Ông Xã Cực Sủng: Cục Cưng Mau Tới Đây
Chương 91: Tạp Chí Hai Người
Bách Hương Mật
07/06/2021
Mặc Vũ Nhu không ngốc, biết rằng màu trắng bắt mắt hơn nên màu trắng lúc nào cũng là lựa chọn hàng đầu của cô ta. Làm gì có ai muốn mặc bộ màu đen vô hồn đó? Nhưng mà nếu Đường Ninh mặc màu đen kia thì chắc là hợp lắm đấy, vô cùng phù hợp với tính cách cứng nhắc của cô. Mặc Vũ Nhu vừa nghĩ vừa cười chế giễu.
"Màu đen đúng là phù hợp với cô."
Nếu như dựa theo tính huống này, Đường Ninh mặc một bộ màu đen thì chẳng phải là giống với bức màn sau sân khấu sao? Mặc Vũ Nhu nghĩ thầm.
Đường Ninh cũng cười: "Màu trắng cũng rất hợp với cô."
"Chuẩn bị bấm máy rồi, mời hai vị tiểu thư chuẩn bị." Nhiếp ảnh gia đứng ở bên ngoài hô lên.
Mặc Vũ Nhu nhìn Đường Ninh, trong lòng dâng lên cảm xúc mãnh liệt. Bởi vì đây là lần đầu tiên cô ta và Đường Ninh đứng chung trên một sân khấu, đây là cơ hội tốt nhất để cô ta thể hiện bản thân. Cô ta phải cho tất cả mọi người biết Đường Ninh đã hết thời lâu rồi, bây giờ cô ta mới là người tài giỏi nhất.
Hai người lần lượt bước vào phòng chụp ảnh. Lần này, bức màn sau sân khấu là khung cảnh đường phố hiện đại, đầy rẫy những thăng trầm của cuộc sống.
Khi nhiếp ảnh gia nhìn Đường Ninh và Mặc Vũ Nhu tiến vào phòng thì trong đầu chợt nhảy ra một câu hỏi. Thậm chí anh ta còn cảm thấy cô người mẫu Đường Ninh này không chỉ có kĩ năng chuyên môn xuất sắc mà còn rất am hiểu chụp ảnh, bởi vì cô ấy chọn góc sáng rất thành thạo và phối hợp. Nói cách khác, cô ấy cũng rất am hiểu về chuyện kết hợp màu sắc.
Tại sao nhiếp ảnh gia lại nghĩ như vậy? Bởi vì bối cảnh mà bọn họ đang dựng là bối cảnh tang thương, nhiều thăng trầm nhưng sàn nhà và bầu trời lại là màu trắng, bức ảnh sẽ thiên về màu trắng nhiều hơn. Tưởng tượng trên tờ giấy trắng có thêm vài màu khác nhưng chúng đều dung hòa vào bối cảnh, rồi đột nhiên có một điểm đen xuất hiện thì sẽ thế nào?
Dù cho điểm đen đó có nhỏ đến đâu thì cũng sẽ là tâm điểm của mọi người.
Để chứng minh suy nghĩ trong lòng, nhiếp ảnh gia quay đầu hỏi trợ lý: "Vừa rồi Đường Ninh có nhìn thấy chúng ta đổi bối cảnh không?"
"Cô ấy hình như chỉ thấy chúng ta kéo rèm..." Trợ lý trả lời.
Quả nhiên...
Vô cùng chuyên nghiệp, lại biết tận dụng thời gian và địa điểm thích hợp. Một người mẫu như thế này mà không nổi tiếng thì đúng là không thể nào hiểu nổi. Nhiếp ảnh gia lại càng đánh giá cao Đường Ninh.
Mặc Vũ Nhu chỉ biết tranh giành vị trí, chỉ muốn đứng trước Đường Ninh, cứ nghĩ đứng ở trước thì sẽ được chú ý hơn.
Đường Ninh cứ để cho cô ta làm, cũng không ngăn cản, Mặc Vũ Nhu muốn đứng ở đâu thì đứng.
"Nào, chuẩn bị... Chúng tôi bắt đầu bấm máy. Cảnh đầu tiên là Mặc tiểu thư ở đằng trước rồi nắm tay Đường tiểu thư ở phía sau, hai người thể hiện sự hào hứng khi lần đầu tiên được đi dạo trên phố!"
Mặc Vũ Nhu nghe xong thì cười nhạt, chọn trang phục màu trắng là lựa chọn đúng đắn. Cô ta cảm thấy thần thái của mình đã đạt đến đỉnh cao, quay đầu nắm lấy tay Đường Ninh, tỏ vẻ vô cùng vui vẻ...
Nhưng biểu hiện của Đường Ninh như thế nào? Chỉ thấy cô đang nhìn vào một quầy hàng trên đường, trên quầy hàng có các loại vải vóc rất đẹp. Cô có vẻ như rất thích những thứ mới mẻ này. Mọi người đều có thể cảm thấy cô không muốn dừng lại, không muốn bị kéo đi. Bước đi của cô vừa phấn khích vừa kích động, còn có thể lộ ra những đường cong mượt mà của cơ thể. Mà điều quan trọng nhất đó là cô đã làm cho Mặc Vũ Nhu hoàn toàn bị lu mờ.
Bởi vì biểu cảm của cô quá mức sinh động... Thu hút sự chú ý của mọi người...
Thế nên...
Mặc Vũ Nhu...
Mờ nhạt như tấm rèm sau sân khấu...
"Màu đen đúng là phù hợp với cô."
Nếu như dựa theo tính huống này, Đường Ninh mặc một bộ màu đen thì chẳng phải là giống với bức màn sau sân khấu sao? Mặc Vũ Nhu nghĩ thầm.
Đường Ninh cũng cười: "Màu trắng cũng rất hợp với cô."
"Chuẩn bị bấm máy rồi, mời hai vị tiểu thư chuẩn bị." Nhiếp ảnh gia đứng ở bên ngoài hô lên.
Mặc Vũ Nhu nhìn Đường Ninh, trong lòng dâng lên cảm xúc mãnh liệt. Bởi vì đây là lần đầu tiên cô ta và Đường Ninh đứng chung trên một sân khấu, đây là cơ hội tốt nhất để cô ta thể hiện bản thân. Cô ta phải cho tất cả mọi người biết Đường Ninh đã hết thời lâu rồi, bây giờ cô ta mới là người tài giỏi nhất.
Hai người lần lượt bước vào phòng chụp ảnh. Lần này, bức màn sau sân khấu là khung cảnh đường phố hiện đại, đầy rẫy những thăng trầm của cuộc sống.
Khi nhiếp ảnh gia nhìn Đường Ninh và Mặc Vũ Nhu tiến vào phòng thì trong đầu chợt nhảy ra một câu hỏi. Thậm chí anh ta còn cảm thấy cô người mẫu Đường Ninh này không chỉ có kĩ năng chuyên môn xuất sắc mà còn rất am hiểu chụp ảnh, bởi vì cô ấy chọn góc sáng rất thành thạo và phối hợp. Nói cách khác, cô ấy cũng rất am hiểu về chuyện kết hợp màu sắc.
Tại sao nhiếp ảnh gia lại nghĩ như vậy? Bởi vì bối cảnh mà bọn họ đang dựng là bối cảnh tang thương, nhiều thăng trầm nhưng sàn nhà và bầu trời lại là màu trắng, bức ảnh sẽ thiên về màu trắng nhiều hơn. Tưởng tượng trên tờ giấy trắng có thêm vài màu khác nhưng chúng đều dung hòa vào bối cảnh, rồi đột nhiên có một điểm đen xuất hiện thì sẽ thế nào?
Dù cho điểm đen đó có nhỏ đến đâu thì cũng sẽ là tâm điểm của mọi người.
Để chứng minh suy nghĩ trong lòng, nhiếp ảnh gia quay đầu hỏi trợ lý: "Vừa rồi Đường Ninh có nhìn thấy chúng ta đổi bối cảnh không?"
"Cô ấy hình như chỉ thấy chúng ta kéo rèm..." Trợ lý trả lời.
Quả nhiên...
Vô cùng chuyên nghiệp, lại biết tận dụng thời gian và địa điểm thích hợp. Một người mẫu như thế này mà không nổi tiếng thì đúng là không thể nào hiểu nổi. Nhiếp ảnh gia lại càng đánh giá cao Đường Ninh.
Mặc Vũ Nhu chỉ biết tranh giành vị trí, chỉ muốn đứng trước Đường Ninh, cứ nghĩ đứng ở trước thì sẽ được chú ý hơn.
Đường Ninh cứ để cho cô ta làm, cũng không ngăn cản, Mặc Vũ Nhu muốn đứng ở đâu thì đứng.
"Nào, chuẩn bị... Chúng tôi bắt đầu bấm máy. Cảnh đầu tiên là Mặc tiểu thư ở đằng trước rồi nắm tay Đường tiểu thư ở phía sau, hai người thể hiện sự hào hứng khi lần đầu tiên được đi dạo trên phố!"
Mặc Vũ Nhu nghe xong thì cười nhạt, chọn trang phục màu trắng là lựa chọn đúng đắn. Cô ta cảm thấy thần thái của mình đã đạt đến đỉnh cao, quay đầu nắm lấy tay Đường Ninh, tỏ vẻ vô cùng vui vẻ...
Nhưng biểu hiện của Đường Ninh như thế nào? Chỉ thấy cô đang nhìn vào một quầy hàng trên đường, trên quầy hàng có các loại vải vóc rất đẹp. Cô có vẻ như rất thích những thứ mới mẻ này. Mọi người đều có thể cảm thấy cô không muốn dừng lại, không muốn bị kéo đi. Bước đi của cô vừa phấn khích vừa kích động, còn có thể lộ ra những đường cong mượt mà của cơ thể. Mà điều quan trọng nhất đó là cô đã làm cho Mặc Vũ Nhu hoàn toàn bị lu mờ.
Bởi vì biểu cảm của cô quá mức sinh động... Thu hút sự chú ý của mọi người...
Thế nên...
Mặc Vũ Nhu...
Mờ nhạt như tấm rèm sau sân khấu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.