Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá
Chương 110: Chương 95.1: Thẳng thắn
Phong Phiêu Tuyết
09/01/2016
Bên trong viết rõ
ràng thân phận của Chu Duệ Trạch, ví dụ như, ai mới là ông chủ thật sự
của công ty, ví dụ như, anh ta có bao nhiêu bất động sản. . . . . .
Cũng không phải chỉ có chữ viết chứng minh, còn có hình ảnh.
Nhìn một cái cũng biết, thân phận thật sự của Chu Duệ Trạch tuyệt đối không đơn giản như quản lý nói.
Nhiếp Nghiêu đang xem, thấy phần email diʊendaʊnleqʊuydʊon này không đầy đủ toàn bộ, ít nhất còn không nói ra bối cảnh thật sự của Chu Duệ Trạch.
Cũng chính là một phần nhỏ mà thôi.
Nhưng mà, một phần nhỏ đó, đối với Hà Quyên mà nói đã đủ rồi.
Một tiếng trầm đục vang lên, Nhiếp Nghiêu cả kinh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt Chu Duệ Trạch trắng bệch ngồi ở trên ghế, hai mắt đờ đẫn, hiển nhiên là bị kích động rất lớn.
Nhiếp Nghiêu than nhẹ một tiếng, đi tới: "Sớm muộn gì cô ấy cũng biết."
Đây không phải là mọi chuyện đã rõ ràng rồi sao?
Có thể lừa gạt cả đời sao?
Hiển nhiên là không thể nào.
Chỉ là, cứ như vậy bị người khác khai ra, luôn là có chút không thoải mái.
Xem ra anh sắp xếp người có sơ xuất, cho là người kia sẽ trực tiếp tìm tới Hà Quyên, không nghĩ tới người kia lại dùng phương pháp nhanh chóng như vậy, gửi email cho Hà Quyên biết toàn bộ sự thật.
Cho là làm như vậy có thể ép Chu Duệ Trạch trở về sao?
Bọn họ thật là quá ngây thơ rồi.
Kết quả của việc làm như vậy chỉ có thể đẩy Chu Duệ Trạch ra xa hơn mà thôi.
"Không được, tớ muốn đi tìm cô ấy." diʊendaʊnleqʊuydʊon Chu Duệ Trạch chợt từ trên ghế nhảy dựng lên, xông ra ngoài.
Nhiếp Nghiêu tay mắt lanh lẹ lập tức giữ chặt lấy Chu Duệ Trạch, quát lớn: "Cậu bình tĩnh một chút cho tớ."
"Cậu biết Hà Quyên ở chỗ nào sao? Cậu đi tìm, cậu đi đâu mà tìm?" Câu hỏi của Nhiếp Nghiêu khiến Chu Duệ Trạch chau mày, trong mắt mê mang từ từ tản đi, đổi lại có chút nhiệt độ tỉnh táo.
Chu Duệ Trạch mở miệng, âm thanh giống như hòa tan nước tuyết bình thường lạnh lẽo: "Tớ sẽ phái người đi thăm dò."
Anh muốn điều tra chuyện gì có chuyện gì mà không biết được.
"Cậu xác định cậu diʊendaʊnleqʊuydʊon muốn điều tra sao?" Nhiếp Nghiêu nhàn nhạt hỏi một câu, lập tức khiến Chu Duệ Trạch dừng lại động tác gọi điện thoại.
Hai người đều là người thông minh, mọi việc đều đã quyết, Chu Duệ Trạch nếu vẫn không rõ, vậy thì thật là kỳ quái.
Chán nản cất điện thoại di động vào, ngơ ngác ngồi ở trên ghế vẫn không nhúc nhích.
Đúng rồi, anh vẫn có thể điều tra xem Hà Quyên bây giờ đang ở đâu.
Càng có thể nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt Hà Quyên, hoặc là khiến Hà Quyên xuất hiện ở trước mặt anh.
Vấn đề là, hai người gặp mặt sẽ nói gì?
Nói xin lỗi sao?
Nói thật, anh cho tới bây giờ chưa bao giờ hối hận vì làm như vậy.
Anh muốn tới gần Hà Quyên, muốn người này, muốn làm người thân cận nhất, dù cho anh thêm vô số cơ hội làm lại từ đầu, anh vẫn như cũ sẽ làm như vậy.
Chu Duệ Trạch vô lực tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm hai mắt lại, anh đối mặt qua vô số vấn đề, vô số nguy cơ, trải qua vô số lần sống chết, chưa từng có một lần, khiến cho anh cảm thấy lo lắng như vậy.
"Nhiếp Nghiêu. . . . . ." Chu Duệ Trạch nhắm mắt lại nhẹ nhàng kêu.
"Hả?" Nhiếp Nghiêu đáp một tiếng, diʊendaʊnleqʊuydʊon anh có thể nghe được tâm tình Chu Duệ Trạch xuống thấp, không biết cậu ta muốn làm gì nữa đây.
"Tớ sợ."
Bốn chữ này từ trong miệng Chu Duệ Trạch nói ra, thân thể Nhiếp Nghiêu đột nhiên chấn động, chợt đứng thẳng, không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch tê liệt trên ghế ngồi.
Chưa từng gặp qua cậu ta như vậy, giống như trong nháy mắt bị rút đi tất cả khí lực, không có căn cốt bình thường, chỉ còn lại một khối thể xác.
Trước kia dù là bị người vây đánh, dù là trong tay không có súng đạn, chỉ dùng một con dao găm Chu Duệ Trạch cũng dám đi ra ngoài cùng đám người đó liều mạng.
Ở trong mưa bom lửa đạn, giống như loài sói cao ngạo, cắn xé kẻ địch.
Cho dù là lâm vào nguy cơ trùng điệp, cho dù là lúc nào cũng có thể sẽ mất mạng, Chu Duệ Trạch như cũ vẫn là không sao cả.
Chưa từng tấy cậu ta lo lắng, cũng chưa từng nghe qua cậu ta sợ.
Trong những lần khảo nghiệm sự sống chết, anh nhìn thấy được trong mắt Chu Duệ Trạch chỉ có hai chữ ---- hưng phấn.
Đó là một loại thuộc về loài động vật hưng diʊendaʊnleqʊuydʊon phấn khát máu, một loài sói cao ngạo trên thảo nguyên.
Thậm chí, anh cho tới bây giờ sẽ không lấy hai chữ sợ hãi này xuất hiện bên cạnh Chu Duệ Trạch.
Cho tới bây giờ vẫn chưa có.
Nhưng mà, vào giờ phút này, ở trong thành phố, chính bọn họ gầy dựng sự nghiệp, khi bọn họ hoàn toàn có thể nắm giữ địa bàn, Chu Duệ Trạch nhắm chặt hai mắt, bất lực thì thầm, anh đang sợ.
Làm sao lại là cái bộ dáng này?
Nhiếp Nghiêu đối mặt với một Chu Duệ Trạch như vậy cũng không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể bất đắc dĩ hầu ở một bên, lẳng lặng chờ đợi.
Vào lúc đó, điện thoại Chu Duệ Trạch vang lên, nhắc nhở tin nhắn.
Chu Duệ Trạch tùy ý cầm lên, không phải là tin nhắn rác, mở ra vừa nhìn, Chu Duệ Trạch từ trạng thái lười biếng trở thành hư không, sống lưng thẳng tắp.
Tin nhắn chỉ có đơn giản mấy chữ: "Email em đã xem, hiện tại có chút rối loạn, tối về nhà lại nói."
Tin nhắn là do Hà Quyên gửi tới. diʊendaʊnleqʊuydʊon
Một cái tin nhắn đơn giản, Chu Duệ Trạch sửng sốt xem đi xem lại nhiều lần, lúc này mới thận trọng khép lại, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Nghiêu: "Quyên Tử nói, tối về nhà lại nói. Cô ấy, này, có phải cô ấy vốn không có tức giận như vậy?"
Nhìn bộ dáng tội nghiệp của Chu Duệ Trạch, Nhiếp Nghiêu thật không biết nói cái gì cho phải, than nhẹ một tiếng, vỗ một cái màn hình máy tính: "Cô ấy xem xong email cũng không có bỏ đi, hiển nhiên chính là không muốn lừa gạt cậu, cô ấy biết chuyện này rồi. Đoán chừng là trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào tiếp nhận được."
Chu Duệ Trạch gật đầu một cái: "Ừ, tớ đã hiểu."
Nói xong liền đứng dậy, mặc áo khoác vào liền đi ra ngoài.
Nhiếp Nghiêu cũng không cản Chu Duệ Trạch, hiện tại cậu ấy còn có thể đi đâu, đương nhiên là về nhà chờ Hà Quyên.
Chuyện này anh phải xử lý thật tốt, nếu không, thật không biết sẽ xảy ra bao nhiêu sóng gió nữa đây.
Ai. . . . . . Hai người này không thể khiến cho người khác bớt lo lắng một chút sao.
Lúc này Hà Quyên đang ở bên ngoài tùy ý đi dạo lung tung, trong lòng rối bời một cục, không biết trong đầu đang suy nghĩ gì.
Sau khi gửi tin nhắn, muốn gọi điện thoại diʊendaʊnleqʊuydʊon cho ai đó, nói một chút buồn khổ trong lòng, lại phát hiện, vẫn như cũ không có ai có thể cùng cô tâm sự.
Phan Kỳ có cuộc sống riêng của cô ấy, hiện tại cô ấy đang hạnh phúc, cô tốt nhất không nên quấy rầy.
Cuộc sống của Dì mới ổn định, cô làm sao có thể nhẫn tâm khiến Dì tiếp tục lo lắng chuyện của cô?
Người có thể lắng nghe tâm sự của cô, cũng chỉ có Chu Duệ Trạch mà thôi, đáng tiếc, lần này, lần này anh lại cố tình khi dễ cô.
Hà Quyên bỏ điện thoại di động lại trong túi, tiếp tục đi, từ từ từng bước từng bước đo đạc đường phố.
Trong lúc vô tình, đi tới khu phố buôn bán, ngay cả không phải Chủ nhật là ngày nghỉ, vẫn như cũ có rất nhiều người tới đi dạo phố mua đồ.
Theo dòng người đi vào cửa hàng, theo thói quen đi vào nơi bán quần áo nam, thấy được một bộ y phục rất là thích hợp với Chu Duệ Trạch, vừa muốn đi tới gọi người phục vụ lấy đồ cho xem, Hà Quyên lại không lên tiếng được.
Xem giá cả một chút, suy nghĩ về Chu Duệ Trạch, Hà Quyên giễu cợt cười một tiếng, xoay người, từ từ rời đi.
Ở trong cửa hàng rảnh rang đi dạo, rõ ràng diʊendaʊnleqʊuydʊon trong đầu suy nghĩ lung tung, trong lòng cũng không khống chế được suy nghĩ, bộ y phục kia Chu Duệ Trạch mặc vào sẽ như thế nào, cái áo sơ mi đó nên xứng với cái cà vạt nào, anh mặc vào sẽ rất đẹp.
Càng nghĩ như vậy, Hà Quyên càng khổ sở.
Dù sao cũng không khống chế được sự chua xót, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, bước nhanh đi tới phía sau cầu thang, ngồi ở trên cầu thang, ôm đầu gối, không tiếng động khóc rống lên.
Không nói ra được đó là cảm giác gì, chẳng qua là nhịn không được muốn khóc mà thôi.
Chính mình đi làm một tháng tiền lương, chỉ sợ ngay cả việc mua cho anh một sợi dây nịt cũng không đủ tiền nữa.
Trước kia cô còn hào hứng bừng bừng mua đồ cho anh, những thứ quần áo rẻ tiền kia, anh làm sao mặc lên người được?
Cô vẫn luôn có một nguyên tắc, là làm những điều rốt nhất cho người mà mình yêu.
Nhưng. . . . . . Dù cô có sử dụng hết tiền, cũng không có biện pháp cho anh những thứ tốt nhất.
Cô cho là, một bữa cơm ở nhà hàng Tây rất xa xỉ, cần đi làm một hai tháng mới có thể đi một lần, nhưng đối với anh mà nói, chỉ là chuyện thường tình như cơm bữa.
Giữa hai người chênh lệch quá lớn, diʊendaʊnleqʊuydʊon vô luận cô đuổi theo như thế nào, cũng không đuổi theo kịp.
Loại cảm giác này không cách nào vượt qua được, khiến Hà Quyên đau lòng vỡ thành trăm mảnh, từng mảnh từng mảnh phân tán, nhặt cũng nhặt không được.
Mệt mỏi. . . . . . Thật sự là quá mệt mỏi. . . . . .
Ở phía sau cầu thang, bên trong cầu thang lạnh lẽo chỉ có mình cô ngồi ở chỗ đó, không tiếng động nước mắt chảy ròng ròng.
Nước mắt theo gương mặt không ngừng chảy xuôi, ướt một mảnh.
Trong cầu thang lạnh lẽo, còn có một loại gió kỳ quáí, trong chốc lát thì Hà Quyên cảm thấy lạnh rung người.
Cảm giác chân có chút tê tê, Hà Quyên nhìn đồng hồ, đã sáu giờ rồi, cần phải trở về.
Đứng lên, đi vào toilet trong cửa hàng rửa mặt, nhìn người trong gương sắc mặt tái nhợt, mắt sưng đỏ, nhìn thấy thế nào cũng tiều tụy.
Nghĩ tới Chu Duệ Trạch hăng hái, diʊendaʊnleqʊuydʊon Hà Quyên cười không ra tiếng, một nụ cười tự giễu.
Lấy khăn giấy ra lau lau sạch sẽ, Hà Quyên hít sâu một hơi, nỗ lực nặn ra một nụ cười.
Soi gương động viên lại mình, không phải sợ, Hà Quyên, cô là người kiên cường nhất .
Không có gì không qua được.
Cũng không phải chỉ có chữ viết chứng minh, còn có hình ảnh.
Nhìn một cái cũng biết, thân phận thật sự của Chu Duệ Trạch tuyệt đối không đơn giản như quản lý nói.
Nhiếp Nghiêu đang xem, thấy phần email diʊendaʊnleqʊuydʊon này không đầy đủ toàn bộ, ít nhất còn không nói ra bối cảnh thật sự của Chu Duệ Trạch.
Cũng chính là một phần nhỏ mà thôi.
Nhưng mà, một phần nhỏ đó, đối với Hà Quyên mà nói đã đủ rồi.
Một tiếng trầm đục vang lên, Nhiếp Nghiêu cả kinh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt Chu Duệ Trạch trắng bệch ngồi ở trên ghế, hai mắt đờ đẫn, hiển nhiên là bị kích động rất lớn.
Nhiếp Nghiêu than nhẹ một tiếng, đi tới: "Sớm muộn gì cô ấy cũng biết."
Đây không phải là mọi chuyện đã rõ ràng rồi sao?
Có thể lừa gạt cả đời sao?
Hiển nhiên là không thể nào.
Chỉ là, cứ như vậy bị người khác khai ra, luôn là có chút không thoải mái.
Xem ra anh sắp xếp người có sơ xuất, cho là người kia sẽ trực tiếp tìm tới Hà Quyên, không nghĩ tới người kia lại dùng phương pháp nhanh chóng như vậy, gửi email cho Hà Quyên biết toàn bộ sự thật.
Cho là làm như vậy có thể ép Chu Duệ Trạch trở về sao?
Bọn họ thật là quá ngây thơ rồi.
Kết quả của việc làm như vậy chỉ có thể đẩy Chu Duệ Trạch ra xa hơn mà thôi.
"Không được, tớ muốn đi tìm cô ấy." diʊendaʊnleqʊuydʊon Chu Duệ Trạch chợt từ trên ghế nhảy dựng lên, xông ra ngoài.
Nhiếp Nghiêu tay mắt lanh lẹ lập tức giữ chặt lấy Chu Duệ Trạch, quát lớn: "Cậu bình tĩnh một chút cho tớ."
"Cậu biết Hà Quyên ở chỗ nào sao? Cậu đi tìm, cậu đi đâu mà tìm?" Câu hỏi của Nhiếp Nghiêu khiến Chu Duệ Trạch chau mày, trong mắt mê mang từ từ tản đi, đổi lại có chút nhiệt độ tỉnh táo.
Chu Duệ Trạch mở miệng, âm thanh giống như hòa tan nước tuyết bình thường lạnh lẽo: "Tớ sẽ phái người đi thăm dò."
Anh muốn điều tra chuyện gì có chuyện gì mà không biết được.
"Cậu xác định cậu diʊendaʊnleqʊuydʊon muốn điều tra sao?" Nhiếp Nghiêu nhàn nhạt hỏi một câu, lập tức khiến Chu Duệ Trạch dừng lại động tác gọi điện thoại.
Hai người đều là người thông minh, mọi việc đều đã quyết, Chu Duệ Trạch nếu vẫn không rõ, vậy thì thật là kỳ quái.
Chán nản cất điện thoại di động vào, ngơ ngác ngồi ở trên ghế vẫn không nhúc nhích.
Đúng rồi, anh vẫn có thể điều tra xem Hà Quyên bây giờ đang ở đâu.
Càng có thể nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt Hà Quyên, hoặc là khiến Hà Quyên xuất hiện ở trước mặt anh.
Vấn đề là, hai người gặp mặt sẽ nói gì?
Nói xin lỗi sao?
Nói thật, anh cho tới bây giờ chưa bao giờ hối hận vì làm như vậy.
Anh muốn tới gần Hà Quyên, muốn người này, muốn làm người thân cận nhất, dù cho anh thêm vô số cơ hội làm lại từ đầu, anh vẫn như cũ sẽ làm như vậy.
Chu Duệ Trạch vô lực tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm hai mắt lại, anh đối mặt qua vô số vấn đề, vô số nguy cơ, trải qua vô số lần sống chết, chưa từng có một lần, khiến cho anh cảm thấy lo lắng như vậy.
"Nhiếp Nghiêu. . . . . ." Chu Duệ Trạch nhắm mắt lại nhẹ nhàng kêu.
"Hả?" Nhiếp Nghiêu đáp một tiếng, diʊendaʊnleqʊuydʊon anh có thể nghe được tâm tình Chu Duệ Trạch xuống thấp, không biết cậu ta muốn làm gì nữa đây.
"Tớ sợ."
Bốn chữ này từ trong miệng Chu Duệ Trạch nói ra, thân thể Nhiếp Nghiêu đột nhiên chấn động, chợt đứng thẳng, không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch tê liệt trên ghế ngồi.
Chưa từng gặp qua cậu ta như vậy, giống như trong nháy mắt bị rút đi tất cả khí lực, không có căn cốt bình thường, chỉ còn lại một khối thể xác.
Trước kia dù là bị người vây đánh, dù là trong tay không có súng đạn, chỉ dùng một con dao găm Chu Duệ Trạch cũng dám đi ra ngoài cùng đám người đó liều mạng.
Ở trong mưa bom lửa đạn, giống như loài sói cao ngạo, cắn xé kẻ địch.
Cho dù là lâm vào nguy cơ trùng điệp, cho dù là lúc nào cũng có thể sẽ mất mạng, Chu Duệ Trạch như cũ vẫn là không sao cả.
Chưa từng tấy cậu ta lo lắng, cũng chưa từng nghe qua cậu ta sợ.
Trong những lần khảo nghiệm sự sống chết, anh nhìn thấy được trong mắt Chu Duệ Trạch chỉ có hai chữ ---- hưng phấn.
Đó là một loại thuộc về loài động vật hưng diʊendaʊnleqʊuydʊon phấn khát máu, một loài sói cao ngạo trên thảo nguyên.
Thậm chí, anh cho tới bây giờ sẽ không lấy hai chữ sợ hãi này xuất hiện bên cạnh Chu Duệ Trạch.
Cho tới bây giờ vẫn chưa có.
Nhưng mà, vào giờ phút này, ở trong thành phố, chính bọn họ gầy dựng sự nghiệp, khi bọn họ hoàn toàn có thể nắm giữ địa bàn, Chu Duệ Trạch nhắm chặt hai mắt, bất lực thì thầm, anh đang sợ.
Làm sao lại là cái bộ dáng này?
Nhiếp Nghiêu đối mặt với một Chu Duệ Trạch như vậy cũng không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể bất đắc dĩ hầu ở một bên, lẳng lặng chờ đợi.
Vào lúc đó, điện thoại Chu Duệ Trạch vang lên, nhắc nhở tin nhắn.
Chu Duệ Trạch tùy ý cầm lên, không phải là tin nhắn rác, mở ra vừa nhìn, Chu Duệ Trạch từ trạng thái lười biếng trở thành hư không, sống lưng thẳng tắp.
Tin nhắn chỉ có đơn giản mấy chữ: "Email em đã xem, hiện tại có chút rối loạn, tối về nhà lại nói."
Tin nhắn là do Hà Quyên gửi tới. diʊendaʊnleqʊuydʊon
Một cái tin nhắn đơn giản, Chu Duệ Trạch sửng sốt xem đi xem lại nhiều lần, lúc này mới thận trọng khép lại, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Nghiêu: "Quyên Tử nói, tối về nhà lại nói. Cô ấy, này, có phải cô ấy vốn không có tức giận như vậy?"
Nhìn bộ dáng tội nghiệp của Chu Duệ Trạch, Nhiếp Nghiêu thật không biết nói cái gì cho phải, than nhẹ một tiếng, vỗ một cái màn hình máy tính: "Cô ấy xem xong email cũng không có bỏ đi, hiển nhiên chính là không muốn lừa gạt cậu, cô ấy biết chuyện này rồi. Đoán chừng là trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào tiếp nhận được."
Chu Duệ Trạch gật đầu một cái: "Ừ, tớ đã hiểu."
Nói xong liền đứng dậy, mặc áo khoác vào liền đi ra ngoài.
Nhiếp Nghiêu cũng không cản Chu Duệ Trạch, hiện tại cậu ấy còn có thể đi đâu, đương nhiên là về nhà chờ Hà Quyên.
Chuyện này anh phải xử lý thật tốt, nếu không, thật không biết sẽ xảy ra bao nhiêu sóng gió nữa đây.
Ai. . . . . . Hai người này không thể khiến cho người khác bớt lo lắng một chút sao.
Lúc này Hà Quyên đang ở bên ngoài tùy ý đi dạo lung tung, trong lòng rối bời một cục, không biết trong đầu đang suy nghĩ gì.
Sau khi gửi tin nhắn, muốn gọi điện thoại diʊendaʊnleqʊuydʊon cho ai đó, nói một chút buồn khổ trong lòng, lại phát hiện, vẫn như cũ không có ai có thể cùng cô tâm sự.
Phan Kỳ có cuộc sống riêng của cô ấy, hiện tại cô ấy đang hạnh phúc, cô tốt nhất không nên quấy rầy.
Cuộc sống của Dì mới ổn định, cô làm sao có thể nhẫn tâm khiến Dì tiếp tục lo lắng chuyện của cô?
Người có thể lắng nghe tâm sự của cô, cũng chỉ có Chu Duệ Trạch mà thôi, đáng tiếc, lần này, lần này anh lại cố tình khi dễ cô.
Hà Quyên bỏ điện thoại di động lại trong túi, tiếp tục đi, từ từ từng bước từng bước đo đạc đường phố.
Trong lúc vô tình, đi tới khu phố buôn bán, ngay cả không phải Chủ nhật là ngày nghỉ, vẫn như cũ có rất nhiều người tới đi dạo phố mua đồ.
Theo dòng người đi vào cửa hàng, theo thói quen đi vào nơi bán quần áo nam, thấy được một bộ y phục rất là thích hợp với Chu Duệ Trạch, vừa muốn đi tới gọi người phục vụ lấy đồ cho xem, Hà Quyên lại không lên tiếng được.
Xem giá cả một chút, suy nghĩ về Chu Duệ Trạch, Hà Quyên giễu cợt cười một tiếng, xoay người, từ từ rời đi.
Ở trong cửa hàng rảnh rang đi dạo, rõ ràng diʊendaʊnleqʊuydʊon trong đầu suy nghĩ lung tung, trong lòng cũng không khống chế được suy nghĩ, bộ y phục kia Chu Duệ Trạch mặc vào sẽ như thế nào, cái áo sơ mi đó nên xứng với cái cà vạt nào, anh mặc vào sẽ rất đẹp.
Càng nghĩ như vậy, Hà Quyên càng khổ sở.
Dù sao cũng không khống chế được sự chua xót, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, bước nhanh đi tới phía sau cầu thang, ngồi ở trên cầu thang, ôm đầu gối, không tiếng động khóc rống lên.
Không nói ra được đó là cảm giác gì, chẳng qua là nhịn không được muốn khóc mà thôi.
Chính mình đi làm một tháng tiền lương, chỉ sợ ngay cả việc mua cho anh một sợi dây nịt cũng không đủ tiền nữa.
Trước kia cô còn hào hứng bừng bừng mua đồ cho anh, những thứ quần áo rẻ tiền kia, anh làm sao mặc lên người được?
Cô vẫn luôn có một nguyên tắc, là làm những điều rốt nhất cho người mà mình yêu.
Nhưng. . . . . . Dù cô có sử dụng hết tiền, cũng không có biện pháp cho anh những thứ tốt nhất.
Cô cho là, một bữa cơm ở nhà hàng Tây rất xa xỉ, cần đi làm một hai tháng mới có thể đi một lần, nhưng đối với anh mà nói, chỉ là chuyện thường tình như cơm bữa.
Giữa hai người chênh lệch quá lớn, diʊendaʊnleqʊuydʊon vô luận cô đuổi theo như thế nào, cũng không đuổi theo kịp.
Loại cảm giác này không cách nào vượt qua được, khiến Hà Quyên đau lòng vỡ thành trăm mảnh, từng mảnh từng mảnh phân tán, nhặt cũng nhặt không được.
Mệt mỏi. . . . . . Thật sự là quá mệt mỏi. . . . . .
Ở phía sau cầu thang, bên trong cầu thang lạnh lẽo chỉ có mình cô ngồi ở chỗ đó, không tiếng động nước mắt chảy ròng ròng.
Nước mắt theo gương mặt không ngừng chảy xuôi, ướt một mảnh.
Trong cầu thang lạnh lẽo, còn có một loại gió kỳ quáí, trong chốc lát thì Hà Quyên cảm thấy lạnh rung người.
Cảm giác chân có chút tê tê, Hà Quyên nhìn đồng hồ, đã sáu giờ rồi, cần phải trở về.
Đứng lên, đi vào toilet trong cửa hàng rửa mặt, nhìn người trong gương sắc mặt tái nhợt, mắt sưng đỏ, nhìn thấy thế nào cũng tiều tụy.
Nghĩ tới Chu Duệ Trạch hăng hái, diʊendaʊnleqʊuydʊon Hà Quyên cười không ra tiếng, một nụ cười tự giễu.
Lấy khăn giấy ra lau lau sạch sẽ, Hà Quyên hít sâu một hơi, nỗ lực nặn ra một nụ cười.
Soi gương động viên lại mình, không phải sợ, Hà Quyên, cô là người kiên cường nhất .
Không có gì không qua được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.