Chương 92: Tế đàn
Tg Nhị
08/03/2022
-Ầm
Một cái thùng gỗ trên thuyền Going Merry nổ tung thành nhiều mảnh, khiến tai mọi người đứng gần đó đều tê rần.
Sau khi biết được đám thần quang dùng Dials để chiến đấu, nhóm Luffy liền bắt đầu thử nghiệm sức mạnh của Dials mới gây ra vụ nổ vừa rồi.
-Sức phá hoại không tệ! Đặc biệt là có nhiều loại dials khác nhau vì thế cách sử dụng cũng đa dạng hơn hẳn. Nhưng có một yếu điểm chính là công kích càng mạnh thì lực phản chấn lên cơ thể người dùng càng lớn. Ha..Ha..Ha… Đối với kẻ yếu thì đúng là vũ khí bí mật thích hợp đấy. Dùng để liều mạng còn tốt hơn nhưng đối với kẻ mạnh thì thứ này trở nên vô dụng.
Yaki nắm Dial trong tay đánh giá. Theo như hắn nghĩ, nếu một người có thể chịu được lực phản chấn khi sử dụng Dial, thế thì thân thể hắn đã đủ mạnh còn cần dùng Dial làm gì nữa. Lợi hại của nó chính là dùng làm đòn sát thủ, nhất kích tất sát cho kẻ yếu, đánh hụt thì người dùng bỏ mạng.
-Uh, thật sự là thú vị, không nghĩ đến đảo trên trời lại có nhiều thứ thú vị như vậy.
Luffy nhận lấy Dial trong tay của Yaki nói.
-Ừ, tớ thích thứ này. Nó có ích cho nhiều việc đấy. Nếu có nhiều thứ này, tớ có thể cải tạo vũ khí cho Nami.
Usopp hứng thú nói. Sanji không nói gì nhưng hắn cũng có chút hứng thú với loại Dial này, đặc biệt là loại phun lửa, có thể khiến việc nấu nướng dễ dàng hơn. Còn về Zoro thì không quan tâm, kiếm sĩ không hứng thú với thứ gì khác ngoài kiếm.
-Nếu cậu đã nói vậy, chúng ta sẽ đánh cướp một ít Dials mang theo. Còn nữa, theo như tớ nghĩ, trên đảo này có rất nhiều vàng. Làm hải tặc, thấy vàng mà không cướp thì có chút không xứng với hai chữ hải tặc. Các cậu nghĩ sao?
Yaki cười nói.
-Là một thành phố vàng đấy. Các cậu cướp được hết không?
Robin bổ sung nói.
-Một thành phố vàng. Ý cô là…
Zoro nghe thế thì như nhớ đến câu chuyện trong cuốn sách của lão Norland kia. Hắn bắt đầu hiểu được điều gì. Mà không chỉ là hắn, mọi người cũng hiểu ra, Upper Yard này đến từ đâu.
-Không cần biết có bao nhiêu vàng. Chúng ta sẽ cướp được bao nhiêu thì cướp. MỌI NGƯỜI…Tớ tuyên bố. Chúng ta sẽ đánh cướp đảo trên trời.
Luffy cười lớn nói trong sự kinh ngạc của lão kỵ sĩ và tên thổ dân.
-Nè Luffy, cậu chuẩn bị như thế nào đánh nhau với người được gọi là Chúa Trời Enel kia chưa?
Yaki quay sang Luffy hỏi.
-Tớ đang nghĩ đấy. Nhưng cứ kệ, đến lúc đó, tớ sẽ đánh bại hắn.
Luffy cười nói.
-Mà chúng ta sắp đến đền tế rồi phải không?
Sanji hỏi.
-Đúng thế, theo bản đồ thì sắp đến rồi.
Robin nhìn bản đồ trên tay nói.
-Vậy chúng ta làm gì với ba tên này đây?
Zoro nhìn ba người bị bắt hỏi.
-Thả hoặc giết! Quyền các cậu!!! Hi..Hi..hi..
Yaki cười nói, nghe hắn nói thế thì tên thổ dân và lão kỵ sĩ sợ tái mặt, họ không nghĩ người trẻ tuổi này lại khát máu như vậy. Còn về tên cảnh vệ vừa tỉnh lại nghe thế thì lăn ra ngất xỉu lần nữa.
-Thật ác độc.
Usopp nói.
-Thật xấu!!
Chopper cũng gật đầu đồng ý.
-Thả đi. Để trên thuyền nuôi tốn cơm.
Sanji cười nói. Mọi người gật đầu đồng ý, quyết định thả ba người này. Yaki gật đầu cười, từ đầu hắn cũng không muốn giết họ, hơn thế nữa, Yaki cũng biết Luffy sẽ thả họ đi mà thôi. Với lại, bọn họ đã khai thác đủ tin tức cần biết về đảo trên trời cũng như kẻ địch phía trước, không cần giữ lại mấy người này nữa.
-Trước khi đi, tôi muốn nói trước. Chúng tôi sẽ đánh nhau với người được các ngươi gọi là thần Enel kia. Hy vọng lần gặp tiếp theo, chúng ta không phải là địch. Nếu là địch các vị sẽ không còn may mắn như hôm nay đâu.
Yaki cười nhìn hai người thổ dân và lão kỵ sĩ nói, còn về tên cảnh vệ, tên này vừa suýt chết bởi người được hắn tôn sùng là thần kia, chắc chắn hắn không ngu đến mức đi trợ giúp tên kia.
-Tôi có thể ở lại không? Tôi có thể trợ giúp các vị trong cuộc chiến này.
Lão kỵ sĩ bỗng nhiên lên tiếng nói.
-Được thôi! Nếu ông muốn.
Luffy không chút do dự đáp lại, hắn cảm thấy lão kỵ sĩ không phải là người xấu nên rất dễ dàng đồng ý. Mọi người không có ý kiến gì, dù sao trước đó lão cũng được gọi là thần. Chỉ là 6 năm trước bị Enel đến đoạt đi vị trí mà thôi. Hơn thế nữa, tay sai lúc trước của lão cũng biến thành những tên thần quan và thần binh trung thành của Enel bây giờ. Có lão giúp sức cũng sẽ giảm bớt nhiều rắc rối.
…
-Nami, cậu có ở đây không?
Luffy nhìn nơi tế đàn phía trước gọi lớn. Mục đích của bọn hắn đến đây là tìm Nami, nhưng có vẻ nơi này không có người.
-Có vẻ như cô ấy không ở đây? Chúng ta phải đổ bộ lên đảo tìm thôi. Hơn nữa Going Merry có chút hư hỏng khá nặng, không thể tiếp tục đánh nhau trên thuyền Going Merry được.
Sanji nhìn tế đàn lớn phía trước nói. Theo như suy đoán của mọi người, nếu Nami bị người của chúa trời bắt thì nàng trước sau gì cũng bị đem đến nơi này. Nhưng đã qua lâu như vậy, Nami không có bị mang đến đây, khả năng lớn nàng không bị các thần quan hay thần binh bắt giữ. Hơn thế nữa, theo quan sát của mọi người, nơi này đã lâu không có người đến, bụi phủ khá dày, trên đất không có bất cứ dấu chân nào khác ngoài của bọn hắn.
-Uh. Đi thôi. Chúng ta lên đảo cắm trại, qua đêm này, chúng ta sẽ đi tìm Nami. Đừng quá lo lắng, Nami rất thông minh, nàng sẽ không có chuyện gì.
Yaki gật đầu nói.
-Lão kỵ sĩ, ngày mai có thể dẫn chúng tôi tới di tích thành phố cổ không?
Nghe lên đảo, Robin liên quay về phía lão kỵ sĩ hỏi. Nàng là một nhà khảo cổ, khá là hiếu kỳ với những di tích xưa.
-Được. Di tích thành phố cổ cách nơi này cũng không quá xa. Ngày mai, để ta dẫn các vị đến đó.
Lão kỵ sĩ không chút do dự gật đầu nói.
Một cái thùng gỗ trên thuyền Going Merry nổ tung thành nhiều mảnh, khiến tai mọi người đứng gần đó đều tê rần.
Sau khi biết được đám thần quang dùng Dials để chiến đấu, nhóm Luffy liền bắt đầu thử nghiệm sức mạnh của Dials mới gây ra vụ nổ vừa rồi.
-Sức phá hoại không tệ! Đặc biệt là có nhiều loại dials khác nhau vì thế cách sử dụng cũng đa dạng hơn hẳn. Nhưng có một yếu điểm chính là công kích càng mạnh thì lực phản chấn lên cơ thể người dùng càng lớn. Ha..Ha..Ha… Đối với kẻ yếu thì đúng là vũ khí bí mật thích hợp đấy. Dùng để liều mạng còn tốt hơn nhưng đối với kẻ mạnh thì thứ này trở nên vô dụng.
Yaki nắm Dial trong tay đánh giá. Theo như hắn nghĩ, nếu một người có thể chịu được lực phản chấn khi sử dụng Dial, thế thì thân thể hắn đã đủ mạnh còn cần dùng Dial làm gì nữa. Lợi hại của nó chính là dùng làm đòn sát thủ, nhất kích tất sát cho kẻ yếu, đánh hụt thì người dùng bỏ mạng.
-Uh, thật sự là thú vị, không nghĩ đến đảo trên trời lại có nhiều thứ thú vị như vậy.
Luffy nhận lấy Dial trong tay của Yaki nói.
-Ừ, tớ thích thứ này. Nó có ích cho nhiều việc đấy. Nếu có nhiều thứ này, tớ có thể cải tạo vũ khí cho Nami.
Usopp hứng thú nói. Sanji không nói gì nhưng hắn cũng có chút hứng thú với loại Dial này, đặc biệt là loại phun lửa, có thể khiến việc nấu nướng dễ dàng hơn. Còn về Zoro thì không quan tâm, kiếm sĩ không hứng thú với thứ gì khác ngoài kiếm.
-Nếu cậu đã nói vậy, chúng ta sẽ đánh cướp một ít Dials mang theo. Còn nữa, theo như tớ nghĩ, trên đảo này có rất nhiều vàng. Làm hải tặc, thấy vàng mà không cướp thì có chút không xứng với hai chữ hải tặc. Các cậu nghĩ sao?
Yaki cười nói.
-Là một thành phố vàng đấy. Các cậu cướp được hết không?
Robin bổ sung nói.
-Một thành phố vàng. Ý cô là…
Zoro nghe thế thì như nhớ đến câu chuyện trong cuốn sách của lão Norland kia. Hắn bắt đầu hiểu được điều gì. Mà không chỉ là hắn, mọi người cũng hiểu ra, Upper Yard này đến từ đâu.
-Không cần biết có bao nhiêu vàng. Chúng ta sẽ cướp được bao nhiêu thì cướp. MỌI NGƯỜI…Tớ tuyên bố. Chúng ta sẽ đánh cướp đảo trên trời.
Luffy cười lớn nói trong sự kinh ngạc của lão kỵ sĩ và tên thổ dân.
-Nè Luffy, cậu chuẩn bị như thế nào đánh nhau với người được gọi là Chúa Trời Enel kia chưa?
Yaki quay sang Luffy hỏi.
-Tớ đang nghĩ đấy. Nhưng cứ kệ, đến lúc đó, tớ sẽ đánh bại hắn.
Luffy cười nói.
-Mà chúng ta sắp đến đền tế rồi phải không?
Sanji hỏi.
-Đúng thế, theo bản đồ thì sắp đến rồi.
Robin nhìn bản đồ trên tay nói.
-Vậy chúng ta làm gì với ba tên này đây?
Zoro nhìn ba người bị bắt hỏi.
-Thả hoặc giết! Quyền các cậu!!! Hi..Hi..hi..
Yaki cười nói, nghe hắn nói thế thì tên thổ dân và lão kỵ sĩ sợ tái mặt, họ không nghĩ người trẻ tuổi này lại khát máu như vậy. Còn về tên cảnh vệ vừa tỉnh lại nghe thế thì lăn ra ngất xỉu lần nữa.
-Thật ác độc.
Usopp nói.
-Thật xấu!!
Chopper cũng gật đầu đồng ý.
-Thả đi. Để trên thuyền nuôi tốn cơm.
Sanji cười nói. Mọi người gật đầu đồng ý, quyết định thả ba người này. Yaki gật đầu cười, từ đầu hắn cũng không muốn giết họ, hơn thế nữa, Yaki cũng biết Luffy sẽ thả họ đi mà thôi. Với lại, bọn họ đã khai thác đủ tin tức cần biết về đảo trên trời cũng như kẻ địch phía trước, không cần giữ lại mấy người này nữa.
-Trước khi đi, tôi muốn nói trước. Chúng tôi sẽ đánh nhau với người được các ngươi gọi là thần Enel kia. Hy vọng lần gặp tiếp theo, chúng ta không phải là địch. Nếu là địch các vị sẽ không còn may mắn như hôm nay đâu.
Yaki cười nhìn hai người thổ dân và lão kỵ sĩ nói, còn về tên cảnh vệ, tên này vừa suýt chết bởi người được hắn tôn sùng là thần kia, chắc chắn hắn không ngu đến mức đi trợ giúp tên kia.
-Tôi có thể ở lại không? Tôi có thể trợ giúp các vị trong cuộc chiến này.
Lão kỵ sĩ bỗng nhiên lên tiếng nói.
-Được thôi! Nếu ông muốn.
Luffy không chút do dự đáp lại, hắn cảm thấy lão kỵ sĩ không phải là người xấu nên rất dễ dàng đồng ý. Mọi người không có ý kiến gì, dù sao trước đó lão cũng được gọi là thần. Chỉ là 6 năm trước bị Enel đến đoạt đi vị trí mà thôi. Hơn thế nữa, tay sai lúc trước của lão cũng biến thành những tên thần quan và thần binh trung thành của Enel bây giờ. Có lão giúp sức cũng sẽ giảm bớt nhiều rắc rối.
…
-Nami, cậu có ở đây không?
Luffy nhìn nơi tế đàn phía trước gọi lớn. Mục đích của bọn hắn đến đây là tìm Nami, nhưng có vẻ nơi này không có người.
-Có vẻ như cô ấy không ở đây? Chúng ta phải đổ bộ lên đảo tìm thôi. Hơn nữa Going Merry có chút hư hỏng khá nặng, không thể tiếp tục đánh nhau trên thuyền Going Merry được.
Sanji nhìn tế đàn lớn phía trước nói. Theo như suy đoán của mọi người, nếu Nami bị người của chúa trời bắt thì nàng trước sau gì cũng bị đem đến nơi này. Nhưng đã qua lâu như vậy, Nami không có bị mang đến đây, khả năng lớn nàng không bị các thần quan hay thần binh bắt giữ. Hơn thế nữa, theo quan sát của mọi người, nơi này đã lâu không có người đến, bụi phủ khá dày, trên đất không có bất cứ dấu chân nào khác ngoài của bọn hắn.
-Uh. Đi thôi. Chúng ta lên đảo cắm trại, qua đêm này, chúng ta sẽ đi tìm Nami. Đừng quá lo lắng, Nami rất thông minh, nàng sẽ không có chuyện gì.
Yaki gật đầu nói.
-Lão kỵ sĩ, ngày mai có thể dẫn chúng tôi tới di tích thành phố cổ không?
Nghe lên đảo, Robin liên quay về phía lão kỵ sĩ hỏi. Nàng là một nhà khảo cổ, khá là hiếu kỳ với những di tích xưa.
-Được. Di tích thành phố cổ cách nơi này cũng không quá xa. Ngày mai, để ta dẫn các vị đến đó.
Lão kỵ sĩ không chút do dự gật đầu nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.