Chương 7: .1: Hi Vọng (1)
Niêm Hoa
13/07/2021
Trong mắt Mộc Minh hiện lên chút kinh ngạc, nhưng ngay lập tức chấp hành mệnh lệnh rời đi.
Tô Ảnh lo sợ bất an đi theo Mộc Minh tới một căn phòng.
Lần đầu tiên cô biết được, trong bệnh viện này còn có một phòng bệnh xa hoa cao cấp như thế.
Trên người Tô Ảnh vẫn mặc lễ phục lúc rời đi, bây giờ đã trở nên nhàu nhĩ không thể tả.
Mộc Minh nói với Tô Ảnh: “Cô đi rửa mặt một chút, rồi đến gặp tổng giám đốc.”
Vẻ mặt Tô Ảnh đầy khó hiểu nhìn Mộc Minh, Mộc Minh cũng không giải thích thêm gì cả, chỉ đưa cho cô một túi giấy.
Tô Ảnh cúi đầu nhìn lướt qua, cô biết nhãn hiệu này, là một nhãn hiệu quốc tế lớn, chắc không phải là đang sỉ nhục quần áo của cô chứ?
Tô Ảnh cũng biết dáng vẻ của mình bây giờ có bao nhiêu chật vật, thế nên cũng không từ chối, cầm quần áo mà Mộc Mình đưa cho đi vào toilet.
Vào bên trong, Tô Ảnh mới biết được, hóa ra toilet cũng có thể thiết kế xa hoa như thế.
Cô nơm nớp lo sợ nhanh chóng rửa mặt, lau hết đi nước mắt trên mặt.
Lúc thay quần áo, phát hiện là một bộ quần áo cực kỳ bình thường, cô mới hoàn toàn yên tâm.
Đẩy cửa ra, tóc dài vắt qua đầu vai, váy dài màu lam tươi mát, làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết của cô, sáng ngời rực rỡ, khuôn mặt thanh tú thuần khiết.
Lúc Tô Ảnh đi ra, đôi mắt giống như bức tranh của Phó Thịnh liền mở to trong giây lát.
Giống, quá giống. Giống như thật sự là cô vậy.
Tô Ảnh ngẩng đầu, liền thấy Phó Thịnh, trong nháy mắt liền chết trân tại chỗ, hơi co quắp ngón tay, mở miệng nói giọng đầy bất an: “Nghe nói anh… anh đồng ý cho tôi mượn tiền bạc…”
Tiếp theo đó, Tô Ảnh cũng không nói ra được.
Cô không biết nên nói tiếp như thế nào rồi.
Hiện giờ cô thật sự thiếu tiền. Mỗi lần nhìn lại hóa đơn viện phí kia, thậm chí cô từng có suy nghĩ đi bán thận hoặc bán giác mạc gì đó để kiếm được tiền.
Bởi vì con số ở trên đó, thật sự khiến cô không thể làm cách nào khác!
Cho nên khi cô nghe thấy Mộc Minh nói, có người đồng ý cho cô mượn tiền, thật sự quá đỗi vui mừng, giống như nhặt được bảo bối! Giống như từ địa ngục đến thiên đường chỉ trong chớp mắt.
Nhưng cô lại chưa từng nghĩ đến, người bằng lòng cho cô mượn tiền, lại là người vừa mới sỉ nhục cô mấy tiếng trước đó!
Tô Ảnh đã chuẩn bị tốt để đón nhận sự nhục nhã sau đó.
Chỉ cần đối phương cho cô mượn tiền, để mẹ cô có thể tiếp tục trị liệu, cho dù có khổ sở mệt mỏi đến mấy cô cũng sẵn lòng, dù sao cũng đã chịu nhục nhã một lần rồi.
“Đã làm gì rồi?” Bỗng nhiên Phó Thịnh mở miệng, cả căn phòng yên tĩnh không tiếng động.
Tô Ảnh cúi đầu không dám nhìn anh, co quắp thấp giọng trả lời: “Tôi… tôi có thể làm mọi thứ, việc nặng hay dơ bẩn cũng không sợ.”
“Học đại học nào?” Phó Thịnh nhíu mày hỏi.
“Học viện âm nhạc tỉnh G.” Tô Ảnh thấp giọng trả lời.
Phó Thịnh hơi bất ngờ nhìn thoáng qua Tô Ảnh, lông mày nhíu lại, chậm rãi nói: “Ứng trước một trăm vạn tiền lương, làm việc một năm. Nếu trong lúc làm việc mắc phải sai lầm, tự động gia hạn thêm một năm, không có lương.”
Tô Ảnh nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Phó Thịnh.
Cô thật sự không thể tin điều mình vừa nghe được.
Anh thật sự muốn cho cô mượn tiền sao?
Thật sự sao?
Tô Ảnh kích động đến mức sắp khóc rồi.
Có một trăm vạn này, không những có thể trả nợ tiền viện phí của mẹ mà cũng đủ trả thêm tiền cho vài năm nữa.
“Hiện giờ chính thức bắt đầu thử việc.” Phó Thịnh đứng lên, xoay người đi ra ngoài: “Theo kịp.”
“Vâng ạ.” Tô Ảnh kích động đến mức ngay cả ngón tay cũng trở nên run rẩy.
Thật tốt quá, thật sự tốt quá rồi.
Lâm vào tuyệt vọng tưởng như không có lối thoát, gặp được anh lại có hi vọng rồi.
Có thể trả tiền viện phí cho mẹ cô rồi!
Cho dù công việc này có mệt mỏi thế nào, cô cũng đều phải cắn răng mà kiên trì!
Tô Ảnh lo sợ bất an đi theo Mộc Minh tới một căn phòng.
Lần đầu tiên cô biết được, trong bệnh viện này còn có một phòng bệnh xa hoa cao cấp như thế.
Trên người Tô Ảnh vẫn mặc lễ phục lúc rời đi, bây giờ đã trở nên nhàu nhĩ không thể tả.
Mộc Minh nói với Tô Ảnh: “Cô đi rửa mặt một chút, rồi đến gặp tổng giám đốc.”
Vẻ mặt Tô Ảnh đầy khó hiểu nhìn Mộc Minh, Mộc Minh cũng không giải thích thêm gì cả, chỉ đưa cho cô một túi giấy.
Tô Ảnh cúi đầu nhìn lướt qua, cô biết nhãn hiệu này, là một nhãn hiệu quốc tế lớn, chắc không phải là đang sỉ nhục quần áo của cô chứ?
Tô Ảnh cũng biết dáng vẻ của mình bây giờ có bao nhiêu chật vật, thế nên cũng không từ chối, cầm quần áo mà Mộc Mình đưa cho đi vào toilet.
Vào bên trong, Tô Ảnh mới biết được, hóa ra toilet cũng có thể thiết kế xa hoa như thế.
Cô nơm nớp lo sợ nhanh chóng rửa mặt, lau hết đi nước mắt trên mặt.
Lúc thay quần áo, phát hiện là một bộ quần áo cực kỳ bình thường, cô mới hoàn toàn yên tâm.
Đẩy cửa ra, tóc dài vắt qua đầu vai, váy dài màu lam tươi mát, làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết của cô, sáng ngời rực rỡ, khuôn mặt thanh tú thuần khiết.
Lúc Tô Ảnh đi ra, đôi mắt giống như bức tranh của Phó Thịnh liền mở to trong giây lát.
Giống, quá giống. Giống như thật sự là cô vậy.
Tô Ảnh ngẩng đầu, liền thấy Phó Thịnh, trong nháy mắt liền chết trân tại chỗ, hơi co quắp ngón tay, mở miệng nói giọng đầy bất an: “Nghe nói anh… anh đồng ý cho tôi mượn tiền bạc…”
Tiếp theo đó, Tô Ảnh cũng không nói ra được.
Cô không biết nên nói tiếp như thế nào rồi.
Hiện giờ cô thật sự thiếu tiền. Mỗi lần nhìn lại hóa đơn viện phí kia, thậm chí cô từng có suy nghĩ đi bán thận hoặc bán giác mạc gì đó để kiếm được tiền.
Bởi vì con số ở trên đó, thật sự khiến cô không thể làm cách nào khác!
Cho nên khi cô nghe thấy Mộc Minh nói, có người đồng ý cho cô mượn tiền, thật sự quá đỗi vui mừng, giống như nhặt được bảo bối! Giống như từ địa ngục đến thiên đường chỉ trong chớp mắt.
Nhưng cô lại chưa từng nghĩ đến, người bằng lòng cho cô mượn tiền, lại là người vừa mới sỉ nhục cô mấy tiếng trước đó!
Tô Ảnh đã chuẩn bị tốt để đón nhận sự nhục nhã sau đó.
Chỉ cần đối phương cho cô mượn tiền, để mẹ cô có thể tiếp tục trị liệu, cho dù có khổ sở mệt mỏi đến mấy cô cũng sẵn lòng, dù sao cũng đã chịu nhục nhã một lần rồi.
“Đã làm gì rồi?” Bỗng nhiên Phó Thịnh mở miệng, cả căn phòng yên tĩnh không tiếng động.
Tô Ảnh cúi đầu không dám nhìn anh, co quắp thấp giọng trả lời: “Tôi… tôi có thể làm mọi thứ, việc nặng hay dơ bẩn cũng không sợ.”
“Học đại học nào?” Phó Thịnh nhíu mày hỏi.
“Học viện âm nhạc tỉnh G.” Tô Ảnh thấp giọng trả lời.
Phó Thịnh hơi bất ngờ nhìn thoáng qua Tô Ảnh, lông mày nhíu lại, chậm rãi nói: “Ứng trước một trăm vạn tiền lương, làm việc một năm. Nếu trong lúc làm việc mắc phải sai lầm, tự động gia hạn thêm một năm, không có lương.”
Tô Ảnh nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Phó Thịnh.
Cô thật sự không thể tin điều mình vừa nghe được.
Anh thật sự muốn cho cô mượn tiền sao?
Thật sự sao?
Tô Ảnh kích động đến mức sắp khóc rồi.
Có một trăm vạn này, không những có thể trả nợ tiền viện phí của mẹ mà cũng đủ trả thêm tiền cho vài năm nữa.
“Hiện giờ chính thức bắt đầu thử việc.” Phó Thịnh đứng lên, xoay người đi ra ngoài: “Theo kịp.”
“Vâng ạ.” Tô Ảnh kích động đến mức ngay cả ngón tay cũng trở nên run rẩy.
Thật tốt quá, thật sự tốt quá rồi.
Lâm vào tuyệt vọng tưởng như không có lối thoát, gặp được anh lại có hi vọng rồi.
Có thể trả tiền viện phí cho mẹ cô rồi!
Cho dù công việc này có mệt mỏi thế nào, cô cũng đều phải cắn răng mà kiên trì!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.