Chương 38: .1: Tự Thuật Phong Nguyệt
Niêm Hoa
13/07/2021
Khó trách các tác phẩm của đại thần từ trước đến giờ đều không hề cố gắng làm hài lòng quần chúng, lúc nào cũng có chỗ độc đáo, đây chính là tư bản!
Hiện giờ vị đại thần này lại gửi thư đến cho mình, sao có thể không kích động vui sướng?
Tô Ảnh vui mừng đi lại tới lui ở trong phòng, đi vài vòng mới miễn cưỡng nén xuống run rẩy trong lòng.
Tô Ảnh lập tức trả lời tin nhắn cho Tự Thuật Phong Nguyệt: “Được, mời đại thần chỉ giáo nhiều hơn.”
Tự Thuật Phong Nguyệt đã gửi thư lại rất nhanh, lần này là một khúc phổ đã điền xong.
Tô Ảnh nhìn thấy khúc phổ này tức khắc liền thấy ngứa tay, hận không thể nào lao ngay ra khảy một bản.
Nhưng ngẫm lại đại ma vương vẫn đang ngủ ở phòng bên cạnh, Tô Ảnh đã đè xuống ý nghĩ này.
Cô nằm trên giường, ôm khúc phổ này đi vào trong giấc ngủ.
Trong lúc ngủ mơ, cả người cô mặc trang phục màu trắng, cùng một thanh niên mặc trang phục đắt tiền không nhìn rõ mặt ngồi ở trước đàn dương cầm, đồng thời khảy đàn ca khúc vừa mới ra lò này.
Cô mang theo ánh mắt sùng bái nhìn đối phương, mà đối phương cũng đáp lại bằng tươi cười ấm áp.
Cô cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
Giống như cô đang đi trên những đám mây, tốt đẹp không thực tế.
Có thể được ở bên đại thần dịu dàng như thế, quả thực chính là chuyện tốt đẹp nhất trên đời rồi!
Cô đang say mê trong sự dịu dàng của đại thần, bỗng nhiên trên đỉnh đầu truyền tới một tiếng nói quen thuộc: “Cười không biết xấu hổ như thế, xem ra là đang mơ thấy cái gì rồi.”
Tô Ảnh nghe thấy tiếng nói của anh, giật mình một cái, lập tức tỉnh lại từ trong mộng.
Vừa mở mắt, liền thấy anh ngồi ở bên cạnh giường mình, như hổ rình mồi nhìn cô.
Cô liền bưng kín miệng mình, sợ tới mức lập tức ngồi dậy, vẻ mặt hoảng sợ nhìn anh.
Anh anh anh anh, sao anh lại ở trong phòng của cô?
“Tổng giám đốc?” Miệng cô mở lớn hổn hà hổn hển hớp lấy mất hơi, mới ổn định lại, vẻ mặt đầy lên án nhìn anh: “Đây là phòng tôi!”
Phó Thịnh quăng một ánh mắt khinh thường cho cô: “Tất cả biệt viện Gia Thịnh đều là của tôi!”
Tô Ảnh lại không phản bác được, tự nhiên cảm thấy được anh nói có đạo lý.
Phó Thịnh nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, không nhìn được giơ tay vỗ nhẹ đầu đang xù lông của cô: “Mấy giờ rồi, còn chưa thể thức dậy!”
Nói xong, anh quay người rời đi.
Sau khi anh đi, Tô Ảnh mới hồi phục lại tinh thần, nắm đồng hồ báo thức ở đầu giường xem đã thấy là 8 giờ rưỡi sáng rồi!
Cô hít vào một ngụm khí lạnh!
Xong rồi xong rồi, chính mình lại ngủ quên.
Tô Ảnh khẩn trương bò dậy, tốc độ nhanh nhất tắm rửa một cái, sấy khô tóc, thay quần áo, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng đợi lệnh.
Cô đi đến dưới lầu, trợ lý Mộc Minh đã đứng ngay đó chờ cô, nhìn thấy cô lập tức nói: “Hôm nay tổng giám đốc sẽ tham gia một hội nghị nhỏ, người tham gia đều là tinh anh trong xã hội, không thể để xảy ra bất cứ sai sót gì cả.”
Mộc Minh thao thao bất tuyệt nói từng hạng mục công việc cần chú ý cho Tô Ảnh.
Sau khi Tô Ảnh nhớ kỹ, Mộc Minh chỉ vào người đàn ông đang đứng một bên nói: “Cậu ta cũng là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, tên là Cát Tuấn, hôm nay vấn đề an toàn sẽ do cậu ta phụ trách.”
Tô Ảnh lập tức chào Cát Tuấn một tiếng: “Chào trợ lý Cát Tuấn.”
Mặt Cát Tuấn không chút thay đổi gật đầu, không đáp lời.
Mộc Minh giải thích: “Cát Tuấn thường xuyên xử lý công việc bên ngoài cho tổng giám đốc, rất ít khi trở về, cậu ta không thích nói chuyện nhiều, nhưng đối với tổng giám đốc rất trung thành và tận tâm.”
“Vâng, tôi hiểu rồi.” Tô Ảnh biết Mộc Minh đang nói cho cô biết, nếu Phó Thịnh có chuyện gì khẩn cấp có thể đi tìm Cát Tuấn.
Tô Ảnh tiếp nhận tài liệu từ trong tay Mộc Minh, không nhịn được hỏi: “Trợ lý Mộc Minh, hôm nay anh không đi theo cùng sao?
Hiện giờ vị đại thần này lại gửi thư đến cho mình, sao có thể không kích động vui sướng?
Tô Ảnh vui mừng đi lại tới lui ở trong phòng, đi vài vòng mới miễn cưỡng nén xuống run rẩy trong lòng.
Tô Ảnh lập tức trả lời tin nhắn cho Tự Thuật Phong Nguyệt: “Được, mời đại thần chỉ giáo nhiều hơn.”
Tự Thuật Phong Nguyệt đã gửi thư lại rất nhanh, lần này là một khúc phổ đã điền xong.
Tô Ảnh nhìn thấy khúc phổ này tức khắc liền thấy ngứa tay, hận không thể nào lao ngay ra khảy một bản.
Nhưng ngẫm lại đại ma vương vẫn đang ngủ ở phòng bên cạnh, Tô Ảnh đã đè xuống ý nghĩ này.
Cô nằm trên giường, ôm khúc phổ này đi vào trong giấc ngủ.
Trong lúc ngủ mơ, cả người cô mặc trang phục màu trắng, cùng một thanh niên mặc trang phục đắt tiền không nhìn rõ mặt ngồi ở trước đàn dương cầm, đồng thời khảy đàn ca khúc vừa mới ra lò này.
Cô mang theo ánh mắt sùng bái nhìn đối phương, mà đối phương cũng đáp lại bằng tươi cười ấm áp.
Cô cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
Giống như cô đang đi trên những đám mây, tốt đẹp không thực tế.
Có thể được ở bên đại thần dịu dàng như thế, quả thực chính là chuyện tốt đẹp nhất trên đời rồi!
Cô đang say mê trong sự dịu dàng của đại thần, bỗng nhiên trên đỉnh đầu truyền tới một tiếng nói quen thuộc: “Cười không biết xấu hổ như thế, xem ra là đang mơ thấy cái gì rồi.”
Tô Ảnh nghe thấy tiếng nói của anh, giật mình một cái, lập tức tỉnh lại từ trong mộng.
Vừa mở mắt, liền thấy anh ngồi ở bên cạnh giường mình, như hổ rình mồi nhìn cô.
Cô liền bưng kín miệng mình, sợ tới mức lập tức ngồi dậy, vẻ mặt hoảng sợ nhìn anh.
Anh anh anh anh, sao anh lại ở trong phòng của cô?
“Tổng giám đốc?” Miệng cô mở lớn hổn hà hổn hển hớp lấy mất hơi, mới ổn định lại, vẻ mặt đầy lên án nhìn anh: “Đây là phòng tôi!”
Phó Thịnh quăng một ánh mắt khinh thường cho cô: “Tất cả biệt viện Gia Thịnh đều là của tôi!”
Tô Ảnh lại không phản bác được, tự nhiên cảm thấy được anh nói có đạo lý.
Phó Thịnh nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, không nhìn được giơ tay vỗ nhẹ đầu đang xù lông của cô: “Mấy giờ rồi, còn chưa thể thức dậy!”
Nói xong, anh quay người rời đi.
Sau khi anh đi, Tô Ảnh mới hồi phục lại tinh thần, nắm đồng hồ báo thức ở đầu giường xem đã thấy là 8 giờ rưỡi sáng rồi!
Cô hít vào một ngụm khí lạnh!
Xong rồi xong rồi, chính mình lại ngủ quên.
Tô Ảnh khẩn trương bò dậy, tốc độ nhanh nhất tắm rửa một cái, sấy khô tóc, thay quần áo, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng đợi lệnh.
Cô đi đến dưới lầu, trợ lý Mộc Minh đã đứng ngay đó chờ cô, nhìn thấy cô lập tức nói: “Hôm nay tổng giám đốc sẽ tham gia một hội nghị nhỏ, người tham gia đều là tinh anh trong xã hội, không thể để xảy ra bất cứ sai sót gì cả.”
Mộc Minh thao thao bất tuyệt nói từng hạng mục công việc cần chú ý cho Tô Ảnh.
Sau khi Tô Ảnh nhớ kỹ, Mộc Minh chỉ vào người đàn ông đang đứng một bên nói: “Cậu ta cũng là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, tên là Cát Tuấn, hôm nay vấn đề an toàn sẽ do cậu ta phụ trách.”
Tô Ảnh lập tức chào Cát Tuấn một tiếng: “Chào trợ lý Cát Tuấn.”
Mặt Cát Tuấn không chút thay đổi gật đầu, không đáp lời.
Mộc Minh giải thích: “Cát Tuấn thường xuyên xử lý công việc bên ngoài cho tổng giám đốc, rất ít khi trở về, cậu ta không thích nói chuyện nhiều, nhưng đối với tổng giám đốc rất trung thành và tận tâm.”
“Vâng, tôi hiểu rồi.” Tô Ảnh biết Mộc Minh đang nói cho cô biết, nếu Phó Thịnh có chuyện gì khẩn cấp có thể đi tìm Cát Tuấn.
Tô Ảnh tiếp nhận tài liệu từ trong tay Mộc Minh, không nhịn được hỏi: “Trợ lý Mộc Minh, hôm nay anh không đi theo cùng sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.