Chương 3: .1: Bị Ép Chia Tay (1)
Niêm Hoa
13/07/2021
Nói thế nào cũng không thể để cho chị rơi vào cạm bẫy này được!
Tô Ảnh không do dự nữa, xoay người đẩy cửa rời khỏi phòng, nhanh chóng rời đi.
Vừa về đến nhà, Tô Ảnh còn chưa mở miệng nói chuyện, đã bị ăn một cái tát!
“Bốp!” Một tát này, trực tiếp đánh cho Tô Ảnh mê muội rồi.
Tô Ảnh khó tin nhìn người phụ nữ đứng trước mặt, đây là chị gái cùng cha khác mẹ của cô, cô cũng làm việc cho tiểu minh tinh đã hết thời này.
“Tô Ảnh, cô thực sự đã làm mết hết mặt mũi của nhà chúng ta rồi!” Điền Mỹ Hòa tái xanh mặt chỉ vào trán Tô Ảnh nói: “Nhà họ Điền chúng ta không chứa được loại bại hoại như cô, tiện nhân, cô cút ra ngoài cho tôi!”
Tô Ảnh bụm mặt, khó hiểu nhìn Điền Mỹ Hòa: “Chị, chị đang nói gì thế?”
“Nói gì? Tôi bảo cô đi mời nhà sản xuất ăn cơm, không phải bảo cô hầu hạ ông ta đi ngủ!” Điền Mỹ Hòa cầm lên một xấp ảnh chụp, hung hăng đập vào mặt Tô Ảnh.
Ảnh chụp quất vào đau đớn.
Tô Ảnh không xem những ảnh chụp đó, bởi vì vốn dĩ cô chưa từng ngủ với nhà sản xuất!
“Chị, em không có! Em không làm chuyện này!” Tô Ảnh cầu xin: “Chị, chị hãy nghe em nói! Nhà sản xuất kia không có lòng tốt, chị không cần phải nhận vai diễn này, bọn họ đều đã…”
“Đủ rồi!” Vẻ mặt Điền Mỹ Hòa chán ghét nhìn Tô Ảnh: “Không cần ra vẻ đối xử tốt với tôi để nói chuyện với tôi! Tô Ảnh, cô bị đuổi rồi! Xét thấy hành vi không tốt của cô tạo thành ảnh hưởng lớn đối với tôi, toàn bộ tiền lương nửa năm của cô đều bị trừ rồi! Cầm đồ của cô cút đi!”
Điền Mỹ Hòa xoay người lập tức ném một túi hành lý nhỏ cho Tô Ảnh, không đợi Tô Ảnh giải thích, một tay đẩy Tô Ảnh ra ngoài.
Tô Ảnh bị đẩy ra ngoài cửa, cả người lảo đảo ngã xuống mặt đất. Không đợi cô đứng dậy, cửa lớn đã đóng sầm lại ầm một tiếng.
Tô Ảnh vừa định đứng lên, một tấm ảnh lập tức rơi xuống từ trên người cô.
Tô Ảnh cầm ảnh chụp lên nhìn, vừa nhận ra vốn dĩ cô không quen biết người phụ nữ trong ảnh.
Đây không phải là cô!
Tô Ảnh ngồi dậy gõ cửa: “Chị ơi, chị mở cửa đi! Người trong ảnh chụp không phải là em! Chị, chị hãy nghe em nói, em thực sự không làm chuyện có lỗi với chị! Chị, em không có bôi nhọ chị! Chị, chị đừng đuổi em, cầu xin chị!”
Nhưng mặc kệ Tô Ảnh kêu khóc ở ngoài cửa, mọi người trong phòng đều thờ ơ.
Tô Ảnh khóc mệt rồi, suy sụp ngồi xuống trên bậc thềm ngoài cửa, nhìn hành lý đơn giản, tâm trạng như rơi xuống vực sâu trong nháy mắt.
Công việc bị mất, tiền lương cũng bị trừ, lấy tiền đâu trả tiền viện phí cho mẹ?
Ngay lúc Tô Ảnh đang tuyệt vọng, điện thoại vang lên chuông reng reng, một tin nhắn được gửi đến.
Tô Ảnh vừa thấy tin nhắn, tâm trạng liền chìm sâu xuống đáy cốc.
“Cô Tô, mẹ cô đã nợ bệnh viện hai tháng tiền thuốc, tổng cộng là 50 vạn, nếu trong tuần này không có cách nào chi trả được, bắt buộc phải ngừng uống thuốc rồi.”
Ngừng uống thuốc?
Không, không thể!
Không có thuốc, mẹ sẽ chết!
Tô Ảnh hung hẳng lau nước mắt, trả lời lại tin nhắn của bác sĩ trưởng: “Bác sĩ, cầu xin bác đừng dừng thuốc của mẹ cháu, cháu nhất định sẽ trả đủ tiền thuốc thang! Cháu sắp nhận được lương rồi! Xin bác cho cháu thời gian hai ngày!”
Đối phương nhanh chóng trả lời lại: “Vậy được rồi, cô nhanh lên đi. Bệnh viện đã rộng rãi xử lý cho cô, không thể tiếp tục kéo dài nữa.”
Nhìn tin nhắn này, trái tim của Tô Ảnh như bị đao cắt.
Từ khi bắt đầu biết chuyện, sức khỏe của mẹ đã không tốt. Thời gian uống thuốc luôn bị đứt quãng, sau khi xảy ra biến cố năm nay, mẹ lại bị đả kích càng nghiêm trọng, lập tức ngã bệnh.
Mẹ đã trở thành hai bàn tay trắng, chỉ còn có mình mình thôi.
Nhưng là mình nên làm như thế nào? Mới có thể gom đủ tiền thuốc thang kia?
Ba lừa hết tất cả tiền bạc của mẹ, tất cả nhà họ Điền đã bị ông lấy hết.
Hiện tại nhà họ Điền còn đuổi mình đi, công việc lại bị mất, tiền lương cũng trừ hết.
Tô Ảnh không do dự nữa, xoay người đẩy cửa rời khỏi phòng, nhanh chóng rời đi.
Vừa về đến nhà, Tô Ảnh còn chưa mở miệng nói chuyện, đã bị ăn một cái tát!
“Bốp!” Một tát này, trực tiếp đánh cho Tô Ảnh mê muội rồi.
Tô Ảnh khó tin nhìn người phụ nữ đứng trước mặt, đây là chị gái cùng cha khác mẹ của cô, cô cũng làm việc cho tiểu minh tinh đã hết thời này.
“Tô Ảnh, cô thực sự đã làm mết hết mặt mũi của nhà chúng ta rồi!” Điền Mỹ Hòa tái xanh mặt chỉ vào trán Tô Ảnh nói: “Nhà họ Điền chúng ta không chứa được loại bại hoại như cô, tiện nhân, cô cút ra ngoài cho tôi!”
Tô Ảnh bụm mặt, khó hiểu nhìn Điền Mỹ Hòa: “Chị, chị đang nói gì thế?”
“Nói gì? Tôi bảo cô đi mời nhà sản xuất ăn cơm, không phải bảo cô hầu hạ ông ta đi ngủ!” Điền Mỹ Hòa cầm lên một xấp ảnh chụp, hung hăng đập vào mặt Tô Ảnh.
Ảnh chụp quất vào đau đớn.
Tô Ảnh không xem những ảnh chụp đó, bởi vì vốn dĩ cô chưa từng ngủ với nhà sản xuất!
“Chị, em không có! Em không làm chuyện này!” Tô Ảnh cầu xin: “Chị, chị hãy nghe em nói! Nhà sản xuất kia không có lòng tốt, chị không cần phải nhận vai diễn này, bọn họ đều đã…”
“Đủ rồi!” Vẻ mặt Điền Mỹ Hòa chán ghét nhìn Tô Ảnh: “Không cần ra vẻ đối xử tốt với tôi để nói chuyện với tôi! Tô Ảnh, cô bị đuổi rồi! Xét thấy hành vi không tốt của cô tạo thành ảnh hưởng lớn đối với tôi, toàn bộ tiền lương nửa năm của cô đều bị trừ rồi! Cầm đồ của cô cút đi!”
Điền Mỹ Hòa xoay người lập tức ném một túi hành lý nhỏ cho Tô Ảnh, không đợi Tô Ảnh giải thích, một tay đẩy Tô Ảnh ra ngoài.
Tô Ảnh bị đẩy ra ngoài cửa, cả người lảo đảo ngã xuống mặt đất. Không đợi cô đứng dậy, cửa lớn đã đóng sầm lại ầm một tiếng.
Tô Ảnh vừa định đứng lên, một tấm ảnh lập tức rơi xuống từ trên người cô.
Tô Ảnh cầm ảnh chụp lên nhìn, vừa nhận ra vốn dĩ cô không quen biết người phụ nữ trong ảnh.
Đây không phải là cô!
Tô Ảnh ngồi dậy gõ cửa: “Chị ơi, chị mở cửa đi! Người trong ảnh chụp không phải là em! Chị, chị hãy nghe em nói, em thực sự không làm chuyện có lỗi với chị! Chị, em không có bôi nhọ chị! Chị, chị đừng đuổi em, cầu xin chị!”
Nhưng mặc kệ Tô Ảnh kêu khóc ở ngoài cửa, mọi người trong phòng đều thờ ơ.
Tô Ảnh khóc mệt rồi, suy sụp ngồi xuống trên bậc thềm ngoài cửa, nhìn hành lý đơn giản, tâm trạng như rơi xuống vực sâu trong nháy mắt.
Công việc bị mất, tiền lương cũng bị trừ, lấy tiền đâu trả tiền viện phí cho mẹ?
Ngay lúc Tô Ảnh đang tuyệt vọng, điện thoại vang lên chuông reng reng, một tin nhắn được gửi đến.
Tô Ảnh vừa thấy tin nhắn, tâm trạng liền chìm sâu xuống đáy cốc.
“Cô Tô, mẹ cô đã nợ bệnh viện hai tháng tiền thuốc, tổng cộng là 50 vạn, nếu trong tuần này không có cách nào chi trả được, bắt buộc phải ngừng uống thuốc rồi.”
Ngừng uống thuốc?
Không, không thể!
Không có thuốc, mẹ sẽ chết!
Tô Ảnh hung hẳng lau nước mắt, trả lời lại tin nhắn của bác sĩ trưởng: “Bác sĩ, cầu xin bác đừng dừng thuốc của mẹ cháu, cháu nhất định sẽ trả đủ tiền thuốc thang! Cháu sắp nhận được lương rồi! Xin bác cho cháu thời gian hai ngày!”
Đối phương nhanh chóng trả lời lại: “Vậy được rồi, cô nhanh lên đi. Bệnh viện đã rộng rãi xử lý cho cô, không thể tiếp tục kéo dài nữa.”
Nhìn tin nhắn này, trái tim của Tô Ảnh như bị đao cắt.
Từ khi bắt đầu biết chuyện, sức khỏe của mẹ đã không tốt. Thời gian uống thuốc luôn bị đứt quãng, sau khi xảy ra biến cố năm nay, mẹ lại bị đả kích càng nghiêm trọng, lập tức ngã bệnh.
Mẹ đã trở thành hai bàn tay trắng, chỉ còn có mình mình thôi.
Nhưng là mình nên làm như thế nào? Mới có thể gom đủ tiền thuốc thang kia?
Ba lừa hết tất cả tiền bạc của mẹ, tất cả nhà họ Điền đã bị ông lấy hết.
Hiện tại nhà họ Điền còn đuổi mình đi, công việc lại bị mất, tiền lương cũng trừ hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.