Chương 36: Tô Ảnh Chuyên Nghiệp Rèn Luyện Hàng Ngày.
Niêm Hoa
13/07/2021
“Xem ra hôm nay cô ở nhà chơi cực kỳ vui vẻ.” Phó Thịnh có vẻ đăm chiêu nhìn Tô Ảnh: “Là trợ lý đời sống của tôi, vậy mà có vẻ nhàn nhã tự tại hơn cả tôi.”
Mang tai của cô càng trở nên nóng bỏng hơn: “Tổng giám đốc, tôi…”
Tránh ra đi!
Rốt cuộc anh có biết hay không, khuôn mặt anh đẹp biết bao?
Đối với phụ nữ mà nói, là có bao nhiêu lực hấp dẫn?
Không phải anh ghét nhất bị phụ nữ bám lấy à?
Hiện giờ sao anh lại dựa vào gần như thế, rốt cuộc là muốn nháo thế nào nữa!
Tôi chỉ muốn an toàn làm tốt công việc của mình, đến kỳ thì cầm tiền cao chạy xa bay!
Tổng giám đốc, xin anh đừng quyến rũ tôi!
Phó Thịnh không hề bỏ qua khuôn mặt càng lúc càng đỏ của Tô Ảnh, ánh mắt né tránh rất nhanh, anh lại không tiếp tục nữa, cứ thế cười như không cười nhìn Tô Ảnh: “Cô đang trốn tránh tôi?”
Tô Ảnh miễn cưỡng cười cười, hai gò má đều có chút cứng ngắc: “Tổng giám đốc lại nói đùa, anh là ông chủ của tôi, tôi nào dám trốn tránh anh?”
A, kẻ nói dối!
Không chỉ ngu ngốc mà còn có thể nói dối!
Tay phải của Phó Thịnh từ từ xuyên qua phía sau cổ Tô Ảnh, đầu ngón tay như có như không đụng chạm đến cổ của cô, từng dòng điện như đang chạy xẹt qua, cả người cô càng trở nên cứng ngắc rồi.
Quản gia và nhóm người hầu của biệt viện nhìn thấy một màn này, yên lặng rời khỏi, đứng xa nhìn.
Đây là lần đầu tiên cậu chủ nhà mình chủ động tiếp cận con gái!
Thật đáng mừng! Thật đáng mừng!
Rốt cuộc cậu chủ cũng có hứng thú đối với con gái rồi!
Vì thế, Tô Ảnh nháy mắt cầu cứu các kiểu về phía quản gia Lâm, quản gia lại bỏ lỡ rất nhiều.
Ngay lúc cô cho rằng anh sẽ tiến thêm một bước, lại nghe thấy tiếng nói của anh ở trên đỉnh đầu: “Cô sáng tác ca khúc? Không tồi!”
Tô Ảnh hoảng hốt: “A?”
Bỗng nhiên Phó Thịnh bắt lấy ca khúc cô vừa mới viết ra ở sau lưng Tô Ảnh, đột nhiên đứng thẳng người, cười đen tối không rõ: “Nếu không thì, cô nghĩ rằng tôi muốn làm gì với cô? Hôn cô sao?”
Khuôn mặt cô trắng xanh lúc đỏ lúc trắng.
Cô khẩn trương đứng thẳng người, cúi đầu, không dám nói lung tung.
Ánh mắt của anh quay mấy vòng trên người Tô Ảnh, lúc này mới thu lại ánh mắt, thật sự nhìn ca khúc trong tay: “Viết nhiều ca khúc như thế, tính toán đưa cho ai?”
Tô Ảnh nghe thấy anh hỏi như thế, khẩn trương thu lại tất cả những suy nghĩ miên man của mình, trả lời: “Những thứ này chỉ là viết chơi đùa. Rất lâu rồi không động bút, có chút không quen.”
Phó Thịnh híp mắt nhìn cô, chậm rãi nói: “Qủa nhiên không thể để cô rảnh rỗi, nói cách khác, phần tiền lương này không phải mất trắng rồi? Ngày mai đi theo tôi đi.”
“Vâng, tổng giám đốc.” Tô Ảnh khẩn trương cung kính trả lời.
Phó Thịnh đặt khúc phổ ở trên đàn dương cầm, xoay người nhanh chóng rời đi.
Lúc này quản gia Lâm mới cười híp mắt đi tới, nhìn dáng vẻ của Tô Ảnh, giống như lương dân muốn cung phụng con cái cho hà bá, ánh mắt càng lúc càng vừa lòng.
Tô Ảnh bị quản gia nhìn đến mức cả người đều sợ hãi, không nhịn được hỏi: “Quản gia Lâm, không phải nói cháu có thể dùng đàn này sao? Phó tổng chắc sẽ…”
“Không sao, chỉ cần tổng giám đốc không nói gì là được, đó chính là được.” Quản gia Lâm cười càng thêm vui vẻ.
Khó trách chưa bao giờ tổng giám đốc đến gần phụ nữ, bỗng nhiên lại tuyển dụng trợ lý nữ, thì ra là thế, thì ra thế!
Tô Ảnh không quá hiểu rõ, trong nụ cười tươi tắn của quản gia Lâm rốt cuộc là cất giấu mấy tầng ý tứ, hiện giờ cô cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể khách khí cầm lấy khúc phổ của mình, hốt hoảng quay về phòng.
Đến tối, sau khi Phó Thịnh đi ngủ, cô cũng đã chuẩn bị xong những ca khúc của mình.
Mở ra trang web kia, đeo tai nghe điện thoại, bắt đầu ngâm nga ca khúc mình vừa sáng tác ban ngày.
Mang tai của cô càng trở nên nóng bỏng hơn: “Tổng giám đốc, tôi…”
Tránh ra đi!
Rốt cuộc anh có biết hay không, khuôn mặt anh đẹp biết bao?
Đối với phụ nữ mà nói, là có bao nhiêu lực hấp dẫn?
Không phải anh ghét nhất bị phụ nữ bám lấy à?
Hiện giờ sao anh lại dựa vào gần như thế, rốt cuộc là muốn nháo thế nào nữa!
Tôi chỉ muốn an toàn làm tốt công việc của mình, đến kỳ thì cầm tiền cao chạy xa bay!
Tổng giám đốc, xin anh đừng quyến rũ tôi!
Phó Thịnh không hề bỏ qua khuôn mặt càng lúc càng đỏ của Tô Ảnh, ánh mắt né tránh rất nhanh, anh lại không tiếp tục nữa, cứ thế cười như không cười nhìn Tô Ảnh: “Cô đang trốn tránh tôi?”
Tô Ảnh miễn cưỡng cười cười, hai gò má đều có chút cứng ngắc: “Tổng giám đốc lại nói đùa, anh là ông chủ của tôi, tôi nào dám trốn tránh anh?”
A, kẻ nói dối!
Không chỉ ngu ngốc mà còn có thể nói dối!
Tay phải của Phó Thịnh từ từ xuyên qua phía sau cổ Tô Ảnh, đầu ngón tay như có như không đụng chạm đến cổ của cô, từng dòng điện như đang chạy xẹt qua, cả người cô càng trở nên cứng ngắc rồi.
Quản gia và nhóm người hầu của biệt viện nhìn thấy một màn này, yên lặng rời khỏi, đứng xa nhìn.
Đây là lần đầu tiên cậu chủ nhà mình chủ động tiếp cận con gái!
Thật đáng mừng! Thật đáng mừng!
Rốt cuộc cậu chủ cũng có hứng thú đối với con gái rồi!
Vì thế, Tô Ảnh nháy mắt cầu cứu các kiểu về phía quản gia Lâm, quản gia lại bỏ lỡ rất nhiều.
Ngay lúc cô cho rằng anh sẽ tiến thêm một bước, lại nghe thấy tiếng nói của anh ở trên đỉnh đầu: “Cô sáng tác ca khúc? Không tồi!”
Tô Ảnh hoảng hốt: “A?”
Bỗng nhiên Phó Thịnh bắt lấy ca khúc cô vừa mới viết ra ở sau lưng Tô Ảnh, đột nhiên đứng thẳng người, cười đen tối không rõ: “Nếu không thì, cô nghĩ rằng tôi muốn làm gì với cô? Hôn cô sao?”
Khuôn mặt cô trắng xanh lúc đỏ lúc trắng.
Cô khẩn trương đứng thẳng người, cúi đầu, không dám nói lung tung.
Ánh mắt của anh quay mấy vòng trên người Tô Ảnh, lúc này mới thu lại ánh mắt, thật sự nhìn ca khúc trong tay: “Viết nhiều ca khúc như thế, tính toán đưa cho ai?”
Tô Ảnh nghe thấy anh hỏi như thế, khẩn trương thu lại tất cả những suy nghĩ miên man của mình, trả lời: “Những thứ này chỉ là viết chơi đùa. Rất lâu rồi không động bút, có chút không quen.”
Phó Thịnh híp mắt nhìn cô, chậm rãi nói: “Qủa nhiên không thể để cô rảnh rỗi, nói cách khác, phần tiền lương này không phải mất trắng rồi? Ngày mai đi theo tôi đi.”
“Vâng, tổng giám đốc.” Tô Ảnh khẩn trương cung kính trả lời.
Phó Thịnh đặt khúc phổ ở trên đàn dương cầm, xoay người nhanh chóng rời đi.
Lúc này quản gia Lâm mới cười híp mắt đi tới, nhìn dáng vẻ của Tô Ảnh, giống như lương dân muốn cung phụng con cái cho hà bá, ánh mắt càng lúc càng vừa lòng.
Tô Ảnh bị quản gia nhìn đến mức cả người đều sợ hãi, không nhịn được hỏi: “Quản gia Lâm, không phải nói cháu có thể dùng đàn này sao? Phó tổng chắc sẽ…”
“Không sao, chỉ cần tổng giám đốc không nói gì là được, đó chính là được.” Quản gia Lâm cười càng thêm vui vẻ.
Khó trách chưa bao giờ tổng giám đốc đến gần phụ nữ, bỗng nhiên lại tuyển dụng trợ lý nữ, thì ra là thế, thì ra thế!
Tô Ảnh không quá hiểu rõ, trong nụ cười tươi tắn của quản gia Lâm rốt cuộc là cất giấu mấy tầng ý tứ, hiện giờ cô cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể khách khí cầm lấy khúc phổ của mình, hốt hoảng quay về phòng.
Đến tối, sau khi Phó Thịnh đi ngủ, cô cũng đã chuẩn bị xong những ca khúc của mình.
Mở ra trang web kia, đeo tai nghe điện thoại, bắt đầu ngâm nga ca khúc mình vừa sáng tác ban ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.