Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen

Chương 26: Sinh nhật của tôi, thế giới của tôi

Thanh Âm Thiên Sứ

14/06/2013

“Này, đồ ngốc! Buông!” Giọng Tễ Huyên bình tĩnh từ từ lọt vào lỗ tai tôi.

“A.” Hình như ôm lâu quá nên anh ấy không thích thì phải.

“Tôi...”

“Bạn cô đã nhìn hơn 5 phút rồi đó.”

Tôi quay đầu nhìn lại! Quả nhiên..., Mạn Trữ, Uyển Nhu. Hai người nhìn rất thân thân mật mật nha ~~! Thật tốt, được xem phim không tốn tiền, mặt Mạn Trữ hiện rõ kìa! Vận khí coi như tốt, lúc gặp chuyện chúng tôi ở chỗ cao nhất, bây giờ chúng tôi vừa đúng lúc di chuyển xuống. Thật tốt! ông trời, ngài rất giỏi chọn chỗ, đúng là thị giác của Mạn Trữ tốt nhất!

Về đến nhà, tôi đã mệt mỏi giống con cún vậy, tôi cũng không muốn bữa tối hay quà tặng gì nữa, tôi chỉ có cảm giác muốn đi ngủ thôi, lần sinh nhật này trôi qua với cái vòng xoay chết tiệt đó thì không còn gì để nói nữa, tôi đẩy cửa phòng ra, wow ~~! Nhất thời quá nhiều cảm xúc, ông nội thật sự rất giữ lời hứa nha, ông giúp tôi sửa lại mọi thứ, tất cả vật dụng đều được trang trí màu hồng phấn, toàn bộ căn phòng như thế giới màu hồng vậy, tôi thích nhất màu hồng phấn, “Uh! Rốt cục, rốt cục...”

“Đồ ngốc, cô giải thích cho tôi chuyện này là sao!” Tôi nhớ hôm nay chúng tôi đều còn sống sót qua khỏi bánh xe cao chọc trời đó, như thế nào lại có cảm giác giọng Tễ Huyên như vọng từ Địa Ngục lên vậy?

“Hắc hắc..., này là..., hắc hắc...”

“Không cần dùng tiếng cười ngây ngô để đánh lạc hướng, sao lại thế này!?”

“Là ông nội, là ông nội tặng quà sinh nhật cho tôi.” Xin lỗi, ông nội...

“Là cô yêu cầu ông nội hả?.”

Tôi còn muốn dùng ông nội làm bình phong, Tễ Huyên thoạt nhìn rất buồn bực, cũng đúng thôi, phòng con trai mà màu hồng thì đúng là rất..., “Không phải! Là ông nội chủ động...”

“Lan Trăn ~~, ông nội rất đau lòng a!” Ông nội! Ông chui ở đâu ra vậy?

“Không phải, cái kia, con nói..., cái kia, dạ...”

“Cô kêu tôi làm sao mà ở? Cô chẳng lẽ muốn tôi cùng cô ở cái... chỗ màu hồng này sao?”



“Tễ Huyên, chỗ này có gì không tốt đâu, rất đáng yêu nha, con có thể thay đổi hoàn cảnh một chút, con người luôn phải chấp nhận cái mới mà, kỳ thật nhìn lâu thì phòng này cũng ấm áp hơn nhiều, ha ha.” Ông nội bắt đầu nói giúp cho tôi.

“Đúng vậy, lời ông nội nói rất triết lý a.” Tôi cũng phụ họa theo.

“Hai người... Đồ ngốc, quà sinh nhật của cô bị hủy bỏ!”

Ô ~~! Không cần a! Đây không phải là kết quả tôi muốn, Thiệu Tễ Huyên, anh thật nhỏ mọn! Không để ý tới anh, hừ! Thiệu Tễ Huyên làm sao có thể như vậy, chỉ là thay đổi cách trang trí của căn phòng thôi mà, tức giận như vậy làm gì? Năm nay đang thịnh hành màu hồng, vậy cũng không chịu. A ~~, tôi rất thích phòng này, nhưng nam chủ nhân của nó lại không muốn nó rồi, rất đáng thương mà!

Mệt mỏi quá a, cơm nước xong, tiễn ba mẹ tôi về thì bản thân liền lên giường, chỉ một lát sau, cơn buồn ngủ liền kéo đến. Như thế nào lại có cảm giác bị cái gì liếm hai má mình vậy! Tôi bị ngứa liền tỉnh, tôi mở mắt ra, phát hiện một đám lông nhung nhung gì đó, tôi ngồi dậy, nhìn thấy trên giường tôi có một con chó nhỏ, “Bé là ai vậy?” Tôi ôm lấy chú cún, tôi trước giờ đều thích động vật nhỏ.

“Thích không?” Tiếp theo tôi nhìn thấy Tễ Huyên ngồi bên cạnh mình.

“Đây là...”

“Quà sinh nhật.”

“Cám ơn!” Thật không ngờ Tễ Huyên lại tặng tôi cái này, rất thích nha! Thật nhỏ nha ~~, thật là đáng yêu!

“Sinh nhật vui vẻ, Lan Trăn.”

“Đây là chó gì vậy?” Bộ dáng có chút ngốc ngốc, lông không dài lắm, nhưng sờ lên rất thoải mái.

“Là St. Bernard.”

“Thật là đáng yêu.” Hiện tại tôi hoàn toàn bị tiểu gia hỏa đáng yêu này mê hoặc rồi, không ngờ tới sau này nó lớn lên lại chiếm mất căn phòng của chúng tôi, bắt chúng tôi ở trong ổ chó... “Không ngờ tới anh cũng thích cún con, đúng rồi, Tễ Huyên trước kia anh có nuôi qua chó chưa?”

“Trước kia nuôi qua một con chó Nhật.” Tễ Huyên giống như rất hoài niệm con cún trước đây, nhìn bộ dạng anh ấy nói chuyện tôi liền biết, “Nó đã 7 tuổi.”



“Sau đó thì sao?”

“Sau đó nó..., sau đó tôi..., sau đó nó đã chết. Tôi mang nó đi ra ngoài tản bộ, lúc qua đường, có chiếc xe xông tới, vốn nó có thể chạy, nhưng khi đó tôi không kìm lòng kêu tên nó, nó dừng lại quay đầu xem tôi, liền...”

“Thật tội nghiệp, chắc anh rất buồn...” Rất quái lạ nha, Tễ Huyên cho tới bây giờ cũng chưa từng giống như hôm nay kể chuyện cho tôi nghe, tôi mặc dù buồn thay cho con cún, “Bất quá, tôi rất vui khi chính miệng anh kể chuyện này cho tôi nghe. Đúng rồi, này tặng anh!”

“Đừng nói chó nữa, bây giờ chúng ta làm sao đây?”

“Chúng ta làm sao?”

“Nhờ ý kiến hay ho của cô, vốn trong phòng này có một ghế sô pha cho tôi qua đêm, hiện tại trừ bỏ cái giường này, không có vật khác để ngủ.” Ông nội! Nhất định do ông giở trò quỷ rồi ~~!

“Ê, đồ ngốc, giúp tôi trải nệm trên đất coi.”

“Dù sao giường cũng rất lớn, thêm anh vô cũng không nhỏ đi, chúng ta ngủ chung đi!”

“...”

“Tôi nhớ anh nói anh sẽ không chọn hàng cấp thấp mà.”..., tóm lại, chúng tôi cùng nằm chung một giường, nhưng cảm giác có chút khang khác, lại không biết là khác chỗ nào, tôi nghe được tiếng tim mình đập, Tễ Huyên cũng không bắt tôi phải đem mặt xoay qua chỗ khác. Tôi cuối cùng vẫn không nhịn được xem thử coi Tễ Huyên ngủ chưa, thực khéo anh ấy cũng đang nhìn tôi, vì thế bốn mắt nhìn nhau. Cảm giác thật sự rất quái lạ, tôi từng đọc qua trong một cuốn sách, nếu một nam sinh cùng một nữ sinh thường xuyên nhìn nhau, là yêu đương! Yêu đương! Tôi rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Lâm Lan Trăn, không cần suy nghĩ bậy bạ, ngủ!

Không đúng, vừa rồi giống như Tễ Huyên gọi tên tôi, không phải kêu tôi là đồ ngốc, mà gọi tôi là Lan Trăn, “Tễ Huyên, anh vừa rồi chúc tôi sinh nhật vui vẻ đó, hình như gọi tôi là Lan Trăn thì phải.”

“..., nghe lầm.”

“Không phải, tôi thật sự nghe được anh nói nha!”

“Ngủ! Bằng không giết cả nhà cô!” Ai da! Chắc tôi cũng nghe lầm rồi, người nào đó mà gọi tôi là Lan Trăn sao? Kiếp sau đi.

Mùa đông ở đây bất tri bất giác trở lại, nếu không phải dự báo thời tiết nói rằng tối thứ hai sẽ có tuyết rơi, tôi còn không biết thời gian trôi qua nhanh như vậy. Ngày chủ nhật, tôi cảm thấy chú cún Đóa Đóa có chút cảm mạo nhẹ, vì thế tôi và Tễ Huyên quyết định mang chú cún Đóa Đóa đi bác sỹ thú y, nhưng Tễ Huyên lại đột nhiên nói có việc muốn ra ngoài, cho nên tôi phải ra ngoài với một vệ sĩ. Sau sự kiện mạo hiểm lần trước, khi tôi ra ngoài đều có vệ sĩ đi theo, cho dù có Tễ Huyên tới đón tôi tan học cũng như vậy, bất quá Tễ Huyên nói..., bọn họ sẽ không theo sát lắm, nhưng cảm giác có vệ sĩ thì rất phong cách.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook