Chương 21: Thích Tiểu Mộc(2)
Mèo panh
15/08/2023
Thật là trái đất hình tròn, không ngờ lại gặp cô gái này ở đây.
Đạo diễn nói cô ấy có vốn không có thiên phú, chỉ gọi là am hiểu chút về diễn xuất, trước đây khả năng diễn xuất có thể nói là tệ.
Nhưng từ khi cô ấy nhận thức được điều đó thì luôn cố gắng chăm chỉ không ngừng, khả năng ấy đến thầy hiệu trưởng cũng phải để tâm, trước đây khi còn chưa làm hiệu trưởng, vẫn còn là một giảng viên thì thầy chỉ thấy sự điên cuồng tập luyện ấy ở một người-Trương Bạch Hàn!
“Em học sinh này cũng khiến thầy phải để tâm hệt như em, nỗ lực đến mức người ta phải xót xa”
Đạo diễn hô “cắt” một tiếng, nhân lúc mọi người nghỉ giải lao liền đi đến chỗ Trương Bạch Hàn và thầy hiệu trưởng, một tay lau mồ hôi rồi phủi chút nước bị bắn lên quần áo vào cảnh quay lúc nãy, miệng nói đầy đắc ý:
“Thầy hiệu trưởng, tôi nói đâu có sai, học sinh mà tôi rèn luyện đương nhiên không có thiên phú cũng phải có”
Thầy hiệu trưởng cười tươi.
“Đúng đúng, anh làm rất tốt”
Đạo diễn chống nạnh thở dài:
“Có điều Hạ Mộc thoát vai còn hơi chậm, nếu Trương Bạch Hàn có thể dạy đàn em chút kĩ thuật thoát vai thì tốt quá”
Hắn cười khiêm tốn, xua xua tay.
“Em làm gì có kĩ năng thoát vai, ngày trước còn bị thầy hiệu trưởng mắng cho không ngóc đầu nổi”
“...”
Ba người cứ trò chuyện rôm rả, ở bên này Trần Hạ Mộc vẫn cố gắng học thuộc kịch bản, ánh mắt kiên định vô cùng.
Trương Bạch Hàn đánh mắt qua cô, vô tình bắt gặp được cảnh này, một phần nào đó trong trái tim có tường thành này bao bọc như đổ sụp
...
Hôm đó trở về bỗng thấy tâm trạng có chút kì lạ, vui cũng không phải mà buồn cũng không phải, hắn chẳng để tâm mà trực tiếp đi rót một ly rượu, nhưng thứ nước màu đỏ sóng sánh kia vừa chạm vào môi, hắn liền nghĩ đến cô gái ngày hôm nay, nghĩ đến ánh mắt bi thương lúc diễn xuất, đến cả ánh mắt kiên định lúc học kịch bản, môi không định hình mà khẽ cong lên.
...
Năm 27 tuổi, vẫn ôm trong mình hình ảnh ấy, Trương Bạch Hàn được mời đến liên hoan trao giải cho diễn viên mới nổi.
Vốn không muốn đi nhưng khi biết Trần Hạ Mộc cũng có mặt thì không hiểu sao lại đồng ý.
Trẻ con nhất là ở ngoài bữa tiệc, hắn đã kí tên rõ to, chiếm hẳn một khoảng chỉ để ai đó nhìn thấy, dù gì hắn cũng có tiếng tăm chắc cô cũng phải biết chứ.
Nhưng không, trong đầu óc vui vẻ khi nhận được thành công đầu đời của Trần Hạ Mộc khi đó thì cô chỉ nghĩ, tên Hàn lão đại này đúng là thích khoe mẽ!
Lại nói đến khí thế, năm đó là người được mời đến tham dự, nhưng mà lại nổi bật nhất thảm đỏ, cũng chịu thôi ai bảo Trương Bạch Hàn nổi đình nổi đám như vậy làm gì?
Có điều Trần Hạ Mộc cũng không kém cạnh, tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, dù khí thế chưa sắc sảo trưởng thành nhưng vẻ ngây thơ kia khiến bao người phải nao lòng, kể cả Trương Bạch Hàn.
Ngồi dưới hàng ghế riêng biệt, Trương Bạch Hàn chỉ bận tâm đến cái tên kia, cho đến khi cô xuất hiện hắn vui như mở hội.
Phải nói là từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng xinh đẹp, nếu bác Thi là một mỹ nhân tuyệt sắc thì con gái bác ấy lại là một nữ thần, đặc biệt là nụ cười đắc thắng ấy, khi mà vượt qua mọi đối thủ bằng chính nỗ nực của mình.
...
Nhiều năm trôi qua cảm xúc cứ dần tích tụ, ngỡ tưởng nó sẽ mờ đi, lại không ngờ nó càng dày lên từng ngày, kể ra cũng do mẹ hắn một phần, khi mà con trai bà đã ôm tương tư nhưng chưa hề nhận ra thì bà lại cứ bên cạnh lải nhải.
“Tiểu Mộc nhà bác Thi càng lớn càng xinh đẹp, giờ lại thành công như vậy, thật vui cho bác ấy quá”
“Hôm qua mẹ xem phim của con bé đóng, phải nói là diễn rất hay luôn”
“Trời đất hay mẹ nhận nó làm con gái nuôi chứ con bé xinh đẹp còn tốt bụng đáng yêu như thế ai chịu cho nổi”
“....”
Đỉnh điểm là khi hắn đang bận với mấy bản hợp đồng, mẹ hắn lại vào lải nhải.
“Mẹ cảm thấy nhận con bé là con gái được đó nhỉ, đằng nào mẹ cũng là mẹ đỡ đầu của nó”
Trương Bạch Hàn thở dài, buột miệng.
“Không cần nhận làm con gái, bắt về làm con dâu luôn đi”
Một câu nói hắn vô tư nói ra, lại mở ra câu chuyện dở khóc dở cười sau này.
Khi Dụ Liên thì thầm qua điện thoại với Lưu Hoạ Thi thì với tâm trạng lo sợ con gái không lấy được chồng của bà đã mở ra tia hi vọng.
Bà để ý thằng nhóc này từ khi nó nằm trong nôi rồi, đã thế thì ép cưới luôn.
Biết là quá đáng với con nên bà còn chần chừ, nhưng khi Trần Hạ Mộc có scandal kia thì bà quyết định ngay tức khắc.
Giờ thì có ngày hôm nay...
Có trời mới biết khi mẹ báo tin này Trương Bạch Hàn vui đến chân hơi run, lúc đó hắn mới nhận ra mình thích người ta từ rất lâu rồi.
Ép cưới thì nghe rất cổ hủ, bây giờ làm gì còn chuyện cha mẹ đặt đâu còn ngồi đấy nữa, nếu không phải Trương Bạch Hàn kia đảm bảo Trần Hạ Mộc sẽ thích hắn, rồi lại đảm bảo cô sẽ không chịu thiệt thòi, đảm bảo đủ thứ trên đời thì chắc gì bà đã đồng ý.
Nhưng mà kể ra thì hắn đảm bảo những gì, bây giờ đều thực hiện được rồi.
Trên đời vốn có những thứ khá là mơ hồ, chỉ là đạt được từ lúc nào con người ta chưa hề nhận ra, “thích” cũng vậy, nó nảy sinh rất dễ dàng, chỉ qua một cử chỉ, một ánh mắt , một giây phút nào đó tiếp xúc đã có thể khởi đầu cho vô vàn mối quan hệ.
Đạo diễn nói cô ấy có vốn không có thiên phú, chỉ gọi là am hiểu chút về diễn xuất, trước đây khả năng diễn xuất có thể nói là tệ.
Nhưng từ khi cô ấy nhận thức được điều đó thì luôn cố gắng chăm chỉ không ngừng, khả năng ấy đến thầy hiệu trưởng cũng phải để tâm, trước đây khi còn chưa làm hiệu trưởng, vẫn còn là một giảng viên thì thầy chỉ thấy sự điên cuồng tập luyện ấy ở một người-Trương Bạch Hàn!
“Em học sinh này cũng khiến thầy phải để tâm hệt như em, nỗ lực đến mức người ta phải xót xa”
Đạo diễn hô “cắt” một tiếng, nhân lúc mọi người nghỉ giải lao liền đi đến chỗ Trương Bạch Hàn và thầy hiệu trưởng, một tay lau mồ hôi rồi phủi chút nước bị bắn lên quần áo vào cảnh quay lúc nãy, miệng nói đầy đắc ý:
“Thầy hiệu trưởng, tôi nói đâu có sai, học sinh mà tôi rèn luyện đương nhiên không có thiên phú cũng phải có”
Thầy hiệu trưởng cười tươi.
“Đúng đúng, anh làm rất tốt”
Đạo diễn chống nạnh thở dài:
“Có điều Hạ Mộc thoát vai còn hơi chậm, nếu Trương Bạch Hàn có thể dạy đàn em chút kĩ thuật thoát vai thì tốt quá”
Hắn cười khiêm tốn, xua xua tay.
“Em làm gì có kĩ năng thoát vai, ngày trước còn bị thầy hiệu trưởng mắng cho không ngóc đầu nổi”
“...”
Ba người cứ trò chuyện rôm rả, ở bên này Trần Hạ Mộc vẫn cố gắng học thuộc kịch bản, ánh mắt kiên định vô cùng.
Trương Bạch Hàn đánh mắt qua cô, vô tình bắt gặp được cảnh này, một phần nào đó trong trái tim có tường thành này bao bọc như đổ sụp
...
Hôm đó trở về bỗng thấy tâm trạng có chút kì lạ, vui cũng không phải mà buồn cũng không phải, hắn chẳng để tâm mà trực tiếp đi rót một ly rượu, nhưng thứ nước màu đỏ sóng sánh kia vừa chạm vào môi, hắn liền nghĩ đến cô gái ngày hôm nay, nghĩ đến ánh mắt bi thương lúc diễn xuất, đến cả ánh mắt kiên định lúc học kịch bản, môi không định hình mà khẽ cong lên.
...
Năm 27 tuổi, vẫn ôm trong mình hình ảnh ấy, Trương Bạch Hàn được mời đến liên hoan trao giải cho diễn viên mới nổi.
Vốn không muốn đi nhưng khi biết Trần Hạ Mộc cũng có mặt thì không hiểu sao lại đồng ý.
Trẻ con nhất là ở ngoài bữa tiệc, hắn đã kí tên rõ to, chiếm hẳn một khoảng chỉ để ai đó nhìn thấy, dù gì hắn cũng có tiếng tăm chắc cô cũng phải biết chứ.
Nhưng không, trong đầu óc vui vẻ khi nhận được thành công đầu đời của Trần Hạ Mộc khi đó thì cô chỉ nghĩ, tên Hàn lão đại này đúng là thích khoe mẽ!
Lại nói đến khí thế, năm đó là người được mời đến tham dự, nhưng mà lại nổi bật nhất thảm đỏ, cũng chịu thôi ai bảo Trương Bạch Hàn nổi đình nổi đám như vậy làm gì?
Có điều Trần Hạ Mộc cũng không kém cạnh, tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, dù khí thế chưa sắc sảo trưởng thành nhưng vẻ ngây thơ kia khiến bao người phải nao lòng, kể cả Trương Bạch Hàn.
Ngồi dưới hàng ghế riêng biệt, Trương Bạch Hàn chỉ bận tâm đến cái tên kia, cho đến khi cô xuất hiện hắn vui như mở hội.
Phải nói là từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng xinh đẹp, nếu bác Thi là một mỹ nhân tuyệt sắc thì con gái bác ấy lại là một nữ thần, đặc biệt là nụ cười đắc thắng ấy, khi mà vượt qua mọi đối thủ bằng chính nỗ nực của mình.
...
Nhiều năm trôi qua cảm xúc cứ dần tích tụ, ngỡ tưởng nó sẽ mờ đi, lại không ngờ nó càng dày lên từng ngày, kể ra cũng do mẹ hắn một phần, khi mà con trai bà đã ôm tương tư nhưng chưa hề nhận ra thì bà lại cứ bên cạnh lải nhải.
“Tiểu Mộc nhà bác Thi càng lớn càng xinh đẹp, giờ lại thành công như vậy, thật vui cho bác ấy quá”
“Hôm qua mẹ xem phim của con bé đóng, phải nói là diễn rất hay luôn”
“Trời đất hay mẹ nhận nó làm con gái nuôi chứ con bé xinh đẹp còn tốt bụng đáng yêu như thế ai chịu cho nổi”
“....”
Đỉnh điểm là khi hắn đang bận với mấy bản hợp đồng, mẹ hắn lại vào lải nhải.
“Mẹ cảm thấy nhận con bé là con gái được đó nhỉ, đằng nào mẹ cũng là mẹ đỡ đầu của nó”
Trương Bạch Hàn thở dài, buột miệng.
“Không cần nhận làm con gái, bắt về làm con dâu luôn đi”
Một câu nói hắn vô tư nói ra, lại mở ra câu chuyện dở khóc dở cười sau này.
Khi Dụ Liên thì thầm qua điện thoại với Lưu Hoạ Thi thì với tâm trạng lo sợ con gái không lấy được chồng của bà đã mở ra tia hi vọng.
Bà để ý thằng nhóc này từ khi nó nằm trong nôi rồi, đã thế thì ép cưới luôn.
Biết là quá đáng với con nên bà còn chần chừ, nhưng khi Trần Hạ Mộc có scandal kia thì bà quyết định ngay tức khắc.
Giờ thì có ngày hôm nay...
Có trời mới biết khi mẹ báo tin này Trương Bạch Hàn vui đến chân hơi run, lúc đó hắn mới nhận ra mình thích người ta từ rất lâu rồi.
Ép cưới thì nghe rất cổ hủ, bây giờ làm gì còn chuyện cha mẹ đặt đâu còn ngồi đấy nữa, nếu không phải Trương Bạch Hàn kia đảm bảo Trần Hạ Mộc sẽ thích hắn, rồi lại đảm bảo cô sẽ không chịu thiệt thòi, đảm bảo đủ thứ trên đời thì chắc gì bà đã đồng ý.
Nhưng mà kể ra thì hắn đảm bảo những gì, bây giờ đều thực hiện được rồi.
Trên đời vốn có những thứ khá là mơ hồ, chỉ là đạt được từ lúc nào con người ta chưa hề nhận ra, “thích” cũng vậy, nó nảy sinh rất dễ dàng, chỉ qua một cử chỉ, một ánh mắt , một giây phút nào đó tiếp xúc đã có thể khởi đầu cho vô vàn mối quan hệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.