Chương 51: .2: Hợp Xướng Ca Khúc (2)
Niêm Hoa
13/07/2021
Tự Thuật Phong Nguyệt trả lời lại rất nhanh: “Được.”
Tô Ảnh mở túi ra, nhưng thế nào cũng không tìm thấy bản nhạc của mình.
Trong này đều là những âm tần mà mình và Tự Thuật Phong Nguyêt đã thí xướng, vì muốn hiểu đúng, bọn họ đã thử xướng nhiều lần, mỗi lần, Tô Ảnh đều giữ lại rất kỹ, lưu lại làm kỷ niệm.
Thật kỳ quái, không biết là đã vứt đi đâu rồi?
Chắc không phải là đánh rơi bên ngoài chứ?
Xem ra cô thật sự quá sơ ý, về sau không thể lại như vậy nữa.
Lúc này, Tự Thuật Phong Nguyệt gửi tin nhắn đến: “Có thể bắt đầu được chưa?”
Tô Ảnh nhanh chóng vứt mấy chuyện này nọ sang một bên, lập tức trả lời: “Có thể.”
Tô Ảnh kích động, khẩn trương đeo tai nghe điện thoại lên, tìm ra giai điệu đã quen thuộc nhiều lần, xác định lúc trạng thái đạt tới tốt nhất, liền hợp xướng bài hát này cùng với Tự Thuật Phong Nguyệt.
Giọng của Tự Thuật Phong Nguyệt rất đẹp, trầm ổn, hơi khàn khàn, phối với giọng trong suốt kỳ ảo linh hoạt của Tô Ảnh quả thực là hoàn mỹ.
Sau khi kết thúc, Tô Ảnh vẫn còn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Đại khái sau nửa giờ, Tự Thuật Phong Nguyêt đã hoàn thành chế tác, chia ca khúc hợp xướng này cho Tô Ảnh, hơn nữa bổ sung thêm một icon cười: “Hát cực kỳ hay.’’
Tô Ảnh kích động trả lời: “Là đại thần hay.”
Tự Thuật Phong Nguyệt cười cười, không trả lời nữa.
Sau mười mấy phút đồng hồ, ca khúc mới được đăng thành công.
Sau đó cả trang web đã bùng nổ rồi.
Sau khi vô số fans nghe qua, đều đã rơi lệ điên cuồng gọi điện thoại: “Trời ơi, ca khúc mới của Phong Nguyệt, quả thực hay đến không tưởng! Cho tới giờ chưa nghe bài song ca nào hay như thế.”
“Mẹ đang hỏi tôi, vì sao quỳ trên mặt đất nghe nhạc, lại còn khóc.”
“Wase, người hát cùng với Phong Nguyệt là ai? Hát thật là hay, ca khúc này, là sáng tác năm ngoái của đại thần, đến giờ còn chưa tìm được người hát cùng vừa lòng. Không nghĩ tới bài hát này, mang lại cho chúng ta bất ngờ rất lớn.”
“Đúng thế, đúng thế, tôi cũng vừa tìm ra nữ ca sĩ hát cùng đại thần, tên là Hạ Bà Sa, cũng là người lão làng trong giới của chúng ta, nhưng tác phẩm của cô ấy quá ít, chỉ có mấy bài hát, nhưng hát không tồi. giọng của cô ấy rất ổn định, cũng không làm mai một tài hoa của đại thần.”
“+1”
“Hạ Bà Sa không chỉ là người lão làng trong giới, cô ấy cũng từng giành được bằng khen, vài năm trước dựa vào ca khúc thương tổn biệt ly lấy được giải quán quân, về sua không hát nữa mà chiến đấu ở các hạng mục điện ảnh và truyền hình.”
“Ai, có đúng không? Là minh tinh kia sao, tôi rất tò mò.”
“Đúng thế, là minh tinh kia, từ trước tới nay chúng ta đều chưa từng nghe nói minh tinh biết ca hát?”
“Các người cũng không biết đi? Bài hát đó của Hạ Bà Sa quá chất lượng, ngay lúc ấy cũng quá oanh động. vì thế, về sau diễn xuất lại không thành cái thành tích gì cả, thật sự đáng tiếc, hiện giờ thấy cô ấy trở về trong giới chúng tôi, cực kỳ vui vẻ! Dù sao thì giọng hát của cô ấy cũng rất tốt!”
Tô Ảnh mở túi ra, nhưng thế nào cũng không tìm thấy bản nhạc của mình.
Trong này đều là những âm tần mà mình và Tự Thuật Phong Nguyêt đã thí xướng, vì muốn hiểu đúng, bọn họ đã thử xướng nhiều lần, mỗi lần, Tô Ảnh đều giữ lại rất kỹ, lưu lại làm kỷ niệm.
Thật kỳ quái, không biết là đã vứt đi đâu rồi?
Chắc không phải là đánh rơi bên ngoài chứ?
Xem ra cô thật sự quá sơ ý, về sau không thể lại như vậy nữa.
Lúc này, Tự Thuật Phong Nguyệt gửi tin nhắn đến: “Có thể bắt đầu được chưa?”
Tô Ảnh nhanh chóng vứt mấy chuyện này nọ sang một bên, lập tức trả lời: “Có thể.”
Tô Ảnh kích động, khẩn trương đeo tai nghe điện thoại lên, tìm ra giai điệu đã quen thuộc nhiều lần, xác định lúc trạng thái đạt tới tốt nhất, liền hợp xướng bài hát này cùng với Tự Thuật Phong Nguyệt.
Giọng của Tự Thuật Phong Nguyệt rất đẹp, trầm ổn, hơi khàn khàn, phối với giọng trong suốt kỳ ảo linh hoạt của Tô Ảnh quả thực là hoàn mỹ.
Sau khi kết thúc, Tô Ảnh vẫn còn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Đại khái sau nửa giờ, Tự Thuật Phong Nguyêt đã hoàn thành chế tác, chia ca khúc hợp xướng này cho Tô Ảnh, hơn nữa bổ sung thêm một icon cười: “Hát cực kỳ hay.’’
Tô Ảnh kích động trả lời: “Là đại thần hay.”
Tự Thuật Phong Nguyệt cười cười, không trả lời nữa.
Sau mười mấy phút đồng hồ, ca khúc mới được đăng thành công.
Sau đó cả trang web đã bùng nổ rồi.
Sau khi vô số fans nghe qua, đều đã rơi lệ điên cuồng gọi điện thoại: “Trời ơi, ca khúc mới của Phong Nguyệt, quả thực hay đến không tưởng! Cho tới giờ chưa nghe bài song ca nào hay như thế.”
“Mẹ đang hỏi tôi, vì sao quỳ trên mặt đất nghe nhạc, lại còn khóc.”
“Wase, người hát cùng với Phong Nguyệt là ai? Hát thật là hay, ca khúc này, là sáng tác năm ngoái của đại thần, đến giờ còn chưa tìm được người hát cùng vừa lòng. Không nghĩ tới bài hát này, mang lại cho chúng ta bất ngờ rất lớn.”
“Đúng thế, đúng thế, tôi cũng vừa tìm ra nữ ca sĩ hát cùng đại thần, tên là Hạ Bà Sa, cũng là người lão làng trong giới của chúng ta, nhưng tác phẩm của cô ấy quá ít, chỉ có mấy bài hát, nhưng hát không tồi. giọng của cô ấy rất ổn định, cũng không làm mai một tài hoa của đại thần.”
“+1”
“Hạ Bà Sa không chỉ là người lão làng trong giới, cô ấy cũng từng giành được bằng khen, vài năm trước dựa vào ca khúc thương tổn biệt ly lấy được giải quán quân, về sua không hát nữa mà chiến đấu ở các hạng mục điện ảnh và truyền hình.”
“Ai, có đúng không? Là minh tinh kia sao, tôi rất tò mò.”
“Đúng thế, là minh tinh kia, từ trước tới nay chúng ta đều chưa từng nghe nói minh tinh biết ca hát?”
“Các người cũng không biết đi? Bài hát đó của Hạ Bà Sa quá chất lượng, ngay lúc ấy cũng quá oanh động. vì thế, về sau diễn xuất lại không thành cái thành tích gì cả, thật sự đáng tiếc, hiện giờ thấy cô ấy trở về trong giới chúng tôi, cực kỳ vui vẻ! Dù sao thì giọng hát của cô ấy cũng rất tốt!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.