Ông Xã Đại Nhân Lại Muốn Em Rồi
Chương 59: Không cần mặt mũi.
Mộng Huyền
14/10/2024
Gia Huy hôm sau vẫn mặt dày lái xe đến Hứa gia dù bị ghét, trước ánh mắt hình viên đạn của Hứa Cung Cẩn. Anh không né tránh mà ngó lơ ông khiến ông ba nào đó không có cảm giác được tôn trọng.
"Ái chà, muốn làm con rể tôi cơ đấy nhưng một chút phép tắc cũng không biết."
Thật ra lúc đến Gia Huy đã chào, nhưng người kia mặc kệ. Hứa Cung Cẩn kiểu thần trên cao nhìn xuống, chẳng quan tâm huống hồ bây giờ còn ra mặt đòi phép tắc.
Gia Huy không trách người lớn đầu óc có vấn đề, giúp cô chỉnh lại mái tóc vừa vặn hỏi một câu hết sức nhún
nhudng.
"Dự án mới của công ty ba con, hình như bác muốn giành phần hơn đúng không ạ?"
Dường như Hứa Cung Cấn không nghĩ đến Gia Huy đánh vào trọng tâm nhanh như vậy. Khu đất hai bên mua được tuy ở giữa lòng thành phố, nhưng tiền đầu tư rồi lời lãi phải chia đôi. Mỗi người được chút ít, nhưng có ai không biết phần đất đó mà kinh doanh thêm vài năm nữa sinh ra biết bao nhiêu tiền. Suy tính kỹ càng, Hứa Cung Cẩn cảm thấy dự án này quá mức tốt.
Hứa Cung Cẩn che miệng ho khẽ, trông thế nào vẫn thấy ông có hứng thú với chuyện này. Gia Huy quay đầu nhìn
ông.
"Con để bác 70." Lời nói nhanh mà dứt khoát, thái độ này hệt như Hứa Cung Cẩn lúc trẻ.
"Chuyện này.."
"Bác 80."
Hứa Cung Cẩn bào chữa: "Thật ra vấn đề không nằm.." Liêm sỉ ông vẫn muốn giữ chút ít, nếu dễ dàng mất đi như vậy người khác sẽ khinh thường. Biết điều đó, Gia Huy cắt ngang lời ông nói. Giọng điệu từ tốn như lúc đầu, tuyệt nhiên khi nghe thấy cái giá này Hứa Cung Cẩn không nhịn được mà bật dậy.
"90."
"Chốt kèo."
Hứa Cung Cẩn hô to như vớ được vàng. Nghĩ đến con số khủng gấp vài lần số tiền mình bỏ ra, trong khi Đàm gia chỉ còn mười. Khuôn mặt giãn ra không ít xóa tan được hiềm khích lúc đầu.
Hứa Cung Cẩn không biết mình trong mắt hai đứa con lại thành lão già mê tiền, nhưng căn bản ông chẳng quan tâm. Mang tâm trạng vui vẻ trở về phòng dành không gian cho đôi trẻ yêu đương.
Ông đi rồi, Gia Huy mới quay đầu quan tâm cô gái nhỏ của mình. Anh cưng chiều vuốt mái tóc mềm mại của
Khiết Tâm, giọng ấm áp.
"Dạo này em gầy quá."
"Hả? Em gầy lắm sao?"
Khiết Tâm nghe anh nói vội nhìn lại khắp người mình, cô lắc đầu nghĩ, mấy bữa ăn gần đây cô ăn đâu có ít. Lần nào mẹ chẳng cho người hầm canh xương, còn có rất nhiều món tấm bố vỗ béo. Sao có thể gầy được?
Khiết Tâm mang dấu hỏi to đùng trong đầu, tròn mắt mong chờ anh cho mình một câu trả lời thỏa đáng. Ánh mắt đó của cô không khác gì làm nũng, người đàn ông lâu ngày không nói mấy lời yêu đương như Gia Huy sao kiềm lòng được.
Tâm tình tốt lên hẳn, Gia Huy lấy cớ: "Ứm thì hơi.. không sao, béo gầy anh đều thích."
"Hừ, anh giống mẹ em nói mấy lời chẳng ai hiểu được." Khiết Tâm chu mỏ giận dỗi, cô đánh vai anh một cái. Còn định nói thêm, lời ba cô từ trên cầu thang cắt ngang.
Cùng lúc đó, Hứa Cung Cẩn đi nhanh đến chỗ hai người ngồi.
"Ba."
"Nói lời phải giữ lấy lời, giờ cậu ký vào đây để tôi biết cậu không thất hứa đi."
Ba cô bỏ đi nhanh như vậy thì ra chỉ để lấy giấy tờ đem xuống cho anh ký tên, Khiết Tâm rất muốn hỏi rằng cái bộ dạng lạnh lùng của ba thường ngày đâu rồi, từ đâu rớt xuống một người ném hết liêm sỉ qua cửa sổ thế này.
"Nhìn cái gì, chờ nó ký xong là ba mày đi liền đây. Gớm hai đứa quỷ, nếu không phải vì hai nhà thân quen ba sớm đã đá đít thằng này ra khỏi cửa rồi."
"Thật à ba, nhưng sao con thấy ba."
Hứa Cung Cẩn chau mày khiến cô giật thót mình buộc phải ngậm miệng không dám nói thêm. Chẳng qua cô nhịn nhục vì sự có mặt của bạn trai cô ở đây, còn không có anh chắc cô không ngại mà nói thẳng rằng trông ba giống mấy lão già không cần mặt mũi vì đồng tiền..
Sau khi đạt được ý nguyện của mình, Hứa Cung Cẩn nhanh chóng về phòng. Ông không quên dặn dò hai người muốn đi đâu thì đi nhưng về trước giờ cơm tối, rồi muốn làm gì thì ra khỏi nhà.
Muốn người già không nghĩ như vậy cũng được, nhưng hồi trẻ Hứa Cung Cẩn đã xông vào nhà người ta cướp vợ cơ mà. Ông là đang truyền đạt lại nghề nghiệp của mình cho thằng con rể quý. Đã đưa cái bản hợp đồng này ký rồi sao có thể không quý cho được.
"Anh có thấy ba em kỳ lạ không? Trước giờ ông ấy nào có ham tiền như vậy."
"Một thời huy hoàng cho đến lúc già đi sợ mất của nên tích góp nhiều một chút, đề phòng mốt không ai chăm sóc."
Khiết Tâm lắc đầu, cô không hiểu nổi khi trước mẹ thích ba ở điểm nào. Theo như những gì mẹ kể, ba chính là xông vào nhà tóm mẹ đến biệt thự riêng. Dù trong thời gian đó không làm gì chỉ là hôn môi bình thường mẹ cũng đã rung động.
Về sau ba bị ngấm thuốc rồi hai người lên giường, nghĩ thôi khuôn mặt Khiết Tâm bất giác đỏ lên trông thấy. Gia Huy tưởng cô làm sao bèn hỏi thì cô không tự nhiên lắc đầu.
"Chắc do ba già rồi nên thiếu cảm giác an toàn."
"Ái chà, muốn làm con rể tôi cơ đấy nhưng một chút phép tắc cũng không biết."
Thật ra lúc đến Gia Huy đã chào, nhưng người kia mặc kệ. Hứa Cung Cẩn kiểu thần trên cao nhìn xuống, chẳng quan tâm huống hồ bây giờ còn ra mặt đòi phép tắc.
Gia Huy không trách người lớn đầu óc có vấn đề, giúp cô chỉnh lại mái tóc vừa vặn hỏi một câu hết sức nhún
nhudng.
"Dự án mới của công ty ba con, hình như bác muốn giành phần hơn đúng không ạ?"
Dường như Hứa Cung Cấn không nghĩ đến Gia Huy đánh vào trọng tâm nhanh như vậy. Khu đất hai bên mua được tuy ở giữa lòng thành phố, nhưng tiền đầu tư rồi lời lãi phải chia đôi. Mỗi người được chút ít, nhưng có ai không biết phần đất đó mà kinh doanh thêm vài năm nữa sinh ra biết bao nhiêu tiền. Suy tính kỹ càng, Hứa Cung Cẩn cảm thấy dự án này quá mức tốt.
Hứa Cung Cẩn che miệng ho khẽ, trông thế nào vẫn thấy ông có hứng thú với chuyện này. Gia Huy quay đầu nhìn
ông.
"Con để bác 70." Lời nói nhanh mà dứt khoát, thái độ này hệt như Hứa Cung Cẩn lúc trẻ.
"Chuyện này.."
"Bác 80."
Hứa Cung Cẩn bào chữa: "Thật ra vấn đề không nằm.." Liêm sỉ ông vẫn muốn giữ chút ít, nếu dễ dàng mất đi như vậy người khác sẽ khinh thường. Biết điều đó, Gia Huy cắt ngang lời ông nói. Giọng điệu từ tốn như lúc đầu, tuyệt nhiên khi nghe thấy cái giá này Hứa Cung Cẩn không nhịn được mà bật dậy.
"90."
"Chốt kèo."
Hứa Cung Cẩn hô to như vớ được vàng. Nghĩ đến con số khủng gấp vài lần số tiền mình bỏ ra, trong khi Đàm gia chỉ còn mười. Khuôn mặt giãn ra không ít xóa tan được hiềm khích lúc đầu.
Hứa Cung Cẩn không biết mình trong mắt hai đứa con lại thành lão già mê tiền, nhưng căn bản ông chẳng quan tâm. Mang tâm trạng vui vẻ trở về phòng dành không gian cho đôi trẻ yêu đương.
Ông đi rồi, Gia Huy mới quay đầu quan tâm cô gái nhỏ của mình. Anh cưng chiều vuốt mái tóc mềm mại của
Khiết Tâm, giọng ấm áp.
"Dạo này em gầy quá."
"Hả? Em gầy lắm sao?"
Khiết Tâm nghe anh nói vội nhìn lại khắp người mình, cô lắc đầu nghĩ, mấy bữa ăn gần đây cô ăn đâu có ít. Lần nào mẹ chẳng cho người hầm canh xương, còn có rất nhiều món tấm bố vỗ béo. Sao có thể gầy được?
Khiết Tâm mang dấu hỏi to đùng trong đầu, tròn mắt mong chờ anh cho mình một câu trả lời thỏa đáng. Ánh mắt đó của cô không khác gì làm nũng, người đàn ông lâu ngày không nói mấy lời yêu đương như Gia Huy sao kiềm lòng được.
Tâm tình tốt lên hẳn, Gia Huy lấy cớ: "Ứm thì hơi.. không sao, béo gầy anh đều thích."
"Hừ, anh giống mẹ em nói mấy lời chẳng ai hiểu được." Khiết Tâm chu mỏ giận dỗi, cô đánh vai anh một cái. Còn định nói thêm, lời ba cô từ trên cầu thang cắt ngang.
Cùng lúc đó, Hứa Cung Cẩn đi nhanh đến chỗ hai người ngồi.
"Ba."
"Nói lời phải giữ lấy lời, giờ cậu ký vào đây để tôi biết cậu không thất hứa đi."
Ba cô bỏ đi nhanh như vậy thì ra chỉ để lấy giấy tờ đem xuống cho anh ký tên, Khiết Tâm rất muốn hỏi rằng cái bộ dạng lạnh lùng của ba thường ngày đâu rồi, từ đâu rớt xuống một người ném hết liêm sỉ qua cửa sổ thế này.
"Nhìn cái gì, chờ nó ký xong là ba mày đi liền đây. Gớm hai đứa quỷ, nếu không phải vì hai nhà thân quen ba sớm đã đá đít thằng này ra khỏi cửa rồi."
"Thật à ba, nhưng sao con thấy ba."
Hứa Cung Cẩn chau mày khiến cô giật thót mình buộc phải ngậm miệng không dám nói thêm. Chẳng qua cô nhịn nhục vì sự có mặt của bạn trai cô ở đây, còn không có anh chắc cô không ngại mà nói thẳng rằng trông ba giống mấy lão già không cần mặt mũi vì đồng tiền..
Sau khi đạt được ý nguyện của mình, Hứa Cung Cẩn nhanh chóng về phòng. Ông không quên dặn dò hai người muốn đi đâu thì đi nhưng về trước giờ cơm tối, rồi muốn làm gì thì ra khỏi nhà.
Muốn người già không nghĩ như vậy cũng được, nhưng hồi trẻ Hứa Cung Cẩn đã xông vào nhà người ta cướp vợ cơ mà. Ông là đang truyền đạt lại nghề nghiệp của mình cho thằng con rể quý. Đã đưa cái bản hợp đồng này ký rồi sao có thể không quý cho được.
"Anh có thấy ba em kỳ lạ không? Trước giờ ông ấy nào có ham tiền như vậy."
"Một thời huy hoàng cho đến lúc già đi sợ mất của nên tích góp nhiều một chút, đề phòng mốt không ai chăm sóc."
Khiết Tâm lắc đầu, cô không hiểu nổi khi trước mẹ thích ba ở điểm nào. Theo như những gì mẹ kể, ba chính là xông vào nhà tóm mẹ đến biệt thự riêng. Dù trong thời gian đó không làm gì chỉ là hôn môi bình thường mẹ cũng đã rung động.
Về sau ba bị ngấm thuốc rồi hai người lên giường, nghĩ thôi khuôn mặt Khiết Tâm bất giác đỏ lên trông thấy. Gia Huy tưởng cô làm sao bèn hỏi thì cô không tự nhiên lắc đầu.
"Chắc do ba già rồi nên thiếu cảm giác an toàn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.