Chương 13: Bi Thương
Aya Khanh Khanh
06/07/2021
Edit by Táo ~
----------------------
Thế nhưng... thế này là sao... Vưu Thị Hoạ đè lại trái tim đang đập kịch liệt, lùi về vài bước, lúc này đáng ra cô nên tìm một chỗ trốn, đợi Quý Trạch Chi rời đi rồi mới vào văn phòng lấy đáp án mà Vân Đoá nói, sau đó coi như chưa hề xảy ra chuyện gì mà quay về lớp, nhưng lúc này một chút cô cũng không muốn đi.
Nếu cô có thể giúp cậu, liệu cậu có thể thích cô chứ?
Đánh liều một lần đi, cô thực sự rất muốn cậu nhớ mình, cũng muốn được cậu thích.
Cửa bị đẩy ra, Quý Trạch Chi ra khỏi văn phòng, mặt không có chút biểu cảm nào.
Vưu Thị Hoạ đứng cách cậu vài bước, khẩn trương nhìn cậu đang bước tới gần mình.
Năm bước, ba bước, một bước... Lướt qua giống như cô không tồn tại, cũng không chút chần chờ, không bố thí cho cô dù chỉ một ánh mắt.
"Quý, Quý Trạch Chi..." Vưu Thị Hoạ nhìn người phía trước càng đi càng xa, giọng nói run rẩy, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí gọi cậu lại. Hai tay nắm chặt lấy mép váy, tim đập thình thịch.
Thiếu niên nghe tiếng quay đầu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, tuy cậu không nói gì nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ nghĩ hoặc không chút kiên nhẫn.
"Tôi... tôi là Vưu Thị Hoạ, chữ "Vưu" trong từ ưu tú..." Nhìn vẻ không kiên nhẫn trong mắt thiếu niên ngày càng lớn, cô lập tức chuyển lời, "Chuyện đó... tôi vừa chuyển tới đây... toán lý hoá đều rất kém, cậu có muốn dạy thêm cho tôi không?" Nói tới đây, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc mặt thiếu niên, thấy cậu không nói gì, cô lại bổ sung, "Học phí nhiều hay ít tuỳ cậu..."
Sắc mặt Quý Trạch Chi cuối cùng cũng thay đổi, "Cậu nghe thấy?"
Vưu Thị Hoạ cứng họng.
Không khí nhất thời như ngưng đọng.
Nhìn thiếu niên xoay người như muốn đi, Vưu Thị Hoạ vội vàng chạy tới trước mặt cậu, cẩn thận nói, "Có thể thêm wechat được không... số điện thoại cũng được, tôi, tôi chỉ muốn làm bạn với cậu... Tôi sẽ không nói cho ai biết... Tôi..."
"Cậu nói hay không thì tuỳ." Bước chân thiếu niên không ngừng lại, cậu vòng qua Vưu Thị Hoạ, giống như ghét bỏ quay về lớp học.
Vưu Thị Hoạ ngơ ngác nhìn cậu rời đi, không biết nên làm gì.
Sau đó, toàn thân rét lạnh giống như ở trong hầm băng.
Cô đứng đó ngây người hồi lâu, cả một hành lang vắng vẻ chỉ có một mình cô đứng đó cúi đầu, không thấy rõ biểu cảm.
Thật đau lòng mà.
Cô cố nén nước mắt sắp chảy ra, hít sâu một cái ổn định cảm xúc quay vào văn phòng lấy đáp án rồi về lớp.
Vân Đoá cho rằng cô muốn nhìn Quý Trạch Chi nhiều thêm một chút nên cũng không hỏi lí do tại sao đi lâu như vậy.
"Vân Đoá, trong lớp nóng quá, tớ đi ra ngoài ngồi một lát." Vưu Thị Hoạ không ngẩng đầu, nói với Hàn Vân Đoá một câu cũng không chờ đáp lại rồi vội vàng ra ngoài.
"??" Vân Đoá nhìn cô khó hiểu, đây là quá kích động sau khi được tiếp xúc với nam thần sao, muốn ra ngoài hồi phục tinh thần? Sách cũng không cầm đã đi rồi...
Bên ngoài phòng học có rất nhiều học sinh ngồi đọc sách trên ghế, không khí sáng sớm tươi mát, bên ngoài cũng rất mát mẻ nên học sinh cũng không ít.
Vưu Thị Hoạ chỉ là cảm thấy mình quá đau lòng, chỉ muốn tìm một nơi không người khóc một lúc, nghẹn khuất như vậy thật là khó chịu.
Nhưng không nghĩ tới cô chạy trốn nhanh như vậy, cũng chỉ qua cửa sổ lớp ba vài giây ngắn ngủi cũng bị người ta nhìn thấy.
Dung Giai trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ, tay vuốt lá thư tình không biết bao nhiêu lần, thế nào cũng không hài lòng, đang lúc tâm tư rối loạn lại thấy bóng dáng quen thuộc mà mình tâm tâm niệm niệm chạy lướt qua.
Sao lại chạy nhanh như vậy? Không phải cô gặp chuyện gì đấy chứ? Nghĩ cũng không nghĩ, đợi Dung Giai phản ứng lại đã chạy theo phía sau cô.
----------------------
Thế nhưng... thế này là sao... Vưu Thị Hoạ đè lại trái tim đang đập kịch liệt, lùi về vài bước, lúc này đáng ra cô nên tìm một chỗ trốn, đợi Quý Trạch Chi rời đi rồi mới vào văn phòng lấy đáp án mà Vân Đoá nói, sau đó coi như chưa hề xảy ra chuyện gì mà quay về lớp, nhưng lúc này một chút cô cũng không muốn đi.
Nếu cô có thể giúp cậu, liệu cậu có thể thích cô chứ?
Đánh liều một lần đi, cô thực sự rất muốn cậu nhớ mình, cũng muốn được cậu thích.
Cửa bị đẩy ra, Quý Trạch Chi ra khỏi văn phòng, mặt không có chút biểu cảm nào.
Vưu Thị Hoạ đứng cách cậu vài bước, khẩn trương nhìn cậu đang bước tới gần mình.
Năm bước, ba bước, một bước... Lướt qua giống như cô không tồn tại, cũng không chút chần chờ, không bố thí cho cô dù chỉ một ánh mắt.
"Quý, Quý Trạch Chi..." Vưu Thị Hoạ nhìn người phía trước càng đi càng xa, giọng nói run rẩy, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí gọi cậu lại. Hai tay nắm chặt lấy mép váy, tim đập thình thịch.
Thiếu niên nghe tiếng quay đầu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, tuy cậu không nói gì nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ nghĩ hoặc không chút kiên nhẫn.
"Tôi... tôi là Vưu Thị Hoạ, chữ "Vưu" trong từ ưu tú..." Nhìn vẻ không kiên nhẫn trong mắt thiếu niên ngày càng lớn, cô lập tức chuyển lời, "Chuyện đó... tôi vừa chuyển tới đây... toán lý hoá đều rất kém, cậu có muốn dạy thêm cho tôi không?" Nói tới đây, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc mặt thiếu niên, thấy cậu không nói gì, cô lại bổ sung, "Học phí nhiều hay ít tuỳ cậu..."
Sắc mặt Quý Trạch Chi cuối cùng cũng thay đổi, "Cậu nghe thấy?"
Vưu Thị Hoạ cứng họng.
Không khí nhất thời như ngưng đọng.
Nhìn thiếu niên xoay người như muốn đi, Vưu Thị Hoạ vội vàng chạy tới trước mặt cậu, cẩn thận nói, "Có thể thêm wechat được không... số điện thoại cũng được, tôi, tôi chỉ muốn làm bạn với cậu... Tôi sẽ không nói cho ai biết... Tôi..."
"Cậu nói hay không thì tuỳ." Bước chân thiếu niên không ngừng lại, cậu vòng qua Vưu Thị Hoạ, giống như ghét bỏ quay về lớp học.
Vưu Thị Hoạ ngơ ngác nhìn cậu rời đi, không biết nên làm gì.
Sau đó, toàn thân rét lạnh giống như ở trong hầm băng.
Cô đứng đó ngây người hồi lâu, cả một hành lang vắng vẻ chỉ có một mình cô đứng đó cúi đầu, không thấy rõ biểu cảm.
Thật đau lòng mà.
Cô cố nén nước mắt sắp chảy ra, hít sâu một cái ổn định cảm xúc quay vào văn phòng lấy đáp án rồi về lớp.
Vân Đoá cho rằng cô muốn nhìn Quý Trạch Chi nhiều thêm một chút nên cũng không hỏi lí do tại sao đi lâu như vậy.
"Vân Đoá, trong lớp nóng quá, tớ đi ra ngoài ngồi một lát." Vưu Thị Hoạ không ngẩng đầu, nói với Hàn Vân Đoá một câu cũng không chờ đáp lại rồi vội vàng ra ngoài.
"??" Vân Đoá nhìn cô khó hiểu, đây là quá kích động sau khi được tiếp xúc với nam thần sao, muốn ra ngoài hồi phục tinh thần? Sách cũng không cầm đã đi rồi...
Bên ngoài phòng học có rất nhiều học sinh ngồi đọc sách trên ghế, không khí sáng sớm tươi mát, bên ngoài cũng rất mát mẻ nên học sinh cũng không ít.
Vưu Thị Hoạ chỉ là cảm thấy mình quá đau lòng, chỉ muốn tìm một nơi không người khóc một lúc, nghẹn khuất như vậy thật là khó chịu.
Nhưng không nghĩ tới cô chạy trốn nhanh như vậy, cũng chỉ qua cửa sổ lớp ba vài giây ngắn ngủi cũng bị người ta nhìn thấy.
Dung Giai trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ, tay vuốt lá thư tình không biết bao nhiêu lần, thế nào cũng không hài lòng, đang lúc tâm tư rối loạn lại thấy bóng dáng quen thuộc mà mình tâm tâm niệm niệm chạy lướt qua.
Sao lại chạy nhanh như vậy? Không phải cô gặp chuyện gì đấy chứ? Nghĩ cũng không nghĩ, đợi Dung Giai phản ứng lại đã chạy theo phía sau cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.