tác dụng gì cả nhưng lâu dần thì tự nhiên cũng thành thói quen, cho dù không có bà nội bên cạnh thì ông ấy vẫn có thể tự mình làm được chút thức ăn đơn giản. Thế nên sau khi bà nội bị bệnh, những khả năng này của ông ấy đã có đất dụng võ.
Bình thường cũng chỉ có hai người bọn họ nên thường ngày tuỳ tiện làm chút cơm canh gì đó cũng đơn giản, thỉnh thoảng bà Tống cũng sẽ bảo bọn họ đến ăn cơm.
Chỉ là không biết lần này bà nội sẽ bảo bác cả nấu món gì.
Lúc này Tống Thời Ngộ cũng hỏi: “Ở nhà ai nấu cơm?”
Ôn Kiều nói: “Bác cả nấu.”
Nghe thấy hai chữ bác cả, Bình An ngồi ở ghế sau ngẩng đầu lên.
Ôn Kiều cười nói: “Anh đừng có khinh nhé, bình thường trông bác cả giống như một đứa trẻ con thế thôi nhưng bác ấy nấu đồ ăn khá là ngon đấy, hơn nữa bây giờ những món ăn mà bác ấy có thể nấu càng ngày càng nhiều rồi. Hôm nay anh có thể nếm thử.”
Tống Thời Ngộ đột nhiên nhìn Ôn Kiều. Thấy vẻ mặt có chút kiêu ngạo và tự hào của cô khi nói lời này, trong lòng anh khẽ rung động.
Cô luôn bất chợt tỏa sáng ở những nơi nhỏ nhặt.
Cô yêu thương người nhà của mình vô điều kiện, thậm chí cô còn thấy tự hào về họ. Cho dù trong mắt người ngoài, người nhà của cô khiếm khuyết và đáng xấu hổ nhưng cô lại không hề để ý. Cô yêu thương bọn họ một cách chân thành và nồng nhiệt, hơn nữa, cô cũng không keo kiệt trong việc thể hiện sự yêu thương này.
Bình An ngồi ở ghế sau nhìn ra ngoài cửa sổ. Khi nghe Ôn Kiều nói, khoé miệng cậu bé cũng hơi nhếch lên.
Hai mươi phút sau, xe dừng ở nhà bà Tống trước. Bởi nếu muốn về nhà Ôn Kiều thì nhất định phải đi qua nhà bà Tống thế nên theo thứ tự ưu tiên, Tống Thời Ngộ và Ôn Kiều quyết định vào chào bà Tống trước. Không ngờ là cửa nhà bà Tống lại đóng kín bưng, bà ấy không có ở nhà.
Xe lại chạy về phía trước rồi dừng ở một khoảng đất bằng phẳng sau đó Tống Thời Ngộ bước xuống mở cửa và cốp xe. Ôn Kiều đi theo rồi nhìn thử thì phát hiện bên trong cốp xe, ngoài vali ra thì còn có rất nhiều túi đựng quà đắt đỏ và sang trọng. Có lẽ đây là những thứ mà người đàn ông lúc trước nói là thư ký Chu bảo anh ta mua.
“Sao anh lại bảo người ta mua nhiều đồ thế này?” Ôn Kiều nói.
“Lần đầu tiên gặp người lớn thì luôn phải mang theo một ít quà gặp mặt chứ.” Tống Thời Ngộ nói.
“Nhưng thế này thì cũng nhiều quá rồi.” Ôn Kiều nói.
“Lát nữa sẽ lấy hành lý ra sau, mang mấy thứ này trước đi.” Tống Thời Ngộ vừa nói vừa lấy hết những túi quà kia ra rồi mỗi tay đều xách mấy túi, thể hiện khí thế chúc tết.
“Kiều Kiều!” Anh đang chuẩn bị bước đi thì đúng lúc này, một giọng nói có vẻ thành thục của một người đàn ông nhưng giọng điệu lại vui mừng hớn hở như trẻ con vang lên. Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi dáng vẻ tuấn tú từ trong nhà đi ra rồi chạy về phía bên này.
“Kiều Kiều! Kiều Kiều!” Ông ấy chạy tới ôm lấy Ôn Kiều rồi nhấc bổng cô lên, chân không chạm đất. Trên khuôn mặt tuấn tú và nhã nhặn của ông ấy còn mang theo nét ngây ngô vô tội của trẻ con. Ông ấy hét lên một cách phấn khích và vui vẻ.
Mỗi năm về nhà là chuyện này lại xảy ra, thế nên Ôn Kiều cũng quen rồi. Lúc bác cả nhấc mình lên, cô đã kịp thời ôm lấy cổ của ông ấy để tránh bị ngã, trên mặt cô cũng không thể không nở nụ cười rạng rỡ: “Được rồi, được rồi. Mau bỏ cháu xuống đi nào.”
Bác cả vui vẻ đặt Ôn Kiều xuống. Vừa trông thấy Tống Thời Ngộ, ông ấy đột nhiên ngạc nhiên, vui vẻ nói: “Nhóc Thời Ngộ! Cháu cũng về rồi!”
Vẻ mặt Ôn Kiều bỗng nhiên trở nên cổ quái.
Trước đây cô đã từng nghe thấy bác cả gọi Tống Thời Ngộ là nhóc Thời Ngộ nhưng không cảm thấy có vấn đề gì cả. Bởi vì lúc đó Tống Thời Ngộ cũng mới chỉ là một cậu bé mười bảy, mười tám tuổi nên gọi như thế cũng không có gì là sai. Thế nhưng bây giờ anh đã gần ba mươi tuổi mà bác cả cứ mỗi câu lại gọi một tiếng nhóc Thời Ngộ thì lại hơi buồn cười rồi.
Không ngờ, đối với “biệt danh” này, Tống Thời Ngộ lại dường như đã thân quen. Anh mặt không đổi sắc, nở nụ cười rồi nói: “Bác cả, đã lâu không gặp rồi”.
Bác cả cuối cùng cũng nhìn sang phía Bình An. Niềm vui vừa rồi bỗng dưng biến mất, sự nhiệt tình và hào hứng cũng không còn nữa mà thay vào đó là dáng vẻ có chút lúng túng, ngại ngùng đồng thời còn mang theo chút dè dặt, lấy lòng: “Bình An, con về rồi.”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trông giống với bác cả của Bình An hiện ra vẻ bình thản: “Ba.”
Nghe thấy một tiếng “ba” này, bác cả đã rất vui vẻ rồi. Đôi mắt đen láy ngây ngô vô tội kia cũng sáng lên lấp lánh. Bác cả mím môi mỉm cười rồi lấy cặp sách trên lưng cậu bé xuống: “Bình An, ba, ba cầm cặp sách giúp con nha!”
Bình An vô thức muốn từ chối. Cậu liếc nhìn Ôn Kiều rồi dừng lại, để bác cả gỡ cặp sách trên lưng cậu xuống và cầm trên tay.
Bác cả vui vẻ xách chiếc cặp của Bình An. Trong mắt ông ấy đều là niềm vui sáng ngời.
“Được rồi bác cả, để chúng cháu vào nhà trước đã.” Ôn Kiều cười nói.
Bác cả lại hớn hở, xách cặp của Bình An đi phía trước: “Vào nhà đi! Vào nhà đi! Mẹ đang đợi, có nhiều đồ ngon lắm!”
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, bà nội nói với bà Tống: “Nhất định là Kiều Kiều về rồi đấy! Đi, theo tôi ra xem xem. Con bé nói sẽ dẫn bạn trai về. Tôi phải xem xem có thật thế không.” Nói xong, bà nội được bà Tống đỡ, bước ra phía cổng. Nhìn thấy Ôn Kiều, trên mặt bà ấy lộ ra một nụ cười, rồi nóng lòng nhìn người đàn ông bên cạnh cô – Vừa nhìn một cái, bà ấy đã lập tức giật mình.
“Đó, đó không phải là Thời Ngộ sao?”
Bà Tống cũng giật nảy: “Đúng thế, là Thời Ngộ. Ấy, thằng bé cũng không nói với tôi là nó sẽ về mà… Tại sao nó còn về cùng Kiều Kiều nữa nhỉ?”
Hai bà lão đứng ở cổng nhìn Tống Thời Ngộ đang đi cùng Ôn Kiều, trên tay xách túi lớn nhỏ, trong thoáng chốc không phản ứng được.
Bà nội còn vô thức nhìn ra phía sau mấy người bọn Ôn Kiều, muốn nhìn xem có phải là bạn trai của Ôn Kiều đi ở phía sau không.
Thế nhưng phía sau chẳng có gì cả.
Bà ấy không nhịn được lẩm bẩm nói: “Con bé Kiều Kiều này, lại lừa tôi rồi.”
Bà Tống đột nhiên lại nhận ra: “Bạn trai Kiều Kiều nói không phải là Thời Vũ đấy chứ?”
Sáng nay hơn tám giờ cô đã lại thức dậy. Theo logic mà nói thì đáng lẽ ra cô phải thấy buồn ngủ thế nhưng lúc này cô rất có tinh thần. Cho dù cô đã đeo bịt mắt, đã nhắm mắt lại nhưng các suy nghĩ trong đầu cô lại cũng rất linh hoạt, hoàn toàn không thể ngủ được.
“Em không ngủ được.” Ôn Kiều vừa nói vừa định tháo chiếc bịt mắt ra.
Vừa mới kéo xuống được một chút thì đã bị Tống Thời Ngộ kéo lại.
“Không ngủ được thì cũng nhắm mắt nghỉ ngơi đi, ngồi lại thêm một lát.”
Ôn Kiều lại ngoan ngoãn đeo bịt mắt lên sau đó tiến đến gần anh. Cô vừa ngồi vững thì đã bị Tống Thời Ngộ kéo đến, để đầu cô tựa lên vai anh rồi nắm lấy tay cô, để tay cô ôm vào cánh tay anh: “Ngủ như thế này thoải mái hơn một chút.”
Ôn Kiều: “…”
Lúc này, cặp tình nhân trẻ ngồi đối diện với bọn họ chứng kiến cảnh tượng này, trên mặt cô gái không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc và hâm mộ sau đó bực bội véo nhẹ vào phần da thịt mềm mại trên eo chàng trai.
Ôn Kiều cũng không cử động nữa mà ôm lấy cánh tay hơi nằng nặng nhưng lại làm cho người ta cảm thấy yên tâm của Tống Thời Ngộ rồi tựa vào anh, gối đầu lên vai anh sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ngủ trên xe thì sẽ luôn không thể nào yên ổn được. Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, thỉnh thoảng cô có thể nghe thấy tiếng Bình An và Tống Thời Ngộ nhỏ giọng thì thầm với nhau, có cả mùi mì ăn liền không biết từ chỗ nào đó trong xe bay tới.
Cô cứ thể ngủ đứt quãng cho đến khi tới ga.
Trên mặt cô, chỗ tì vào vai của Tống Thời Ngộ hằn lên một vết đỏ.
Tống Thời Ngộ và Bình An ngầm thỏa thuận với nhau, ngăn Ôn Kiều lấy hành lý sau đó một lớn một nhỏ chia nhau tất cả chỗ hành lý đó.
Tống Thời Ngộ kéo chiếc vali lớn bằng một tay, cặp sách của Bình An cũng treo trên vali. Anh cố ý để lại một tay rảnh để nắm lấy tay Ôn Kiều.
Ôn Kiều được Tống Thời Ngộ dắt đi, trên tay cô không có bất cứ thứ gì, trên vai cũng chỉ đeo chiếc túi vải của chính mình. Một bên là Tống Thời Ngộ đang kéo một chiếc vali lớn, một bên là Bình An đang đẩy một chiếc vali nhỏ. Cô cảm thấy không quen.
Trước đây Bình An còn quá nhỏ, lúc đưa Bình An về quê, cô luôn một tay xách túi lớn nhỏ, một tay dắt Bình An. Bây giờ bỗng nhiên lại có một người cầm tất cả hành lý cho cô, để cô đi tay không xuất hiện. Thực sự là cô thấy không quen.
Thế nhưng cô cũng phải thừa nhận rằng cảm giác này khá tốt. Bất kể là không cần phải xách hành lý hay là không cần phải lo lắng Bình An sẽ biến mất nếu rời xa mình hay là những ánh nhìn ngạc nhiên và ghen tị của những người qua đường xung quanh, tất cả đều làm cho cô cảm thấy rất vui vẻ, thích thú.
Lúc đầu, những ánh mắt kia khiến cô cảm thấy lúng túng và căng thẳng nhưng sau một thời gian, cô cũng bắt đầu học được cách hưởng thụ.
Ga tàu cao tốc cách nhà Ôn Kiều chỉ hơn hai mươi phút lái xe, bên ngoài có rất nhiều xe tư nhân đang lôi kéo khách. Ôn Kiều đang định thuê một chiếc để đi về nhưng không ngờ là bọn họ vừa ra khỏi ga thì đã có người chạy tới đưa chìa khóa xe cho Tống Thời Ngộ.
“Chào anh. Xin hỏi anh là sếp Tống phải không ạ? Đây là xe mà thư ký Chu bảo tôi đưa đến.” Người đàn ông vừa nói vừa chỉ về phía chiếc BMW màu xám bạc đậu ở đằng kia.
Tống Thời Ngộ nhận lấy chìa khóa rồi nói một tiếng vất vả rồi.
Người đàn ông vội nói: “Không vất vả, không vất vả, tôi giúp anh chuyển hành lý lên. Những thứ mà thư ký Chu bảo tôi mua tôi đều đã mua và để vào cốp xe cả rồi.” Người đàn ông vừa nói vừa kéo vali của Tống Thời Ngộ và Bình An về phía mình rồi cho vào cốp xe sau đó lại ân cần hỏi: “Anh có cần tôi lái xe không ạ?”
Tống Thời Ngộ nói: “Không cần đâu. Cảm ơn.”
“Vậy thì anh đi thong thả, lên đường thuận lợi.” Người đàn ông nói rồi gật đầu mỉm cười với Ôn Kiều.
Tống Thời Ngộ mở cửa xe bên phía ghế phó lái: “Đi thôi.”
Ôn Kiều lịch sự mỉm cười với người đàn ông sau đó ngồi vào trong xe.
“Thư ký Chu sắp xếp chu đáo thật đấy.” Ngồi trong xe, nhìn người đàn ông đứng bên đường đang dần dần lùi xa trong gương chiếu hậu, Ôn Kiều không nhịn được mà cảm thán.
Tống Thời Ngộ đang lái xe, nghe thấy câu này, anh liếc mắt nhìn cô rồi nhàn nhạt nói: “Là anh bảo cậu ấy sắp xếp đó.”
Thấy thế, Ôn Kiều lại mỉm cười rồi quay sang phía anh khen ngợi: “Anh chu đáo thật đấy.”
Tống Thời Ngộ hài lòng nhếch khóe môi lên.
Ôn Kiều cầm điện thoại gửi tin nhắn cho bà nội, bảo bà là mình đã đi xe về rồi, khoảng hai mươi phút nữa là sẽ về đến nhà.
Bà nội gửi tin nhắn thoại, giọng nói mang theo tiếng cười: “Mau về đi, đồ ăn sắp xong cả rồi, đang đợi mấy đứa về ăn đây.”
Ôn Kiều nói vâng.
Ôn Kiều muốn thuê người chăm sóc bà nội và bác cả nhưng bà nội lại nhất định không không đồng ý để cô phải tiêu tiền. Bà nội và bác cả không những tự nấu ăn cho mình mà còn nuôi được vài con gà, vịt. Đều là bà nội ở một bên chỉ đạo hướng dẫn để bác cả cứ thế mà làm theo. Từ khi bác cả còn nhỏ, bà nội đã rèn luyện cho bác cả khả năng tự chăm sóc bản thân, lúc vừa bắt đầu thì không có tác dụng gì cả nhưng lâu dần thì tự nhiên cũng thành thói quen, cho dù không có bà nội bên cạnh thì ông ấy vẫn có thể tự mình làm được chút thức ăn đơn giản. Thế nên sau khi bà nội bị bệnh, những khả năng này của ông ấy đã có đất dụng võ.
Bình thường cũng chỉ có hai người bọn họ nên thường ngày tuỳ tiện làm chút cơm canh gì đó cũng đơn giản, thỉnh thoảng bà Tống cũng sẽ bảo bọn họ đến ăn cơm.
Chỉ là không biết lần này bà nội sẽ bảo bác cả nấu món gì.
Lúc này Tống Thời Ngộ cũng hỏi: “Ở nhà ai nấu cơm?”
Ôn Kiều nói: “Bác cả nấu.”
Nghe thấy hai chữ bác cả, Bình An ngồi ở ghế sau ngẩng đầu lên.
Ôn Kiều cười nói: “Anh đừng có khinh nhé, bình thường trông bác cả giống như một đứa trẻ con thế thôi nhưng bác ấy nấu đồ ăn khá là ngon đấy, hơn nữa bây giờ những món ăn mà bác ấy có thể nấu càng ngày càng nhiều rồi. Hôm nay anh có thể nếm thử.”
Tống Thời Ngộ đột nhiên nhìn Ôn Kiều. Thấy vẻ mặt có chút kiêu ngạo và tự hào của cô khi nói lời này, trong lòng anh khẽ rung động.
Cô luôn bất chợt tỏa sáng ở những nơi nhỏ nhặt.
Cô yêu thương người nhà của mình vô điều kiện, thậm chí cô còn thấy tự hào về họ. Cho dù trong mắt người ngoài, người nhà của cô khiếm khuyết và đáng xấu hổ nhưng cô lại không hề để ý. Cô yêu thương bọn họ một cách chân thành và nồng nhiệt, hơn nữa, cô cũng không keo kiệt trong việc thể hiện sự yêu thương này.
Bình An ngồi ở ghế sau nhìn ra ngoài cửa sổ. Khi nghe Ôn Kiều nói, khoé miệng cậu bé cũng hơi nhếch lên.
Hai mươi phút sau, xe dừng ở nhà bà Tống trước. Bởi nếu muốn về nhà Ôn Kiều thì nhất định phải đi qua nhà bà Tống thế nên theo thứ tự ưu tiên, Tống Thời Ngộ và Ôn Kiều quyết định vào chào bà Tống trước. Không ngờ là cửa nhà bà Tống lại đóng kín bưng, bà ấy không có ở nhà.
Xe lại chạy về phía trước rồi dừng ở một khoảng đất bằng phẳng sau đó Tống Thời Ngộ bước xuống mở cửa và cốp xe. Ôn Kiều đi theo rồi nhìn thử thì phát hiện bên trong cốp xe, ngoài vali ra thì còn có rất nhiều túi đựng quà đắt đỏ và sang trọng. Có lẽ đây là những thứ mà người đàn ông lúc trước nói là thư ký Chu bảo anh ta mua.
“Sao anh lại bảo người ta mua nhiều đồ thế này?” Ôn Kiều nói.
“Lần đầu tiên gặp người lớn thì luôn phải mang theo một ít quà gặp mặt chứ.” Tống Thời Ngộ nói.
“Nhưng thế này thì cũng nhiều quá rồi.” Ôn Kiều nói.
“Lát nữa sẽ lấy hành lý ra sau, mang mấy thứ này trước đi.” Tống Thời Ngộ vừa nói vừa lấy hết những túi quà kia ra rồi mỗi tay đều xách mấy túi, thể hiện khí thế chúc tết.
“Kiều Kiều!” Anh đang chuẩn bị bước đi thì đúng lúc này, một giọng nói có vẻ thành thục của một người đàn ông nhưng giọng điệu lại vui mừng hớn hở như trẻ con vang lên. Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi dáng vẻ tuấn tú từ trong nhà đi ra rồi chạy về phía bên này.
“Kiều Kiều! Kiều Kiều!” Ông ấy chạy tới ôm lấy Ôn Kiều rồi nhấc bổng cô lên, chân không chạm đất. Trên khuôn mặt tuấn tú và nhã nhặn của ông ấy còn mang theo nét ngây ngô vô tội của trẻ con. Ông ấy hét lên một cách phấn khích và vui vẻ.
Mỗi năm về nhà là chuyện này lại xảy ra, thế nên Ôn Kiều cũng quen rồi. Lúc bác cả nhấc mình lên, cô đã kịp thời ôm lấy cổ của ông ấy để tránh bị ngã, trên mặt cô cũng không thể không nở nụ cười rạng rỡ: “Được rồi, được rồi. Mau bỏ cháu xuống đi nào.”
Bác cả vui vẻ đặt Ôn Kiều xuống. Vừa trông thấy Tống Thời Ngộ, ông ấy đột nhiên ngạc nhiên, vui vẻ nói: “Nhóc Thời Ngộ! Cháu cũng về rồi!”
Vẻ mặt Ôn Kiều bỗng nhiên trở nên cổ quái.
Trước đây cô đã từng nghe thấy bác cả gọi Tống Thời Ngộ là nhóc Thời Ngộ nhưng không cảm thấy có vấn đề gì cả. Bởi vì lúc đó Tống Thời Ngộ cũng mới chỉ là một cậu bé mười bảy, mười tám tuổi nên gọi như thế cũng không có gì là sai. Thế nhưng bây giờ anh đã gần ba mươi tuổi mà bác cả cứ mỗi câu lại gọi một tiếng nhóc Thời Ngộ thì lại hơi buồn cười rồi.
Không ngờ, đối với “biệt danh” này, Tống Thời Ngộ lại dường như đã thân quen. Anh mặt không đổi sắc, nở nụ cười rồi nói: “Bác cả, đã lâu không gặp rồi”.
Bác cả cuối cùng cũng nhìn sang phía Bình An. Niềm vui vừa rồi bỗng dưng biến mất, sự nhiệt tình và hào hứng cũng không còn nữa mà thay vào đó là dáng vẻ có chút lúng túng, ngại ngùng đồng thời còn mang theo chút dè dặt, lấy lòng: “Bình An, con về rồi.”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trông giống với bác cả của Bình An hiện ra vẻ bình thản: “Ba.”
Nghe thấy một tiếng “ba” này, bác cả đã rất vui vẻ rồi. Đôi mắt đen láy ngây ngô vô tội kia cũng sáng lên lấp lánh. Bác cả mím môi mỉm cười rồi lấy cặp sách trên lưng cậu bé xuống: “Bình An, ba, ba cầm cặp sách giúp con nha!”
Bình An vô thức muốn từ chối. Cậu liếc nhìn Ôn Kiều rồi dừng lại, để bác cả gỡ cặp sách trên lưng cậu xuống và cầm trên tay.
Bác cả vui vẻ xách chiếc cặp của Bình An. Trong mắt ông ấy đều là niềm vui sáng ngời.
“Được rồi bác cả, để chúng cháu vào nhà trước đã.” Ôn Kiều cười nói.
Bác cả lại hớn hở, xách cặp của Bình An đi phía trước: “Vào nhà đi! Vào nhà đi! Mẹ đang đợi, có nhiều đồ ngon lắm!”
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, bà nội nói với bà Tống: “Nhất định là Kiều Kiều về rồi đấy! Đi, theo tôi ra xem xem. Con bé nói sẽ dẫn bạn trai về. Tôi phải xem xem có thật thế không.” Nói xong, bà nội được bà Tống đỡ, bước ra phía cổng. Nhìn thấy Ôn Kiều, trên mặt bà ấy lộ ra một nụ cười, rồi nóng lòng nhìn người đàn ông bên cạnh cô – Vừa nhìn một cái, bà ấy đã lập tức giật mình.
“Đó, đó không phải là Thời Ngộ sao?”
Bà Tống cũng giật nảy: “Đúng thế, là Thời Ngộ. Ấy, thằng bé cũng không nói với tôi là nó sẽ về mà… Tại sao nó còn về cùng Kiều Kiều nữa nhỉ?”
Hai bà lão đứng ở cổng nhìn Tống Thời Ngộ đang đi cùng Ôn Kiều, trên tay xách túi lớn nhỏ, trong thoáng chốc không phản ứng được.
Bà nội còn vô thức nhìn ra phía sau mấy người bọn Ôn Kiều, muốn nhìn xem có phải là bạn trai của Ôn Kiều đi ở phía sau không.
Thế nhưng phía sau chẳng có gì cả.
Bà ấy không nhịn được lẩm bẩm nói: “Con bé Kiều Kiều này, lại lừa tôi rồi.”
Bà Tống đột nhiên lại nhận ra: “Bạn trai Kiều Kiều nói không phải là Thời Vũ đấy chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.