Chương 29
Mai Đình Phong
08/12/2019
Kỉ Tình dừng xe tại một bãi đỗ xe công cộng, sau đó hai tay dắt hai đứa nhỏ đi dạo phố. Đường phố đông đúc những người đi bộ chen nhau, cô phải nắm thật chặt tay Tần Dịch và Tần Ngạo để khỏi hai nhóc bị lạc.
Đi dạo một lúc lâu, họ đi vào một con hẻm nhỏ tìm nơi ăn uống. Kỉ Tình thích những quán ăn nhỏ nhứ thế, ít người như thế.
Đi một lúc lâu cô chợt có cảm giác có người theo mình, hơn nữa còn rất nhiều người. Không khỏi lo sợ, cô nắm chặt tay hai đứa nhỏ hơn, kéo chúng đi nhanh hơn. Đi một lúc lâu cảm giác đó dần dần biến mất, hình như không còn ai theo họ nữa cô mới thở dài. Tần Dịch nhìn cô , cất giọng trong trẻo, non nớt:
Mẹ, mẹ đừng sợ, còn tụi con, tụi con lớn rồi, tụi con sẽ thay ba bảo vệ mẹ....
Ba mẹ con dắt nhau vào một quán ăn nhỏ , bày trí kiểu Trung cổ trông rất đẹp mắt. Họ chọn một bàn nhỏ trong góc gọi một vài món ăn ngon , trong quán nhỏ này rất thoải mái, mùi hương thơm thoang thoảng toả ra từ cái lư hương gần đó khiến người ta thư giãn. Ba người ngồi vừa ăn vừa đánh giá nơi này. Tần Ngạo lúc này mới nhíu nhíu lông mày nhỏ, lên tiếng:
Mẹ, hay là chúng ta về đi , con cảm thấy lo lắng quá.
Kỉ Tình gật đầu, thực sự hôm nay trong lòng cô cũng rất lo lắng , khó chịu. Cô toan đứng dậy khỏi ghế chợt đầu óc bắt đầu choáng váng, rồi từ từ lim đi. Tất cả khách hàng đang ăn trong quán cũng gục xuống bàn hết một lượt, có vài người còn ngã sóng xoài xuống mặt đất.
Một đám người ăn mặc kì lạ bước ra từ căn phòng nhỏ trong quán, chúng tiến tới chỗ Kỉ Tình và hai đứa nhóc vác họ mang đi......
....
Tần Mặc Uy sốt ruột nhìn Hoắc Tầm:
'' Tìm thấy chưa??
dạ , tôi đã cho người tìm hết tất cả ngóc ngách nhưng không thấy chút giấu vết nào của chị dâu và hai vị tiểu thiếu gia.
Cho người tiếp tục tìm, dù phải lật tung Trung Quốc cũng phải tìm ra. Còn nữa, nói với chính phủ Trung Quốc điều lính đặc chủng đi tìm, nếu vợ con tôi mà có mệnh hệ gì tại đây, Trung quốc này sẽ xoá sổ khỏi bản đồ thế giới.''
Hoắc tầm dạ một tiếng rồi đi ra ngoài. Tần Mặc Uy xoa xoa mi tâm. Lần này không rõ đối phương có mục đích gì nữa. Dù gì anh cũng nhất định cứu được bọn họ dù cho anh có chết không toàn thây.
...
Kỉ tình tỉnh dậy, cô đang bị nhốt trong căn phòng màu trắng không có lấy một cái lỗ để nhìn ra bên ngoài. Hai đứa nhóc không bị nhốt cùng cô .
Một cỗ lo lắng cứ từ từ dâng lên trong lòng không cách nào lắng xuống, con của cô không biết có bị làm sao không, có bị thương không nữa.
Cô đứng dậy lần mò theo bức tường tìm một chút hi vọng thoát ra ngoài. Phải rồi, cô còn có năng lực cơ mà?
Cô dùng tay tạo ra một quầng sáng bạc thông ra bên ngoài sau đó bước ra. Bên ngoài là một hành lang trắng toát với rất nhiều căn phòng kính chứa đầy bộ phận cơ thể người, hình như được gọi là tiêu bản gì đó.
Kỉ Tình đi dọc theo hành lang lớn nhỏ khác nhau đi mãi đi mãi chợt cô nhìn thấy có một dãy hành lang tối om mà trong đó có một căn phòng duy nhất sáng đèn, tò mò đi sâu vào bên trong, quá lớp cửa kính cô nhìn thấy một đám mặc đồ̀ trắng toát đang vây quanh hai chiếc giường nhỏ, nhìn kĩ một chút thì thấy trên giường đó là người, đặc biệt hơn là hai đứa nhỏ mà hai đứa nhỏ đó là con trai cô, không nghĩ ngợi chút nào cô xông vào trong ẩu đả với đám người đó. Một phần vì năng lực một phần vì cô từng là sát thủ nên hạ gục đám người đó rất dễ dàng. Giờ cô mới để ý, hai đứa nhóc nhà cô vẫn chưa bị làm sao, vẫn tỉnh táo chỉ là bị chói chặt trên giường thôi .
Cô cởi trói sau đó kéo hai đứa bỏ chạy. Để tránh không kịp chạy theo cô, hai nhóc bèn bay lên, đưa tay nắm chặt tay cô, luôn luôn kề cạnh.
Nơi này cứ như mê cung vậy, chỗ nào cũng giống nhau, họ không thể phân biệt nơi họ từng chạy qua nữa, Kỉ Tình dẫn theo hai đứa nhỏ chạy mãi, tới một cánh cửa hình tròn, nó tự động mở ra, họ chạy vào bên trong, sau cánh cửa đó mọi thứ tối đen như mực vậy. Tần Dịch đưa bàn tay bé nhỏ lên, một ngọn lửa sáng rực chiếu sáng tất cả, Sau khi nhìn kĩ tất cả Kỉ Tình sợ hế́t hồn.
Xung quanh họ là người , có tới vài trục người trong cái hành lang nhỏ hẹp này. Kỉ Tình cười cười với họ một cái sau đó đó đi về phía bên kia, nơi cánh cửa thoát ra khỏi đây ngự trị. khi cô tới gần, cánh cửa đó mở ra, lúc này cô hơi ngạ̣c nhiên, cửa có thể mở sao họ không ra ngoài? Chợt cô cảm thấy có gì đó không ổn, nhấc chân chạy kéo theo hai đứa nhỏ đang lơ lửng bước qua khỏi cánh cửa.
Lúc này đám người đó cũng ào à̀o chạy ra, bụng họ tách làm hai há to thành cái miệng, đầy răng lao về phía ba người. Tần Ngạo bắn ra những khối băng nhỏ, nhọn như mũi dao vào bọn chúng, bức tường trắng như tuyết bên cạnh dần dần bị máu nhuộm đỏ trông như đoá hoa đỏ rực nở giữa ngày tuyết rơi vậy.
Thấy chúng kéo tới ngày càng đông, cô nắm chặt tay hai đứa nhỏ co dò chạy thục mạng...
Đi dạo một lúc lâu, họ đi vào một con hẻm nhỏ tìm nơi ăn uống. Kỉ Tình thích những quán ăn nhỏ nhứ thế, ít người như thế.
Đi một lúc lâu cô chợt có cảm giác có người theo mình, hơn nữa còn rất nhiều người. Không khỏi lo sợ, cô nắm chặt tay hai đứa nhỏ hơn, kéo chúng đi nhanh hơn. Đi một lúc lâu cảm giác đó dần dần biến mất, hình như không còn ai theo họ nữa cô mới thở dài. Tần Dịch nhìn cô , cất giọng trong trẻo, non nớt:
Mẹ, mẹ đừng sợ, còn tụi con, tụi con lớn rồi, tụi con sẽ thay ba bảo vệ mẹ....
Ba mẹ con dắt nhau vào một quán ăn nhỏ , bày trí kiểu Trung cổ trông rất đẹp mắt. Họ chọn một bàn nhỏ trong góc gọi một vài món ăn ngon , trong quán nhỏ này rất thoải mái, mùi hương thơm thoang thoảng toả ra từ cái lư hương gần đó khiến người ta thư giãn. Ba người ngồi vừa ăn vừa đánh giá nơi này. Tần Ngạo lúc này mới nhíu nhíu lông mày nhỏ, lên tiếng:
Mẹ, hay là chúng ta về đi , con cảm thấy lo lắng quá.
Kỉ Tình gật đầu, thực sự hôm nay trong lòng cô cũng rất lo lắng , khó chịu. Cô toan đứng dậy khỏi ghế chợt đầu óc bắt đầu choáng váng, rồi từ từ lim đi. Tất cả khách hàng đang ăn trong quán cũng gục xuống bàn hết một lượt, có vài người còn ngã sóng xoài xuống mặt đất.
Một đám người ăn mặc kì lạ bước ra từ căn phòng nhỏ trong quán, chúng tiến tới chỗ Kỉ Tình và hai đứa nhóc vác họ mang đi......
....
Tần Mặc Uy sốt ruột nhìn Hoắc Tầm:
'' Tìm thấy chưa??
dạ , tôi đã cho người tìm hết tất cả ngóc ngách nhưng không thấy chút giấu vết nào của chị dâu và hai vị tiểu thiếu gia.
Cho người tiếp tục tìm, dù phải lật tung Trung Quốc cũng phải tìm ra. Còn nữa, nói với chính phủ Trung Quốc điều lính đặc chủng đi tìm, nếu vợ con tôi mà có mệnh hệ gì tại đây, Trung quốc này sẽ xoá sổ khỏi bản đồ thế giới.''
Hoắc tầm dạ một tiếng rồi đi ra ngoài. Tần Mặc Uy xoa xoa mi tâm. Lần này không rõ đối phương có mục đích gì nữa. Dù gì anh cũng nhất định cứu được bọn họ dù cho anh có chết không toàn thây.
...
Kỉ tình tỉnh dậy, cô đang bị nhốt trong căn phòng màu trắng không có lấy một cái lỗ để nhìn ra bên ngoài. Hai đứa nhóc không bị nhốt cùng cô .
Một cỗ lo lắng cứ từ từ dâng lên trong lòng không cách nào lắng xuống, con của cô không biết có bị làm sao không, có bị thương không nữa.
Cô đứng dậy lần mò theo bức tường tìm một chút hi vọng thoát ra ngoài. Phải rồi, cô còn có năng lực cơ mà?
Cô dùng tay tạo ra một quầng sáng bạc thông ra bên ngoài sau đó bước ra. Bên ngoài là một hành lang trắng toát với rất nhiều căn phòng kính chứa đầy bộ phận cơ thể người, hình như được gọi là tiêu bản gì đó.
Kỉ Tình đi dọc theo hành lang lớn nhỏ khác nhau đi mãi đi mãi chợt cô nhìn thấy có một dãy hành lang tối om mà trong đó có một căn phòng duy nhất sáng đèn, tò mò đi sâu vào bên trong, quá lớp cửa kính cô nhìn thấy một đám mặc đồ̀ trắng toát đang vây quanh hai chiếc giường nhỏ, nhìn kĩ một chút thì thấy trên giường đó là người, đặc biệt hơn là hai đứa nhỏ mà hai đứa nhỏ đó là con trai cô, không nghĩ ngợi chút nào cô xông vào trong ẩu đả với đám người đó. Một phần vì năng lực một phần vì cô từng là sát thủ nên hạ gục đám người đó rất dễ dàng. Giờ cô mới để ý, hai đứa nhóc nhà cô vẫn chưa bị làm sao, vẫn tỉnh táo chỉ là bị chói chặt trên giường thôi .
Cô cởi trói sau đó kéo hai đứa bỏ chạy. Để tránh không kịp chạy theo cô, hai nhóc bèn bay lên, đưa tay nắm chặt tay cô, luôn luôn kề cạnh.
Nơi này cứ như mê cung vậy, chỗ nào cũng giống nhau, họ không thể phân biệt nơi họ từng chạy qua nữa, Kỉ Tình dẫn theo hai đứa nhỏ chạy mãi, tới một cánh cửa hình tròn, nó tự động mở ra, họ chạy vào bên trong, sau cánh cửa đó mọi thứ tối đen như mực vậy. Tần Dịch đưa bàn tay bé nhỏ lên, một ngọn lửa sáng rực chiếu sáng tất cả, Sau khi nhìn kĩ tất cả Kỉ Tình sợ hế́t hồn.
Xung quanh họ là người , có tới vài trục người trong cái hành lang nhỏ hẹp này. Kỉ Tình cười cười với họ một cái sau đó đó đi về phía bên kia, nơi cánh cửa thoát ra khỏi đây ngự trị. khi cô tới gần, cánh cửa đó mở ra, lúc này cô hơi ngạ̣c nhiên, cửa có thể mở sao họ không ra ngoài? Chợt cô cảm thấy có gì đó không ổn, nhấc chân chạy kéo theo hai đứa nhỏ đang lơ lửng bước qua khỏi cánh cửa.
Lúc này đám người đó cũng ào à̀o chạy ra, bụng họ tách làm hai há to thành cái miệng, đầy răng lao về phía ba người. Tần Ngạo bắn ra những khối băng nhỏ, nhọn như mũi dao vào bọn chúng, bức tường trắng như tuyết bên cạnh dần dần bị máu nhuộm đỏ trông như đoá hoa đỏ rực nở giữa ngày tuyết rơi vậy.
Thấy chúng kéo tới ngày càng đông, cô nắm chặt tay hai đứa nhỏ co dò chạy thục mạng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.