Chương 17: .1: Phản Bội (1)
Niêm Hoa
13/07/2021
Cả người Tô Ảnh đều đã run rẩy: “Cho nên anh là vì chị ta, liền muốn hủy bỏ hôn ước với tôi sao? Anh còn nhớ không, năm đó là ba mẹ anh quỳ gối trước mặt mẹ tôi, cầu xin mẹ tôi đồng ý để hai chúng ta ở bên nhau…”
“Không sai, Vương Nhạc Đông tôi đã không phải đứa nhóc cổ hủ kia rồi, cho nên cô không xứng với tôi, Tô Ảnh!” Vương Nhạc Đông giơ tay hung tợn nắm lấy cằm Tô Ảnh, sức lực vô cùng lớn khiến cô đau đến mức không nhịn được mà rớt nước mắt: “Năm đó mẹ cô đều là bố thí cho cả nhà chúng tôi, đều là điều tồi tệ nhất đối với tôi!”
“Cô không làm gì sai cả, tôi cũng không thể vì như thế mà nói lời chia tay. Thật sự là không có cách nào, đành phải hùa theo Mỹ Hòa lừa cô đi gặp mặt tên nhà sản xuất kia. Chỉ cần cô bị hủy đi, hôn ước giữa chúng ta, mới có thể cắt đứt được. Cũng không nhìn xem bây giờ thân phận của cô là gì, sao có thể xứng với tôi được?” Vẻ mặt của Vương Nhạc Đông đã bắt đầu trở nên hung dữ: “Cho nên tốt nhất là cô cút ra xa, nếu không, tôi sẽ khiến cho cô và mẹ cô sống cũng không thể mà chết cũng không xong!”
Vương Nhạc Đông bỏ tay ra, Tô Ảnh nghiêng ngả lảo đảo lập tức va vào tường, cả người ngây ra như ngỗng!
Cái gì!
Tất cả mọi chuyện, hóa ra là âm mưu của chị và bạn trai.
Thực ra chính là vì để hủy bỏ hôn ước của mình, liền muốn hủy đi bản thân mình!
Làm sao có thể như thế được?
Như thế nào… có thể thương tổn cô như thế?
Rốt cuộc cô đã làm gì sai?
Buồn cười quá rồi!”
Năm đó cả nhà Vương Nhạc Đông lâm vào đường cùng, là mẹ ra tay viện trợ mới giúp bọn họ vượt qua khó khăn, cũng là ba mẹ của Vương Nhạc Đông quỳ gối trước mặt mẹ, cầu xin mẹ đồng ý định ra hôn ước, bây giờ lại trở thành lý do để anh ta phản bội mình?
Hay cho một kẻ lấy oán trả ơn!
“Tô Ảnh, cô thực sự rất cố chấp! Nếu lúc ấy không phải bởi vì tôi nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của cô, làm sao tôi có thể đồng ý ở cùng với cô? Nói trắng ra là, tôi ở bên cạnh cô chỉ là muốn ngủ với cô mà thôi! Nhưng cô lại không chịu! Tôi đã sớm nói với cô rồi, chỉ cần cô đi theo tôi, chuyện gì cũng sẽ được giải quyết dễ dàng. Không bằng hiện giờ cô ngủ với tôi một đêm, tiền viện phí mẹ cô còn đang nợ, tôi sẽ trả cho cô. Như thế nào?” Vương Nhạc Đông nhìn khuôn mặt xinh xắn của Tô Ảnh, ánh mắt trở nên đen tối.
Mỗi một chữ mà anh ta nói ra, trái tim của Tô Ảnh liền lạnh đi một chút.
Lúc anh ta nói xong lời cuối cùng, Tô Ảnh cảm thấy trái tim mình như đã đóng băng rồi.
Tên khốn nạn này, anh ta lại có thể làm mẹ thất vọng như vậy!
Tô Ảnh giơ tay lên, không chút do dự cho Vương Nhạc Đông một cái tát!
“Bốp!” Vương Nhạc Đông bất ngờ không phòng bị liền bị ăn tát, một tát này khiến cho anh ta bừng tỉnh, gã lập tức đứng lên, bụm mặt tát lại cô một cái.
Tô Ảnh bị một cái tát này đánh cho ngã nhào xuống đất, hồi lâu vẫn chưa đứng dậy được.
“Cô nghĩ cô là thứ gì, lại giả bộ trinh tiết liệt nữ với tôi? Lần đó tên nhà sản xuất ngu xuẩn kia không hủy đi cô, là mạng cô lớn rồi! Lần sau sẽ không còn may mắn như vậy nữa đâu!” Vương Nhạc Đông ôm nửa bên mặt, hung dữ nói: “Tô Ảnh, tốt nhất là cô nên tìm chỗ nào không có ai mà trốn, nếu không, tôi nhất định sẽ xử lý cô cho mà xem.”
Cả người cô đều run rẩy.
Hóa ra lòng như tro tàn chính là cảm giác này.
Đủ rồi, thật sự đủ rồi.
Tô Ảnh vùng vẫy bò lên khỏi mặt đất, dấu năm ngón tay trên mặt vô cùng rõ ràng, không chút nào tổn hại đến khuôn mặt tinh xảo của cô.
Tô Ảnh kéo miếng ngọc đeo trên cổ xuống, quăng cho Vương Nhạc Đông: “Trả lại tín vật năm đó mẹ tôi đưa cho anh.”
Vương Nhạc Đông xì một tiếng đầy khinh miệt, kéo chiếc nhẫn ngọc đang đeo trên tay quăng vào mặt cô: “Thứ đồ vớ vẩn, ai mà thèm!”
“Không sai, Vương Nhạc Đông tôi đã không phải đứa nhóc cổ hủ kia rồi, cho nên cô không xứng với tôi, Tô Ảnh!” Vương Nhạc Đông giơ tay hung tợn nắm lấy cằm Tô Ảnh, sức lực vô cùng lớn khiến cô đau đến mức không nhịn được mà rớt nước mắt: “Năm đó mẹ cô đều là bố thí cho cả nhà chúng tôi, đều là điều tồi tệ nhất đối với tôi!”
“Cô không làm gì sai cả, tôi cũng không thể vì như thế mà nói lời chia tay. Thật sự là không có cách nào, đành phải hùa theo Mỹ Hòa lừa cô đi gặp mặt tên nhà sản xuất kia. Chỉ cần cô bị hủy đi, hôn ước giữa chúng ta, mới có thể cắt đứt được. Cũng không nhìn xem bây giờ thân phận của cô là gì, sao có thể xứng với tôi được?” Vẻ mặt của Vương Nhạc Đông đã bắt đầu trở nên hung dữ: “Cho nên tốt nhất là cô cút ra xa, nếu không, tôi sẽ khiến cho cô và mẹ cô sống cũng không thể mà chết cũng không xong!”
Vương Nhạc Đông bỏ tay ra, Tô Ảnh nghiêng ngả lảo đảo lập tức va vào tường, cả người ngây ra như ngỗng!
Cái gì!
Tất cả mọi chuyện, hóa ra là âm mưu của chị và bạn trai.
Thực ra chính là vì để hủy bỏ hôn ước của mình, liền muốn hủy đi bản thân mình!
Làm sao có thể như thế được?
Như thế nào… có thể thương tổn cô như thế?
Rốt cuộc cô đã làm gì sai?
Buồn cười quá rồi!”
Năm đó cả nhà Vương Nhạc Đông lâm vào đường cùng, là mẹ ra tay viện trợ mới giúp bọn họ vượt qua khó khăn, cũng là ba mẹ của Vương Nhạc Đông quỳ gối trước mặt mẹ, cầu xin mẹ đồng ý định ra hôn ước, bây giờ lại trở thành lý do để anh ta phản bội mình?
Hay cho một kẻ lấy oán trả ơn!
“Tô Ảnh, cô thực sự rất cố chấp! Nếu lúc ấy không phải bởi vì tôi nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của cô, làm sao tôi có thể đồng ý ở cùng với cô? Nói trắng ra là, tôi ở bên cạnh cô chỉ là muốn ngủ với cô mà thôi! Nhưng cô lại không chịu! Tôi đã sớm nói với cô rồi, chỉ cần cô đi theo tôi, chuyện gì cũng sẽ được giải quyết dễ dàng. Không bằng hiện giờ cô ngủ với tôi một đêm, tiền viện phí mẹ cô còn đang nợ, tôi sẽ trả cho cô. Như thế nào?” Vương Nhạc Đông nhìn khuôn mặt xinh xắn của Tô Ảnh, ánh mắt trở nên đen tối.
Mỗi một chữ mà anh ta nói ra, trái tim của Tô Ảnh liền lạnh đi một chút.
Lúc anh ta nói xong lời cuối cùng, Tô Ảnh cảm thấy trái tim mình như đã đóng băng rồi.
Tên khốn nạn này, anh ta lại có thể làm mẹ thất vọng như vậy!
Tô Ảnh giơ tay lên, không chút do dự cho Vương Nhạc Đông một cái tát!
“Bốp!” Vương Nhạc Đông bất ngờ không phòng bị liền bị ăn tát, một tát này khiến cho anh ta bừng tỉnh, gã lập tức đứng lên, bụm mặt tát lại cô một cái.
Tô Ảnh bị một cái tát này đánh cho ngã nhào xuống đất, hồi lâu vẫn chưa đứng dậy được.
“Cô nghĩ cô là thứ gì, lại giả bộ trinh tiết liệt nữ với tôi? Lần đó tên nhà sản xuất ngu xuẩn kia không hủy đi cô, là mạng cô lớn rồi! Lần sau sẽ không còn may mắn như vậy nữa đâu!” Vương Nhạc Đông ôm nửa bên mặt, hung dữ nói: “Tô Ảnh, tốt nhất là cô nên tìm chỗ nào không có ai mà trốn, nếu không, tôi nhất định sẽ xử lý cô cho mà xem.”
Cả người cô đều run rẩy.
Hóa ra lòng như tro tàn chính là cảm giác này.
Đủ rồi, thật sự đủ rồi.
Tô Ảnh vùng vẫy bò lên khỏi mặt đất, dấu năm ngón tay trên mặt vô cùng rõ ràng, không chút nào tổn hại đến khuôn mặt tinh xảo của cô.
Tô Ảnh kéo miếng ngọc đeo trên cổ xuống, quăng cho Vương Nhạc Đông: “Trả lại tín vật năm đó mẹ tôi đưa cho anh.”
Vương Nhạc Đông xì một tiếng đầy khinh miệt, kéo chiếc nhẫn ngọc đang đeo trên tay quăng vào mặt cô: “Thứ đồ vớ vẩn, ai mà thèm!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.