Chương 18: Người không muốn gặp!
Mèo panh
15/08/2023
Hai người vừa về đến nhà đã thấy “thỏ” Trương Bạch Hàn từ nhà nhảy vọt ra, như thể mẹ đi chợ về mua cho hắn mấy cân cà rốt.
Hắn ga lăng giúp cô xách đồ, còn phải lượn lờ thật nhanh để tách Diệc Văn Trì cách xa vợ hắn.
Chỉ có điều Trương Bạch Hàn không ngờ lúc mọi người vào nhà hết Văn Trì lại chặn hắn lại.
“Anh Văn Trì có việc gì sao?”
“Cậu thực sự thích em ấy?”
Trương Bạch Hàn khó chịu nhìn anh mà hằn học.
“Tại sao anh lại cứ phải lắm lời như vậy, nếu không thích thì tôi cưới em ấy làm gì?”
Hắn nói xong thì liền đi vào nhà, tâm trạng của hắn đang tốt nên chả thèm đôi co với anh ta.
Từ lúc đó đến bữa ăn hai người đàn ông mỗi người một bộ mặt, người thì tươi tỉnh , miệng ngoác ra cười không ngừng nghỉ, một người thì chỉ im lặng trầm ngâm, vẻ mặt đầy bi thương.
Trần Hạ Mộc cảm thấy vô cùng áy náy khi từ chối anh thẳng thừng như vậy, nhưng với cô chuyện gì cũng phải rõ ràng.
Cuộc sống của cô với Trương Bạch Hàn còn dài, không thể cứ dây dưa mãi được, thích Trương Bạch Hàn chính xác là thích Trương Bạch Hàn!
Dường như Noãn Tâm nhận thấy được sự kì lạ của con trai mình, một người tinh tế như bà chắc chắn đã hiểu chuyện gì rồi, chỉ thở dài mà không nói.
Nhìn đôi trai gái trước mặt, một nam miệng cười tươi tỉnh, luôn tay gắp thức ăn cho người kia, một nữ vẻ mặt hạnh phúc, bà biết con trai bà không còn cơ hội...
...
Ở lại không bao lâu thì Trương Bạch Hàn có việc gấp nên hai người phải trở về, khi về còn bị mẹ bắt mang theo mấy cân quýt cho bà thông gia.
Trần Hạ Mộc chỉ cười hềnh hệch rồi cũng nghe lời.
Ngồi trên xe ngẫm nghĩ kĩ cô cũng thấy mình ăn không ngồi rồi đã quá lâu rồi, liền quay sang nhìn Trương Bạch Hàn.
“Em muốn đi đóng phim lại”
Hắn trầm ngâm một hồi, rồi quay sang cô một cái.
“Chắc chắn chưa?”
Trần Hạ Mộc kiên định gật đầu, hắn mỉm cười.
“Em vui là được”
Quả nhiên sau đó dù bận việc Trương Bạch Hàn vẫn liên hệ với Quản Ân, không quá 24 giờ thì thông tin cô chính thức comeback được đăng lên trang chính của phòng làm việc.
Đúng là phu nhân Hàn lão đại, tin mới vừa đang lên báo đã đưa tin rầm rộ, các trang mạng ầm ầm bình luận, đồng thời phía nhiều nhà đầu tư hay nhà sản xuất cũng đua nhau mời hợp tác.
Nhưng với một người khó tính kĩ càng như Trương Bạch Hàn cuối cùng cũng chỉ lựa ra một bộ kịch bản ưng ý nhất.
Trong bộ này cô vào vai một kiếm khách giang hồ, cha mẹ mất sớm, từ nhỏ sống cùng sư phụ.
Còn về nam chính, hắn là một người ấm áp, lịch sự...
Tóm lại hai nhân vật yêu nhau như nào hắn không để tâm, quan trọng là bộ phim này ôm sát vào tâm lí nhân vật hơn là mấy cảnh hôn hít vớ vẩn.
Đang khoái chí với bộ kịch bản thì nóc nhà gọi đến.
“Anh làm việc xong chưa?”
Trái tim Trương Bạch Hàn nhảy lên liên hồi, lần đầu vợ hắn chủ động gọi điện hỏi hắn làm việc xong chưa!
“Anh sắp xong rồi”
“Ờm..ờ..em.. em có nấu chút canh..anh nhớ về ăn cơm”
Hắn im lặng, xúc động đến sắp khóc luôn.
“Anh biết rồi, anh chắc chắn sẽ về”
Đầu bên kia cô vui vẻ dập máy.
Trước đây vì phép lịch sự nên dù là nói chuyện với ai cô cũng đều đợi họ tắt máy trước, nhưng khi nói chuyện với Trương Bạch Hàn, hắn không để cô phải nghe thấy tiếng cúp máy một lần nào.
Hạ Nhi thấy cô cứ ôm điện thoại tủm tỉm cười thì lắc đầu, yêu vào rồi nó lạ lắm.
Tuy nhiên tình yêu không phải lúc nào cũng dễ dàng…
Buổi chiều hắn đang hí hửng định về thì một người đến.
Người này là người mà hắn không muốn nhìn thấy chút nào.
Cô gái với chiếc đầm body màu đen, dịu dàng ngồi xuống trước mặt hắn, ánh mắt vẫn tinh xảo như ngày nào.
“Sao cô lại ở đây?”
Kì Thiên mỉm cười, lịch sự đưa cho anh một tấm thiệp cưới.
“Vi Vi nhờ em mời anh đến tiệc cưới của cậu ấy, do cậu ấy không biết phương thức liên lạc với anh”
Trương Bạch Hàn liếc qua tấm thiệp được trang trí rực rỡ, lông mày cau lại.
“Tôi biết rồi”
Cô gái trước mắt hắn có phần hụt hẫng, tuy có điều lại kín đáo không để lộ vẻ thất vọng ra ngoài, một lúc sau thì Mạc Kì Phong vội vàng chạy vào, mặt vẫn còn đỏ do dùng nhiều sức chạy.
“Chủ tịch...”
Thấy tên chủ tịch dễ nổi nóng vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh, cậu mới có chút thở phào, liền quay sang phía Mộc Thiên.
“Cô Kì, việc tự ý đi vào văn phòng chủ tịch là không được phép, hi vọng cô mau rời khỏi đây”
Anh mới chỉ nói với cô ta vài câu mà đã bị con hồ ly này lừa đến quay vòng vòng, không hổ danh từng học cùng trường, lại còn từng là bạn gái tin đồn của Trương Bạch Hàn!
Kì Thiên khẽ đứng dậy rồi cười với Trương Bạch Hàn.
“Em đi đây, hi vọng có thể gặp được anh ở hôn lễ”
“Đứng lại!”
Hai người kia ngỡ ngàng nhìn Trương Bạch Hàn, hắn chỉ cất giọng đều đều.
“Hi vọng cô biết hiện tại tôi đã kết hôn, và tôi với cô đã không còn dây dưa gì từ rất lâu rồi, mong cô tốt nhất giữ khoảng cách, tôi và cô không có khái niệm bạn bè, chỉ có thể là kẻ địch không chung đẳng cấp”
Kì Thiên khẽ buông câu thở dài, khoác lên mình chút tiêu soái để che bớt vẻ thất vọng, cứ thế bước ra ngoài.
Và giờ thì Mạc Kì Phong sẽ phải đối mặt với tên “côn đồ” khó tính này!
“Từ bao giờ cậu lại ngu ngốc đến vậy?”
Hắn gằn một câu rồi vội lấy áo khoác đi lối đi riêng biệt.
Cậu đứng ngơ ngác giữa phòng chủ tịch, lòng vẫn chưa khỏi bất ngờ, chỉ vậy thôi sao?
Chủ tịch khó tính không hành hạ cậu nữa rồi?
Hắn ga lăng giúp cô xách đồ, còn phải lượn lờ thật nhanh để tách Diệc Văn Trì cách xa vợ hắn.
Chỉ có điều Trương Bạch Hàn không ngờ lúc mọi người vào nhà hết Văn Trì lại chặn hắn lại.
“Anh Văn Trì có việc gì sao?”
“Cậu thực sự thích em ấy?”
Trương Bạch Hàn khó chịu nhìn anh mà hằn học.
“Tại sao anh lại cứ phải lắm lời như vậy, nếu không thích thì tôi cưới em ấy làm gì?”
Hắn nói xong thì liền đi vào nhà, tâm trạng của hắn đang tốt nên chả thèm đôi co với anh ta.
Từ lúc đó đến bữa ăn hai người đàn ông mỗi người một bộ mặt, người thì tươi tỉnh , miệng ngoác ra cười không ngừng nghỉ, một người thì chỉ im lặng trầm ngâm, vẻ mặt đầy bi thương.
Trần Hạ Mộc cảm thấy vô cùng áy náy khi từ chối anh thẳng thừng như vậy, nhưng với cô chuyện gì cũng phải rõ ràng.
Cuộc sống của cô với Trương Bạch Hàn còn dài, không thể cứ dây dưa mãi được, thích Trương Bạch Hàn chính xác là thích Trương Bạch Hàn!
Dường như Noãn Tâm nhận thấy được sự kì lạ của con trai mình, một người tinh tế như bà chắc chắn đã hiểu chuyện gì rồi, chỉ thở dài mà không nói.
Nhìn đôi trai gái trước mặt, một nam miệng cười tươi tỉnh, luôn tay gắp thức ăn cho người kia, một nữ vẻ mặt hạnh phúc, bà biết con trai bà không còn cơ hội...
...
Ở lại không bao lâu thì Trương Bạch Hàn có việc gấp nên hai người phải trở về, khi về còn bị mẹ bắt mang theo mấy cân quýt cho bà thông gia.
Trần Hạ Mộc chỉ cười hềnh hệch rồi cũng nghe lời.
Ngồi trên xe ngẫm nghĩ kĩ cô cũng thấy mình ăn không ngồi rồi đã quá lâu rồi, liền quay sang nhìn Trương Bạch Hàn.
“Em muốn đi đóng phim lại”
Hắn trầm ngâm một hồi, rồi quay sang cô một cái.
“Chắc chắn chưa?”
Trần Hạ Mộc kiên định gật đầu, hắn mỉm cười.
“Em vui là được”
Quả nhiên sau đó dù bận việc Trương Bạch Hàn vẫn liên hệ với Quản Ân, không quá 24 giờ thì thông tin cô chính thức comeback được đăng lên trang chính của phòng làm việc.
Đúng là phu nhân Hàn lão đại, tin mới vừa đang lên báo đã đưa tin rầm rộ, các trang mạng ầm ầm bình luận, đồng thời phía nhiều nhà đầu tư hay nhà sản xuất cũng đua nhau mời hợp tác.
Nhưng với một người khó tính kĩ càng như Trương Bạch Hàn cuối cùng cũng chỉ lựa ra một bộ kịch bản ưng ý nhất.
Trong bộ này cô vào vai một kiếm khách giang hồ, cha mẹ mất sớm, từ nhỏ sống cùng sư phụ.
Còn về nam chính, hắn là một người ấm áp, lịch sự...
Tóm lại hai nhân vật yêu nhau như nào hắn không để tâm, quan trọng là bộ phim này ôm sát vào tâm lí nhân vật hơn là mấy cảnh hôn hít vớ vẩn.
Đang khoái chí với bộ kịch bản thì nóc nhà gọi đến.
“Anh làm việc xong chưa?”
Trái tim Trương Bạch Hàn nhảy lên liên hồi, lần đầu vợ hắn chủ động gọi điện hỏi hắn làm việc xong chưa!
“Anh sắp xong rồi”
“Ờm..ờ..em.. em có nấu chút canh..anh nhớ về ăn cơm”
Hắn im lặng, xúc động đến sắp khóc luôn.
“Anh biết rồi, anh chắc chắn sẽ về”
Đầu bên kia cô vui vẻ dập máy.
Trước đây vì phép lịch sự nên dù là nói chuyện với ai cô cũng đều đợi họ tắt máy trước, nhưng khi nói chuyện với Trương Bạch Hàn, hắn không để cô phải nghe thấy tiếng cúp máy một lần nào.
Hạ Nhi thấy cô cứ ôm điện thoại tủm tỉm cười thì lắc đầu, yêu vào rồi nó lạ lắm.
Tuy nhiên tình yêu không phải lúc nào cũng dễ dàng…
Buổi chiều hắn đang hí hửng định về thì một người đến.
Người này là người mà hắn không muốn nhìn thấy chút nào.
Cô gái với chiếc đầm body màu đen, dịu dàng ngồi xuống trước mặt hắn, ánh mắt vẫn tinh xảo như ngày nào.
“Sao cô lại ở đây?”
Kì Thiên mỉm cười, lịch sự đưa cho anh một tấm thiệp cưới.
“Vi Vi nhờ em mời anh đến tiệc cưới của cậu ấy, do cậu ấy không biết phương thức liên lạc với anh”
Trương Bạch Hàn liếc qua tấm thiệp được trang trí rực rỡ, lông mày cau lại.
“Tôi biết rồi”
Cô gái trước mắt hắn có phần hụt hẫng, tuy có điều lại kín đáo không để lộ vẻ thất vọng ra ngoài, một lúc sau thì Mạc Kì Phong vội vàng chạy vào, mặt vẫn còn đỏ do dùng nhiều sức chạy.
“Chủ tịch...”
Thấy tên chủ tịch dễ nổi nóng vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh, cậu mới có chút thở phào, liền quay sang phía Mộc Thiên.
“Cô Kì, việc tự ý đi vào văn phòng chủ tịch là không được phép, hi vọng cô mau rời khỏi đây”
Anh mới chỉ nói với cô ta vài câu mà đã bị con hồ ly này lừa đến quay vòng vòng, không hổ danh từng học cùng trường, lại còn từng là bạn gái tin đồn của Trương Bạch Hàn!
Kì Thiên khẽ đứng dậy rồi cười với Trương Bạch Hàn.
“Em đi đây, hi vọng có thể gặp được anh ở hôn lễ”
“Đứng lại!”
Hai người kia ngỡ ngàng nhìn Trương Bạch Hàn, hắn chỉ cất giọng đều đều.
“Hi vọng cô biết hiện tại tôi đã kết hôn, và tôi với cô đã không còn dây dưa gì từ rất lâu rồi, mong cô tốt nhất giữ khoảng cách, tôi và cô không có khái niệm bạn bè, chỉ có thể là kẻ địch không chung đẳng cấp”
Kì Thiên khẽ buông câu thở dài, khoác lên mình chút tiêu soái để che bớt vẻ thất vọng, cứ thế bước ra ngoài.
Và giờ thì Mạc Kì Phong sẽ phải đối mặt với tên “côn đồ” khó tính này!
“Từ bao giờ cậu lại ngu ngốc đến vậy?”
Hắn gằn một câu rồi vội lấy áo khoác đi lối đi riêng biệt.
Cậu đứng ngơ ngác giữa phòng chủ tịch, lòng vẫn chưa khỏi bất ngờ, chỉ vậy thôi sao?
Chủ tịch khó tính không hành hạ cậu nữa rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.